oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Văn Tuấn lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Gia Hào, cậu đã nghĩ rằng người này chả có gì đặc biệt, chỉ là một tên với làn da trắng, và không hiểu tại sao ông già lại muốn mang anh về sống cùng họ. Lạc Văn Tuấn ngồi trong phòng khách rộng rãi, chăm chú nhìn khuôn mặt hơi tròn của Triệu Gia Hào, ánh nắng chiếu vào khiến anh nhớ đến chiếc bánh Daifuku dâu để bên cửa sổ.

"Đây là Triệu Gia Hào, là ..." Cha của Lạc Văn Tuấn lắp bắp khi giới thiệu về anh, ông vẫn luôn cảm thấy khó xử khi nói ra hai từ đó, "Tôi là người yêu của bố cậu," Triệu Gia Hào tiếp tục chủ đề một cách mượt mà, cười nói: "Tôi và cậu cũng gần tuổi nhau, cứ xưng hô thoải mái."

Đôi mắt của Lạc Văn Tuấn trông dữ tợn khi cậu cứ nhìn chằm chằm vào hai người mà không cười nói gì. Triệu Gia Hào bị cậu nhìn chằm chằm có chút sởn gai ốc, nhưng vẫn là đối với cậu mà cười cười. Ai ngờ, Lạc Văn Tuấn đột nhiên cười, nhẹ giọng nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi."

Sau đó, cậu quay sang cha mình và nói, "Hôm nay anh ấy sẽ sống trong nhà của chúng ta phải không?"

Cha của Lạc Văn Tuấn hoàn hồn: "À... đúng rồi," rồi liếc nhìn Triệu Gia Hào trước khi nói: "Ta có cuộc họp lúc bảy giờ, giao cho con xử lý đấy."

"Được" Lạc Văn Tuấn rất đơn giản đồng ý.

Lão gia mỗi ngày đều có rất nhiều việc, cho dù mỹ nữ ở bên cạnh, hắn cũng chỉ vội vàng ăn một chút, sau đó liền đi công ty làm việc. Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm Triệu Gia Hào đang thu dọn chén đĩa, nhìn bóng lưng anh ta lặng lẽ rửa chén trong bồn rửa, không khỏi nhíu mày.

"Làm thế nào anh tiếp cận được cha tôi?"

Triệu Gia Hào đột ngột quay đầu lại, và thấy Lạc Văn Tuấn đang ngồi trên ghế, nhưng vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc. "Tôi nghe không rõ, " Triệu Gia Hào vẻ mặt áy náy nói, "Cậu nói lại lần nữa được không?"

"Tôi nói là,"

Lạc Văn Tuấn thực sự lặp lại điều đó với anh ta, "Làm thế nào anh tiếp cận được cha tôi?"

Triệu Gia Hào nghe xong liền quay đầu đi, chuyên tâm rửa hết đống bát đĩa, sau khi đặt từng cái một trở lại chỗ cũ, liếc mắt nhìn Lạc Văn Tuấn vẫn đang chờ đợi câu trả lời: "Không phải việc của cậu. "

Lạc Văn Tuấn hai mắt nhất thời mở to, lúc này Triệu Gia Hào dịu dàng đã hoàn toàn biến mất, lộ ra một chút kiên cường. "Sao lại tức giận?" Lạc Văn Tuấn vội vàng điều chỉnh sắc mặt, cho rằng hắn đang dịu giọng, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, anh nhiều nhất cũng chỉ có thể ở ba tháng."

Triệu Gia Hào lấy một tờ giấy trên bàn ăn, lau sạch vết nước trên ngón tay từng chút một, sau đó vò mạnh tờ giấy thành một quả bóng. Lạc Văn Tuấn dường như có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt của mảnh giấy bị xoắn lại. "ở đây." Triệu Gia Hào mặt không thay đổi, nhưng đầu ngón tay vẫn là hơi hơi run rẩy, "Ba tháng, đưa tiền là đủ rồi."

Nhịp tim của Lạc Văn Tuấn dường như hơi gấp. Chết tiệt, Lạc Văn Tuấn nghĩ, chẳng trách ông già thích anh ta, cậu cũng sẽ thích anh ta.

Sau khi Lạc Văn Tuấn chấp nhận việc của Triệu Gia Hào, cậu đã sắp xếp cho người dọn dẹp một phòng dành cho khách gần phòng ngủ của cha mình nhất vào ngay hôm đó và để Triệu Gia Hào sống ở đó. Lão già có sở thích rất đặc biệt, ngoại trừ làm tình thì trừ ông ta ra không cho phép người khác ngủ trên giường của mình. Triệu Gia Hào chỉ mang đến một chiếc vali, quần áo và những thứ anh mang theo thậm chí không thể lấp đầy một nửa ngăn tủ.

Lạc Văn Tuấn không biết từ lúc nào đã đi vào, đứng sau lưng anh ta và nói: "Có thời gian thì mua quần áo đi, ông ta cho anh nhiều tiền như vậy."

Triệu Văn Tuấn cũng không kinh ngạc, chỉ là đóng cửa tủ quần áo lại: "Tuấn, cậu chắc đang học đại học đúng không?"

"Sinh viên năm hai." Lạc Văn Tuấn nhanh chóng trả lời, sau đó nhận ra rằng bên kia có thể đang cố gắng ám chỉ rằng cậu không hiểu những đau khổ của thế giới, không ngờ Triệu Gia Hào chỉ mỉm cười, trong nụ cười của anh ta có một số hối tiếc: " Tôi đang học năm cuối, và sẽ sớm tốt nghiệp. Chà, nhưng ở nhà đã xảy ra vài chuyện."

Ngừng một chút, anh tiếp tục nói: "Tôi phải trả nốt số nợ, tốt nghiệp xong thì sẽ trở về tìm việc làm."

Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm vào Triệu Gia Hào, và đột nhiên nói: "Triệu Gia Hào."

Triệu Gia Hào quay đầu nhìn hắn: "Làm sao?"

Lạc Văn Tuấn cắn chặt răng, nói: "Ngủ sớm đi," rồi rời đi.

Triệu Gia Hào nhìn bóng lưng của Lạc Văn Tuấn, không biết cậu đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, Lạc Văn Tuấn đến 8 giờ vẫn chưa dậy, mãi đến 11 giờ mới bắt đầu thức giấc. Cậu mặc bộ đồ ngủ với cái mái tóc như chuồng gà đi xuống lầu, đang định tìm thứ gì đó để ăn, lại thấy Triệu Gia Hào đeo tạp dề đang cắt rau, cắt khoai tây thành khối vuông, dùng sống dao gạt vào một cái bát lớn. Làm xong tất cả những thứ này, Triệu Gia Hào không khỏi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lạc Văn Tuấn.

Triệu Gia Hào nhất thời xấu hổ: "Cậu. . . Cậu không đi học à?"

"Sáng nay tôi không có tiết ," Lạc Văn Tuấn từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa, "anh làm gì vậy?" cậu nghiêng người sang nhìn.

"Làm cà ri." Triệu Gia Hào nhanh chóng nói, sau đó lặng lẽ đi lấy nguyên liệu, tất cả đều bị Lạc Văn Tuấn chú ý. "anh không phải là..." Lạc Văn Tuấn không khỏi nói: "anh không nhất thiết phải làm thế."

Triệu Gia Hào bưng khoai tây cùng ức gà trở về, có chút ngượng ngùng: "Không biết cậu ở nhà."

"Xe điện màu trắng ở trước cửa là của tôi, nếu tôi đến lớp, xe điện sẽ không ở đó." Lạc Văn Tuấn dựa sát vào anh ,trên mặt thì không biệu lộ rõ ràng, nhưng khí thế rất áp bức, "Triệu Gia Hào, anh phải dùng cái miệng chết tiệt của mình để hỏi đi."

Triệu Gia Hào gượng cười: "Thực xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý."

Lạc Văn Tuấn rất khó hiểu: "Tại sao anh lại khiến tôi trông như một kẻ xấu vậy? Tôi không có ý bắt nạt anh."

Ngay cả Triệu Gia Hào cũng không nhịn được nữa: "Cậu không có bắt nạt tôi?"

"Tôi bắt nạt anh?" ạc Văn Tuấn thậm chí có chút vô tội, "Tôi không bắt nạt anh... tôi thích anh còn chưa hết a~"

Triệu Gia Hào thân thể cứng đờ.

Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Gia Hào, nhưng chậm rãi lùi về phía sau hai bước, thả lỏng và làm điệu bộ hờ hững: "Tôi chỉ nói đùa thôi."

Triệu Gia Hào như được rã đông, cứng ngắc rửa khoai tây: "Đừng nói nhảm."

"Anh sợ cha ta nghe được sao?" Lạc Văn Tuấn lại càng thêm hứng thú.

Triệu Gia Hào liếc nhìn Lạc Văn Tuấn: "cậu bị cái quái gì vậy? Tôi đang nói về cậu đấy."

Vừa nói, anh vừa nhanh chóng cắt khoai tây, bật bếp rồi bắt đầu nấu cà ri. Lạc Văn Tuấn tự giễu mình, quay người trở về phòng tắm.

Sau khi Lạc Văn Tuấn thu dọn đồ đạc và đi xuống lầu, anh thấy Triệu Gia Hào đang đổ cà ri vào đĩa. "Để tôi làm cho." Lạc Văn Tuấn đi tới cầm lấy cái muỗng trong tay Triệu Gia Hào. Lạc Văn Tuấn dọn lên bàn ăn, và cuối cùng cả hai cùng có một bữa ăn yên bình.

Sau khi ăn xong, Triệu Gia Hào hỏi: "Còn có cái gì cần tôi chú ý sao?"

Lạc Văn Tuấn ăn một lúc và không nhận ra điều đó, cậu ngẫm nghĩ một lúc và nói: "A... Tôi tạm thời không thể nhớ được bây giờ, tôi sẽ nói với anh khi tôi nhớ."

Triệu Gia Hào khẽ bĩu môi. Lạc Văn Tuấn giả vờ không để ý, để đĩa bẩn ra cho Triệu Gia Hào, đứng dậy và quay lại thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên lớp. Sau đó, Lạc Văn Tuấn mặc một bộ đồ đen và đi xuống với cuốn sách trên tay, trông gọn gàng và đẹp trai. "Tôi đi đây." Lạc Văn Tuấn nói lời tạm biệt rồi bước nhanh ra ngoài.

"Đi đường chậm lại, chú ý an toàn." Triệu Gia Hào không ngẩng đầu lại nhìn

Lạc Văn Tuấn đột nhiên dừng lại, nhanh chóng quay người lại, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Vừa rồi anh nói gì?"

Triệu Gia Hào nghi ngờ ngẩng đầu: "Tôi nói cậu đi cẩn thận."

Lạc Văn Tuấn nhìn anh thật lâu, quay người rời đi, lần này Lạc Văn Tuấn không dừng lại. Sau khi Triệu Gia Hào dọn dẹp xong, anh chán nản ngồi trên ghế sô pha. Ở đây mọi thứ đều tốt, nhưng không có thứ nào nào thuộc về anh, và bản thân anh ta giờ đã thuộc về người khác. Nỗi buồn bị đè nén nhiều ngày của Triệu Gia Hào cuối cùng cũng đã bộc phát vào giờ phút này.

Lạc Văn Quân và cha mình trở lại vào buổi tối. Bầu không khí tại bàn ăn tối kém thoải mái hơn nhiều so với buổi trưa. Sau khi ăn hai miếng, Lạc Văn Tuấn nói rằng anh ấy đã no, nhanh chân chuồn lên phòng ngủ và không thèm ngó ra ngoài nữa. Hai giờ đêm, Lạc Văn Tuấn đi ra ngoài tìm nước, trong hành lang yên tĩnh, chỉ có căn phòng to nhất, cũng là phòng ngủ của cha cậu, liên tục có tiếng khóc nức nở. Bước chân của Lạc Văn Quân không tự chủ được dừng lại trước cửa phòng ngủ của cha mình, và cậu nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông xen lẫn với tiếng nức nở. "Đừng... đau quá a!" Một tiếng rên rỉ ngọt ngào, Lạc Văn Tuấn gần như cứng đờ tại chỗ.

Lạc Văn Tuấn đưa tay ra một cách ám ảnh, bàn tay như bị thiêu đốt của cậu đặt lên tay nắm cửa bằng đồng và siết chặt nó, như thể nó sẽ bị đẩy ra trong giây tiếp theo. Sẽ thế nào nếu giờ cậu đẩy cửa ra? Lạc Văn Tuấn hằn học nghĩ, bây giờ là tư thế gì đây? Tốt nhất là chờ thêm một lúc, như vậy cậu có thể lập tức nhìn thấy Triệu Gia Hào mồ hôi đầm đìa khuôn mặt, chìm trong thống khổ cùng dục vọng, vừa thấy cậu tiến vào, lập tức cứng đờ, ánh mắt cùng thần sắc lúc đó sẽ như hóa đá . Nghĩ đến đây, Lạc Văn Tuấn hít một hơi thật sâu--

Buông tay nắm cửa.

Lạc Văn Tuấn lặng lẽ đi xuống lầu và rót cho mình một ly nước. Sau khi uống nước, cậu trở về phòng, nghĩ về tiếng khóc và khuôn mặt vừa rồi của Triệu Gia Hào, thủ dâm sau đó xuất tinh, dọn dẹp sạch sẽ rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lạc Văn Tuấn ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Gia Hào cùng cha thân mật trò chuyện, sau đó liền tiễn ông đi ra ngoài, hồi lâu mới trở lại. Nhìn thấy Lạc Văn Quân ngồi tại chỗ chờ mình, Triệu Gia Hào cắn răng bước tới, tận lực nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay tám giờ không phải đi hơi sớm sao?"

"Để tôi đưa cho anh một bản lịch học của tôi." Giọng điệu của lạc Văn Tuấn gần như đáng thương, "Tôi muốn hỏi làm sao anh có thể tham gia lớp học hơn tôi đấy."

Triệu Gia Hào trong nháy mắt trở nên mệt mỏi, cẩn thận nhìn xung quanh , khóe mắt có chút sưng đỏ: "Quên đi," anh bắt đầu bước đi như trở về phòng, "Không cần cậu quan tâm."

"Triệu Gia Hào!"

Lạc Văn Tuấn dựa nửa người trên vào thành ghế sofa, và đột nhiên gọi anh đứng lại.

"Anh có muốn đi lượn một vòng không?"

Triệu Gia Hào quay lại và nhìn cậu ngạc nhiên.

"Anh bây giờ có quay về ngủ cũng không ngon, "Lạc Văn Tuấn vẻ mặt chân thành, "Chi bằng anh cùng tôi đi ra ngoài đi một chuyến, trở về sẽ ngủ ngon hơn."

Triệu Gia Hào khó hiểu nhìn cậu, thật lâu sau mới nói: "Chúng ta đi bằng gì?"

"Xe điện của tôi," Lạc Văn Tuấn nghiêm túc nói, "không chỉ có ghế sau, mà còn có hai chiếc mũ bảo hiểm, tôi có thể mang theo cho anh."

"Cậu không định chỉ đùa tôi đấy chứ?"

Bây giờ đến lượt Lạc Văn Tuấn khó hiểu: "Trong mắt anh, tôi là loại người kiểu đấy à?"

"Ai bảo cậu toàn đùa..." Triệu Gia Hào thấp giọng nói.

Lạc Văn Tuấn trợn tròn mắt, đứng dậy lấy mũ bảo hiểm đưa cho Triệu Gia Hào: "Đi không?"

Triệu Gia Hào cầm lấy mũ bảo hiểm, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "Đi thôi!"

Đội mũ bảo hiểm, Triệu Gia Hào cẩn thận ngồi lên ghế sau và liên tục hét lên với Lạc Văn Tuấn: "Chậm lại! Chậm lại!Tôi nói đi chậm lại!"

Lạc Văn Tuấn được đà lại càng phóng nhanh: "Anh không nói anh muốn đi đâu! Tôi sẽ cứ đâm thẳng mà đi trước!"

Triệu Gia Hào sắp chết vì tức giận. Lúc này, bánh xe chạy qua gờ giảm tốc rất nhanh, suýt nữa hất văng Triệu Gia Hào, anh sợ tới mức lập tức ôm chặt eo Lạc Văn Tuấn, hai tay siết chặt.

"Cậu cố ý a!" Triệu Gia Hào thật sự tức giận.

"A?" Lạc Văn Tuấn hơi quay đầu lại, "Tôi nghe không rõ! Anh muốn đi đâu?"

Triệu Gia Hào ủ rũ, sắc mặt rất không tốt: "Sao lại hỏi tôi? Cậu cứ đi thẳng là được."

Nghe anh nói như vậy, Lạc Văn Tuấn chậm rãi giảm tốc độ rồi dừng lại, dừng ở ven đường hỏi Triệu Gia Hào: "Sao lại nổi giận?"

Triệu Gia Hào vẫn ôm eo Lạc Văn Tuấn, yếu ớt nói: "Tôi chỉ muốn cậu đi chậm hơn", sau đó cúi đầu xuống, "Thật sự rất nguy hiểm."

lạc Văn Tuấn vô cớ cảm thấy có chút vô lý, đành phải đồng ý: "Tôi sẽ đi chậm lại." Suy nghĩ một chút, cậu nói: "Nếu anh không nghĩ ra được nên đi đâu, hay đến trường của tôi đi. nhìn một chút, được không?"

Triệu Gia Hào nhẹ nhàng gật đầu. Lạc Văn Tuấn khởi động xe và chạy nhanh về phía trường học. Ánh nắng ban mai trên bầu trời, những cây liễu già hai bên đường mọc ra những chiếc lá xanh non, gió cuối xuân mơn man thổi vào người, thật dễ chịu. Triệu Gia Hào nhẹ nhàng rút tay về, nhìn vào tấm lưng của người phía trước, cuối cùng dời tầm mắt đi, chuyên chú nhìn đường đi.

Lạc Văn Tuấn nhanh chóng đã đến cổng trường. Lạc Văn Tuấn đặt một chân xuống đất và gọi Triệu Gia Hào đến xem: "Đây là trường của tôi."

Triệu Gia Hào nhìn kỹ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Đây cũng là trường anh a!" Như nghĩ tới gì đó, Triệu Gia Hào yên lặng ngồi trở lại.

Lạc Văn Tuấn không quan tâm: "Vậy thì chúng ta có thể gặp nhau ở trường rồi, tiền bối."

Triệu Gia Hào ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn ban đầu cho anh cảm giác rằng cậu ta rất ngây thơ, khó hòa đồng và thích trêu chọc mọi người, nhưng bây giờ anh ta lại nghĩ rằng Lạc Văn Tuấn là người dễ thương nhất trên thế giới.

"Anh muốn đi chỗ khác sao?" Lạc Văn Tuấn hỏi.

Triệu Gia Hào lắc đầu: "Không, chúng ta về nhà nấu cơm đi." Anh lại bổ sung, "Đi chậm một chút."

Lạc Văn Tuấn gật đầu, băng qua đường và trở về nhà. Dọc theo đường đi, Triệu Gia Hào nhẫn nhịn chịu đựng, vốn là không muốn hỏi, cuối cùng vẫn là nhẹ giọng nói: "Hôm nay làm sao dẫn tôi ra ngoài?"

Lạc Văn Tuấn không di chuyển, cậu ấy không nghe thấy gì cả. Triệu Gia Hào thở phào nhẹ nhõm, và may mắn vì cậu không nghe thấy, nhưng Lạc Văn Tuấn lại nói: "Bởi vì trông anh như muốn trốn thoát khỏi đó vậy."

Đôi mắt Triệu Gia Hào hơi lay động.

"Tôi đi chậm, nghe được anh nói cái gì." Lạc Văn Tuấn không quay đầu lại, nhìn không thấy biểu tình của cậu, "Không cần cảm ơn."

Triệu Gia Hào nắm lấy ghế sau với tâm trạng hỗn độn, "Đừng lo lắng tôi sẽ không báo với cha, tôi biết anh có lí do của riêng mình." Lạc Văn Tuấn lai người phía sau trên đường, "Chẳng lẽ mẹ anh không biết điều này?"

Triệu Gia Hào không nói nên lời và buồn cười. Anh tránh câu hỏi cuối của Lạc Văn Tuấn, chỉ nói vài thiếu sót trong câu trước: "Tôi có gì khiến cậu hận thế à?"

"Tôi thích anh." Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng nói, "Tôi nói là, tôi thích anh ngay từ lần đầu rồi."

Trái tim của Triệu Gia Hào dường như bị bóp chặt, anh cười ngặt nghẽo: "Đừng có đùa giỡn như vậy nữa."

Lạc Văn Tuấn có vẻ thờ ơ: "Tôi đang trả lời câu hỏi của anh một cách nghiêm túc."

Triệu Gia Hào rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, và cậu cảm thấy khá chán nản. "Sao anh phải tức giận như vậy?" thanh âm có chút ủy khuất, "Tôi đối với anh ghê tởm như thế sao?"

"Lạc Văn Tuấn,"

Triệu Gia Hào thanh âm trầm hơn rất nhiều.

"Trước đây cậu có làm thế này với tất cả tình cũ của cha cậu không?"

Lạc Văn Tuấn im lặng: " làm gì?"

"Đừng có giả vờ."

"Không." Lạc Văn Tuấn trả lời đơn giản, "Tôi chỉ làm điều này với anh."

Triệu Gia Hào không thể tin được: "Nhưng mà. . ."

"Bởi vì tôi có hứng thú với anh," Lạc Văn Tuấn ngắt lời Triệu Gia Hào, "giống như ông ấy có hứng thú với anh vậy."

Anh ấy trông trắng trẻo và sạch sẽ, tuy có chút nóng nảy, cứ hay chịu đựng mọi đau đớn và bất bình,anh ấy cũng dễ bị bối rối, ngày thì nhẹ nhàng, nhưng đêm lại dữ dội ... Lạc Văn Tuấn không muốn nói điều đó , Triệu Gia Hào hấp dẫn như vậy, chính anh cũng không biết, đây là điểm yếu lớn nhất của chính anh ta.

"Đáng ghét." Triệu Gia Hào dùng sức phun ra hai chữ này.

"Không cần nói như vậy," Lạc Văn Tuấn phóng càng lúc càng nhanh, "Ngay cả tôi cũng chán ghét chính mình, làm sao tôi có thể đối mặt với cha ở nhà đây?"

Tâm trạng tốt của Triệu Gia Hào đã bị hủy hoại. Anh muốn khóc, nhưng không có lý do gì để khóc. Vốn dĩ ban đầu chỉ coi cậu như đứa con nuôi, hiện tại lại chịu không nổi bị cậu làm quấy rầy, sáng nay đáng ra không nên chấp nhận.

Hay là... Anh không coi Lạc Văn Tuấn chỉ có như vậy? ...

Triệu Gia Hào bị chính mình làm cho sửng sốt, tâm thần chấn động, rất nhanh điều chỉnh lại: "Tôi phản ứng hơi quá, tôi biết mà, cậu chỉ là nói giỡn."

Lạc Văn Tuấn khịt mũi lạnh lùng.

Triệu Gia Hào giật giật góc áo của Lạc Văn Tuấn: "Đi chậm một chút!"

Sau đó, Lạc Văn Tuấn không nói chuyện với anh nữa,kể khi xuống xe về tới nhà, như thể họ đang ở trong tư thế chiến tranh lạnh. Triệu Gia Hào không có tâm trạng để nói chuyện với cậu, sau đó một hai tuần gì đó cứ thế mà trôi qua. Vì vậy, vào một ngày chủ nhật bình thường, khi cha cậu đi vắng, Lạc Văn Tuấn với khuôn mặt lạnh lùng đến gặp Triệu Gia Hào, nhưng Triệu Gia Hào không nói gì, chứ đừng nói là nhìn cậu.

Vẫn là Luo Wenjun nhịn không được: "Triệu Gia Hào, anh thật nhàm chán."

Triệu Gia Hào lúc này mới nhìn về phía Lạc Văn Tuấn: "Cậu tìm tôi làm gì?"

Yết hầu của cậu lên xuống không thôi, cậu giãy giụa mấy lần, nhẹ giọng nói: "Tại sao anh không cùng tôi nói chuyện."

Triệu Gia Hào lúc này thật muốn tát vào mặt cậu một cái: "Là cậu không nói với tôi trước."

Lạc Văn Tuấn suy nghĩ kĩ rồi bật lại: "Tôi không biết anh đang nghĩ gì, tôi thật sự không hiểu." Triệu Gia Hào thực sự đã nhìn thấy hết biểu cảm xấu hổ trên khuôn mặt của Lạc Văn Tuấn, "Tại sao anh lại nghĩ rằng tôi đang nói đùa khi tôi nói bất cứ điều gì."

Bởi vì cậu là một người như vậy, Triệu Gia Hào nghĩ thầm.

Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn là bởi vì cái này... Không kì vọng thì cũng không thất vọng, Triệu Gia Hào âm thầm nuốt xuống trong lòng, chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ nhiều, đừng dành nhiều suy nghĩ của mình cho tôi, tôi sẽ rời đi sau một thời gian."

Lạc Văn Tuấn nghiến răng và hỏi: "Tại sao anh lại rời đi?"

"Ngay từ ngày đầu cậu đã nói rồi, tôi không thể ở lại quá ba tháng," Triệu Gia Hào nói một cách mỉa mai, "và tôi muốn hỏi cậu chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nói những điều đó với tôi có vui không?hay cậu cũng muốn được tôi chăm sóc sao?"

Khi Lạc Văn Tuấn nhìn thấy Triệu Gia Hào tức giận, đó gần giống như một phản ứng căng thẳng, và cậu ấy cũng lập tức căng thẳng theo. Vào lúc này, Lạc Văn Tuấn tuyệt vọng nhận ra cậu rất sợ rằng anh ấy sẽ tức giận và rời bỏ cậu.

"Không. . . . . . . . . . . . . ." Lạc Văn Tuấn mặt đỏ bừng, mới ngày đầu tiên làm sao có thể làm ra cái cử chỉ khó coi như vậy? Triệu Gia Hào không khỏi cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng anh lại nghe Lạc Văn Tuấn nói: "Tôi thực sự thích anh, tin hay không tùy anh."

Triệu Gia Hào sững sờ.

"Tôi không muốn giữ anh lại, Tôi chỉ muốn yêu anh."Lạc Văn Tuấn cụp mắt xuống, "Lúc nào cũng vậy."

"Nhưng... Triệu Gia Hào, tôi muốn hỏi anh một chuyện, " Lạc Văn Tuấn chậm rãi ép tới, lời nói như kéo Triệu Gia Hào đi ra khỏi vỏ bọc của chính mình, "tại sao anh lại nghĩ tôi chỉ nói trêu anh? "

"Không phải anh nên báo với cha và tống khứ tôi ra khỏi đây sao?"

Lạc Văn Tuấn nhìn khuôn mặt tái nhợt và đỏ bừng của Triệu Gia Hào: "Hay là, anh ..."

Trong giây tiếp theo, Lạc Văn Tuấn không nói nên lời, bởi vì Triệu Gia Hào đã không chịu nổi bước tới và dùng chính mình chặn miệng cậu lại. Lạc Văn Tuấn rõ ràng cảm thấy rằng môi của Triệu Gia Hào trọn vẹn trên môi mình, và cố gắng hết sức để hôn cậu. Lạc Văn Tuấn theo kịp nhịp của Triệu Gia Hào, hơi nghiêng đầu, trêu chọc anh ta nới lỏng hàm, và lè lưỡi, như thể cậu đang ngấu nghiến lấy đôi môi của anh

Hai người ôm nhau, kéo nhau đi lên lầu. Khi vào phòng, Triệu Gia Hào trong tiềm thức muốn vào phòng của chính mình. Không ngờ, Lạc Văn Tuấn kéo anh, hai người trực tiếp lăn vào phòng ngủ lớn nhất.

Triệu GIa Hào vội vàng: "Cậu điên rồi! Đây. . . . . ."

"Ở đây có sẵn bao, các phòng khác không có." Lạc Văn Tuấn thản nhiên nói xong, vừa ôm ra sau đầu ép anh vào nụ hôn, tay luồn xuống cởi từng cúc áo của anh. Bất cứ nơi nào Lạc Văn Tuấn hôn Triệu Gia Hào, anh đều cởi bỏ quần áo của mình. Chẳng mấy chốc quần áo đã vương vãi khắp sàn, Lạc Văn Tuấn túm lấy cổ Triệu Gia Hào, hôn một cái thật sâu.

Sau khi hôn xong, Lạc Văn Tuấn xé gói bao cao su, nắm lấy tay Triệu Gia Hào và bắt anh đeo vào cho mình. Triệu Gia Hào run rẩy mặc vào cho cậu, anh xấu hổ không biết để mắt vào đâu. Lạc Văn Tuấn bị Triệu Gia Hào chạm vào, trong lòng như lửa đốt, từ tủ đầu giường lấy ra một lọ bôi trơn, vừa giơ tay liền đổ một nửa vào mông của Triệu Gia Hào, anh bị phấn khích đến nỗi run lên. Lạc Văn Tuấn không quan tâm nhiều nữa, ôm chặt lấy anh, cẩn thận hôn khắp cơ thể Triệu Gia Hào. Triệu Gia Hào toàn thân mềm nhũn sau vài ba lần nới lỏng, Lạc Văn Tuấn liền tiến vào, anh kêu lên thảm thiết, bắt đầu thở dốc vì cậu. Triệu Gia Hào chết tiệt. Cuối cùng, Triệu Gia Hào cắn vào vai Lạc Văn Tuấn trong khi đang cố kiềm lại tiếng khóc, Lạc Văn Tuấn đã ra vào anh rất nhiều lần và cả hai xuất tinh cùng một lúc.

"Anh, " Lạc Văn Quân kiều mỵ ôm lấy Triệu Gia Hào, "Sao anh lại khóc..."

Triệu Gia Hào xoa xoa mặt Lạc Văn Tuấn, sau đó bỏ tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Không sao, chỉ là... Tôi phải nhanh chóng giặt ga trải giường."

"Anh nghĩ ngợi nhiều quá."

"Sao có thể?" Triệu Gia Hào thở dài, "Chỉ sợ đã muộn rồi thôi."

Triệu Gia Hào đã không ở lại được ba tháng, đó là cha của Lạc Văn Tuấn đã yêu cầu anh rời đi. Không phải ông đã phát hiện ra bọn họ ngoại tình, chỉ là Triệu Gia Hào đã bị vất vào một xó. Triệu Gia Hào không còn là con chim hoàng yến mà ông cưng chiều nữa.

"Vậy anh ấy còn có thể tốt nghiệp không?" Lạc Văn Tuấn hỏi cha mình.

"Năm cuối cấp rồi, có cần phải lo lắng chuyện này không?" Cha cậu liếc xéo cậu một cái.

"Nhưng anh ấy vẫn chưa nhận được bằng tốt nghiệp và chứng chỉ?"

"Con có vẻ biết rõ chuyện nó??"

"Lúc trước con đã hỏi anh ấy về kỳ thi đại học." Lạc Văn Tuấn mặt không đổi sắc nói dối.

Cha cậu khịt mũi lạnh lùng và không nói gì. Lạc Văn Tuấn thấy thời điểm thích hợp để ra ngoài, nhưng cậu ấy không biết đi đâu. Nghĩ xong, cậu ngồi lên chiếc xe điện của mình, cắm chìa khóa, khởi động xe, lượn một vòng cung đẹp mắt rồi phóng vút đi.

Trước khi kịp nhận ra, Lạc Văn Tuấn lại phóng xe đến cổng trường. Bây giờ là gần giữa tháng sáu, và thời tiết đang trở nên nóng hơn. Lạc Văn Tuấn vô định nhìn, và đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng dưới gốc cây bên kia đường.

Lạc Văn Tuấn không tự chủ được khởi động xe, dừng lại phía sau bóng người như mộng du, ngập ngừng chào hỏi: "...Xin chào?"

Người đàn ông quay đầu lại, quả nhiên là Triệu Gia Hào: "Xin chào."

Khóe miệng Lạc Văn Tuấn không khỏi cong lên: "Đã lâu không gặp."

Triệu Gia Hào gật đầu: "Đã lâu không gặp, hôm nay có lịch à?"

"Không," Lạc Văn Tuấn trả lời nhanh chóng, "chỉ đi lang thang xung quanh. Anh làm gì ở đây?"

"Món nợ gần như trả xong, anh muốn trở về học xong sau đó tốt nghiệp." Triệu Gia Hào ngượng ngùng cười cười, "Hôm nay anh tới làm thủ tục."

Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm vào Triệu Gia Hào, và anh cũng nhìn chằm chằm vào cậu, làm cậu càng cảm thấy trái tim mình bị Triệu Gia Hào xé nát, khi Triệu Gia Hào vừa xuất hiện, đã đưa hai người đặt lại với nhau. Họ chia tay chưa được bao lâu, nhưng Triệu Gia Hào vừa mở miệng, Lạc Văn Tuấn đã phát hiện mình vô cùng nhớ anh ấy.

"Triệu Gia Hào,"

Lạc Văn Tuấn lấy điện thoại di động ra và vẫy Triệu Gia Hào.

"Cho tôi thông tin liên lạc, tôi muốn theo đuổi anh ~"

KẾT THÚC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#elk#onelk