Chương 4: Sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Sóng gió

Lệ Thiên vỗ mạnh vào đầu mình lôi cô ra khỏi cái hình ảnh quá khứ đó, cô nhìn Ca Nam vẫn đang ngồi yên lặng cô đột nhiên chưa muốn về, Lệ Thiên nhớ tới chú Lục hôm trước có nói mới khai trương một club lúc này cô cần giải tỏa đến đó là một ý kiến không tồi.

“Ca Nam chú Lục mới mở club đến đó một chút“.

“Rõ chị hai“.

Chú Lục là bạn cũ của cha cô , sau khi cha mất cô đã gặp lại chú Lục . Sau khi rửa tay gác kiếm chú đã mở một club lớn nằm ở trung tâm. Vì là bạn cũ của cha cô nên việc làm ăn của chú cô cũng giúp đỡ vài phần. Một nửa vệ sĩ ở club đều là người của cô điều đến .

Xe đi ngang qua một con hẻm nhỏ rồi đi vào đường lớn đỗ lại tại một club nằm giữa trung tâm. Ca Nam bước xuống trước mở cửa xe cho Lệ Thiên đập vào mắt là mấy cô gái ăn mặc hở hang đã không còn tỉnh táo trên miệng đang phát ra mấy từ tục tĩu. Đèn biển nhấp nháy bước qua cánh cổng trên bậc thang vài cô gái đứng hai bên tiếp thị mời rượu. Tuy bị Lệ Thiên và đám Ca Nam phớt lờ nhưng họ vẫn giữ nụ cười chuyên ngiệp trên môi. Cô vẫn mặc chiếc đầm dạ hội khi nãy và có vẻ không phù hợp với không khí ở đây nên gây chú ý rất nhiều ánh nhìn.

Hành lang khá rộng, một vài người lảo đảo khoác vai nhau đi qua. Các căn phòng khép kín liên tục có các cô gái ăn mặc thiếu vải ra vào. Nhân viên phục vụ tấp nập bưng rượu và trái cây. Cô đi lướt qua thầm nghĩ việc làm ăn của chú Lục có vẻ rất ổn. Trên tường được khắc rồng phượng hoa văn tinh xảo, mặt sàn được mạ một lớp vàng mỏng chiếu hắt lên trần nhà vô cùng lộng lẫy. Tiếng nhạc từ sàn nhẩy chính không lọt ra ngoài cách âm rất tốt. Một cậu thanh niên trẻ đang tiến lại gần cô với vẻ mặt cung kính. Ca Nam rất nhanh đưa tay chặn trước mặt cậu thanh niên dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta.

Cậu thanh niên giường như không hề lo sợ trước Ca Nam ngược lại vẫn đứng thẳng lưng: “ Thiên tiểu thư ông Lục bảo tôi sắp xếp phòng VIP cho cô“.

Cô quay sang nhìn Ca Nam mặt đã đen xì rất muốn bật cười lần đầu có người dám không khép nép với cậu ta chắc hẳn cậu ta đang rất tức giận.

“Phòng riêng rất ngột ngạt, lấy bàn riêng tôi sẽ ngồi ở sàn nhẩy chính“. Cô trả lời ánh mắt lạnh lẽo không có một tia cảm xúc. Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu cung kính chỉ đường cho cô.

Ca Nam lùi ra sau cô trao đổi ánh mắt với cậu hàm ý muốn nói: “Không có gì to tát bỏ qua đi“, cậu gật đầu cô khẽ cười nhẹ rồi quay đi. Cánh cửa sàn nhẩy mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, dưới ánh đèn mập mờ hàng trăm người đang quay cuồng dưới điệu nhạc. Trên sân khấu 4 cô gái chỉ mặc nội y đang ôm hôn lấy chiếc cột rồi lắc lư. Cô liếc qua rồi đi thẳng theo chỉ dẫn của phục vụ đi lên tầng 2 của sàn nhẩy, ở phía trên là bàn ngồi được ngăn cách nhau bằng một tấm lụa đỏ mỏng tang kết hợp cũng ánh đèn mập mờ tạo nên khung cảnh vô cùng ám mị. Dưới tầng 1 là những chiếc bàn sát sân khấu được đặt xen kẽ nhau trên tầng hai thì cao cấp hơn là những bàn VIP dành cho các thiếu gia muốn chơi chất kích thích.

Vì hành lang tầng hai rất hẹp người đông nên đám Ca Nam phải đi trước dẹp đường, lúc này cô đang hối hận khi nãy dẫn theo quá nhiều người. Trong không gian nhỏ mà cô lại đi với một đám người mặc đồ đen rất dễ dây sự chú ý cho mọi người, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cô. Chỗ của Lệ Thiên nằm ở vị trí rất đẹp có thể nhìn bao quát được xung quanh. Tiếng nhạc lớn xua tan đi nỗi buồn bực của cô. Cô gọi một chai XO, đầu lắc lư theo tiếng nhạc.

Lệ Thiên nheo mi tâm: “Ca Nam cậu không uống sao“.

Xung quanh đám đàn em đang đứng cản đường không để ai lại gần . Không lâu sau khu vực cô ngồi trở thành tiêu điểm dòm ngó của mọi người .

Cậu lắc đầu gương mặt có chút không thả lỏng: “Không thưa chị hai, chị đừng uống nhiều không tốt cho sức khỏe“.

Ca Nam thở dài thực tế cậu không uống vì cậu phải bảo vệ cô, người ta nói phức tạp nhất chính là club. Ở đây có đủ các thành phần ở thành phố H. An toàn của cô với cậu quan trọng hơn gì hết.

Một ly, hai ly, ba ly, nửa trai rượu nhanh chóng bi trút sạch. Cô ngồi tựa lưng vào ghế, khuôn mặt ửng hồng vì men rượu. Cô đưa tay hất mái tóc dài sang một bên. Cô cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng Ca Nam ngồi cách xa cô muộn đoạn cô đập tay xuống chỗ bên cạnh mình ý ra lệnh cho cậu tiến lại gần. Không thắc mắc cậu ngồi vào chỗ Lệ Thiên chỉ. Cô ngả đầu vào vai cậu hơi thở trở nên nhịp nhàng cô vẫn im lặng không lên tiếng cho đến khi bị tiếng ồn đánh thức men rượu.

“Buông ra, chúng mày muốn chết hết phải không có biết tao là ai không mà dám chặn đường, cha tao là Quang Chấn Phong chúng mày đã nghe qua chưa“. Người đàn ông ra sức đấm đá với đám người của Lệ Thiên, khuôn mặt tức giận quần áo trở nên xộc xệch hai tay bị bẻ ngược lại đằng sau khiến hắn đau tím mặt.

Lệ Thiên nheo mắt nhìn tên đàn ông dáng người cao ráo, khuôn mặt miễn cưỡng cũng được cho vào hạng ba. Đôi mắt đỏ rực vì rượu nụ cười gian tà lộ ra vẻ thú tính. Cô cười nhàn nhạt định cho người lôi hắn ra ngoài dậy bảo thì bỗng nhiên Ca Nam lên tiếng.

“Chị hai hắn hà Hy Bảo con trai của thị trưởng thành phố H“.

Lệ Thiên ngây người, thế giới này thật nhỏ.

Cô lắc đầu ngán ngẩm đôi mắt khó chịu nhìn hắn: “Hy Tâm là em gái hắn sao”.

Ca Nam vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đáp lại: “ Đúng chị hai“.

Cô không biết kiếp trước cô nợ nần gì gia đình này mà gần đây chuyện gì cũng có liên quan đến họ. Cô không dậy dỗ một trận có lẽ không biết đường mà lui. Hắn ta chỉ bị bẻ tay mà kêu như lợn chết cô thấy Ca Nam đang đinh đứng lên thì cô đứng lên trước, bước vòng qua bàn tiến lại gần hắn.  Cô xua tay ra lệnh cho đám đàn em buông tay, đôi tay được thả tự do hắn vươn vai rồi nhích thêm một bước đứng áp sát người cô, nhắm mắt hít hương thơm trên người cô rồi cười đê tiện. Ca Nam đứng gần đấy thấy được tà ý của hắn thì bước tới nhanh chóng túm lấy cổ áo hắn tung một nắm đấm khiến hắn ngã sõng xoài ra đất. Lệ Thiên vẫn đứng một chỗ không thề lên tiếng can ngăn ngược lại đôi môi còn nhếch lên một vòng cung nhàn nhạt.

Hy Bảo đứng dậy phủi quần áo bước đến rót một ly rượu từ bàn của Lệ Thiên rồi đứng cách cô 2 bước. Anh nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt xinh hơn cô em gái Hy Tâm của anh quyễn rũ cũng hơn nhiều. Tên Trịnh Phong đúng là không có mắt thưởng thức cái đẹp. Từ lần anh gặp cô ở đám cưới thì đã bị vẻ đẹp của cô mê hoặc, lần này ông trơi giúp anh để anh gặp lại người đẹp anh sao có thể buông tay. Tất nhiên anh không để ý đến cái đấm vừa rồi.

Anh ta đưa tay lên vuốt một lọn tóc Lệ Thiên: “ Trịnh Phong đã bỏ em rồi bây giờ em đi theo tôi, tôi chấp nhận dùng hàng đã qua sử dụng không vấn đề gì“.

Cô không trả lời hắn ngay, cô nhìn hắn một vòng từ đầu đến chân không được một điểm nào vừa mắt, loại đàn ông như hắn tốt nhất là không nên tồn tại. Ánh mắt chứa toàn dâm dục đến cả nụ cười cũng yêu ngiệt. Cô mỉm cười dịu dàng đôi môi anh đào khẽ trả lời.

Lệ Thiên dùng giọng nói mê hoặc: “Thật sao anh cho tôi được cái gì nói thử xem“.

Anh ta tiến lại gần đặt một tay lên vai Lệ Thiên khẽ vuốt ve làn da mịn màng. Ca Nam đứng cạnh đang định xông lên thì bị một tay Lệ Thiên giữ lại, cô vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng không hề lo lắng. Ngược lại hắn đang làm cô thấy thú vị, trò trơi đang đến hồi gay gấn.

“Tôi sẽ cho em những điều tốt đẹp nhất“. Hắn đáp, đôi tay vẫn ko hạ xuống.

Cô mỉm cười ánh mắt trở nên sắc bén, nụ cười biến mất đột nhiên trở thành một con người hoàn toàn khác: “Ồ vậy tôi dành cho anh một điều tốt đẹp trước nhé“.

Cô nháy mắt với hắn rồi quay sang dùng ánh mắt ra lệch cho Ca Nam, một tay đưa lên gỡ bàn tay bẩn thỉu đang đặt trên người Lệ Thiên, những đàn em phía sau nhanh chóng ghìm chặt anh ta vào thành lan can.

Lệ Thiên không lên tiếng, một tay kéo váy một tay luồn vào trong đùi rút ra một khẩu súng. Ca Nam theo cô nhiều năm tất nhiên hiểu cô muốn làm gì rất nhanh nâng một bàn tay của Hy Bảo lên.

Hy Bảo nhìn thấy nòng súng đang chĩa vào mình cả người run rẩy: “ Con chết tiệt, mày động đến tao cha tao sẽ không tha cho mày, cha tao là thị trưởng thành phố H mày chán sống mới dám động đến tao ngày mai tao sẽ cho người đăng tin mày là xã hội đen chứ nữ hoàng cái con mẹ gì“. Anh ta gầm lên đôi môi đang run rẩy từng nhịp.

“Thế sao, vậy tao chờ tin tốt của mày“. Cô nhẹ nhàng nói từng từ, nòng súng lướt qua da thịt của Hy Bảo hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo miệng không ngừng cầu xin vẻ kiêu ngạo tự đắc vừa xong đã biến mất. Cô cầm khẩu súng chốt an toàn được mở, nòng giảm thanh đã lắp – Pằng ---.

Máu tuôn ra xối xả chảy từng giọt xuống mặt đất. Tiếng kêu của hắn khó nghe khiến mọi người phải bịt tai lại. Dj đang đánh nhạc nhìn lên tầng hai thấy một màn kinh dị đôi tay đánh nhạc run rẩy tiếng nhạc đứt quãng tất cả mọi ánh mắt đều nín thở nhìn lên trên tầng.

Cô đưa khẩu súng cho Ca Nam, ánh mắt dừng lại trên vung máu: “ Bàn tay này của mày về sau sẽ không cử động được nữa, phế một bàn tay của mày nếu lần sau tao gặp lại mày tao sẽ phế nốt bàn tay kia“.

Lệ Thiên quay người rời đi đám đàn em buông Hy Bảo xuống, hắn nằm lăn lóc trên sàn máu trên tay vẫn không ngừng chảy. Một vài người có máu mặt ở thành phố H chưa kịp nhìn rõ Lệ Thiên thì cô đã ra khỏi club. Còn một vài người biết thì cũng chỉ im lặng coi như không thấy gì.

Cả đám người ra khỏi club tiếng vọng đằng sau vang lên , xoay người nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mái tóc đã điểm bạc trên khuôn mặt phúc hậu có vài phần hốt hoảng. Chú Lục nhìn qua camera thấy một màn đẫm máu thì nhanh chóng chạy tới nhưng không còn kịp, cả hai bên đều không thể đắc tội.

 “Lệ Thiên cháu sao thế nó là con trai của ngài Thị Trưởng“ .Ông đang định nói thêm thì Lệ Thiên ngắt lời.

“Chú đừng lo chuyện còn lại cháu sẽ xử lý sẽ không ảnh hưởng gì đến chú“.

Lệ Thiên đặt tay lên vai ông ánh mắt kiên định rồi quay lưng đi.

…..

Ánh sáng len lỏi qua tấm rèm màu đen, căn phòng màu lạnh càng trở nên âm u. Chiếc giường hình tròn cỡ lớn. Trong phòng không có đồ đạc dư thừa. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà Lệ Thiên vẫn chưa thức giấc. Ở dưới tầng của biệt thự đám người của Ca Nam vẫn bình thản sau chuyện đêm qua. Sáng nay ngài thị trưởng đã hạ lệnh tìm Lệ Thiên tất nhiên là trong giới Hắc Đạo còn trên Bạch Đạo vẫn sóng yên biển lặng.

Ca Nam thấy LệThiên đi xuống cả đám đàn em cung kính gập người: “Chị hai“.

Lệ Thiên nheo mi tâm có vẻ như Quang Chấn Phong đã cho người tìm kiếm chuyện đêm qua cô đã biết trước sẽ nên cũng không quá ngạc nhiên.

“Chị hai, Quang Chấn Phong cho người đến mời”

Lẹ Thiên gật đầu khuôn mặt vẫn lạnh tanh như chưa từng có chuyện gì.

Cô quay sang nhìn Ca Nam trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ màu tím nhạt bằng lụa: ”Cậu ăn mặc thế này còn ra thể thống gì nữa không mau đi thay đồ“.

Ca Nam gật đầu rồi nhanh chóng biến mất trên cầu thang .

……

Tại nhà hàng đồ Nhật. Lệ Thiên đi trước đám Ca Nam theo sau, cửa căn phòng mở ra bên trong có hai người đàn ông trạc hơn năm mươi tuổi, người còn lại khoảng chừng ba mươi trên người đằng đằng sát khí. Cô ngồi xuống đối diện họ căn phòng nồng nặc mùi thuốc súng.  Quang Chấn Phong nhìn Lệ Thiên bằng ánh mắt đầy cảnh giác, bàn tay gõ nhẹ từng nhịp xuống mặt bàn.

“Ngài thị trưởng bận rộn sao lại có thời gian mời tôi ăn bữa cơm thế này“. Lệ Thiên lên tiếng, đối với ánh mắt sắc bén của Quang Chấn Phong cô không hề mất bình tĩnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng khó nắm bắt.

Quang Chấn Phong tức giận nhìn Lệ Thiên: “Giảo hoạt cô phế một bàn tay của con trai tôi mà còn làm như không có chuyện gì sao“. Ông ta gạt tay ấm trà trên bàn rơi xuống đất vỡ thành những mảnh vụn.

Ông là thị trưởng của thành phố H dưới một người nhưng trên vạn người. Đánh chó thì phải nể mặt chủ, ông biết địa vị của cô ta ở Hắc Đạo nhưng Hy Bảo là con trai ông đúng hay sai ông đều phải đòi lại công bằng cho nó.

Lệ Thiên nhìn người ở trước mặt mình đang ngiến răng ngiến lợi, đưa tay lên gạt nhẹ sợi tóc lòa xòa vào mang tai. Rút bao thuốc trong túi áo Ca Nam tiến tới châm lửa. Cô rít một hơi sâu làn khói từ miệng cô bay ra vô cùng kiêu ngạo, khí thế bức người. Cô mặc một chiếc quần jean áo thun đơn giản bên ngoài khoác một chiếc áo dạ đen dài đến đầu gối.

“Có một câu cha nào con nấy bây giờ tôi mới hiểu được, ý nghĩa của nó sâu xa quá phải không ngài thị trưởng“. Cô cười khinh miệt.

Quang Chấn Phong đứng bật khỏi ghế, mặt đã đen xì đôi mắt hằn liên tia máu. Môi mím chặt sự tức giận đã đến đỉnh điểm: “Cô… con tiện nhân mày sẽ phải trả giá“.

“Được, tôi chờ ông“.

Lệ Thiên búng điếu thuốc ra đất, quay người ra khỏi phòng.  

Cánh cửa nhỏ trong phòng được mở hé, giọng nói phát ra từ sau cánh cửa. Chỉ một câu nói khiến tất cả đều im lặng giọng nói trầm thấp lạnh lùng gương lạnh tức giận của Quang Chấn Phong trở nên trầm tĩnh.

“Ông muốn tôi làm gì“.

Quang Chấn Phong nhìn qua cánh cửa, cả đời ông chưa từng phải dùng cách này để đàm phán nhưng lúc này vì muốn trả thù cho con trai ông nên phải nhún nhường. Người này rất có thế lực ở Châu Á tuyệt đối có thể xử lý được con ả kia. Ông chưa được nhìn mặt hắn king ngiệm ba mươi năm lăn lộn của ông, nghe ngữ khí qua giọng nói tuyệt đối không hề tầm thường.

“Giết cô ta“. Ông gằn từng chữ.

Tiếng cười sau cánh cửa phát ra: “Điều kiện“

Quang Chấn Phong không chần trừ đáp lại: “Bất kể điều gì chỉ cần trong khả năng của tôi“.

Người đàn ông ánh mắt lạnh lẽo chứa vài tia sắn bén, ngón tay đeo một chiếc nhẫn chim ưng chiếc nhẫn cọ xát trên môi. 4 người đàn ông mặc đồ đen phía sau hiểu ý.

Tiếng máy bay ồn ào chiếc dây thừng dài được thả từ trên cao lơ lửng trên không trung , trước khi đi còn để lại một từ: “Được“, rồi bất cả biến mất sau cửa sổ. Đến khi người của Quang Chấn Phong đi vào thì đã không còn một bóng người. Giống như căn phòng này chưa từng có người tồn tại. Có thể điều máy bay quân dụng tại thành phố này chắc chắn không tầm thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro