CHƯƠNG 9: Ngày thứ chín: Hãy để giấc ngủ đưa cậu đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||TRANSFIC| SOONHOON| 12 DAYS OF SOONHOON (LONG FIC) |
Tittle: 12 ngày của SoonHoon
* Tên gốc: 12 days of SoonHoon
Pairing: SOONHOON (Hoshi x Woozi)
Author: luckycapri24

Rating: không có
Translator: H.J
Beta: H.J

CHƯƠNG 9: Ngày thứ chín: Hãy để giấc ngủ đưa cậu đi

Summary: Jihoon chìm vào giấc ngủ trong mùi hương của Soonyoung với một tiếng thở dài hạnh phúc và thấy trong giấc mơ rằng SEVENTEEN đạt tới đỉnh cao.

_._._._._._._._._.

Jihoon cau mày nằm trên giường. Hôm nay là ngày giặt ủi và tất cả chăn mền đều bị tước đi để giặt sạch cả rồi. Cậu cố gắng xoay sở để tìm một tấm chăn còn sót lại trong kí túc và thậm chí đã ăn cắp cả gối của Soonyoung trong lúc anh chuẩn bị ngủ nhưng vẫn không thể tìm thấy nổi một tấm chăn để đắp.

Nếu bây giờ là mùa hè, Jihoon có thể ngủ mà không cần chăn, nhưng cha mẹ ơi, giờ đang là mùa đông và kí túc xá dường như đang cố gắng trở thành một với đống tuyết ở bên ngoài, đến mức bên ngoài và bên trong có rất ít hoặc thậm chí không có sự khác biệt về nhiệt độ. Số lượng người trong ký túc xá và mấy cái máy sưởi là lý do duy nhất để không có ai trong nhóm đóng băng. Vì vậy, một tấm chăn là vô cùng cần thiết nếu Jihoon đang muốn có một giấc ngủ, bởi vì tất cả các máy sưởi trong ký túc xá hiện đều đang được sử dụng mất rồi.

Thở dài, cậu có lẽ chỉ còn mỗi áo len và áo khoác và hy vọng chừng ấy là đủ. Hoặc là, bộ não của cậu bật ra một cách hữu ích, Mình có thể đắp một đống quần áo lên cơ thể như một cái kén và ngủ bằng cách sử dụng nó như một tấm chăn mà.

"Nghe hay đấy" Jihoon lầm bầm và tiến về phía tủ quần áo, nhìn qua số quần áo của mình. Chỉ có bốn cái áo len, một chiếc áo khoác (của Soonyoung) và hai cái quần bó sát là còn sót lại và một lần nữa, cậu nhớ lại rằng hôm nay là ngày giặt ủi và cậu, cũng giống như những người còn lại của SEVENTEEN, thích giặt quần áo cùng một lúc.

Ah, nhưng vẫn có ai đó giặt đồ riêng mà.

Với ánh mắt quyết tâm, Jihoon tiến về phía phòng lớn và lấy một lượng lớn quần áo của Soonyoung. Sau đó cậu quay lại và thả nó xuống giường. Để ấm nhất có thể, cậu lấy bốn chiếc áo len của mình cộng thêm áo khoác của Soonyoung và thêm nó vào đống quần áo lấy được trước khi rúc vào đống quần áo đó và xếp phần còn lại lên trên cơ thể cậu để giữ nhiệt không thoát ra ngoài.

Khi nó bắt đầu ấm lên, Jihoon dựa đầu vào vòng tay và cuộn tròn. Cậu chìm vào giấc ngủ trong mùi hương của Soonyoung với một tiếng thở dài hạnh phúc và thấy trong giấc mơ rằng SEVENTEEN đạt tới đỉnh cao.

- -

Soonyoung không biết rằng Jihoon đã làm thế cho đến khi anh ấy nhìn thấy fanacc.

Đúng vậy, anh cho Jihoon mượn áo khoác nhiều lần và anh thực sự không để ý lắm tới điều đó. Đôi khi, anh là người đặt nó lên vai của Jihoon, người bảo anh mặc nó đi bởi vì 'Tớ có thể thấy cậu run rẩy từ tận bên kia căn phòng, đừng có mà cố gắng nói dối tớ, Jihoonie'.

Anh không để ý đến mấy bộ quần áo còn thiếu cho đến khi anh tìm chiếc áo khóac đen của mình và chả tìm thấy gì hết.

Được rồi, mình có thể mặc áo len mà. Nhưng rồi anh cũng chẳng tìm thấy nó đâu.  Ah, chắc là Jihoonie mượn chúng rồi.

Sau khi nhận ra điều đó, Soonyoung tiến đến phòng nhỏ để tìm mấy bộ đồ còn thiếu của mình. Những gì chào đón anh là một đống vải trên giường với một mái tóc màu hồng ló ra ở bên dưới.

"Jihoon?" Soonyoung thận trọng tiếp cận đống quần áo và lấy ra một chiếc áo sơ mi từ phía trên. Khi nhìn kĩ hơn, anh nhận ra đó là của anh, cái đã biến mất một tháng trước. Anh cầm lấy một cái áo khác và nhận ra đó là một trong những chiếc hoodies của anh, cái mà anh thường xuyên mặc để quay Andromeda. Thực tế thì, toàn bộ đống này đều là quần áo của anh đã bị mất tích gần đây.

Cười khúc khích, Soonyoung đẩy đống quần áo ra khỏi người cậu bạn trai của mình và ngồi xuống bên cạnh cậu.

Anh dừng lại khi anh nhận ra rằng Jihoon đang ngủ và, là người luôn đánh thức cậu dậy, anh biết rằng Jihoon vẫn sẽ ngủ thôi. Ngay cả khi cậu có thể dễ dàng thức dậy, Soonyoung không thực sự muốn đánh thức người kia dậy. Việc quảng bá cho bài hát mới khiến mọi người đều rất mệt, đặc biệt là Jihoon.

Cả ngày lẫn đêm người nhỏ hơn đã làm tổ trong studio của mình, làm việc mà không ngủ, dường như cũng không ăn được bao nhiêu và thời gian quảng bá bắt đầu ngay sau đó khiến cho Jihoon xuất hiện quầng thâm và gầy đi khá nhiều.

Giấc ngủ ngắn này, Soonyoung cảm thấy, rất xứng đáng. Thực ra, anh cũng cảm thấy hơi mệt.

Với một cái ngáp, Soonyoung nằm xuống giường bên cạnh Jihoon và kéo tất cả quần áo đắp lên hai người. Anh kéo Jihoon vào vòng tay và ôm lấy cậu. Jihoon, vẫn đang ngủ, ngả người vào ngực anh và thở phào nhẹ nhõm.

"Ngủ ngon, Jihoonie." Soonyoung thì thầm và ấn một nụ hôn lên đầu của Jihoon trước khi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro