Chương 54 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này mình bận ôn thi không có nhiều thời gian rảnh để edit, nên h mới post được vho mọi người. Chắc phải qua tết dương mình thi xong sẽ ra chương mới nhiều hơn nha. Mong các nàng thông cảm.

Chương này Vân Tu chia tay ùi nha ^_^, nhưng tội a ý lại tổn thương lần nữa, thui về nhà bé phong cảnh sẽ chữa lành cho a nha <3. 

mọi người đọc vui vẻ nha.

_____________________________________

Đỗ Vân Tu không biết mình làm thế nào để kiên trì ngồi đến cuối lễ trao giải. Hoàn toàn không giống với sự giả vờ của kiếp trước, giờ đây anh gần như sắp che dấu không được nỗi mất mát trong lòng.

Lễ trao giải vừa kết thúc, anh liền vọt tới toilet trấn định lại tâm tình của mình. Nguyện vọng này đã tích lũy cả 2 kiếp, chờ mong từ rất lâu rồi, càng mong đợi nhiều thất vọng càng lớn.

Không biết qua bao lâu. Loáng thoáng nghe được bên ngoài có hai người nói chuyện. Đỗ Vân Tu đỡ trán, trong lúc hốt hoảng lại nhớ tới buối tối kia sau khi lễ trao giải kết thúc.

Lúc ấy... Là loại tình huống gì.

"... Đỗ Phi? Kỹ xảo diễn xuất rất nổi trội, tốt nhất trong những người được đề cử. Bất quá... Hắn là gay! Gay có thể làm ảnh đế sao, đừng có đùa chứ!"

Một người khác cũng hùa theo cười cười.

Thanh âm đó anh từng rất quen thuộc, giờ đây lại mang theo tiếng cười trào phúng.

Đó là —— giọng của Tạ Di. Kiếp trước anh không thể nhận sai giọng nói đó.

Mà lại một lần nữa...

"Tôi còn tưởng rằng ảnh đế là Vân Tu." Trong lời nói mang theo sư lười biếng cùng với đắc ý.

"Tôi cũng nghĩ thế." Có người khẽ hừ một tiếng, thanh âm thực trẻ tuổi, chỉ là phát âm cũng chưa chuẩn lắm, "Lúc ấy tôi còn vì hắn mà sắp xếp vài giám khảo, không nghĩ tới vẫn là kết quả này... Xem ra ESE căn bản không muốn hắn đoạt giải."

"May mà chúng ta có an bài khác."

"Đương nhiên không thể đặt hết sự an bài trên 1 người được." Thanh âm của đối phương cực kỳ bình tĩnh, "Người kia cũng không kém cạnh. Hợp đồng của hắn với giải trí phẩm ưu sắp đến hạn phải không, sẽ ký với chúng ta sao? Hay là tiếp tục ký tiếp?"

"Đã quyết định, nếu không cuối cùng cũng sẽ không tốn sức như vậy. Phỏng chừng giám khảo lần này thấy hắn ở trong giới cũng đã tám năm, cho hắn cái giải thưởng an ủi đi... Tin tức hắn cùng vương miện quang chúng ta vinh ký hợp đồng, chờ sau tiệc chúc mừng ảnh đế kết thúc mới tung ra? Tân nhiệm ảnh đế gia nhập liên minh vương miện quang vinh?"

"Ân, lần này tuyên truyền phải chú trọng hơn. Sau đó vương miện quang vinh muốn mượn sự kiện này để chuyển đổi, không riêng chỉ riêng về âm nhạc, cũng muốn tiến quân sang phương diện điện ảnh và truyền hình, đoạt diễn viên từ các công ty khác..."

Thanh âm quen thuộc. Cũng là người quen. Chỉ ngắn ngủn trong một hai phút đối phương nói rất nhiều về công ty, về hướng phát triển của công ty trong tương lai.

Tên mình, chỉ ngắn gọn dùng từ "Hắn" để thay thế. Không có một câu tiếc hận vì mình, không có một câu tiếc nuối vì mình...

Đỗ Vân Tu chân chính rõ ràng, phân lượng của mình trong công ty và trong lòng đối phương. Hồi tưởng lại khi đó đối phương để tay che trở trên lưng mình, ngữ khí khiến cho mình không cần lo lắng, hồi tưởng lại khi công bố người đoạt giải, vẻ mặt đối phương kinh ngạc lại vô tội nhìn mình, hồi tưởng lại hành động như muốn nói gì đó với mình nhưng lại thôi của liễu nghệ khi gặp mình trên thảm đỏ, hồi tưởng lại đối phương mỗi ngày đinh ninh rằng sẽ vận dụng các mối quan hệ của vương miện quang vinh hỗ trợ cho mình, danh hiệu ảnh đế chính là của mình...

Hết thảy từ từ lặp lại trong đầu. Kỳ thật cũng không phải là không để lại dấu vết gì, mà chính là anh không muốn tin. Giống như lúc trước, anh thủy chung tin tưởng, anh vì Tạ Di trả giá nhiều như vậy, đối phương sẽ không tin tại lúc chính mình cần hắn nhất hắn lại tuyệt tình như vậy...

Giờ khắc này dây thần kinh của anh đần dần bắt đầu khôi phục tri giác.

Giống như đối phương tát cho anh một bạt tai vậy. Trong lòng nhục nhã giống như bị cuồng phong sóng lớn dũng mãnh xông vào người, xấu hổ và giận dữ tới cực điểm.

Anh như thế nào còn không học được.

Anh như thế nào còn không rút ra được kinh nghiệm.

Năm đó là Tạ Di.

Hiện giờ... Là Phó Tử Hãn.

Năm đó anh không dám đi ra khỏi phòng toilet.

Một mình đứng bên trong, thân thể cứng ngắc run lên, khó chịu khi nghe người yêu và giám khảo châm biếm mình.

Nhưng hiện tại..."Phanh ——" một tiếng.

Cửa bị Đỗ Vân Tu mạnh mẽ mở ra, Phó Tử Hãn và Liễu Chương cả kinh, căn bản không nghĩ đến bên trong còn người.

Bọn hắn nhìn thấy Đỗ Vân Tu không nói lời nào đi mà ngang qua.

Sắc mặt đối phương tái nhợt, bộ dạng giống như toàn thân rất lạnh, môi mín chặt, nhưng trong mắt như đang có lửa nóng thiêu đốt, đó là nỗi thất vọng rất lớn hóa thành ngọn lửa bi phẫn.

Phó Tử Hãn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hé miệng muốn nói gì.

Nhưng mà, Đỗ Vân Tu lại giống không thấy hắn và Liễu Chương, cứ như vậy im lặng không nói gì mà đi qua trước mặt bọn họ—— ánh mắt cũng không thèm nhìn bọn họ.

"Vân, Vân Tu..." Qua một hồi lâu, Phó Tử Hãn mới tìm lại được thanh âm của mình.

Nhưng cửa phòng vệ sinh đã muốn tự động khép lại, Đỗ Vân Tu sớm đã chẳng biết đi từ lúc nào, không thấy bóng dáng.

**********

Tháng 12 thời tiết ẩm ướt và rét lạnh. Bên ngoài lễ Trao giải ướt sũng nước làm tăng thêm cái lạnh của mùa đông.

Đỗ Vân Tu bước đi vừa nhanh vừa vội, nhiều lần đụng phải những người khác.

Khi 2 người va vào nhau mới có thể cả thấy chút đau, chỉ trong lúc bị những người khác mắng chửi vì hành động thô lỗ của mình, mới có thể cảm thụ một tia tức giận.

Vì sao anh lại ngu xuẩn như vậy.

Vì sao phải tin tưởng người khác sẽ vì mình mà đi vận dụng các mối quan hệ giúp mình đoạt giải.

Vì cái gì, phải vội vả như vậy vì cái lợi trước mắt...

Gió lạnh mãnh liệt lập tức tràn vào lồng ngực. Cái lạnh như băng dường như xuyên vào đầu khớp xương, cuối cùng một tia ấm áp đều lấy đi hầu như không còn, Đỗ Vân Tu cả người rét run, tứ chi lạnh như băng, trán lại nóng bỏng.

Anh kịch liệt ho khan lên, cơ hồ sắp đem cả tâm phổi đều ho ra.

Theo lý mà nói, lễ trao giải lớn như vậy phóng viên sẽ không đi xa, tình huống như vậy tuyệt đối bị người ta bắt lấy cơ hội nhanh chóng chụp một trận.

Nhưng dường như không có phóng viên nào nhận ra Đỗ Vân Tu.

Chỉ có trước cửa chính của lễ trao giải bị vây xem chật như nêm cối. Các phóng viên đều chen chúc tới, điên cuồng chụp ảnh không buông tha bất kỳ một góc độ nào.

Đỗ Vân Tu ho đến khó chịu, cơ hồ sắp đứng không vững, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.

Trong lúc mông lung đó nghe thấy có người kêu "—— Lâm huyên sinh non !"

Lâm huyên?

Đây là có chuyện gì...

Đỗ Vân Tu muốn tiến lên, nhưng thân thể lại nặng nề giống như khối tảng đá, trước mắt rồi đột nhiên tối sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro