chương 57 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Phong Cảnh rời khỏi ESE, sắc mặt Lệ Duệ cả ngày đều là âm trầm. Mọi người nơm nớp lo sợ, không biết cơn ucoongf phong có hướng vào ình không, không biết sẽ chết như thế nào.

Sau hôm đó, Lệ Duệ dường như đã khôi phục bình thường, vẫn thâm sâu khôn ường như trước, vẫn tác phong đế vương đó. Nhưng mọi người dần dần cũng nhìn ra được, tình cảnh của Vân Tu càn ngày càng khó khăn.

Từ khi Phó Tử Hãn tiếp nhận vương miện quang vinh, thay đổi lại toàn bộ công ty thì Vương miện quang vinh liền trở thành một trong những đối thủ cạnh tranh ESE. Mà Vân Tu từng công khai ủng hộ Phong Cảnh, lại quan hệ than thiết với Phó Tử Hãn, hai điểm này đã muốn phạm vào tối kỵ. Hơn nữa phòng bán vé《 Đông y thế gia 》thất bại, tay trắng đi về từ giải kim bách, lại cướng vào tin đồn với Lâm huyên, nhân khí giảm đi rất nhiều, không có ý muốn tiếp tục ký hợp đồng, địa vị của Đỗ Vân Tu ở ESE đã muốn ngày càng lụi bại.

Ở trong mắt mọi người, Đỗ Vân Tu đã thuộc loại thần tượng "Sao tin tức", tâm cơ thâm trầm, hoàn toàn dựa vào Lâm huyên. Còn ở giới truyền thông cũng đồng thời sôi nổi phỉ nhổ, dường như tất cả mọi người đã quên người này trong lúc quay 《 Đường vân khởi 》cho dù gặp tai nạn xe cộ vẫn kiên trì cùng chấp nhất mặc kệ vết thương để quay phim; lúc trước Phong Cảnh "Bị từ chức" thì anh là người thứ nhất đứng về phía Phong Cảnh, là anh không để ý mình sẽ bị đóng băng mà đứng ra dũng khí cùng trượng nghĩa...

Những lời lẽ ác ý trong các bài báo, trước kia từng làm những chuyện gì, nói ra những lời như thế nào, dường như đã bị người ta quên mất. Không ai còn nhớ lúc trước đã từng vì anh mà xúc động.

ESE đối Đỗ Vân Tu càng ngày càng không coi trọng, an bài một đống phim phế phẩm hạng 3 hoặc. Hoặc là vào vai nhân vật phản diện vô cùng hung ác, hoặc là vô cùng hung ác, hãm hại nam chính nam phụ. Thậm chí có cả diễn viên quần chúng chỉ là 1 đoàn diễn viên xông lên đánh giết rồi bị thương chết.

Quan hệ của mình và Lâm huyên không chiếm được thiện cảm của mọi người. Hơn nữa gần đây liên tiếp nhận kịch bản hoàn toàn không phù hợp nhân khí của con đường thần tượng, khán giả lại càng đánh đồng anh với những nhân vật phản diện âm hiểm, diễn đàn liên tiếp xuất hiện bình luận phản đối.

"Muốn kiếm tiền mua sữa bột đến điên rồi đi! Loại nhân vật thối nát như thế đều đóng! Vân Tu, ngươi lại làm cho người ta rất thất vọng rồi!"

"Đã sớm biết hắn không phải là cái thứ gì tốt. Có thể diễn được tính cách âm tàn như vậy, là vì bản thân hắn chính là người như vậy đi..."

"Ngươi còn muốn theo lão bà kia cùng một chỗ bao lâu? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn lợi dụng nàng, vì tiền của nàng? Thật không biết xấu hổ, ngươi có phải là nam nhân nữa không a! ! !"

Đỗ Vân Tu thấy bình luận đấy thì ngẩn ra, sau đó yên lặng tắt trang web đi.

Lúc trước Phó Tử Hãn biết anh và Lâm huyên cùng một chỗ, cũng gọi điện tới tức giận nói: "Cậu quen nàng từ lúc nào? Chân đạp hai thuyền? ! Cậu theo tôi cùng một chỗ, chính là như vậy? ! Tốt lắm, cậu có dũng khí! Đáng đời cậu không được làm ảnh đế."

Fan hâm mộ, người mình yêu đều lần lười quay lưng lại với anh. Đều ở lúc miệng viết thương anh chưa lành lại đâm thêm 1 nhát vào vết thương cũ tạo thành viết thương quá nặng. Chính là... Không có thời gian để khổ sở. Bởi vì còn có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm, còn có người trọng yếu hơn cần phải bảo hộ.

Lâm huyên đã ba mươi tám tuổi, thuộc vào sản phụ lớn tuổi, lại suýt bị sảy thai. Có rất nhiều nữ minh tinh trong giới giải trí lạm dụng thuốc để giảm béo, Lâm huyên cũng từng như vậy. Bác sỹ đích xá nói rằng nếu bị sảy thai khả năng sau này không thể mang thai nữa. Nếu như đã quyết giữ đứa bé lại, vị trí thai rất bât sổn, phải chăm sóc cẩn thận.

Lâm huyên rất muốn đứa bé này. Không phải vì phụ thân của đứa bé, mà là suy tính của một nữ nhân đã ba mươi tám tuổi.

Sau khi Đỗ Vân Tu biết quyết định của nàng, chỉ nói là: "Vậy em an tâm dưỡng thai là tốt rồi. Chuyện khác giao cho anh, tâm tình của mẹ phải thoải mái thì cục cưng trong bụng mới khỏe mạnh được..."

Cuộc đời có gì quan trọng hơn con cái của mình đâu. Cho nên công việc có không theo ý mình hay như nào đi chăng nữa, cũng không thành vấn đề. Từng chỉ chú tâm vào tình cảm nhưng cuối cùng nhận ra rằng mọi thứ đều không như mình nghĩ, không có cũng không sao.

Môt sinh mệnh mới đến mang theo bao niềm vui. Mọi chuyện trước mắt rồi sẽ ổn, giống như lúc trước Trọng sinh vậy, bất cứ cái gì cũng không quan trọng hơn, chỉ cần còn sống, chỉ cần còn có thể tiếp tục đi theo nghiệp diễn là tốt rồi.

**********

Lại mọt bộ phim thần tượng nữa đóng máy. Nhưng các phóng viên cũng không buông tha Đỗ Vân Tu. Chỉ cần đứa bé của Lâm huyên chưa được sinh ra, sẽ luôn có phóng viên mang theo ác ý phỏng vấn anh, sau đó cắt câu lấy nghĩa, vặn vẹo câu trả lời của anh, cuối cùng đăng trên mặt báo chí hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Vân Tu, bộ phim này anh diễn nam phụ, châm ngòi ly gián tình cảm của nam chính và nữ chính. Vậy ngoài đời, anh đã gặp qua chuyện như vậy chưa?"

"Ở ngoài đợi thực, tất cả mọi người đều được tự do yêu đương. Thông thường sau khi hai người xác định quan hệ, mọi người chung quanh hẳn là cũng biết, cho nên cũng sẽ không sử dụng những phương thực cực đoan như vậy."

"A, phải không? Nhưng tôi thấy anh diến rất chân thật, giống như đã tự mình trải qua chuyện như thế rồi."

"Diễn xuất cần phải có óc tưởng tượng, đem mình trở thành nhân vật trong phim, cho dù tính cách có bất đồng. Giống như cảnh cuối cùng tôi nổ súng bắn nam chính cũng vậy, tuy rằng tôi thật sự chưa có cầm qua súng, nhưng nhìn qua cũng rất rất giống đi."

"Lâm huyên biết ngươi quay bộ phim này không? Nàng thấy thế nào?"

"Chuyện này... Ta phải cần phải hỏi nàng một chút trước đã, mới có thể trả lời các vị."

Sau từng lần phảng vấn. Có một ít ký giả đã phát hiện ra, phương thức ứng xử của Đỗ Vân Tu với truyền thông có điểm bất đồng. Trước kia, nếu không muốn trả lời vấn đề đó, anh sẽ chỉ mỉm cười, hoặc là trầm mặc không nói. Mà hiện tại, dường như Đỗ Vân Tu rất khiêm tốn và trưởng thành lên rất nhiều. Có một vấn đề là, nhìn như anh nói rất nhiều. Nhưng khi người ta chỉnh sửa lại câu trả lời của anh thì những vấn đề trọng tâm anh chỉ nói hời hợt, đại khái.

Đối mặt với một số vấn đề khó giải quyết, cũng bắt đầu có những sách lược khác nhau. Nếu như là thái độ không cường ngạnh, như vậy Vân Tu vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt đối phương. Vân Tu tuổi không lớn, mới hai mươi sáu tuổi, nhưng là ý nhị mê người trong ánh mắt lại mang theo điểm tang thương, u buồn. Cái loại u buồn này là mơ hồ thoáng hiện, chỉ có ngẫu nhiên trong nét tươi cười mới thấy một chút, nhưng chính loại chua sót như có như không này thực dễ dàng kích thích bản bản năng làm mẹ trời sinh của nữ nhân trỗi dậy.

Nếu thái độ rõ ràng là tìm anh tra hỏi, vấn đề đặc biện sắc nhọn. Đỗ Vân Tu sẽ giao cho người đại diện, hoặc là chờ đối phương hỏi hết những điều họ muốn hỏi 1 lúc lâu rồi sau đó nhẹ nhàng nói không nghe rõ câu hỏi, bạn lặp lại câu hỏi một lần nữa được không ?.

Nếu là đối phương thật sự lại hỏi một lần, Đỗ Vân Tu mới bắt đầu chậm rãi trả lời. Trước tiên là nói về một ít chuyện không liên quan sau đó nói một chút vào vấn đề chính, để có thể hoàn toàn khống chế các phóng viên không tiến lên nữa, chờ nói một hồi lâu sau, liền thản nhiên nói rằng thời gian không đủ, chúng ta chuyển sang câu hỏi tiếp theo đi...

Nhân khí của Đỗ Vân Tu đã mất. Tin tức tiêu cực đầy trời. Thế nhưng nhóm phóng viên giàu kinh nghiệm lại lặng lẽ phát hiện ra rằng người có nhân khí tối cao cũng chưa chắc có được sự vững vàng cùng năng lực kiểm soát tốt như anh.

************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro