chương 57 (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ chớp mắt hơn bốn tháng đã trôi qua rồi.

ESE cố ý an bài, Đỗ Vân Tu nhận thêm hai bộ điện ảnh, ba bộ truyền hình. Có khi liên tiếp hai ba ngày đều không có thời gian ngủ, cả người đều mệt mỏi gầy đi rất nhiều.

Cùng lúc đó, bụng Lâm Huyên càng ngày càng lớn. Đỗ Vân Tu ở bên ngoài quay phim thì Phong Cảnh thay anh chiếu cố Lâm Huyên. Bởi vì được hai người tỉ mỉ chu đáo chiếu cố nên tâm tình Lâm Huyên tương đối tốt. Chỉ là ăn bao nhiêu người cũng không mập, bởi vì thiếu máu mà té xỉu 2 lần. Tình huống cũng không được tốt lắm, nhưng là tất cả mọi người dều tận lực tránh được điểm đấy.

Ở trong vòng luẩn quẩn này mười mấy năm, Lâm Huyên và Phong Cảnh tuy rằng không quen thân, nhưng cũng có nghe được chuyện của đối phương. Cho dù cho dù ngoài mặt vẫn nói chuyện vui vẻ, nhưng là sau khi thực sự tiếp xúc nhiều với nhau, hai người vẫn chưa buông cảnh giác lúc đầu. Không phải vì mình, mà là lo lắng Đỗ Vân Tu sẽ bị đối phương lợi dụng, lừa gạt.

Đỗ Vân Tu đang quay phim, bên này thời tiết rất nóng. Lâm Huyên muốn đi thăm ban, mình là phụ nữ có thai, nếu Đỗ Vân Tu biết chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên rủ Phong Cảnh cùng nàng lái xe đi, trước đó cũng không nói với Đỗ Vân Tu.

Lần này là mặc cổ trang. Trời rất nóng, mà cảnh đang quay lại là mùa đông. Cổ trang đều rất phiền toái, ba tầng trong, ba tầng ngoài. Sau khi diễn xong, cả người đều phải mọc rôm.

Khi Lâm Huyên và Phong Cảnh đến, Đỗ Vân đang quay phim. Hai người không muốn kinh động người khác, cho nên hướng nhân viên gật đầu, đứng ở trong góc nhìn.

Một đám người đến quán trà gây sự. Vai Đỗ Vân Tu diễn chính là độc nhãn long (người bị chột 1 mắt). Một con mắt tinh xảo bị miếng che mắt màu đen che khuất, tóc dài xõa xuống, cả khuôn mặt mơ hồ lộ ra vài phần diễm sắc bức người, tâm địa ác độc. Lần này là anh mang theo huynh đệ đến cố ý gây sự, náo nhiệt cả quán trà người ngã ngựa đổ. Cuối cùng đem một nhà chủ quán toàn bộ giết, ngay cả đứa bé mấy tuổi cũng không buông tha.

Đỗ Vân Tu khoác áo lông chồn, bên hông đeo đai học rộng bằng 2 ngón tay, một đôi giày màu tím thêu kim tuyến. Cho dù đạo diễn ngồi sau máy nhắm sau đều được quạt máy không ngừng thổi, nhưng anh dường như không thấy nóng, sau khi rút nhuyễn kiếm bên hông giết chết đứa bé, lấy ra chiếc khăn màu trắng đem vết máu trên thân kiếm lau đi, động tác âm nhu còn mang theo ngạo khí. Cuối cùng còn hơ tay trước miệng.

"CUT!" Một lần liền thuận lợi thông qua.

Miếng phản quang chói mắt được cất, ngọn đèn tắt, studio vừa rồi còn im lặng lập tức ồn ào giống những người trong quán trà, nhóm diễn viên lấy tốc độ cực nhanh cởi đồ hóa trang ra, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, kêu to "Nóng chết ta! Nóng chết ta". Vì đang diễn ngoại cảnh, không có điều hòa, chỉ có mấy cây quạt điện cỡ lớn.

Bên người Đỗ Vân Tu ngay cả một tiểu trợ lý cũng không có, chờ cởi xong trong trang phục thì phía trước quạt điện đã muốn đầy ấp người.

Quần áo bên trong đã thấm ướt mồ hôi, đường cong sống lưng đều hiện ra. Ánh mắt Đỗ Vân Tu nhìn sang phía quạt điện, không nói gì, liền đi đến dưới 1 bóng râm cạnh đó, lấy ra một cái quạt điện nhỏ.

Đó là loại nữ diễn viên hay dùng. Là Lâm Huyên cho anh. Ước chừng dài một cm, chạy bằng pin, có 3 cánh quạt nhỏ nhưng ró rất bé, chỉ có thể quạt rất nhẹ, hoàn toàn không thể so sánh với quạt điện cỡ lớn được.

Đỗ Vân Tu nguồi chưa lâu.

"Đem đèn chuyển đi, cậu, ra giúp chuyển đèn qua đi." Ghi chép trường quay nói, ngón tay chỉ điểm Đỗ Vân Tu.

"Ân?"

"Thế nào? Chẳng lẽ muốn ba giục bốn mời nữa àk?"

Một số diễn viên ngồi trước quạt điện, còn một số nhân viên đang bận việc của mình.

Thời tiết khô nóng, tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa. Có người không chú ý tới chỗ này, nhưng diễn viên chính cùng đạo diễn ở một bên nghỉ ngơi lại chú ý tới. Nhưng không ai lên tiếng, chính là đạo diễn và nhóm diễn viên chính đều ôm tâm tính một bên hóng mát một bên xem kịch vui.

Đỗ Vân Tu ngồi không nhúc nhích, không có quan tâm đến hắn.

"Thiết! Thật sự nghĩ rằng bám vào điễn viên nối tiếng quốc tế thì mình chính là Thiên vương sao !" Thấy đối phương coi thường mình, ghi chép trường quay mặt vớt vát lại mặt mũi, cố ý châm chọc nói, " mệnh lệnh của đoàn phim cũng không nghe sao? Ghi chép trường quay câu hỏi không trả lời. Tính tình cũng thật lớn nha? !"

Lần này ghi chép trường quay và đạo diễn đều là của ESE. Thái độ của công ty đối Đỗ Vân Tu ra sao trong lòng cũng hiểu rõ. Đối phương đã sớm không còn được trọng dụng nữa, chỉ có thể diễn một số vai ngỏ, nhân cơ hội dẫm đạp lên hắn thì có làm sao? !

Đỗ Vân Tu liếc mắt nhìn ghi chép trường quay một cái. Vẫn không có nói chuyện, nhưng đã đứng lên, buông quạt điện nhỏ đang cầm trong tay xuống, hướng chỗ mấy cây đèn đi đến.

" Tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn bám." Ghi chép trường quay giọng không lớn cũng không nhỏ mắng một tiếng, đặt mông ngồi xuống Đỗ Vân Tu vừa ngồi, cầm lấy quạt điện nhỏ quạt. nhân viên xung quanh nghe được cũng không kiêng sợ mà cười theo.

"Ăn bám cũng phải có khả năng mới ăn được!" Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến. Lâm Huyên được Phong Cảnh giúp đỡ đi đến. Phong Cảnh nén giận, Lâm Huyên không giận ngược lại vẫn cười nhưng giọng nói lại sắc lạnh như mũi kim, lúc sau còn cố ý tăng thêm lực đạo, cả đoàn phim đều nghe thấy được.

Diễn viên chính cùng đạo diễn sửng sốt, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Lâm Huyên ở đây! Bộ điện ảnh này không phải là phim bom tấn, đạo diễn và diễn viên chính cũng có chút lý lịch. Nhưng Lâm Huyên dù sao cũng là nổi tiếng nước ngoài, coi như hiện tại nàng bị người ta bỏ rơi, nhưng Lạc Đà gầy vẫn hơn ngựa khỏe. Thân phận của nàng cùng với địa vị hiện tại...trong giới giải trí vẫn cao không thể chạm đến.

Lần này Lâm Huyên có trang điểm. Cả người toát lên vẻ lãnh diễm động lòng người, thần sắc không giận mà cười đến bức người. Đạo diễn liền cảm thấy cả người lạnh toát.

"Sao em lại tới đây?" Đỗ Vân Tu kinh ngạc.

"Trở về sẽ tính sổ với cậu sau." Phong Cảnh cúi đầu hừ một tiếng bên tai Đỗ Vân Tu.

Tình huống vừa rồi thực sự là bọn họ chưa từng nghĩ đến! Đỗ Vân Tu chưa từng oán hận gì khi trước mặt cậu, chưa từng nói qua tình cảnh của mình ở ESE, tình cảnh của mình ở trong giới giải trí.

Mà Phong Cảnh và Lâm Huyên hoàn toàn không ngờ rằng, một người ghi chép trường quay nho nhỏ thế mà cũng dám hô to gọi nhỏ với Đỗ Vân Tu. Ban đầu bọn họ tưởng tiểu ghi chép trường quay kia là người mới, không hiểu quy củ, nhưng một lát sau, phát hiện căn bản không có người răn dạy, trách mắng ghi chép trường quay kia, mà ngược lại còn đang nhìn Đỗ Vân Tu cười! Cho dù không tin, nhưng cũng đại khái đoán được, hoàn cảnh Đỗ Vân Tu thật sự thực không xong...

Bởi vì hắn chưa bao giờ nói, cho nên bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.

"Rất rõ ràng, " Lâm Huyên đi đến trước mặt tiểu ghi chép trường quay, lạnh lùng liếc mắt một cái, từ trên tay đối phương đoạt lấy quạt điện nhỏ, móng tay lưu lại vài vết tích rõ ràng trên mu bàn tay đối phương.

"Ngươi kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng sẽ không có cơ hội này!"

"Chúng ta về!" Lâm Huyên và Phong Cảnh một trái một phải lôi kéo tay Đỗ Vân Tu.

"Đi ? Trở về?"

"Cậu ấy vẫn còn phải diễn ——" đạo diễn ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức ở phía sau hô to.

"KHÔNG QUAY NỮA !" Lâm Huyên và Phong Cảnh trăm miệng một lời.

"—— Cái này, là vi phạm hợp đống!"

" PHÍ VI PHẠM HỢP ĐỒNG TÔI TRẢ!" Lâm Huyên và Phong Cảnh lại trăm miệng một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro