Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai năm nhanh chóng trôi qua, nhanh hơn Taekwoon nghĩ. Anh vẫn làm ở thư viện, Hakyeon vẫn đi học, và cả hai người đều ổn cả.

Cho đến một đêm, Taekwoon tắm xong đi vào phòng thì thấy Hakyeon sụt sịt lấy khăn giấy lau nước mắt. Cảnh đó làm Taekwoon ngừng lại một thoáng, anh không quen nhìn thấy Hakyeon khóc.

"Có chuyện gì sao?" anh chậm rãi tiến lại hỏi cậu bạn.

Hakyeon ngạc nhiên nhảy dựng một chút, nhưng thở ra khi thấy đó là Taekwoon. "Ừm," cậu sụt sịt nói, "Jaehwan và tớ chia tay rồi."

Ồ. Taekwoon không biết nên phản ứng ra sao. Cá nhân thì anh thấy ngạc nhiên là mối quan hệ của họ kéo dài được suốt hai năm anh và Hakyeon ở đây, Ngay đến Taekwoon cũng thấy được từ đầu rằng khoảng cách đã làm họ... xa cách hơn.

Nhưng Hakyeon vẫn đau buồn, và đêm đó cậu rúc vào giường Taekwoon, khiến nó chật cứng vì có tận hai người nằm cùng nhau. Cậu khóc thêm một chút, và Taekwoon vụng về vòng tay ôm lấy cậu. Anh quen được Hakyeon dỗ dành rồi, không phải chiều ngược lại. Nhưng anh cố hết sức, vì anh ghét phải nhìn thấy cậu đau khổ đến vậy.

Sáng hôm sau, Taekwoon trở dậy sớm hơn mọi khi để làm bữa sáng. Anh cho mấy chiếc bánh kếp đông lạnh vào lò vi sóng và rót nước cam ra cốc. Anh dùng quả việt quất để vẽ một cái mặt cười lên bánh của Hakyeon và dùng xi-rô làm tóc. Chỗ đó nhìn không đẹp cho lắm vì xi-rô chảy xuống quanh mớ bánh kếp, nhưng Taekwoon hài lòng với nó, và nụ cười Hakyeon dành cho anh khi nhìn thấy khiến anh hạnh phúc.


Hakyeon bắt đầu đi chơi ngoài sau khi chia tay, đến những bữa tiệc và câu lạc bộ và các hoạt động xã hội khác. Chỉ bây giờ Taekwoon mới nhận ra suốt hai năm họ ở đây, chưa một lần nào Hakyeon ra ngoài làm gì mà không có anh. Cậu kể về những người ở trường, và còn có vài người bạn ở đó, nhưng cậu luôn ở bên Taekwoon. Vậy nên anh mừng là cậu đã đi ra ngoài nhiều hơn, và chơi với những người khác ngoài anh nữa. Anh không muốn Hakyeon phải luôn đi theo chăm sóc mình.

Nhưng rồi Hakyeon bắt đầu về nhà trễ hơn. Taekwoon nằm trên giường bồn chồn lo âu. Anh không muốn nhắn tin cho cậu vì anh không muốn khiến Hakyeon có cảm giác là anh không muốn cậu ra ngoài hay là muốn giục cậu về sớm. Nhưng đã hai giờ sáng rồi, Taekwoon mệt lắm rồi, nhưng anh không thể ngủ mà không có ai bên cạnh, và không biết là Hakyeon có an toàn không.

Cậu chỉ về nhà khi đã 3 rưỡi sáng. Cậu thay đồ ngủ mà không nói gì với Taekwoon, không nhận ra là anh vẫn còn thức và đang quan sát cậu.

Hakyeon cũng bắt đầu đưa bạn về căn hộ. Cậu hỏi ý kiến Taekwoon trước, và Taekwoon đồng ý. Mà anh còn biết nói gì khác nữa đây. Anh không thể nói Hakyeon không được phép mang bạn về khi mà nơi này vốn dĩ chủ yếu là thuộc về cậu.

Nhưng anh ghét mỗi khi họ đến. Có hai ba cậu trai gì đó và một cô gái trong nhóm bạn của Hakyeon, và họ rất ồn ào, tiếng cười nói xuyên vào tai anh nhức nhối. Anh khoá trái cửa, nằm trên giường trong phòng ngủ và lấy gối đè lên đầu. Anh vốn định gặp nhóm bạn của cậu và cùng chơi với họ, nhưng ngay khi họ gõ cửa thì sự hoảng sợ choán lấy anh và anh chạy vào trốn trong phòng ngủ. Hakyeon không đi theo, có lẽ là biết anh cần không gian riêng.

Sau vài phút, họ bắt đầu hỏi về anh. Hakyeon bảo rằng anh đang ở trong phòng, và rằng anh "nhút nhát vô cùng".

Taekwoon tự hỏi họ có biết không. Rằng anh không chỉ vô cùng nhút nhát mà còn vô cùng hoảng loạn, vô cùng run rẩy và vô cùng khác biệt. Liệu Hakyeon đã nói với họ chưa? Nếu rồi thì họ bảo sao? Họ phản ứng thế nào? Họ nghĩ gì về anh? Một mớ suy nghĩ đè nặng tâm trí anh.

Anh nghe tiếng họ gọi gà rán. Anh đói muốn chết vì chưa ăn gì từ sáng sớm. Gà rán nghe thật hấp dẫn, nhưng anh không thể yên ổn ăn nếu có những người khác và chắc chắn anh sẽ không ra ngoài đó đâu. Vậy nên anh nhắn tin cho Hakyeon.

Tớ muốn gà rán.

Rồi, tớ sẽ mang cho cậu một ít J

Cảm ơn cậu~ Hakyeonie.

^^

Taekwoon thấy ổn hơn nhiều rồi. Nhưng anh nghe tiếng một cậu trai hỏi Hakyeon vọng vào từ phòng khách, "Cậu nhắn tin cho ai vậy?"

Cậu ta bật cười khi Hakyeon trả lời, "Taekwoon đó."

"Sao cậu ta không ra ngoài này luôn?" cậu trai đó hỏi tiếp.

"Vì cậu ấy ngại và không thích người lạ," Hakyeon đáp. "Tớ đã bảo cậu rồi mà."

Taekwoon không còn nghe thấy gã trai kia hay ai khác nói gì nữa. Vì một lý do nào đó, anh thấy thật nhỏ bé và yếu ớt. Anh co người lại, ôm đầu gối tì vào ngực và nhắm mắt lại. Tiếng cười độc địa của gã trai kia liên tục tua đi tua lại trong đầu anh.


Taekwoon tình cờ gặp lại mấy gã bạn của Hakyeon.

Thư viện được nghỉ làm nên anh đang ở nhà một mình. Có tiếng gõ cửa nhưng lần này thì anh đã biết trước vì trước khi đi làm Hakyeon có nói thợ sửa ống nước sẽ ghé qua xem cái đường ống bị rò rỉ phía dưới bồn rửa trong bếp. Taekwoon hít một hơi thật sâu trước khi ra mở cửa.


Không phải thợ sửa ống nước mà là hai gã trai trông khoảng bằng tuổi anh. Taekwoon chớp mắt ngạc nhiên và lùi lại vài bước.

"Này," gã cao hơn cất tiếng, và Taekwoon lập tức nhận ra đây là giọng của bạn Hakyeon, cái gã đã (gián tiếp) cười nhạo anh. Anh cứng người, tim đập thình thịch và lòng bàn tay đẫm mồ hôi. "Có Hakyeon ở nhà không?"

Taekwoon không trả lời. Anh không thể. Đáng lẽ anh đã đóng sầm cửa vào mặt họ, nhưng đây là bạn của Hakyeon, anh không muốn thô lỗ như vậy.

"Này?" gã thứ hai lặp lại câu hỏi, trông có chút khó chịu. "Hakyeon có đây không? Không có thì bọn này đi đây."

Chỉ cần lắc đầu thôi, Taekwoon. Đừng phí thời gian của họ nữa. Nhưng anh không thể, anh hoảng sợ, nước mắt trào lên.

"Mày bị đần đấy à?" gã cao hơn hỏi, và lời nói đó xuyên qua người Taekwoon một cách lạnh lùng khắc nghiệt. "Mày có vấn đề hả?"

"Đi thôi," gã kia nói, ném cho Taekwoon ánh nhìn không dễ chịu chút nào.

Taekwoon sụp xuống sàn khi họ rời đi, lưng dựa vào cửa. Anh oà khóc nức nở. Anh thấy người nóng bừng, run rẩy và buồn nôn. Đã lâu rồi anh mới cảm thấy thế này.

Anh tự hỏi tại sao Hakyeon lại chơi với mấy kẻ này. Bọn họ trông như một bọn khốn, và Hakyeon chưa bao giờ chứa chấp thể loại đó cả.

Taekwoon đang cuộn người nằm trên sàn nhà tắm lạnh lẽo thì Hakyeon về. Anh đã bò từ chỗ trước cửa ra đó sau khi bình tĩnh được một chút, và không di chuyển nữa. Anh không buồn nấu bữa tối, cũng không mở cửa khi thợ sửa đến. Hakyeon gọi, nhưng anh cũng không trả lời.

Hakyeon tìm thấy anh và ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên trán anh có lẽ để xem có bị sốt không. "Cậu có sao không Taekwoonie? Có chuyện gì vậy?"

Taekwoon chỉ im lặng gỡ tay cậu bạn khỏi người mình.

Hakyeon nghĩ ngợi một chút. "Thợ có ghé qua không?" cậu hỏi.

Taekwoon lắc đầu, rồi lại gật.

"Cậu làm tớ bối rối đấy," Hakyeon khúc khích cười và cầm tay anh. "Sao vậy?" cậu lặp lại. "Đã có chuyện gì à?"

Taekwoon lại lắc đầu, có lẽ là hơi quá mạnh nên tóc mái nảy tưng lên. Nhưng đã bắt đầu rồi thì anh không thể dừng lại, mắt nhắm chặt vì mở mắt ra sẽ làm anh choáng váng, và anh nghe tiếng Hakyeon cố làm anh ngừng lại nhưng anh không thể. Anh đẩy Hakyeon ra, bịt chặt tai lại và gào lên.

Đã lâu, rất rất lâu kể từ lần cuối Taekwoon gào thét như vậy. Âm thanh đó khản đặc, vụn vỡ và không đủ làm anh hài lòng, nên anh làm lại lần nữa. Và lần nữa, lần nữa, ngay cả khi Hakyeon vòng tay ôm anh, cố xoa dịu anh. Có cảm giác như anh đã gào thét suốt nhiều giờ, mặc dù thực tế chắc chỉ chưa đến một phút thôi. Khi anh ngừng lại thì gương mặt đã ướt đầm, anh không nhận ra mình đã khóc. Anh thở dốc, cố điều hoà lại hơi thở.

"Taekwoonie à, không sao đâu." Hakyeon dịu dàng vuốt tóc anh, và như mọi khi, nó làm anh dễ chịu hẳn.


Hakyeon nổi giận khi biết chuyện đã xảy ra. Cậu hứa với Taekwoon sẽ cắt đứt quan hệ với hai gã đó, và Taekwoon không chắc nên cảm thấy thế nào về chuyện này. Một mặt, anh vui vì như vậy nghĩa là anh không phải lo chuyện đối mặt với họ nữa. Mặt khác, mặc dù họ là đồ khốn nạn, phải có lý do gì đó khiến Hakyeon chọn chơi với họ, và anh không muốn cậu mất đi bạn bè.

Nên Taekwoon đã hỏi lý do. Tại sao cậu lại làm bạn với loại người đó.

Hakyeon thoáng đỏ mặt. "Ừm thì, họ khá tốt với tớ. Và vui tính nữa," cậu trả lời. "Nhưng tớ nghĩ lý do thật sự là vì tớ có chút phải lòng một trong số họ. Cậu cao hơn ấy." Cậu ngừng lại. "Nhưng giờ thì không nữa. Hết rồi."

Taekwoon nghĩ ngợi một chút rồi đáp trả. "Nhưng cậu ta xấu tệ."

Hakyeon cười sặc sụa đến mức nước mắt trào lên. Taekwoon không biết chuyện đó có gì vui, nhưng anh cũng cười nhẹ, khiến Hakyeon cười luôn là niềm hạnh phúc của anh.


Hakyeon vẫn chơi với hai người bạn còn lại, những người đối xử với Taekwoon tốt hơn nhiều khi anh đã gặp mặt họ. Cô gái có một chất giọng rất đẹp và nhẹ nhàng, và Taekwoon rất thích nghe cô nói. Mặt khác, cậu trai thì lại nói hơi nhiều, nhưng cậu ta rất tốt tính. Cả hai đều mừng rằng hai gã kia đã biến đi, và đồng ý với chuyện ấy ngay khi biết hai gã đã thô lỗ với Taekwoon ra sao.

Điều tồi tệ hơn là, sau khi gặp bạn của Hakyeon rồi, thì hai người đó đã biết. Họ biết Taekwoon bị sao. Hakyeon đã kể tất cả với họ, về chuyện anh bị khiếm khuyết và cần có sự kiên nhẫn. Taekwoon có hơi bức bối vì họ đã biết chuyện, nhưng vẫn cư xử như vậy với anh. Nhưng anh mừng là câu hỏi lúc trước của anh giờ đã có câu trả lời.

Bạn của Hakyeon cũng kể với anh rằng Hakyeon liên tục nói về anh, và đã kể rất nhiều về anh với họ. Họ cho biết cậu luôn lo lắng về anh trong lúc ở trường, và luôn khoe về những bữa tối Taekwoon làm cho cậu.


Một ngày kia, Taekwoon chợt vỡ lẽ.

Anh đang ngồi trên sofa xem phim Spongebob và ăn ngũ cốc. Đó là lúc Spongebob hỏi Patrick đã làm gì khi mình đi, và Patrick trả lời là chỉ có ngồi đợi cậu ấy trở về thôi. Taekwoon mỉm cười, cảm thấy giống mình và Hakyeon đến kỳ lạ. Anh tua lại để cho cậu xem cùng.

"Hakyeonie..." anh gọi. "Ra đây đi."

Anh ăn thêm vài thìa ngũ cốc trong lúc chờ, nhưng không thấy cậu đi ra. Taekwoon đứng dậy đi tìm cậu.

Hakyeon đang ngủ say. Taekwoon nhón chân lên để có thể nhìn thấy cậu nằm ở giường trên. Cậu ngáy khẽ, tóc rối bù. Trên gối cậu có một vết nước miếng, và Taekwoon nghĩ cậu trông thật khác với con người "điềm tĩnh" khi thức. Nhưng trông cậu vẫn đẹp trai lắm. Ngay cả lúc đang ngáy và chảy nước miếng.

Taekwoon không ưa độ cao và cái giường tầng trên, nhưng anh không nhịn được mà leo lên thang và cố nhét mình vào bên cạnh Hakyeon, khiến cậu thức giấc.

Cậu ngái ngủ xích qua nhường chỗ cho Taekwoon nằm thoải mái. "Taekwoonie à," cậu lẩm bẩm, mắt nhắm lại ngủ tiếp ngay lập tức. Taekwoon hà hơi vào mặt cậu để đánh thức cậu nhưng không thành công, nên anh quyết định để cậu nghỉ ngơi.

Hakyeon đang vòng tay ôm lấy anh, và người cậu thật ấm áp và mềm mại. Taekwoon đặt đầu lên ngực cậu, hít hà hương thơm của cậu. Cậu có mùi hương như vải lanh sạch, và Taekwoon rất thích nó. Anh thích tất cả mọi thứ của Hakyeon.

Và đó là lúc anh nhận ra.

Anh yêu Hakyeon.


Taekwoon chưa bao giờ yêu ai cả. Anh cũng chưa từng có tình ý với ai. Anh chưa từng hôn ai hay làm tình với ai cả. Khi chị cả anh kết hôn, ba mẹ anh đã nói, "Tội nghiệp Taekwoon. Thằng bé sẽ chẳng bao giờ kết hôn mất." Và anh đã tin họ, đã nghĩ rằng anh không có khả năng làm được mấy thứ đó và cũng sẽ chẳng ai muốn yêu anh cả. Xét theo khía cạnh đó thì anh đã quen với ý nghĩ rằng anh sẽ cô độc mãi mãi.

Nhưng mặt khác, ý tưởng ấy cũng chưa bao giờ có chút hấp dẫn nào với anh. Anh không nghĩ mình thích hẹn hò hay kết hôn, và ý tưởng đó khiến anh ghê sợ. Anh thấy bứt rứt ngay cả khi chỉ ngồi trong lớp giáo dục giới tính hồi trung học, hay là nhìn thấy mấy cặp đôi phô bày tình cảm quá mức trong cửa hàng. Kể cả chuyện ôm ấp ai đó cũng có vẻ thật kinh tởm.

Nhưng rồi... anh nghĩ về Hakyeon. Anh cầm tay Hakyeon không chút ngại ngần, và yêu cái cảm giác những ngón tay của họ đan vào nhau. Anh suốt ngày ôm ấp Hakyeon, dù là khi ngồi trên sofa xem TV hay lúc nằm trên giường mà Taekwoon gặp ác mộng và không ngủ lại được. Vài lần anh còn để cậu hôn mình trước khi đi học, chỉ là nụ hôn nhẹ trên má thôi. Ý tưởng về việc làm tình vẫn khiến anh kinh hãi, nhưng anh nghĩ mình có thể chịu đựng được nếu Hakyeon muốn vậy.

Taekwoon đỏ bừng mặt với suy nghĩ đó. Anh nhìn quanh thư viện xem có ai ở gần mình không. Một bà cụ bắt gặp ánh mắt anh và mỉm cười. Xấu hổ, anh vội vàng cụp mắt xuống.

Rồi anh nhớ ra là mọi người đâu thể nhìn thấy anh đang nghĩ gì được.


Taekwoon đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Phim ảnh sách truyện luôn nói rằng phải lòng ai đó là điều tốt đẹp nhất và cũng là điều tồi tệ nhất, và anh chưa bao giờ thực sự hiểu điều đó. Nhưng giờ thì anh hiểu rồi. Phải lòng ai đó... là điều sẽ đè nặng lên bạn. Nó khiến bạn nghẹt thở và che mờ tâm trí bạn và ngấu nghiến hết mỗi phút thời gian của bạn. Taekwoon ghét chuyện đó.

Anh bắt đầu có ý thức về bản thân hơn. Anh không muốn Hakyeon biết anh yêu cậu kiểu đó, vì anh khá chắc là Hakyeon không đáp trả được tình yêu của anh. Không phải theo kiểu đó. Anh đẩy những cái ôm của Hakyeon ra, và quệt nụ hôn của cậu khỏi má mình. Hakyeon vô tư không so đo gì cả, cho rằng Taekwoon lúc này chỉ đơn giản là cần không gian riêng thôi.

Thế rồi có một cơn bão sét, và điện vụt tắt. Lúc đó Taekwoon đang ở trong bếp cất đồ ăn tối còn thừa. Anh hoảng hốt kêu lên, và Hakyeon gọi tên anh, nói rằng cậu đang đến ngay đây. Taekwoon quờ quạng trong bóng tối trước mắt cho đến khi một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay anh.

"Không sao đâu," Hakyeon nói. Cậu dùng điện thoại thay cho đèn pin và dẫn anh ra sofa.

Mỗi khi có sấm sét, Taekwoon lại rên rỉ rúc vào người Hakyeon, cậu ngân nga khe khẽ dỗ dành anh. Cảm giác lại được làm thế này thật tốt, lại được Hakyeon ôm sau khi tránh xa cậu bấy lâu nay. Taekwoon vùi mặt vào vai cậu, và anh lại ngửi thấy mùi hương vải sạch ấy.

Taekwoon nhớ hồi còn nhỏ anh có một thời gian toàn đi hít ngửi người khác. Anh không phải cố tình bày trò thô lỗ mà anh thật sự tò mò về chuyện mọi người có mùi như thế nào, và anh rất thích những mùi hương khác nhau. Không may là việc đó đã gây ra nhiều sự hiểu lầm. Hít ngửi người khác không phải là hành vi được chấp nhận trong xã hội, và nó làm ba mẹ anh xấu hổ.

Nhưng lần đầu tiên anh hít ngửi Hakyeon như vậy, cậu không nhìn anh với vẻ kỳ quái hay bị xúc phạm như những người khác. Cậu chỉ cười và hỏi anh cậu có mùi thế nào. Taekwoon không biết dùng từ gì để mô tả nên đã nói, "Tươi mới." Giờ lớn rồi anh mới biết đó là hương vải sạch. Mùi hương của Hakyeon không hề thay đổi, và nó khiến anh dễ chịu.


Nhiều tháng trôi qua. Taekwoon vẫn yêu Hakyeon. Hakyeon vẫn không hay biết.


Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng cửa hàng tạp hoá là một trong những điểm đến ưa thích của Taekwoon. Có lẽ anh thích chuyện được bao quanh bởi đồ ăn, hoặc là chuyện họ sẽ mua thức ăn để mang về nhà. Hoặc là mùi hương ngon lành từ tiệm bánh trong cửa hàng. Dù là gì đi nữa thì Taekwoon cũng thích cửa hàng tạp hoá, và anh luôn có tâm trạng tốt mỗi khi cùng Hakyeon đến đó.

Anh đi theo sau Hakyeon, chỉ ra những thứ họ cần nếu Hakyeon quên lấy và theo dõi xem họ đã mua hết bao nhiêu. Hakyeon rất coi trọng chuyện mua đồ và rất tập trung vào nó.

Tiệm bánh đang cho ăn thử bánh nhung đỏ miễn phí, và Taekwoon ăn liền hai miếng. Hakyeon thấy anh thích nó quá nên đã cho anh luôn phần của cậu. Điều đó làm Taekwoon vui khôn tả.

"Hakyeonhakyeonhakyeon," anh vừa nói vừa khẽ kéo tay cậu trong khi cậu đang ngắm nghía mấy ổ bánh mì. Hakyeon trông có vẻ ngạc nhiên trước thái độ bất thường này.

"Gì thế?" cậu tò mò hỏi. Taekwoon không trả lời.

"Hakyeon," thay vào đó anh lại nói. "Hakyeonhakyeonhakyeon".

Hakyeon mỉm cười và đặt một ổ bánh mì vào giỏ của họ. "Taekwoontaekwoontaekwoon," cậu hùa theo.

Họ tiếp tục gọi qua gọi lại như vậy suốt lúc đi mua sắm, trên đường về, và cả khi xếp đồ. Hakyeon dừng lại trước, cổ họng cậu đau nhức và miệng khô khốc.

"Cậu thắng rồi," cậu bảo anh.

Taekwoon không phải đang chơi trò chơi, nhưng việc anh "thắng" vẫn làm anh hài lòng. "Hakyeonhakyeonhakyeon."

Hakyeon khúc khích cười, tay đưa lên vuốt tóc anh. "Cậu thích tên tớ à Taekwoonie?"

Taekwoon chầm chậm gật đầu, thấy bạo dạn hẳn lên. "Nó đẹp lắm," anh ngượng ngùng nói, mặt đỏ bừng. "Tớ luôn nghĩ vậy."

Anh thấy ngạc nhiên với bản thân, và Hakyeon cũng thế, mắt cậu thoáng mở to khi nghe lời khen. Taekwoon cứng người một thoáng trước khi Hakyeon cười rạng rỡ.

"Ồ, cảm ơn cậu. Tớ thích nghĩ rằng mọi thứ về tớ đều đẹp cả." Cậu bật cười.

Hakyeon chỉ đùa thôi, nhưng Taekwoon lại nghĩ đó đúng là sự thật. Mọi thứ về cậu đều đẹp cả.


Đáng ngạc nhiên là Taekwoon có bạn mới.

Chuyện xảy ra khi thư viện trở thành nơi gặp mặt của một nhóm hỗ trợ cho "các thanh niên có nhu cầu đặc biệt" vào mỗi thứ 6. Taekwoon ghét cụm từ "nhu cầu đặc biệt" ngay từ hồi còn nhỏ, nhưng anh vẫn khá hứng thú với nó. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện làm quen với những người khác giống mình, chủ yếu do anh đã có Hakyeon rồi, và việc gì anh phải cần thêm ai khác khi đã có một cậu bạn thân tuyệt vời như vậy chứ?

Dù vậy, bà thủ thư nói anh muốn thì cứ thoải mái tham gia, và anh ngần ngừ rồi cũng ghi tên vào danh sách đăng kí. Anh đọc tất cả những cái tên, tên của những người giống anh, và bồn chồn đợi đến lúc gặp họ.

Tính cả anh, chỉ có khoảng 6 người trong buổi gặp mặt đầu tiên. Anh dán mắt xuống sàn, không chắc mình đang làm gì ở đây nữa. Anh không thể làm được chuyện này. Không thể nào.

Đúng 5 giờ, cô gái ngồi bên trái anh bắt đầu cất tiếng. Theo cô nói thì cô là người quyết định tổ chức nhóm hỗ trợ này vì cô đã phát chán với việc luôn cảm thấy mình cô đơn và muốn tìm những người bạn có thể đồng cảm với mình. Cô giải thích rằng nhóm cũng sẽ là nơi để trút giận, trò chuyện, và gặp mặt khi rảnh rỗi.

Đầu tiên, cô đề nghị họ nói tên mình. Taekwoon là người đầu tiê, và anh lập tức kích động, ngồi im như phỗng trên ghế.

"Không sao," cô nói. "Người tiếp theo nào."

Anh nhẹ nhõm khi thấy cô ấy không bắt mình nói, và rằng có một người khác, một cô gái, cũng không nói được tên mình ra. Mắt cô to và tóc cô trông thật mềm mượt. Taekwoon phải đè nén cảm giác muốn luồn tay mình trong mái tóc ấy.

Sau đó anh biết tên cô là Rin Hi.


Taekwoon hơi ngại để tiếp cận cô khi có cả nhóm, khi mà họ bị vây quanh bởi những người khác. Anh chỉ ngồi yên, và cô cũng thế, im lặng quan sát mọi người với đôi mắt to tròn mỗi tuần.

Nhưng anh bắt gặp cô trong thư viện vào một ngày nhóm hỗ trợ không gặp mặt. Anh đang đặt vài cuốn sách lên giá sách tự truyện, còn cô đứng ngay bên cạnh, lướt mắt qua các tựa đề. Ban đầu anh còn không nhận ra cô vì đang mải làm việc.

Họ chạm mắt nhau, và trông cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy anh. Taekwoon tự hỏi mình nên làm gì. Họ đã bắt gặp ánh mắt của nhau rồi. Anh không lùi bước được nữa.

Anh quyết định dùng cách đơn giản, "Chào."

Rin Hi chớp mắt bối rối. Cô rút điện thoại ra và bắt đầu bấm. Taekwoon kiên nhẫn chờ đợi.

Tôi không nói chuyện. Tin nhắn ghi.

Taekwoon gật đầu thấu hiểu. "Tôi cũng thế," anh nói nhưng rồi ngừng lại, nhận ra thật ngu ngốc khi bảo anh không nói trong khi rõ ràng là anh có thể. Anh đỏ mặt nhìn xuống sàn. "Không nhiều lắm," anh lầm bầm, xấu hổ quay người đi khỏi khu sách tự truyện càng nhanh càng tốt. Đó, anh mà thử nói chuyện với người khác là thành ra thế này đây.

Nhưng Rin Hi quay lại vào hôm sau và chủ động lại gần anh, lần này là ở khu tiểu thuyết hư cấu cho thiếu niên. Cô bấm điện thoại và cho anh xem tin nhắn. Taekwoon?

Taekwoon ngần ngừ gật đầu.

Rin Hi gật đầu lại.

Taekwoon gật tiếp.

Rin Hi mỉm cười và bấm một tin khác. Cậu làm ở đây à?

Taekwoon... lại gật.

Cậu thích gật đầu nhỉ.

Taekwoon.............. lại gật, cố kiềm một nụ cười.

Và mọi thứ cứ thế tiếp diễn.


Hakyeon vô cùng vui mừng khi biết Taekwoon có bạn mới, lại là một cô gái nữa chứ. Cậu trêu anh về việc "đang yêu", và anh thấy có chút khó chịu, vì anh đâu có thích Rin Hi kiểu đó (anh quá yêu Hakyeon rồi, nhưng anh không thể nói thế được), và anh khá chắc là cô cũng không thích anh kiểu đó đâu.

Nhưng đúng là Taekwoon thích ở bên cô, và tóc cô mềm mại đúng như anh tưởng tượng. Nó như thiên đường cho giác quan vậy. Họ thường ngồi trên sofa, Taekwoon luồn những ngón tay vào tóc cô trong khi cô bấm điện thoại. Anh bắt gặp ánh mắt Hakyeon, và cậu bật ngón cái với anh. Taekwoon nhăn mặt.

Hoá ra họ cũng có khá nhiều điểm chung. Cả hai đều ghét đồ bạc và màu xanh lá. Cả hai đều thích động vật nhỏ và những con số giá trị lớn. Taekwoon không thể tin rằng mình lại gặp được một người có chung sự chán ghét với những thứ kỳ quặc.

Nhưng cuộc sống của họ thì khá khác nhau. Rin Hi sống với ba mẹ và đang học online để lấy bằng đại học. Cô mời Taekwoon tới nhà chơi nhưng anh từ chối vì chưa sẵn sàng gặp thêm người lạ. Điều tốt nhất là cô hiểu và không bắt ép anh như nhiều người khác. Thật sự rất tuyệt vời.

Cô đến thư viện khá nhiều, và thường lặng lẽ đi theo anh trong khi anh làm việc. Họ ngồi cạnh nhau trong các buổi gặp của nhóm hỗ trợ, và nhắn tin cho nhau suốt ngày. Cảm giác ấy thật sự rất tốt.


Nhưng khoảng 2 tháng sau khi họ gặp nhau, một ngày nọ, Rin Hi không trả lời những tin nhắn của anh nữa. Anh thấy lạ nhưng cũng cho qua, đoán là cô có một ngày bận rộn, mệt mỏi hay sao đó. Cũng đã nhiều lần anh phải tạm dừng chuyện nhắn tin mà.

Nhưng hai ngày tiếp theo đó cô cũng không trả lời. Taekwoon bắt đầu thấy lo lo. Cô ấy ổn chứ? Có phải anh đã nói gì xúc phạm cô không? Anh xem lại các tin nhắn cũ thì không thấy gì, nhưng cũng không chắc vì anh vẫn luôn dở tệ mấy chuyện này. Vậy nên anh đưa chúng cho Hakyeon xem thử.

Cậu cũng không thấy vấn đề gì. "Có thể cô ấy bận chuyện gì thôi?" cậu gợi ý, luồn tay qua tóc Taekwoon. "Taekwoonie của tớ yêu rồi nè. Nhớ cô gái của cậu rồi..." Cậu nhăn nhở ngừng lời khi anh ném cho cậu tia nhìn chết chóc.

"Tớ không yêu cô ấy," anh nói, thêm cả vế "cô ấy" vì nếu chỉ nói anh không yêu ai thì đó sẽ là nói dối.

Taekwoon không nhìn thấy cô suốt hai ngày sau đó. Anh đang ở trong khu tiểu thuyết lãng mạn dành cho phái nữ thì giật mình khi đột nhiên thấy cô tiến lại gần. Anh đứng đó trong khi cô bấm phím điện thoại và giơ ra cho anh xem.

Tôi không thích anh.

Tim Taekwoon hụt hẫng. Rin Hi không thích anh sao? Anh đã làm gì sao? Hay nói gì đó? Anh cứ nghĩ tình bạn của họ đang trên đà tốt đẹp chứ. "Tại sao?" anh hỏi.

Rin Hi cau mày bấm tiếp. Chúng ta chỉ là bạn thôi.

Taekwoon giờ cũng bối rối. "Sao cơ?"

Cô thở dài quay lại với chiếc điện thoại. Bạn anh nói anh thích tôi.

Cha Hakyeon. Taekwoon siết chặt tay, khó chịu trước sự tiết lộ này. Anh lắc đầu. "Không, tôi không có."

Giờ Rin Hi lại là người bối rối. Không sao?

Nói qua nói lại vài lần nữa thì mọi chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ. Khoảng một tuần trước, Rin Hi đến chơi nhưng Taekwoon đau đầu nên lúc đó đang ngủ, vậy là cô với Hakyeon ngồi nói chuyện phiếm với nhau, và Hakyeon đã bảo cô là Taekwoon rất thích cô. Taekwoon biết Rin Hi có đến nhưng không biết hai người đã nói chuyện với nhau.

Vậy nên anh khá bực bội khi về căn hộ sau giờ làm. Hakyeon đang ngồi trong phòng trên giường của Taekwoon, tay nghịch điện thoại.

Taekwoon không buồn chào hỏi gì. "Tớ không thích Rin Hi," anh nói.

Hakyeon ngước lên, chớp mắt ngạc nhiên. "Gì cơ?"

"Rin Hi là bạn tớ," Taekwoon nói. "Tớ không có thích cô ấy. Sao cậu lại nói thế với cô ấy?"

Taekwoon ngạc nhiên nhận ra mình vừa nói nhiều đến thế nào và ngừng lại lấy hơi. Dựa vào biểu cảm trên mặt cậu thì Hakyeon có lẽ cũng vậy.

"Tớ xin lỗi," cuối cùng cậu đáp. "Nhưng tớ cứ nghĩ là cậu thích cô ấy chứ."

"Không. Tớ bảo cậu- tớ đã bảo cậu là-" Taekwoon nói vấp, và Hakyeon đứng dậy giơ tay lên ngăn anh lại.

"Với tớ thì chuyện đó hiển nhiên lắm ấy," cậu nói. "Cách mà cậu thích nghịch tóc cô ấy-"

"Tóc cô ấy mềm mà."

Hakyeon cười toe toét. "Đó chính xác là điều mà một người đang yêu sẽ nói đấy," cậu ngân nga bằng cái giọng dễ ghét. Cậu dùng ngón tay gõ lên chóp mũi anh, và Taekwoon phải ngăn mình không cắn vào nó. "Taekwoonie, không sao mà."

Taekwoon thở hắt ra bực bội. Anh bắt đầu thấy khó chịu thật sự rồi, tim đập nhanh hơn trước sự trêu đùa của Hakyeon. "Tớ không thích cô ấy."

Hakyeon cảm nhận được sự căng thẳng bèn vòng tay ôm lấy vai anh. "Không sao mà," cậu lặp lại. "...Mối tình đầu luôn là điều khó chấp nhận nhất mà." Cậu bật cười.

Taekwoon giằng ra và xô vào cậu. Hakyeon ngưng cười ngay lập tức khi nhận ra chuyện đã trở nên nghiêm trọng. Vẻ mặt cậu dịu lại.

"Tớ không thích cô ấy!" Taekwoon hét lên lần thứ ba. "Tớ thích-!"

Anh vội kìm mình lại không nói tiếp. Trong một thoáng, anh hoảng sợ, và rồi anh thở ra.

Hakyeon tò mò nhìn anh. "Cậu thích ai cơ?" cậu hỏi.

Taekwoon chỉ lắc đầu. Anh cảm thấy muốn khóc, mặc dù chính anh cũng không chắc tại sao. Anh quay người bỏ chạy khỏi phòng, rồi lao ra khỏi căn hộ. Anh dừng lại chỗ vỉa hè cạnh toà chung cư của họ và ngồi bệt xuống đất. Sau vài phút, anh cố trấn tĩnh lại khi thấy điện thoại rung lên trong túi. Có một tin nhắn từ Rin Hi, một từ Hakyeon kèm theo vài cuộc gọi nhỡ nữa. Anh đọc tin nhắn của Hakyeon trước.

Taekwoonie, tớ xin lỗi. Cậu đang ở đâu thế?

Taekwoon định lờ đi để làm cậu phải lo lắng, nhưng trong lúc thiếu suy nghĩ, theo bản năng anh đã chạy ra khỏi căn hộ, và khi nhận ra rằng mình đang ở một mình thì anh bắt đầu có chút hoảng loạn. Vậy nên anh hậm hực báo tin cho cậu.


Cậu chạy tới chỉ trong vòng chưa đầy hai phút, thận trọng tiến đến gần Taekwoon. Cậu ngồi xuống cạnh anh, và cả hai im lặng ngồi bên nhau vài phút.

"Tớ xin lỗi," cuối cùng Hakyeon lên tiếng. "Lẽ ra tớ không nên trêu cậu."

Taekwoon gật đầu đồng tình.

"Nếu cậu nói không thích Rin Hi thì tớ tin cậu," Hakyeon nói tiếp. "Tớ cứ quên là chúng mình... khác nhau. Những gì đối với tớ trông như là đang liếc mắt đưa tình thì với cậu chỉ là tình bạn bình thường thôi."

Taekwoon không nói gì.

"Nhưng tớ thật sự tò mò đấy. Cậu thích ai thế?"

Taekwoon cảm nhận được mặt mình nóng lên và đỏ bừng. Anh lại thấy bứt rứt nữa rồi.

"Tớ là bạn thân của cậu mà," Hakyeon than vãn. "Cậu phải nói cho tớ mới đúng. Tớ đã kể hết cho cậu về mấy mối tình của tớ còn gì."

Taekwoon chỉ làm ngơ.

"Mà nếu cậu không nói thì kiểu gì tớ cũng sẽ đoán ra. Cậu chỉ quen một số người thôi mà."

Hakyeon vẫn lẽo đẽo đi theo làm phiền anh cho đến hết ngày, và không chỉ ngừng lại ở đó. Cậu vặn hỏi anh suốt cả tuần, rồi hai tuần, rồi ba, và cứ tiếp tục như thế.

Taekwoon ước gì anh có thể nói cho cậu. Nhưng anh không thể.


Tuy vậy, vì Hakyeon nói bạn bè thường kể cho nhau những chuyện thế này nên Taekwoon có nói cho Rin Hi. Cô vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm khi nghe anh nói, và trong một thoáng Taekwoon thấy sợ hãi, tự hỏi cô nghĩ gì. Cậu ấy cũng thích anh đó.

Taekwoon cau mày lắc đầu. Rin Hi lại gật đầu tỏ vẻ phản đối và bấm tiếp. Tôi nhận ra mà. Rồi sau đó, Anh nên nói cho cậu ấy biết.

Taekwoon bối rối nhìn cô. "Không được."

Cô thở dài và nhún vai, không muốn ép anh thêm nữa.

Nhưng chuyện đó khiến Taekwoon suy nghĩ. Anh có nên nói với Hakyeon không? Sẽ được gì và mất gì? Được là anh sẽ trút được gánh nặng trên vai và Hakyeon sẽ thôi làm phiền anh về chuyện này. Mất là nó có thể sẽ huỷ hoại tình bạn 15 năm của họ, và Hakyeon sẽ chỉ trích anh. Cậu chưa bao giờ làm vậy cả, nhưng nếu cậu biết thì Taekwoon chắc chắn cậu sẽ phản ứng như thế thôi.

Taekwoon có thể ngồi yên mãi và nhìn Hakyeon đi hẹn hò không? Kể về những người bạn cùng lớp mà cậu thấy dễ thương? Kết hôn? Vừa hôm trước, lúc họ bắt gặp một buổi chụp ảnh cưới ở công viên, Hakyeon đã nói anh sẽ làm phù rể cho cậu khi cậu kết hôn trong tương lai. Taekwoon rất vinh dự, nhưng tâm anh dường như đã chết đi một phần khi nghĩ đến chuyện anh đáng ra không nên làm phù rể mà nên làm chú rể mới đúng. Đó chỉ là một suy nghĩ vẩn vơ thôi.

Và Rin Hi chưa từng cho anh lời khuyên tệ hại nào cả vì cô luôn có một cái đầu rất điềm tĩnh và lý trí. Nếu cả cô cũng nói anh nên cho cậu biết, thì có lẽ anh nên làm vậy...

Nhưng làm sao? Nói thẳng ra trong khi ăn tối hay xem TV cùng nhau ư? Nhắn tin cho cậu khi cậu đang ngồi ngay bên cạnh, hay là khi họ đang ở hai nơi khác nhau và chờ phản ứng của cậu khi họ về đến nhà? Thuê một quả khinh khí cầu có gắn biểu ngữ bay trên bầu trời như anh vẫn thấy trên phim?

Sau khi suy đi tính lại, Taekwoon quyết định nhắn tin cho cậu trong khi ra ngoài chơi với Rin Hi và cậu thì đang ở trường. Rất đơn giản, chỉ có ba từ đó thôi. Rin Hi phải giúp anh nhấn nút gửi, và anh lo lắng tắt điện thoại đi ngay lập tức. Anh ở chơi nhà Rin Hi lâu hết mức có thể cho đến khi cô bắt anh đi vì có hẹn gặp bác sĩ.

Taekwoon mừng rơn khi thấy Hakyeon chưa về nhà. Suốt mấy tiếng sau đó anh ngồi trong bồn tắm lâu thật lâu, rồi đi xem hoạt hình. Anh ăn được ba bát ngũ cốc trước khi nhận ra sắp đến giờ ăn tối. Anh lấy một ít thức ăn còn thừa từ vài hôm trước, vừa đủ cho Hakyeon, rồi quay trong lò vi sóng. Sau đó anh ngồi chờ bên bàn ăn, đầu gục xuống vùi vào hai cánh tay.

Khi nghe thấy Hakyeon đi vào, nỗi hoảng loạn chợt trào dâng. Anh nhảy dựng lên, chạy vọt qua Hakyeon đang đứng tháo giày trong phòng khách rồi phi vào phòng ngủ. Anh nhét mình vào trong tủ quần áo và co người ngồi thu lu trong góc, toàn thân run rẩy.

Taekwoon không rõ anh đã ngồi đó bao lâu. Anh ngạc nhiên là Hakyeon chưa tìm đến nói chuyện với anh. Có lẽ cậu đã rất khó hiểu, giận dữ hoặc ghê tởm. Có lẽ cậu không muốn nói chuyện hay nhìn thấy Taekwoon nữa. Anh bắt đầu hối hận về mọi chuyện. Lẽ ra anh không bao giờ được gửi cái tin nhắn đó.

Tự khoá mình trong tủ, anh cũng bắt đầu thấy sợ cái không gian chật hẹp này. Anh muốn đi ra, nhưng lại không muốn phải đối mặt với Hakyeon hay bất kỳ thứ gì khác đang chờ đợi bên ngoài. Anh quyết định chịu đựng thêm một lát nữa.

Cuối cùng Taekwoon ngồi ngủ trong tủ quần áo luôn.


Taekwoon thức giấc khi đang nằm trên giường mình. Ban đầu anh có chút bối rối, xong mất khoảng một phút thì anh nhớ ra tất cả. Chớp mắt vài lần, anh nhận ra mình đáng lẽ phải ở trong tủ quần áo mới đúng. Làm thế nào giờ lại nằm trên giường rồi?

Một bàn tay bất giác luồn qua tóc anh và anh thoáng chút giật mình, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra bàn tay quen thuộc ấy. Là Hakyeon, và bây giờ tỉnh táo hẳn rồi Taekwoon mới nhận ra trên giường không chỉ có một mình anh.

"Taekwoon à, cậu dậy chưa?" Hakyeon thì thầm, và anh gật đầu đáp trả.

Hakyeon mỉm cười với anh, những ngón tay vẫn luồn trong tóc anh. "Taekwoonie," cậu lại lên tiếng, "Cậu có biết tại sao tớ nghĩ cậu thích Rin Hi lúc thấy cậu đùa nghịch với tóc cô ấy không?"

Taekwoon bối rối lắc đầu.

"Bởi vì," Hakyeon ngừng lại và thu tay về. "Đó là lý do tớ hay làm vậy với cậu."

Taekwoon mất một phút mới xử lý được câu nói của cậu, và ngay cả khi làm thế rồi anh vẫn không chắc anh hoàn toàn hiểu những gì cậu đang nói. Có phải cậu đang nói điều mà Taekwoon nghĩ là cậu đang nói không? Không thể nào.

"Cậu hiểu không?" Hakyeon khẽ khàng hỏi. "Tớ cũng thích cậu."

Taekwoon không biết trả lời ra sao khi mà anh bị vô số cảm xúc xâm chiếm một lúc như thế này. Anh cố xác định chúng nhưng tất cả đều thật rối rắm và lẫn lộn vào nhau. Hàng loạt ý nghĩ chạy qua trong tâm trí anh, và anh hoàn toàn bị lấn át. Anh phải làm gì đây?

"Thật sao...?" anh hỏi, câu chữ gần như nghẹn lại.

Hakyeon khúc khích cười. "Tất nhiên là thế rồi đồ ngốc." Cậu xoay trở để nằm thoải mái hơn, vòng tay ôm lấy Taekwoon. Anh không chút ngần ngừ rúc vào người cậu. "Tớ đã thích cậu từ lâu rồi."

"Bao lâu?"

"Nhiều năm," Hakyeon trả lời. "Nhưng cậu từng nói với tớ cậu không thích tình yêu và các mối quan hệ. Nên tớ cứ chắc là mình chẳng có cơ hội đâu. Rồi cậu gặp Rin Hi, và tớ nghĩ là cậu đã thay đổi quan điểm, nhưng lúc đó quá trễ rồi..." Cậu bỏ dở câu nói. "Nhưng tớ đã nhầm."

Taekwoon chầm chậm gật đầu. "Tớ vẫn không... không thích những điều đó. Trừ phi... là cậu," anh lúng búng, mặt đỏ lựng lên.

Hakyeon cười toe. "Ồ, thật tốt khi biết vậy," cậu nói và hôn nhẹ lên trán anh.


Hakyeon bắt Taekwoon ngồi lại nói chuyện thật lâu về việc họ nên tiến hành chuyện này ra sao. Họ quyết định tiến triển chậm một chút, mặc dù Taekwoon không chắc đó có phải điều anh muốn không. Có cảm giác như anh đã đi quá chậm lâu nay rồi, và anh đã sẵn sàng đẩy nhanh tiến độ hơn.

Vậy là họ chính thức... ở bên nhau, như một cặp đôi. Đó là một ý nghĩ kỳ lạ nhưng đem lại sự mãn nguyện. Taekwoon sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được có ngày anh lại có người yêu, và đó còn là người bạn thân đồng giới nữa chứ.

Đó cũng là điều làm anh lo lắng. Mọi người sẽ đánh giá họ ra sao khi thấy hai đứa con trai yêu nhau? Đến giờ vẫn chỉ có Rin Hi chính thức biết về họ thôi. Hakyeon dự định nói cho ba mẹ, những người đã biết và chấp nhận con người cậu từ mấy năm nay, khi mối quan hệ của họ đạt đến một mức nhất định. Bạn bè của Hakyeon cũng chấp nhận anh. Taekwoon chưa từng nói chuyện với ba mẹ mình kể từ khi ra ở riêng, nên anh cũng không lo chuyện đó.

Điều khiến anh lo lắng là người ngoài, ví dụ như người lạ trong cửa hàng bách hoá hay công viên hay nhà hàng. Anh và Hakyeon cũng đã chịu nhiều ánh nhìn kỳ cục từ trước khi đến với nhau, mỗi khi Hakyeon xoa lưng làm anh dịu lại khi mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng hay khi Taekwoon đùa nghịch với tay cậu, đếm các ngón tay và chọc chọc vào lòng bàn tay cậu.

Anh nhớ lúc mới vào học cấp 3, một đám con trai luôn trêu chọc anh và Hakyeon mỗi khi cậu nắm tay anh trong lớp, gọi hai người bằng những cái tên không được lịch sự cho lắm. Taekwoon mặc dù biết những cái tên đó không hay ho gì, nhưng lại không biết chính xác ý nghĩa của nó, và khi hỏi Hakyeon thì cậu chỉ trả lời, "Đó là một từ bậy bạ ám chỉ những người đồng tính." Mọi chuyện tệ đến mức Hakyeon thôi không cầm tay anh nữa trừ phi họ đang an toàn ở nhà.

Giờ Hakyeon đã tự tin hơn nhiều, nhưng Taekwoon vẫn không nhịn được mà thấy lo lắng. Anh hy vọng Hakyeon không hạn chế như vậy nữa nếu có chuyện gì giống thế xảy ra. Anh vẫn nhớ cảm giác tồi tệ khi giơ tay ra mà Hakyeon chỉ lắc đầu từ chối. Anh không muốn quay lại thời điểm đó đâu.


Hoá ra Hakyeon rất thích động chạm và cư xử thân mật. Từ trước đến giờ vẫn vậy, nhưng sau khi họ thành một đôi thì điều đó càng thể hiện rõ hơn.

Cậu hiếm khi ngủ ở giường tầng trên nữa mà toàn trèo vào tầng dưới ngủ chung với Taekwoon. Cậu ôm anh và đặt những nụ hôn nhẹ lên khắp gương mặt anh. Từ trán, má, mũi, cho đến cả tai nữa, làm cho anh nhột vô cùng. Taekwoon đưa tay quệt mấy nụ hôn đó đi, làm Hakyeon thoáng có chút tổn thương, nhưng Taekwoon mỉm cười với cậu.

"Tớ thích thế lắm," anh cam đoan. Mà đúng là vậy thật. Anh chỉ không chịu được cảm xúc còn vương lại sau đó thôi.

Vậy là Hakyeon hôn anh, lặp đi lặp lại đều đặn hàng đêm.

Dần dà mọi chuyện trở nên mãnh liệt hơn. Không còn những nụ hôn nho nhỏ nữa, thay vào đó là những nụ hôn môi quấn lấy môi, và đó là một bước tiến lớn với Taekwoon. Anh lo là mình hôn dở tệ, nhưng Hakyeon trấn an là không có chuyện đó, anh chỉ chưa có kinh nghiệm mà thôi.

Trước khi họ thử điều gì mới, Hakyeon luôn hỏi ý anh trước nhiều lần để chắc chắn là anh được thoải mái. Thường thì không có vấn đề gì, Taekwoon luôn tò mò và háo hức muốn thử những thứ mới mẻ. Chỉ là những điều nho nhỏ thôi, Hakyeon và đa số mọi người đã làm qua từ lâu rồi, nhưng với Taekwoon thì chúng thật sự vĩ đại.

Những cử chỉ như cắn môi hay gặm tai đều khiến Taekwoon run rẩy. Không lâu sau đó, Hakyeon không chỉ tập trung lên gương mặt anh nữa mà chuyển dần xuống cổ, đặt những nụ hôn lên đó, răng cứa dọc theo làn da khi cậu mút cổ anh. Đôi tay cậu chạm vào nhiều nơi trên cơ thể Taekwoon, từ lưng cho đến thân mình và hông. Anh không thể tin được là nó lại mang đến nhiều khoái cảm như vậy, sao anh lại bỏ qua nó suốt bao năm nay chứ.

Lần đầu tiên bật ra tiếng kêu, anh xấu hổ đến mức gương mặt vốn đã đỏ giờ càng nóng bừng lên. Hakyeon nhận ra điều đó và ngừng lại. "Dễ thương ghê," cậu thì thầm vào tai anh. "Cứ làm vậy tiếp đi."

Vậy là mỗi khi Hakyeon chạm vào đúng những chỗ nhạy cảm, không gian lại tràn ngập những tiếng thở hổn hển nho nhỏ của Taekwoon.

Họ làm những điều ấy, nhưng chưa bao giờ tiến tới làm tình cả. Hakyeon còn chưa đả động gì cả, nhưng Taekwoon không kiềm được đã có chút cân nhắc đến nó. Ý tưởng làm chuyện đó vẫn khiến anh thấy không thoải mái, nhưng khi tra trên mạn thì rất nhiều người nói rằng muốn có mối quan hệ tốt đẹp thì đó là chuyện bắt buộc. Những mối quan hệ mà không có chuyện đó thể nào rồi cũng tan vỡ, họ nói vậy đấy.

Taekwoon tự hỏi điều đó có thật không. Anh và Hakyeon đến giờ vẫn ổn thoả cả. Nhưng nếu Hakyeon không thực sự thoả mãn thì sao? Nếu như cậu chỉ đang giả bộ mình hài lòng vì không muốn làm anh buồn thì sao? Taekwoon không muốn họ tan vỡ chút nào, nên một ngày kia, anh đề cập chuyện đó với Hakyeon và bảo cậu anh đã sẵn sàng rồi.

"Cậu chắc chứ?" cậu hỏi, và tiếp tục hỏi lại nhiều ngày sau đó, dù rằng Taekwoon cũng đã khẳng định nhiều lần. Họ ngồi lại nói chuyện thật lâu, để Hakyeon nói cho anh những điều cơ bản (Taekwoon rất biết ơn điều đó vì thật tình là anh vẫn còn chưa có ý niệm gì cả), và tất cả mọi thứ khác Taekwoon cần biết. Cậu nhắc anh nhớ rằng đây là một bước tiến rất lớn, và hỏi lại một lần cuối xem anh có thật sự sẵn sàng không.

"Có," Taekwoon cương quyết trả lời.

Mọi chuyện bắt đầu như mọi đêm khác, vẫn là động chạm và hôn và đùa nghịch. Nó chỉ bắt đầu thay đổi khi Hakyeon giật áo Taekwoon để cởi nó ra. Chiếc áo trượt khỏi người anh, và đó là lúc cảm giác khó chịu bắt đầu xuất hiện. Anh không cảm thấy tự tin lắm khi Hakyeon nằm trên người anh mà anh lại bán khoả thân thế này.

Hakyeon giờ đã xuống sâu hơn, sâu hơn mọi lần trước đó, môi đặt lên vai anh, rồi đến ngực, và tay cậu đã để lên hông anh. Cảm giác rất tuyệt, nhưng cùng lúc ấy cũng thật... kỳ cục, và sai trái. Taekwoon xua nó đi. Chỉ là anh chưa quen thôi, không sao cả.

Hakyeon đưa tay dọc đùi trong của anh, và Taekwoon ép mình không được nhảy dựng lên. Không sao cả, không sao cả, không sao cả. Anh lặp đi lặp lại với bản thân, cố buộc mình tin vào điều đó. Hakyeon lướt tay qua đũng quần anh, cắt ngang dòng suy nghĩ, và mọi thứ đổ sụp tan tành.

Taekwoon khóc thét lên, phần vì cảm xúc bất chợt phần vì sốc. Theo phản xạ, anh đẩy Hakyeon ra khỏi người mình và ngồi bật dậy trên giường. Tim anh đập điê cuồng như thể sắp vọt ra khỏi lồng ngực theo đúng nghĩa đen. Anh còn đang run rẩy, và mắt nhoè nước. Anh đưa tay lên nóng nảy quệt đi. Hakyeon sửng sốt một thoáng, rồi trấn tĩnh lại và thận trọng vòng tay ôm lấy anh.

"Cậu không sao chứ? Tớ xin lỗi," cậu dỗ dành Taekwoon đang rên rỉ. "Tớ thật sự xin lỗi."

Taekwoon vừa xấu hổ vừa mất mặt. Anh đúng là kẻ thảm hại mà, chẳng làm được việc gì ra hồn cả. Anh không chịu được điều này, và rồi mối quan hệ của họ sẽ đổ vỡ vì nó. Hakyeon xứng đáng với một người khác có thể đem lại cho cậu những gì cậu muốn. Cậu vẫn luôn như vậy. Taekwoon chưa bao giờ là một người bạn tốt như Hakyeon cả, anh chưa bao giờ có đủ năng lực làm điều đó. Anh không đủ tốt để xứng với Hakyeon. Cũng không đủ tốt để xứng với ba mẹ anh. Hay là các chị gái anh. Bạn cùng lớp, thầy cô, bác sĩ, bác sĩ tâm lý. Chẳng đủ tốt với ai cả.

Taekwoon run run thở ra, siết chặt tay trên người Hakyeon. Đáp lại, cậu hôn nhẹ lên đỉnh đầu anh và dịu dàng xoa tóc anh. "Tớ xin lỗi," cậu lại thì thầm.

Taekwoon cũng vậy.

Anh nói ra điều đó sau khi đã bình tĩnh lại và họ đang lặng lẽ nằm bên nhau. Hakyeon chớp mắt ngơ ngác. "Tại sao chứ?" cậu hỏi.

Taekwoon không biết trả lời ra sao nên đành nhún vai.

"Cậu không có lý do gì phải xin lỗi cả," Hakyeon trấn an. "Chúng ta sẽ đi theo nhịp độ cậu muốn. Tớ có vội gì đâu."

Nhưng nhỡ như, Taekwoon tự hỏi, đi theo nhịp độ của anh sẽ... chẳng dẫn đến đâu cả thì sao? Anh không nghĩ mình sẽ sẵn sàng được trong tương lai gần, hay thậm chí có khi chẳng bao giờ cũng nên. Anh biết Hakyeon nói cậu có thể chờ, và anh tin cậu, nhưng anh nghĩ cậu chưa biết cậu sẽ phải chờ lâu đến thế nào đâu.


Taekwoon nhớ có lần xem TV đã thấy một người phụ nữ tàn tật bị liệt ngồi xe lăn cùng với chồng cô. Có vẻ như cô đã cho phép chồng mình đi với những người phụ nữ khác để thoả mãn nhu cầu sinh lý của anh ta. Lúc đó Taekwoon đã rất kinh ngạc, nhưng giờ thì chuyện đó hoàn toàn có lý, và anh hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của người phụ nữ. Anh yêu Hakyeon và muốn cậu được hạnh phúc bằng bất cứ giá nào. Nếu cậu phải ngủ với những người đàn ông khác để có được những gì cậu cần và xứng đáng có, thì cứ làm vậy đi.

Taekwoon không biết nên mở lời thế nào, nên một ngày kia khi đang ở thư viện, anh nhắn tin cho Hakyeon, Cậu có thể ngủ với những người khác.

HẢ??? Là câu trả lời của Hakyeon. Taekwoon đã lường trước phản ứng này vì biết rõ đề nghị của anh mới đầu nghe sẽ kỳ lạ thế nào. Anh đang nhắn tin đáp trả thì nhận được tin nhắn mới.

Cậu đang nói gì vậy Taekwoonie? L Cái mặt buồn đó lạnh lung xuyên qua anh nhói đau. Anh ghét cái mặt buồn đó lắm.

Tớ không thể làm chuyện đó. Nên là cậu có thể ngủ với những người khác. Anh hy vọng là giờ thì cậu hiểu rồi.

Cậu đang... chia tay với tớ sao...? :(

Ngưng cái mặt buồn đó đi. Không phải thế.

Tớ bối rối rồi đó. :(

NGƯNG.

:( Lol tớ đùa thôi mà.

Taekwoon rên lên. Cuộc nói chuyện này không diễn ra như anh dự tính mất rồi. Bà thủ thư ném cho anh một cái nhìn để nhắc anh im lặng. Anh gật đầu khẽ xin lỗi và quay lại làm việc tiếp, lờ đi cái điện thoại vẫn đang rung lên trong túi.


Về đến nhà, anh giải thích được rõ ràng hơn với cậu. Hakyeon yên lặng ngồi nghe, có vẻ đang suy nghĩ, và Taekwoon kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

"Taekwoon à," Cuối cùng cậu lên tiếng. "Đừng lướt mạng nữa, ngưng xem TV luôn đi."

Taekwoon cau mày. "Sao cơ?"

"Cậu bị tiêm nhiễm nhiều ý tưởng từ chúng quá rồi," Hakyeon khúc khích cười nhẹ và cầm tay anh. "Tớ không quan tâm đến chuyện làm tình," cậu thận trọng lựa lời. "Và tớ không để tâm chuyện cậu không muốn làm điều đó, dù là bây giờ hay mãi mãi cũng thế. Tớ không ở bên cậu chỉ vì chuyện tình dục, tớ ở bên cậu vì tớ yêu cậu." Gương mặt cậu thoáng hồng lên khi nói tiếp. "Và, lạy chúa tôi, tớ sẽ không đi ngủ với người khác đâu."

Taekwoon nghi ngờ quan sát gương mặt cậu. Cả biểu cảm và lời nói của cậu đều rất chân thành. "Thật sao?"

"Thật," Hakyeon lặp lại. "Tớ đâu phải người nông cạn đến thế."

Taekwoon nhìn xuống dưới chân. "Nhưng... không phải tớ có vấn đề gì đó sao?"

"Không có," Hakyeon đáp và siết tay anh. "Nhiều người không thích mà cũng không cần làm tình. Cậu chẳng có vấn đề gì cả. Ổn mà."

"Và," cậu nói thêm, "Sao cậu có thể nói cậu không cho tớ được thứ tớ cần chứ? Cậu cho tớ rất nhiều thứ mà. Như những cái ôm, bữa tối, người bầu bạn, tiếng cười, và quan trọng nhất là tình yêu." Hakyeon ngừng lại một chút rồi rên lên. "Nghe sến chết đi được."

Taekwoon đồng ý. Nghe nó sến thật. Nhưng cũng thật tuyệt vời.


Mất một thời gian, nhưng dần dần Taekwoon cũng tin vào điều đó. Rằng anh đủ tốt, và hoàn toàn ổn khi là chính mình. Anh kể nhiều chuyện cho Hakyeon hơn, về cảm giác thấy mình vô dụng và cách những chuyện trong quá khứ vẫn làm anh bận lòng. Cậu là sự trợ giúp to lớn khi liên tục trấn an anh và cho anh lời khuyên.

Rin Hi cũng giúp đỡ anh, gợi ý rằng thay vì chỉ ngồi nghe trong buổi gặp của nhóm hỗ trợ thì anh hãy nói ra những vấn đề của mình. Sẽ không ai hiểu anh như những người đã trải qua nhiều vấn đề giống anh.

Anh làm theo, và Rin Hi lại đúng, tất nhiê rồi. Nói ra đã giúp anh rất nhiều. Mọi người đều thông cảm với anh, và kể về cách chính họ đã vất vả nỗ lực ra sao. Anh bắt đầu nói chuyện với một cậu trai khác, người cũng bị ba mẹ đối xử tồi tệ. Anh đã không thực sự nhận ra mình bị đối xử tệ hại cho đến khi bắt đầu lên tiếng với nhóm hỗ trợ và biết được tên cho hành vi đó. Bạo hành.

Taekwoon thấy thương cho cậu trai đó, Se Il, khi phải trải qua sự đối xử ấy, nhưng đồng thời cũng thấy mừng vì anh không chỉ có một mình. Anh nói chuyện với cậu ta nhiều hơn, và trước khi kịp nhận ra thì anh đã có một người bạn mới. Cảm giác ấy thật sự rất tuyệt.


Năm tháng cứ thế trôi qua, khá nhanh theo cảm nhận của Taekwoon. Hakyeon tốt nghiệp và khởi đầu với một công việc rất ổn, và họ chuyển từ căn hộ xíu xiu đó sang một ngôi nhà nhỏ. Tuy Hakyeon nhớ ba mẹ mình nhưng cả hai đều quyết định ở lại thành phố giờ đã trở nên thân thương đối với họ.

Sau khi chuyển nhà, họ có vài sự thay đổi. Họ bỏ chiếc giường tầng và mua một cái giường đủ lớn cho hai người nằm chung. Taekwoon thích nó lắm. Nó to đùng, mềm như bông và còn rất nảy nữa. Một trong những việc anh thích làm là nằm trên đó nghĩ ngợi mông lung trong khi Hakyeon nằm bên cạnh, vừa vuốt tóc anh vừa ngân nga những bài hát.

Rồi họ mang về một chú mèo con. Đó là món quà Hakyeon tặng Taekwoon nhân sinh nhật 25 tuổi của anh, và Taekwoon vui khôn tả. Anh đặt tên cho nó là Bibi vì nghe rất vui tai. Bibi có bộ lông hai màu trắng xám, hay kêu meo meo và thích trèo lên chân mọi người. Taekwoon yêu nó vô cùng.

Hakyeon cũng dạy anh nấu nướng một chút, ngoài việc dùng lò vi sóng thì chuyển sang dùng bếp. Họ bắt đầu từ mỳ gói, rồi đến trứng và phomai bào và những thứ tương tự. Taekwoon vẫn có chút vụng về khi dùng bếp, nhưng anh biết dần dần anh sẽ làm tốt hơn thôi.

Taekwoon vẫn làm việc ở thư viện. Nhóm hỗ trợ đã kết thúc cách đây khá lâu, nhưng anh vẫn giữ liên lạc với hầu hết mọi người trong nhóm. Nhất là Rin Hi và Se Il, hai người bạn thân của anh.

Hakyeon cũng có bạn bè, và giờ Taekwoon đã dễ dàng giao tiếp với mọi người hơn một chút. Có một đêm anh ra ngoài ăn tối cùng họ, và cảm giác được Hakyeon rạng rỡ tự hào giới thiệu anh là bạn trai cậu thực tốt. Các bạn cậu thấy hai người thật dễ thương và liên tục trêu đùa, hỏi xem bao giờ thì tổ chức đám cưới. Taekwoon đỏ mặt, nhưng anh không nhịn được thắc mắc liệu có bao giờ anh và Hakyeon kết hôn không. Nhưng anh không vội vàng gì chuyện đó cả.


Bằng cách nào đó, chị cả anh tìm được số điện thoại và liên lạc với anh. Họ nói chuyện thật lâu, chị xin lỗi vì thái độ và cách ứng xử với anh khi họ còn nhỏ. Chị mời anh đến nhà, và tuy có chút ngần ngừ, anh nhận lời.

Tất nhiên Hakyeon cũng đi cùng anh, cầm tay anh suốt quãng đường lái xe đến đó vì biết anh bồn chồn ra sao. Chị gái anh ôm anh thật chặt khi họ gặp mặt. Cảm giác có chút kỳ lạ nhưng không tệ chút nào. Có lẽ mối quan hệ giữa họ có thể trở về con đường đúng đắn, Taekwoon hy vọng vậy.

Chị ấy đã kết hôn và có hai con gái. Đó là lần đầu tiên Taekwoon chính thức gặp anh rể mình, và là lần đầu tiên anh nhìn thấy cháu gái mình. Hai đứa nhỏ rất dễ thương, và anh yêu mến chúng ngay lập tức, và cái cách Hakyeon chơi đùa với chúng khiến tim anh xao xuyến. Có lẽ trong tương lai họ cũng có thể có con như vậy. Nhận nuôi vài đứa. Tất nhiên không phải bây giờ, nhưng có thể một ngày nào đó sau này.

Chị anh thuyết phục anh gặp lại mẹ. Anh được biết ba anh đã mất vài năm trước vì bệnh viêm phổi nặng. Taekwoon không chắc mình nên cảm thấy thế nào. Anh không buồn, nhưng cũng không vui, giống như anh đã từng nói trước đây khi được hỏi nếu có chuyện xảy ra với ba mẹ anh vậy. Sau đó anh khóc oà lên, và Hakyeon lại ngồi ôm anh vỗ về như mọi khi.


Mẹ anh giờ sống có một mình. Bà bật khóc khi thấy lại đứa con trai. Taekwoon không khóc mặc dù anh có chút muốn làm thế. Bà xin lỗi vì mọi thứ và đưa cho anh một lá thư ba anh viết nhưng chưa kịp gửi đi. Anh chưa mở vội, anh chưa sẵn sàng cho chuyện đó.

Hoá ra bà vẫn liên lạc với ba mẹ Hakyeon suốt những năm ấy để cập nhật được tin tức về Taekwoon thông qua những gì Hakyeon kể lại. Điều đó làm cả Taekwoon và Hakyeon bị sốc, và cậu xin lỗi anh sau đó vì ba mẹ cậu đã làm trái nguyện vọng của anh.

"Không sao mà," Taekwoon đáp, mà đúng thế thật. Anh khá mừng vì họ đã làm vậy, và cảm giác khi biết mẹ anh vẫn nghĩ đến anh thật sự rất ấm áp. Anh chưa hoàn toàn tha thứ cho bà và ba anh, nhưng anh mừng vì họ đang có tiến triển tốt đẹp hơn.


Taekwoon một lần nữa cảm thấy mình như một con sư tử, giống hồi còn nhỏ. Dạo này anh nghĩ nhiều về chuyện đó, và anh nghĩ anh hiểu tại sao anh muốn làm sư tử đến vậy. Trong một thế giới mà anh bị cười nhạo, mắng chửi và khinh thường chỉ vì anh khác biệt, anh tìm thấy sự bình yên khi được làm sư tử. Hồi đó anh cảm thấy thật yếu ớt và vô dụng. Nhưng khi khoác lên người bộ áo sư tử đó và gầm gừ với mẹ, anh cảm thấy mạnh mẽ và khoẻ khoắn. Bất bại và không thể bị ngăn cản. Làm sư tử đem lại cho anh sự tự tin mà anh cần có.

"Lúc đó cậu là một con sư tử bé nhỏ dễ thương á," Hakyeon nói khi họ ngồi xem lại một tấm ảnh cũ chụp hai người hồi lớp một. Taekwoon mặc bộ đồ sư tử, khoe ra hàm răng "sư tử đáng sợ".

Taekwoon không nghĩ mình dễ thương. Thực tế là nếu hồi đó có ai bảo anh dễ thương, có lẽ anh đã gào lên và đá vào người họ. Không phải, anh không có dễ thương. Anh dữ tợn, vĩ đại, và đáng sợ. Lúc đó anh đã là một con sư tử.

Anh một con sư tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro