3. Kẻ thù lớn nhất (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tiếng sau, một số người từ bên trong bar LDP bước ra, họ vừa vội vã rời đi vừa có vẻ lo sợ nói với nhau.

Đi nhanh thôi. Kẻ đang điên cuồng đập phá bên trong chính là Tằng Phúc con của lão đại Bảo Trình Tằng Nhân đấy!

Đáng sợ quá! Cô gái kia cũng thật không biết điều. Đã được thái tử Bảo Trình để ý tới thì dù có không muốn cũng không được chống đối ngang ngược như thế chứ!

Hình như còn có hai người nữa đi cùng cô ta, chắc là bạn. Người trông nhỏ hơn đã bị Vương đại thiếu kéo đi rồi, người còn lại trông thân thủ có vẻ không tồi, dám xông vào quyết đấu với một đám đàn em của Tằng Phúc. Hai bên đang giao tranh rất quyết liệt.

.....

Thư ký Giang lúc đó đang hạ cửa sổ xe xuống để quan sát tình hình bên ngoài thì vô tình nghe được, trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm không lành.

Nghe miêu tả của những người kia sao giống như là đang nói về thiếu gia, bạn của thiếu gia và Dương Trừng vậy?!

Chủ tịch! Tôi thấy hình như bên thiếu gia xảy ra chuyện rồi!

Hàn Lăng Nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng lúc này khiến thư ký Giang cảm thấy không rét mà run. Cố gắng giữ bản thân bình tĩnh trở lại, anh kể lại đầu đuôi những gì mình nghe được từ mấy người vừa chạy ra khỏi bar, sau đó còn nuốt nước bọt, hỏi.

Chủ tịch, ngài nghĩ sao? Liệu có phải bên thiếu gia có chuyện gì rồi không?

Lúc này Lăng Nhạc mới mở miệng, giọng nghe càng thêm lạnh lẽo hơn.

Dương Trừng chưa có liên lạc yêu cầu ứng cứu, nếu bên đó xảy ra chuyện thật thì có lẽ do anh ta đang phải đấu với đám người kia. Người do Đương Lạc Triệu sắp xếp âm thầm theo bảo vệ Phong Nhi cũng không có báo gì thì thật sự là khó hiểu.

Thư ký Giang chấn kinh. Vì đã đi theo chủ tịch từ những ngày đầu nàng tiếp quản tập đoàn Hàn Gia nên anh ta cũng biết giữa chủ tịch và Đương Lạc Triệu - "Ông hoàng Kinh doanh" có mối quan hệ rất tốt, nhưng anh ta không ngờ bar LDP này là của Đương Lạc Triệu. 

Ngay cả Đương Lạc Triệu cũng đã dính dáng đến xã hội đen rồi, vậy thì chủ tịch trong tương lai không xa cũng không thể tránh khỏi liên quan tới xã hội đen. Anh ta không mong muốn điều đó sẽ xảy ra, bằng suy nghĩ của một người tận tụy làm việc cho chủ tịch.

Chủ tịch cần quyền lực lớn mạnh trong thương giới chứ không phải trong thế giới ngầm. Chủ tịch không nên dính dáng nhiều tới xã hội đen, nếu không cuộc sống của chủ tịch sẽ càng có thêm nhiều mối lo nguy hiểm.

Lăng Nhạc mặt âm trầm, có vẻ đang suy tính điều gì đó, nói.

Thư ký Giang, anh ra ngoài đứng canh một lúc. Tôi cần làm một vài chuyện.

Chủ tịch, vậy còn thiếu gia thì sao???

Thư ký Giang nhìn ánh mắt của Lăng Nhạc, liền hiểu ý, vội vàng nâng cửa sổ lên, xuống xe, rất nghe lệnh đứng chắn trước cửa xe.

Lúc này Lăng Nhạc mới kéo một cánh tủ nhỏ làm ẩn trong phần dựa của ghế, vì cùng màu với màu da bọc ghế và được làm vô cùng khéo léo nên nếu là người không biết sự tồn tại của cái tủ nhỏ này thì sẽ không thể phát hiện ra được.

Nàng mở tủ, bên trong là hai bộ đồ, một đen tuyền một đen đỏ và một chiếc hộp nhung đỏ. Nàng lấy bộ đồ đen tuyền ra, nhanh chóng thay đồ, rồi lấy từ trong chiếc hộp nhung đỏ một chiếc nhẫn ngọc lục bảo hình dáng một con mãng xà thân quấn quanh ngón tay đeo vào.

Lăng Nhạc mở điện thoại gọi điện tới một nơi, nói vài câu rồi cúp máy, sau đó mở cửa xe bước xuống, ánh mắt vừa lạnh lùng lại ẩn giấu một tia tàn nhẫn.

Thư ký Giang kinh ngạc trước diện mạo mới của chủ tịch, trong lòng thầm nghĩ.

Chủ tịch mặc như thế cũng quá... ngầu rồi!!!!

Đi thôi.

Lăng Nhạc bước về phía cửa bar, thư ký Giang liền đi theo sau hộ tống.

Hai người bảo vệ đứng trước cửa trước đó đã thấy quản lý đón tiếp mấy người tới bằng chiếc xe kia, thấy hai người bọn họ cũng bước xuống từ chiếc xe đó nên không kiểm tra, trực tiếp đẩy cửa mời Lăng Nhạc và thư ký Giang vào.

Bên trong bar lúc này không có tiếng nhạc ầm ĩ như bình thường, không gian ngoài sảnh im ắng đến đáng sợ. Quầy pha chế không có một bartender nào đứng đó, khách ở ngoài sảnh cũng rất ít, tất cả những người đó đang lo sợ nhìn về phía một căn phòng ở lầu một.

Lăng Nhạc chỉ cần quan sát qua liền có thể mơ hồ đoán ra điều gì đó, chuyển hướng thẳng đến cửa phòng đó. Những người đang ngồi ngoài sảnh có người ngạc nhiên có kẻ lo lắng cùng thở dài khi thấy Lăng Nhạc đi về phía căn phòng đó. Nàng đương nhiên có thể đoán được mấy người đó nghĩ gì, chắc họ đang nghĩ nàng không biết chuyện gì nên mới dám tới căn phòng này.

Các phòng riêng trong bar cách âm cũng không tệ, nhưng nếu ở ngoài mà vẫn có thể nghe được tiếng ầm ĩ bên trong thì chắc chắn bên trong phòng đang có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức mơ hồ có thể nghe cả tiếng đấm đá.

Lăng Nhạc mở điện thoại lên, kiểm tra lại tín hiệu gắn trên tai nghe không dây dùng trong trường hợp khẩn cấp mà Dương Trừng luôn mang theo. Tín hiệu cho biết chắc chắn Dương Trừng đang ở trong căn phòng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro