『TRANSFIC|祺鑫』Rơi xuống vực sâu [Thượng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
"Đinh ca, gần đây tiểu thuyết của anh được đón nhận nồng nhiệt. Các nhân vật trong tiểu thuyết quả thật rất hấp dẫn. Mọi người đều cảm thấy buồn cho cặp đôi nhân vật chính. Cho em hỏi, tại sao anh có thể khắc họa chân thực và sinh động tâm hồn của các nhân vật như vậy? Có phải vì chính anh đã trải qua? "
"Các nhân vật trong tiểu thuyết có nguyên mẫu không?"
"Cậu có phải từng bị tổn thương như vậy không?"
"Khi nào thì nội dung của chương cuối cùng được phát hành?"
Mọi người cứ đứng lên đặt câu hỏi, không có thời gian để cậu trả lời.
"Dừng lại" Đinh Trình Hâm cố gắng che giấu sự cáu kỉnh bên trong.
"Tôi sẽ trả lời từng người một..."
"Nguyên mẫu của nhân vật trong câu chuyện của tôi là chính tôi. Mọi người có thể thấy, tôi là một người tàn tật, không thể đạt được thứ mình muốn trong khi vẫn đánh mất nó." Đinh Trình Hâm nhìn những ngón tay của mình, rồi lại giơ tay lên đầu và nói, "Tôi đã chuẩn bị nội dung của chương cuối cùng. Tôi tin rằng tôi sẽ có thể gặp mọi người sớm."
Khí thế xung quanh Đinh Trình Hâm dần dần giảm xuống, người dẫn chương trình vội vàng đi ra cứu lấy hiện trường: "Được rồi, đây là kết thúc phần phỏng vấn. Chúng ta bắt đầu phần biên kịch ký tên."
Đinh Thừa Tân mỉm cười nhìn thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi trước mặt, sắc mặt hơi xanh xen chút ngượng ngùng, có lẽ là vì vui mừng. Hắn run rẩy đưa sách đến trước mặt cậu. Đinh Trình Hâm mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
" Cậu có vẻ rất sợ tôi? "
Cậu bé rõ ràng đang bối rối, cậu vội vàng giải thích: " Không có, em chỉ rất vui khi gặp anh. "
"Thích tiểu thuyết của tôi?"
"Thích lắm. Em có thể cảm nhận được tâm trạng của anh. Cảm giác không được yêu thật sự rất đau."
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, cậu có biết tình yêu là gì không?" Đinh Trình Hâm không nhịn được cười khi nghe cậu bé nói.
"Đương nhiên có thể, em mười tám tuổi rồi, em biết Đinh lão sư và em là cùng một loại người."
Cùng một loại người ...?
Đinh Trình Hâm dừng động tác đang định ký tên, bàn tay lại bắt đầu vô thức run lên, run rẩy không ngừng, không dứt.
Cậu ấn mạnh hai bàn tay đang co giật của mình, giấu nó dưới tấm khăn trải bàn, để không ai nhìn thấy sự bối rối của cậu.
Cậu bé có lẽ không để ý đến sự kỳ lạ của cậu.
"Chương cuối là nội dung gì vậy ạ? Hai người bọn họ quá cay đắng, cuối cùng có thể ở bên nhau không ạ?"
Nhìn đôi mắt đầy sao của cậu bé, Đinh Trình Hâm không chịu được mà phá lệ. Nhưng cậu cũng không thể chịu đựng được khi nói cho cậu ta biết sự thật rằng cuối cùng họ không còn bên nhau.
"Dù kết thúc có như thế nào, em cũng mong anh có thể có được một kết thúc tốt đẹp nhất." Cậu bé cầm cuốn sách chưa có chữ kí lên và rời đi...
Đinh Trình Hâm hơi muốn khóc khi nhìn bóng lưng ấy quay đi ...
2.
"Cậu chủ, đi biển?"
"Thiếu gia muốn đi biển chơi sao?"
"Không, tôi chỉ định làm gì đó."
"Hôm nay đi tắm biển không an toàn. Gần đây sóng to gió lớn, cậu rất dễ bị đánh bay." Người đó nhìn dáng vẻ gầy gò của Đinh Trình Hâm, lo lắng nói.
"Tôi có một người bạn, đến ở chỗ hắn một đêm thôi."
"Vậy thì được, cậu đi nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi."
"Được ..."
"Tôi không quen với việc bỏ thuốc, tôi sẽ làm gì nếu không có anh, ba năm một tuần, làm sao tôi có thể học được tính kiên nhẫn ..."
"Này, Tiểu Tống thân yêu của anh, có chuyện gì vậy?"
"Đinh ca, hôm nay... đám cưới của anh ấy, anh... có đến hay không?"
Đinh Trình Hâm chợt nghĩ đến bức thư mời bị chính mình xé nát.
"Quên đi, anh sẽ không đi, nhớ gửi giúp anh một món quà."
"Được, cho dù anh muốn đến, em cũng sẽ cản. Anh nhất định không chịu được cảnh này. Mà này, hôm đó anh có thấy hộp thuốc mà em đã lấy cho anh không. Nó được đặt cạnh máy tính đấy. Đừng quên nhé!"
Tống Á Hiên nói với cậu về các biện pháp phòng ngừa, trái tim Đinh Trình Hâm cảm thấy rất ấm áp.
Trên đời này vẫn còn những người yêu quý cậu ...
"Được, được rồi, chúng ta đừng nói lung tung nữa, em cúp đây, nhớ uống thuốc."
"Tống Á Hiên!" Đinh Trình Hâm nắm chặt bàn tay.
"Lúc đó anh sẽ gửi cho em một video. Đừng lo lắng, đó là một video chúc phúc cho anh ấy. Đó là quà cưới của anh dành cho anh ấy."
Cúp điện thoại liền trở tay, hiện tại chỉ có một mình cậu. Đinh Trình Hâm lặng lẽ nằm trên lưng ghế, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến khiến cậu dần chìm vào giấc ngủ. . .
3.
"Mã Gia Kỳ, làm ơn dừng lại"
Đinh Trình Hâm hốt hoảng nắm lấy tay Mã Gia Kỳ.
Anh đã trốn tránh cậu được một tuần, sự ngọt ngào trước đó dường như chỉ là một trò đùa.
Đinh Trình Hâm rất tức giận, cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại như thế này.
"Hôm nay cậu nói phải rõ ràng, nếu không tớ sẽ không để cậu đi."
Hành vi của Mã Gia Kỳ đã khiến lòng tự trọng của Đinh Trình Hâm bị tổn thương nghiêm trọng.
"Cậu đang nói gì vậy? Gia Kỳ của tôi không có gì để nói." Mẹ của Mã Gia Kỳ bước đến và ôm lấy con trai mình.
"Xin chào dì, cháu là..."
"Dừng! Tôi biết cậu là ai cùng với quan hệ giữa cậu và Gia Kỳ. Nói tóm lại, tôi không thể để con trai mình ở cùng một người đàn ông."
"Dì à, con và anh ấy rất nghiêm túc. Chúng con đã trưởng thành , có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình."
"Hai đứa trẻ cấp ba thì biết tình yêu là gì!? Hơn nữa cả hai người đều là nam nhân, nam nhân ở cùng nam nhân là không đúng, không thể có kết quả tốt. Cậu muốn người làm cha mẹ chúng tôi phải làm thế nào? Phải  ném nó xuống mồ. Gia Kỳ, về nhà thôi! "
Đinh Trình Hâm chỉ biết nhìn Mã Gia Kỳ bị kéo đi. Anh ấy từ đầu đến cuối vẫn cúi gằm mặt, không hề bênh vực mối quan hệ của họ.
Điều duy nhất anh ấy nói là: "A Trình, chúng ta chia tay đi!"
Mã Gia Kỳ, cậu thực sự khiến tớ ngạc nhiên.
4.
Mã Gia Kỳ rời đi, hoàn toàn biến mất, mẹ Mã đã giúp anh rút lui khỏi trường học.
Họ không còn được lén lút trao nhau những bức thư tình trong giờ học, không còn được cùng nhau đi dạo trong sân chơi, không còn cảnh giành giật kem que ở căng tin trước cửa, và chưa bao giờ trao nhau nụ hôn nhớ nhung nơi góc nhỏ vắng người.
Câu chuyện của Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ lan truyền trong trường. Nhà trường đã yêu cầu cậu nghỉ học vì sợ ảnh hưởng đến bọn họ.
Đinh Trình Hâm cảm thấy mình bị bệnh, có thể là bệnh tim. Những ngày gần đây, ký ức về quá khứ cứ hiện ra trước mắt cậu, thậm chí trước mắt còn có bóng dáng của Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng hiện ra. Cậu duỗi tay ra muốn ôm anh, nhưng bàn tay lại lướt qua như chạm vào ma vật
"Không sao đâu, anh sẽ đợi em."
Anh chỉ nói vậy.
Cha mẹ của Đinh Trình Hâm cảm thấy rằng cậu thực sự bị bệnh, vì ai đó mà bị bệnh. Họ đưa Đinh Trình Hâm đến bệnh viện để khám. Bác sĩ nói rằng cậu mang quá nhiều bi thương nên có thể đã bị bệnh tim. Cha mẹ Đinh Trình Hâm không biết phải làm sao, họ cảm thấy buồn bã đến bất lực khi chứng kiến cảnh con trai mình phát điên vì một người con trai.
Trong tình thế tuyệt vọng, họ gửi Đinh Trình Hâm đến Giới Đồng Sở*. Trong trí nhớ của Đinh Trình Hâm, phòng khám là một tầng hầm đổ nát, thậm chí không có một tấm biển nào ở cửa. Căn phòng bên trong tối và ẩm thấp, có tiếng chuột kêu cót két trên tường, và còn có một loại chất lỏng nào đó trên sàn bê tông. Còn nhiều bạn khác vào viện, bác sĩ cho biết đều được bố mẹ đưa đi chữa trị.
*Giới Đồng Sở: nguyên bản là 戒同所: Giới Đồng Sở(1) là "cao cấp giám ngục" (2) trong tiểu thuyết online được tác giả "Soái đáo vô nhân tính" sáng tạo ra.  Nhà tù được thành lập để cứu vãn sự gia tăng dân số thế giới và giúp những người đồng tính luyến ái biến thành dị tính thực thụ.... Cuốn tiểu thuyết kể rằng do tỷ lệ người đồng tính ngày càng tăng, để cứu vãn sự gia tăng dân số thế giới, vào năm 2024, quốc gia này đã thành lập một trung tâm giới luật. Đó là một nhà tù, một nhà tù cao cấp.
.
.
.
(1) Tên của nhà tù
(2) Nhà tù cao cấp
(Nguồn: https://zhinan.sogou.com/article/i5632604.htm...)
Phòng của Đinh Trình Hâm ở trong cùng, có tường xi măng ở tất cả các phía và kín chắn gió. Lối thoát khí duy nhất là một cửa sổ nhỏ trên cửa có lan can sắt bao quanh. Đinh Trình Hâm có thể nhìn thấy một số bác sĩ mặc áo khoác trắng qua đó, và họ đẩy vào phòng phòng của bạn đồng hành với một chiếc xe nhỏ của "bộ máy", trong phòng không ngừng phát ra tiếng la hét, roi vọt, và tiếng khóc, âm thanh không ngừng một lúc, cho đến khi cả hai bên không còn sức lực, âm thanh mới dừng lại.
Sau đó, Đinh Trình Hâm cũng trở thành một trong số họ, luôn có người đến đều đặn hàng ngày, họ lấy một thứ gọi là "thuốc tốt" để chữa trị cho cậu, bẫy cậu bằng dây thừng và liên tục hỏi cậu những câu hỏi khó chịu. Anh không biết họ biết tên Mã Gia Kỳ ở đâu, nhưng cái tên này từ miệng họ phát ra, khiến anh phát ốm.
"Nói, hiện tại mày còn thích nó không?"
"Hỏi mày đấy, mày còn thích nó không?"
"Hai người đàn ông ở cùng nhau mày không cảm thấy bệnh hoạn sao? Tao cảm thấy xấu hổ cho cả hai đứa chúng mày!"
"Nó đã rời xa mày rồi, nó không còn thích mày nữa."
"Nhanh lên, nói mày không thích nó, nhanh lên!"
.......
Đinh Trình Hâm phải nghe những lời ngu ngốc và điên rồ này mỗi ngày. Lúc đầu, cậu sẽ phản kháng, cậu sẽ nói với họ một cách chắc chắn rằng anh ấy yêu cậu và không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi. Dòng điện nhức nhối từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, cảm giác này giống như có hàng vạn con kiến đang không ngừng cắn xé, chúng không ngừng ăn mòn cơ thể vốn đã đầy thương tích của cậu rồi nuốt chửng toàn thân cậu.
Trận đòn roi để lại cảm giác bỏng rát trên người, vết máu đỏ khắc trên cánh tay trắng nõn và mềm mại, khiến người ta kinh sợ khi nhìn thấy. Dần dần, Đinh Trình Hâm không còn chống cự nữa, cậu đã quá mệt mỏi.
Ba tháng sau, những người trong "bệnh viện" đó "đã chữa trị thành công cho cậu".
Sau khi được đưa về nhà, Đinh Trình Hâm không nói bất cứ điều gì, chỉ gật đầu lắc đầu đối với những câu hỏi của người khác, hoặc đơn giản là không trả lời.
Cậu nhốt mình trong phòng cả ngày lẫn đêm, bất chấp những tiếng la hét dữ dội của bố mẹ bên ngoài.
Cậu nhìn vào tấm ảnh cái bàn trống, không khóc hay làm ầm, chỉ lặng lẽ ngồi trên một chiếc ghế đẩu và nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt.
Nếu có ánh sáng hoa hồng đỏ trên tường, phải nói là rất ưa nhìn.
Vào buổi tối, cha Đinh và mẹ Đinh đã mở cửa phòng Đinh Trình Hâm bằng chìa khóa dự phòng. Nhưng những gì hiện ra trước mắt họ là cảnh Đinh Trình Hâm ngã xuống đất. Những vết xước đỏ trên cổ tay cho thấy con trai họ vừa làm gì. Vết thương không ngừng úa máu nở rộ như một đóa hoa hồng đỏ. Da thịt hé miệng ra lộ ra ngoài, cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Đinh Trình Hâm nằm uể oải, nhìn bông hồng vẽ bằng máu trên tường.
Thật đáng yêu...
Đinh Trình Hâm được đưa đến bệnh viện cấp cứu và gần như không lấy lại được mạng sống. Vào ngày đầu tiên sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, Đinh Trình Hâm nhìn trần nhà màu trắng, cơn đau từ cổ tay khiến cậu nhận ra rõ ràng mình vẫn chưa chết.
Cậu vừa khóc vừa náo loạn xé vết thương vừa được băng bó, vừa cười vừa nhìn vết thương hở ra.
Sau khi được đưa vào phòng mổ lần thứ hai, không ai dám để cậu một mình. Tất cả mọi thứ trong phòng có thể gây hại cho bị đem đi.
Nếu không có những thứ đó, Đinh Trình Hâm bắt đầu mất bình tĩnh và nháo khóc một cách vô lý, cậu sẽ tự hành hạ mình một cách điên cuồng và thu mình vào trong một góc tối như một quả bóng.
Sau đó, cậu bắt đầu uống thuốc, mỗi ngày bọn họ đều đặt trước mặt cậu những lọ thuốc đủ màu, thỉnh thoảng lại được tiêm thuốc an thần. Sự bồn chồn của Đinh Trình Hâm cuối cùng được xác định là trầm cảm, bên cạnh một số vấn đề về tâm thần.
Mẹ Đinh khóc liên tục khi ôm cậu, nhưng Đinh Trình Hâm dường như thiếu một mảnh cảm xúc, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng bà, ngoan ngoãn nghe mẹ khóc
"Tại sao, con phải thích người con trai đó..."
Đinh Trình Hâm không biết tại sao trước đây lại như vậy. Cậu cho rằng như thế chính là như thế. Không có gì phải che giấu, nhưng bây giờ cậu biết nó có thể là do ...
Cậu sẽ chết nếu không có anh ấy.

Trans: Cir
Beta: Cir

Nguồn:https://yiketuanzi399.lofter.com/post/3096d9ee_1cc15df2b...
Bản dịch đang đi xin lại tác giả vì mất acc 😢, chỉ đảm bảo đúng 70% nội dung. Vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của chúng mình. Mãi yêu
#gccgmh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro