Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay cả bây giờ, khi mà y đã nói với tôi, tôi vẫn không nhớ nó. Tôi chỉ biết tôi đã nói rất nhiều điều mà tôi thật sự không có ý đó. Về những điều đó, tôi đã xin lỗi ngay khi tôi nói chúng.

Tôi đã gần mười bảy tuổi và đây là mối quan hệ đầu tiên của tôi, mối tình đầu của tôi và tôi đã để bản thân mình đánh mất nó sau một cuộc chiến. Tôi là một thiếu niên đang giận dữ khi yêu, không nhiều không ít. Tôi không có ý gì trong số những điều tôi nói. Điều đó nhiều tôi biết.

"Tiêu Chiến, em xin lỗi. Em đã không nói những điều đó bởi vì em nghĩ vậy. Em đã nói với họ vì tức giận và em chỉ không nghĩ kĩ. Khi anh là một thiếu niên tức giận trong tình yêu, anh có thể nói những điều không ý nghĩa như thế."

"Khi tôi trở lại bên ngoài, tôi tình cờ gặp Jia và bạn gái của cô ấy. Cả hai đều nói với tôi rằng họ nghe em nói rằng em không tin tưởng tôi và muốn chia tay vì em nghĩ tôi quan tâm đến Jia."

"Cái gì ? Em chắc chắn không bao giờ nói điều đó ! Chắc chắn, sau đó em có thể đã ghen vì Jia đi theo anh khắp mọi nơi, nhưng em tin tưởng anh ! Và em chắc chắn không bao giờ nói rằng em muốn chia tay với anh ! Không bao giờ !" Tôi nói vậy, và giọng tôi đang trở nên to hơn.

Bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra hồi đó và tại sao Tiêu Chiến muốn rời đi. Tôi cuối cùng cũng hiểu rằng khi còn là một thiếu niên ngốc nghếch, tôi đã nói điều gì đó mà tôi không cố ý nhưng đã bị Tiêu Chiến tình cờ nghe thấy. Và hơn thế, Jia đã nói dối y.

Rồi tôi chợt nhớ ra điều gì đó. Tôi nói với bạn bè rằng tôi đã lấy lại mọi thứ tôi nói. Tôi nói tôi yêu Tiêu Chiến, tôi yêu tiếng cười của y, nụ cười của y, cách y làm tôi cười và cách y yêu tôi. Tôi lấy lại tất cả những gì tôi nói và chờ đợi Tiêu Chiến để có thể xin lỗi y. Nói với y rằng tôi xin lỗi, tôi yêu y và sẽ luôn yêu y.

Nhưng Tiêu Chiến đã không trở lại vào tối hôm đó hoặc những ngày tiếp theo. Tại một thời điểm, cô Ahn nói rằng Tiêu Chiến đã rời trường nội trú và sẽ không quay lại. Và đó là khi thế giới của tôi tan vỡ. Bởi vì tôi yêu Tiêu Chiến của tôi, tôi muốn xin lỗi và ôm lấy y, nhưng y đã đi và sẽ không quay lại. Cho dù tôi có cố gọi cho y bao nhiêu lần, viết thư cho y thì cũng vô ích.

"Em có thể không nhớ những gì em đã nói trong sự tức giận. Nhưng em nhớ rằng sau khi mình trút giận, em đã lấy lại tất cả những gì em nói. Em đợi anh quay lại để có thể xin lỗi anh, nói với anh rằng em xin lỗi vì hành động như một kẻ ghen tuông vô cớ. Em muốn xin lỗi anh, nhưng anh lại không bao giờ quay lại." Tôi giải thích với Tiêu Chiến - "Em chỉ là một thiếu niên ngu ngốc, yêu bạn trai hơn bất cứ điều gì và là người hay ghen. Một người trẻ quan tâm không gì khác hơn là yêu bạn trai của mình."

"Em muốn anh biết rằng em chưa bao giờ có ý định chia tay với anh. Không bao giờ ! Và em xin lỗi vì đã khiến anh phải tin rằng em đã ngừng yêu anh và muốn thoát khỏi anh. Em xin lỗi đã làm anh đau khổ. Em không bao giờ muốn điều đó xảy ra." Tôi nói với y và chiến đấu với cảm xúc hỗn độn của riêng tôi.

Tiêu Chiến không phải là người duy nhất bị thương hồi đó. Tôi cũng vậy, vì tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Trong hơn sáu năm, tôi không biết tại sao người đàn ông có ý nghĩa với tôi lại rời bỏ tôi. Tôi đã đi qua địa ngục rồi. Tôi bị trầm cảm nhiều tuần. Gia đình tôi thậm chí đã cho tôi nhập viện và ép tôi ăn vì tôi không chịu ăn. Tôi không thể, tôi đã không nuốt nổi bất cứ gì xuống dạ dày mình. Tôi được cho uống thuốc, các nhà tâm lý học và bác sĩ tâm thần đã ra vào nhà nhiều lần và tất cả đều đi đến một kết luận giống nhau, tình yêu cực độ. Để đặt nó trong tiếng lóng. Tôi biết rằng ngay cả ba mẹ tôi cũng đã cố gắng tìm Tiêu Chiến, nhưng tìm kiếm của họ không thành công.

Sau hơn nửa năm, bao gồm bốn tháng trong bệnh viện tâm thần, tôi được phép về nhà. Tôi từ từ đứng dậy, nhưng vẫn khóc mỗi đêm. Tôi giả vờ khỏe và chơi một cái gì đó cho mọi người vui vẻ. Chỉ có Cho Seungyoun nhận ra những gì thực sự diễn ra trong tâm trí tôi. Cậu ta và tôi là bạn thân trong hơn mười năm. Cậu ta dành cả ngày đêm để bên tôi nên, tất nhiên cậu ta nhận thấy được hết mọi thứ. Và cậu ta ở đó vì tôi, cổ vũ tôi, lắng nghe tôi than vãn và giúp tôi sống lại từng chút một.

Tôi nhìn Tiêu Chiến, tôi so sánh y với thời điểm ngày trước, rằng y đã thay đổi. Đôi mắt y luôn sáng lên. Y luôn cười và cười rất nhiều. Răng thỏ ngọt ngào của y có thể nhìn thấy khi y cười toe toét. Nốt ruồi dưới môi dưới của y luôn trượt lên khi Tiêu Chiến cười.

Nhưng tất cả đã biến mất. Đôi mắt y trông buồn tẻ và trống rỗng. Y cười như không cười. Trông y lúc nào cũng buồn. Có phải chỉ có tôi, hay y đau khổ hơn tôi ? Tôi cần biết thêm gì nữa ? Tôi nên hỏi bố chồng hay có thể là mẹ chồng ? Hay chính Tiêu Chiến ?

"Em nên uống thuốc rồi." Tiêu Chiến nói với tôi sau khi nhìn đồng hồ. Y đứng dậy, đi vào bếp và quay lại với một ly nước, một muỗng cà phê và một ly mật ong.

Y lấy thuốc của tôi trong túi lấy từ hiệu thuốc, lấy ra một viên thuốc từ gói và bỏ hai mươi giọt từ chai vào nước. Tôi xem y bận rộn lắm.

"Đầu tiên uống thuốc và nuốt nó với nước, và sau đó em sẽ có những giọt này ngay lập tức. Và khi em uống tốt cả hai, em sẽ nhận được một thìa mật ong."

"Anh có nhớ em từng liếm một thìa mật ong khi em phải uống thuốc không ?"

"Dược sĩ cho biết những thuốc ấy sẽ khiến em buồn ngủ. Vì vậy, sau khi uống chúng, em nên nằm xuống giường và nghỉ ngơi. Ừm, tôi nhớ." Tiêu Chiến trả lời và giữ viên thuốc trước mặt tôi.

Tôi lấy viên thuốc, cùng với nước và những giọt trong đó, và rồi Tiêu Chiến cầm một thìa mật ong trước mặt tôi. "Anh vui mừng ?"

"Ừm, vì bây giờ ở trên giường với em." Y nói với tôi và tôi thực sự đỏ mặt, khi một ý nghĩ bất chợt xuất hiện không trẻ trung xuất hiện.

"Em có thể có một quả chuối trước khi em đi ngủ không ?" Tôi hỏi Tiêu Chiến, người gật đầu với một tiếng thở dài. Y bóc vỏ chuối và đưa nó cho tôi rất chậm. Tôi đã ăn nó, bởi vì bây giờ tôi không muốn quay trở lại căn phòng cô đơn của mình và ở một mình.

Nhưng thật không may, chỉ mười phút sau, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng và tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Ngoài ra tôi đột nhiên trở nên rất mệt mỏi.

"Tôi đã nói với em rằng phải đi ngủ." Tiêu Chiến nói, đứng dậy và bế tôi về phòng. Tôi vòng tay qua cổ y và gục đầu vào vai y. Không phải là nó cần thiết, nhưng nó cảm thấy tốt. Y cẩn thận đặt tôi xuống giường và đắp chăn cho tôi.

"Ngủ ngon." Y nói và muốn rời khỏi phòng.

Tôi giơ bàn tay không bị thương của tôi lên và giữ y bằng cổ tay của mình.

"Anh có thể ở lại lâu hơn một chú không ?" Tôi yêu cầu y, cầu xin y làm như vậy. Tôi chỉ vào chỗ ngồi cạnh tôi trên giường - "Xin anh đấy Tiêu Chiến, chỉ một lần. Em không muốn ở một mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro