CHƯƠNG 8: Ngày thứ tám: Quá ồn ào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


||TRANSFIC| SOONHOON| 12 DAYS OF SOONHOON (LONG FIC) |
Tittle: 12 ngày của SoonHoon
* Tên gốc: 12 days of SoonHoon
Pairing: SOONHOON (Hoshi x Woozi)
Author: luckycapri24

Rating: 17+ (có một đoạn bé bé but trẻ em không nên click vào!!!!)
Translator: H.J
Beta: H.J

CHƯƠNG 8: Ngày thứ tám: Quá ồn ào

Summary: Jihoon nhìn Soonyoung một cách cẩn thận,  đôi mắt hẹp dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Cậu có vẻ đã tìm ra nó bởi vì Jihoon gật đầu: "Được thôi, hẹn ngày mai nhé".

_._._._._._._._._._

Khi nhóm bạn của Soonyoung nghe về bữa tiệc Giáng sinh mà một trong những tiền bối của họ tổ chức, họ không thực sự mong đợi sẽ được mời, trưng diện quần áo và đứng trong một đám đông toàn là người lớn, cố gắng đứng bên trong góc để hít thở không khí trong lành không có mùi của nước hoa giá rẻ và thậm chí là cả những loại rượu rẻ tiền.

Những người trẻ hơn, vẫn còn là học sinh trung học, tất nhiên sẽ ở nhà và bất kể mấy đứa nhỏ có năn nỉ cầu xin như thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của Soonyoung và Jun.

"Nhưng hyung," Chan rên rỉ, hướng thẳng vào Soonyoung. "Bọn em sẽ làm gì khi anh đi rồi chứ?"

Bên cạnh Chan, Minghao chớp mắt, nở một nụ cười vụng về bên cạnh Chan. Thật không may, cậu không thông thạo tiếng Hàn (vì mới chuyển đến từ Trung Quốc hai tháng trước, trái ngược với Junhui, người đã ở Hàn Quốc gần ba năm nay) nên cậu không biết rằng cậu đang xin xỏ để được đến một bữa tiệc của người lớn. Có lẽ nếu Minghao biết thì cậu sẽ không đứng đó và thay vào đó sẽ đồng ý với quyết định của hyung. Nhưng than ôi, Chan đã quyết định ném đi những thông tin đó ra sau đầu và vì vậy Minghao đứng đó, một cách rụt rè.

Soonyoung cau mày, vỗ nhẹ vào trán Chan, nghĩ nghĩ câu trà lời, sau đó xoa đầu cậu lần thứ hai để lừa một Minghao vô tội. "Aish. Chỉ cần chơi trò chơi điện tử hay gì đó thôi mà. "

"Ah," Minghao ngắt lời, mỉm cười ngại ngùng. "Chúng ta có thể mang theo một vài người bạn không?"

Với một nụ cười, Soonyoung cộc cằn một cách trìu mến. "Tất nhiên. Chỉ cần đảm bảo không làm lộn xộn, được chứ? "

"Em hiểu rồi!" Minghao reo lên và quay sang Junhui, nói một cách hào hứng bằng tiếng Quan thoại.

Chan cau mày, "Nhưng hyung, không phải là Minghao hyung đủ tuổi để tham gia rồi sao?"

"Ừ, nhưng Junhui không muốn Minghao đến. Em ấy vừa trở thành người lớn cách đây một tháng và có rất nhiều người lớn trong bữa tiệc có thể cố gắng lợi dụng em ấy." Soonyoung xoa xoa cổ, nhìn hai chàng trai Trung Quốc nói chuyện với một nụ cười," Thành thật mà nói, anh có thể thấy được em ấy đến từ đâu mà. Ngay cả khi em đủ tuổi đến đến đó, anh cũng không mang em đi theo đâu. Quá nhiều có thể xảy ra trong một bữa tiệc như thế này. Bọn anh thậm chí cũng sẽ không đi nếu không hứa rằng sẽ gặp bạn cùng lớp ở đó "

Chan gật đầu, "Vâng, vâng. Em nghĩ chừng đó lí do là đủ để bọn em ở nhà rồi"

"Anh rất mừng vì em đã hiểu," Soonyoung nói trong sự nhẹ nhõm, "Anh cũng chẳng muốn đi tẹo nào, nhưng mà, Mingyu đã cố gắng thuyết phục bọn anh"

"Vâng vâng. Đợi ngày trưởng thành của Hansol hyung và Seungkwan hyung đến và chúng ta sẽ có bữa tiệc của riêng mình. "

"Chắc chắn rồi. Chỉ cần đảm bảo rửa bát đĩa và dọn dẹp đống lộn xộn sau đó, được chứ? "

"Lẽ ra chúng ta nên ở nhà," Jun nhận xét, né một người phụ nữ nguy hiểm đang lắc lư theo hướng của họ. Người phụ nữ hét lên một tiếng hò reo và tiếp tục nhảy, dường như say quắc cần câu rồi.

Soonyoung hét lên, "Cái gì cơ?"

"Tớ nói," Jun lặp lại, lần này lớn hơn trước nhiều, "Lẽ ra chúng ta nên ở nhà thay vì đến cái nơi quái quỷ này!"

"Oh!" Soonyoung gật đầu, cúi xuống luồn qua cánh tay của một người đàn ông. Jun đi theo anh và họ chạy ra rìa đám đông. "Tớ cũng thích ở nhà hơn."

"Seungcheol hyung đâu rồi?"

Soonyoung nhìn qua đám đông, cố gắng tìm ra hyung của anh, "Ở đó chăng, tớ nghĩ vậy? Người đó đang cúi xuống, nên tớ không chắc nữa. "

Hai người nhìn chằm chằm người nọ cho đến khi người đó quay lại và phát hiện ra họ.

"Ah, anh ấy kìa."

Seungcheol cười toe toét và bắt đầu hướng về phía họ , nhưng dừng lại khi một anh chàng cao lớn khác vỗ nhẹ vào vai anh. Họ trò chuyện một vài phút trước khi Seungcheol rời đi và chàng trai cao lớn nọ cúi xuống.

Soonyoung và Jun không ngờ chàng trai cao lớn đó lại xuất hiện với một người nữa trên lưng, một người có mái tóc màu hồng? Hai người theo sau Seungcheol và một người khác với mái tóc màu đỏ khi cả nhóm tiến về phía hai người kia.

Khi đã đến đủ gần, Soonyoung có thể nhìn thấy khuôn mặt của mỗi người, ngay lập tức nhận ra người cao lớn là Mingyu, một người bạn trai của bạn mình, và người tóc đỏ là Jisoo.

Người mới đến, cậu trai có mái tóc màu hồng mềm mại, là một người Soonyoung chưa bao giờ thấy trước đây, nhưng anh nhớ là đã nhìn thấy mái tóc đó tại quán cà phê mà anh thường lui tới. Khuôn mặt cậu ấy cực kì đáng yêu.

"Này," Seungcheol chào mừng, "Rất vui khi mọi người đã đến. Wonwoo và Jeonghan bây giờ không có mặt ở đây nên giờ chỉ có chúng ta thôi. "

"Xin chào," Jun nói, mỉm cười với mọi người. Mắt anh dừng lại trên cậu trai tóc hồng, "Tớ là Jun."

"Jihoon," Người kia nói, từ từ được Mingyu đặt xuống mặt đất. Ah, cậu ấy khá nhỏ con. "Rất vui được gặp cậu." Jihoon trả lời và bắt tay Jun.

"Tớ là Soonyoung," Soonyoung nói, bắt tay Jihoon. Khi Soonyoung lùi lại, anh kinh ngạc trước đôi bàn tay hoàn hảo của Jihoon.

Seungcheol chỉ về phía một cánh cửa đi ngang qua căn phòng, "Tất cả chúng ta nên ra ngoài thôi. Có lẽ ở đó có nhiều phòng hơn "

Mọi người gật đầu và từ từ đi ra. Soonyoung, vì tất cả phẩm giá của anh, cố không nhìn chằm chằm vào mông của Jihoon.

- -

Bằng cách kì quái nào đó, Soonyoung lạc hết tất cả mọi người khi đi về phía cửa để ra ngoài. Khi anh cuối cùng cũng lết tới phía bên ngoài, mọi người đã biến mất và chỉ còn Jihoon đứng đó.

"Cái gì?" Soonyoung để câu hỏi chết đứng trên môi khi nhìn thấy Jihoon. Cậu trai trông có vẻ tức giận, dậm chân lên sàn gỗ và nhìn chằm chằm vào mọi thứ trong tầm mắt.

"Seungcheol, đm nó," Cậu lẩm bẩm, khoanh tay. Jihoon nhận thấy Soonyoung đứng cạnh cậu và nhướn mày. "Bị bỏ lại phía sau à?"

"Ừ."

Cứ như thể có thứ gì đó xuất hiện trên khuôn mặt của Jihoon và cậu gầm gừ, hạ tay xuống một cách bực dọc. "Mình biết mà. Đm mình biết ngay mà. "

"Tớ xin lỗi?"

"Tên khốn đó, mình thề. Đợi đến khi mình thấy anh ta lần nữa đi. "Jihoon nghiến răng.

Soonyoung giật mình trước sự thay đổi đột ngột trong tâm trạng của Jihoon. Anh không biết anh nên xin lỗi Jihoon hay giúp Jihoon tìm Seungcheol để cậu có thể thực hiện mấy lời đe dọa của cậu nữa.

Với một tiếng thở dài đau khổ, Jihoon thả tay ra và bước ra vườn. Soonyoung, không biết ai khác và thích đi cùng Jihoon hơn là đám sói còn lại trong bữa tiệc, quyết định đi theo cậu.

Họ ngồi xuống một chiếc ghế dài, nhìn chằm chằm vào những người khác nhau trước mặt họ với lưng của hai ngươid thì quay lại với bữa tiệc.

"Chà," Jihoon bắt đầu. Soonyoung quay lại nhìn cậu. "Đây là một bữa tiệc như shit"

Soonyoung cười, "Tớ không biết nó có "như shit" hay không nhưng chắc chắn đó không phải là loại bữa tiệc của tớ."

"Ố ồ?" Jihoon nhướn mày, "Vậy thì kiểu tiệc của cậu là gì vậy?"

"Chỉ cần ngồi ở nhà xem một bộ phim hay đi chơi với bạn bè. Không có gì lớn lao cả và chắc chắn không bao gồm đến việc say quắc cần câu "

"Có vẻ như đó cũng kiểu tiệc của tớ."

Soonyoung mỉm cười, "Hai đứa mình sẽ hợp nhau đấy"

"Tớ đoán thế." Jihoon nhìn chằm chằm vào nữ diễn viên ballet, trông không thoải mái.

"Này," Soonyoung nhìn Jihoon đầy lo lắng, nhận ra cậu chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, "Cậu không lạnh sao?"

Jihoon nhìn anh với một nụ cười nhếch mép, "Cậu đang tán tỉnh tớ à?"

"Không" Soonyoung cau mày, nhìn vào chiếc áo len của mình. Bằng cách nào đó, anh hối hận vì không mặc chiếc áo khoác mà Jun đã cố gắng ép anh mặc. Anh bỏ qua ý nghĩ đó và chỉ tay vào nhà với một nụ cười ngượng ngùng "Chúng ta có thể đi vào trong không? Tớ hơi lạnh rồi. "

Jihoon nhìn vào anh một lúc, trước khi gật đầu, "Chắc chắn rồi. Thật là khó chịu khi chỉ nhìn chằm chằm vào mấy bụi cây này. "

"Nghệ thuật tạo hình cây cảnh đấy, Jihoonie," Soonyoung cười toe toét khi anh đứng dậy và đưa tay cho Jihoon, "Chúng được gọi là cây cảnh."

Đôi mắt của Soonyoung nhận được câu trả lời khiến nụ cười của anh mở lớn.

- -

Lẻn vào nhà không phải là một chuyện dễ dàng. Rõ ràng, ý kiến của Soonyoung về bữa tiệc bao gồm những con sói không phải là không đúng sự thật và anh lầm bầm chửi rủa khi anh che chắn cho Jihoon khỏi một cái liếc mắt đểu cáng hay một nụ cười nhếch mép nguy hiểm nào đấy.

"Làm thế nào cậu có thể sống sót cho đến khi cậu gặp bọn tớ?" Soonyoung hét lên, hy vọng Jihoon có thể nghe thấy anh qua âm thanh của nhạc pop bùng nổ qua mấy cái loa.

Jihoon bước lại gần hơn, nắm lấy cổ tay của Soonyoung và ném cho bất cứ ai họ đã đi qua một ánh mắt hằn học. "Seungcheol và Mingyu làm họ sợ!" Cậu hét lên.

"Cậu có muốn lên lầu không? Có lẽ trên đó yên lặng hơn đó! "

"Chắc chắn rồi!"

Họ đi đến cầu thang, đi dọc theo rìa đám đông. Jihoon rít lên một tiếng khi cậu cảm thấy một bàn tay đang sờ vào mông cậu và cậu xoay người nhìn xung quanh, sẵn sàng cho tên đồi bại kia một bài học khi Soonyoung làm điều đó giùm cậu, đấm vào khuôn mặt của người kia trong giận dữ. Đôi mắt của Jihoon mở to vì sốc trước cái nhìn giận dữ trên khuôn mặt của Soonyoung.

"Yo, chàng trai, bình tĩnh nào. Tôi không biết cậu ta là của cậu. "Anh chàng kia lùi lại, một cái nhìn xin lỗi hiện trên khuôn mặt hắn, " Cú đấm đẹp đấy. Cậu ấy có một cặp mông tuyệt vời. Rất đẹp và săn chắc"

"Đmm thằng chó" Soonyoung gầm gừ, kéo Jihoon về phía mình và đi về phía cầu thang với tốc độ nhanh hơn. Jihoon vấp chân vì cố bước theo anh, nhưng cậu không nói Soonyoung chậm lại. Cậu chỉ muốn ra khỏi đó.

Khi hai người cuối cùng cũng lên lầu, cảnh tượng chào đón họ thậm chí còn tệ hơn những gì đang diễn ra ở tầng dưới.

Ở góc sảnh, một người đàn ông đang bất tỉnh, với một vũng nôn bên cạnh. Trong phòng khách ở tầng trên, một trò chơi cởi quần áo kết hợp với quay chai đang diễn ra và ở cuối hành lang, bên trong một căn phòng khác phát ra âm thanh của tiếng rên rỉ và tiếng kêu kèn kẹt của giường.

Bực bội, và hơi kinh hoàng trước vẻ ngoài của những người đang chơi game, Soonyoung quay lưng lại với Jihoon đang đứng sát người anh. Anh quyết định rằng nơi tốt hơn còn lại có lẽ là cái sân, nhưng nếu nơi đó cũng tệ hại nốt, anh có thể lái xe về nhà Jihoon.

Rất may, sân có vẻ an toàn. Có một nhóm học sinh tụ tập trên cỏ để hút thuốc lá, còn nếu không thì sân hoàn toàn vắng người.

"Chúng ta có thể ở đây" Soonyoung đề nghị.

Jihoon lắc đầu đáp lại, "Không, tớ chỉ muốn về nhà thôi. Không xa lắm đâu nên tớ có thể về nhà trước khi trời quá tối. "

"Chờ đã, cậu đi bộ về nhà á?" Soonyoung lắc đầu và rút chìa khóa xe ra. "Thôi nào, tớ sẽ chở cậu về. Chắc tớ cũng sẽ về luôn vì Jun có thể được Seungcheol hyung chở về mà. "

"Cậu chắc chứ?" Jihoon nhìn vào nhà, "Có vẻ như trong đó vui lắm đấy" cậu nhìn với một ánh mắt mỉa mai.

"Nah, tớ không tiếc mấy thứ đó đâu." Soonyoung mỉm cười, "Đi thôi, xe của tớ ở đằng kia."

Jihoon gật đầu và đi theo Soonyoung, ngồi vào ghế phụ và dựa vào ghế như thể vừa được cứu thoát. "Đm cuối cùng cũng xong rồi. Tớ chả muốn đến bữa tiệc này đâu nhưng anh Cheol bắt tớ đi đấy. "

"Ah," Soonyoung cắm chìa khóa vào ổ khóa và kiểm tra xem có xe nào đi qua không khi rời khỏi chỗ đỗ xe của mình. "Tớ cũng thế. Hyung ấy chỉ bảo Jun và tớ đến vì một lí do nào đó và cậu biết tính anh ấy rồi đấy, anh ấy đảm bảo bọn tớ phải giữ lời hứa của mình. "

"Ừ."

"Cậu có thể thay đổi radio nếu cậu muốn."

"Cảm ơn nha" Jihoon vươn tay và bắt đầu nghịch với cái điều khiển.

"Vậy cậu học chuyên ngành gì?"

"Lý thuyết và soạn thảo nhạc. Còn cậu? "Jihoon lầm bầm khi cậu tìm thấy đài phát thanh của trường và quay lại ngồi yên vị tại chỗ ngồi của mình.

"Nhảy đương đại"

"Ah, tớ cũng có tham gia một vài lớp nhảy đó."

"Tuyệt ghê. Cậu có thích không?"

"Có chứ" Jihoon gật đầu, "Rẽ trái ở đây nha"

"Vậy cậu là bạn của Seungcheol hyung à?"

"Anh ấy là bạn tốt nhất của tớ. Kiểu bạn sẽ nói với cậu về mọi thứ cậu muốn biết và tất cả những gì cậu chắc chắn không muốn biết ấy. "Jihoon gật đầu chỉ vào một ngôi nhà màu nâu," Đây nè "

Soonyoung dừng lại trước cửa nhà và đỗ xe vào đường lái. Với một nụ cười, anh quay sang Jihoon, người đang ngồi đó, vẫn đang thắt dây an toàn. "Mọi thứ tớ không muốn biết á? Anh ấy nói gì với cậu? "

Jihoon nhíu mũi và trông hơi bối rối khi nhớ lại một ký ức nào đó, "Dường như có rất nhiều lợi thế khi có ba dương vật trong lúc quan hệ tình dục. Tớ thành thật không biết muốn biết cuộc sống tình dục của anh ấy, Jisoo-hyung và Jeonghan-hyung nên tớ đã đóng sầm cửa vào mặt anh ấy. "

Soonyoung trở nên im lặng, cố gắng xử lý thông tin mới được chuyển tiếp tới anh.

"Chà," anh bắt đầu, "Có rất nhiều lợi thế đó nha." Soonyoung thừa nhận.

"Ôi trời không, tớ đang nghĩ tới điều đó này. Đừng nghĩ về nó nữa! "

"Ah!" Soonyoung đập vào đầu mình, "Tớ không thể!"

"Trời má ơi, bọn mình không nên kết thúc một buổi hẹn được sắp đặt với suy nghĩ về đời sống tình dục của Seungcheol chứ!"

"Chờ đã," Soonyoung ngước lên đầy ngạc nhiên, "Buổi hẹn á?"

"Buổi hẹn được sắp đặt," Jihoon lặp lại, "Không nhất thiết phải là buổi hẹn hò đâu. Trừ khi cậu muốn nó là như thế."

"Cậu muốn đây là một buổi hẹn hò à?"

Jihoon nhún vai, quay đi để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, "À, ừ. Ý tớ là nó giống như một buổi hẹn hò vậy. Khá giống. "

Soonyoung lắc đầu, cau mày, "Tớ không muốn cậu coi đây là một cuộc hẹn."

"Được rồi," Jihoon nheo mắt nhìn vào kính xe, quan sát phản xạ của Soonyoung một cách cẩn thận, "Không phải là một buổi hẹn hò."

"Đúng vậy đó" Soonyoung gật đầu, hài lòng, "Bởi vì khi nếu chúng ta thực sự hẹn hò, tớ muốn nó là một nơi mà cả hai đều tận hưởng và là một nơi mà cậu không bị liếc mắt một cách đểu cáng và mông cậu không bị thằng khác sờ vào và tớ không đấm vào mặt của thằng đó vì nó dám làm thế"

"Ừ, được thôi, sao cũng được" Jihoon dừng lại và quay mặt về phía Soonyoung với vẻ ngạc nhiên, "Đợi đã, cái gì cơ?"

"Ngày mai," Soonyoung bắt đầu, có vẻ hơi nhút nhát, "Nếu cậu rảnh, bọn mình có thể hẹn hò nếu cậu muốn."

Jihoon nhìn Soonyoung một cách cẩn thận, mẳt dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Cậu có vẻ đã tìm ra nó bởi vì Jihoon gật đầu: "Được thôi, hẹn ngày mai nhé".

"Tuyệt quá. Tớ sẽ đón cậu lúc mười giờ sáng nhé? "

"Chắc chắn rồi," Khóe môi của Jihoon cong lên, "Tớ tin vào lời hứa của cậu về một buổi hẹn hò vui vẻ đấy"

Jihoon cởi dây an toàn và ra ngoài. Trước khi cậu đóng cửa, cậu lao vào xe và Soonyoung cũng vậy, háo hức muốn nghe những gì Jihoon nói.

"Tớ chỉ muốn cảnh báo cậu, tớ sẽ không cho cậu vào ngày đầu tiên hẹn hò đâu."

"Không sao đâu" Và thực sự, ý anh có nghĩa là, "Tớ cũng vậy. Cả hai chúng ta đều cần tìm hiểu nhau cho đến khi chúng ta thực sự làm thế. "

Jihoon cười và nụ cười đó nghe rõ cả tiếng thở và thật sự mềm mại, nhưng Soonyoung thích nó. Anh thích cách nó làm cho đôi tai của mình trở nên nhẹ nhõm và lòng mình đập nhanh hơn.

"Ngủ ngon nhé Soonyoung,"

"Ngủ ngon, Jihoonie."

Và cánh cửa đóng lại. Một cánh cửa khác mở ra và Jihoon vẫy tay trước khi đi vào bên trong.

"Hẹn gặp cậu vào ngày mai."

.

.

.

(Sau này, khi Soonyoung nhận ra rằng anh đã quên trao đổi số điện thoại với Jihoon và anh đang hoảng loạn khi điện thoại của anh phát ra tiếng bíp báo cho anh ta về một tin nhắn.

11:52 chiều

Từ: Số không xác định

Bình tĩnh nào. Tớ đã nhận được số của cậu từ Seungcheol hyung, anh ấy đã nghĩ rằng cậu sẽ quên vì vậy anh ấy đã gửi nó cho tớ trong khi chúng tớ đang ở trong xe.

Soonyoung chỉ cười và thêm số vào danh bạ của anh ấy trước khi trả lời. Cả hai kết thúc trao đổi văn bản cho đến khi họ kết thúc giấc ngủ khi mặt trời mọc.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro