Những đứt gãy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình. Mạng lưới rộng đến nỗi một đứt gãy nhỏ bên cạnh làm ta không để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kề cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta trở thành một tinh cầu cô độc.

-Nếu biết trăm năm là hữu hạn-  Phạm Lữ Ân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro