Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Note: Nagi và Reo giờ đã thân thiết nên mình đổi xưng hô sang "cậu-tớ" nhé.

Sau ba năm, họ ngày càng tiến gần hơn đến khởi đầu thực sự của cuộc đời Nagi (và kết thúc của cuộc đời Reo): ngày mà Nagi gặp Isagi tại buổi thử vai. Reo cố gắng không bận tâm đến điều không thể tránh khỏi đó, thay vào đó, cậu tiếp tục bận rộn với việc đóng phim truyền hình và nhiều hợp đồng biểu diễn nhỏ khác. Nagi đã lười biếng, đọc manga và chơi game trong suốt vài tháng cuối năm học. Khi Reo rảnh, cậu thường kéo Nagi đến các bữa tiệc tốt nghiệp với hy vọng Nagi sẽ nhớ về trường cấp hai (và có thể là cả cậu) một cách trìu mến ngay cả khi hắn đã trở thành một ông hoàng điện ảnh lẫy lừng.

Do đó, cuối cùng họ đợi tàu để đến một bữa tiệc chia tay nhỏ khác, và có ai đó vỗ vai Reo. Nghĩ rằng đó là một người bạn cùng lớp khác mà họ vừa tình cờ gặp, Reo quay lại, nhưng cậu bối rối khi thấy một cô gái mà mình không hề quen biết.

"Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng... tôi đang tự hỏi... trông cậu có vẻ quen quen. Cậu có phải là diễn viên trong một bộ phim truyền hình về y khoa không?" Cô ấy cố nhìn khuôn mặt của Reo, cố gắng xác nhận rằng cậu thực sự là diễn viên mà cô đang nghĩ đến. Nagi tò mò khi nhìn vào sự tương tác của họ.

"Phải, là tôi đây," Reo trả lời, và khuôn mặt cô gái sáng bừng lên. Từ trong túi của mình, cô lấy ra một mẩu giấy nhỏ và một cây bút để xin chữ ký. Reo nhanh chóng ký tên, và cô gái cúi đầu trước khi rời đi. Khi cô gái quay đi, Reo nghĩ thật tiếc vì cô đã không xin chữ ký Nagi- nó chắc chắn sẽ đáng giá hơn nhiều so với chữ kí của cậu trong vài năm tới.

Cậu cũng nghĩ về việc một fan hâm mộ như cô ấy sẽ khiến mình chết như thế nào.

Tại bữa tiệc, Reo và Nagi trò chuyện với các bạn cùng lớp, hồi tưởng về ba năm đã qua. Đột nhiên, một trong số họ hỏi, "Nagi, cậu có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp không?"

Nagi nhún vai. "Chưa. Tôi có thể kiếm một công việc bán thời gian trước khi nộp đơn vào đại học vào năm tới."

"Có một chương trình truyền hình mới đang tuyển diễn viên. Tôi nghĩ cậu sẽ thực sự phù hợp với vai diễn này." Cô liếc nhìn Reo, biết rằng Nagi sẽ không bao giờ nhận vai nếu không có bạn của mình. "Họ đang tuyển nhiều vai. Vì vậy, nếu không quá bận rộn với công việc hiện tại của mình, Reo, cậu cũng nên thử xem.

[Vậy đó, chủ nhân! Sự kiện báo trước cái chết của cậu trong thế giới này!] Reo nhăn nhó trong lòng, nhưng cậu lịch sự cảm ơn người bạn học kia vì đã rất tử tế. Nagi trông có vẻ thờ ơ với lời mời này, nhưng Reo biết hắn sẽ đi cùng nếu được yêu cầu.

Sau đó, Reo yêu cầu, Nagi đồng ý, và Reo lờ đi cảm giác nặng trĩu trong lòng.

[Chủ nhân, đừng lo lắng về chuyện đó. Cậu đã theo sát cốt truyện gần như hoàn hảo!] Đã nhiều năm trôi qua, nhưng Hệ thống vẫn không tha thứ cho sự bướng bỉnh của Reo thuở ban đầu. [Mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch và cậu sẽ sớm được hồi sinh.]

Cậu và Nagi nhận được lời mời thử vai tại trường quay. Trên chuyến tàu đến đó, con tàu lắc lư từ điểm dừng này đến điểm dừng khác, và điều đó cộng với sự lo lắng của Reo đã khiến bụng cậu quặn lại. Nagi nhận thấy nó, và hắn để Reo đứng dựa vào tường trong khi dùng cơ thể của mình chặn đám đông còn lại. Chỉ sau đó, Reo mới nhận ra Nagi đã cao lớn đến nhường nào - cao bằng hắn khi ở Blue Lock. Mặt Nagi áp sát vào mặt Reo, bị đám đông đẩy vào trong và điều đó chỉ khiến Reo cảm thấy tồi tệ hơn.

"Cậu ổn không?" Nagi hỏi trong khi Reo nhìn chằm chằm vào một chỗ bất kì trên tàu, cố gắng xua đi cơn buồn nôn. Reo gật đầu, nhưng Nagi mím môi và cau mày. "Chúng ta hãy xuống ở điểm dừng tiếp theo và về nhà."

"KHÔNG!" Reo nói hơi to, và Nagi nhướn mày trước sự bộc phát đó. "Tớ sẽ ổn thôi. Đây là một cơ hội tốt và tớ không muốn đạo diễn thử vai nổi giận với chúng ta vì đã hủy hẹn quá đột ngột. Tớ sẽ ổn thôi khi chúng ta xuống tàu."

Sau một vài điểm dừng, họ ra khỏi ga tàu. Reo hy vọng không khí trong lành sẽ giúp cậu khỏe lại, nhưng mắt cậu dán chặt vào tòa nhà trường quay truyền hình và cậu cảm thấy tồi tệ hơn. Reo nuốt nước bọt và thẳng lưng khi cả hai bước vào tòa nhà. Họ nhanh chóng được dẫn vào một căn phòng với những cậu thiếu niên khác, và chỉ trong một thời gian ngắn, bụng Reo trùng xuống.

Cậu thấy một cậu trai tóc đen với đôi mắt xanh coban, và thứ gì đó giống như nỗi kinh hoàng khiến Reo không thể nào thở được. Cậu nghĩ về tai họa - cách mọi người bất động trước thảm họa không thể thay đổi; cách người ta không thể làm gì ngoài việc bị chết đuối sau một cơn bão. Reo nghĩ, Chính là đây. Đây là ngày đầu tiên trong cuộc đời của Nagi, và đã đến lúc Reo làm điều mà cậu đã làm vô số lần trước đây trong thế giới này: rời khỏi sân khấu một cách duyên dáng.

"Reo," Nagi nói, đủ gần để Reo cảm thấy hơi thở của Nagi phả vào tai mình. Nó lay cậu ra khỏi trạng thái sững sờ tạm thời. Cậu nhìn Nagi, và sự lo lắng trên khuôn mặt Nagi tăng lên gấp bội. "Reo, trông cậu tệ quá. Chúng ta nên về nhà thôi."

Không, không, không, Reo nghĩ. Chồng tương lai của cậu đang ở ngay đó! Cậu không thể về được!

"Tớ muốn ở lại," Reo trả lời, không muốn nhìn Nagi. Cậu nghĩ nếu mình nhìn vào mặt Nagi, cảnh tượng ấy sẽ được ghi vào võng mạc của cậu- Nagi ngay trước khi cuộc đời hắn thay đổi. Nagi ngay trước khi gặp định mệnh của đời mình. Tốt hơn là cứ coi như không thấy gì cả.

Nagi muốn cãi lại, nhưng trước khi hắn có thể nói gì, đạo diễn thử vai cho bộ phim truyền hình bước ra, và mọi người đều dồn sự chú ý về ông. Thật bất ngờ, một người phụ nữ theo sau đạo diễn thử vai.

"Chào mọi người! Hẳn là các bạn đã biết tôi qua email của tôi- Tôi là Tezuka. Tôi đang tìm kiếm vài nhân vật cho một bộ phim học đường sẽ phát sóng trên TV Asahi. Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh là bạn của tôi, Fujita-san. Cô ấy cũng đang tìm kiếm hai chàng trai trẻ cho bộ phim tội phạm của mình, vì vậy cô ấy sẽ lắng nghe buổi thử vai của các bạn."

Mọi người đều có vẻ hào hứng với cơ hội bất ngờ này, và hai đạo diễn thử vai được chào đón bằng những nụ cười ấm áp từ các thiếu niên.

"Vì chuyện là như vậy," Fujita nói, "Chúng tôi hy vọng các bạn không phiền nếu chúng tôi yêu cầu các bạn đọc lời thoại trước mặt những người khác. Đối với hai vai diễn mà tôi đang tìm kiếm, phản ứng hóa học giữa các diễn viên là rất quan trọng." Mọi người trong phòng xôn xao trước câu nói của cô ấy, nhưng không ai dám phản đối. Thấy được điều này, cô mỉm cười và yêu cầu Tezuka bắt đầu.

Có hai vai mà Tezuka đang tuyển chọn- nam chính và người bạn thân nhất của cậu ấy. Nam chính là trai hư, cuối cùng phải lòng nữ chính thẳng thắn: một khuôn mẫu điển hình. Nagi, với vẻ ngoài xa cách và khuôn mặt lãnh đạm, đang được cân nhắc cho vai diễn này. Người bạn thân nhất được cho là dịu dàng và tốt bụng hơn, và cậu ta phải khao khát có được nữ chính. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Reo thử vai cho vai diễn này.

"Mikage Reo có ở đây không?" Reo giơ tay, và Tezuka mỉm cười. "Tuyệt vời! Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu với bạn." Reo được một trợ lý đưa cho kịch bản và được yêu cầu đọc từ đó trong khi một trợ lý cung cấp lời thoại của nhân vật nữ chính. Reo lướt qua kịch bản một cách nhanh chóng. Đó là một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng mà Reo rõ ràng là đang yêu, nhưng cậu cũng đang che giấu cảm xúc vì bạn mình. Kịch bản lưu ý rằng giọng của cậu phải có vẻ mềm mại, nhưng bị gò bó - thậm chí bị hành hạ.

Thật nực cười. Ngay cả trong tình trạng đáng buồn của mình, Reo chắc chắn rằng cậu có thể tạo ra âm điệu cần thiết cho những từ đó. Rốt cuộc, có ngày nào trôi qua mà cậu không bị cuốn vào loại kịch bản này không? Reo nói lời thoại của mình một cách trìu mến, với giọng trầm, và cậu thêm vào những khoảng dừng ngập ngừng, khó thở. Sau khi Reo nói lời thoại của mình, Tezuka vỗ tay và mỉm cười.

Người tiếp theo là Nagi, và lời thoại của hắn là từ cuộc trò chuyện đầu tiên với nhân vật nữ chính của bộ phim. Lẽ ra Nagi phải thô lỗ, lạnh lùng và thờ ơ, nhưng đến cuối cuộc trò chuyện, giọng điệu hắn chuyển sang
châm chọc. Khi Nagi nói, Reo vu vơ tự hỏi liệu đó có thể được coi là diễn xuất hay không- cậu đã nghe Nagi sử dụng giọng nói thẳng thừng này với nhiều người trong những năm qua.

Đúng như kịch bản, Nagi thoạt đầu tỏ ra thô lỗ, nhưng giọng điệu của hắn thay đổi khi hắn dần trở nên tò mò về cô gái đối mặt với mình- một sự thích thú du dương (kèm theo chút tự mãn) khi hắn đáp lại lời thoại của nhân vật nữ chính. Vào cuối buổi thử vai của Nagi, Reo đỏ mặt.

Một vài người khác lên diễn, và diễn xuất của họ từ vừa vừa đến tầm thường, nhưng Reo khó có thể tập trung vào những cậu trai khác. Tâm trí cậu đang quay cuồng cho những gì sắp xảy ra. Reo nghĩ đến việc chạy khỏi phòng để về nhà, nhưng Hệ thống lại hét vào mặt cậu rằng "hãy ở yên đó, điểm cốt truyện sắp hoàn thành rồi!" Nagi liếc nhìn cậu với sự lo lắng ngày càng tăng trên khuôn mặt, nhưng Reo không rời khỏi chỗ ngồi của mình, và Nagi không nói gì khi những người thử vai khác diễn.

Sau đó, đến lượt Isagi, và Reo mặt cắt không còn một giọt máu. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, và cậu tự hỏi liệu mình có thể nôn trước mặt tất cả những người lạ mặt này không. Isagi cũng đang thử vai chính, và khi anh mở miệng, giọng anh vang lên rõ ràng.

Nagi diễn với thái độ bất cần khiến các thiếu niên khác làm theo, nhưng Isagi lại đưa lời nói sang một hướng khác. Giọng anh vang lên theo cách khiến tay cánh Reo nổi da gà. Đột nhiên, mọi người trong phòng tập trung vào anh ta. Khi Isagi diễn, anh tạo ra một bức tường không thể vượt qua. U ám, bất khả xâm phạm và cực kỳ không quan tâm đến nữ chính. Nhưng có một khoảnh khắc khi bức tường sụp đổ, và Isagi cho phép thể hiện một chút tính người, nhưng nó khác với sự châm chọc được chỉ định trong kịch bản; một thoáng dễ bị tổn thương mà Reo muốn rơi vào nó. Không khí trong phòng yên lặng đến đáng sợ.

Reo nuốt nước bọt. Isagi chắc chắn là rất giỏi. Hơn cả giỏi, nhưng Reo không muốn thừa nhận điều đó). Reo không thể không liếc nhìn Nagi, và khi nhìn thấy vẻ mặt của Nagi, một thứ gì đó với một chiếc kẹp sắt đã bóp nghẹt hơi thở của Reo. Nagi hơi há hốc miệng, và tất cả sự quan tâm hắn dành cho Reo vừa nãy đã tan thành mây khói. Máu Reo lạnh đi.

Reo muốn ngất đi. Hơn thế nữa, cậu muốn chết ngay tại chỗ để không phải trải qua phần còn lại của cốt truyện khủng khiếp, lố bịch này. Tay Reo nổi da gà kèm theo toàn thân rùng mình khi cậu nhận ra rằng Nagi chưa bao giờ, chưa bao giờ nhìn mình theo cách đó. Không phải trong thế giới này, và cũng không phải trong thế giới trước.

Vậy ra đây là định mệnh, Reo nghĩ, ngoại trừ thực sự, cậu nên thay "định mệnh" thành "tình yêu đích thực' . Reo đã có nhiều năm để chuẩn bị cho thời điểm này, và cậu nghĩ rằng mình đã sẵn sàng, nhưng làm thế nào cậu có thể chuẩn bị? Reo đang nhìn chằm chằm vào Nagi, và Nagi đang nhìn chằm chằm vào Isagi, và điều đó lại khiến trái tim cậu tan nát một lần nữa.

Trong hơi thở của mình, không rời mắt khỏi Isagi, Nagi thì thầm, "Reo, diễn xuất thú vị nhỉ?"

Và cũng như lần trước, Reo không thể trả lời.

Một vài người nữa nói lời thoại của họ, nhưng nghe như tiếng côn trùng vo ve trong đêm hè nhớp nháp. Trước khi cậu nhận ra điều đó, mọi người đã xong xuôi và Tezuka mỉm cười. Tiếng nói của ông hầu như không khiến Reo thoát khỏi sự bàng hoàng. Tezuka nói, "Được rồi! Nagi, Reo, hai người có phiền ở lại đây thêm một lúc nữa không?"

Fujita-san sau đó nói, "Isagi, tôi muốn bạn ở lại đây." Mọi người chờ cô ấy gọi thêm một cái tên nữa, nhưng cô ấy không gọi. Sau một lúc, cô nói, "Cảm ơn các bạn vì đã dành thời gian đến đây. Những người còn lại có thể rời đi ngay bây giờ."

Khi tất cả mọi người trừ ba người họ rời đi, Fujita-san nhìn Tezuka và nhướng mày. Cô nói, "Có vẻ như chúng ta có thể gặp vấn đề."

"Có vẻ như vậy," ông đồng ý.

"Nagi, tôi muốn bạn đóng vai một nhân vật trong bộ phim này," Fujita-san nói với nụ cười duyên dáng.

"Tôi cũng vậy," Tezuka nói thêm, nhanh chóng nhận được cái lườm từ Fujita.

[Ah...] Hệ thống thở dài. [Cốt truyện đang diễn ra một cách tuyệt vời , tất cả là nhờ vào sự chăm chỉ của cậu, thưa chủ nhân. Sau sự kiện này, cậu thậm chí sẽ không cần nhấc một ngón tay!]

"Nếu bạn nhận vai trong bộ phim của tôi," Tezuka nói, "Bạn sẽ có thể diễn với bạn của mình, Reo. Và vai chính trong một bộ phim truyền hình mới cũng không có gì để chê cả- bạn sẽ không phải lo lắng về công việc trong ít nhất một năm nữa."

Fujita-san gõ ngón tay vào cằm trước khi nói, "Bạn sẽ không đóng vai chính nếu bạn chấp nhận lời đề nghị của tôi, nhưng bạn không muốn mở rộng vốn diễn xuất của mình và thử những điều mới sao? Bạn và Isagi có thể là một cặp diễn viên mạnh mẽ."

Nagi chớp mắt, và bốn người còn lại trong phòng nín thở chờ đợi câu trả lời.

Theo logic, Reo biết điều gì sẽ xảy ra. Ngay cả khi những sự kiện cốt truyện này không được sắp đặt trước, ngay cả khi Reo không được nói trước mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào, thì ánh mắt của Nagi khi Isagi diễn đã cho thấy quyết định của Nagi.

Chưa hết, Reo tự hỏi liệu mọi thứ có thể thay đổi hay không. Cậu nghĩ về ba năm qua và việc Nagi chưa bao giờ muốn diễn xuất mà không có Reo bên cạnh. Cậu tự hỏi liệu mọi thứ có thể khác đi hay không. Chống lại tất cả hy vọng, Reo nhìn Nagi, và trái tim cậu đập theo cách đã được đoán trước.

Nhưng Nagi nhìn Isagi. Cảm giác như ai đó đã cắt đứt sợi dây đang giữ Reo lại, và cậu đang rơi xuống, một con người lỏng lẻo tay chân.

"Vậy thì tôi sẽ tham gia cùng Isagi," Nagi nói, và đôi môi của Isagi cong lên thành một nụ cười, và Reo tự hỏi liệu mình đã phạm phải tội lỗi khủng khiếp nào trong kiếp đầu để được tái sinh vào một cuộc đời đầy sự trừng phạt như vậy. Fujita mỉm cười trong khi Tezuka thở dài thườn thượt. Reo nghĩ về việc phản đối, nhưng lời nói của cậu sẽ chỉ bị bỏ ngoài tai.

Reo nhìn Tezuka, và bằng giọng gần như chết lặng, ông nói, "Xin lỗi. Tôi thấy hơi mệt, vì vậy tôi phải đi đây. Bạn đã có email của tôi rồi." Lông mày của Tezuka nhíu lại vì lo lắng, và Nagi cuối cùng cũng rời mắt khỏi Isagi.

"Reo-" Nagi nói, nhưng Reo nhanh chóng lắc đầu.

"Đừng lo cho tớ. Tớ sẽ ổn thôi. Cậu còn nhiều việc cần làm mà," Reo nói.

Fujita-san dẫn Isagi và Nagi đi cùng, có lẽ là để giải quyết giấy tờ, và Reo rời khỏi tòa nhà, không hề quay đầu lại.

-----------------------------------------------------------

[Chủ nhân... Tôi đã nói với câu trước đây rằng cậu thậm chí sẽ không cần phải nhấc một ngón tay, nhưng... thực sự có một số điểm cốt truyện mà cậu cần phải thực hiện.]

Tôi không quan tâm.

[Tinh thần chiến đấu của cậu đâu rồi? Cậu không muốn trả thù và cho Nagi thấy những gì cậu ta đã bỏ lỡ sao?]

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng Reo vẫn nhớ sự oán giận của mình cay đắng đến mức nào khi Nagi chọn lập đội với Isagi trong vòng ba người và cậu đã muốn nghiền nát bạn mình như thế nào trong trận đấu tiếp theo giữa họ. Nhưng chuyện này lại khác.

Tôi thậm chí còn không quan tâm đến diễn xuất. Hai người họ có thể rời đi và làm việc của riêng họ. Tôi sẽ ở đây, trên giường của mình và đắm mình cho đến khi cốt truyện này giết chết tôi. Sau đó, Reo làm chính xác như vậy- cuộn mình trong chăn như một chiếc burrito và cuộn tròn trên giường, ngoan cố không chịu di chuyển bất chấp lời kêu gọi của Hệ thống.

Điện thoại của Reo đột nhiên vang lên, và cậu ủ rũ nhìn chằm chằm vào nó. Từ trong chăn, cậu luồn một cánh tay ra để kiểm tra tin nhắn. Tất nhiên đó là Nagi.

-Cậu thấy khỏe hơn chưa?

Reo nghĩ đến việc ném điện thoại vào tường và giả vờ như nó bị hỏng để không phải trả lời, nhưng Nagi có thể sẽ ghé qua nhà cậu mà không báo trước nếu cậu không trả lời. Rốt cuộc, họ vẫn được cho là 'bạn bè' trong thế giới này.

-Tớ ổn. Chỉ là bị chóng mặt thôi. Cảm ơn cậu vì đã hỏi thăm.

-Tớ sẽ đến ngay.

Một cơn hoảng loạn dâng lên cổ họng Reo. -Cậu thực sự không cần làm vậy đâu. Tớ sẽ khỏe lại nếu tớ đi ngủ.

Không hồi âm.

Reo rên rỉ và buộc mình rời giường. Nếu có thể, cậu sẽ trốn Nagi cho đến hết cuộc đời đau khổ này. Nếu Reo không ở nhà khi Nagi đến thăm, chắc chắn rằng Nagi sẽ quay về nhà. Reo mặc áo khoác và yêu cầu tài xế đưa mình đến một nơi nào đó trong trung tâm thành phố.

Cậu đến rạp chiếu phim, và cậu bằng lòng với việc tiết kiệm thời gian bằng cách xem nhiều bộ phim liên tiếp, thiếp đi ở những bộ phim đặc biệt nhàm chán. Nhưng khi cậu không ngủ hoặc mải mê xem phim, bầu không khí gần như ngứa ngáy; nó làm cậu nhớ quá nhiều về những lần cậu kéo Nagi đến những rạp chiếu phim nghệ thuật.

Sau khi xem phim, trời đã tối, Reo đến một game center gần đó và bỏ qua các tin nhắn tồn đọng trên điện thoại của mình. Cậu dành thêm một giờ nữa để đắm chìm trong âm thanh và màu sắc rực rỡ trên các máy trò chơi điện tử khác nhau, và cậu đã tiêu quá nhiều tiền vào trò cần cẩu. Cuối cùng, cậu đã lấy được một chú hải cẩu mập mạp, mịn như nhung khiến cậu nhớ đến bộ manga yêu thích của Nagi, và cậu đã nghĩ đến việc ném nó trong giây lát trước khi quyết định đưa nó cho một đứa trẻ ngẫu nhiên. Sau đó, Reo ăn một đĩa yakisoba béo ngậy và bắt chuyến tàu cuối cùng về nhà, nghĩ rằng nếu Nagi ghé qua, chắc chắn hắn sẽ bỏ cuộc và về nhà ngay bây giờ.

Đèn tắt khi Reo về đến nhà và mọi thứ im lặng khi cậu mở cửa. Hoàn hảo. Đúng như kế hoạch của cậu.

Hệ thống ngắt lời.[Nagi đang ở trong nhà.]

Gì cơ?

[Cụ thể hơn, Nagi đang ở trong phòng cậu.]

Reo định bước ngay ra khỏi cửa và thuê một phòng khách sạn để qua đêm, nhưng rồi cậu nghĩ đến việc quay phim vào sáng mai, và rồi cậu rên rỉ. Cậu leo lên cầu thang và mở cửa, và đúng như Hệ thống nghĩ, Nagi đang cuộn tròn trên giường, ngủ say. Nagi có thể sẽ ngủ say nếu Reo không đánh thức hắn dậy, nhưng như một hành động trả thù nho nhỏ, Reo đã đá vào lưng Nagi để đánh thức hắn ta. Nagi chớp mắt vài lần khi nhìn thấy bóng dáng của Reo, và Reo sốt ruột khoanh tay và nhìn lại, chờ đợi một lời giải thích.

"Cậu đã đi đâu vậy?" Nagi hỏi, giọng khàn khàn vì buồn ngủ.

"Đi chơi. Tại sao cậu lại ở đây?"

"Tớ đã nói với cậu rằng tớ sẽ đến thăm cậu sau trong hôm nay."

"Và tớ đã nói với cậu rằng cậu không cần làm vậy. Về nhà đi."

Nagi liếc nhìn đồng hồ và nói, "Không còn chuyến tàu nào chạy nữa. Tớ sẽ ngủ lại đây."

"Ổn thôi." Reo nhét chăn và gối vào tay Nagi. "Ngủ trên đi văng đi."

Nagi cau mày. "Sẽ không phải là ngủ qua đêm nếu tớ ngủ trên đi văng."

[Ồ, thật tuyệt vời , chủ nhân à. Cậu có thể đấu tranh ngay trước cuộc đối đầu cuối cùng với Nagi!] Hệ thống nghe có vẻ hơi quá khích bởi khả năng này, vì đó chỉ là do cô muốn tạo điều kiện thuận lợi cho cốt truyện.

"Muốn làm gì thì làm. Tớ đi tắm đây," Reo nói, và Hệ thống thở dài.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Reo vào phòng với trái tim sắt đá. Lần này Nagi đã dậy, vừa chơi game trên điện thoại vừa vùi đầu vào ga trải giường của Reo. Khi Reo bước vào, Nagi không rời mắt khỏi màn hình; chỉ vỗ nhẹ vào chỗ trên giường bên cạnh hắn.

Reo tắt đèn và ngồi trên giường trong khi Nagi chui vào trong. Có lẽ nếu Reo không quá tức giận, cậu sẽ lo lắng về việc hai người họ ngủ chung giường (mặc dù họ đã làm việc này vô số lần ở cả thế giới này và thế giới trước). Lần này, Reo nằm xuống và tham lam kéo gần hết chăn sang một bên, và Nagi đá vào chân cậu để trả đũa trước khi giật lại.

Reo lườm Nagi, gần như bảo hắn ngủ trên sàn khi Nagi đột nhiên hỏi, Cậu có cảm thấy tốt hơn không?"

"Tớ ổn," Reo trả lời, nhưng giọng cậu có chút gì đó không thuyết phục.

"Cậu đã nói là sẽ nói với tớ nếu có chuyện gì không ổn mà."

Reo cắn môi. Cậu ghét phần này ở Nagi- ghét cách Nagi có vẻ xa cách lúc này và lúc sau lại nói gì đó xuyên thấu tâm can, như thể hắn đang cố moi linh hồn của Reo ra khỏi cơ thể mình. Reo lại nghĩ đến việc nói dối và buộc Nagi phải từ bỏ chủ đề này.

Nhiều giây trôi qua mà không ai nói gì với nhau. Cuối cùng, Reo đành phá vỡ sự im lặng.

"Tại sao cậu lại chọn Isagi?" Reo thì thầm. Cậu nghĩ rằng mình nhìn thấy đôi mắt Nagi mở to, nhưng trong khoảng không của căn phòng này, có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của cậu.

Thật không công bằng khi Reo hỏi câu đó, vì khi cậu hỏi như vậy, cậu không nghĩ về thế giới này- cậu đang nghĩ về khoảnh khắc cách đây cả đời khi Nagi thản nhiên nói, Vậy thì tôi sẽ gia nhập đội của cậu, loại bỏ người bạn thân nhất của hắn mà không cần suy nghĩ. Nagi không thể trả lời vì hắn không có những kí ức ấy, nhưng Reo vẫn muốn hắn trả lời.

"Tớ... tớ nghĩ sẽ rất thú vị. Tớ nghĩ mình đã thất vọng." Nagi trả lời. "Diễn xuất rất dễ dàng với tớ, nhưng sau đó tớ thấy rằng chúng ta không phải người giỏi nhất, và tớ nghĩ... tớ muốn thấu hiểu điều đó."

Thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua trái tim Reo, và cậu biết ơn vì màn đêm đã che khuất sự tổn thương của mình. Cậu bực bội với thế giới câu chuyện này. Nếu Reo chỉ là một con rối, chỉ là một công cụ nhảy múa trong bàn tay của một câu chuyện, thì tại sao cậu phải gánh chịu những cảm xúc con người kỳ cục này?

"Được rồi," Reo nói, và không còn gì để nói. Có một cốt truyện, và người trước mặt cậu là nhân vật chính, và Reo chỉ là một nhân vật khác lướt qua cuộc đời của Nagi. Trong một khoảnh khắc tồi tệ, Reo vui mừng vì thế giới này gần như đã kết thúc, và tệ hơn nữa, cậu được an ủi khi biết rằng sẽ không có Nagi trong thế giới tiếp theo của mình.

Reo lăn mình, quay lưng lại với cậu trai kia và nhắm mắt lại. Cậu nghe thấy tiếng chăn sột soạt, và Reo thoáng thắc mắc Nagi có thể đang làm gì.

[Cậu ấy đưa tay ra để chạm vào lưng cậu, nhưng cậu ấy đã dừng lại. Bây giờ, Nagi sẽ đi ngủ.]

Cảm ơn vì đã giải mã bí ẩn. Nhưng nó làm cậu hài lòng hơn một chút khi biết rằng ngay cả Nagi cũng có thể cảm thấy tội lỗi. Với suy nghĩ đó, Reo đi ngủ.

-----------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Reo nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng và để Nagi ngủ trên giường mình mà không nói thêm lời nào. Trên đường đi, Reo gửi email cho Tezuka nói rằng cậu không còn hứng thú với vai diễn mà mình đã thử vai nữa, và sau một ngày quay phim cho một chương trình truyền hình khác, cậu nhận được tin nhắn từ một trong những trợ lý của cha mình.

[Oh, chủ nhân! Chính là nó! Điểm cốt truyện cuối cùng sắp xuất hiện... trợ lý sẽ gài bẫy cậu, và cậu sẽ sớm rơi khỏi tầm ngắm của giới truyền thông.] Hệ thống cười khúc khích một cách ác ý, như thể cô đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Tại sao nghe giống như cô đang ăn mừng vậy?

[Thật thú vị phải không? Tất cả các mảnh ghép đang vào đúng vị trí! Đạt điểm A+, thưa chủ nhân!]

Reo cau mày và đọc tin nhắn.

-Reo, tớ nghe nói cậu đã từ chối vai diễn trong một bộ phim truyền hình. Cậu đang cân nhắc một nghề nghiệp nào khác ngoài diễn xuất à?

Reo nhíu mày chặt hơn. Thật ra, cậu từ chối vì không muốn vô tình đụng phải Nagi và Isagi, nhưng cậu không biết có nên nói điều đó với trợ lý hay không. Reo hỏi Hệ thống nên trả lời như thế nào.

[Hmm... nhân vật này khiến cậu kết thúc sự nghiệp diễn xuất của mình, vì vậy có vẻ như cậu phải nói rằng cậu vẫn còn hứng thú với diễn xuất.] Reo trả lời như Hệ thống nói, và ngay sau đó là một tin nhắn khác.

-Ah. Có lý do nào khiến con đổi vai sau đó không? Bây giờ con đã tốt nghiệp, cha con muốn mẹ tìm các vai diễn điện ảnh và truyền hình khả thi cho con.

Một lần nữa, Reo xin lời khuyên từ Hệ thống.

[Ờm... Chà, nếu cậu nói với bà ấy rằng cậu đang tránh mặt Nagi và do đó không muốn nhận bất kỳ vai diễn nào cho TV Asahi, thì bà ấy có thể sẽ khám phá chuyện gì đã xảy ra vào ngày thử vai và nhắm vào Isagi theo cách đó.]

Được rồi, nhưng nếu tôi làm vậy, tôi sẽ giống như một thằng nhãi.

[... Và?]

Reo nghĩ rằng nếu Hệ thống có hình dạng vật chất, thì bây giờ cậu đã đá vào ống quyển của cô ta rồi. Cuối cùng, cậu gửi một tin nhắn nói với trợ lý rằng cậu muốn tránh các vai diễn trên TV Asahi ngay bây giờ và không giải thích bất cứ điều gì khác. Reo không ngại tạo thêm việc làm cho kẻ sẽ vô tình gây ra cái chết của mình ở thế giới này.

Một tuần trôi qua, và dường như không có gì xảy ra. Reo tránh mặt Nagi và nghiêm túc dặn cha mẹ không được cho Nagi vào nhà. Cha mẹ cậu nhìn nhau đầy lo lắng, nhưng họ không xen vào chuyện của cậu. Hệ thống đôi khi bật lên để nói với Reo rằng mọi thứ đang diễn ra trong bí mật (với một tiếng cười hơi ác ý), nhưng Reo không hỏi thêm chi tiết. Cậu không cần biết chuyện gì đang xảy ra.

Một ngày nọ, mọi chuyện sáng tỏ.

Trong vài ngày qua, Reo đã phớt lờ tin nhắn của Nagi. Họ thay đổi giọng điệu từ bình thường sang hơi cáu gắt, cho đến khi khô cạn hẳn. Nhưng sau đó, điện thoại của Reo kêu ping, và cậu nhìn vào màn hình thì thấy một liên kết do Nagi gửi cho mình. Nó dẫn đến một bài báo về một số vụ bê bối tiệc tùng của người nổi tiếng. Thành thật mà nói, Reo nghĩ rằng nó hầu như không được tính là tin tức (xét đến một số hành vi nghiêm trọng hơn của người nổi tiếng), nhưng tiêu đề khiến cậu đông cứng.

Ngôi sao truyền hình trẻ tuổi bị bắt tại bữa tiệc hoang dại! 'Ngôi sao' là một từ phóng đại dành cho người bị chụp trên bức ảnh đầu trang: Isagi.

Hệ thống kêu to. [ Mwahahaha... cuối cùng thì, khoảnh khắc mà chúng ta đã chờ đợi! Khởi đầu của cái chết của cậu! Ahh, tất cả những nỗ lực đó đều dành cho trái ngọt này. Tôi đã có thể cảm nhận được sự ổn định năng lượng của câu chuyện...]

Reo không trả lời; cậu chỉ cần nhấn vào bài báo và đọc lướt qua. Nó không nói gì hơn ngoài việc Isagi và một số ngôi sao truyền hình trẻ tuổi khác bị bắt gặp tại một club và bị bắt vì tội uống rượu và tàng trữ cocaine khi chưa đủ tuổi vị thành niên. Một lần nữa, chúng là những hành vi phạm tội tương đối nhẹ trong thế giới của người nổi tiếng, và thật đáng ngờ rằng chuyện này thậm chí còn được báo lá cải đưa tin.

Nagi gửi một tin nhắn khác: -Cậu có biết về chuyện này không?

-Gì cơ? Không. Reo thậm chí không chắc tại sao Nagi lại hỏi về chuyện đó. Điện thoại Reo đột nhiên rung lên trên tay, màn hình sáng lên với số của Nagi. Bất chấp khả năng phán đoán tốt hơn của mình, Reo vẫn áp điện thoại lên tai để nghe cuộc gọi.

"Tớ không thể tin được," Nagi nói, giọng hắn căng thẳng và bối rối. Mặc dù Reo đã nghe thấy giọng nói này trong diễn xuất của Nagi, nhưng cậu chưa bao giờ nghe nó được sử dụng một cách chân thật trước đây. "Isagi không hề như thế. Tớ không hiểu chuyện gì đã xảy ra."

Theo những gì Reo nhớ, Isagi có vẻ ngoài là một cậu thiếu niên bình thường, tốt bụng và chỉ là một kẻ cuồng bóng đá khi nói đến bóng đá. Bài báo này chắc chắn là do trợ lý viết, và Reo chỉ tự hỏi làm thế nào cậu sẽ bị gài bẫy vì nó.

"Cậu có nghĩ cha cậu có thể đã làm gì đó không?" Nagi nói, và Reo đông cứng.

"Gì cơ?"

"Reo," Và Nagi luôn đòi hỏi mọi thứ từ Reo; đồ ăn nhẹ và trò chơi và những thứ ngớ ngẩn, ngẫu nhiên khác, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi như thế này. "Bố cậu có những mối quan hệ điên rồ, và tớ chắc chắn Isagi vô tội. Ông ấy không thể làm gì đó sao?" Và chết tiệt, cổ họng Reo khô khốc, và khi cậu cố gắng nói gì đó, nó chỉ phát ra âm thanh vỡ vụn.

"Tớ-tớ không biết..."

"Reo... làm ơn đi ." Ôi trời, Reo thậm chí không biết phải nói gì. Nagi chưa bao giờ tuyệt vọng như thế trước đây, và Reo nghĩ, làm thế nào? Nagi chỉ biết Isagi được một tuần, và hắn đã hạ thấp lòng tự trọng của mình đến mức cầu xin Reo.

"Tớ sẽ xem mình có thể làm được gì," Reo nói, mặt cậu hoàn toàn tê liệt.

"Cảm ơn nhé." Sau đó, cả hai không biết nói gì thêm nên Reo cúp máy.

-----------------------------------------------------------

Cha Reo về nhà, và Reo đợi ông với trái tim thắt lại. Khi cha cất giày đi, Reo hỏi, "Cha có biết Isagi Yoichi không?"

Cha Reo nhìn cậu với ánh mắt kì lạ. "Đây là lần thứ hai ta nghe nói về cậu ấy dạo gần đây. Một ngày nọ Ann đã hỏi ta về cậu ấy. Isagi chỉ là một diễn viên trẻ chuẩn bị đóng một bộ phim hình sự, đúng chứ?" Ann là trợ lý đã nhắn tin cho Reo trước đó.

"Gần đây cậu ấy gặp một số rắc rối," Reo nói, và cậu thấy mình thật nhỏ bé. "Con đang tự hỏi liệu cha có thể giúp gì cho cậu ấy không."

Cha Reo nhướn mày. "Rắc rối?" Ông mím môi và nhìn Reo đầy hoài nghi. Reo đưa cho ông chiếc điện thoại với bài báo đã được tải sẵn, và cha cậu lướt qua nó một lúc trước khi thở dài.

"Không phải ta đã nói với con rằng trở thành một diễn viên rất khó sao? Thậm chí rất khó để có được vai diễn, nhưng nếu con dính phải dù chỉ một scandal, sự nghiệp con có thể sẽ bị hủy hoại! Chưa kể sự thiếu riêng tư khiến những người nổi tiếng phát điên. Cuộc sống cá nhân của con cũng sẽ bị hủy hoại..." Và cha cậu tiếp tục thêm vài phút nữa về những rắc rối của cuộc đời diễn viên, tất cả những điều mà Reo đã nghe trước đây.

Reo cắn môi dưới khi nhận lấy lời trách mắng. Khi nó kết thúc, cậu nói, "Nhưng con thực sự không nghĩ Isagi đã làm bất cứ điều gì. Con không muốn cậu ấy bị đưa vào danh sách đen".

"Ý con là cậu ta không làm gì cả? Cậu ta ở ngay đó." Cha cậu chỉ vào bức hình. "Những gì Isagi đã làm là rất rõ ràng. Bất kể thứ gì xảy ra với cậu ta giờ sẽ xảy ra."

"Con nghĩ cậu ấy đã bị lừa," Reo thốt lên, và điều đó khiến cha cậu dừng lại.

"Bị lừa?"

"Có thể cậu ấy vào club mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Hoặc... cha không biết..." Cha Reo nheo mắt, xem xét điều này.

"Ta có thể điều tra nó, nhưng không có gì đảm bảo." Reo thở phào nhẹ nhõm, và cậu chuẩn bị quay lại phòng mình trên lầu thì bố cậu đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Thông thường, Reo sẽ không để ý, nhưng một lúc sau khi cha cậu trả lời, ông đột nhiên hét lên.

"Reo? Ý ông là Reo?" Cha cậu nghiến răng. "Đó là những tin đồn không có căn cứ. Ông không có bằng chứng về nó. Tôi sẽ kiện các luật sư của mình về ông nếu ông xuất bản- Mẹ kiếp!" Người kia cúp máy, và Reo nhảy dựng lên vì sự quyết liệt tuyệt đối của từ cuối cùng. Cậu tự hỏi liệu mình có thể thoát khỏi cảnh này hay không, nhưng cách mà cha cậu nhìn cậu có nghĩa là cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại.

Trong một khoảnh khắc, cha cậu cố trấn tĩnh lại. Với giọng căng thẳng, ông hỏi, "Reo. Con có liên quan gì đến Isagi Yoichi không?"

[Chính là nó, chủ nhân à!Cậu đã bị gài bẫy! Thật thú vị!!]

Miệng Reo khô khốc. Cậu biết điều này sẽ xảy ra, nhưng bây giờ cha cậu đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu không biết phải làm gì. "Gì cơ? Không!" Reo kêu lên một cách ngây thơ nhất có thể.

Cha Reo thậm chí không dừng lại để thở trước khi đưa ra câu hỏi tiếp theo. "Vậy tại sao con lại hỏi về cậu ta?"

"Con chỉ đang cố giúp cậu ấy thôi! Nagi... Nagi đã gọi cho con hồi sớm và nói rằng cậu ấy muốn con giúp Isagi. Họ đang diễn cùng nhau trong bộ phim đó."

"Nagi?" cha Reo hỏi, miệng ông bặm lại. Sau đó, ông vuốt sống mũi như thể một cơn đau đầu khủng khiếp sắp ập đến với ông, và ông lầm bầm vài câu chửi rủa trong miệng. "Mẹ kiếp. Được rồi, Reo. 48 giờ tới có thể khó khăn với con."

"Ý cha là sao?" Và Reo có chút cảm giác về những gì đang diễn ra vì cậu đã đọc cốt truyện, nhưng sẽ khác khi bạn đang sống trong thực tế đó. Đột nhiên, Reo cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng, giống như cậu đang bị mắc kẹt trong một vòng xoáy và không có cách nào trở về đúng đường.

"Ai đó... ai đó đã buộc tội con lừa Isagi đến bữa tiệc đó. Họ nói rằng con tức giận khi Isagi nhận vai đó thay vì con, và họ có bằng chứng về việc đó. Các tờ báo lá cải nói rằng họ sẽ xuất bản bài báo trong một giờ nữa." Sau đó, cha Reo nhìn cậu như thể ông không chắc mình có muốn hỏi một câu hỏi hiển nhiên hay không. Giống như ông đang thực sự xem xét liệu Reo có thể hành động ác ý như vậy không. Nó làm cho dạ dày cậu cồn cào.

"Con không có." Và giọng Reo cao lên khi cậu phòng vệ. "Con không có! Con thậm chí còn không biết Isagi- tại sao con lại..." Và Reo biết rằng cậu đã có ác cảm với cha mình trong ba năm dài- hoặc lâu hơn, nếu bạn tính cả cuộc sống ban đầu của Reo, nhưng cậu rất muốn được cha mình an ủi ngay bây giờ. "Con thực sự không... cha phải tin con."

Trong một khoảnh khắc, Reo nghĩ rằng bố cậu sẽ không tin. Cái nhìn trừng trừng, môi dưới mím chặt, và Reo muốn thu mình vào hư vô. Nhưng ngay khi nước mắt trào ra, lập trường của cha cậu trở nên mềm nhũn và gia trưởng, và Reo không nhớ lần cuối cùng cậu nhìn thấy cha mình như thế này là khi nào.

Cha Reo đi lên để ôm cậu. "Tất nhiên là ta tin con, Reo. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ khắc phục tất cả những chuyện này," ông nói. Sau đó, ông nói thêm, "Đừng nói chuyện với bất cứ ai. Hãy ở trong phòng. Ta sẽ xử lý nó."

Reo gật đầu và làm theo lời cha mình, quay về phòng. Ngay khi rời khỏi vòng tay của cha, cha cậu đã rút điện thoại ra và bắt đầu gọi cho những người khác một cách giận dữ, nhưng Reo không ở lại để nghe lỏm những cuộc đối thoại đó. Đầu cậu quay cuồng. Cậu chỉ muốn đi ngủ.

Một giấc chợp mắt và một giờ sau, điện thoại Reo báo tin nhắn. Tất cả chỉ toàn những lời ủng hộ-không ai nhắn tin cho cậu lại hoàn toàn cáo buộc cậu phá hủy Isagi. Trên thực tế, hầu hết mọi người đều tố cáo bài báo là nhục mạ, nhưng một số người khác lại đang đặt những câu hỏi hơi quá dò xét. Reo không đọc bài báo. Cậu không muốn biết danh tiếng của mình đang bị xé toạc như thế nào.

[Chủ nhân, đừng lo lắng về chuyện đó! Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch! Cậu đang xử lý tất cả một cách xuất sắc-không ai khác có thể bị gài theo cách hoàn hảo như vậy. Bây giờ, vào điểm cốt truyện cuối cùng! Đã đến lúc phải chết!]

Chỉ có Hệ thống mới có thể nghe rất phấn khích về cái chết. Nếu tôi chết, cô cũng chết, phải không? Vì tôi là chủ nhân của cô.

Hệ thống bật cười trước sự ngây thơ của Reo. [Ồ, chủ nhân à. Tôi tồn tại bên ngoài giới hạn xác thịt của cơ thể cậu. Khi cậu chết, cậu sẽ chết một mình.]

Reo đang chuẩn bị tranh luận với Hệ thống thì điện thoại của cậu bắt đầu đổ chuông. Đã 30 phút kể từ khi bài báo xuất hiện, và Reo tự hỏi tại sao lâu như vậy Nagi mới gọi. Reo nghĩ đến việc phớt lờ Nagi, nhưng cậu thấy mình di chuyển gần như máy móc. Cậu nhận cuộc gọi.

"Tớ đang ở ngoài cửa nhà cậu," Nagi nói trước khi cúp máy.

Reo nhắm mắt lại một giây trước khi đứng dậy gặp Nagi.

-----------------------------------------------------------

Khi họ gặp nhau bên ngoài (Reo có thể lẻn đi vì cha cậu quá bận tâm với những cuộc gọi điên cuồng của mình), Reo không biết làm thế nào để mô tả biểu cảm trên khuôn mặt Nagi. Có một khoảng trống kỳ lạ che giấu điều gì đó sâu sắc hơn nhiều, và Reo nghĩ nếu cậu nhìn đủ lâu, cậu có thể phân tích được biểu cảm đó. Reo không nhìn vào Nagi. Cậu sợ những gì mình có thể phát hiện.

"Cậu đã làm chuyện đó ư?" Nagi hỏi, giọng trống rỗng như chính vẻ mặt của hắn.

"Gì cơ?" Reo gắt. "Tại sao cậu lại hỏi như thế?"

Đôi mắt Nagi nheo lại một chút. "Tại sao cậu không trả lời tớ?"

Một cơn nóng như thiêu như đốt lập tức dâng lên trong cổ họng Reo. Cậu biết về cốt truyện-cậu biết rằng đây là diễn biến tự nhiên của các sự kiện, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự tin vào cốt truyện. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng Nagi sẽ chất vấn nhân vật của mình như thế này. Họ đã quen nhau trong nhiều năm .

Reo nghĩ về cuộc điện thoại giữa họ vài giờ trước, khi Nagi bảo vệ Isagi. Nagi quen Reo lâu hơn Isagi rất nhiều, và bằng cách nào đó, bạn của cậu đang buộc tội cậu về một điều tồi tệ hơn nhiều. Sự mỉa mai có vị như máu trong miệng Reo.

"Cậu hỏi thật sao? Cậu nghĩ tớ sẽ làm chuyện như thế?

Reo cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy sự cứng cỏi trong mắt Nagi hơi dao động. Sau đó, Nagi nói, "Trong bài báo, có những đoạn chỉ ra rằng cậu tổ chức bữa tiệc đó. Và một số người khác đã bị bắt khai ra đó là cậu. Tin nhắn đã đưa Isagi đến nơi đó... nó đến từ công ty của cha cậu."

Rõ ràng - đó là trợ lý chết tiệt của cha! Nhưng Reo không tự giải thích.

"Tớ không thể tin được," Reo nói. "Cậu sẽ thực sự tin mấy tờ báo lá cải hơn tớ. Tớ nghĩ cậu hiểu tớ nhiều hơn thế." Reo nói câu cuối với sự khinh bỉ.

"Vậy tại sao cậu không nói gì cả?"

"Nói gì mới được? Tớ chẳng làm gì cả!"

Sức nóng bên trong Reo càng cháy dữ dội. Tại sao Nagi cảm thấy cần phải ra ngoài vào lúc nửa đêm chỉ để đối chất với Reo? Nagi thường không phải là người thích đánh nhau. Có điều gì đó khác thôi thúc Nagi hành động kỳ lạ như vậy, và các bánh răng trong não Reo quay chậm cho đến khi thứ đó cuối cùng cũng khớp vào đúng vị trí.

"Cậu thích Isagi?"

Thay đổi chủ đề quá đột ngột. Nagi dường như bị sốc trước sự táo bạo của câu hỏi, và điều đó khiến khuôn mặt hắn lộ ra những cảm xúc tiếp theo: một thứ gì đó bối rối và nóng rực. Nagi mở miệng, nhưng hắn không nói gì cả, và hắn cũng không cần- Reo đã thấy sự ngập ngừng này trước đây, và đó là khúc dạo đầu cho một kiểu, có lẽ, đúng vậy? Nagi sẽ không thừa nhận điều đó trong những trường hợp này, nhưng Reo không cần phải nghe những lời đó để cảm thấy như thể dạ dày của mình bị moi ra.

Sao có thể? Mới được một tuần thôi mà!

Nhưng một tuần là nhiều- quay trở lại Blue Lock, Nagi đã chọn Isagi sau khi chỉ trải qua một trận bóng duy nhất với anh.

Reo đáng lẽ không nên ngạc nhiên khi Nagi đã nảy sinh tình cảm với Isagi, nhưng thực tế là cậu có ngạc nhiên. Cảm giác như ai đó dùng búa tạ đập vào đầu mình, và Reo quay cuồng trong một thứ gì đó không rõ; rơi xuống một vực thẳm kinh hoàng nào đó.

Một thời gian ngắn, Reo tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào khi rơi vào lưới tình với người bạn đời định mệnh của mình. Nó có tự nhiên như bầu trời xanh lơ lửng trên biển không? Độ dễ dàng có bằng độ căng thẳng mà Reo phải trải qua vì tình yêu của mình không? Khi họ chạm vào nhau, họ có nán lại trong hơi ấm của nhau không? Họ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc lùi bước chứ?

Reo ước mình cũng có được tình yêu như vậy.

Reo nhắm mắt lại một lúc và cho phép bản thân trở nên tê liệt. Cậu đã từng làm vậy trước đây với Nagi. Cậu biết vai trò của mình, và Nagi biết vai trò của hắn. Trong giây lát, Reo nghiến hàm và cứng đờ người.

Nagi nhìn Reo, cảm xúc cạn dần trong mắt cậu và sự tức giận của Nagi chuyển thành sự bối rối. "Reo, cậu đang làm gì vậy?"

Reo phớt lờ câu hỏi. "Vậy thì đã sao? Ngay cả khi tao làm vậy, thì có vấn đề gì chứ?"

Đôi mắt Nagi mở to - một phản ứng chưa phòng bị trước. Đó không phải là một lời thú nhận, nhưng Nagi rõ ràng coi đó là một lời thú nhận. Biểu hiện của Nagi dao động giữa bối rối và tức giận, và nắm tay hắn siết chặt. Reo tự hỏi liệu Nagi có đánh cậu không; liệu họ sẽ đánh nhau đúng nghĩa với những đốt ngón tay đẫm máu và những chiếc răng gãy. Có lẽ cơn đau đó sẽ là một sự xao nhãng đáng mừng khỏi thứ đang mổ bụng Reo lúc này.

"Tại sao?" Nagi hỏi.

Reo chế giễu, hành động như thể câu trả lời đã quá rõ ràng, và cậu thấy có gì đó lóe lên trong mắt Nagi, nhưng ngay cả khi các khớp ngón tay trắng bệch, Nagi vẫn không cử động.

Reo nói, "Tao không muốn mày diễn với nó." Âm lượng của cậu tăng lên khi cậu tiếp tục nói. "Không hiểu nổi - Isagi chỉ là một người lạ, và mày đã chọn nó!"

Sau một lúc căng thẳng, Nagi nói, "Cậu cũng thật kì lạ." Đôi mắt hắn lóe lên như một lưỡi kiếm thép xanh. "Và sau đó tớ đã chọn cậu."

Reo đã giữ khuôn mặt lạnh lùng trong suốt cuộc đối chất này, nhưng bây giờ cậu thực sự cảm thấy điều đó - một cú sốc như thể cậu lần đầu bị nhấn đầu vào bồn nước đá.

Reo không muốn thừa nhận điều đó, nhưng ngay từ đầu câu chuyện này (từ lần đầu tiên cậu gặp Nagi trong thế giới này), Reo đã nuôi dưỡng một hy vọng bí mật, không được chấp nhận. Cậu ước rằng bằng cách nào đó, chống lại các quy tắc không thể vượt qua của những thế giới này, Nagi đã nhận ra Reo. Rằng bằng cách nào đó, mối quan hệ của họ đã vượt qua cốt truyện của từng thế giới này- rằng Nagi biết Reo. Dù là những người xa lạ, Nagi vẫn biết tin tưởng Reo, và đó là lý do tại sao Nagi đi theo cậu theo bản năng.

Nhưng bây giờ Reo biết chắc rằng tưởng tượng ra kiểu kết nối đó là quá viển vông; quá phi thực tế. Ban đầu họ là những người xa lạ, và Nagi chấp nhận việc Reo đột ngột bước vào cuộc đời mình một cách xốc nổi. Nó không nhất thiết phải là Reo; bất kỳ người lạ nào khác thu hút sự chú ý của Nagi trong giây lát đều có thể thuyết phục Nagi thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình. Có lẽ Reo giống Isagi hơn cậu nghĩ lúc đầu.

Nhưng có một sự khác biệt. Isagi là bạn đời định mệnh của Nagi.

Reo nuốt nước bọt và một lần nữa, cậu thấy mình dựa vào những lời mà cậu đã khắc ghi trong tim.

"Chọn tao đi."

Nagi sững sờ trong im lặng.

“Hay là nói rõ ràng đi—rằng mày không quan tâm đến tao nữa. Nếu mày định bỏ rơi tao, thì bỏ rơi cho đàng hoàng đi, đồ khốn.”

Reo cố gắng không sử dụng giọng điệu cay độc mà cậu đã sử dụng khi lần đầu tiên nói những lời này: khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng; giọng cậu thậm chí còn lạnh lùng hơn. Cậu muốn thuyết phục bản thân rằng những lời nói đó chẳng còn nghĩa lý gì vào lúc này— chúng chỉ là công cụ để Nagi rời khỏi tầm tay Reo; một cách để làm rạn nứt, phân mảnh và phá vỡ. Nhưng Reo lặp lại những lời trong quá khứ của mình, và cậu không thể ngăn được trái tim nặng trĩu.

Hy vọng là vô ích, nhưng cậu vẫn thấy mình đang chờ đợi phản ứng của Nagi.

Cơn giận quay trở lại, cuộn quanh Nagi như một màn sương dày đặc, đen kịt, và nó nặng nề đến mức gần như có sự hiện diện của vật chất. Và ồ, Reo nhớ lại ngày hôm đó ở Blue Lock, khi cậu đang ngồi trên sân khi Nagi chọn Chigiri. Nagi mở miệng, và Reo trải qua hai lần đau lòng: hồi tưởng lại lần đầu tiên từ Nagi của mình, và bị tổn thương một lần nữa từ lần này. Và thực sự, đó chỉ là một nỗi đau mà cậu đã phải trải qua trong nhiều năm.

"Cậu có thỏa mãn nếu tớ chọn cậu không? Diễn xuất ngay cả khi nó không thú vị— trở thành người giỏi nhất có thực sự dễ dàng như vậy không?” Nagi không giữ lại bất cứ điều gì, và thật không công bằng khi hắn có thể gây ra bao nhiêu tổn hại cho Reo trong khi Reo thậm chí không làm gì ảnh hưởng đến Nagi. Khi Nagi mở miệng lần nữa, Reo tưởng tượng mình đang nói đồng thanh với Nagi; lặp lại những từ tiếp theo đã khắc sâu vào trái tim non nớt của Reo.

“Cậu thật phiền phức, Reo. Tớ không quan tâm cậu nữa.”

Đó là những gì cậu mong chờ, nhưng nó vẫn còn đau.

Nagi quay đi cùng quyết định kết thúc. Hắn không quay đầu lại.

Khi Nagi không còn trong tầm mắt, Reo bỏ qua gánh nặng trong lòng và hỏi Hệ thống, Tiếp theo tôi phải làm gì?

[Chúng ta vẫn còn điểm cốt truyện cuối cùng.]

Nghĩ về một cái chết cô đơn, bạo lực như vậy khiến tay Reo trắng bệch. Cậu không nhớ cảm giác về cái chết ban đầu của mình; chỉ là ánh sáng chói loá và một tác động bất ngờ, nhưng ngay cả khi Reo đã thực sự chết, ý nghĩ chết lần nữa vẫn khiến cậu sợ hãi.

Hệ thống cố gắng xoa dịu Reo tốt nhất có thể.

[Đừng lo lắng, chủ nhân. Vào lúc chết, chúng ta sẽ có thể làm tê liệt nỗi đau thể xác. Đó sẽ là một sự trôi qua yên bình cho cậu. Và khi cậu hồi sinh… Tôi hy vọng cậu có được cuộc đời mà cậu xứng đáng.]

Reo gần như bị sốc khi nghe Hệ thống nói với mình một cách cảm thông như vậy. Cậu cố gắng mỉm cười, nhưng cậu hầu như không thể nhếch môi lên. Sau đó, Reo nghĩ về tất cả những người còn lại trên thế giới này. Cậu nghĩ về cha mình.

Còn cha mẹ tôi ở đây thì sao? Liệu họ có buồn không?

[À… chà, đó là điều đương nhiên thôi.]

Nagi thì sao?

[Cái chết của cậu cho Nagi thêm động lực trở thành một diễn viên xuất chúng. Nó cần thiết cho sự trưởng thành của cậu ấy với tư cách là nhân vật chính.]

Reo sẽ cười một cách cay đắng về điều đó, nhưng cổ họng cậu như bị bịt kín bằng một sợi len khó chịu. Cậu không thể kiểm soát ngay cả một loại hạnh phúc đầy mỉa mai.

Tôi phải chết đêm nay, đúng chứ?

[Chính xác.]

Ngay bây giờ, không còn gì ổn hơn thế.

Dẫn đường đi, Hệ thống.

-----------------------------------------------------------

Quán bar mờ mịt khói thuốc trong ánh đèn mờ ảo, và những vị khách quen ngồi sát vào nhau khiến không khí nóng dần lên. Reo lơ đãng nghịch ly sau khi uống hết ly whisky Nhật thứ năm trong vòng một giờ. Không cần  nói, cậu có chút tổn thương.

Những vị khách quen khác đã cố gắng nói chuyện với Reo khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của cậu, nhưng cậu kiên quyết phớt lờ từng người một. Nếu họ không phải là điềm báo về cái chết của Reo, cậu sẽ không quan tâm. Mặc dù không thể cảm nhận được khuôn mặt của mình, Reo vẫn nghĩ đến việc gọi thêm một ly nữa. Chết vì ngộ độc rượu cũng không phải là một cách tồi phải không? Dù bằng cách nào, Reo cũng sẽ kết thúc như một xác chết đang phân hủy.

[Chủ nhân...] hệ thống cảnh báo.

Sao cũng được. Dù sao thì cô ấy cũng không vui vẻ gì.

Hệ thống nổi giận, nhưng trước khi   có thể khởi động một đợt phòng thủ, cô đã im lặng. Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, Reo đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Đêm nay, Reo không cố gắng che giấu bản thân như thường lệ: không mũ lưỡi trai, không khẩu trang; chỉ có cậu và khuôn mặt không che đậy của mình. Cho đến nay, không ai nhận ra danh tính của Reo nhưng điều đó sắp sửa thay đổi.

Ai đó nắm vai cậu hơi chặt, và ngay cả trong làn hơi rượu, Reo vẫn có thể cảm nhận được đường vân rõ ràng của từng ngón tay đang bấu vào da thịt mình. Có vẻ như người này có một mối tử thù với cậu. Cậu nốc cạn ly rượu cuối cùng trước khi quay lại để chờ đón số phận của mình.

Đó là một phụ nữ lớn tuổi, và điều đó khiến Reo ngạc nhiên, mặc dù nhìn nhận lại thì cũng có lý— cốt truyện nói rằng một fan cuồng là kẻ giết Reo, và hầu hết những fan hâm mộ hiện tại của Reo đều là những người phụ nữ yêu thích vẻ ngoài của cậu. Cô ta cũng vậy, trông hơi loạng choạng trên đôi chân của mình, và đôi mắt cô đờ đẫn vì say. Một tay cô ta đang cầm chai bia.

“Cậu- tôi không nghĩ đó là cậu.” Đôi mắt cô ngấn nước, như sắp khóc. Điều đó khiến Reo lo lắng, nhưng cậu không nói gì cả. “Cậu làm vậy bằng cách nào?”

"Cô đang nói về cái gì vậy?" Reo chậm rãi nói.

“Tôi đã yêu cậu.” Những khách quen khác gần đó đang xôn xao quanh họ, tò mò muốn xem cuộc tình của một cặp tình nhân, nhưng người phụ nữ quá đắm chìm trong cảm xúc của chính mình nên không để ý. “Tại sao cậu phải làm một điều khủng khiếp như vậy? Cậu-“

Reo giả vờ không biết. “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Cô ta đỏ bừng mặt, giận dữ. "Cậu! Cậu đã lừa chàng trai đó! Tôi đã nghĩ rất nhiều về cậu. Tôi đã nghĩ cậu là một người tốt—” niềm xúc động của cô dâng trào, và một số người bắt đầu tỏ ra lo lắng, nhưng họ giữ kín điều ấy.

“Cô đang nói nhảm đấy. Để tôi yên."

Rõ ràng, đó là những lời khiến cô ta nổi cáu, và cô vung chai bia vào đầu Reo. Một số người đưa tay ra để ngăn cô lại, nhưng họ ở quá xa và đã quá muộn. Nó gắn kết và vỡ tan trên đầu Reo, và Reo mong chờ một cú va chạm mạnh với thủy tinh nhọn, nhưng cùng lắm là cảm giác ngứa ngáy.

[Đừng lo lắng, chủ nhân! Tôi đảm bảo đã đặt tấm chắn giảm đau ngay khi cô ta bắt đầu nói. Cậu sẽ ổn thôi.]

Nó không hoàn toàn đúng. Cậu sẽ chết, nhưng ít nhất nó sẽ không đau.

Dù chỉ bị chai thủy tinh đập vào đầu, nhưng Reo không ngờ rằng mình sẽ chết vì cú va chạm đó. Nhiều nhất thì, cậu nghĩ mình sẽ bị đánh bất tỉnh và bị chấn thương. Nhưng tác động từ cái chai khiến Reo quay cuồng, và cậu quá say để có thể tự đứng vững, vì vậy đầu cậu đập vào cạnh của quầy bar, và thế là cậu chết.

Tầm nhìn của Reo giờ chỉ toàn màu đen.

Với tiếng uỵch cuối cùng, làn hơi rượu đột ngột tan biến, và Reo thấy mình trở lại không gian nơi cậu lần đầu tỉnh dậy. Trời tối hoàn toàn, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy cơ thể mình. Reo rón rén xoa xoa sau đầu, mặc dù nó không đau. Mọi thứ dường như đã ở đúng vị trí.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

[Tôi đưa cậu ra khỏi thế giới đó. Tôi nghĩ sẽ rất khó chịu nếu cậu nhìn thấy máu đọng lại sau đầu mình.]

Chỉ riêng câu nói đó đã khiến Reo thấy buồn nôn, và cậu cảm ơn Hệ thống vì tầm nhìn xa của cô.

Cô khoe khoang, [Một Hệ thống chuyên nghiệp như tôi sẽ không bao giờ bỏ qua một điều như vậy.]

Sau giây lát, một tiếng "bing" chói tai vang lên trong không gian trống rỗng, và Hệ thống reo lên.

[Chúc mừng chủ nhân! Cậu đã thành công trong nhiệm vụ này. Sau khi  chết, cậu đã được xóa tội và Nagi muốn tôn vinh cậu bằng cách trở thành diễn viên xuất sắc nhất có thể. Cuối cùng, cậu ấy và Isagi trở thành một cặp, và họ hiện được mệnh danh là những bậc đế vương của điện ảnh châu Á! Họ thậm chí còn đóng phim cùng Vương Gia Vệ.]

Reo cười một cách khô khan. Có một phần trong Reo phẫn nộ khi Nagi có được một kết thúc có hậu bằng cái giá phải trả của chính cậu, nhưng có một phần khác thực sự mừng cho Nagi.

Tuy nhiên, cậu không thể phủ nhận rằng mình gần như cảm thấy nhẹ nhõm vì chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.

Sau đó thì, cô có thể hồi sinh tôi không?

[Hmm… mặc dù nhiệm vụ này đã thành công, nhưng chúng ta đã không khai thác đủ năng lượng câu chuyện để cậu sống lại. Mặc dù vậy, chúng ta đã thu được khá nhiều! Sau một hoặc hai nhiệm vụ nữa, chúng ta chắc chắn sẽ có đủ năng lượng để giúp cậu sống lại!]

Một tĩnh mạch nhói lên trong đầu Reo. Là một thiếu gia, cậu chưa bao giờ bị bóc lột sức lao động, nhưng cậu nghi ngờ chuyện này sẽ đến trong tương lai gần. Hệ thống bỏ qua sự khó chịu rõ ràng của Reo và tiếp tục.

[Ồ! Nhiệm vụ tiếp theo diễn ra trong bối cảnh quý tộc, thời trung cổ, giả tưởng thấp. Thật lãng mạn!] Nếu Hệ thống có một khuôn mặt, đôi mắt của cô sẽ sáng lên khi trí tưởng tượng của cô xoay quanh những câu chuyện giả tưởng về các hoàng tử và hiệp sĩ, nhưng Reo đáp lại bằng một sự im lặng kéo dài.

[Cậu không hào hứng sao, chủ nhân? Cậu sẽ có sức mạnh ma thuật!]

Có hệ thống ống nước trong nhà không?

[... Để tôi kiểm tra.]

Tôi có thể chọn bối cảnh cho câu chuyện tiếp theo của mình không?

[Không được đâu chủ nhân! Và không cần phải chờ đợi xung quanh— chúng ta hãy bắt tay vào việc thôi!]

Reo lại mở miệng đòi hỏi một thế giới văn minh hơn, nhưng rồi mọi thứ vụt tắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro