Chương 1: Vì không thể nắm giữ nên buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Vì yêu nên ở lại – Vì hận nên tha thứ - Vì không thể nắm giữ nên buông tay 

Một ngày mùa đông lạnh lẽo, trời mưa khiến cho đường đi càng thêm nhơ nhớp bẩn thỉu. Bầu trời buổi sáng trở nên u ám nặng nề. Cô kéo chiếc valy mini một tay cầm chiếc ô đen ngồi vào taxi. Nhìn qua cửa kính cơn mưa càng thêm buồn bã, ấn nút cửa kính chậm rãi hạ xuống cô đưa bàn tay nhỏ bé hứng lấy những hạt mưa lạnh lẽo buốt giá. Giống như trái tim của anh cho dù cô có dùng cách nào cũng không thể sưởi ấm.

Sau cuộc điện thoại vội vã đêm ngày hôm qua, cô đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để trở về thành phố H. Cô thức trắng đêm để chờ đến buổi sáng ngày hôm sau. Tới sân bay nhanh chóng làm thủ tục, bước qua hành lang chật hẹp để tiến vào máy bay. Tâm tình rối ren dẫn đến mắt mũi để đi đâu cô đâm sầm vào người ở trước mặt, người đàn ông này rất cao lớn nên cô chỉ đập vào ngực của anh ta. Chiếc điện thoại có cánh mà bay xuống đất. Cô nhặt điện thoại rồi nhẹ nhàng đứng lên. Ngước cổ nhìn anh ta: “Xin lỗi“.

Anh nheo mi tâm ném lại một câu: “Lần sau đi thì nhìn đường một chút“, rồi thô bạo bước đi. Lúc này cô mới nhìn rõ anh ta, bộ đồ đen từ đầu đến chân, đặc biệt là ánh mắt như lưỡi kiếm đẹp nhưng lạnh lẽo, Lệ Thiên thở dài rồi quay người bước tiếp đi vào trong. Lúc này cô không có tâm trạng để tâm tới hành động vô lễ của anh ta.

Trên máy bay cô không thể chợp mắt, giống như đang ngồi trên đống lửa không cẩn thận một chút sẽ bị thiêu rụi. Khi nghe thấy thông báo máy bay hạ cánh, Lệ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất xông ra khỏi sân bay vẫy một chiếc taxi ngồi vào rồi nhanh chóng rời đi.

“Cô đi đâu vậy?“. Bác tài liếc qua gương chiếu hậu hỏi cô.

“Khách sạn Alie tôi đang rất vội bác làm ơn đi nhanh một chút cảm ơn bác“. Nói xong rất nhanh đôi mắt bị phủ một màn sương dày đặc, đôi tay gầy níu chặt chiếc túi xách đang ngoan ngoãn nằm im trên đùi.

Bác tài xế dường như nhìn thấy điều gì đó vội vàng, đau thương trên khuôn mặt cô gái trẻ nên không hỏi thêm gì nữa, xe đã chạy nhanh hơn gấp mấy lần nhưng chỉ dừng lại với tốc độ có thể kiểm soát, xe băng trên đường lướt qua các con phố nhỏ. Cô đưa tay chạm vào cửa kính giống như đang chạm vào từng chuỗi kỉ niệm. Cô bật cười xót xa. Nếu như không có cuộc gọi của Tư Tư đêm qua có lẽ cô vẫn nghĩ tất cả vẫn đang điễn ra tốt đẹp. Nhắc đến Tư Tư cô lấy di động ra gọi.

Lệ Thiên mở điện thoại loay hoay đọc tin nhắn có hai tin của lão hồ ly, một tin của Tư Tư cô ấn nút gọi rất nhanh chưa đầy ba giây đã bắt máy.

Một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Cậu chết đâu rồi?“. Cô thở dài: “Sắp đến rồi“.

Cô đáp ngắn gọn rồi cúp máy.

Lệ Thiên ngả đầu ra sau, lúc này cô nên mong muốn điều gì đây, cô trở về vội vàng như vậy là muốn chứng kiến điều gì? Bắt kẻ thông dâm sao. Cô bật cười với suy nghĩ của chính mình. Bản thân vốn tưởng rằng những thứ thuộc về mình cho dù có đi xa cỡ nào nó vẫn là của mình chỉ cần đặt niềm tin vào nó sẽ chẳng bao giờ biến mất. Vậy mà lúc này cô mới ngộ ra. Tin tưởng là một chuyện phản bội lại là chuyện khác.

Lúc này nếu tất cả những chuyện đã trải qua là một giấc mơ, có thể nào cho cô sống trong giấc mơ đó. Cam tâm tình nguyện không thoát ra, chìm đắm trong mơ dù là ảo ảnh cô cũng muốn được tồn tại cùng anh. Một ngày cũng được hai hay ba ngày cũng tốt. Người ta nói hiện thực đáng sợ hơn nhiều, nhưng không có anh còn điều gì mà làm cô sợ nữa đây.

Giao thông buổi sáng rất tốt không bị tắc nghẽn, xe dừng bánh tại một khách sạn lớn tấm biển vàng được treo hiên ngang dòng chữ “Alie“ cô bước xuống xe liếc nhìn tấm biển mà chỉ muốn biến nó thành đống sắt vụn. Cô bước lên bậc cầu thang đi qua cánh cửa tự động. Trong sảnh những chiếc thảm được trải đẹp mắt, quầy lễ tân tấp nập người những chiếc vali ra vào, sàn nhà bằng kính tạo nên vẻ sang trọng, cô đang liếc nhìn một bóng hình nhỏ nhắn tiến lại gần. Cô bé cúi đầu chào mỉm cười rất chuyên ngiệp vừa định nói gì đó cô lại nói trước.

“Phòng tổ chức tiệc cưới ở đâu“. Cô không nhìn cô bé ánh mắt nhìn xung quanh.

“Thưa chị, phòng tổ chức ở tầng hai hôm nay chỉ có một tiệc cưới đã được bao trọn sảnh“.

Cô hất tay ra hiệu không cần nói nữa rồi bước lên cầu thang, rất nhanh cô nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc của đám cưới. Túm chặt vạt áo cũng không thể khống chế bản thân đang run rẩy. Cô nhìn thấy Tư Tư đang đứng cách chỗ mình không xa, cô tiến lại gần giựt phăng tấm thiệp mời trên tay. Tư Tư giật mình xoay người, nước mắt đã lưng tròng.

“Lệ Thiên cậu không sao chứ mình rất lo cho cậu“. Bàn tay nhỏ nhắn đã ôm chầm lấy cô rồi bật khóc. Cô không nói gì chỉ lặng lặng vỗ lưng Tư Tư. Cô ấy trước đây đều vậy. Hai người đều xem chuyện của đối phương đều coi là chuyện của mình, có lẽ Tư Tư nghĩ cuộc gọi đêm hôm qua có thể khiến cô tự sát cũng nên.

Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Mình không chết được đâu“. Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng nổi lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn.

“Mẹ nó, bây giờ cậu định thế nào? Chỉ cần cậu muốn tớ sẽ cùng cậu vào lật tung cái đám cưới này lên“.

Lệ Thiên mỉm cười nhè nhẹ: “Không cần đâu, cậu cứ về đi tối sẽ trở về tìm cậu”.

Tư Tư gật đầu rồi hít một hơi dài dặn dò thêm vài câu rồi đứng thẳng lưng lấy lại vẻ kiêu ngạo vốn có gật đầu rồi quay đi.

Trước cửa phòng được đặt một bức hình cưới bên cạnh là tên của chủ nhân đám cưới. Cô nhìn chăm chú vào dòng chữ vàng được in trên vải đỏ: “ Trịnh Phong – Hy Tâm“. Bên dưới là ngày cưới 14/2 là ngày hôm nay. Bức ảnh cưới được đặt kế bên, trên ảnh người con trai vuốt ve người mái tóc người con gái đang nằm trên lòng mình. Ánh mắt dịu dàng tràn ngập hạnh phúc. Cô ngửa mặt lên trời không để bản thân rơi nước mắt.

Có người từng nói nước mắt phụ nữ là những viên trân châu quý giá không thể tùy tiện rơi xuống. Vì một người đàn ông không biết trân trọng tuyệt đối không được rơi nước mắt.

Đưa thiệp cưới cho nhân viên, đám cưới này chỉ những người có thiệp mới được tham dự. Có vẻ như tất cả đã đến đông đủ, cánh cửa thủy tinh được đẩy ra xuất hiện trước mắt là cô dâu, chú rể đang đứng dưới ánh đèn dìu dịu. Xung quanh đều được bao bọc hai màu tím trắng tạo nên khung cảnh ấm áp lại vintage.

Người ta thường nói thời khắc trao nhẫn là thời khắc hạnh phúc nhất đời người. Vậy mà người ở trên thì đang trải qua hạnh phúc, người phía dưới thì đang trải qua cảm giác đau đớn đến tột cùng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cổng. Lệ Thiên bước những bước dài chậm vô cùng dứt khoát, chiếc váy đen bó sát hiện diện đường cong chữ S rõ mồn một. Cổ áo chữ Z, bộ lực lấp ló sau lớp ren mỏng tang. Đôi guốc cao tăng thêm vẻ khiêu gợi cho đôi chân. Cô bước đi mái tóc dài xoăn nhẹ tung bay, khí chất hơn người tạo nên vẻ khung cảnh vô cùng xinh đẹp.

Dừng chân tại giữa đường trải thảm dành cho cô dâu, ánh mắt của Trịnh Phong trở nên lo lắng. Xung quanh quan khách phát ra tiếng xì xào bàn tán, một nửa số người ngồi đây có quen biết Lệ Thiên nên tất nhiên họ cũng biết việc gì đang diễn ra.

“Im mồm hết cho tôi“. Cô gằm lên từng chữ, ánh mắt nhìn vòng quanh. Tất cả nhanh chóng im bặt, chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp lo sợ.

Trịnh Phong mặc comle bước chầm chậm tiến lại gần Lệ Thiên. Cô không lùi bước ngược lại còn bước lên cho anh ta đỡ phải đi thêm. Đôi tay to lớn đưa lên nắm chặt lấy vai cô, ánh mắt của anh đã trở nên bối rối.

“Anh xin lỗi“. Anh cúi đầu cô cảm nhận đôi vai anh đang run lên từng nhịp trên khuôn mặt anh đã trở nên u buồn. Cảm giác bi thương này tồi tệ hơn bao giờ hết.

Cô trả lời lãnh đạm đẩy cánh tay anh ra nở một nụ cười khinh miệt anh không thể nhìn ra cảm xúc của cô bây giờ: “Con người đều phải trả giá cho những việc mình làm, không phải anh nói xin lỗi tôi sẽ phải đáp lại không có việc gì”.

Trịnh Phong khóe miệng khẽ giật giật: “Anh sẽ giải thích“.

Cô cười ánh mắt tựa như tảng băng: “Mẹ kiếp, lúc này mà còn muốn giải thích“. Cô chửi anh lần đầu tiên trong 3 năm yêu nhau cô chửi anh. Từ trước đến nay anh có mắng có quá đáng cô cũng chưa hề cãi lại một câu lúc này anh cũng biết cô giận đến cực điểm.

Anh im lặng, anh tự biết cô rất ít khi nổi giận một khi giận cô không kiềm chế được bản thân mà làm ra những điều khó tưởng tượng. Anh lui về sau vài bước đôi môi mím chặt.

 “Anh định giải thích thế nào? Giải thích rằng anh đã phản bội tôi từ năm tháng trước, giải thích là anh đã ngủ với con đàn bà khác rồi có thai. Anh định giải thích thế nào, tôi đến thành phố S chưa đầy 1 năm mà anh đã có người phụ nữ khác được 5 tháng rồi. Loại đàn ông như anh có tư cách đòi giải thích sao“.

Cô đưa tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Trịnh Phong. Anh không đánh lại cũng không lên tiếng đôi mắt đã trở nên đỏ hoe. Cô cười thầm anh ta khóc sao có gì mà khóc người phải khóc là cô mới đúng chứ.

Hy Tâm kéo váy tiến lại gần chỗ 2 người chiếc váy cưới khá lớn khiến di chuyển khó khăn, cô đưa đôi tay bé nhỏ lên sờ khuôn mặt đỏ rát. Hy Tâm dùng ánh mắt thù địch nhìn Lệ Thiên đôi tay vừa định đưa lên thì nhanh chóng bị Lệ Thiên nắm lại. Có lẽ cô dùng sức nên đôi tay cô ta trở nên trắng bệch.

“Cô có tư cách gì đánh anh ấy“. Giọng nói tức giận thêm vài phần kiêu ngạo cất lên chết đến nơi mà còn cố làm anh hùng.

Cô nhìn thẳng vào mắt Hy Tâm, cả hội trường nín thở Trịnh Phong kéo đôi tay nhỏ nhắn đang bị Lệ Thiên nắm ra. Anh can đảm dám bảo vệ người phụ nữ khác trước mặt cô.

“Cô tốt nhất đừng nên mạo hiểm, tôi có thể làm cô và đứa con trong bụng cô không tồn tại ở thế giới này nữa“. Cô nói ánh mắt chứa đầy sự kiên định đôi môi nhếch lên đường vòng cung tinh xảo.

“Xin em, có gì cứ trách lên người anh“. Anh giường như khó nhọc lắm mới nói được từng chữ. Anh nói khi cô trở về anh có món quà muốn tặng cô. Đây là món quà của anh sao, món quà này quá lớn xem ra cô không thể nhận. Thời gian là một thử thách tình yêu thêm sâu đậm. Nhưng giờ đây nó lại trở thành liều thuốc độc giết chết tình cảm của hai người.

Tất cả quan khách đều không ai lên tiếng, cha mẹ hai bên đều ngồi im xem tình hình. Cha mẹ Trịnh Phong sao có thể không biết cô là ai, chỉ có thể nói rằng mất mặt không thể đứng lên vì con trai hai người đã làm nên loại chuyện tốt đẹp thế này mà. Cô ngày hôm nay đến đây không phải để phá hỏng đám cưới của Trịnh Phong.

“Anh yêu cô ta chứ?“. Lệ Thiên hỏi ánh mắt đã giảm đi vài phần tàn khốc.

Anh chần trừ hồi lâu, ánh mắt Hy Tâm long lanh dường như sắp khóc cuối cùng anh cũng đáp lại bằng một chữ ngắn gọn: “Yêu“.

Đôi môi Hy tâm nở nụ cười ngọt ngào, Lệ Thiên gật đầu đây là câu trả lời cô mong muốn nhất nếu anh phản bội cô rồi lại nói không yêu cô ta thì anh thật đáng chết . Cô nhìn anh: “ Em đã từng nói nếu anh yêu người khác em sẽ để anh ra đi tuyệt đối không níu kéo anh nhớ chứ“. Khi đấy anh trả lời cô :“ Anh sẽ không bao giờ phản bội em bởi không có em anh không còn là anh nữa“.

Vậy bây giờ thì sao?.

Trịnh Phong gật đầu: “Anh nhớ“.

Cô cười nhàn nhạt: “Được bây giờ em để anh ra đi“.

Nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, mái tóc được vuốt lên đôi mắt nâu sâu , đôi môi mỏng tạo nên khuôn mặt đẹp mà tuyệt tình, anh cao hơn cô 1 cái đầu cô tiến lại gần nhón chân đặt một nụ hôn như gió lên môi anh. Anh có vẻ không ngạc nhiên vì hành động của cô. Trịnh Phong cười nhẹ nhàng rồi mấp máy nói khẽ 2 từ: “Cảm ơn“.

“Em sẽ luôn hận anh“. Để không bao giờ quên anh.

Cô xoay người bước ra khỏi hội trường trong bao ánh mắt thán phục ngưỡng mộ vì sự cao cả ngu ngốc của bản thân. Dễ dàng buông tay hạnh phúc của mình. Cô không nhận mình là người phụ nữ thông minh nhưng cô biết cái gì nên làm cái gì không. Không thể nhân nhượng với kẻ thù của mình nhưng tuyệt đối tôi không làm tổn thương đến người mình yêu. Cho dù anh có làm cô tổn thương. Trong yêu có hận, trong hận có yêu. Vì hận nên trở lại, vì yêu nên thứ tha. Vì không thể nắm giữa nên buông tay.

Lúc này cô đứng đây nhìn anh nắm tay người phụ nữ khác, không phải cô lực bất tòng tâm. Nhưng vì một câu nói của anh khiến cô chấp nhận buông tay “Yêu”, phải anh yêu người phụ nữ kia, vậy lúc này cô có níu kéo anh trở về cũng vô ích cô không thể ở bên cạnh một cái xác không hồn. Hành trình của cô con đường của cô sau này sẽ đi một mình mà không có anh. Cô có thể si tình nhưng tuyệt đối không ngu ngốc. Rồi sẽ có lúc bản thân hiểu được rằng có những người chỉ có thể giữ chặt trong tim chứ không thể giữ họ trong cuộc đời này.

Bước ra khỏi cánh cửa tự động của tòa nhà, cái lạnh của mùa đông tại thành phố H xâm nhập vào cơ thể lạnh thấu xương. Dòng người vẫn vội vã qua lại cô bước đi trên phố và bị mắc kẹt trong dòng người xa lạ. Cô dừng chân và đứng rất lâu ở nơi này, muốn bước đi mà không thể. Lúc này quá khứ như một thước phim quay chậm, từ từ hiện diện từng cảnh một trước mắt cô. Lệ Thiên ngồi gục suống ôm chặt đầu gối. Mái tóc dài phủ kín khuôn mặt, từng giọt nước mắt kìm nén bấy lâu đã rơi xuống. Lấy hết chút sức lực còn lại của bản thân để đứng dậy, cô bước đi không nhìn lại cũng không dám quay đầu bản thân cô sợ phải nhìn lại nơi mình ngã đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro