Takao Kazunari 『Ngày Chúa qua đời』

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator: jussaeriz.
Beta: thanhmybatxa

______________________

Cộng sự của anh hôm nay hơi kỳ lạ, không, phải nói là thật sự kỳ lạ.

Mặc dù Midorima Shintaro vốn là kẻ lập dị, lại là người rất mê tín và hay tin vào các thuật bói toán ở chương trình mỗi buổi sáng.

Tuy nhiên, hôm nay sự lạ lùng của cậu ta đã lên một tầm cao mới. Đầu tiên, Shin-chan cổ vũ cho Seirin trong trận chung kết, nên trong giây lát, anh nghĩ rằng cậu ta và Akashi đang có mâu thuẫn, nhưng khi trận đấu vừa kết thúc, cậu ta rời đi mà không nói một lời. Anh lo lắng nên đã bí mật đi theo sau Shin-chan, thì phát hiện ra cậu ta đang đứng trước cửa phòng chờ Rakuzan. Khi các thành viên trong đội bước ra, Midorima đứng nấp vào một góc, đợi đến khi tiếng bước chân xa dần liền đứng lại vị trí ban đầu.

Có vẻ như Shin-chan đang cố gắng tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng lại liên tiếp gặp phải trở ngại.

Mục tiêu của cậu không phải là "Đế vương" Akashi Seijuro đấy chứ? Cậu đến đây để an ủi cậu ta à?

Ái chà, có thể nói rằng sự tò mò của anh đã hoàn toàn bị khơi dậy, thành thật mà nói, anh thực sự rất tò mò về việc một Shin-chan vừa kiêu ngạo vừa nghiêm túc sẽ đối phó với Akashi một cách riêng tư như thế nào? Thế là anh lén lại gần nhìn xem, mới nhận ra Midorima không chỉ đang đợi ai đó mà còn lén lút luyện tài hùng biện. Ôi trời! Shin-chan đang cẩn thận luyện tập câu nói "Tôi không đến đây để an ủi cậu! Tôi chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi. Cậu đừng có mà hiểu nhầm." Shin-chan với biểu cảm như vậy, thật dễ thương quá đi!

Tuy nhiên, những gì đáng lẽ chỉ là một cuốn nhật ký nhỏ quan sát về Midorima và Akashi, tại sao cuối cùng lại biến thành tình huống khủng khiếp như thế này?!

Không lâu sau khi hai người họ gặp nhau, Akashi, người đang mỉm cười lắng nghe những câu nói tsundere từ Midorima, đột nhiên ngã xuống ôm ngực, rồi nhắm mắt lại và bất tỉnh. Mặt Midorima tái nhợt vì sợ hãi, cậu ta bế Akashi lao ra ngoài, đúng lúc đụng phải Takao đang choáng váng ở góc đường.

"Shin-chan! Akashi, cậu ta..."

"Tôi phải đưa Akashi đến bệnh viện, mau nhanh chóng gọi xe!"

Midorima không kịp giải thích với anh, cậu ta chỉ nói liên tiếp một loạt từ, những việc Takao làm tiếp theo đều dựa vào phản ứng tự nhiên và bản năng của riêng anh.

Bắt taxi, trả tiền, lên xe và lao đến phòng cấp cứu.

Takao có lẽ chưa bao giờ hoảng sợ đến thế trong đời, và anh cũng chưa bao giờ thấy Midorima gần như suy sụp đến vậy.

Shin-chan vốn là một người điềm tĩnh, nhưng khi bác sĩ thông báo tim bệnh nhân đã ngừng đập, không thể cứu vãn được nữa, cậu ta lập tức đứng dậy với khuôn mặt tái nhợt, lao vào phòng, túm lấy cổ áo Akashi và hét lên: "Akashi, cậu mau tỉnh dậy cho tôi! Hãy để tôi đánh bại cậu, rồi sau đó cậu mới được quyền xuống địa ngục."

"Nếu cậu cứ thế rời đi, tôi chắc chắn sẽ nguyền rủa cậu bằng các vật phẩm may mắn -nanodayo!"

Nhìn Shin-chan mất kiểm soát như vậy, Takao chợt cảm thấy nếu Chúa có mắt, Midorima Shintaro có lẽ sẽ sẵn sàng trao một nửa trái tim của mình cho Akashi, và cậu ta sẽ làm bất cứ điều gì để khiến bạn mình tỉnh lại ngay lập tức.

Tất nhiên, đây là việc của sau này.

Khi đó, Takao đã thực sự choáng váng, chết lặng trên băng ghế và không thể phản ứng.

Tuy nhiên, may mắn thay, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Shin-chan đang điên cuồng, và "Đôi mắt diều hâu" nhạy bén của anh đã nhìn thấy sự thay đổi nhỏ đến gần như vô hình theo thời gian.

"Thưa cậu, xin hãy bình tĩnh..." các nhân viên y tế cố gắng kéo Midorima ra khỏi giường bệnh nhân, nhưng vô ích. Cậu ta như người mất trí, liên tục hét vào mặt Akashi những lời vô nghĩa.

"Bác sĩ Fujioka, xin vui lòng thông báo thời điểm tử vong."

"Thời gian tử vong là-"

"Khoan đã! Tôi vừa thấy lồng ngực của cậu ta cử động!" Takao định thần lại và giữ tay cô y tá đang định tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.

"Vì Ace-sama của chúng tôi, xin vui lòng thử kiểm tra lại một lần nữa. Có lẽ vẫn còn chút hy vọng."

"Cái này..."

"Thưa bác sĩ, ngực bệnh nhân thực sự có chuyển động!" Cô y tá không đành lòng nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt cầu xin, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực bệnh nhân, quả nhiên cô cảm thấy có một sự lên xuống rất mơ hồ.

"Cái gì!?" vị bác sĩ liền đẩy hai người ra ngoài, dùng ống nghe "Mau chuẩn bị máy điều hoà nhịp tim. Cậu bé này vẫn chưa chết."

Nói cậu ta vẫn chưa chết có phải là hơi quá đáng không? Nếu Akashi mà nghe được lời này, có thể cậu ta sẽ mất bình tĩnh mất. Takao nhẹ nhõm phàn nàn trong đầu, đồng thời đỡ Ace, người gần như kiệt sức, sau đó thì thầm vào tai cậu ta.

"Shin-chan! Akashi không sao cả, cậu hãy bình tĩnh lại đã..."

Anh cảm thấy hơi thở của Midorima trở nên nhẹ nhàng, cơ bắp thả lỏng, cậu ta không còn cố gắng đứng dậy nữa mà vô tình thả hết sức lực ra khỏi cơ thể, ngã đè lên người Takao. Sau đó, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền tóm lấy đồng đội mình, rồi lay lay nhẹ.

Chàng trai trong ngực anh nhắm nghiền mắt, kích động quá mức dẫn đến bất tỉnh.

"Này, này! Đừng tự ý ngất đi chứ! Tớ cao tầm 1m7 không thể nào giữ nổi Shin-chan 1m95 đâu."

Ngay lúc anh đang hoảng loạn, nhân viên y tế nhận thấy có gì đó không ổn với họ và đến ứng cứu bằng cáng cứu thương. Takao gần như kiệt sức đi theo sau, thuận miệng hỏi: "Có thể đặt hai người này nằm cạnh nhau được không ạ? Nếu không đến lúc Shin-chan tỉnh dậy, không trông thấy Akashi cậu ấy sẽ phát điên mất."

Anh thực sự không thể chịu đựng được khi Shin-chan mất kiểm soát một lần nữa.

Đột nhiên, cách đó không xa có một giọng nói vang lên "Takao-kun?"

Takao bất ngờ nhìn lại, đó là Kasamatsu-senpai và Kise của Kaijo. Người phía sau đang bước đi lảo đảo, bám lấy vai Kasamatsu, nhưng sau khi nhìn thấy giường bệnh đang di chuyển trên hành lang, anh ấy lập tức nắm chặt lấy cánh tay Takao.

"Chuyện gì đã xảy ra với Akashicchi và Midorimacchi vậy? Tại sao các cậu đều ở bệnh viện? Với cả, lời thông báo thời điểm tử vong vừa được đề cập là gì...?"

À, thật khó tin khi nghe Akashi vừa hồi sinh từ cõi chết đúng không?

Takao kéo Kise ra khỏi giường bệnh để y tá đưa hai người họ vào trong, đặc biệt là Akashi, người vừa thoát chết và cần được chăm sóc đặc biệt.

"Giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi. Tôi còn phải làm thủ tục nhập viện. Chúng ta vừa đi vừa nói nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro