Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Sơn Tùng
______________

Chương 1

Nhân sinh của Đào Sinh thực tuyệt vọng.

Cậu xuất thân trong một gia đình mồ côi cha, sinh hoạt từ nhỏ có thể nói là không giàu có, nhưng cái cần có đều có. Cậu vẫn nhớ rõ câu nói mà mẹ Đào trước kia nói nhiều lắm, "Tiểu Sanh, chúng ta có thể bần hàn, nhưng đồ vật không phải của mình thì tuyệt đối không thể lấy."

Lúc mẹ Đào nói lời này, trên mặt biểu tình kiên định khiến Đào Sanh đến giờ còn khắc sâu vào ký ức, giống như lời này không phải là nói cho Đào Sanh cậu nghe, mà là nói cho chính bà nghe.

Sau này lớn lên, Đào Sanh mới hiểu được, cậu không phải là không có cha, mà là cha của cậu, sau khi trở thành cha, dưới gối lại có một trai một gái, nhưng vợ hắn lại chẳng phải mẹ Đào.

Đào Sanh không hiểu chuyện giữa cha mẹ cậu, cậu chỉ biết là từ khi còn bé, mẹ Đào liền đối cậu vô cùng nghiêm khắc. Bà không muốn một phân tiền phí phụng dưỡng, một mình chật vật nuôi nấng Đào Sanh đến lớn, thậm chí cùng cậu tới B thị học đại học.

Nhưng vào giờ phút này, Đào Sanh lại cảm thấy từ nay về sau hi vọng của cuộc đời cậu đã bị dập tắt.

Cậu không hiểu khi mà đứng ở bên đường cái nhìn thấy Quách Hoài ôm chặt Tiêu Thanh, trong lòng cậu là tư vị gì.

Cậu đã cảm thấy đau, lo lắng mà đau, đứng ngồi không yên mà đau, đau đến mức toàn thân như bị quẳng vào hầm băng.

Đau đến đều chết lặng.

Đau đến mức ngay cả ngón tay đều không động đậy nổi.

Trời đã ám đen mưa rơi tí tách, không tính là lớn cũng không coi là nhỏ, Đào Sanh liền như vậy lẳng lặng mà đứng ở trong đám người, sững sờ mà nhìn hai người đối diện.

Người người vội vàng lướt qua cậu, xô đẩy cậu, chê cười cậu, thậm chí nhịn không được mắng mỏ.

"Trời mưa to không đi trú còn đứng giữa đường cái chặn người, bị bệnh thần kinh à!"

Thanh âm của đại tỷ kia không nhỏ, khiến cho vài người chú ý, bọn họ đều dùng một ánh mắt đó mà nhìn Đào Sanh. Nhưng hai người đối diện vẫn như trước không chút sứt mẻ, coi thế gian này dù bất luận chuyện gì cũng không liên can đến bọn họ.

Quách Hoài ôm Tiêu Thanh thật chặt, Đào Sanh nhìn thấy đầu ngón tay hơi xanh của hắn, cậu nhớ rõ trước kia khi mà bọn cậu rất muốn làm tình, Quái Hoài cũng sẽ ôm cậu như vậy.

Đào Sanh hiểu được, này hai loại "Ôm" hoàn toàn không giống nhau, một cái là ôm người mình quý trọng, một cái là ôm người có thể khiến mình tiết dục.

Đào Sanh thậm chí hy vọng đại tỷ vừa rồi kêu to hơn chút nữa, to hơn chút nữa, to đến mức hai người đối diện đều nghe thấy.

Một giây kia cậu nghĩ, nếu sau khi thanh âm vọng lại Quách Hoài nhìn thấy cậu, có thể hay không sẽ buông ra Tiêu Thanh.

Liền tính là hắn không buông ra, nhưng đáy mắt của hắn có thể nào xuất hiện một chút động tâm?

Hoặc là có một chút do dự?

Đào Sanh không biết, cậu cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn không biết được.

Sáu năm trước tại trong quán rượu, liếc mắt một cái Đào Sanh liền thích phải Quách Hoài.

Kỳ thật trước đây cậu vẫn luôn không tin có loại này trúng tà, nhưng nhìn thấy Quách Hoài trong nháy mắt đó, cậu tin.

Còn thật sự sẽ có một người như thế, chỉ cần tùy tiện đứng một chỗ, liền có thể trở thành người chói lóa nhất trong cuộc đời cậu. Cái gì mà nhất kiến chung tình, cũng không phải là chỉ có trong phim ảnh.

Đào Sanh chính là như vậy mà thích phải Quách Hoài, cậu biết Quách Hoài khó hiểu, biết Quách Hoài nóng tính, biết bạn giường của Quách Hoài phải đổi liên tục giống như quần lót của hắn.

Nhưng cậu cũng biết Quách Hoài không chịu được khổ, biết dạ dày của Quách Hoài không tốt, biết Quách Hoài rất ít cười, biết lông mày của Quách Hoài nhíu lại là lúc hắn chuẩn bị tức giận.

Hiểu biết về Quách Hoài đối với cậu, sau khi ở bên nhau lại càng vô cùng sâu sắc, mà cậu thích Quách Hoài, lại hoàn toàn không vì chút hiểu biết ấy mà giảm bớt một cm.

Khi Quách Hoài đồng ý đoạn cảm tình này của cậu ít nhất chỉ là trên thân thể một đối một, Đào Sanh liền triệt để hãm sâu.

Đào Sanh cũng có thể coi như là một người rất thất bại, cậu chỉ muốn chiếu cố Quách Hoài nhiều hơn một chút, xuất hiện trước mặt hắn nhiều một chút, cơ hồ đem toàn bộ thế giới của mình đều xoay quanh Quách Hoài. Sự nghiệp của cậu vẫn luôn dậm chân tại chỗ, bằng hữu chân chính của cậu cũng chỉ có một mình Giản Diểu. Cậu chính là như vậy một mực khăng khăng đứng ở bên người Quách Hoài, không thể nói rõ là loại cảm giác gì.

Khăng khăng đến mức, Đào Sanh thậm chí cảm thấy, đời này của cậu, duy chỉ có tình cảm đối với Quách Hoài gọi là đến nơi đến chốn.

Trong trận tình cảm này, tình cảm của Đào Sanh thật hèn mọn, nhưng cậu thích Quách Hoài con người này, tuyệt đối là chân thành đến tận xương tận tủy, đời này không cách nào tan.

Cho nên cứ cho là cậu biết Quách Hoài trong lòng còn đặt người khác, đặt cái người gọi là Tiêu Thanh, cậu đều chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Quách Hoài.

"Nếu như một ngày nào đó cậu ta trở lại, anh sẽ làm thế nào?" Đào Sanh rất ít khi chạm vào điểm mấu chốt của Quách Hoài, nhưng lần đó vẫn là nhịn không được hỏi.

"Đi ngủ." Quách Hoài hút thuốc, mắt nheo lại nhìn cậu, đạm nói.

"Nói đi mà, cũng sẽ không mất khối thịt." Đào Sanh vươn tay qua ôm hắn, cười nói.

"Không ngủ liền đứng lên tiếp tục làm." Quách Hoài nói xong liền giả bộ dụi tàn thuốc, một tay đã nhanh sờ lên thắt lưng cậu.

"Tôi kháo kháo kháo!! Đừng đừng đừng tôi ngủ là được chứ gì?" Đào Sanh cuống quít kéo tay hắn, thắt lưng của cậu mấy ngày nay bị chà đạp đến mức còn ăn không tiêu, đem đầu chính mình chôn vào gối, buồn buồn nói, "Vậy anh đừng hút thuốc nữa, gay mũi."

Cậu không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt Quách Hoài, chỉ biết là Quách Hoài vẫn không nhúc nhích, đốm lửa li ti đầu thuốc lá trong bóng tối có vẻ hết sức chói mắt, nhưng cuối cùng hắn vẫn không có dụi căn thuốc lá kia.

Ngày đó túng dục quá độ, cho nên Đào Sanh đều nhanh chìm vào giấc ngủ, đã có thể xem như là vậy, lại thật lâu sau nghe thấy Quách Hoài trong bóng tối nói.

"Hắn sẽ không trở về."

Giọng hắn mang theo thanh âm khàn khàn quyến luyến mà Đào Sanh chưa từng nghe qua.

Đào Sanh không biết cái người tên là Tiêu Thanh, cũng chỉ biết chút chuyện linh tinh liên quan đến hắn. cho nên Quách Hoài nói hắn không trở về, cậu liền thực sự cho rằng Tiêu Thanh sẽ không trở lại.

Vì thế cậu liền mặt dầy mà tưởng mình có thể thay thế chỗ trống, cậu tưởng, Tiêu Thanh đời này đều không trở lại, Quách Hoài đời này liền là của cậu, ai cũng không cướp đi được.

Đào Sanh không biết là ý nghĩ này của mình có gì sai, cậu chính là ích kỷ như vậy mà thích Quách Hoài, thích đến tận xương tủy, cậu đến chết đều muốn chết chung một chỗ với Quách Hoài. Cho nên cậu sẽ luôn luôn đối tốt với Quách Hoài, một năm không được thì đợi hai năm, hai năm không được thì mười năm, mười năm không được nữa thì cả đời.

Cậu cảm thấy chính mình đối với hắn tốt như vậy, trong lòng Quách Hoài, một ngày đó hắn sẽ vượt qua Tiêu Thanh kia.

Nhưng cuối cùng Tiêu Thanh vẫn trở lại.

Không có bất luận cái gì báo trước đột ngột mà trở lại.

Cậu nhớ rõ nửa giờ trước, Quách Hoài nguyên bản còn muốn cuối năm dẫn cậu đi du lịch Hawaii, hắn trên mặt cười thực hạnh phúc, thậm chí còn khiến Đào Sanh sinh ra ảo giác tình cảm của cậu đã tu thành chính quả.

Đúng vậy, là ảo giác, bởi vì tại mấy phút đồng hồ sau đó, nghe được tin Tiêu Thanh trở lại cậu thấy trên mặt Quách Hoài biểu tình khiếp sợ mà lại kích động làm ánh mắt Đào Sanh đau đớn. Cậu còn nhớ rõ sau khi lấy lại tinh thần hắn liền nhanh chóng gọi điện thoại, tay còn không ngừng run rẩy, nhớ rõ sau khi hắn run rẩy ghi kỹ địa chỉ xong, không quan tâm liền lao ra cửa.

Nhanh đến thậm chí Đào Sanh còn không kịp nhắc nhở bên ngoài trời đang mưa.

Ý thức được cái gì Đào Sanh nhớ kỹ địa chỉ Quách Hoài ghi, lái xe đuổi theo, mà khiến cho Đào Sanh không nghĩ tới chính là, cậu cư nhiên so với Quách Hoài còn đến sớm hơn.

Cậu nhìn dòng người trước mặt không quen thuộc, ngây ngốc tự hỏi có phải hay không chính mình mẫn cảm, nghĩ sai rồi?

Như vậy hoảng hốt một hồi, chính là mười phút sau, khi mà cậu nhìn thấy thân ảnh hoảng hốt của Quách Hoài, mới biết là mình thua triệt để bao nhiêu.

Quái Hoài hắn là đội mưa chạy tới.

Đào Sanh ở bên Quách Hoài sáu năm, chưa từng thấy qua bộ dáng của hắn chật vật như vậy?

Quách Hoài hắn, nhất cử nhất động đều mang theo cỗ ngạo khí hơn người.

Nhưng mà Quách Hoài với bộ dáng chật vật như vậy, một giây trước còn tại phòng ngủ cùng cậu ôm hôn, thậm chí lần đầu tiên nói cho Đào Sanh, hắn tính toán cuối năm hai người đi chơi một hồi, chỉ hai người bọn họ.

Thế gian biến hóa chính là nhanh như vậy, khiến người trở tay không kịp.

"Tiêu Thanh."

Quách Hoài rốt cuộc buông ra Tiêu Thanh, nhưng tay lại còn gắt cao mà găm bờ vai của hắn, như là sợ chính mình vừa buông tay, đối phương sẽ lại chạy mất, một lần chạy lại thành mười năm.

Ngón tay của Quách Hoài trắng bệch làm hai mắt Đào Sanh đau đớn, cậu hiểu rất rõ con người của Quách Hoài, rất rõ ràng vì cái gì hắn sẽ giữ chặt như vậy. Cứ cho là hắn không nghe được thanh âm của Quách Hoài, nhưng vẫn là có thể nhìn rõ được, hắn đang gọi hai chữ gì.

Thấy Tiêu Thanh sắc mặt trắng bệch, Quách Hoài mới chậm rãi thu nhẹ tay.

Đào Sanh đứng ở đối diện bên đường nhìn trong mắt thiếu chút nữa cười ra tiếng, bọn họ ở bên nhau sáu năm, Quách Hoài có khi nào để ý đến ý nghĩ của cậu? Để ý từng hành động nhỏ của cậu?

"Đã lâu không gặp." Tiêu Thanh lúc này sắc mặt mới tốt lên chút, Quách Hoài tay rất dùng sức, hắn vì đau nên lui về phía sau một bước, lại vẫn ôn hòa nói.

Mạnh Hạo Vũ đã nói với Đào Sanh, Tiêu Thanh người này chẳng có gì đặc biệt, chính là đặc biệt sạch sẽ. Bất kỳ ở chỗ nào, hắn đều là một bộ công tử thanh cao. Sạch sẽ đến nỗi khiến người không nỡ chạm vào, sạch sẽ đến mức khiến người muốn giấu kỹ.

Quách Hoài tay ngưng lại trong không trung, một lúc lâu sau, mới thu tay trở về.

Đào Sanh nhìn thấy, chỉ cảm thấy trái tim hắn không ngừng mà chìm xuống, Quách Hoài chưa bao giờ ở lúc cậu thấy đau mà buông tay.

Biểu tình trên mặt Quách Hoài là không có gì, nhưng đáy mắt hắn lộ ra thần sắc mãnh liệt, lộ ra chấp niệm rõ ràng của hắn đối với Tiêu Thanh.

Đào Sanh trong nháy mắt có chút bất lực, cậu bỗng nhiên ý thức được, sau mấy phút đồng hồ nữa, Quách Hoài rất có thể sẽ không còn thuộc về cậu.

Không đúng, phải là ngay từ ban đầu đều không thuộc về cậu.

Lời mẹ Đào dạy bảo quanh quẩn bên tai cậu, nhắc nhở cậu – không phải của ta, ta không cần.

Đào Sanh a Đào Sanh, mày nhớ những lời này nhớ hơn hai mươi năm, như thế nào đến cuối cùng, vẫn hồ đồ phạm phải?

Quách Hoài kia căn bản không phải là của mày, mày lấy gì muốn?

"Nếu đã trở về, thì đừng vội đi." Quách Hoài nhìn mặt Tiêu Thanh mặt mày thanh tú, chắc chắn mà nói.

Quách Hoài nói xong, Tiêu Thanh nhìn qua cũng không khiếp sợ, mà là nở nụ cười, "Quách đại thiếu anh mười năm trước so với bây giờ, thật đúng là cái gì cũng không thay đổi."

Đào Sanh thật không biết mình là như nào giữa tiếng ồn ào tấp nập, nghe thấy Tiêu Thanh nói.

Nhưng cậu chính là nghe thấy được, rõ ràng nghe thấy được, có như vậy sau khi hoảng hốt, lý trí của Đào Sanh sinh ra một ít chờ mong.

Cậu thật hy vọng giờ phút này Quách Hoài đột nhiên mỉm cười, nói, đúng vậy, đều đã mười năm trước.

Cậu thật hy vọng giờ phút này Quách Hoài nhớ tới Tiêu Thanh xong lại nhớ tới sáu năm nay hắn ở bên ai.

Cậu thật hi vọng giờ phút này Quách Hoài có thể nhớ tới tại phòng bếp trong nhà, còn có người tên là Đào Sanh đang chờ hắn.

Chính là Quách Hoài không hề.

Tại một lúc lâu trầm mặc sau, Quách Hoài nói, "Cậu trở về bên cạnh tôi đi."

Cậu trở về bên cạnh tôi đi.

Những lời này khiến cho Đào Sanh từ đầu đến chân, nháy mắt hiểu thấu.

Quách Hoài chưa từng nói như vậy, chưa bao giờ nói.

Đào Sanh cùng Quách Hoài ở bên nhau sáu năm, cậu lấy hết thảy của mình làm đặt cược, nhưng là hắn vẫn luôn nói cho Đào Sanh, muốn khi nào rời đi thì đi Quách Hoài, lần đầu tiên nói như vậy.

Nhưng mà đối tượng, cũng không phải Đào Sanh cậu.

Mà là mười năm trước cùng hắn có ràng buộc Tiêu Thanh.

Tại một giây kia, ghen tị mãnh liệt mà đến, cơ hồ làm rối loạn đầu óc Đào Sanh.

Cậu chính mình không khống chế được muốn nện bước đi về phía trước, không khống chế được chính mình ý tưởng muốn đi lôi kéo Quách Hoài. Tạp âm bên người cậu giờ khắc này đều biến thành hư vô, mà đáy mắt của cậu thì chỉ có Quách Hoài.

Cậu còn muốn chạy tiến lên, làm cho Quách Hoài nhìn thấy cậu.

Muốn làm cho Quách Hoài chỉ thuộc về cậu.

Nhưng Đào Sanh mới đi vài bước, liền thấy Tiêu Thanh dường như muốn mở miệng, nước mắt của cậu đều tràn lên. Trong trực giác của cậu, chỉ cần Tiêu Thanh nói câu kế tiếp, cái người tên là Quách Hoài liền vĩnh viên không thuộc về cậu.

Đến cơ hội giãy dụa cậu đều không có.

Vì thế Đào Sanh vô cùng lo lắng mà gọi, lại phát hiện gọi thế nào cũng không phát ra tiếng.

Hơn nữa vạn nhất, cho dù nghe được tiếng của cậu, Quách Hoài vẫn không tính toán quay đầu lại thì sao?

Đào Sanh bị ý nghĩ này mãnh liệt làm thơ thẩn, đúng vậy, nếu nghe thấy được rồi, đáy mắt Quách Hoài vẫn chỉ có Tiêu Thanh, vẫn là muốn xem nhẹ cậu thì sao?

Điều này làm cho trái tim cậu hung hăng siết chặt, muốn lùi về sau, cũng cảm giác có một bó ánh sáng chói chang đâm vào đáy mắt.

Trong thoáng chốc cậu thấy một chiếc ô tô hướng mình lao đến, Đào Sanh muốn chạy, muốn gọi Quách Hoài, lại phát hiện một chút khí lực đều không có.

"Bang---" một tiếng, Đào Sanh có thể cảm giác được lục phủ ngũ tạng ủa mình đều nháy mắt sai vị, cậu thậm chí có thể nhìn thấy huyết dịch của mình nhanh chóng mở tung, đau đớn dồn dập mà đi lên, cơ hồ nhiều lần muốn đập tan ý thức Đào Sanh.

Bốn phía trong nháy mắt toán loạn, đám người bắt đầu tụ tại quanh Đào Sang, bọn họ đang kêu hô gì đó, nhưng Đào Sanh không nghe vào thanh âm nào khác, cậu liều mạng mà muốn quay đầu nhìn Quách Hoài. Liều mạng mà cắn chặt răng quay đầu nhìn, sau đó cậu liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Thanh, cùng tầm mắt một cm đều không có dịch chuyển của Quách Hoài.

Đáy mắt chỉ có Tiêu Thanh Quách Hoài.

Quách Hoài nhìn Tiêu Thanh, ánh mắt híp lại, Đào Sanh biết, hắn chưa bao giờ thích người khác khi đang nói chuyện với hắn phân thần.

Quách Hoài....

Tầm mắt của Đào Sanh dần dần mơ hồ, cậu muốn gọi tên của hắn, muốn cho Quách Hoài nhìn cậu, muốn gọi Quách Hoài cứu cậu, nhưng yết hầu của cậu một chút thanh âm đều không phát ra được.

Ánh mắt cậu chậm rãi mơ hồ, thân thể truyền đến đau nhức cũng dần dần không cảm giác được, mọi vật trong mắt đều chậm rãi tiêu tán, cuối cùng chỉ còn một mảng tối đen.

Mà cuối cùng truyền vào trong tai Đào Sanh cậu, là thanh âm trầm ổn mà kiên định của Quách Hoài

Đối Tiêu Thanh.

"Tôi chưa từng quên cậu."

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei