Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Reo chỉ còn lại những đoạn ký ức: Nagi bế cậu trong khi một thứ màu đỏ lan qua quần áo và hồi chuông báo động vang lên trong đầu cậu. Reo cố gắng yêu cầu Hệ thống im lặng, nhưng dường như cậu không thể xâu chuỗi suy nghĩ một cách mạch lạc. Cậu nằm trên giường trong khi một ông lão nhìn mình với vẻ mặt nghiêm trọng. Gió rít qua tóc cậu và nhìn xuống những cánh rừng xanh xa xa như thể cậu đang ở trên một chiếc máy bay- đó là điều kỳ lạ ở thế giới này. Một chiếc giường khác ở một nơi quen thuộc hơn.

Quấn mình trong tấm chăn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, và có người đang áp chiếc khăn mát lạnh lên mặt cậu. Người ấy đan tay vào tay cậu, thỉnh thoảng siết chặt những ngón tay cậu. Reo muốn đáp lại, nhưng cảm thấy quá kiệt sức để làm điều đó.

Một ngày, sự trĩu nặng tan biến và Reo chớp mắt tỉnh dậy.

Cậu chầm chậm tỉnh táo trở lại. Có một làn sương trong đầu cậu, và Reo thấy như mình đang mù quáng tìm kiếm thứ gì trong đó. Thật là mệt mỏi, và khi cậu định quay lại ngủ tiếp thì nghe thấy tiếng ai đó sụt sịt.

Có chuyện gì vậy?

Tiếng sụt sịt đột ngột dừng lại, và cậu nghe thấy giọng một cô gái trong sương mù. Đó là Hệ thống. Phải rồi. Có một giọng nói trong đầu cậu, nhưng nó không phải của cậu. Sau đó, hiện thực của tình cảnh này lóe lên trong đầu Reo, và cậu cố gắng lao lên, nhưng một luồng nhiệt nóng xé toạc lưng cậu, khiến Reo nghiến chặt hàm.

[Chủ nhân! Chủ nhân, lần này cậu thực sự tỉnh lại rồi ư?] Tiếng sụt sịt được thay thế bằng tiếng nức nở. [Ôi, chủ nhân, tôi lo quá...] Cô gần như không thể nói rõ ràng- Reo phải cố gắng giải mã từng từ trong tiếng nấc.

Một cơn đau khác nhói lên trên lưng cậu, Reo rên rỉ và tự hỏi, Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bây giờ tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang ở trong phòng y tế của học viện, nhưng cậu không thể nhớ mình đến đây bằng cách nào. Điều cuối cùng Reo nhớ được là khi cậu đang ở trong ngôi làng đó và đối đầu với-

[Con điểu sư- ] Hệ thống bắt đầu, nhưng trước khi cô kịp nói thêm lời nào, tiếng bước chân chạy ngay bên ngoài phòng bệnh khiến cả hai khựng lại. Cửa phòng bật mở, và , Nagi trông hoàn toàn không ổn. Mái tóc hắn hoàn toàn lộn xộn, và đôi mắt hơi xếch ấy trông thậm chí còn mệt mỏi hơn bình thường, cùng với quầng thâm. Nagi chống một tay vào tường để ổn định cơ thể khi cố gắng lấy lại nhịp thở, và khi hắn nhìn Reo, đó là cảm giác vừa choáng váng vừa nhẹ nhõm.

Reo mỉm cười để an ủi Nagi, và cậu cố gắng nói gì đó, nhưng cổ họng cậu khô khốc và tất cả những gì phát ra được chỉ là âm thanh khàn khàn. Nagi bình tĩnh lại ngay lập tức và lấy nước cho Reo. Reo biết ơn cầm lấy chiếc cốc, nhưng tay cậu run lên khi cầm nó, và Nagi đã kịp lấy lại nó trước khi Reo làm đổ. Reo bị sốc khi đột nhiên trở nên yếu đuối như vậy, và thật xấu hổ khi Nagi cẩn thận đưa chiếc cốc vào miệng cậu.

Sau khi nhấp một ngụm, Reo hỏi, giọng khàn khàn, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cậu có thể đoán liều dựa trên mức độ đau lưng và độ yếu ớt của mình, nhưng cậu muốn có một bức tranh toàn cảnh.

"Cậu có nhớ cuộc đối đầu với con điểu sư không?" Reo gật đầu, và Nagi có vẻ nhẹ nhõm khi biết ký ức của Reo vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi cậu. "Cậu đâm xuyên qua đầu nó, và khi cậu quay lại, nó dùng chân còn lại cào vào lưng cậu. Nó chết ngay sau đó, nhưng vết thương của cậu bị nhiễm trùng và cậu bị sốt vài ngày. Cậu đã được chữa trị, và các bác sĩ nói rằng cậu sẽ ổn thôi nếu được nghỉ ngơi."

Nagi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, và Reo tự hỏi liệu chiếc ghế đó có được đặt riêng cho hắn hay không. Reo sẽ không ngạc nhiên khi biết Nagi trốn học để trông nom mình. Sau đó, Reo hỏi, "Tớ đến được đây bằng cách nào?"

"Bọn tớ đã đưa cậu đến bác sĩ của làng, nhưng... vết thương đó thật sự rất nặng. Ngài Stanton đã sử dụng các mối quan hệ của mình để nhờ một con rồng đưa chúng ta trở về."

Ý nghĩ về việc treo lủng lẳng trong móng vuốt của một con rồng khi chết thật là vô lý, và ý nghĩ rằng thế giới này thậm chí còn có những thiết bị tương đương với chuyến bay y tế khiến Reo bật cười. Rõ ràng là Nagi không thấy điều đó hài hước như Reo, và hắn đã lườm cậu một cái sắc lẻm khiến Reo im lặng.

"Không buồn cười chút nào đâu," Nagi nói, giọng hắn bị che lấp bởi một cảm xúc mãnh liệt. "Cậu không tỉnh táo nên không biết đấy thôi. Khi ôm cậu, tớ đã nghĩ..."

Tớ tưởng cậu sẽ chết. Reo ngay lập tức nghiêm túc với ý nghĩ đó: cậu chỉ có thể nhớ mơ hồ vết đỏ dính dính trên quần áo mình, nhưng máu của cậu chắc chắn đã vương khắp nơi. Cảm giác tội lỗi tràn ngập Reo khi cậu nhận thấy Nagi căng thẳng như thế nào từ ký ức ấy.

Nó còn hơn cả căng thẳng- Nagi tức giận theo cách mà Reo chưa từng thấy trước đây. Hắn nắm chặt ga trải giường, các đốt ngón tay trắng bệch và hàm nghiến chặt đến mức Reo thề mình có thể nghe thấy tiếng răng của Nagi va vào nhau. Cảm giác tội lỗi dâng trào trong Reo-giá như cậu cẩn thận hơn thì Nagi đã không tức giận đến thế.

Với giọng căng thẳng, Nagi hỏi, "Tại sao?"

Reo biết Nagi đang muốn hỏi gì. Tại sao cậu lại đẩy tớ ra? Tại sao cậu lại tấn công nó một mình? Tại sao cậu lại mạo hiểm tính mạng vì tớ? Reo nghĩ lại điều cuối cùng mình nhớ được, đó là quyết định có chủ ý khi đánh văng Nagi ra khỏi tầm với của những móng vuốt đó. Một lần nữa, điều đó thật ngu ngốc- Nagi có lẽ có thể tự xử lý được khi đã luyện tập với các hiệp sĩ trong vài tháng, nhưng nếu như...?

Reo nên nói gì lúc này đây? Cậu không thể nói ra sự thật; cậu không thể nói với Nagi rằng đây là câu chuyện mà hắn là nhân vật chính, và Reo cuối cùng sẽ bị gạt sang một bên, vậy có vấn đề gì nếu điểm cốt truyện đó được đẩy lên trước vài tuần so với kế hoạch?

Thay vào đó, Reo nói một phiên bản khác của sự thật.

"Mạng sống của tớ không quan trọng hơn của cậu."

Sự tức giận của Nagi chuyển thành kinh ngạc. Hệ thống bắt đầu phát ra cảnh báo, nói với Reo rằng những gì cậu đang nói là quá nguy hiểm, nhưng cậu không quan tâm. Cậu quá mệt mỏi với việc giả vờ quan tâm; cậu muốn nói thật một lần.

"Tước vị của chúng ta không quan trọng. Tớ chỉ thấy cậu đang gặp nguy hiểm, và tớ muốn bảo vệ cậu. Cậu là bạn thân nhất của tớ, Nagi. Làm sao tớ có thể không làm vậy?"

Nagi rón rén nắm lấy tay Reo và siết chặt nó như thể đang tự trấn an mình về sự hiện diện của cậu. Hàng lông mày nhíu lại vì lo lắng, và đôi mắt hắn lấp lánh một thứ mà Reo không thể hiểu được, nhưng nó hút hết dưỡng khí từ cơ thể cậu.

Bằng một giọng gần như thì thầm, với sự tổn thương đến nứt nẻ khiến miệng Reo khô khốc, Nagi nói, "Tớ sợ."

"Tớ không biết tại sao, nhưng đôi khi khi ở bên cậu, tớ nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ biến mất." Nagi siết chặt tay hơn. "Khi cậu nhảy tới trước mặt tớ, tớ đã nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Tớ nghĩ mình đã đánh mất cậu."

Khi Nagi nói câu đó, Reo nghĩ mình nên vui vì sự quan tâm của Nagi, nhưng tất cả những gì cậu cảm thấy là nỗi sợ hãi ở mức độ thấp tràn ngập tai mình, với tiếng ồn đáng ngại của ánh đèn neon vo ve. Đó là điều hiển nhiên khi mọi người sợ mất đi người thân của mình, nhưng điều này lại khác vì Reo sẽ biến mất- điều này đã xảy ra ở hai thế giới trước.

Và Nagi không nói rằng hắn sợ hãi vào lúc này; hắn nói rằng mình đã luôn sợ hãi, và Reo tự hỏi liệu Nagi có giữ được kỹ năng diễn xuất từ thế giới trước hay không. Làm cách nào hắn có thể giấu nỗi sợ ấy với Reo lâu đến thế? Không những vậy, Nagi có biết không? Liệu hắn có cái nhìn thoáng qua về các sự kiện trong tương lai của cốt truyện không?

Hệ thống, cũng được cảnh báo, bắt đầu tiến hành kiểm tra câu chuyện này, nhưng sau một cuộc kiểm tra ngắn gọn, cô thấy không có gì sai. [Không sao đâu, chủ nhân. Nagi không biết về cốt truyện. Những gì cậu ta đang nói bây giờ chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ.]

"Đừng làm thế nữa," Nagi nói, giọng mạnh mẽ hơn đôi chút. "Tớ đã nói với cậu rằng tớ sẽ là hiệp sĩ của cậu. Từ giờ trở đi, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Những cảm xúc xoáy sâu trong tim Reo đan xen và đau đớn- niềm hạnh phúc, nỗi sợ hãi và sự đau buồn xen lẫn với nhau. Nhưng cậu mỉm cười và gật đầu, và đôi vai của Nagi cuối cùng cũng thoát khỏi sự căng thẳng, còn Reo chỉ có thể nghĩ về việc cậu thật là một kẻ lừa bịp.

Nagi sẽ không biết cho đến khi quá muộn.

-----------------------------------------------------------

Cha Reo rất tức giận. Williams (kẻ phản bội đó) đã gửi một lá thư tỉ mỉ kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra trong vài ngày qua (mặc dù Reo nghĩ ông không thể bất mãn với hầu cận quá nhiều - dù sao thì Williams cũng cần phải tiếp tục công việc của mình). Cha cậu gửi lại một bức thư gay gắt đốt cháy võng mạc của Reo- có vài chỗ ông đã ấn bút xuống đủ mạnh để xé toạc trang giấy. Cha yêu cầu cậu quay lại trang viên Mikage ngay lập tức . Williams chuẩn bị một chiếc xe ngựa, và bất chấp sự phản đối của Reo, cậu vẫn bị đưa về.

Reo thậm chí không có cơ hội nghỉ ngơi khi đến trang viên; một hầu gái dẫn cậu đến phòng làm việc của cha và nhanh chóng gõ cửa. Họ được mời vào trong, nhưng cô hầu đẩy Reo vào một mình trước khi quay gót bỏ chạy, có lẽ vì cô ấy không muốn chứng kiến cảnh cha xé xác Reo một cách thô bạo.

"Chào cha," Reo nói, cúi đầu sâu để tạ lỗi. Cha trừng mắt nhìn cậu.

"Williams đã gửi ta một lá thư đáng lo."

"Phải. Con đã nhận được phản hồi của cha cách đây vài ngày, và con đã cân nhắc kỹ lưỡng mọi điều cha nói." Reo hy vọng việc đưa lá thư ra sẽ làm dịu đi bài thuyết giáo này, nhưng cậu nghi ngờ điều đó. Đúng như dự đoán, nếp nhăn giữa lông mày của cha cậu càng sâu hơn.

"Đáng tiếc là con không thể cân nhắc những lời ta đã nói trước khi con đến học viện. Con có nhớ được ai trong số họ không?"

Reo làm bộ không biết. "Tất nhiên là có rồi, thưa cha. Con đã xây dựng mối quan hệ với các học sinh khác theo đúng lời cha-"

"Ngừng giả vờ đi. Ta đang nói về Nagi."

Reo nuốt khan.

"Sao con có thể mạo hiểm mạng sống của mình vì nó?"

Reo giữ im lặng- cậu không cách nào giải thích bản thân theo cách mà cha có thể hiểu được. Nhân vật chính? Kịch bản? Số phận? Nếu Reo nói to bất kỳ từ nào trong số đó, cậu sẽ có vẻ điên rồ. Cha trở nên mất kiên nhẫn vì cậu không có phản ứng gì, và ông tặc lưỡi thật to.

"Ta không triệu tập con đến đây để con im lặng. Nói mau."

"Cậu ấy là bạn thân nhất của con."

Khóe mắt cha cậu đỏ ngầu. "Bạn thân nhất của con?" Những lời đó được nhấn mạnh với sự chế giễu.

"Con đã quá gắn bó với nó và quên mất vị trí của mình. Con thực sự nghĩ rằng sức nặng của cuộc đời con và nó là như nhau ư? Đừng ngây thơ thế, Reo. Nagi là một thường dân." Và cha nói câu cuối với sự thù hận, đến mức nghe gần giống một câu nói tục tĩu. Cơn giận dữ trào dâng trong huyết quản Reo, nhưng cậu cắn lại lưỡi mình.

"Cuộc đời nó có thể đạt đến mức tối đa là bao nhiêu? Đánh trả lại mấy con quái vật? Con được sinh ra trong một gia đình khác biệt. Con sinh ra đã phải gánh chịu trách nhiệm mà nó sẽ không bao giờ biết được. Có những người sống trên lãnh thổ của chúng ta mà con phải bảo vệ và chăm sóc hàng ngày."

Cha cậu nhấn mạnh hai từ cuối cùng. "Hàng. Ngày. Suốt phần còn lại của cuộc đời con. Con thậm chí có hiểu tầm quan trọng của tuyên bố đó không? Ngay hôm nay, ta đang giám sát việc xây dựng một bệnh viện mới, các khoản thuế cần thiết để xây dựng bệnh viện đó, và một đàn quái vật đang phá hủy đất nông nghiệp ở biên giới đe dọa đến các khoản thuế đó."

"Con hiểu không? Một ngày nào đó, con sẽ phải chịu trách nhiệm về hạnh phúc hàng ngày của mọi người. Không xuất hiện đột ngột khi có khủng hoảng. Không lao vào cứu nguy khỏi bọn cướp hoặc thú dữ. Con phải là thứ gì đó quan trọng hơn nhiều so với một hiệp sĩ hay một anh hùng. Đó là từng. ngày. một."

"Nếu con không chăm sóc bản thân, con sẽ làm thất vọng tất cả những người sống trong biên giới của mình. Con không bao giờ có thể nghĩ mạng sống của mình là thứ có thể dễ dàng đánh đổi lấy mạng sống của người khác-ngay cả đối với người mà con quan tâm. Con hiểu chứ?"

Reo gật đầu, nhưng đối với cha cậu như vậy là chưa đủ. "Nói đi," ông ra lệnh.

"Vâng, thưa cha."

"Ta không bao giờ muốn nghe bất cứ điều gì như thế này nữa. Nếu ta nghe được, con sẽ rời khỏi học viện và sẽ được dạy kèm riêng ở đây. Con hiểu chứ?"

"Vâng, thưa cha."

"Và ta không muốn nghe bất cứ thứ gì về Nagi nữa. Con phải tránh xa nó ra. Hãy coi như nó đã chết kể từ bây giờ. Con hiểu chứ?"

Một cơn thịnh nộ khác bùng lên trong cậu, nhưng Reo ngoan ngoãn trả lời lần cuối: "Vâng, thưa cha," và cậu bị đuổi khỏi phòng làm việc. Reo quay trở lại phòng mình với tiếng tim đập thình thịch bên tai và quai hàm nghiến chặt đến mức như bị đóng chặt lại.

Giữa cơn giận dữ và những lời lẽ cay nghiệt của cha mình, Reo nắm bắt được một chi tiết gây tò mò: lũ quái vật đã xâm nhập vào công quốc. Điều đó có nghĩa là điểm cốt truyện cuối cùng sẽ sớm đến thôi.

Hệ thống xác nhận suy nghĩ này. [Điểm cốt truyện cuối cùng sẽ diễn ra trong hai tuần nữa, thưa chủ nhân.]

Vậy thì thời gian còn lại trên thế giới này không còn nhiều nữa .

[Có vẻ như đó là lý do.]

-----------------------------------------------------------

Sau hai ngày dưỡng bệnh, cha Reo cho phép cậu trở lại trường.

Bởi vì vai trò của Reo trong cốt truyện này đã sắp kết thúc, bởi vì những con quái vật đang từ trong bóng tối bước ra để nuốt chửng vùng đất này, Reo cân nhắc xem những ngày cuối cùng của mình sẽ như thế nào.

Cốt truyện có hơi sai lệch một chút, nhưng nó đang dần tiến triển theo đúng hướng. Nagi tập trung hơn bao giờ hết vào việc trở nên mạnh mẽ, nghĩa là hắn vẫn đang trên con đường trở thành hiệp sĩ giỏi nhất vương quốc. Isagi vẫn là cộng sự chiến đấu của hắn, và mặc dù Reo không chứng kiến điều đó, cậu tưởng tượng hai người họ đang bắt đầu tán tỉnh một cách chậm rãi, thứ cuối cùng sẽ trở thành chủ đề của những bản ballad được hát trong các quán rượu ở thế giới này.

Reo thở phào nhẹ nhõm khi kiểm tra tất cả các điểm cốt truyện cần thiết và hỏi ý kiến của Hệ thống.

[Mọi điều cậu nói đều có lý, nhưng với tư cách là một Hệ thống, tôi không thể chấp nhận bất kỳ sai lệch nào so với cốt truyện. Để tránh những kết quả không mong muốn, điều quan trọng là phải theo sát cốt truyện một cách hoàn hảo. Cậu vẫn cần chiến đấu với Nagi.]

Nhưng Reo không muốn. Hệ thống phàn nàn và Reo quyết định thỏa hiệp.

Lý tưởng nhất là cậu sẽ dành vài tuần cuối cùng này với Nagi, cố gắng khuyên hắn vượt qua những cạm bẫy tiềm ẩn trong tương lai bằng cách phân phát từng chút trí tuệ cuối cùng mà mình có, nhưng Reo chọn cách tránh mặt Nagi như cha cậu đã nói. Cậu không cố gắng chống lại Nagi, nhưng cậu cũng không tìm kiếm bạn mình. Thuận tiện thay, Ngài Godfrey đưa Nagi và Isagi đi cùng một chuyến đi khác, và chuyện đó khiến một tuần trôi qua nhanh chóng.

Vào đêm Nagi trở về, Reo đang nằm trên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.

"Cho tớ vào."

Reo cảm thấy tội lỗi khi trả lời: "Đã muộn rồi và tớ muốn ngủ. Quay lại sau nhé."

Do dự một lát, cậu nghe thấy tiếng bước chân xa dần.

Ngày hôm sau, Reo nói với Williams rằng mình sẽ có một chuyến đi ngắn ngày. Williams cố gắng ngăn cậu lại, nhưng Reo chỉ chộp lấy chiếc ba lô mà cậu đã chuẩn bị vào đêm hôm trước, và chạy xa khỏi người hầu già.

Cậu không mang gì khác ngoài một chiếc xe đạp ma thuật tự hành, một chiếc ba lô đựng quần áo và tiền bạc, cùng thanh kiếm của mình. Phải mất một ngày để đạp xe đến một thị trấn gần đó. Hệ thống ngắm nhìn những ngọn đồi nhấp nhô và cánh đồng hoa mà họ đi qua, và xuýt xoa trước những tòa nhà cổ kính mà họ đi ngang qua vào buổi tối. Tại một quán rượu, Reo uống nhiều hơn mức cần thiết và lắng nghe ai đó kể câu chuyện đầy kịch tính về một hiệp sĩ giết rồng và yêu một công chúa. Đó là một câu chuyện sáo rỗng nhưng Reo vẫn rơi nước mắt.

Cậu thuê một phòng ở quán rượu đó và đi ngủ trong sự hài lòng.

Còn lại ba ngày. Với bữa sáng, Reo mua đủ loại trái cây tại một quầy hàng giản dị ở chợ rồi đạp xe đến bãi cỏ, ngắm nhìn những đám mây trôi ngang qua. Cậu thưởng thức những hương vị khác nhau từ thế giới xa lạ này; thơm, ngọt, có chút đắng chát.

Buổi chiều, cậu dành cả ngày trong hiệu sách ở thị trấn nhỏ, đọc những câu chuyện oai hùng về các hiệp sĩ mà một phiên bản khác của cậu hẳn sẽ trân trọng. Cậu và Hệ thống thảo luận về các cốt truyện khác nhau, sau đó Reo đến một tiệm bánh và gọi tất cả các loại đồ ngọt mà Hệ thống thấy hấp dẫn.

Tối đến, Hệ thống thông báo Williams hẳn đã nhận được thư yêu cầu Reo quay lại trang viên Mikage càng sớm càng tốt. Reo ngắm mặt trời lơ lửng trên bờ sông trước khi nhảy lên xe đạp, biết rằng mình sẽ đến nơi trong đêm khuya và sẽ phải rời đi vào rạng sáng ngày mai. Hơi đáng sợ khi di chuyển ngoài trời vào ban đêm, ngay cả khi có một viên đá lửa chiếu sáng đường đi, nhưng đôi khi, Reo lại đưa mắt nhìn lên bầu trời và chiêm ngưỡng những chòm sao kỳ lạ của nó.

Hệ thống đặt tên cho chúng trong khi cậu đạp xe trở lại học viện và kèm theo nó những câu chuyện thần thoại phổ biến từ thế giới này. Một chú chó trung thành. Một con rồng trời. Một chiến binh, tất nhiên, cứu mạng dân lành.

Đêm xuống, Reo kiệt sức khi loạng choạng về phòng. Cậu tra chìa khóa vào ổ, ngạc nhiên khi thấy nó đã mở khóa. Cậu mở cửa và đúng như nghi ngờ, Nagi đang cuộn tròn trên giường. Nghe thấy tiếng bước chân ngái ngủ của Reo, Nagi cựa quậy và ngước nhìn cậu với vẻ hơi ngạc nhiên, như thể đang nhìn một bóng ma.

"Tớ không biết cậu đã ở đâu," hắn nói với giọng buộc tội, nhưng sự kiệt sức rõ ràng của Nagi đã lấn át tiếng nói của hắn. Reo bước tới và ngồi xuống mép giường. Lặng lẽ hơn nhiều, Nagi nói, "Tớ tưởng tớ đã mất cậu rồi."

Cảm giác tội lỗi chặn họng Reo, nhưng cậu lắc đầu và trả lời "Tớ đây mà."

"Tối nay cậu có thể ngủ ở đây," Reo nói, không muốn đuổi Nagi về phòng hắn. Hệ thống phản đối, nhưng Reo bảo cô biến đi. Đây không phải là cuộc gặp cuối cùng đầy cảm xúc mà Reo muốn, nhưng cậu sẽ chấp nhận những gì mình có thể có được.

Reo bảo Nagi hãy nằm ở mép trong của giường vì biết rằng trong vài giờ nữa, cậu sẽ phải lặng lẽ rời đi. Nagi tiến lại gần bức tường mà không phản đối, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sau khi đạp xe suốt nhiều giờ, Reo cũng kiệt sức và dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Reo thức dậy vài giờ sau đó, đầu óc choáng váng vì thiếu ngủ, nhưng cậu đủ tỉnh táo để nhận ra đây là lần cuối cùng mình nhìn thấy Nagi tại thế giới này. Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, đây có lẽ là lần cuối cùng cậu được gặp Nagi. Cậu cho phép mình nán lại trên khuôn mặt Nagi lần cuối, dùng mắt dõi theo đường cong quai hàm của Nagi, ngắm nhìn hàng mi mềm mại của hắn rung rinh trong giấc ngủ, ghi nhớ mái tóc bù xù của hắn rơi như tuyết trên mặt.

Chậm rãi, cẩn thận, không để chiếc giường kêu cọt kẹt dù chỉ một lần, Reo nhích ra khỏi chăn. Cậu thấy biết ơn vì Nagi luôn là người ngủ say, và việc Nagi thức đêm qua chờ Reo về chỉ góp phần khiến giấc ngủ của hắn trở nên sâu hơn. Reo không cần thứ gì trong căn phòng này (tại sao phải lấy bất cứ thứ gì khi chỉ còn chưa đầy 48 giờ nữa cậu sẽ chết?), nhưng Reo thấy mình đang với lấy chiếc trâm cài mà Nagi đã từng cố đeo.

Cậu nghiền ngẫm biểu tượng Mikage-mặt trời treo trên những con sóng gợn lăn tăn. Reo đã thắc mắc biểu tượng này tượng trưng cho thứ gì, dù đó là hoàng hôn hay bình minh, nhưng giờ thì rõ ràng rồi: "Kage" (影) là chữ kanji mang nghĩa 'bóng tối'. Reo có thể đại diện cho thứ gì khác ngoài sự kết thúc của mọi thứ?

Cậu thận trọng đặt chiếc trâm cài vào vị trí mình vừa nằm trên giường, vẫn còn ấm vì nhiệt độ của cơ thể. Nhìn thoáng qua dáng hình đang thở nhẹ của Nagi lần cuối, Reo lặng lẽ đóng cánh cửa lại sau lưng.

Cậu tìm thấy nơi ở của người hầu già ngay khi mặt trời bắt đầu mọc. Khi xác định được vị trí cửa của Williams, Reo đập mạnh vào gỗ. Một lúc sau, cánh cửa hé mở chỉ để Williams đánh giá vị khách không mời của mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Reo, ông ta kinh ngạc mở rộng cánh cửa.

"Thiếu gia! Cậu! Cậu..." Williams cũng đang ngái ngủ, nhưng khuôn mặt ông đang đấu tranh giữa sự nhẹ nhõm và tức giận rõ ràng. "Cậu không bao giờ có thể rời đi như vậy nữa-hãy tưởng tượng Công tước Mikage sẽ làm gì với đầu của tôi nếu ông ấy phát hiện ra cậu mất tích! Tệ hơn nữa, tối qua ông ấy đã yêu cầu cậu có mặt tại trang viên. Nếu cậu không quay lại..."

"Xin lỗi, Williams. Tôi biết cha đã gọi tôi, nên tôi đã quay lại ngay. Hãy đi lấy một chiếc xe ngựa và quay trở lại trang viên nào."

Williams chớp mắt ngạc nhiên. "Cậu sẽ phải đợi vài giờ nữa. Tôi không có ngựa hay người đánh xe..."

"Bức thư nói ngay lập tức phải không? Chúng ta sẽ lấy bất kỳ ai sẵn có và sau đó đền bù cho họ một cách tương xứng."

Trước câu trả lời dứt khoát của Reo, Williams gật đầu, nhưng ông lại nhìn cậu. "Quần áo của cậu trông thật nhếch nhác. Thật không đứng đắn khi cậu xuất hiện trước mặt Ngài Mikage như thế này. Nếu cậu cho tôi thời gian để chuẩn bị ngựa, cậu có thể thay đồ và..."

Reo cau mày ngắt lời ông. "Không phải cha tôi nói NGAY LẬP TỨC sao?"

Williams có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng ông cũng hài lòng và sau khi nhanh chóng thay đồ ngủ, hai người tiến đến chuồng ngựa. Họ không mất nhiều thời gian để tìm được một người đánh xe và một đàn ngựa sẵn sàng. Sau một cuộc thương lượng ngắn (gấp ba lần giá thông thường), người đánh xe nhanh chóng đồng ý đưa họ đến trang viên Mikage. Khi đang bước lên xe, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc "Cậu đi đâu vậy?"

Reo cứng người lại.

Không phải Nagi đang ngủ lúc tôi rời đi sao?

[Tôi cũng nghĩ vậy, chủ nhân! Thành thật mà nói, đối với tôi cậu ta trông gần như đã chết rồi.]

Vậy tại sao cậu ấy lại ở đây? Điều này không nằm trong cốt truyện!

Hệ thống lắp bắp một chút trước khi bật lại Reo. [Tôi đã nói với cậu rồi! Tôi đã bảo cậu cứ làm theo cốt truyện đi và đừng đối xử tốt với Nagi nữa. Lẽ ra tối qua cậu nên đuổi cậu ta ra ngoài và bảo cậu ta tránh xa mình mãi mãi. Ugh. Bây giờ đã quá muộn rồi-hãy lên xe nhanh và chạy đi!]

Ngay cả trong trạng thái hơi choáng váng của Nagi, Reo vẫn có thể thấy đôi mắt của hắn đã sáng rực như khi hắn đuổi theo quả bóng trong một trận bóng. Reo cắn môi nghĩ, Cậu ấy chắc chắn sẽ cưỡi ngựa đuổi theo mình nếu mình rời đi.

Hệ thống rên rỉ và đưa ra những cáo buộc giận dữ đối với chủ nhân của mình. Reo đã quá mềm lòng trong thế giới này, và giờ đây, cốt truyện đang dần sáng tỏ đúng lúc Reo lẽ ra phải rời khỏi sân khấu. [Cậu phải sửa chữa chuyện này. Nếu cốt truyện chệch hướng quá nhiều, năng lượng của câu chuyện sẽ trở nên quá bất ổn! Hãy tìm cách loại bỏ cậu ta.]

Khi Reo nói chuyện với Hệ thống, Nagi mất kiên nhẫn, bước đến gần Reo với đôi mắt đầy giông bão và bước chân nặng nề. "Cậu đi đâu vậy?" Hắn lặp lại, giọng khàn khàn vì mệt mỏi và thất vọng.

"Về nhà," Reo trả lời, và Nagi cau mày sâu hơn. Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay Reo với một lực đủ mạnh khiến Reo loạng choạng về phía trước.

"Đó là vì lũ sói tuyết, phải không?" Đôi mắt Nagi đang lóe lên một thứ phức tạp- tức giận, nhưng còn thứ gì đó hơn thế nữa. "Isagi và tớ vừa trở về sau chuyến đi với Ngài Godfrey về chuyện đó. Chúng đang ở trong lãnh thổ của gia đình cậu và tấn công các ngôi làng."

Williams thực sự không nói rõ lý do tại sao cha lại gọi cậu về đột ngột đến vậy, nhưng suy đoán của Nagi là chính xác. Tuy nhiên, Reo không đời nào có thể thừa nhận chuyện đó, nhưng trước khi cậu có thể phủ nhận mọi chuyện, Nagi đã siết chặt cổ tay Reo và nói: "Đừng đi."

Reo cố gắng rút tay lại, nhưng Nagi vẫn giữ chặt lấy nó.

"Cha đột nhiên gọi tớ về. Tớ phải đi."

"Cậu không thể. Nó quá nguy hiểm."

"Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu." Reo đột nhiên nói dối. "Gần đây mẹ tớ bị bệnh, và tình trạng của bà chắc hẳn đã chuyển biến nặng hơn. Tớ không thể lãng phí thời gian được, Nagi. Hãy để tớ đi."

Đôi mắt của Nagi lạnh lùng và kiên quyết, khiến Reo nhớ đến ma thuật băng giá mà hắn xoay trên đầu ngón tay. "Vậy thì tớ sẽ đi cùng cậu," Nagi nói, và Reo giật mình. "Mẹ cậu thích tớ. Bà ấy sẽ không phiền đâu."

Có lẽ đúng là vậy, nhưng hiện tại cha Reo rất căm ghét Nagi. "Cha tớ đang rất giận," Reo nói, hy vọng Nagi sẽ bỏ cuộc, nhưng Nagi chỉ mím môi và bướng bỉnh nhìn cậu.

"Tớ không quan tâm. Nếu cậu đi, tớ sẽ đi cùng cậu."

Reo cắn môi hỏi Hệ thống, Nếu Nagi đi cùng, liệu cậu ấy có thể thoát khỏi con quái vật không?

[Không có khả năng nào cả. Nó quá mạnh... Nagi phải luyện tập thêm ba năm nữa trước khi có cơ hội đánh bại nó. Ngay cả khi cậu mang theo tất cả hiệp sĩ của gia đình ngoài cậu ta, mọi người chắc chắn sẽ chết. Cậu phải ngăn Nagi lại, chủ nhân.]

Và với cảm giác chìm đắm, Reo nhận ra rằng chính là thế. Đây là lý do họ phải có một cuộc chiến không thể hòa giải trong cốt truyện gốc. Cậu muốn cười vào bi kịch của mình. Những ngón tay của Nagi vẫn nóng rát khi chúng quấn quanh cổ tay Reo như cùm sắt, và đôi mắt hắn sáng rực lên vì người bạn mà mình muốn bảo vệ.

Reo đã trì hoãn cuộc chiến giữa họ, nhưng có vẻ như cậu không còn cách nào thoát khỏi số phận.

Thật tiện lợi khi thế giới trước đây của họ là thế giới diễn xuất. Reo biến khuôn mặt của mình thành một vẻ gì đó lạnh lùng và khinh thường, và Nagi trở nên hoang mang trước biểu cảm mới này. Reo để giọng mình trở nên gay gắt, đâm như dao găm vào người bạn thân nhất của mình.

"Tôi cũng giận cậu."

Nagi ngập ngừng một lúc, buông tay Reo ra. "Gì cơ?"

"Cậu không để ý à? Tôi đã cố tránh mặt cậu suốt thời gian qua." Giọng Reo trở nên lạnh lùng và trầm thấp, khiến sự bối rối của Nagi càng thêm sâu sắc. Ngay cả trong bóng tối chạng vạng, Reo vẫn có thể thấy mặt Nagi đỏ bừng như thế nào.

"Tại sao? Tớ tưởng cậu nói-"

"Mạng sống của tôi không quan trọng hơn của cậu sao?" Reo bật cười chế giễu, và Nagi rùng mình như thể vừa bị tát vào mặt.

Reo cứng người khi nhớ lại những lời của cha mình. Chúng mang cảm giác như chất độc trên lưỡi cậu, trơn trượt và độc hại khi chúng thoát ra khỏi miệng, nhưng Reo giả vờ thành thật khi nói. "Chúng ta khác nhau, Nagi à. Cậu không có tư cách để đứng cạnh tôi. Cậu là một thường dân." Reo nói lời cuối cùng đầy ác ý, và Nagi lùi lại một bước.

Thật khó tin-trong thời gian Nagi quen biết cậu, Reo chưa bao giờ chê bai thường dân. Nghĩ rằng cậu đột nhiên tán thành cơ cấu thứ bậc quý tộc này là điều gần như lố bịch. Và nếu Reo thực sự thay đổi, tối qua cậu đã không mời Nagi ở lại. Reo biết tất cả, và cậu thấy sự bối rối trên khuôn mặt Nagi trước mọi hành động trái ngược nhau của mình, nhưng Reo chỉ giữ vững quyết tâm.

Khi mới bước vào thế giới này, cậu đã muốn giữ khoảng cách với Nagi. Bây giờ cậu buộc phải làm như vậy.

"Cậu không có ý đó," Nagi khẳng định. Reo chế giễu đáp lại, khiến máu Nagi lạnh toát.

Nagi vẫn chưa bị thuyết phục. Hắn thò tay vào túi, lôi ra thứ gì đó lấp lánh ngay cả trong chạng vạng buổi sớm. Chiếc trâm cài Reo đã đặt bên cạnh hắn. Reo nuốt nước bọt và tự nguyền rủa bản thân vì chút đa cảm đó.

"Cậu đang nói dối", Nagi nghiến răng. "Cậu không có ý định quay lại phải không? Tại sao cậu lại đưa cho tớ cái này? Tớ sẽ đi cùng cậu."

Và mặc dù lời nói của Nagi là sự thật, Reo vẫn từ chối để nó hiện lên mặt mình. Sau đó, Reo nghĩ đến tất cả những lời lẽ xấu xa, khủng khiếp mà cậu có thể phun ra lúc này, và quyết định xúc phạm Nagi. Reo nói, "Vậy thì sủa cho tao nghe đi, đồ ngu."

Sự bối rối hiện rõ trong mắt Nagi. Reo tiếp tục, "Trong tương lai, mày sẽ đeo phù hiệu của người khác, cho dù đó là của nhà vua hay của tao. Mày chẳng hơn gì một công cụ để ai đó sử dụng."

"Số mệnh của tao là tiếp nối vinh dự và di sản to lớn của nhà Mikage. Còn mày? Ngay cả khi mày cào xé để trở thành hiệp sĩ, thì tốt nhất mày cũng sẽ là một con chó trung thành, tuân theo lời kêu gọi của một người như tao. Thật sai lầm khi cố gắng bảo vệ mày. Đáng lẽ tao không bao giờ nên làm như thế. Tao không thể tin được mình suýt chết vì mày."

Sự trớ trêu tràn ngập miệng Reo khi cậu nghĩ đến việc mình đã chết vì Nagi bao nhiêu lần.

"Mày và Isagi sẽ không bao giờ giỏi bằng tao. Chúng mày sinh ra để dành cho nhau-những tên dân đen bẩn thỉu, thậm chí còn chẳng đáng là bụi dưới chân tao."

Mắt Nagi đỏ hoe trước hành động khiêu khích của Reo, và cậu thoáng nghĩ Nagi sẽ tung đòn về phía mình. Và nếu làm vậy, Reo có thể để nắm đấm chạm vào mặt mình, một cử chỉ nhỏ để chuộc tội cho nỗi đau mà cậu đã khiến Nagi phải trải qua ngày hôm nay. Nhưng thay vì dùng nắm đấm, Nagi chỉ ném chiếc trâm cài xuống đất.

Không khí đã giảm xuống vài độ - đủ để Reo nhìn thấy hơi thở của mình. Reo tự hỏi liệu phép thuật bùng phát đột ngột này có phải là ngẫu nhiên hay không. Liệu sự khiêu khích của Reo có làm mất cân bằng Nagi đủ để khiến toàn bộ bầu không khí này trở nên lạnh lẽo hay không.

Reo thở và tưởng tượng việc đẩy Nagi ra. Đáp lại, phép thuật của hắn giảm dần, và Nagi bất ngờ bị hất văng ra sau bởi phép thuật của Reo. Nagi tiếp đất với một cú va chạm mạnh, đến nỗi có thể khiến hắn ngạt thở. Xong xuôi, Reo leo lên xe và hướng dẫn người đánh xe rời đi.

Đàn ngựa kéo xe về phía trước, trong khi Reo không dám nhìn lại.

-----------------------------------------------------------

Nagi không đuổi theo sau. Đó là một điều tốt.

Khi Reo đến trang viên, cha cậu giải thích những điều cậu đã biết. Điều mà Nagi đã đoán trước đó. Có những con sói đang tàn sát dân làng sống ở rìa lãnh thổ, và cha muốn Reo điều tra về  đàn sói đó.

Cha muốn cử Reo đến một ngôi làng vốn đã bị san bằng để thu thập manh mối, nhận ra rằng bầy sói sẽ không ẩn nấp ở nơi chúng đã tàn phá. Ông bảo Reo hãy đưa mười người theo để đề phòng, không hề biết rằng mình sẽ đẩy Reo vào chỗ chết.

Reo nghĩ đến việc từ chối người bảo vệ để hạn chế số lượng người bị tàn sát, nhưng cha không cho phép cậu rời đi một mình, nên Reo dẫn theo hai người khác và âm thầm cầu nguyện cho họ được bảo vệ. Họ gặp bất hạnh khi phải đồng hành cùng Reo trước cái chết của cậu. Cậu hy vọng nỗi mất mát của gia đình họ sẽ không quá sâu sắc.

Cả ba đến ngôi làng hoang tàn trong một ngày trên lưng ngựa. Khi họ đến nơi thì đã là giữa ngày, nhưng ngay cả dưới ánh nắng chói chang, bầu không khí của khu tàn tích gần đây vẫn rất kỳ lạ.

Không có côn trùng hay tiếng chim hót. Có thứ gì đó không ổn và mọi người đều biết điều đó. Reo lặng lẽ bảo hai người còn lại rời đi, nhưng có lẽ đã quá muộn. Dù sao thì họ cũng không chịu rời đi. Làm sao họ có thể để thiếu gia nhà Mikage chết một mình?

[Nó ở đây.]

Một tiếng gầm gừ khàn khàn vang vọng trong không khí, nghe gần giống như tiếng cười khúc khích giữa tiếng lá cây lạo xạo khi một con quái vật rình rập bộ ba. Ngay lập tức, cả ba đều giơ kiếm lên và quay lưng lại với nhau, cố gắng nhận biết kẻ thù có thể ở đâu. Reo đã đoán trước được kết cục này từ nhiều tháng nay, nhưng trong lòng cậu vẫn hoang mang.

Thiếu gia à, Reo nghe thấy một tiếng thì thầm quỷ quyệt trong não mình, và cậu sợ hãi khi nghe thấy một giọng nói không phải của Hệ thống trong đầu mình.

Nó có thể nói chuyện với tôi ư?!

[Phải. Nó có khả năng kỳ diệu để nói vào não cậu. Nhưng để trả lời, cậu phải nói to.]

Reo gọi vào khu rừng có vẻ hoang vắng, "Ngươi muốn gì?" Hai người đàn ông còn lại sợ hãi trước những lời nói bất ngờ của Reo, nhưng họ hiểu chắc chắn phải có một phép thuật kỳ lạ nào đó đang diễn ra.

Hôm nay cậu mang theo ít người quá. Gia đình tội nghiệp của ta sẽ chết đói nếu cậu không sớm mang thêm. Cậu sẽ không thương hại chúng ta ư?

“Hôm nay ngươi không thể ăn họ đâu,” Reo trả lời, mặc dù cậu biết kết cục của cuộc chiến này.

Không biết thịt của một quý tộc có ngọt hơn thịt của những nông dân này hay không. Ta chắc chắn sẽ thưởng thức vị máu của cậu.

Reo giữ vững tay của mình, nhưng cậu chưa kịp chuẩn bị trước khi con quái vật lao tới từ phía sau một cái cây. Cậu mở to mắt trước sự to lớn của nó— nó có lẽ còn to hơn cả một con gấu. Reo thoáng tự hỏi liệu thanh kiếm của mình có thể xuyên qua da của con quái vật này hay không. Những chiếc răng nanh của nó được kéo lại thành một nụ cười nhạo báng hiểm ác, và đôi mắt nó có màu vàng chói lóa. Chỉ một cú vung chân của nó có lẽ có thể hất đầu Reo ra khỏi vai cậu.

Đằng sau nó là một vài con sói tuyết khác với đôi mắt lấp lánh ánh vàng tương tự đang liếm môi khi nghĩ đến  bữa ăn nhẹ. Reo nghi ngờ rằng ba người họ có thể gây hại cho cả một con thú lớn, nhưng với việc bổ sung thêm bầy đàn, họ không có khả năng sống sót qua ngày nay. Reo mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài run rẩy sau lưng.

“Tôi xin lỗi,” cậu nói, nhưng lời xin lỗi chẳng có nghĩa lý gì khi đối mặt với cái chết đang gần kề.

[Tôi đã đặt tấm chắn giảm đau lên.]

Cảm ơn.

Reo lao về phía trước, giải phóng một luồng năng lượng ma thuật khổng lồ của mình, đủ để hạ gục con sói tuyết to lớn trong chốc lát, khiến nó choáng váng trong một giây. Reo vung kiếm khi ngựa của cậu lao tới, quất vào chân con quái một lúc, và cậu thấy một vệt máu bay lên không trung. Nhưng đó chỉ là một vết thương ở da thịt, và khi con quái vật lao tới để trả đũa, ngựa của cậu chệch hướng thất thường, và nửa người Reo bị văng ra.

Nhận thấy sự yếu đuối của cậu, hai con sói lao vào tấn công con ngựa và Reo trượt xuống đất, nhưng may mắn thay, nó không bị thương. Cậu nghe thấy tiếng kêu của một số con sói có lẽ đang bị hai người đàn ông kia tấn công, nhưng ngay sau đó là tiếng la hét và gầm gừ. Reo nhắm mắt lại.

Thiếu gia à. Mở mắt ra đi.

Trong cơn kinh hãi, Reo không thể không nghe theo. Khuôn mặt của con sói đang cười toe toét nhìn xuống cậu. Thanh kiếm của cậu đã văng ra khỏi cơ thể khi con ngựa ngã xuống, và tất cả những gì Reo còn lại là phép thuật để bảo vệ mình. Cậu lại xô con sói một lần nữa, nhưng lần này, nó chỉ giáng xuống như một cú tát vào mặt con sói. Cơ thể cậu không thể nhúc nhích dù chỉ một inch.

Nụ cười đã biến mất, nhưng niềm vui man rợ thì không.

Hôm nay cậu đã lấy được máu của ta. Không nhiều người có thể làm được chuyện đó. Phần thưởng là, ta sẽ cho cậu biết cái chết của mình.

Miệng con sói mở ra, và Reo được chào đón bằng hình ảnh những hàng răng nanh vàng ố, vài dải thịt vẫn còn mắc giữa hai hàm răng. Reo không thể thở được. Mọi thứ trở nên yên tĩnh khủng khiếp, và cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vực thẳm đen tối trong cái hàm nguy hiểm đó. Miệng bao bọc đầu cậu, răng quấn quanh cổ cậu, nhẹ nhàng đủ để không xuyên qua da. Và con sói vẫn giữ nguyên tư thế đó một lúc, hơi thở nóng hổi của nó phả vào mặt Reo.

Vĩnh biệt, nhóc con .

Một tiếng gãy giòn kinh tởm vang lên, rồi im bặt.

-----------------------------------------------------------

[Ồ! Đó thực sự là một cái chết khủng khiếp. Thật là một nhân vật phản diện đáng gờm! Chắc chắn sẽ rất xứng đáng với cơn thịnh nộ của nhân vật chính trong ba năm tiếp theo của cuộc đời cậu ta.]

Reo trở lại khoảng trống, không ngừng sờ vào cổ mình. Cậu không thể cảm nhận được bất kỳ ấn tượng nào về dấu răng. Tay của cậu vẫn còn nguyên vẹn. Câu chuyện đã kết thúc rồi.

[Cậu cũng rất ngầu đấy, chủ nhân! Cậu thực sự đã học được cách chiến đấu thành thạo trong thế giới này. Nếu cậu mang theo đầy đủ đội quân mà cha đã dặn, cậu có thể đã giết được kha khá sói tuyết.]

Đừng nói thế chứ. Vừa rồi có hai người chết đấy. Sự hối hận khiến bụng Reo quặn lên. Cậu ước gì những người đó đã bỏ trốn khi cậu ra lệnh. Ngay cả khi họ có khả năng bị bắt, cơ hội vẫn tốt hơn cái chết chắc chắn mà cậu đã kéo họ vào.

Bị chỉ trích, Hệ thống chuyển sang một chủ đề khác. [Hãy kiểm tra kết quả của thế giới này! Tôi có linh cảm tốt.]

Một lát sau, một tiếng bụp vang lên trong không gian, nhưng nó không lớn như lần cuối Reo nhớ được. Sau đó, một lần nữa, đã nhiều tháng kể từ lần cuối cùng cậu nghe thấy nó.

[Hmm. Có vẻ như nó đã thành công.] Nhưng Hệ thống không nhiệt tình như lần trước, và Reo hỏi.

Sao vậy?

[Năng lượng của câu chuyện chưa hoàn toàn ổn định. Nagi và Isagi đã đánh bại con sói tuyết đã giết cậu và  kết hôn với nhau. Hai người họ trở thành những hiệp sĩ xuất sắc của vương quốc, những người đích thân phục vụ nhà vua trong số các hiệp sĩ hoàng gia. Nhưng có một số sai lệch nhỏ trong kết thúc này: Nagi mất nhiều thời gian hơn để yêu Isagi. Có vẻ như cái chết của cậu là một cái bóng lớn trong lòng cậu ta.]

Reo hơi cau mày. Cậu đã không nghĩ  những thay đổi mình thực hiện sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của câu chuyện. Có lẽ cậu nên cẩn thận hơn. Nói như vậy, mọi thứ dường như trở nên tốt đẹp đối với Nagi.

Bây giờ tôi có thể về nhà được không ?

Hệ thống chậc lưỡi rõ to. [Tôi chưa nói với cậu sao? Lẽ ra cậu nên theo sát cốt truyện một cách hoàn hảo. Bởi vì câu chuyện chưa hoàn toàn ổn định, chúng ta không thể thu thập đủ năng lượng câu chuyện để đưa cậu đến một thế giới mới.]

...

Reo không khỏi cảm thấy bị lợi dụng triệt để vào thời điểm này.

[Tuy nhiên, nó thực sự rất gần, chủ nhân à! Tôi có thể đảm bảo với cậu rằng chỉ cần một câu chuyện thành công nữa thôi, cậu sẽ được tái sinh.]

Reo không muốn bị ném trở lại một thế giới mới mà không được nghỉ ngơi. Tôi có được nghỉ phép không?

[Không có những thứ như vậy đâu. Người chết không có quyền lao động.]

Ngoài ra, Hệ thống cũng không có ngày nghỉ, Reo sao có thể yêu cầu như vậy?

Ổn thôi, Reo cắt ngang. Thế giới tiếp theo là gì đây?

[Cậu có thích có sức mạnh ma thuật ở thế giới này không?]

Mắt Reo chợt sáng lên. Có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ như cậu dự đoán. Trong nháy mắt, mọi thứ biến mất và Reo thấy mình ở một thế giới hoàn toàn mới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro