Chương 2: Thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 : Thân Phận

Bước đi vô định trên đường, trước những ánh nhìn tò mò của người qua lại. Lệ Thiên đã đi rất lâu thời gian trôi qua rất nhanh. Nhạc chuông vang lên từng câu hát như đâm vào trái tim cô lúc này.

“Hãy để em yêu anh

Rồi sau đó hãy ruồng bỏ em

Em chỉ muốn được bắt đầu

Chẳng màng mục đích”.

Cô liếc nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, không chần chừ bấm nghe.

Giọng nói khàn khàn vang lên: “Alo“.

“Lão hồ ly có gì nói nhanh lên“.

Quản lý của cô là một lão cáo già gần 50 tuổi, tuy là đôi lúc hay giở thủ đoạn nhưng miễn cưỡng cũng có thể xếp vào hạng người tốt.

“Ngày mai có một buổi party cô nhất định phải đến“. Lệ Thiên không đáp lại khẽ “hừ“ một tiếng rồi cúp máy đấy là biểu hiện cô ngầm đồng ý.

Cô thở dài cất điện thoại vào túi sách, vẫy một chiếc xe về khách sạn. Ngả lưng ra sau ghế lay nhẹ mi tâm, cô lúc này thực mệt mỏi.

Cửa sổ sát đất, ánh nắng chiếu vào căn phòng. Toàn thành phố như ẩn, như hiện sau lớp kính. Chiếc váy trắng muốt xoay nhiều vòng trên không, đôi chân nhỏ uốn lượn như một chú chim. Cánh tay nhẹ nhàng di chuyển, mái tóc xoăn được buộc tùy tiện. Khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi. Bản nhạc trầm buồn khe khẽ cất lên, điệu múa mang theo một tâm trạng bi thương, cánh tay đưa lên rồi hạ xuống. Giống như chặng đường tình yêu của cô một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục.

Bài báo sáng sớm hôm nay tin tức mới nhất của thành phố H “Nữ hoàng bale Lệ Thiên náo loạn đám cưới“, trình độ viết bài của mấy phóng viên trẻ thời nay mỗi lúc một to gan. Ném tờ báo lên bàn, cô khép mi cảm nhận ánh nắng mặt trời. Cô thích cảm giác trời mùa đông nhâm nhi tách trà ở ban công cảm nhận cái lạnh mùa đông. Cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết.

Có những chuyện ngay cả bản thân mình chưa thể hiểu rõ, xã hội đã đặt ra câu trả lời cho mình. Có những người đã chết ngay trong chính câu chuyện của họ, áp lực của xã hội quá lớn. Có thể đánh gục một người khỏe mạnh mà chỉ bằng một vài lời nói. Đấy là loại vũ khí tối tân nhất của loài người, nhưng sẽ có một ngày họ tự giết chính mình bằng những gì họ đã nói.

Cô thay bộ đồ bale bằng một chiếc quần jean áo thun khoác thêm một chiếc áo lông trắng muốt như một chú công kiều diễm. Trời mùa đông lạnh giá hôm nay lại chan hòa thêm chút nắng, những ngọn cây ven đường đã héo rũ vì không thể chống chọi với thời tiết. Lệ Thiên muốn đi dạo nhưng khi bước chân ra đường cô ngắm nhìn những người đi ngang qua mà không nhìn lại chỉ lướt qua nhau vô tình như thế giống như tình cảm của anh với cô nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi. Giờ cô lại chẳng biết phải đi đâu, bước chân cứ đi như thế cho đến khi cô cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tầm nhìn mỗi lúc một mờ đi dần dần chỉ còn lại một màu đen. Mái tóc dài bay loạn xạ trong gió. Đôi chân không thể trống đỡ trọng lượng của cơ thể mà gục xuống. Cô ngã vào một vòng tay, Lệ Thiên cố gắng mở mắt nhưng vô vọng. Cô có thể cảm nhận được vòng tay to lớn của đàn ông rồi dần mất đi ý thức.

……….

Lệ Thiên nhăn mặt khẽ mở mắt mùi thuốc khử trùng nồng nặc, một không gian trắng xóa. Cô nhìn xung quanh mọi thứ đều yên tĩnh cánh cửa sổ được mở hé. Lệ Thiên lại quay đầu nhìn hai bóng đen đứng quay lưng trước của. Xoay người ngồi dậy tiếng cót két của giường khiến cả hai người xoay lưng lại. Bước nhanh đến đỡ cô.

Ca Nam đưa cho cô ly nước, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng cử chỉ vô cùng dịu dàng, thấp giọng hỏi: “Chị hai chị thấy thế nào rồi?“.

“Không sao, mà sao cậu lại ở đây?“. Trong trí nhớ của cô cánh tay đỡ cô tuyệt đối không phải của Ca Nam, cậu ta ở cạnh cô mấy năm nay những lần bị thương cả 2 đụng chạm thân thể không phải ít nên quá quen thuộc, tuyệt đối người đỡ cô không phải Ca Nam.

“Bọn em đang ở biệt thự thì nhận được điện thoại nói chị đang ở đây“.

5 Tiếng trước

Căn biệt thự rộng lớn bể bơi trải dài từ cổng đến cửa chính. Nhìn lướt qua vô cùng bình thường, nhưng chỉ cần ba giây những cọc nhọn được đặt chồng chất dưới đáy bể bơi sẽ được khởi động, chỉ cần sơ sẩy cũng có thể bất mạng. Những người mặc đồ đen canh phòng ngiêm ngặt, tư thế ngiêm chỉnh. Biệt thự 2 tầng lấy màu đen làm chủ đạo, căn nhà dường như không có phụ nữ.

Renggg….renggg

Ca Nam nhìn số máy lạ chần chừ một lúc rồi bấm nghe: “Alo“.

“ Lệ Thiên đang nằm trong viện C“.

Đầu dây bên kia buông một câu rồi cúp máy. Chưa kịp định hình cả người Ca Nam bật ra khỏi sopha. Miệng chửi thề một câu: “Chết tiệt”, rồi bước nhanh ra khỏi cổng đám đàn em nhanh chóng bước vào xe. Phía sau 4 chiếc xe màu đen đi theo. Tới cổng bệnh viện, một đám người mặc đồ đen xông thẳng vào trong khiến bác sĩ và bệnh nhận khiếp sợ lui vào một góc.

Không hỏi bác sĩ mỗi người xông vào một phòng kiểm tra khiến những bệnh nhân trong phòng mặt tái nhợt vì sợ hãi. Ca Nam xông lên túm áo một tên bác sĩ nghiến răng phun ra một câu: “Uyển Tình  nằm ở đâu?“.

Cậu bác sĩ trẻ run rẩy hai hàm răng va đập vào nhau, lắp bắp mãi mới lên tiếng: “ Xin anh bình tĩnh chúng tôi sẽ kiểm tra giúp anh ngay“.

Ca Nam thả anh ta xuống, rất nhanh cậu bác sĩ chạy đến quầy kiểm tra thông tin bệnh nhân, bỗng nhiên khuôn mặt trở nên tái nhợt hai bàn tay run rẩy khóe mắt đỏ hoe giống như sắp khóc, tất cả mọi người nhìn khuôn mặt anh ta lúc này đều cúi đầu cảm thông cho anh ta.

Uyển Tình … bệnh viện chúng tôi …không…không có bệnh nhân đó“. Nói song cậu ta quỳ rạp xuống đất.

Dường như nhớ ra điều gì đó cậu nhăn mặt kéo tên bác sĩ kia dậy: “Lệ Thiên tìm đi“.

Rất nhanh tên bác sĩ gõ một hàng chữ vẻ mặt vui mừng hiện rõ cánh tay đưa lên chỉ vào căn phòng phía cuối hành lang: “ Đằng kia cô ấy năm phòng số 9 cuối hành lang“.

Ca Nam quay lưng đám đàn em đi sau, cánh cửa phòng mở ra. Cô đang nằm trên giường đôi môi tái nhợt mái tóc trở nên bù xù. Vẻ lạnh lùng kiêu ngạo vốn có biến mất giờ chỉ còn lại cô gái yếu đuối đang nằm trên giường bệnh. Đáy mắt dâng lên nỗi xót xa.

Chốc chốc cậu lại nhìn Lệ Thiên, cậu biết cô nhiều năm nay ở cạnh cô trải qua bao nhiêu sóng gió. Có thể nói cậu hiểu cô hơn ai hết, người phụ nữ này luôn tỏ ra lạnh lùng đôi khi thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng chỉ có cậu hiểu được nỗi đau của cô. Hiểu được cái mặt nạ tàn nhẫn của cô, hơn hết cậu hiểu cô phải gồng mình lên bảo vệ tất cả. Lệ Thiên không phải là người coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần sống với cô ấy một ngày trung thành cô ấy sẽ bảo vệ người đó cả đời. Cô ấy chưa từng nghĩ mình là chị hai mà kiêu ngạo ngược lại cô ấy coi tất cả mọi người như huynh đệ đối xử tốt đến mức chỉ cần là cô ấy mọi người đều nguyện chết thay. Người phụ nữ tốt như vậy sao ông trời lại đặt lên lưng cô ấy nhiều nỗi đau đến thế.

Nghe cậu ta kể lại mọi chuyện mà cô chỉ muốn đâm đầu vào tường rồi ngất đi tiếp, cậu ta làm vậy có phải muốn ngày mai tôi lên báo trang nhất với cái tiêu đề “Nữ hoàng Bale là xã hội đen“ không vậy?.

Lệ Thiên cau mày: “Cậu muốn ngày mai tôi lên báo đúng không“. Cô dùng giọng trách móc nói với Ca Nam.

“Xin lỗi chị hai“. Ca Nam cúi đầu vẻ mặt hối lỗi rõ ràng không có lấy một tia không phục, trước nay cậu ta luôn có chừng mực nhưng hễ động đến cô là cậu ta cứ như mất hết lí trí không kiểm soát được. Nhìn cậu ta cô cũng không muốn trách móc.

“Được rồi không sao lần sau rút kinh ngiệm, lát nữa hãy dặn dò những người có mặt ở bệnh viện một chút“.

Ca Nam gật đầu thái độ ngiêm chỉnh khác hẳn với lúc trước: “Rõ chị hai“.

Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, thường thường người đưa bệnh nhân đến đều phải viết vào hồ sơ thông tin và số điện thoại: “À cậu xem trong hồ sơ người bảo hộ tên là gì“.

Ca Nam lấy tờ giấy trên đầu giường lật vài trang: “ Chị hai tên là Hoàng Ưng còn để lại số điện thoại“. 

Cô với tay lấy tờ giấy rồi đọc một loạt chỉ ghi cô bị thiếu máu chứ không có gì ngiêm trọng rút điện thoại trong túi lưu số điện thoại được ghi trên tờ giấy. Cô cảm thấy cơ thể mình bình thường nên bảo Ca Nam làm thủ tục xuất viện tối nay cô còn có một buổi tiệc xã dao nếu không đi tên cáo già kia sẽ gầm gừ đến điên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro