Trộm Hôn Dịu Dàng - Kim Nhất Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 今一千.
Tên Trung Quốc: 偷吻温柔.

Nam chính: Lục Kiến Trạch.
Nữ chính: Lâm Lạc Chỉ.

Đây là câu chuyện về hai con người cứu rỗi lẫn nhau. Sáu năm trước, có một Lâm Lạc Chỉ khiến Lục Kiến Trạch tìm ra được ý nghĩa của sự sống trong cuộc sống đầy u uất, tối tăm, Lâm Lạc Chỉ mang đến cho Lục Kiến Trạch thứ ấm áp mà anh ấy không thể tìm được ở bất kỳ đâu. Sáu năm sau, có một Lục Kiến Trạch làm liều thuốc chữa căn bệnh trầm cảm của Lâm Lạc Chỉ. Hai năm đối diện với lòng mình, một năm bên nhau, ba năm xa cách, sáu năm, đối với Lâm Lạc Chỉ và Lục Kiến Tranh, đó chính là cả cuộc đời của họ.

Thật sự tôi rất thích Lục Kiến Trạch, trước khi nói ra bí mật của mình, anh ấy là người bí ẩn, xuất hiện và rời đi đều rất bí ẩn, anh ấy thờ ơ, lạnh lùng, ít thể hiện cảm xúc thật của chính mình. Sau khi nói ra bí mật của mình, anh ấy trở nên dịu dàng, anh ấy như một cỗ máy ngọt ngào, anh ấy đem lại cho Lạc Chỉ tất cả ấm áp mà anh ấy chưa được trải nghiệm.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Trưởng thành không lợi hại, khi nào việc bạn trưởng thành chỉ có bạn mới nhận ra, còn người khác thì không hề biết, đó mới thật sự là lợi hại.

2. Điều quan trọng hơn là phải có lòng dũng cảm. Suy cho cùng con người là sản phẩm của xã hội. Những người dám đặt mình vào trung tâm và tự động che chắn cho người khác đều là những anh hùng thực thụ...

3. Có những ước mơ được gọi là ước mơ, là bởi vì thông qua quá trình thực hiện nó mà có thêm sức mạnh, dũng khí, nhưng nếu chúng ta có được sức mạnh này từ trước thì sao? Chẳng phải ước mơ của chúng ta sẽ có thể có một bước tiến lớn sao? Cuộc sống này không cần câu nệ hình thức, vui vẻ là tốt nhất, từ trước đến nay tôi luôn cho là vậy. Cho nên, Lạc Chỉ à, không cần tự tạo áp lực cho mình, cho dù cô lựa chọn cuộc đời của mình như thế nào, dù có thể hiện nó ra sao, đều là cuộc đời của cô, ai cũng không có tư cách chỉ tay năm ngón, mà cô có lẽ cũng đã đủ dũng khí đương đầu với mọi khó khăn rồi. (Lục Kiến Trạch)

4. Mỗi khi tôi cần, anh ấy sẽ quay về bất cứ lúc nào. (Lâm Lạc Chỉ)

5. Không phải là không có người yêu anh, chỉ là sớm muộn mà thôi, nếu có thể, em sẵn sàng dùng cả đời để chứng mình. Lục tiên sinh, em yêu anh và em sẽ mãi yêu anh. (Lâm Lạc Chỉ)

6. Đối với anh mỗi ngày trong tuần như đang tra tấn anh, Lâm Lạc Chỉ, bạn học, vì ngày nào anh cũng nghĩ về em. (Lục Kiến Trạch)

7. Anh thích em. Đây là kết quả trong hai năm suy nghĩ mà hôm nay anh muốn được trực tiếp nói với em. (Lục Kiến Trạch)

8. Thế giới của anh không có nhiều biến số. Anh vốn tưởng rằng cuộc đời của anh chỉ có một mình, nhưng khi gặp được em, anh mới phát hiện ra, thì ra cuộc đời của mình vốn có rất nhiều màu sắc, không phải trước sau như một đều bị bóng tối phủ lấy, mà là mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều sẽ được em thắp sáng. Lạc Chỉ, so với tưởng tượng của anh em càng tốt lại càng mạnh mẽ. Anh thích em, bí mật đó rất giống của em, không có gì khác, chỉ là muốn thích em như vậy cả đời. (Lục Kiến Trạch)

9. Tình cảm bắt đầu từ khi nào, lại là từ lúc nào càng lún càng sâu, đó là điều mà không ai biết được, chỉ là khi chúng ta nhận ra nó thì không còn quyền lựa chọn nữa.

1o. Sau này nếu cảm thấy sợ hãi, đừng tự mình chịu đựng, nếu cảm thấy không thoải mái vui vẻ hoặc đơn giản là nhớ anh, chỉ cần một cú điện thoại thôi anh sẽ đến ngay, em biết đấy. (Lục Kiến Trạch)

11. Anh thích em không phải là chuyện ngày một ngày hai. Em cũng không phải là người anh muốn bảo vệ chỉ trong một hai ngày. (Lục Kiến Trạch)

12. Khi anh không gặp được em, anh sẽ rất lo lắng, lúc không có em ở bên cạnh, anh rất mong chờ em có thể đến sớm một chút. Nhìn thấy em buồn, anh cũng sẽ buồn. (Lục Kiến Trạch)

13. Em là bạn gái anh, không phải là một ma nơ canh hoàn hảo, em có cảm xúc, em có thể tức giận, cũng có thể nhỏ giọng nói cho anh biết em tức giận, chỉ cần em nói, anh sẽ tìm cách xử lý. Lâm Lạc Chỉ, đừng quá hiểu chuyện, cũng đừng coi anh quá hoàn hảo. Có thể gặp được em, là điều may mắn nhất của anh từ trước đến nay. (Lục Kiến Trạch)

14. Em là bảo bối của anh. Em là báu vật vô giá. (Lục Kiến Trạch)

15. Chỉ có lúc anh ở bên em mới không đứng đắn thôi, mới bộc lộ cảm xúc thật, Lạc Chỉ, lúc ở bên em, anh mới cảm giác được bản thân tồn tại. (Lục Kiến Trạch)

16. Lạc Chỉ, em biết cái cảm giác tồn tại rõ ràng nhưng không cảm thấy được nhịp tim đập là như thế nào không? Anh sống lâu như vậy, không có gì có thể khiến anh sinh ra một tia cảm xúc dao động. Những vinh dự mà anh đạt được, những tổn thương anh phải gánh chịu, tất cả những người, những thứ mà anh phải đối mặt cũng không thể khiến anh có bất kỳ sự khác thường nào. Lúc trước khi gặp em, anh luôn cảm thấy rằng mình đã chết, có điều thể xác vẫn chưa thối rữa mà thôi. (Lục Kiến Trạch)

17. Em mang theo một ngọn lửa nóng bỏng khuấy đảo thế giới nội tâm của anh. (Lục Kiến Trạch)

18. Lạc Chỉ, gặp được em ba năm nay, thế giới của anh một lần nữa được bừng sáng, là em cứu anh, anh từng do dự mình có thể lo cho em cả đời hay không, chính em đã thay đổi anh trở thành một con người khác, nhưng hiện tại anh đảm bảo chỉ cần em không buông tay anh, anh có thể bảo vệ em cả đời. Thế giới của anh chỉ có một người, cho nên đừng nghi ngờ bản thân mình, em đối với anh là vô giá. Lạc Chỉ, anh yêu em. (Lục Kiến Trạch)

19. Lục Kiến Trạch, anh có thể hút thuốc, anh hãy là chính mình. Em sẽ không chán ghét anh hay sợ anh, anh đánh nhau hay là hút thuốc cái gì em cũng không sợ, nhưng anh đừng cố gắng chịu đựng vì em, em đau lòng. (Lâm Lạc Chỉ)

20. Lục Kiến Trạch, em muốn anh thật hạnh phúc, em muốn anh không cần phải kiêng nể bất cứ điều gì, em muốn cho anh một gia đình, một mái ấm. Em thích anh, em yêu anh, vì thế sẽ không có điều gì khiến em thay đổi. (Lâm Lạc Chỉ)

21. Anh nói em biết, Lâm Lạc Chỉ. Kể từ hôm nay, mặc kệ em nói không, dù nhiều hay ít, anh sẽ không nghe. Em kêu anh đi, anh không đi. Em có nói chia tay cũng không. Anh và em sẽ trói chặt với nhau. Hai ta bên nhau cả đời, không bao giờ tách ra, nếu em cảm thấy đang liên lụy anh, hiện tại, anh cũng bệnh rồi, chúng ta cùng nhau chữa bệnh, cùng nhau hồi phục, không ai liên lụy ai. (Lục Kiến Trạch)

22. Lạc Chỉ, anh chỉ là đang đau lòng cho em, nhìn em mấy năm nay chịu khổ, tim anh bị kim châm đến rỉ máu. Mặc kệ em như thế nào, anh đều thích, giống như cách em yêu anh, yêu đến mức chỉ cần rời đi một thời gian sẽ sinh bệnh, sau đó sẽ bệnh rất nặng, cuối cùng là qua đời. (Lục Kiến Trạch)

23. Lâm Lạc Chỉ nhìn sườn mặt và lông mi run rẩy của anh, "Lục Kiến Trạch, anh có điều ước gì nữa không?"
        Lục Kiến Trạch chậm rãi mở mắt, hư ảo nhìn mặt biển. Một lát sau, anh thấp giọng nói, "Đều liên quan tới em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro