Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reo không hoàn toàn tránh mặt Nagi sau "sự cố" (Hệ thống đặt tên cho nó như vậy), nhưng cậu đã thận trọng hơn. Cậu cố đạt đến sự cân bằng bấp bênh- làm một người đồng đội tích cực trên sân, làm một người bạn bình thường ngoài sân, và không còn gì hơn thế. Nagi chắc chắn biết mình đã bị dính 'friendzone', nhưng hắn không cự tuyệt trước sự từ chối của Reo. Hắn vẫn tiếp tục ở bên Reo.

Nhịp sống vẫn xoay vần. Vẫn là trường học, bóng đá và Nagi thỉnh thoảng thử phản ứng của cậu bằng những câu ve vãn (tất cả đều được nói ra bằng vẻ mặt thẳng thắn nhất mà loài người từng biết đến). Vài tuần sau "sự cố", cả lớp được đưa đi nghỉ cuối tuần trên núi. Vào chuyến đi bộ đường dài buổi sáng, Reo không may bị buộc phải tìm những người đi lạc, và không ngạc nhiên khi Nagi lại là một trong số họ.

"Cậu không thể nhanh lên được sao? Chúng ta sẽ lạc mất những người còn lại trong nhóm nếu cậu không tăng tốc đấy," Reo càu nhàu.

Nagi chớp mắt ngái ngủ và nheo mắt nhìn ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá. "Tại sao chúng ta phải đi bộ sớm như vậy? Tớ mệt. Tớ muốn quay lại ngủ."

"Chuyến đi này ngay từ đầu đã không bắt buộc rồi. Lúc này cậu có thể đang nằm trên giường xem phim hoạt hình ấy chứ." Nagi nhìn cậu đầy tiếc nuối, như thể không gì có thể tuyệt hơn, và điều duy nhất ngăn Reo cười là sự khó chịu của cậu.

"Cõng tớ đi," Nagi bĩu môi nói, và chân mày Reo càng nhíu chặt hơn.

"Cõng cậu lên núi?" Nagi gật đầu như thể đó không phải là một yêu cầu lố bịch, và Reo nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén. "Đừng đùa. Tớ đã thấy cậu chạy không ngừng nghỉ suốt một tiếng đồng hồ. Chắc chắn cậu có thể dễ dàng leo lên ngọn núi này."

"Nhưng tớ muốn được cậu cõng cơ." Nagi đến gần hơn, Reo lùi lại nửa bước, nhưng cậu không để ý xem chân mình tiếp đất ở đâu, và đột nhiên cậu thấy mình ngã về đằng sau. Cậu đưa tay ra sau để đỡ, nhưng khi tiếp đất, cánh tay cậu bị xoắn mạnh.

Như bị một ngọn thương phóng thẳng vào cánh tay, Reo kêu lên đầy đau đớn. Khuôn mặt của Nagi chuyển từ mệt mỏi sang lo lắng trong tích tắc, và hắn lo lắng hỏi Reo, "Có chuyện gì vậy?"

Reo liếc nhìn cổ tay đã cứng đờ vì đau của mình-nó đã đỏ lên và sưng tấy rồi. Cậu thận trọng giữ cổ tay mình bằng tay kia và nhăn mặt chỉ với một cái chạm nhẹ lên nó. Cậu rít lên, "Tớ nghĩ mình bị bong gân cổ tay rồi."

Đôi mắt của Nagi mở to. "Ở khu cắm trại có y tá túc trực đúng chứ? Chúng ta hãy xuống đó thôi."

Reo đứng dậy. "Tớ có thể tự đi được. Cậu nên đuổi theo những người còn lại đi."

"Cậu không thể đi một mình được." Nagi rút điện thoại ra và nhanh chóng gửi tin nhắn trước khi Reo kịp ngăn lại. "Tớ vừa nhắn cho giáo viên rồi. Chúng ta cùng đi xuống thôi."

Họ đi xuống phòng y tá trong bầu không khí tương đối im lặng. Cuối cùng khi họ đến nơi, chẳng có ai ở đó cả. Điều đó không làm Nagi bối rối- hắn tìm hộp sơ cứu và lấy ra một cuộn băng, bảo Reo ngồi xuống. Hắn kéo ghế đến ngồi đối diện với Reo và bảo cậu đưa tay ra.

Reo nhìn hắn đầy hoài nghi, nhưng cậu vẫn đưa tay ra để Nagi có thể quấn băng quanh cổ tay mình. Cậu nghĩ đến một vòng quấn chặt và một cơn đau nhức nhối, nhưng Nagi chỉ nắm lấy tay cậu và quấn lỏng chiếc băng quanh cánh tay - lỏng quá mức cần thiết.

Reo nhìn với vẻ nghi ngờ. "Cậu biết mình đang làm gì không thế?"

"Ừm," Nagi trả lời, không ngừng quấn băng quanh cánh tay Reo. Đoạn cuối của băng gạc lắc lư mỗi khi Nagi dịch chuyển cánh tay của Reo trong nỗ lực băng bó vụng về này.

[Nó sắp rơi rồi kìa], Hệ thống nói ngay khi cuộn băng rơi xuống sàn.

"Cậu không," Reo gắt gỏng khi Nagi tiếp tục nghịch nghịch chiếc băng. "Việc gì phải bận tâm về tớ chứ?"

Sau đó, Nagi nhìn Reo với vẻ mặt ngơ ngác khi hắn chuyển bàn tay của mình từ việc chỉ nắm tay Reo sang đan các ngón tay của họ lại với nhau. Má Reo đỏ bừng khi cậu nhận ra mình đã bị chơi xỏ dễ thế nào.

[Thật vô liêm sỉ mà! Nhân vật chính này quá vô liêm sỉ!] Hệ thống kêu lên một tiếng, còn Reo chẳng thể làm gì ngoài đồng ý. Cái mặt liệt và điệu bộ tán tỉnh của Nagi là một sự kết hợp gần như chết người, và Reo gần như cảm thấy choáng váng trước sự mãnh liệt từ cái nhìn chăm chú của Nagi.

Thật là nực cười. Trong nhiều thế giới, Reo đã vinh dự được vô số người quỳ dưới chân để hỏi cưới mình, và cậu có thể gạt họ qua một bên mà không cần suy nghĩ gì thêm. Bằng cách nào đó, chỉ cần một cái nhìn chân thành của Nagi cũng có thể khiến Reo đỏ mặt.

"Chỉ có chúng ta ở đây thôi," Nagi chậm rãi nói, và mặt Reo càng nóng hơn khi cậu nhận ra Nagi đang gần mình đến mức nào. "Tớ có thể hôn cậu không?"

Reo giật tay lại, nhăn mặt vì cử động đột ngột khiến chỗ bong gân của cậu đau nhức. "Gì cơ? Không!" Reo lắp bắp, lập tức đẩy chiếc ghế của mình ra xa Nagi nửa bước chân, tiếng rít của nó càng làm rõ sự ngạc nhiên của Reo.

"Cậu-cậu không nhớ tớ đã nói gì à?" Reo lắp bắp. "Tớ không thể. Tớ phải cưới một người có ích cho việc kinh doanh của gia đình mình. Không đời nào tớ có thể-"

"Cậu có thể," Nagi khẳng định chắc nịch, ngay cả khi Reo lắc đầu đáp lại. Nagi nghiêng người về phía trước, nhưng hắn không xâm phạm khoảng trống mà Reo tạo ra giữa họ. Hắn nói, "Cậu chưa bao giờ đáp lại lời tỏ tình của tớ."

Reo nhíu mày và hỏi Hệ thống, Không phải tôi đã từ chối Nagi hai lần rồi sao?

[Có lẽ tai cậu ta nghe có chọn lọc trong thế giới này. Rất rất chọn lọc].

Nagi nói, "Cậu chưa bao giờ nói mình không thích tớ."

Mặt Reo thậm chí còn đỏ hơn, và cậu thề mình đã thấy một cái nhếch mép trên khuôn miệng Nagi. Ngay khi Reo định mở miệng phủ nhận, Nagi nói, "Không sao đâu. Cậu không cần trả lời cho đến khi thực sự sẵn sàng."

Reo đứng thẳng lên trên ghế và cứng đờ mặt. Cho đến khi cậu sẵn sàng? Quên đi nhé. "Nagi, không có tương lai nào cho cả hai chúng ta đâu. Tớ là người nhà Mikage. Ngay cả khi cha mẹ tớ chấp nhận chúng ta, cậu vẫn sẽ phải đối mặt với chính trị, tiền bạc và con người mọi lúc, cậu sẽ ghét nó và sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nó. Cậu...sẽ không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn ấy."

"Đó có phải cảm giác của cậu không?" Nagi hỏi. "Giống như cậu không thể thoát khỏi nó?"

Bụng Reo quặn lên khi cậu cố tìm cách trả lời.

"Tớ không thể đi tiếp nữa," Nagi nói. "Chúng ta bị dồn vào đường cùng rồi."

Những ngón tay của Reo co giật như muốn bóp cổ cậu. Nếu tay cậu không bị bong gân, cậu đã có thể làm vậy. "Cậu không biết mình đang nói gì đâu."

"Vậy hãy cho tớ biết đi."

Reo mím môi và nghĩ cách diễn đạt lời từ chối, nhưng cậu dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt của Nagi.

"Hãy cho tớ hiểu thêm về cậu," Nagi lặp lại. "Hãy để tớ bước vào cuộc sống của cậu."

[Cậu ta giỏi nói chuyện kiểu sến súa nhỉ], Hệ thống nhận xét.

Reo càng cau có hơn. Chẳng phải cậu phải ở bên tớ sao?

Cuộc hội thoại bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa, và cô y tá mất tích vụng về cầm một đống vật tư y tế. Cô đón chào hai vị khách trong văn phòng của mình. "Ồ! Xin lỗi nhé, tôi đã ra ngoài - để lấy một số đồ dùng. Hy vọng cậu đã không phải chịu đau quá lâu! Tôi có thể giúp gì cho cậu nào?"

Reo quay sang y tá và đưa tay ra. "Tôi nghĩ mình đã bị bong gân cổ tay. Nagi chỉ muốn đi cùng tôi thôi."

Cô y tá thả đồ xuống bàn, mỉm cười với Nagi. "Thật ngọt ngào làm sao! Cứ để cậu ấy ở đây với cậu nhé." Cô quay sang Reo và nói, "Chà, tôi sẽ chữa cho cậu ngay đây. Nagi, cậu có thể ra ngoài-các bạn cùng lớp khác của cậu đang ở dưới chân núi. Tôi đảm bảo bạn của cậu sẽ được chăm sóc kĩ càng."

Nagi gật đầu và đứng dậy rời đi (Reo hơi khó chịu khi thấy Nagi ngoan ngoãn như thế nào đối với cô y tá). Hắn nhìn Reo lần cuối, nhưng Reo từ chối nhìn vào mắt hắn.

Chỉ vài phút sau khi Nagi rời đi, điện thoại của Reo sáng lên với tin nhắn mới, và cậu cố lén nhìn vào nó trong khi y tá quấn tay cậu lại (cô ấy đã quấn đúng).

-Nagi: ý tớ là vậy, nên hãy cho tớ bước vào cuộc sống của cậu nha

-Nagi: <Eric_Andre_letmein.gif>

Reo đảo mắt, tập trung vào việc băng bó của cô y tá.

-Nagi: thực sự thì để cậu bước vào cuộc sống của tớ cũng được thôi. Tớ đã bảo cha mẹ cậu sẽ đến ăn tối vào thứ ba.

Reo phải hết sức tự chủ để không giằng tay ra khỏi lớp băng bó cẩn thận để có thể phản hồi với giọng bực tức.

[Gì cơ?! Cậu ta làm cái quái gì vậy?? Hai người thậm chí còn không hẹn hò đấy! Nagi muốn cậu gặp cha mẹ cậu ta ààààà?!]

Cuối cùng thì nữ y tá cũng hoàn thành việc băng bó và bảo Reo đặt nó ở vị trí cao hơn tim mình càng nhiều càng tốt. Cậu mỉm cười vẻ biết ơn, nhưng ngay khi cô quay lưng lại, cậu giật lấy điện thoại và bắt cánh tay căng cứng của mình làm việc.

-Reo: GÌ CƠ

-Reo: Không!!!!!! Tớ KHÔNG định gặp cha mẹ cậu đâu wtfff??????

-Nagi:

-Nagi: mẹ tớ đang rất hào hứng vì bà ấy đang chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn

-Nagi:

<Ảnh chụp màn hình.jpg-

-Mẹ: Thật thú vị ~(*^▽^*)~ ! Mẹ sẽ làm một bữa tối thịnh soạn cho thằng bé!

-Nagi: mẹ không cần làm vậy đâu, vì chắc cậu ấy cũng chẳng quan tâm

-Mẹ: Nhưng đó là người bạn đầu tiên con đưa về nhà mà! Đây là dịp đặc biệt đấy!!

-Nagi: được rồi cảm ơn mẹ

(đoạn in nghiêng là phần text trong screenshot Nagi gửi Reo)
/>

-Nagi : bà ấy sẽ buồn nếu cậu không đến đó

Reo thở mạnh và xoa xoa thái dương.

[Chủ nhân, đừng làm vậy! Đừng nhượng bộ!]

Nhưng- Và Reo nghĩ về việc mình là bạn thân nhất của Nagi như thế nào. Làm thế nào ngay cả trong thế giới này với tất cả khoảng cách mà cậu giữ giữa họ, Nagi vẫn tìm cách trở thành người bạn thân nhất của cậu. Sao cậu có thể phủ nhận điều đó được? Chưa kể đã lâu lắm rồi cậu mới gặp lại mẹ của Nagi.

Hệ thống rên rỉ khi Reo gửi tin nhắn tiếp theo.

-Reo: Chẳng có nghĩa lý gì cả. Tớ sẽ đi, nhưng chỉ vì tớ ghét làm bà ấy thất vọng mà thôi.

Nếu họ ở cùng phòng và Reo bắt gặp nụ cười tự mãn của Nagi, có lẽ cậu đã bóp cổ cậu trai kia.

Tối thứ ba đến rất nhanh, và khoảnh khắc Reo nhìn thấy mẹ Nagi, cậu cảm giác như mình được trở về nhà lần nữa. Cánh tay bà kéo Reo vào một cái ôm chặt quen thuộc, và trong thoáng chốc, cậu thấy biết ơn vì được sống lại kiếp sống ban đầu của mình.

Khi họ ăn tối (món bà thường chuẩn bị cho Reo trong kiếp đầu tiên của họ), bà kể về việc mình đã ngạc nhiên như thế nào khi Nagi gia nhập câu lạc bộ bóng đá. Bà tuôn ra những lời ngợi khen Reo: "Cháu là người có sức ảnh hưởng lớn. Chúng ta luôn lo rằng Nagi sẽ lãng phí những ngày tháng trung học của mình, nhưng bây giờ, có vẻ như thằng bé đã có mục tiêu khi chơi bóng". Cha của Nagi, vốn là một người đàn ông khắc kỷ, khẽ gật đầu xác nhận, nhưng rõ ràng là ông đồng ý.

Reo cứ cười mãi mà không nói cho họ biết họ đã gần với sự thật đến mức nào.

Ngày hôm sau ở trường, Nagi thản nhiên nói: "Cha mẹ tớ rất thích cậu. Cậu đã ứng xử khéo léo với họ."

Mình đã gặp họ cả triệu lần trước đây rồi, Reo nghĩ. Nhưng thay vào đó, cậu nói, "Tớ khá ngoan trước mặt người lớn đấy."

Nagi dùng bút chọc vào vai Reo và nói, "Hãy để tớ gặp cha mẹ cậu."

Reo khịt mũi. "Không đời nào. Nếu cha mẹ tớ biết cậu đang dụ dỗ tớ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, họ chắc chắn sẽ thuê sát thủ đến giết hại cậu."

"Tớ đang cố dụ dỗ cậu làm nhiều hơn thế," Nagi đáp lại, và Reo lại cảm thấy má mình nóng bừng lên.

[Nhân vật chính này là một sự uy hiếp], Hệ thống giễu cợt. [Hãy tưởng tượng nếu cậu là Isagi- cậu sẽ phải đối mặt với chuyện này ở mọi thế giới].

"Dừng lại đi," Reo nói, mặc dù cậu không chắc lúc này mình đang nói chuyện với Hệ thống hay Nagi.

"Vậy hãy đến nhà tớ lần nữa." Ánh mắt Reo ngập mùi thuốc súng, nhưng Nagi trả lời một cách khéo léo, "Cha mẹ tớ nói họ muốn gặp cậu nhiều hơn."

"Không đời nào. Tớ đã nói là tớ chỉ đến đó một lần thôi-chỉ xuất hiện để họ biết cậu thực sự có bạn thời trung học."

"Vậy thì qua giúp tớ học bài đi."

"Học?" Thật buồn cười khi Nagi tìm mọi lý do có thể để bám lấy Reo. Suy cho cùng, Nagi hầu như không bao giờ học hành; cùng lắm thì hắn nhồi nhét kiến thức vào đêm hôm trước, và bằng cách nào đó làm đủ tốt vào ngày hôm sau để duy trì việc học của mình.

"Ừ," hắn lặp lại, như thể đó không phải là một ý tưởng lố bịch. "Cậu là học sinh giỏi nhất lớp chúng ta. Cậu không thể giúp tớ ư?" Nagi cố xoay chiếc bút trong tay quanh các ngón tay mình, nhưng nó bay vào tường rồi rơi xuống sàn. Hắn còn không buồn nhặt nó lên. Reo cúi xuống nhặt chiếc bút bay sai hướng, rồi đặt nó lên bàn ngoài tầm với của Nagi.

Nagi tiếp tục, "Nếu cậu giúp tớ, chúng ta có thể vào cùng một trường đại học."

Reo nhướng mày. "Có lẽ tớ sẽ học ở một trường đại học ở Mỹ."

Nagi thậm chí không chớp mắt. "Vậy tớ đoán là mình cũng sẽ đi."

"Bằng cách nào cơ? Tiếng Anh của cậu tệ quá. Ngoài ra, không phải cậu nói mình muốn trở thành người giỏi nhất trong môn bóng đá sao? Vậy thì cậu sẽ không học đại học đâu."

Nagi sửa lại, "Tớ đã nói tớ muốn chúng ta trở thành những người giỏi nhất. Và thật hoàn hảo- cậu có thể dạy tớ tiếng Anh và bằng cách đó, tớ có thể theo cậu vào con đường bóng đá hoặc đại học."

Reo càu nhàu một chút, nhưng cuối cùng cậu cũng đồng ý (mặc dù cậu có thể đưa ra phán đoán tốt hơn). Họ gặp nhau ở thư viện thay vì ở nhà Nagi, và Reo mong Nagi sẽ hoàn toàn ngó lơ buổi học, nhưng thật bất ngờ, Nagi lại rất chú ý đến lời giảng của Reo.

"Lặp lại theo tớ nhé- Sunday, Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday, Saturday." Reo phát âm các từ tiếng Anh, và Nagi nheo mắt khi cố ghi nhớ cách phát âm chúng.

"Sunday, Monday, Tuesday ..." Nagi ngân dài các âm tiết, và dù không hoàn hảo nhưng nó cũng đủ tốt. "Wednesday," Nagi nói, miệng hắn nấn ná từ đó, bật chữ W ra khỏi môi. "Wednesday ..."

Hắn nhìn Reo với một nụ cười và nói, "Tớ đã gặp cậu vào thứ Tư."

----------------------------------------------------------

Vài tháng sau, Nagi nhận được email từ Hiệp hội bóng đá Nhật Bản thông báo rằng hắn đã được đề cử giải cầu thủ xuất sắc nhất dành cho học sinh năm nhất.

Thật tuyệt vời. Nó cho thấy Nagi đã tiến bộ hơn thế nào (cho thấy sự khác biệt so với kiếp sống ban đầu của họ lớn đến mức nào). Nagi có lẽ sẽ không thắng- Reo nhớ kiếp trước có cậu bé tên Ryosuke Kira nào đó đã thắng, nhưng đó vẫn là một thành tích tuyệt vời. Reo ôm hắn và hết lời khen ngợi nhiệt tình, nhưng khi cậu lùi ra, cậu thấy Nagi hơi cau mày.

"Sao vậy? Cậu ghét giải thưởng hay gì à? Reo hỏi.

"Tại sao cậu không được đề cử?"

"Huh?"

"Cậu là đội trưởng của đội chúng ta, cậu là người kiến ​​tạo lối chơi và cậu ghi nhiều bàn thắng gần bằng tớ. Tại sao cậu lại không được đề cử thay vì tớ?"

Reo cười phá lên. "Ổn mà. Không quan trọng đâu. Chúng ta nên tập hợp lại với toàn đội và ăn mừng thôi."

Nagi vẫn cau mày, và Reo không biết phải làm gì với sự bất mãn của hắn. "Ý tớ là, chúng ta không cần phải ăn mừng nếu cậu không muốn làm lớn chuyện."

"Cậu luôn thực sự hạnh phúc khi tớ chơi bóng hay."

"Yeah?"

"Nhưng còn cậu thì sao?"

Reo cau mày trong sự bối rối.

"Khi tớ ghi một bàn thắng, cậu sẽ thực sự hạnh phúc, nhưng khi cậu ghi một bàn thắng, cậu chỉ gạt nó đi. Tại sao? Tớ tưởng cậu thích bóng đá. Tớ không hiểu. Có vẻ như cậu chỉ muốn tớ chơi bóng giỏi. "

Mạch suy nghĩ của Reo bỗng đình trệ. Tất nhiên, Nagi nói đúng, mặc dù Reo không có ý nói rõ ràng về điều đó. Cậu cố đánh trống lảng bằng cách nói: "Tất nhiên là tớ muốn cậu chơi bóng giỏi. Cậu có tài năng về nó. Sẽ thật lãng phí nếu cậu không chơi."

Nagi càng cau chặt mày hơn. "Đừng đổi chủ đề nữa. Tớ đang hỏi về cậu."

Tim Reo thắt lại, và cậu rời mắt khỏi Nagi.

Sau đó, Nagi đưa tay ra nắm lấy tay cậu, và Reo nhìn lại Nagi ngay cả khi khuôn mặt hắn nhuốm màu đỏ giận dữ.

"Hãy cho tớ biết cậu muốn sống cuộc đời như thế nào," Nagi nói.

Reo cắn môi khi nhìn xuống bàn tay đang siết chặt của họ.

[Chủ nhân, chẳng phải cậu nên làm theo hồ sơ nhân vật của mình sao? Vẫn còn thời gian để nói với cậu ta rằng cậu muốn vô địch World Cup. Cậu có thể nói mình muốn trở thành tiền đạo số một thế giới.]

"Tớ-" Tâm trí Reo rối bời, một loạt suy nghĩ đan xen vào nhau. Cuộc sống mà cậu từng mong muốn, cuộc sống mà cậu hiện có, cuộc sống mà cậu đang sống hiện tại và cuộc sống mà lẽ ra cậu phải mong muốn, và sự giao thoa của tất cả những cuộc sống này chỉ khiến Reo thêm nặng nề.

"Tớ không biết," Reo trả lời. "Tâm trí tớ đã rối bời rồi."

Phải mất một lúc Nagi mới trả lời, nhưng khi làm vậy, hắn nói, "Không sao đâu."

Và sau đó, Nagi nói, "Tớ sẽ chờ cậu."

Reo rút tay lại.

----------------------------------------------------------

Tối đó, với không ai ngoài Hệ thống bầu bạn trong đầu, Reo trùm chăn kín người và lẩm bẩm, "Tôi thật ích kỷ."

[Huh?]

"Tôi thật ích kỷ," cậu lặp lại với giọng trầm thấp, nhưng việc cậu nói thành tiếng thôi cũng đủ đáng ngạc nhiên. Cậu không muốn lời thừa nhận đó chỉ là một suy nghĩ trong đầu để một mình Hệ thống nghe thấy. Giống như cậu phải đưa lời thừa nhận này vào hiện thực- vào chính không gian này.

Hệ thống nghĩ lại tất cả những hành động vị tha và giàu lòng hy sinh mà cô đã chứng kiến ​​từ thế giới này sang thế giới khác. [Sao cậu có thể nói vậy, chủ nhân? Cậu đã làm việc rất chăm chỉ vì Nagi...]

Reo lắc đầu, giọng cậu nghẹn ngào khi nói tiếp. "Không, tôi-với Nagi lúc sớm hôm nay. Tôi đã nghĩ." Và cậu túm chặt ga trải giường hơn. "Tôi nghĩ mình muốn buông xuôi."

Hệ thống không hiểu.

"Tôi nghĩ mình ổn với việc thất bại ở thế giới này. Với việc chấm dứt thế giới này. Tôi nghĩ-tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nếu kết thúc như thế này. Tôi đã sống nhiều kiếp với Nagi. Tôi nghĩ nếu mình chấp nhận, chỉ chấp nhận tình cảm của Nagi thì có lẽ sẽ ổn thôi. Ngay cả khi câu chuyện sụp đổ... ngay cả khi kết cục của tôi là cái chết... tôi còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?"

[Ồ], Hệ thống lặng lẽ nói, không biết mình còn có thể nói gì nữa.

"Tôi thật kinh tởm," Reo thì thầm, và giọng cậu run rẩy khi nhận ra sự tàn nhẫn của chính mình. Cậu nói, "Tôi nghĩ mình sẽ ổn khi kết thúc một thế giới có cô trong đó."

Cuối cùng thì, Hệ thống bắt đầu khóc. Mạch của cô đau và đau và đau. Chẳng phải cô đã ngây thơ khi bắt đầu tất cả những chuyện này sao? Chẳng phải cô đã nghĩ mình đang ban phước cho Reo- ban cơ hội sống mới cho một người đã chết sao? Ngược lại, điều này có vẻ giống như một lời nguyền không ngừng nghỉ.

"Tôi xin lỗi," Reo thì thầm dưới tiếng khóc của cô. "Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không làm thế. Tôi sẽ không để thế giới này sụp đổ khi có cô trong đó."

Reo đang hiểu lầm: Hệ thống không cảm thấy bị phản bội bởi hậu quả của mong muốn nhất thời của cậu. Cô không buồn khi nghĩ đến việc biến mất dưới sức nặng của một thế giới đã sụp đổ. Thay vào đó, cô cảm thấy như ai đó đã đào một cái giếng vào bo mạch chủ của mình và khiến bộ nhớ của cô bị quá tải với hết nỗi buồn này đến nỗi buồn khác. Cô đã nghĩ thế giới trước thật tàn khốc, nhưng có lẽ toàn bộ chuỗi kiếp sau này đều tàn khốc cả.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao các Hệ thống được cảnh báo không được quá thân thiết với chủ nhân của chúng.

[Không sao đâu, chủ nhân], cô nấc lên giữa những tiếng nức nở. [Không sao đâu. Tôi hiểu mà.]

Reo cứ lắc đầu. "Không hề. Cô đã ở bên tôi suốt thời gian qua."

Hệ thống chỉ lại nức nở trước sự trấn an yếu ớt của cậu.

Mình thật tham lam, cậu nghĩ với Hệ thống.

Reo sinh ra trong cảnh 'ngậm thìa vàng', nhưng thế vẫn là chưa đủ. Cậu muốn Nagi, và cậu muốn Hệ thống được an toàn, và cậu muốn một cuộc sống tách biệt khỏi cốt truyện, và tất cả những mong ước ấy sẽ mãi mãi nằm ngoài tầm với của cậu. Tuy nhiên, Reo cứ mãi đắm chìm trong những suy nghĩ này, và điều đó đồng nghĩa cậu luôn thấy mình mất đi một nửa linh hồn.

----------------------------------------------------------

Mùa giải thứ hai bắt đầu, và lần này đội Reo đã chơi tốt hơn. Như thường lệ, họ thắng hầu hết các trận đấu của mình, nhưng động lực để họ làm được điều đó thật đáng sợ. Thật dễ để tưởng tượng họ chơi ở giải quốc gia; thậm chí họ có thể chiến thắng.

Tâm trí Reo không tập trung vào chuyện đó. Số phận đang rình rập, và Reo chuẩn bị tinh thần để đối mặt với nó.

Đúng như cậu nghĩ, sau một trận đấu nọ, huấn luyện viên đưa cho Nagi và Reo lời mời tham dự Blue Lock. Reo lật tấm thiệp trên tay và cố nhớ lại cảm giác phấn khích khi lần đầu nhận được tờ giấy này. Giờ thì chẳng còn gì ngoài nỗi sợ hãi đang lởn vởn trong bụng cậu. Nagi nhét tấm thiệp vào túi, sẵn sàng cho nó vào quên lãng.

Trên chuyến xe buýt trở về, Nagi dựa vào vai Reo, và cậu đã để hắn ngủ với tư thế đó.

Ngày hôm sau ở trường, Reo ngồi trên sân thượng, nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời trên tay, lật qua lật lại. Ở đây rất yên tĩnh-không có gì ngoài gió và nắng khi Reo suy ngẫm về vài tháng tới.

Sau đó, Nagi mở cửa, mặc dù hắn không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Reo đã ở nơi trú ẩn yêu thích của mình. "Cuối cùng cậu cũng đến," cậu nói với một nụ cười thoáng qua. Không đợi Reo cho phép, hắn lập tức ngồi cạnh cậu, cầm lấy tấm thẻ cậu đang xoay trên tay.

"Cái gì đây?"

"Cậu không nhớ sao? Một đại diện của JFA đã gửi cái này cho chúng ta sau khi xem chúng ta thi đấu trong trận đấu cuối tuần trước. Đó là lời mời để trở thành tiền đạo xuất sắc nhất Nhật Bản."

"Ồ," Nagi nói, giọng hắn đã trở nên chán nản.

"Cậu nên đi."

Nagi nghiêng đầu. "Tớ? Nhưng chúng ta đang ở giữa mùa giải mà."

"Nó sẽ giúp ích cho cậu. Cậu có thể học được rất nhiều điều."

Và dù cậu không có ý làm Nagi khó chịu, nhưng giọng hắn trở nên gay gắt hơn. "Cậu đang nói về cái gì vậy? Lần này chúng ta sẽ vô địch toàn quốc, và chúng ta sẽ được tuyển chọn như những tuyển thủ chuyên nghiệp. Tớ sẽ không đến cái trại ngu ngốc nào đó đâu."

Reo đã đoán trước được phản ứng này, nên cậu nói, "Tớ sẽ đi."

"Gì cơ? "

"Tớ sẽ đến Blue Lock. Tớ-" Và Reo hít một hơi thật sâu rồi đối mặt với Nagi. "Cậu từng hỏi tớ muốn sống cuộc đời như thế nào. Tớ muốn trở thành tiền đạo số một thế giới. Và tớ sẽ đến Blue Lock để hiện thực hóa điều đó."

Đôi mắt Nagi mở to, và mặt trời càng làm đôi mắt xanh mòng két của hắn thêm lấp lánh rực rỡ. Hắn vẫn còn bối rối, thể hiện rõ qua sự do dự khi cuối cùng hắn cũng trả lời. Nhưng khi mở miệng, hắn nói-

"Vậy tớ sẽ đi cùng cậu."

----------------------------------------------------------

Đội V luôn kết thúc bằng việc đánh bại các đội khác trong thế giới này. Nagi giỏi hơn; sắc bén và được mài giũa hơn nhờ nỗ lực của mình, và hắn chơi như thể đang tìm cách trả thù các đội khác. Trong thoáng chốc, Reo lo rằng họ sẽ thực sự đánh bại Đội Z và cho cả đội về nhà, nhưng ở mọi thế giới khác, Isagi đều có khả năng vượt qua. Có thể đó là sức mạnh của tình yêu hoặc cách vận hành bên trong của cốt truyện, nhưng Reo nghĩ Isagi sẽ có thể xoay sở một lần nữa.

Đêm trước trận đấu với Đội Z, Kuon đưa ra lời đề nghị thảm hại, và họ từ chối gã. Nhưng lần này, Nagi không hỏi, "Bóng đá có đáng chơi ngay cả khi cậu thua không?" Và điều đó có nghĩa là khi Isagi đối đầu với nhóm Reo, đôi mắt anh không hề lóe lên sự giận dữ trước sự thờ ơ thường ngày của Nagi đối với bóng đá.

Thay vào đó, anh đánh giá Nagi một cách thích thú. Isagi vẫn tự giới thiệu mình sẽ là người hạ gục Đội V, nhưng trong giọng nói ấy chỉ có tinh thần cạnh tranh bình thường. Cũng giống như lần đầu họ gặp nhau, cơ bản thì Nagi phớt lờ Isagi, và nhất quyết đi ngủ mà không biết Isagi sẽ thay đổi cuộc đời mình ra sao.

Trên sân vào ngày hôm sau, Reo cố tự nhủ rằng đây cũng chỉ là một trận đấu thôi, ngay cả khi cậu đã biết trước kết quả. Giờ đây vì cậu đã đối đầu với Isagi ở nhiều thế giới, lần này cũng không có gì mới mẻ cả. Điều này không nên làm cậu bối rối.

Mới đầu trận đấu khá ổn. Nagi và Reo đều giỏi hơn ở thế giới này; Nagi giỏi hơn nhờ nỗ lực mà hắn đã bỏ ra, và Reo thì nhờ kinh nghiệm cậu có được trong kiếp sống ban đầu của mình. Đội V nhanh chóng ghi được ba bàn thắng, và Reo băn khoăn liệu mình có nên giảm bớt áp lực hay không. Chiến thắng trong trận đấu này sẽ là một thảm họa cho cốt truyện, và trong khi đang sải bước, cậu hỏi Hệ thống xem có thứ gì sắp sụp đổ không. Cô nói rằng không sao cả - họ chỉ cần đợi Isagi kích hoạt phản ứng hóa học độc nhất của mình thôi.

Những lo lắng của Reo là vô căn cứ; Bachira quyết đoán biến thế trận thành bàn thắng đầu tiên đầy bùng nổ cho mình, Kunigami ghi bàn thứ hai và Chigiri ghi bàn thứ ba. Các bàn thắng không hoàn toàn giống y đúc như kiếp sống ban đầu của Reo (rốt cuộc, cậu sẽ ngăn chúng lại nếu trường hợp đó xảy ra), nhưng chúng đủ gần giống. Reo nhanh chóng nhận ra mình đang rơi vào tình cảnh tương tự như trước đây- bị bao vây tứ phía, bị một người chơi đặc biệt kiên trì bám đuổi, không biết phải làm gì.

Không đúng; cậu đã trải qua chuyện này trước đây, nên cậu biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nagi lao đến sân đội bạn để cướp bóng, và có gì đó dao động trong cổ họng Reo khi ký ức về quá khứ tràn về- cú sốc khi Nagi lần đầu di chuyển kiểu này, sự phấn khích khi tự hỏi con đường mới này sẽ mở ra thứ gì cho họ.

Mọi thứ đều khác ở thế giới này. Nagi đã học cách di chuyển mà không cần sự chỉ đạo của Reo, nên không có gì ngạc nhiên khi thấy hắn hành động như vậy trên sân, nhưng một số điều vẫn như cũ.

Đôi mắt của Nagi sáng lên vì phấn khích và tò mò khi hắn cảm nhận được áp lực của việc thua cuộc xung quanh Đội V. Hắn vung chân về phía sau theo phản xạ với một tài năng không thể tìm thấy ở nơi nào khác, và không khí xung quanh Nagi tỏa ra năng lượng này. Trước khi đến Blue Lock, Nagi đã học cách cố gắng khi chơi, nhưng lần này, hắn thực sự quan tâm. Reo nhìn thấy nó lần này-thời điểm mà nhân vật chính cuối cùng cũng nắm được nội dung của câu chuyện. Mọi thứ bây giờ là của Nagi.

Và ngay khi Nagi bắt đầu hành động, Reo vẫn đứng yên.

[Chủ nhân! Chủ nhân, về với hiện thực đi! Cậu đang ở giữa trận đấy!] Hệ thống kêu lên, nhưng tiếng la của cô như bị bóp nghẹt trong đầu cậu. Tay chân Reo tê cứng. Quả bóng chạm vào lưới, và đường dệt của nó xoay ra ngoài để bắt cú bóng hoang dã đó, và Reo cũng có cảm giác như mình đang lắc lư. Giống như cậu đang ở trên một con tàu chao đảo giữa cơn bão, bụng cậu quặn lên và đôi chân run rẩy khi cố đứng vững.

"Reo!" Nagi hét vào tai cậu, khiến Reo thoát khỏi trạng thái sững sờ và nhận ra Nagi đang bám chặt vào cánh tay mình. Sự phấn khích đã biến mất, thay vào đó là nỗi lo mong manh trên vòm mày của hắn, nhưng làm thế cũng chẳng được gì. Họ không có thì giờ để lo lắng lúc này; họ đang ở giữa trận đấu và Nagi vừa mới bắt đầu quá trình trở thành nhân vật chính, và Reo không thể tiếp tục kìm chân hắn.

"Có chuyện gì vậy?" Nagi hỏi, và thực sự là không có chuyện gì cả. Chỉ một giây trước, cậu đã chứng kiến khoảnh khắc ​​Nagi tìm thấy niềm vui trong bóng đá, và nếu đúng như vậy, điều đó có nghĩa là vẫn còn cơ hội để cứu vãn thế giới này như cậu mong muốn. Nagi sẽ có một kết thúc có hậu, và Hệ thống có thể tiếp tục công việc sửa chữa câu chuyện với chủ nhân mới, còn Reo sẽ được đưa đến kiếp sống cuối cùng của mình. Đó là điều cậu muốn, phải không?

Phải không?

Reo lắc đầu. "Trở lại vị trí nào. Chúng ta phải tiếp tục chơi," cậu nói, và ngay khi cậu bắt đầu bước đi, Nagi nắm lấy tay cậu, khiến Reo quay lại. Sự lo lắng trong mắt Nagi vẫn chưa tiêu tan.

Giọng Reo trở nên nhẹ như lông hồng. "Đừng lo lắng. Cậu làm tốt lắm."

Nagi cắn môi, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng một tiếng huýt sáo chói tai cắt ngang, bảo họ quay lại vị trí. Cuối cùng, hắn buông tay Reo ra.

Trận đấu tiếp tục. Kuon phạm lỗi với Nagi, và điều đó giúp Đội Z vượt lên dẫn trước và giành chiến thắng. Nagi quên đi khoảnh khắc đáng lo đó khi hắn đạt đến một tầm cao mới trong trận đấu này, và khi kết thúc trận đấu, đôi mắt hắn hiện lên niềm hứng khởi giống như Reo nhớ từ kiếp đầu của họ. Bất chấp mọi chuyện đã xảy ra cho đến thời điểm hiện tại, Reo nghĩ rằng mọi thứ vẫn có thể ổn thỏa. Sẽ là Nagi, cầu thủ bóng đá xuất sắc nhất Nhật Bản, Nagi vô địch World Cup, và Nagi kết hôn với Isagi. Nó phải là như vậy.

Reo không biết cảm giác trong lòng mình có phải sự nhẹ nhõm hay không.

----------------------------------------------------------

"Reo," Nagi nói sau trận đấu mệt mỏi, vừa tắm rửa sau bữa tối ngày hôm đó, giờ đang chui vào giường của Reo (Reo phản đối, nhưng cậu vẫn nhượng bộ, như mọi khi). Chân của Nagi móc vào chân Reo, và cả hai người ở quá gần nhau so với vai vế của họ trong câu chuyện này.

"Reo, cậu sẽ nói tớ biết nếu có chuyện gì xảy ra phải không?"

Reo thậm chí không còn sức để nở một nụ cười an ủi. Cậu chỉ trả lời cụt lủn, "Đi ngủ đi, Nagi," nhưng đêm đó Reo là người ngủ trước.

----------------------------------------------------------

Sau khi ghi vô số bàn thắng vào lưới của Blue Lock man, Reo tiến vào khu vực mà các cầu thủ đang bắt đầu tạo thành bộ ba. Nagi đã đợi sẵn ở đó, và chỉ còn một số ít người chơi khác đang lảng vảng xung quanh.

"Reo!" Nagi nói, lao tới khi nhìn thấy bạn mình.

"Này Nagi." Reo mỉm cười với hắn, nhưng nó chỉ thoáng qua đáy mắt cậu. Rốt cuộc, cậu biết điều gì sẽ xảy ra chỉ sau vài phút nữa. Cậu biết về những ngày tập luyện diễn ra ngay sau khi vòng đầu tiên kết thúc. Và cậu đang cố hết sức để 'diễn' vẻ nhẹ nhàng và hào hứng trước niềm yêu thích mới của Nagi đối với bóng đá, nhưng ý nghĩ về ngày hôm nay đã khiến nội tâm cậu đông cứng.

Hai người ngồi xuống sàn, và Reo mong họ tán gẫu như khi xưa-có lẽ là nói đùa vài câu về thủ môn ba chiều-nhưng Nagi lại vào thẳng vào một cuộc trò chuyện nghiêm túc hơn.

"Tớ muốn chơi với Isagi," hắn nói.

Reo phải mất một lúc mới tìm được giọng của mình. Khi trước, Nagi không nói rõ mình muốn chơi cùng ai, nhưng có vẻ mọi chuyện ở thế giới này khác rồi. "Tất nhiên rồi," Reo nói. "Cậu ấy đã chơi rất tốt trận đó."

Nagi có vẻ hài lòng vì Reo dễ dàng đồng ý, và hắn không nghĩ chuyện gì có thể xảy ra nếu Isagi chỉ chấp nhận một trong hai người. Họ quan sát những người chơi khác bước vào, và Reo bắt gặp Bachira đang ngâm nga khi chờ đợi những đồng đội cũ của mình. Cuối cùng, người mà Nagi đang đợi cũng bước vào.

Isagi ngay lập tức bám lấy Bachira và ăn mừng vì cả hai đã vượt qua được. Nagi đứng dậy và đến gần Isagi, còn Reo chỉ đứng nhìn từ chỗ dựa vào tường.

"Isagi, hãy gia nhập đội của bọn tôi," Nagi nói. Isagi ngạc nhiên quay lại nhìn hắn, còn Bachira cau mày.

"Cậu sẽ làm gì?" Bachira hỏi. "Đi với họ ư?"

Isagi trả lời, nhanh chóng và kiên quyết. "Không đời nào. Xin lỗi, Nagi, nhưng tôi không đi một mình đâu."

Và Reo mong chờ điều ở thế giới cũ sẽ xảy ra-một phản ứng boomerang, nhanh đến mức khiến cậu bị gãy cổ. Không chút do dự, Nagi nói với Isagi, Vậy tôi sẽ gia nhập đội của cậu. Sẽ ổn thôi, phải không?

Nó không xảy ra. Thay vào đó, Nagi quay lại nhìn Reo và hỏi, "Vậy tớ có thể gia nhập đội của họ không?"

Gì cơ?

Hệ thống cũng có chút choáng váng, nhưng cô sớm xốc lại. [Chà, kết quả cuối cùng cũng giống nhau phải không? Không có gì phải lo lắng cả!] Và cô nhấn mạnh lời trấn an của mình bằng một nụ cười đầy căng thẳng, nhưng Reo nuốt nước bọt để làm khô khuôn miệng đột nhiên khô khốc của mình.

Tuy giống, nhưng nó cũng hoàn toàn khác nhau. Lần này Nagi hỏi ý kiến cậu. Và hắn chưa bao giờ làm vậy trước đây. Chưa bao giờ trong bất cứ thế giới nào.

"Ừm," Reo trả lời. "Được chứ."

Lại một bất ngờ khác; không có chút oán giận nào trong giọng nói của Reo. Làm sao có thể có được? Cậu muốn Nagi trở thành tiền đạo xuất sắc nhất thế giới và muốn hắn có một kết thúc có hậu. Nagi cần phải trở nên mạnh mẽ hơn và trở nên giỏi hơn, và ngay lúc này đây, Isagi là người duy nhất có thể giúp hắn làm điều đó.

Nagi có vẻ ngạc nhiên trước cách Reo dễ dàng đồng ý, và hắn quay trở lại phía Reo, mặc dù Reo sẽ thích hơn nếu hắn rời đi - không cần phải kéo dài sự chia ly này. "Tớ sẽ sớm trở lại," Nagi nhẹ nhàng nói. "Chúng ta sẽ chơi cùng nhau lần nữa. Đợi tớ nhé, Reo."

Reo cười tươi nhất có thể. Thật kỳ lạ khi nghe Nagi xin cậu đợi- xét cho cùng, Nagi luôn tiến về phía trước với những bước nhảy vọt, trong khi Reo luôn đuổi theo cái bóng của hắn. Reo đã sống qua cuộc đời này rồi, và cậu biết lời đảm bảo của Nagi sai lầm đến mức nào: họ không bao giờ có thể chơi cùng nhau như trước đây nữa.

(Reo cố gắng gạt đi phần hy vọng nhỏ nhoi trong mình).

"Cố gắng hết sức nhé Nagi," Reo trả lời, và Nagi lưỡng lự. Có quá nhiều khoảng trống giữa những câu nói của họ.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau," Nagi nói. "Chắc chắn."

Reo gật đầu, và Nagi cuối cùng cũng rời khỏi để đi cùng người cộng sự định mệnh của mình.

----------------------------------------------------------

Họ gặp lại nhau.

Reo chọn Chigiri và Kunigami giống như cậu đã làm khi trước, và họ luyện tập chăm chỉ, chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối đầu với những người đồng đội cũ. Việc luyện tập đã có ích. Reo cố ngăn những ký ức về thế giới trước tràn ngập tâm trí mình, và luyện tập cho đến khi chân nhão ra để hỗ trợ điều đó.

Lại một ngày tập luyện khắc nghiệt trôi qua, và từng tấc da thịt của Reo đều ướt đẫm mồ hôi. Lẽ ra cậu muốn tắm rửa sạch sẽ, nhưng cậu biết thứ gì đang chờ đợi mình trong nhà tắm hôm nay.

[Cậu không thể tránh nó đâu], Hệ thống nói, và có vẻ như Reo không có ý định làm vậy. Hẳn rồi, máu thịt của cậu đang bị trói buộc bởi những nút thắt rối rắm không thể tưởng tượng được, và cậu không mong gì ngoài việc về nhà và nghỉ ngơi, nhưng qua suốt những câu chuyện này, Reo đã học được cách chống lại những cảm xúc đó.

Reo bước vào bồn tắm và nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ trong khi lắng nghe đồng đội trò chuyện, và chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng của Nagi. Không nói thêm lời nào, cậu quấn chiếc khăn quanh eo và ngồi lên mép bồn tắm, nhúng mắt cá chân xuống nước. Nagi quá bận tranh cãi với Barou nên không để ý chi tiết đó.

“Cậu đã quyết định được đối thủ cho vòng tiếp theo chưa?” Chigiri hỏi Isagi.

“Chưa, vẫn chưa,” Isagi trả lời khi đang dựa vào thành bồn tắm. “Còn các cậu thì sao?”

Reo thậm chí hầu như không phải suy nghĩ trước khi ngắt lời. “Dĩ nhiên là phải đấu với các cậu rồi.”

Nagi vùng ra khỏi cái siết của Barou, và gần như nở nụ cười trên môi khi nhận ra Reo đang ở trong phòng với họ. “Reo! Đã lâu không gặp rồi. Nghe tớ nói này, tớ đã luyện tập rất nhiều kể từ khi đó—“

Nagi đến gần hơn, đưa tay ra để cảm nhận một cảm giác quen thuộc, và Reo nghĩ về thế giới cũ— tiếng đập mạnh vang vọng dọc theo bức tường lát gạch, làn da của Nagi ửng hồng sau cú hất, và cách Nagi mở to mắt khi Reo hất hắn ra.

Lần này, thay vì hất Nagi ra, Reo lại lùi lại. Họ không chạm vào nhau.

Sự im lặng của Nagi thật chói tai.

Reo giữ khuôn mặt cứng đờ, cố gắng tỏ vẻ không bị ảnh hưởng khi nhìn chằm chằm vào những gợn sóng trên bề mặt bồn tắm. Cuối cùng cậu cũng phá vỡ sự im lặng. “Cho tớ xem đi,” cậu nói. “Cho tớ xem cậu đã học được gì đi, Nagi.”

----------------------------------------------------------

Sau khi mọi người đồng ý lời thách đấu, Reo không ở phòng tắm thêm một giây nào nữa. Cậu lau khô người, mặc quần áo vào rồi đi về phía chỗ ngủ. Đầu cậu quay cuồng vì cuộc gặp gỡ cùng sức nóng của bồn tắm, và cậu gần như ngã phịch xuống giường.

Phải mất khoảng một giờ Reo mới cảm thấy hết buồn nôn, nhưng thay vào đó là tình trạng mất ngủ không ngừng. Ngay cả sau khi Kunigami và Chigiri đã lên giường, Reo vẫn tỉnh như sáo. Chán nản, cậu tung chăn ra và đi về phía phòng chiếu video.

Khi đến nơi, cậu ngồi phịch xuống một trong nhiều chiếc đệm trải trên mặt đất, nhưng cậu không biết phải xem gì. Reo có thể mở video về chính mình, nhưng ý nghĩ này khiến cậu phát ốm. Nhét video của Barou hay Isagi vào ổ đĩa cũng chỉ vô ích khi biết mình sẽ thua trận vào ngày mai. Và cậu chắc chắn không muốn nhìn mặt Nagi ngay lúc này.

Reo cho phát tiếp các video ngẫu nhiên về các trận đấu khác nhau trong ngày. Những tiền đạo cậu nhận ra từ kiếp trước di chuyển mờ ảo trên màn hình. Tất cả chỉ như một cơn lốc; rất nhiều người, giống như cậu, được định sẵn để thua trận.

Cánh cửa bật mở, và Reo hy vọng không phải Kunigami hay Chigiri phát hiện đồng đội của họ không còn trong phòng. Cậu đã không nói chuyện với họ kể từ lúc tắm, và cậu chắc chắn họ sẽ hỏi về chuyện đã xảy ra với Nagi. Mới hôm qua, Kunigami hỏi, Đó là chút tình cảm còn sót lại mà cậu dành cho cậu ta à?

Không, Reo nghĩ, còn tệ hơn thế nhiều.

Reo quay lại đối mặt với kẻ mở cửa, và phải mất một lúc hình bóng đó mới hiện rõ trong tầm nhìn lờ đờ mệt mỏi của cậu. Nhưng khi đó, Reo chỉ biết nuốt nước bọt.

Nagi. Hẳn rồi. Reo đã bao giờ được ban cho bất cứ loại thương xót nào chưa?

"Cậu đang làm gì ở đây thế?" Nagi hỏi.

"Cậu thì sao?" Reo lùi lại, cố tỏ ra bình thường dẫu cho mọi dây thần kinh trong cơ thể đều bừng lên tiếng hét muốn chạy trốn.

“Không ngủ được thôi.”

"Giống tớ rồi." Nagi ngồi xuống cạnh Reo, và Reo chuyển ánh mắt về một trong các màn hình.

“Reo.” Nagi gọi, trong giọng nói có chút đau đớn khiến Reo phải quay lại, nhưng cậu không dám nhìn vào đôi mắt xanh mòng két ấy. Nagi ngập ngừng đưa tay ra, chỉ cách vài inch để chạm vào cánh tay Reo, nhưng hắn tự ngăn mình lại, và Reo cũng không tiến gần hơn.

"Cậu đang bực với tớ ư? Tớ đã làm gì sai sao?” Nagi hỏi. Reo lắc đầu.

Nagi rút tay lại. “Vậy tại sao… tại sao cậu không nói chuyện với tớ?”

“Tớ đang nói chuyện với cậu đấy thôi,” Reo trả lời, nhưng cậu biết sự lạnh lùng trong giọng nói của mình chỉ càng củng cố thêm cho suy đoán của Nagi.

Nagi nhúc nhích, và mặc dù mắt Reo vẫn dán chặt vào màn hình trước mặt, nhưng ở ngoại vi, cậu có thể thấy sự căng thẳng từ các đường nét trên cơ thể Nagi; chúng căng đến mức đủ để đứt. Cậu tự hỏi bây giờ Nagi đang nghĩ gì - liệu hắn có nghĩ mình đã quá phận với Reo hay không.

Một phần trong Reo muốn xoa dịu hắn, áp tay lên mặt Nagi và nói, Cậu không làm gì sai cả. Cậu đã làm rất đúng. Bởi vì Nagi đã— hắn ngày càng trở thành nhân vật chính khi học cách yêu bóng đá. Thế giới của hắn đang mở rộng ra ngoài vòng tròn của môn thể thao mà Reo đã giới thiệu cho hắn, và sự cởi mở của Nagi hiện tại, sự tự do khám phá và học hỏi là tất cả những gì Reo từng mong muốn ở Nagi.

Nhưng Reo thấy mình như bị giam cầm. Cậu không muốn nhớ lại kiếp sống đầu tiên của mình, nhưng những ký ức ấy cứ hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu nhớ những lời nói có vị như nhựa đường của mình, Nói rõ ràng đi, và cậu nhớ cảnh Nagi quay lưng lại với câu trả lời đầy ghê tởm— Cậu thật phiền phức, Reo. Tớ không quan tâm cậu nữa. Và cậu nhớ lại cảm giác bị đinh đóng vào ruột gan khi nghe câu nói ấy, và những cơn gió xé toạc hơi thở từ cổ họng cậu trong tuyệt vọng, băng giá thiêu đốt trong máu cậu, chân không bóp nghẹt buồng phổi, và sự hoang tàn của mọi thứ vỡ tan, đến mức không thể trở về nguyên trạng trong khoảnh khắc đó, và Reo biết mọi chuyện sẽ tái diễn chỉ sau vài giờ nữa vì cậu bị trói buộc bởi cách những thế giới này phải vận động. Đúng như cha cậu đã từng nói— Trong tương lai, cuộc sống của các con sẽ tách biệt.

Và Reo không bao giờ muốn điều đó. Cậu không bao giờ muốn cuộc sống của mình tách biệt khỏi Nagi.

Reo tiến gần hơn, chạm vào Nagi.

Cậu hôn Nagi. Cậu đưa tay kéo Nagi về phía trước, luồn ngón tay qua búi tóc ở gáy hắn, rồi áp môi mình vào môi Nagi, thoáng nghĩ, mềm quá, mặc dù nó nhanh chóng bị cuốn đi bởi chấp niệm(?) của cậu khi hôn. Nó không ngọt ngào cũng chẳng nồng nàn. Có quá nhiều áp lực trong cách Reo áp mặt họ vào nhau, quá nhiều sự tuyệt vọng trong cách môi cậu di chuyển trên môi Nagi, nóng, ẩm ướt và không đủ không gian để thở. Nhưng dù nụ hôn có không thoải mái, thậm chí là ngột ngạt, Reo vẫn cứ ôm chặt lấy Nagi, một tay đặt sau gáy, tay kia nắm chặt lấy áo Nagi đến mức   trắng bệch.

Lẽ ra cậu không nên níu kéo Nagi này, người đã thổ lộ tình cảm có thể hủy hoại cả thế giới. Cậu không nên muốn điều đó, nhưng Reo thật ích kỷ. Trước khi đánh mất tất cả, trước khi phải chết một lần nữa (và hết lần này đến lần khác), cậu muốn ghi lại một dấu ấn bằng hàm răng đang nhe ra của mình. Hay đúng hơn là với đôi môi của mình khi tìm kiếm hương vị trong miệng Nagi và ước mình có thể biến mất trong hơi ấm của hắn.

Nhưng, như mọi khi, Reo cuối cùng cũng phải buông tay.

Khi dứt nụ hôn, đôi mắt Nagi mở to đầy ngơ ngác, như thể hắn không hề nghĩ đến chuyện này. Hắn có bị sốc không? Hay là giận dữ? Có lẽ Nagi đã hết yêu cậu khi hắn gặp lại Isagi, và nụ hôn này là ngoài ý muốn. Reo tưởng ngày mai sẽ là ngày cậu hoàn toàn mất Nagi, nhưng có lẽ người bạn của cậu đã rời bỏ cậu rồi.

Phải mất một lúc lâu Nagi mới trấn tĩnh lại được và nhìn Reo một cách thận trọng. “Cậu— Cậu sẽ không hôn tớ như vậy nếu cậu thích tớ,” Nagi nói.

Tất nhiên, hắn đã đúng. Đó là một chuỗi va chạm đầy nghẹt thở giữa da thịt, như thể Reo chỉ muốn quên mình trong miệng Nagi. Như thể cậu là một vết thương hở, tuyệt vọng—tuyệt vọng vì thứ gì? Vì Nagi cạy miệng cậu ra bằng những ngón tay tàn nhẫn? Vì Nagi băng bó cho cậu bằng những cử chỉ nhẹ nhàng?

Reo hôn như thể đang sợ hãi.

“Tớ không thể làm chuyện đó,” Reo trả lời, và câu nói ấy nghe giống một lời xin lỗi hơn bất cứ thứ gì.

Nagi áp trán họ vào nhau và dùng một tay ôm lấy má Reo, để đầu ngón tay hắn chạm vào đường cong quai hàm của cậu. Bụng Reo cồn cào— trong mong chờ ư? Hay là trong nỗi sợ hãi? Nagi nghiêng người cho đến khi mũi họ chạm vào nhau, và Reo nín thở.

“Vậy để tớ,” Nagi trả lời, và khi Reo nhắm mắt lại, Nagi đã làm đúng như thế

----------------------------------------------------------

Đêm khuya, nằm co ro trên giường, giấu mình dưới lớp chăn, sau hàng chục nụ hôn nhẹ nhàng được đặt trên môi cậu như thể cậu là một báu vật nào đó, Reo nghĩ, Tôi hỏng rồi, phải không?

Một khoảng im lặng kéo dài trước khi Hệ thống trả lời.

Cô nói, [Tôi không trách cậu đâu, chủ nhân].








Cảnh Nagi băng bó cho Reo (Artist: Bún Bò)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro