Chương 61-63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Lời yêu thương

Lâm Chi nhìn lướt qua bìa sách, đúng là viết hai chữ "Kịch bản", nhưng bên trong kẹp một chồng tư liệu.

Một chồng tư liệu vô cùng chi tiết về cô, liệt kê tất cả những điều cô thích và không thích ở mọi khía cạnh.

Hóa ra vừa rồi anh xem cái này, chẳng trách gần những thứ anh tặng cô đều thích.

Cầm kịch bản lên, một quyển sách khác trong ngăn kéo lại hấp dẫn sự chú ý của Lâm Chi.

Đó là một cuốn sách bìa trắng in hình hai trái tim. Tiêu đề bắt mắt làm khóe miệng Lâm Chi giật giật ——《 1000 lời yêu thương, kiệt tác giúp bạn quyến rũ bạn gái trong vòng một tuần》.

Cô mở sách ra đọc vài trang, phát hiện những lời yêu thương Quý Hoài Thịnh nói với cô mấy ngày trước đều từ đây mà ra, ngọt đến phát ngấy, vô cùng buồn nôn.

Kẽo kẹt, cửa toilet mở ra, Lâm Chi vội vàng đặt quyển sách lại chỗ cũ, bình tĩnh ngồi xuống.

Quý Hoài Thịnh đến gần cô: "Đi nào, chúng ta xuống lầu thôi."

"Vâng." Lâm Chi đứng dậy.

Hai người cùng xuống lầu, chốc lát sau một mình Quý Hoài Thịnh đã chuyển hết mấy chậu hoa, không cho cô động tay vào.

Hai người lên xe, Quý Hoài Thịnh nổ máy, chạy về nhà Lâm Chi.

Hơn mười phút sau, chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ kiểu Tây, đây là nhà Lâm Chi.

Trước đây anh từng đưa cô về nhà, nhưng chỉ đến cửa, không đi vào.

Anh xuống xe, lấy hoa trong cốp ra, đi theo Lâm Chi vào trong. Trong sân có một một bà lão khỏe mạnh hòa ái đang chơi đùa với con chó nhỏ lông xám.

Lâm Chi chào bà cụ: "Bà ơi, cháu về rồi."

Bà lão ngẩng đầu nhìn cô: "Chi Chi của chúng ta về rồi." Bà đẩy chiếc kính viễn thị trên mũi, nhìn Quý Hoài Thịnh phía sau Lâm Chi: "Đây là?"

"Đây là... bạn trai cháu." Lâm Chi có chút ngượng ngùng.

Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Quý Hoài Thịnh, "Anh mau chào đi."

Quý Hoài Thịnh tiến lên hai bước, chào bà lão: "Cháu chào bà. Hôm nay tới vội quá, cháu không kịp chuẩn bị quà, lần sau nhất định sẽ có ạ."

Bà lão bước tới, nhìn Quý Hoài Thịnh: "Cháu khách khí quá, không cần tốn kém đâu." Bà đưa tay vỗ về khuôn mặt mịn màng của Quý Hoài Thịnh, thở dài: "Tiểu tử, cháu thật đẹp trai, rất xứng đôi với Chi Chi nhà chúng ta."

Quý Hoài Thịnh không thích những người phụ nữ khác chạm vào mình, bệnh sạch sẽ của anh chỉ không có tác dụng với Lâm Chi. Bây giờ, bà cụ lại dùng bàn tay vừa nghịch chó vỗ mặt anh, trong lòng anh rất không thích.

Nhưng để cưới được vợ, anh nhịn. Muốn cưới vợ thì phải lấy lòng người nhà của vợ, đây là điều mấy hôm trước anh đọc được trong sách

Anh cố nén sự khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn bà đã khen ạ."

Lâm Chi bảo Quý Hoài Thịnh chuyển hoa vào trong sân, còn cô nói chuyện phiếm với bà cụ.

Lúc Quý Hoài Thịnh chuyển hoa, con chó Teddy màu xám mũm mĩm kia cứ quanh quẩn bên chân anh. Đến lúc anh làm xong thì nó đột nhiên chạy về chuồng.

Anh quét mắt nhìn qua chuồng chó, thấy một chiếc ô màu trắng rất lớn che phía trên. Nhìn thêm vài lần, anh lại cảm thấy cái ô kia trông quen quen.

Vừa định nhìn kỹ lại thì Lâm Chi bảo anh vào nhà nghỉ nên đành phải thôi.

Hôm nay chỉ có một mình bà cụ ở nhà nên Quý Hoài Thịnh không cần ứng phó với những người khác. Anh vào nhà nghỉ ngơi, uống chút trà, rồi tạm biệt bà lão.

Lâm Chi đưa anh ra cửa, trước khi lên xe, Quý Hoài Thịnh ôm cô, hôn tạm biệt, hai người dùng dằng một hồi lâu.

Anh nhớ ra hôm nay hình như còn chưa nói mấy lời yêu thương với Lâm Chi nói, vì vậy ho nhẹ nói: "Đoán xem hôm nay anh muốn ăn cái gì?"

Lâm Chi nhớ tới nội dung trong quyển sách kia, khóe miệng run rẩy, anh lại bắt đầu nói những lời ngọt ngấy đó rồi.

Cô đáp: "Anh si mê em đến ngốc rồi sao? Có phải ngày mai anh sẽ hỏi sự khác biệt giữa em và những vì sao là gì đúng không?"

Lời Quý Hoài Thịnh muốn nói đột nhiên nghẹn trong cổ họng, anh xấu hổ sờ mũi, bị phát hiện rồi sao? Có vẻ mấy lời âu yếm đó không dùng để theo đuổi vợ được nữa rồi.

Chao ôi, xem ra anh phải tìm cách khác.

Quý Hoài Thịnh hậm hực về nhà.

- --

Mỗi ngày Quý Hoài Thịnh đều nghĩ cách biến bạn gái thành vợ, dùng đủ loại phương pháp tán gái nhưng hình như lần nào cũng không hiệu quả.

Hơn một tháng gió êm sóng lặng trôi qua, hôm nay Lâm Chi nhận được điện thoại của Chu Hách. Cậu hẹn cô đi ăn một cơm, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cô biết.

Lâm Chi hỏi chuyện quan trọng gì mà không thể nói qua điện thoại, Chu Hách bảo phải nhìn tận mắt, chính tai nghe mới có sức thuyết phục nên cô đành phải đến chỗ hẹn.

Pink quay trở lại rồi đây. Mình sẽ sửa lại tiêu đề của chương 60 do nhầm lẫn đôi chút. Sorry, để các nàng chờ lâu quá

*****************
Chương 62: Chia tay

Chu Hách hẹn Lâm Chi dùng bữa tại một nhà hàng Pháp cao cấp ở trung tâm thành phố lúc sáu giờ chiều.

Sáu giờ, Lâm Chi đến như đã hẹn.

Cô đẩy cửa nhà hàng báo số bàn cho nhân viên phục vụ, rồi người đó đưa cô tới vị trí cạnh cửa sổ trên lầu hai. Chu Hách đã ngồi đó chờ cô.

Nhà hàng do Chu Hách chọn có cách trang trí thoải mái, dễ chịu, khung gian trang nhã, trên bàn đặt một bình hoa bằng sứ trắng, trong bình cắm vài bông hoa bách hợp đương nở, hương hoa thoang thoảng.

Lâm Chi nhìn bình hoa trên bàn rồi ngồi xuống, hỏi Chu Hách "Có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải nói trực tiếp?"

Chu Hách nhấp một ngụm cà phê, nói không nhanh không chậm: "Ăn cơm xong rồi nói được không? Em sợ sau khi biết chuyện, chị sẽ tức không ăn nổi."

Lâm Chi lắc đầu: "Tôi không đói lắm, lúc nãy vừa ăn ở nhà rồi. Cậu cứ nói đi."

"Chị xem cái này đi." Chu Hách lấy ra một phong thư màu vàng giấy dai, đẩy đến trước mặt Lâm Chi.

Lâm Chi nghi hoặc nhìn Chu Hách, mở phong thư, lấy ra một xấp ảnh và vài giấy tờ văn kiện.

Lâm Chi xem từng thứ một, càng xem lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt cũng càng thêm âm trầm.

Những bức ảnh đó chụp lại cảnh Quý Hoài Thịnh đi ăn cùng một người phụ nữ trẻ. Hai người đi bộ cạnh nhau, rồi cùng lên một chiếc xe hơi.

Còn những giấy tờ kia là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Quý Hoài Thịnh, cho thấy thân thể anh rất khỏe mạnh, không bị rối loạn chức năng sinh lý. Giấy khám bệnh lúc trước của anh đều do một vị bác sĩ họ Triệu bịa đặt, anh luôn lừa cô.

Tài liệu cuối cùng cho thấy Quý Hoài Thịnh là người thu mua công ty nhà họ Lâm, khiến công ty nhà cô rơi vào cảnh khốn cùng.

Sau khi xem xong văn kiện, Lâm Chi cúi mặt không nói gì, nhấp một ngụm cà phê không đường, cổ họng cay xè giống như tâm tình cô lúc này. Cô cau mày, uống hết tách cà phê đắng ngắt.

"Xem hết chưa?" Chu Hách hỏi cô.

"Xem xong rồi."

"Chị nhìn xuống dưới lầu đi." Chu Hách chỉ vào góc bên trái lầu một, nói.

Lâm Chi nhìn theo hướng cậu chỉ, hai mắt đột nhiên mở to.

Trên bàn ăn ở góc trái lầu một, Quý Hoài Thịnh cùng người phụ nữ trong ảnh đang ăn cơm, người phụ nữ kia còn bóc tôm hùm cho anh.

Lâm Chi cảm thấy trái tim nhói đau, quả nhiên tận mắt nhìn thấy chấn động hơn xem ảnh rất nhiều.

Cô rất muốn hỏi vì sao Quý Hoài Thịnh lại lừa dối cô nhiều chuyện như vậy, anh nói thích cô cũng là giả sao? Chẳng qua chỉ muốn lừa cô thôi.

Lâm Chi nhìn chằm chằm hai người dưới lầu, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Quý Hoài Thịnh.

Cô thấy Quý Hoài Thịnh dưới lầu lấy di động ra, giọng nói trầm thấp của anh nhanh chóng truyền đến.

Quý Hoài Thịnh: "Alo, có chuyện gì vậy?"

Lâm Chi hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trí, cố gắng hết sức để giọng mình nghe bình thường: "Không có gì, chỉ là nhớ anh thôi. Anh đang làm gì vậy?"

Quý Hoài Thịnh: "Đang ăn cơm với bạn, em ăn chưa?"

Lâm Chi: "Ăn rồi. Anh ăn cơm cùng bạn nào thế? Nam hay nữ?"

Quý Hoài Thịnh: "Ăn cùng bạn bè hồi nhỏ, nam nữ đều có."

Bạn nữ hồi nhỏ, không phải là thanh mai trúc mã sao?

Rõ ràng chỉ có một nữ, còn bảo nam nữ đều có. Tên khốn này quả nhiên luôn lừa dối cô. Trong lòng Lâm Chi thầm mắng Quý Hoài Thịnh.

Tiếp theo, cô thấy người phụ nữ dưới lầu lại bóc một đĩa tôm hùm khác đưa cho Quý Hoài Thịnh. Trong điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nói dịu dàng của người phụ nữ kia: "A Thịnh, đĩa này cho cậu, thử chấm nước sốt này xem có ngon không? Tôi tự làm đấy."

Quý Hoài Thịnh gắp một miếng tôm chấm nước sốt rồi cho vào miệng nhai vài cái, nói: "Hương vị không tồi."

Người phụ nữ kia nhoẻn miệng cười.

Lâm Chi cảm thấy nụ cười kia thật là chói mắt. Cô không thể nghe tiếp được nữa, cũng không nhìn nổi nữa.

Cô lạnh giọng phun ra ba chữ: "Đừng nói nữa."

Sau đó cúp điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Quý Hoài Thịnh choáng váng khi Lâm Chi đột nhiên cúp máy.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô không có thời gian nói chuyện phiếm nên mới tắt máy.

Người phụ nữ đối diện hỏi anh, "Cậu nói với Triệu Nhiên là cùng ăn cơm với tôi ở đây rồi sao?"

Quý Hoài Thịnh cất điện thoại vào trong túi, "Chưa nói."

"Vậy thì tốt. Nếu anh ấy biết tôi ở đây, nhất định sẽ không tới. Đợi lát nữa anh ấy tới, cậu đưa tôm cho anh ấy, nói cậu bóc quá nhiều, ăn không hết, nên mới cho anh ấy. Bây giờ anh ấy không muốn gặp tôi, nói sau này tôi cho thứ gì anh ấy cũng không cần, tôi bóc tôm anh ấy cũng sẽ không ăn. Nhưng gần đây tay anh ấy bị thương, không thể tự bóc được. Anh ấy thích ăn tôm hùm nhất. Tôi đau lòng lắm. Dù anh ấy không để ý tới tôi, tôi vẫn muốn bóc tôm cho anh ấy." Thư Di nói, lại bóc một con tôm bỏ vào đĩa.

"Tình hình của cậu và Triệu Nhiên hiện tại thế nào, chia tay rồi sao?" Quý Hoài Thịnh hỏi.

"Tôi không muốn, nhưng anh ấy nhất quyết đòi chia tay, bảo những lời tôi nói hôm đó làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy. Tôi không cố ý, tôi nào biết trong lòng anh ấy nhạy cảm đến vậy. Tôi không ngại anh ấy dùng tiền của tôi, dù muốn tôi nuôi anh ấy cả đời cũng được. Sau này, phiền cậu giúp tôi hẹn anh ấy nhiều hơn, như vậy tôi mới có cơ hội vãn hồi."

Quý Hoài Thịnh gật đầu: "Được.", Dù sao tính cả cuối tuần này thì anh đã làm người hòa giải ba lần rồi, cũng không ngại nhiều giúp cô ấy hẹn Triệu Nhiên thêm vài lần.

Anh, Triệu Nhiên và Thư Di lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt. Thư Di và Triệu Nhiên bắt đầu yêu nhau từ cấp ba. Anh cho rằng này hai người này yêu đương mười mấy năm, sắp tiến vào cung điện hôn nhân thì lại đột nhiên chia tay.

Triệu Nhiên có hơi khác bọn họ, anh và Thư Di đều xuất thân từ gia đình khá giả, còn Triệu Nhiên lại xuất thân bần hàn. Lúc trước Triệu Nhiên ở bên Thư Di bị người nhà họ Triệu phát hiện, vượt qua bao khó khăn, trở ngại mới đi đến hôm nay.

Thư Di nói rất đúng, nội tâm Triệu Nhiên quả thật có hơi nhạy cảm, ghét người khác nói cậu ấy ăn bám, dựa vào quan hệ của gia đình bạn gái để phát triển.

Đúng lúc Quý Hoài Thịnh đang nói chuyện với Thư Di, một cốc nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh.

Anh lau những giọt nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Chi nổi giận đùng đùng nhìn mình chằm chằm. Cô nói: "Quý Hoài Thịnh, đồ lừa đảo, tôi muốn chia tay với anh."

Lâm Chi nói xong liền chạy ra ngoài cửa.

Quý Hoài Thịnh kinh hãi, vội vàng đuổi theo. Đang yên đang lành, chia tay cái gì? Anh đã làm gì sai?

*****************

Chương 63:  Ngủ lại

Bên ngoài, Lâm Chi đã mở cửa chiếc xe thể thao màu trắng, chuẩn bị bước vào.

Quý Hoài Thịnh bước tới vài bước, giữ chặt lấy Lâm Chi, đè cô vào cửa xe, nước trên mặt anh còn chưa lau hết, làm ướt cả tóc mái.

Vì đi quá nhanh, anh vừa thở gấp vừa hỏi: "Tại sao lại muốn chia tay?"

Mắt Lâm Chi đỏ hoe, mũi cay cay, cô nói: "Tôi ghét bị người khác lừa dối, ghét bạn trai tôi mập mờ với người phụ nữ khác. Gần đây anh thường xuyên đi ăn cơm một mình cùng cô ta phải không?"

"Anh không lừa dối em, không mập mờ với người phụ nữ khác, cũng không một mình đi ăn cùng cô ấy. Thư Di là bạn hồi nhỏ của anh, cô ấy có người yêu rồi. Anh và cô ấy chỉ là bạn bè đơn thuần, lúc ăn cơm cũng có ba người, cậu bạn kia chưa tới thôi."

Hừ, không lừa cô sao?

Lâm Chi cười lạnh, không nói chuyện anh ta đi ăn cơm một mình với người phụ nữ khác thì chuyển sang khác vậy.

Lâm Chi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nói từng câu từng chữ: "Tôi hỏi anh, lúc trước anh không bị rối loạn chức năng sinh lý, anh chỉ nói dối tôi đúng không? Người âm thầm giở thủ đoạn ép buộc thu mua công ty nhà tôi cũng là anh phải không?"

Trong mắt Quý Hoài Thịnh thoáng qua sự hoảng loạn: "Anh... Lúc trước anh làm như vậy là vì..."

Lâm Chi ngắt lời anh: "Đừng viện cớ, anh chỉ cần trả lời tôi có hay không?"

Quý Hoài Thịnh im lặng một lát, nói: "Đúng, anh thừa nhận là anh làm."

Ngực Lâm Chi nhói đau, cô khịt mũi nói: "Chúng ta là người yêu của nhau, vì sao anh dùng những âm mưu quỷ kế đó với tôi? Tôi không thể chấp nhận một người bạn trai luôn lừa dối tôi. Tôi sợ mỗi câu anh nói đều là dối trá, sợ anh nói thích tôi, yêu tôi chỉ là giả. Tôi sợ có một ngày sẽ phát hiện hạnh phúc tốt đẹp ấy chỉ là ảo ảnh được dựng lên từ những lời giả dối."

"Anh... Xin lỗi em, sau này anh sẽ không thế nữa." Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi, hôn lên trán cô, dỗ dành.

Lâm Chi kéo tay Quý Hoài Thịnh đang đặt trên eo mình rồi đẩy anh ra, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi cần bình tĩnh mấy ngày, tạm thời không muốn gặp anh. Tôi phải cân nhắc lại mối quan hệ của chúng ta. Có lẽ tôi không thích hợp với anh, và anh cũng không phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai trong lòng tôi. Chắc là anh vẫn chưa hiểu tính tôi, tôi rất ghét người khác lừa mình dù là vì lý do gì đi chăng nữa."

Lâm Chi xoay người lên xe, không thèm nhìn Quý Hoài Thịnh một cái, lái xe rời đi.

Quý Hoài Thịnh mím môi, mặt mày xám xịt nhìn Lâm Chi bỏ đi. Một lát sau, anh cũng lấy chìa khóa, lái xe đi.

Hiện tại cảm xúc của Lâm Chi không ổn định, Quý Hoài Thịnh sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bám theo suốt chặng đường. Khi tận mắt nhìn thấy cô về đến nhà, anh mới rời đi.

- --

Tuy Lâm Chi nói không muốn nhìn thấy Quý Hoài Thịnh, nhưng tám giờ tối mỗi ngày anh đều ôm một chậu cúc nhỏ đứng chờ dưới lầu nhà cô. Vì lúc trước anh đã hứa mỗi ngày đều phải tặng cô một chậu hoa, thể hiện ngày nào anh cũng yêu cô.

Anh gọi điện thoại cho Lâm Chi, cô không nghe. Anh chuyển sang gửi tin nhắn, hôm nay anh đến tặng hoa cho cô, bảo cô xuống nhận, nhưng Lâm Chi không trả lời, cũng không xuống lầu gặp anh một lần.

Quý Hoài Thịnh không nhụt chí, anh chờ từ tám giờ tối đến mười hai giờ đêm, nhìn đèn trong nhà Lâm Chi lần lượt tắt hết. Khi căn nhà kiểu Tây chìm vào bóng đêm, anh mới đặt chậu hoa dưới gốc tường vi trước cửa rồi xoay người rời đi.

Ngày thứ sáu hai người cãi nhau, Quý Hoài Thịnh vẫn ôm một chậu cúc trắng nhỏ đứng dưới lầu nhà Lâm Chi. Anh nhắn tin cho cô như thường lệ, bảo cô xuống dưới nhưng cô vẫn không trả lời anh.

Mười giờ tối, tiếng sấm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, tia chớp loá mắt cắt qua màn đêm đen kịt, gió thổi phần phật, sau vài tiếng sấm ầm ầm, trời mưa tầm tã.

Nghe thấy tiếng sấm, Lâm Chi vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ. Xuyên qua màn mưa bên ngoài cửa kính, cô chợt khựng lại khi nhìn thấy bóng đen dưới lầu.

Trong màn đêm tối tăm mù mịt, Quý Hoài Thịnh không hề nhúc nhích, giữ nguyên tư thế cầm hoa, đứng thẳng tắp như cây tùng bách.

Mấy hôm trước, Lâm Chi cũng nhìn thấy Quý Hoài Thịnh đứng chờ dưới lầu, nhưng cô vẫn còn giận, không muốn để ý đến anh. Khi đó cô nghĩ anh thích đợi thì đợi, đợi chán rồi anh sẽ tự về thôi. Cô không muốn nhìn thấy anh nên kéo rèm che hết cảnh tượng bên dưới.

Nhưng bây giờ, trời mưa tầm tã, sao anh còn đứng im ở đó, bị ngốc rồi sao? Không biết vào trong xe tránh mưa à?

Lâm Chi bất an đi qua đi lại trong phòng, cứ năm phút lại đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Đã hơn nửa tiếng, Quý Hoài Thịnh vẫn đứng đó, mặc gió mặc mưa.

Những giọt nước mưa to như hạt đậu đập mạnh vào người, toàn thân anh ướt đẫm, quần áo, tóc tai nhỏ nước không ngừng, trông như mới được vớt dưới sông lên, vô cùng nhếch nhác.

Anh đứng một mình trong đêm mưa, trông vừa cô đơn vừa chật vật, khiến trái tim Lâm Chi nhói đau. Cô xỏ dép lê, chạy vội xuống lầu, tiện tay cầm lấy chiếc ô, xông vào màn mưa.

Một chiếc ô đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, che đi cơn mưa tầm tã, Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu, nâng hàng mi dính đầy nước mưa lên, nhìn thấy Lâm Chi đứng dưới ô.

"Rốt cuộc em cũng chịu xuống gặp anh." Giọng điệu của anh có vài phần vui sướng.

"Anh ngốc sao? Mưa lớn như vậy còn đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì, sao không về nhà?" Nhìn anh ướt sũng, Lâm Chi không kìm được lên tiếng trách cứ.

"Đã hứa mỗi ngày tặng hoa cho em, gió mặc gió, mưa mặc mưa, dù em không chịu gặp, anh vẫn tới." Anh cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ em còn giận không?"

Cơn giận trong lòng Lâm Chi đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng cô cố ý xụ mặt nói: "Vẫn giận, đừng tưởng tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy."

Nói xong, cô nắm tay Quý Hoài Thịnh đi vào nhà: "Cùng tôi vào trong tránh mưa."

Quý Hoài Thịnh cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, khóe miệng khẽ nhếch, rốt cuộc cô vẫn không nỡ để anh dầm mưa.

Lâm Chi đưa Quý Hoài Thịnh về phòng mình, bảo anh đi tắm rửa, còn cô giúp anh hong khô quần áo.

Vốn dĩ cô định để Quý Hoài Thịnh tắm rửa xong, mặc quần áo rồi về, nhưng anh lảng tránh, nói bây giờ đã muộn, trời lại mưa to, lái xe rất nguy hiểm, bảo Lâm Chi cho anh ngủ nhờ một đêm.

Thấy anh đứng đợi trong mưa lâu như vậy, cô nhất thời mềm lòng, không từ chối cũng không hứa hẹn, cuối cùng ngầm đồng ý cho anh ngủ trên sô pha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro