chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Hòa Giải và Những Ký Ức Đáng Nhớ

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi qua các hàng cây ven đường. Pond phóng chiếc xe đạp qua nhà Phuwin, lòng cảm thấy hồi hộp lẫn phấn khởi. Hôm nay không chỉ là một ngày mới, mà còn là một khởi đầu mới cho cả hai. Khi cậu bạn lên xe, Pond mỉm cười, phá tan không khí nặng nề giữa họ.

“Tao và mày bỏ qua cho nhau nhé,” Pond bắt đầu, giọng nói chân thành. “Những chuyện trước tao đã làm với mày, chúng mình làm bạn nhé?”

Phuwin nhìn thẳng vào mắt Pond, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. “Ừ, tao cũng đồng ý. Coi như bắt đầu lại từ đầu,” cậu gật đầu, nụ cười trên môi không giấu nổi sự phấn khích. Cảm giác nhẹ nhõm khi không còn oán thù, cả hai bạn như thở phào nhẹ nhõm.

Khi đến trường, họ cùng nhau cất xe và bước lên tầng lớp học. Không khí trong lớp hôm nay có phần sôi động hơn, mọi người cũng cảm nhận được sự thay đổi giữa Pond và Phuwin. Vừa bước vào lớp, ánh mắt của các bạn học sinh đều đổ dồn vào hai người. Trước đây, họ chỉ biết cãi vã và tranh chấp, nhưng giờ đây, nụ cười trên môi của cả hai khiến mọi người bất ngờ.

Pest, một người bạn thân thiết của Phuwin, không thể kiềm chế được sự hào hứng. “Ôi dồi ôi, bạn tui ơi! Lúc trước ghét Pond lắm mà!” chàng trai cười tươi rói, ánh mắt châm chọc nhưng không thiếu sự vui vẻ.

Boe, một học sinh khác trong lớp và cũng là bạn của Pond, lập tức phụ họa. “Đúng rồi, mày cũng vậy mà, Pond!” Cả lớp đều bật cười trước sự hài hước của họ, không khí trở nên vui vẻ hẳn lên.

Pest vui vẻ tiến lại gần và đưa cho Phuwin một hộp sữa. Khi hai tay họ chạm vào nhau, ánh mắt của Pond bất chợt ánh lên một tia cảm xúc khó tả. Trong khoảnh khắc đó, anh nhớ lại lần họ hôn nhau—cảm giác ấm áp, ngọt ngào và cả sự hồi hộp không thể quên. Như một phản xạ tự nhiên, Pond đứng dậy giả vờ bị té vào lòng Phuwin.

“Ôi!” Phuwin bị bất ngờ, mặt cậu đỏ bừng. Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm, nụ cười vẫn không ngớt trên môi, khiến Pest chỉ biết đứng đó tức tối. Nhưng thực ra, Pest không hề tức giận, mà chỉ cảm thấy thú vị với hành động của Pond.

“Pond, mày đang làm gì vậy?” Phuwin vừa nói vừa đẩy Pond ra, nhưng không giấu được nụ cười trên môi. Cảm giác gần gũi giữa họ ngày càng mạnh mẽ hơn, và cả lớp học dường như bừng sáng lên bởi sự hòa nhã giữa hai cậu bạn trước đây thường xuyên gây gổ.

“Chỉ là kiểm tra phản ứng của cậu thôi!” Pond đáp lại, ánh mắt lém lỉnh khiến mọi người bật cười. Cả lớp hòa trong tiếng cười, và những lo âu, bực bội trước đây dần tan biến.

---

Giờ Học

Buổi học diễn ra với không khí vui vẻ và thoải mái. Hai người họ ngồi chung bàn, trò chuyện về những sở thích, những bộ phim yêu thích và cả những kỷ niệm vui buồn trong quá khứ. Các bạn học sinh xung quanh không thể không ngạc nhiên trước sự thay đổi này. Họ không thể tin rằng Pond—cậu học sinh “chúa tể” của lớp, và Phuwin—cậu bạn thường xuyên đối đầu, giờ đây lại có thể ngồi chung và vui vẻ như vậy.

Pond và Phuwin cũng không ngại chia sẻ những câu chuyện hài hước về những lần cãi nhau và những kỷ niệm thú vị trong trường. Mỗi câu chuyện được kể ra khiến mọi người đều phải bật cười và thêm phần gắn kết hơn.

“Nhớ lần mày bơi qua hồ để lấy cái bóng bay không?” Pond nói, ánh mắt đầy hào hứng. “Mày ngã và ướt hết cả người!”

“Thì có sao đâu!” Phuwin đáp lại, cười lớn. “Ít ra tao cũng đã có một kỷ niệm đẹp. Hơn cả việc bị mày hại đến mất mặt trước cả lớp!”

Cả lớp cùng nhau cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian lớp học. Trong khoảnh khắc ấy, không khí giữa họ thật sự trở nên gần gũi và thân thiết.

Khi tiếng chuông báo giờ học kết thúc vang lên, cả lớp bắt đầu chuẩn bị ra về. Nhưng trước khi rời khỏi lớp, Pest gọi Pond lại. “Ê, mày có ý định gì với Phuwin không?” anh hỏi với một ánh mắt tinh nghịch.

Pond ngần ngại, mặt hơi đỏ. “Tao… chỉ muốn làm bạn với cậu ấy thôi.” Nhưng trong sâu thẳm lòng, anh biết rằng cảm giác dành cho Phuwin không chỉ đơn thuần là bạn bè.

Pest cười tinh quái. “Thôi nào, không cần phải ngại! Mọi người đều thấy cách hai người nhìn nhau. Thích nhau thì cứ thừa nhận đi!” Cả lớp lại một lần nữa cười ồ lên, khiến Pond cảm thấy xấu hổ, nhưng không thể không hài lòng với sự chú ý này.

Phuwin đứng bên cạnh, nghe thấy những lời Pest nói, trong lòng cũng cảm thấy bối rối. Cảm giác của cậu dành cho Pond cũng đang lớn dần lên, nhưng liệu đây có phải là tình cảm mà cậu đang tìm kiếm?

“Chúng mình đi ăn gì không?” Phuwin đề nghị, muốn chuyển hướng câu chuyện và cũng để trốn tránh cái nhìn châm biếm của Pest.

“Được chứ!” Pond đáp, nụ cười trên môi không thể nào che giấu sự vui vẻ trong lòng.

Cả hai bước ra khỏi lớp, cùng nhau đi về phía căn tin, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng hai người bạn mới trở thành bạn bè. Những bước chân vui vẻ hòa vào âm thanh của cuộc sống học đường, như một khởi đầu mới đầy hứa hẹn đang chờ đón họ ở phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro