2. Kẻ thù lớn nhất (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lại là một ngày bận rộn không ngừng nghỉ của Hàn Lăng Nhạc. Nàng phải liên tục giải quyết hợp đồng, trưa còn phải đi gặp đối tác, bận rộn quay cuồng trong công việc đến nỗi mà từ sáng sớm đến giờ mới chỉ bỏ bụng được một ly trà mà buổi trưa khi gặp đối tác đã uống.

Đang cố chống lại stress do áp lực công việc bằng cách tiếp tục làm việc thì điện thoại bàn nối với máy thư ký vang lên. Nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, một phần do đầu đang đau, chẳng thể nghĩ nổi, nhấc máy.

Ngay lập tức giọng thư ký Giang từ bên kia kính cẩn báo.

Thưa Chủ tịch, thiếu gia vừa mới tới, nói là có chuyện gấp cần gặp ngài ngay, hiện thiếu gia đang chờ bên ngoài.

Thư ký Giang, anh làm việc với tôi bao lâu rồi mà giờ còn phải gọi điện báo chuyện này sao? Tôi đã nói nếu là thiếu gia tới tìm tôi, cứ trực tiếp mời vào phòng làm việc của tôi, không cần thông báo.

Dạ tôi xin lỗi Chủ tịch. Tôi gọi điện báo cho ngài là yêu cầu của thiếu gia. Thiếu gia nói nếu ngài bận gặp đối tác hay họp thì thiếu gia sẽ đợi bên ngoài, không làm phiền ngài làm việc.

Nghe đến đây, trong lòng nàng dâng lên một cỗ cảm giác ấm áp. 

Đúng là Phong Nhi rất hiểu chuyện mà.

Mau mời thiếu gia vào đi.

Dạ vâng.

Lăng Nhạc gác máy, mong đợi nhìn về phía cửa. Mấy phút sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa, liền sau đó thư ký Giang mở cửa, đứng một bên nhường đường cho Lăng Phong bước vào.

Nàng còn chưa kịp theo thói quen đứng dậy ôm chào em trai bảo bối, đã thấy sau cửa còn xuất hiện thêm một người nữa. Là một cô gái.

Lúc này trong lòng nàng đã sớm không vui, vừa không được ôm bảo bối đã thấy bảo bối dẫn theo một cô gái. Chuyện gấp mà thư ký Giang đã nói sẽ không phải là bảo bối đem bạn gái tới ra mắt chị gái đấy chứ!

Nàng không cam lòng nhìn bảo bối có người yêu, đã vậy còn là một cô gái nữa. Nàng muốn cô gái duy nhất xuất hiện trong cuộc sống của bảo bối chỉ có mình nàng. 

[ Au: Chị không muốn người yêu của em trai là con gái vậy chẳng lẽ là con trai? ]

Tuy trong lòng đang phẫn nộ không ngớt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ, bước tới ôm em trai cưng, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo không dễ gì phát hiện nhìn về phía cô gái đang đứng trước cửa kia.

Ôm chị gái xong, Lăng Phong chỉ về cô gái đang đứng chần chừ trước cửa, cười giới thiệu với chị gái.

Chị hai, đây là Uyển Uyển, bạn cùng lớp rất thân với em.

Uyển Uyển? Sao lại gọi thân thiết thế?

Lúc này cô gái kia mới dám tiến về phía Lăng Nhạc, cúi đầu chào, nhỏ nhẹ nói.

Em chào chị. Em là bạn của Lăng Phong, Lưu Uyển Uyển.

Phù! Ra Uyển Uyển là tên của cô bé này, không phải là Phong Nhi gọi thân mật gì. Như vậy có thể loại trừ khả năng là người yêu của Phong Nhi rồi.

Lăng Nhạc khẽ thở phào một tiếng trong lòng, sau đó cũng mỉm cười đáp.

Chào em.

Lăng Phong lúc này mặt đầy lo lắng nhìn nàng.

Chị hai, thật ra hôm nay em dẫn Uyển Uyển tới tìm chị là vì muốn nhờ chị giúp tìm người.

Nàng ngớ người nhìn Lăng Phong. Chuyện gấp kia là vì muốn nhờ nàng tìm người?

Phong Nhi, nếu là chuyện tìm người thì em cần gì phải tới tận đây gặp chị, cứ trực tiếp sai Dương Trừng giúp em đi tìm người là được rồi.

Không phải, chuyện không đơn giản như vậy đâu chị hai.

Lăng Nhạc khẽ nhíu mày, có chuyện gì mà người của nàng cũng không thể tự giải quyết được?

Chị hai, em tới nhờ chính chị giúp, là vì không muốn dùng danh Hàn gia chúng ta ra mặt.

Đôi mày của nàng càng nhíu chặt hơn. Chuyện tìm người này rốt cuộc là phức tạp đến mức nào mà không thể dùng danh Hàn gia can thiệp?

Được rồi. Ngồi xuống kể cho chị nghe đi, chị sẽ nghĩ cách giúp em.

Sau khi nghe Lăng Phong và Uyển Uyển kể lại đầu đuôi sự việc, nàng cũng dần hiểu được mức độ nghiêm trọng của câu chuyện, xem ra đây không đơn thuần chỉ là đi tìm người.

Chị hiểu rồi. Em không muốn dùng tới danh Hàn gia ra mặt, là vì muốn cho gia tộc chúng ta tránh khỏi bị liên lụy vào mấy chuyện này, phải không?

Nếu chỉ là tiền trạm thì không có gì khó, cũng không cần chị trực tiếp ra mặt. Nào, chúng ta cùng tới đó.

Lăng Nhạc nhanh chóng phân phó cho thư ký Giang đi chuẩn bị xe, nàng còn gọi cho Dương Trừng tới.

Sau khi chuẩn bị xong, nàng cùng Lăng Phong và Uyển Uyển lên xe. Dù sao nghe tới điểm đến là một bar cao cấp, độ phức tạp và nguy hiểm cũng khó lường, nên nàng mới muốn Dương Trừng cùng đi, có gì có thể hộ tống Lăng Phong vào trong nơi như thế.

Xe dừng lại trước cửa chính của bar. Trước cửa chính vào bar có hai người thân hình cường tráng trông không dễ gì giải quyết gọn lẹ khẽ khàng. [ Au: Ý là chị ấy định dùng đến bạo lực nếu thấy hai người này có thể giải quyết nhanh gọn mà không làm người khác chú ý tới ] Hai người kia chắc chắn là bảo vệ của bar này, họ chuyên giám sát những người vào bar. Muốn vào trong này nhất định phải có tên trong danh sách hôm nay, không có tên thì đừng mong bước được một chân qua cửa.

Ánh mắt nhanh chóng quan sát đánh giá địa điểm, trong lúc đang suy nghĩ phải làm sao để Phong Nhi và Uyển Uyển vào được bên trong dù không có tên trong danh sách hôm nay, ánh mắt Lăng Nhạc vô tình lướt qua bảng hiệu một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Lăng Phong và Uyển Uyển ngồi bên lo lắng không biết Lăng Nhạc sẽ làm cách nào để có thể đưa họ suôn sẻ vào trong đó, dù họ không biết nhiều về thế giới của những con người hoạt động về đêm này, nhưng nhìn thấy hai người đàn ông ăn mặc như hộ pháp đứng trước cửa giám sát những người tới bar, hai người đều ngầm hiểu không dễ dàng gì mà có thể thành công đột nhập vào trong. 

Đương lúc đang nghĩ đến việc bỏ cuộc, vì dù sao Hàn Lăng Nhạc vốn chưa từng dính dáng gì đến một thế giới không được lành mạnh như thế này thì thấy nàng rút điện thoại ra, nhấn số gọi cho một người.

Đương Lạc Triệu bên này vừa mới kết thúc cuộc làm ăn cuối cùng trong ngày, đang định ngả lưng xuống giường thư giãn một chút thì lại có điện thoại gọi tới. Đang định nổi nóng vì bị làm phiền thì thấy tên người gọi tới là Hàn Lăng Nhạc.

Anh quên luôn cả chuyện nghỉ ngơi lẫn nóng giận vì bị làm phiền, nhanh chóng bắt máy, giọng nói chuyện cũng rất vui vẻ.

Lăng Nhạc, muộn vậy rồi em còn có chuyện gì mà gọi cho anh vậy?

Lăng Nhạc vốn là người không thích vòng vo rào trước đón sau, nhanh chóng đề cập vào chuyện chính với Lạc Triệu.

Em nhớ hồi trước anh từng kể dưới quyền anh có một bar tên LDP phải không?

Dù sao có thể trở thành "Ông hoàng Kinh doanh" cũng phải là một kẻ có đầu óc biết nắm bắt nhanh, nghe Lăng Nhạc trực tiếp gọi tới hỏi chuyện này, anh có thể lờ mờ đoán được Lăng Nhạc là đang gặp khó, nhanh chóng nói.

Em muốn vào trong ngay phải không? Được, để anh nói với quản lý bar đó một tiếng, em chờ một chút.

Được, cảm ơn anh. Khi nào rảnh sẽ mời anh một bữa.

Ôi, anh biết một bữa ăn của em đáng giá ngàn vàng thế nào mà. Đợi đến khi nào em mới rảnh được đây?!

Em cũng không thể nói trước được là khi nào. Nhưng em là một người trọng chữ tín.

Là một người trọng chữ tín... dù thế nào cũng sẽ không thất tín với đối phương. Lạc Triệu ngầm hiểu ý của nàng, nhanh chóng liên lạc cho quản lý bar LDP. Sau đó còn cẩn thận dặn dò thêm quản lý điều thêm vài vệ sĩ nữa tới bảo vệ từ xa cho người bên Lăng Nhạc.

Nàng đương nhiên rất tin tưởng năng lực giải quyết của Lạc Triệu nên mới nhờ cậy tới. Quả nhiên, một lúc sau đã thấy một người đàn ông trung niên dáng người hơi gầy từ bên trong chạy ra ngoài, nhanh chóng tiến về phía ghế sau xe của Lăng Nhạc. Thư ký Giang hiểu ý, bấm nút điều khiển cho hạ cửa sổ bên ghế Lăng Nhạc đang ngồi.

Người đàn ông đang đứng trước mặt Lăng Nhạc chính là quản lý của bar LDP, theo sự giao phó của Lạc Triệu mà vội ra ngoài đón tiếp Lăng Nhạc.

Hàn tiểu thư, tôi là quản lý của bar, ông chủ đã điều tôi tới đón tiếp tiểu thư. Mời tiểu thư cứ tự nhiên vào cửa, không cần làm kiểm tra qua cửa.

Lăng Nhạc khẽ gật đầu, biểu lộ ý nàng đã hiểu rồi, sau đó quay lại nhìn Phong Nhi cùng Uyển Uyển đang ngồi bên cạnh, khẽ cười nói.

Có thể vào rồi. Hai đứa theo người quản lý này vào, Dương Trừng sẽ theo hộ tống bảo vệ hai đứa. Dương Trừng, có chuyện gì không thể tự ý giải quyết phải báo lại cho tôi ngay.

Rõ, thưa chủ nhân.

Dương Trừng sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của Lăng Nhạc liền nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe cho hai người Lăng Phong và Uyển Uyển.

Quản lý bar dẫn đường cho Lăng Phong, Uyển Uyển và Dương Trừng đi theo hộ tống qua cửa dễ dàng. Khi thấy bóng dáng Phong Nhi đã khuất sau cánh cửa, Lăng Nhạc mới nhấn nút nâng cửa sổ tự động lên, sau đó mở mặt bàn đang đóng sau ghế lái ra, đặt laptop lên tiếp tục giải quyết công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro