Chương 1: Trùng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Chiêu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng đã nằm ba ngày trên giường , cũng đón nhận sự thật chính mình đã sống lại .

Kiếp trước nàng phát sốt mấy ngày , không có nghĩ đến như thế , vậy mà để cho chính mình trọng sinh.

Lão thiên đối nàng không tệ a.

Một đời này nếu còn giống như đời trước mắt chó đui mù, như vậy nàng liền vài phút mổ bụng tự vẫn ngay tại chỗ.

Nàng rời giường, xỏ giày, mặc áo khoác thật dầy rồi bước ra khỏi phòng.

Trong viện, Điền thị đang giặt quần áo, bên cạnh để một cái chậu than, dù sao ngày mùa đông giá lạnh , có ánh nắng, nhiệt độ cũng vẫn cực thấp.

"Nương." Hàn Chiêu Âm gọi một tiếng, bởi vì cuống họng khàn khàn, có vẻ hơi trầm thấp.

"Chiêu Âm, ngươi thức dậy làm gì? Đầu còn đau không?" Điền thị nghe được một tiếng này, liền ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Chiêu Âm từ trong phòng đi ra , trên mặt thoáng qua một tia đau lòng.

Không biết vì cái gì, đứa nhỏ này hồi nhỏ rất ngoan ngoãn, nhưng mà không biết từ lúc nào , liền bắt đầu tự chủ trương làm theo ý mình .

Hôm trước nhất định phải lôi kéo ca của nàng lên núi hái hoa trà,hái không được,còn bị ngã một phát, đem cái ót ngã đến trầy trụa. Vốn tưởng hài tử không có chuyện gì , ngày thứ hai lại bắt đầu nóng rần lên, hồ ngôn loạn ngữ, khiến phu thê hai bọn họ bị dọa cho gần chết.

"Nương, ta không sao, chưa từng giống bây giờ dễ chịu như vậy." Hàn Chiêu Âm mỉm cười, mặc dù cái ót chính xác còn có chút đau, nhưng mà trên mặt nàng là nụ cười xán lạn.

Đúng a, nàng chưa từng giống bây giờ dễ chịu như vậy.

Sống một đời làm chuyện hồ đồ, lão thiên lại cho nàng một lần trở lại cơ hội.

Như vậy một đời này, nàng chắc chắn phải thật tốt"trông nom trông nom" người mà đời trước nàng cho rằng nàng yêu cả đời.

"Phải không? Đừng cậy mạnh, mau trở về nằm, đại ca ngươi cùng cha ngươi lên núi đào gốc hoa trà kia cho ngươi, nghe ca ngươi nói, ngươi chính là vì gốc hoa trà kia mới bị té xuống vách núi, hôm nay liền dẫn theo cha ngươi đi lên núi." Điền thị vừa xoa quần áo, vừa nói, nhìn thấy Hàn Chiêu Âm sắc mặt tốt hơn một chút, y phục trên người cũng mặc đủ dày, liền không có đứng dậy.

Nghe nói như thế, Hàn Chiêu Âm trong mắt có lệ ý, này cũng tháng mười một ngày đông, Điền thị vẫn phải giặt quần áo.

Nàng nhìn Điền thị mặc dù có chậu than lại như cũ bị đông lạnh đỏ hai tay, mới phát hiện, nàng cho là ở kiếp trước đối với Điền thị đã quá đủ, nhưng bây giờ quay đầu mới phát hiện, nàng chưa từng có chân chính dừng lại nhìn bọn hắn.

Nàng đi được quá nhanh,vẫn cho là chỉ cần mình đủ cường đại, cả cái nhà đều sẽ hạnh phúc.

Thậm chí đã quên lúc nàng cùng Điền thị nói nàng ưa thích Hứa Chí Quân , Điền thị hơi nhíu lên lông mày, đại ca khuyên bảo, còn có cha từ đầu đến cuối không gật đầu.

Không biết vì cái gì, giờ khắc này, nàng nhớ đến rõ ràng như vậy.

"Ôi!Ngươi đứa nhỏ này tại sao khóc đâu?" Điền thị nhìn Hàn Chiêu Âm, vừa mới còn một mặt nụ cười xán lạn, bây giờ trong mắt tất cả đều là nước mắt.

Hàn Chiêu Âm bước từng bước hướng về Điền thị đi tới, tiếp đó ngồi xuống ôm lấy cánh tay Điền thị .

"Nương, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Nói xong lời này, giống như là phát tiết một dạng, muốn đem tất cả ủy khuất kiếp trước  đều ném đi đồng dạng khóc lên.

Điền thị thấy Hàn Chiêu Âm càng khóc càng lớn tiếng , liền lau khô nước ở tay tại chính mình y phục , lúc này mới vỗ sau lưng Hàn Chiêu Âm nói: "ta biết ngươi mệt mỏi, vì cái nhà này, những năm này đều một mực hướng về trên trấn chạy, nương mặc dù nói ngươi vài câu, đó cũng là vì trong lòng thương ngươi, rõ ràng chuyện kiếm tiền kia cong có cha ngươi cùng đại ca ngươi đâu."

Hàn Chiêu Âm nghe thế, liền vội vàng lau sạch nước mắt, tiếp đó bỗng nhiên cười ra tiếng: "ta biết, về sau chắc chắn sẽ không cậy mạnh khiến bản thân mệt mỏi."

Mặc dù nàng nói lời này, nhưng mà trong đầu lại nhớ tới một cái nam nhân.
Không biết hắn lúc này đang làm gì đấy?

Gặp được hắn, còn cần đợi thêm hai tháng a.

Điền thị thấy Hàn Chiêu Âm mỉm cười, liền hối nàng quay về phòng, cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, bất quá Hàn Chiêu Âm không có đi.

Không đầy một lát, cái kia Hàn Trường Sơn hai cha con đã trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro