CHƯƠNG 4: Ngày thứ tư: Socola bạc hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||TRANSFIC| SOONHOON| 12 DAYS OF SOONHOON (LONG FIC) |
Tittle: 12 ngày của SoonHoon
* Tên gốc: 12 days of SoonHoon
Pairing: SOONHOON (Hoshi x Woozi)
Author: luckycapri24

Rating: không có
Translator: H.J
Beta: H.J

CHƯƠNG 4: Ngày thứ tư: Socola bạc hà

Summary: Bạc hà thì cực ngon và có thể thưởng thức bằng nhiều cách khác nhau, điều này đã được Soonyoung chứng minh.

_._._._._._._._.

Soonyoung tựa lên khuỷu tay của mình để nhìn chằm chằm vào cậu bạn trai trong căn phòng với đôi mắt hẹp. Anh thực sự nghĩ rằng chẳng công bằng tẹo nào khi cậu trai của anh, nhấm nháp một miếng socola trong khi kiểm tra lại lời bài hát mà vẫn trông vẫn xinh đẹp không thể tả.

Anh rên rỉ khi anh thấy Jihoon liếm socola tan chảy trên ngón cái và ngón trỏ của mình, khiến người nhỏ hơn phóng cho anh một cái nhìn nghi ngờ. Soonyoung lắc đầu và cảm thấy bản thân đang sụp đổ, tự hỏi bắt đầu từ khi nào mà một ngày của anh càng ngày càng ít ra ngoài cùng các thành viên mà thay vào đó là ở cùng với Jihoon - chỉ để nhìn cậu ấy mà thôi.

Đúng vậy, đó là một từ, hoặc ít nhất là từ vựng trong từ điển của Soonyoung.

Thành thật mà nói, nếu Soonyoung tìm kiếm từ 'xinh đẹp' trong từ điển và tìm thấy hình ảnh của Jihoon, anh sẽ không ngạc nhiên chút nào. Trên thực tế, anh có lẽ sẽ ngạc nhiên hơn (và hơi bất mãn) nếu không thấy ảnh của cậu ở đó.

Hơi nhăn mặt, Soonyoung quay đầu sang một bên để nhìn Jihoon. Lần này, cậu để tai nghe dưới cổ, lẩm nhẩm theo lời bài hát trong khi đôi mắt lướt qua một lượt tờ giấy ghi lời. Đôi khi, cậu dừng lại để cắn một miếng socola trước khi tiếp tục và wow, những gì Soonyoung thấy lúc này hoàn toàn chỉ là hình ảnh của Jihoon mà thôi.

Với suy nghĩ đó trong đầu, Soonyoung cũng nghĩ rằng có hơi sớm để anh bắt đầu ghen tị với một mảnh giấy, bởi vì mảnh giấy đó đang nằm trong bàn tay xinh đẹp của Jihoon mà không phải anh. Anh đã cô đơn lẻ bóng ngồi ở chiếc ghế đối diện cậu một lúc rồi trong khi Jihoon thì cứ ngồi mãi với đám giấy tờ đó.

"Sao thế?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ suy nghĩ của Soonyoung và khiến anh chớp mắt. Đôi mắt của Soonyoung bắt gặp ánh nhìn đầy lo lắng của Jihoon và ngay lập tức cảm thấy có lỗi. Anh thì ngồi ở đây ghen tị với một mảnh giấy còn cậu thì lại lo lắng cho anh.

"Cậu không ổn à, Soonyoung?" Jihoon hỏi, đặt mấy mảnh giấy xuống và chỉ tập trung vào Soonyoung.

"Không, đừng lo cho tớ. Tớ mất tập trung vì hơi mệt thôi" Jihoon thở dài và đặt tờ giấy xuống để đi về phía Soonyoung. Ngay lập tức Soonyoung ngăn cậu lại. "Quay lại kiểm tra lời bài hát đi Jihoon à. Tớ thực sự vẫn ổn. "

"Không, cậu chẳng ổn tí nào" Jihoon phản bác nhưng vẫn ngồi trên ghế, tay vẫn nắm chặt tờ giấy. "Cậu đang mất tập trung vì mệt mỏi. Soonyoung, tại sao cậu không đi ngủ đi? Tớ sẽ đi ngủ sớm thôi, chỉ còn trang cuối này nữa thôi mà."

Soonyoung lắc đầu một cách cứng đầu và vẫn nằm ngửa trên ghế, "Hoàn thành những gì cậu đang làm đi, Jihoon. Tớ sẽ không đi ngủ mà không có cậu đâu."

Có vẻ như Jihoon sắp phản đối, nhưng rồi cậu ngồi xuống ghế với dáng vẻ như bị đánh bại. Nhìn chằm chằm một cách kiên quyết vào lời bài hát của mình, cậu tiếp tục kiểm tra bài hát và lời bài hát, xóa đi một vài từ và thay thế chúng bằng thứ gì đó khác phù hợp hơn với nhịp điệu.

Trong khi đó, Soonyoung tiếp tục nhìn Jihoon khi anh nằm trên ghế dài. Không phải là anh không thể chịu đựng được, nhưng ngay cả khi họ bị vây quanh bởi rất nhiều người, đôi mắt của anh không thể không hướng về phía Jihoon.

Có lẽ vài viên socola sẽ đánh lạc hướng anh trong khi anh chờ Jihoon.

Soonyoung ngồi dậy và với lấy gói socola mà Jihoon đang ăn, nhận ra đó là hộp Mingyu đã mua vào lần mua sắm trước. Anh với lấy cái bìa, đọc nó trong khi anh thảy một viên vào miệng.

Hm. Bạc hà. Sáng khoái ghê.

"Cái này ngon đó chớ" Soonyoung nhận xét, lấy một viên khác và cắn nó. Anh không phải là một fan lớn của kẹo bạc hà, nhưng anh chắc chắn có thể ăn những thứ này nếu cần thiết. Tuy nhiên, anh có lẽ sẽ không thưởng thức những thứ này như Jihoon và Mingyu, nhưng thưởng thức nó lần này chắc cũng chẳng sao đâu.

Soonyoung tự hỏi tại sao bạc hà được yêu thích trong mùa đông và vị bí ngô lại bán chạy vào mùa thu, mà không phải bất kỳ thời điểm nào khác. Có phải vì đó là hương vị 'theo mùa' cho mùa cụ thể đó không nhỉ?

Tò mò, Soonyoung rút điện thoại của mình để tra naver. Anh cười khúc khích với cái snapchat mà Seokmin đã gửi cho anh - một bức ảnh cậu đeo một chiếc mặt nạ ngựa với chú thích "Cuối cùng em cũng quay lại với hình dạng thật sự của mình" – anh chụp ảnh màn hình để sau đó cho Jihoon xem trước khi mở trình duyệt.

Soonyoung vừa hoàn thành việc gõ câu hỏi của mình lên naver thì anh nghe thấy tiến giấy xáo trộn trên bàn.

"Xong rồi." Jihoon nói, đặt đống giấy tờ và tai nghe lên bàn. Với một nụ cười mệt mỏi, cậu vượt qua khoảng cách giữa cậu và Soonyoung và ngồi xuống bên cạnh anh. "Này, cưng." Jihoon chào và lấy socola trên tay Soonyoung bằng miệng, nhai nó một cách tự mãn như một chú mèo con.

Soonyoung bĩu môi, nhưng anh ấy thực sự không thể phàn nàn khi Jihoon làm thế vì điều đó trông rất dễ thương và đáng yêu!

Không thể kiềm chế được bản thân, Soonyoung nghiêng người về phía trước và hôn lên khóe miệng của Jihoon, liếm vết socola trên khóe môi của Jihoon để làm sạch nó. Không ngừng một giây, anh di chuyển sang một bên một chút cho đến khi đôi môi của họ khớp hoàn hảo với nhau và rồi anh hôn một cách mạnh mẽ hơn. Soonyoung không quên socola tan chảy trên ngón tay anh và anh đưa tay lên, lau nó trên đôi môi của Jihoon và quan sát với sự mê hoặc khi sô cô la lan rộng và đôi môi hồng nhạt của Jihoon bị kéo căng cho đến khi ngón tay cái của anh buông xuống.

Jihoon thốt ra một tiếng kêu nhỏ ngạc nhiên và nhìn xuống, đôi tai đỏ bừng trong sự xấu hổ. Soonyoung chỉ cười khúc khích và liếm phần còn lại của sô cô la trên ngón tay của mình trước khi nghiêng cằm Jihoon và nhanh chóng hôn môi của Jihoon một lần nữa.

Soonyoung cắn nhẹ môi dưới, trêu chọc nó cho đến khi Jihoon bật ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Rồi anh liếm nhẹ nhàng vào miệng của Jihoon.

Thật ấm áp, Soonyoung quan sát, rất thoải mái. Thực tế thì, anh thấy mình đang tiến gần hơn đến Jihoon cho đến khi Soonyoung có đủ không gian và bế Jihoon lên đùi anh, cánh tay quấn chặt quanh eo của người nhỏ hơn. Soonyoung nghiêng đầu sang một bên hơi giống như anh đã thấy nhiều diễn viên trên phim làm và thấy rằng anh càng thu hẹp khoảng cách với Jihoon hơn nữa.

Trải nghiệm thật tuyệt vời và bất kỳ sự buồn ngủ hay mệt mỏi nào đã biến mất khỏi tâm trí của Soonyoung không một dấu vết và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Jihoon, Jihoon, Jihoon.

Mùi nước hoa ngọt ngào của Jihoon đưa tâm trí của Soonyoung vào hư vô, tóc của Jihoon khi Soonyoung lướt ngón tay qua những lọn tóc hồng mềm mại, vuốt ve chúng nhẹ nhàng, hương vị bạc hà kéo dài trong cả miệng cả hai sau khi họ ăn rất nhiều socola rất dễ chịu và tươi mới, nhưng quan trọng hơn, đó là hương vị riêng của Jihoon.

Cậu trai có vị như dâu tây; chua chua nhưng vẫn ngọt ngào và hoàn toàn thú vị đến nỗi Soonyoung chắc chắn có thể đánh mất chính mình nếu anh không cẩn thận. Ngoài ra còn có hương vị tiềm ẩn của bạc hà đang đánh thức giác quan của anh nữa.

Tuy nhiên, con người thì cần phải thở và Soonyoung dứt nụ hôn với một tiếng thở dài hạnh phúc, ấn những nụ hôn mềm mại vào tay Jihoon và nhấm nháp cho đến khi đôi môi của anh bị sưng đỏ trước khi ngẩng lên với một tiếng cười hài lòng.

Hai người mất một vài phút trong im lặng, ngồi và lấy lại hơi thở của họ, đôi mắt nhìn về phía nhau. Lặng lẽ, Soonyoung giơ hai tay lên và đặt vào hai bên hông của Jihoon, ngắm nhìn ánh hào quang của Jihoon và ghi nhớ nó.

"Cậu vẫn mệt à?" Jihoon hỏi một cách gượng gạo, phá vỡ sự im lặng giữa họ và Soonyoung khẽ cười.

"Không." Anh trả lời một cách trung thực, bởi vì trước đó anh cũng chẳng hề cảm thấy mệt. Soonyoung cảm thấy tỉnh táo và khỏe mạnh hơn trước đây nữa kia.

Jihoon cười, "Tốt", cậu thì thầm trước khi nghiêng người về phía trước và tiếp tục hôn Soonyoung một lần nữa.

Đống giấy vẫn nằm đó, bị lãng quên trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro