Chương 1: Trọng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên tai truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế xa xa gần gần, Sa Mạn cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, trong lúc nhất thời cô không biết bản thân mình đang ở chỗ nào. Đã xảy ra chuyện gì, cô bị làm sao vậy?

Cô nhớ được mình vừa mới tham gia biện luận bảo vệ luận văn xong, đang hăm hăm hở hở chạy đi tìm bạn trai của mình. Kết quả cô phát hiện bạn trai của mình đang nhiệt tình ôm hôn một cô gái khác, mà người đó là một cô gái học cùng khoa với cô.

Cô cảm thấy như bị sét đánh, tên bạn trai bình thường chu đáo luôn miệng nói yêu mình bây giờ lại như thế, Sa Mạn nhất thời có chút phản ứng không kịp.

Sau đó, nữ sinh kia liền kể rõ sự tình dài dằng dặc. Cô mới biết được, trong lúc đang cặp bồ với cô, bạn trai cô cũng âm thầm cùng nữ sinh này mập mờ không rõ. Bây giờ sắp tốt nghiệp rồi, cô gái kia liền nói rõ với bạn trai cô, cô ta có cha là trưởng quận. Cô gái kia cam đoan với bạn trai cô, chỉ cần anh ta theo cô gái đó kia về quê, làm một viên chức nhà nước, sau đó chỉ dựa vào quan hệ của cha cô ta thì sẽ được lên như diều gặp gió, trở thành ngôi sao mới của thành phố XX, sau đó thì danh lợi song thu(*).

(*)Danh lợi song thu: Cùng lúc có được cả danh vọng và lợi ích. Nghĩa tương đương với câu một mũi tên trúng hai đích hoặc nhất cử lưỡng tiện.

Bạn trai cô đồng ý, hai người đang trong quá trình chuyển gian tình từ bí mật sang công khai thì bị Sa Mạn chạy tới phát hiện.

"Anh vẫn hỏi tôi ba và anh trai tôi làm gì đúng không?" Sa Mạn đã lấy lại tỉnh táo rất nhanh, hoàn toàn làm như không thấy nữ sinh kia đang dương dương tự đắc, cô chỉ quay về phía bạn trai nói, "Ba mẹ tôi đều là người có tiếng, cho nên họ của mẹ, chính là tên của ba. Nếu như anh vẫn để ý tới chuyện của nhà tôi ở thành phố kia, vậy thì không cần tôi nói, anh cũng biết ba tôi là ai."

Bạn trai cô rất nhanh đã che giấu đi sự hưng phấn chợt lóe lên trong ánh mắt, nhanh chóng gạt cánh tay của nữ sinh kia, chạy tới chỗ cô.

"Mạn Nhi, đó chỉ là hiểu lầm. Là cô ta vẫn thầm mến anh, vừa nãy tỏ tình với anh. Anh thấy cô ta đáng thương, nên nhất thời mềm lòng. Em nên biết, trong lòng anh chỉ có em thôi."

Bạn trai cô đi tới, cao lớn đẹp trai, với nụ cười rực rỡ, giống như lúc cô thích hắn.

Có điều nó đã là chuyện của quá khứ rồi, cô đã thất tình, đồng thời cũng đã nhận rõ bản chất của một người.

"Nhưng mà tôi không cần anh, anh... bị tôi đá."

Sa Mạn lớn tiếng tuyên bố, rồi không thèm để ý xoay người. Bạn trai cô, không, hiện tại đã là bạn trai cũ rồi, lập tức đuổi theo cô. Nữ sinh kia lúc này giống như phát điên vậy, từ phía sau nhào đầu về phía trước.

"Mày đi chết đi, tao sẽ không bao giờ... phải làm nhân tình bí mật nữa." Cô gái kia hung hăng đẩy một cái, không phải là đẩy gã trai đê tiện kia, mà là cô.

Sau đó, cô nghe được tiếng thắng xe bén nhọn, tiếng kinh hô của người chung quanh. Hình ảnh cuối cùng khi rơi vào trong mắt cô, là khuôn mặt dữ tợn của nữ sinh kia, và sắc mặt như bị sét đánh trúng của bạn trai cũ.

Cô bị người thứ ba bỉ ổi kia đẩy một cái, rồi xảy ra tai nạn xe cộ. Gã bạn trai cũ chết tiệt, kẻ thứ ba chết tiệt, còn có cái băng đảng đua xe trong sân trường chết tiệt. Sa Mạn cảm thấy đầu rất đau, có thể có cảm nhận được từng cơn đau, chứng tỏ cô chưa chết. Như vậy bây giờ, hẳn là cô đang ở trong bệnh viện. Nhất định là ba mẹ đã tới đây rồi đi, còn có anh trai, cũng nhất định là đã xin nghỉ tới đây rồi.

"Cũng đã ba ngày ba đêm, sớm đã chết rồi, vợ lão Tứ, muội còn ôm thi thể khóc lóc cái gì, còn không mau đi nấu cơm đi, cả nhà già trẻ mười mấy miệng ăn, đều đã đói bụng." Một người phụ nữ đang lớn giọng nói, "Lão Tứ, đệ nhanh đẩy xe ra đi, nội của nó nói, con nít con nôi thì không thể vào khu mộ của tổ tiên, thừa dịp trời còn chưa có tối, đem nha đầu này đẩy sang bên kia núi Nam Sơn mà chôn đi. Trong nhà có Đại cô nương sắp xuất giá, Nhị Lang nhà ta cũng phải làm mai làm mối, đừng để cho nha đầu này của đệ cản trở vận may."

Sa Mạn đột nhiên có cảm giác mình bị ôm lấy thật chặt, từng giọt chất lỏng nóng ướt rơi vào trên mặt.

"Nhị tẩu, Mạn Nhi của ta vẫn còn nóng mà, Mạn Nhi của ta còn chưa có chết."

"Lão Tứ, đệ quản vợ của đệ đi, sao còn cố chấp như vậy, người cũng đã chết rồi, còn ôm cái gì, bảo nàng ta làm cơm đi, lát nữa bọn ta có được ăn cơm của nàng làm hay không đây." Rầm một tiếng, hình như là cái người lớn giọng kia đã sập cửa đi ra ngoài.

Xung quanh tiếng khóc càng lúc càng lớn, đàn ông có, phụ nữ có, còn có trẻ con nữa. Bác sĩ, y tá ở bệnh viện này cho rằng mình đã chết rồi sao? Sa Mạn nghĩ, mình phải mở mắt ra nhanh một chút, nói cho ba mẹ biết là mình còn sống. Bằng không, sẽ bị coi là xác chết mà đưa đến nhà xác, như vậy thì thật là đáng sợ.

Ngón tay của Sa Mạn khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra. Trong tầm mắt đều là những khuôn mặt xa lạ.

Người phụ nữ đang ôm cô, mặc áo vạt trên vải thô màu lam, tóc búi thành một búi ở sau gáy, cài một cây trâm bạc, trên tai đeo hoa tai đinh hương bạc, mắt sưng giống như quả đào.

"Mạn Nhi, Mạn Nhi có thể cử động, Mạn Nhi mở mắt rồi!"

Người phụ nữ đó ôm Sa Mạn chặt hơn nữa. Sa Mạn bị người đó ôm có chút khó thở, khổ sở mà ho khan một tiếng. Người phụ nữ đó vội buông Sa Mạn ra, lúc này Sa Mạn mới thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Tường đất, chiếu lau, xà nhà bằng gỗ, xà ngang, trần nhà bằng cỏ, cửa sổ hình ca rô, giấy dán lên từng ô.

Điều này làm cho cô nhớ tới, hồi còn bé tí từng đi theo mẹ đến nhà tổ của bà ngoại ở nông thôn, ngôi nhà đó là từ thời dân quốc còn lưu lại .

Không thể nào...

Nghĩ đến loại khả năng nào đó, mắt của Sa Mạn lập tức mở to.

"Mạn Nhi, con nhìn mẹ đi, mẹ ở đây này." Người phụ nữ mặc quần áo vải thô quơ quơ tay ở trước mắt Sa Mạn.

Ánh mắt của Sa Mạn một lần nữa chậm rãi tập trung lại.

Mẹ? Người phụ nữ này là mẹ mình, bắt nạt mình bị tai nạn nên mất trí nhớ sao?

"Mạn Nhi." Ba khuôn mặt nhỏ nhắn cùng nhau chen đến trước mắt cô. Lớn nhất chính là một cô bé, trông vẻ không quá mười hai mười ba tuổi, chải hai cái đuôi sam, tóc vàng hoe, nhưng mặt mày lại hết sức thanh tú, bên cạnh là một thằng bé, so với cô bé này thì thấp hơn một ít, mặt mũi tương đối giống với cô bé này, còn có một đứa thấp nhất, là một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, đang thổi hơi vào mặt cô.

"Nhị tỷ, tỷ nói chuyện một chút đi, sau này đệ sẽ không tranh kẹo với tỷ nữa, có đồ ngon đều cho tỷ ăn." Đứa bé nói.

"Ta đi báo với cha mẹ một tiếng, Mạn Nhi đã tỉnh lại, tránh để bọn họ lo lắng." Ở bên cạnh người phụ nữ, một người đàn ông vành mắt hồng hồng đứng lên, khàn khàn nói.

"Mẹ nói muốn chôn Mạn Nhi kìa." Người phụ nữ nức nở.

"Có bao giờ Nhị tẩu nói đáng tin đâu, đừng tin tẩu ấy, cha mẹ ta không phải là người như vậy." Người đàn ông đó xoay người đi ra ngoài.

Trời ạ, ngữ điệu của mấy người này, hoàn toàn là giọng địa phương của nhà bà ngoại mình. Xảy ra chuyện gì vậy, ai đang trêu mình à? Không thể nào, mình bị thương, ba mẹ và anh trai không thể không tới thăm mình.

Sa Mạn ra sức cắn môi dưới của mình một cái, rất đau. Không phải là nằm mơ, đây là thật.

"Không..." Thật sự có chuyện xuyên qua thời không rồi sống lại sao, như vậy mình phải xuyên trở về mới được.

Sa Mạn lảo đảo ngồi dậy, lấy hết dũng khí nhào về phía cây cột bên cạnh. Nhân lúc còn chưa quá muộn, cô phải xuyên trở về. Chẳng qua cô đã đánh giá cao sức lực của thân thể này, đánh giá thấp sức lực và phản ứng của người lớn và trẻ con ở bên cạnh. Ba đứa nhỏ tạo thành một bức tường thịt ở trước mặt cô, cô lại bị người phụ nữ kia ôm vào trong lòng.

"Mạn Nhi, Mạn Nhi đáng thương của mẹ, cũng là mẹ không tốt. Con đừng tìm chết, cho dù mẹ bán mình đi, cũng không bán con nữa."

Sa Mạn ở trong tiếng khóc của người phụ nữ và đám trẻ đó, mơ hồ biết một chút.

Hoàn cảnh của gia đình này mặc dù không phải là quá tốt, nhưng ăn mặc cũng coi như là chỉnh tề, sao lại muốn bán con gái, chuyện gì đã xảy ra? Có phải là không muốn bị bán, nên cô bé này mới tìm cái chết không?

Cha mẹ như vậy cô không cần.

Sa Mạn cũng không được như ý nguyện, cô mở mắt một lần nữa, phát hiện mình vẫn ở trên giường gạch, có thêm mấy người tới nhìn cô, rồi rời đi rất nhanh. Bây giờ đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo, cũng không còn dũng khí tìm chết để xuyên trở về nữa, hơn nữa có một chút trí nhớ thuộc về thân thể này từ từ hiện rõ.

Cô bé này tên là Mạn Nhi, Mạn là dưa mạn, năm nay chỉ có mười tuổi. Gia đình này họ Liên, chủ nhà là Liên Phương- lão gia tử của Liên gia. Liên lão gia tử cùng lão thái thái Chu thị sinh rất nhiều con cái, cuối cùng ở dưới gối có bốn con trai, hai con gái.

Cha của đứa bé là con trai thứ tư của Liên lão gia tử, tên là Liên Thủ Tín, năm nay ba mươi tuổi, mẹ nó là Trương thị, cùng tuổi với cha. Nó là thứ ba, phía trên có một chị gái, tên là Liên Chi Nhi, năm nay mười bốn tuổi, một anh trai, đứng hàng thứ năm ở Liên gia, năm nay mười ba tuổi, nó còn có một em trai, chỉ có bảy tuổi.

Bởi vì có bác ruột là tú tài ở bên ngoài làm việc trong trường tư thục, nên cô bé nhà quê này cũng chỉ biết sơ lược, cái triều đại này lấy Minh làm hiệu, hiện tại chính là Hi Hòa năm thứ hai mươi mốt. Niên hiệu xa lạ như thế, hẳn không phải là vương triều Đại Minh mà cô đã học ở sách lịch sử.

Quan trọng nhất là, cái chết của Liên Mạn Nhi đi có liên quan mật thiết với cả nhà bác ruột, nói cụ thể hơn thì chính là chị họ.

Chị họ năm nay mười sáu tuổi, tên là Liên Hoa Nhi. Người cũng như tên, hết sức xinh đẹp, bởi vì vẫn luôn ở cùng cha mẹ mình ở trấn trên, nên hành động cử chỉ khác biệt hoàn toàn với con gái nông thôn. Có một lần Liên Hoa Nhi đi lên huyện ở nhà bác thăm người thân, không hiểu sao lại biết một vị công tử họ Tống là phú thương ở trên huyện. Hai người vừa thấy đã yêu, từ đó âm thầm lui tới, tự định nhân duyên.

Vốn dĩ Tống gia không thích cửa hôn sự này, nhưng mà Tống công tử lại không phải là Liên Hoa Nhi thì không lập gia đình. Lão phu nhân Tống gia thương con trai, không chịu nổi sự quấy rối của con, cuối cùng cũng đã đáp ứng cửa hôn sự này. Tống gia phái người tới đặt lễ đính hôn, cả nhà của bác trai liền từ trấn trên trở về ở nhà cũ của Liên gia để nhận lễ.

Để tỏ lòng trịnh trọng của mình, trong lễ vật mà Tống gia đưa tới lễ đính hôn, có một miếng ngọc bội, là đồ gia truyền của Tống gia, nghe nói có giá trị liên thành. Đến lúc đó Liên Hoa Nhi sẽ phải mang miếng ngọc bội này gả vào Tống gia.

Vì vậy mọi vấn đề đều xuất phát từ miếng ngọc bội.

Ở trong thôn này, Liên Hoa nhi vốn chính là người nổi bật, cộng thêm có được cọc hôn sự này, thì càng là trăng sáng giữa muôn vì sao. Liên Hoa Nhi liền mời mấy chị em gái đến chơi nhà, dĩ nhiên là phải cho bọn họ xem một chút lễ vật đính hôn kia để mở rộng tầm mắt, cuối cùng còn lấy khối ngọc bội này ra.

"Miếng ngọc bội này, mua cả cái huyện Cẩm Dương xong vẫn còn thừa ối đấy." Liên Hoa Nhi nói với mấy chị em.

Đám nhỏ sớm đã bị làm cho ngây người. Để tỏ ra là mình có mấy phần kiến thức, một người trong đó mới nói hẳn là phải làm một cái vòng vàng rồi xâu ngọc bội kia vào để đeo. Bên trong lễ vật đính hôn của Tống gia, cũng không có vòng vàng. Liên Hoa Nhi nói ngọc bội là dùng để đeo ở đai lưng thả xuống mép váy, đồng thời cũng đeo lên làm mẫu. Kết quả dưới chân vướng một cái, đụng vào mép giường, Liên Hoa Nhi thì không có chuyện gì, nhưng mà ngọc bội lại vỡ làm hai mảnh.

Thế là xong, đập bể ngọc bội tổ truyền của người ta, điều này mà để cho Tống gia biết, Liên Hoa Nhi sao có thể vào cửa Tống gia. Liên Hoa Nhi sợ đến mức trợn tròn mắt, cũng may mẹ nó Cổ thị, so với nó thì bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc ấy đã dặn dò mấy chị em của Liên Hoa Nhi, không được nói chuyện này ra, nếu không sẽ bắt bọn chúng đền bù ngọc bội kia.

Sau đó, Cổ thị và Liên Thủ Nhân đi đến phủ thành, cuối cùng cũng tìm được một miếng ngọc tương tự ở một hiệu cầm đồ, ước chừng có thể giả mạo được. Chẳng qua là, miếng ngọc kia ít nhất cũng phải mất năm trăm lượng bạc. Cho dù có bán hết nhà cửa và đất đai, Liên gia cũng không lấy ra nhiều tiền như vậy.

Vì thế, bọn họ đã đánh chủ ý tới trên đầu Liên Mạn Nhi chỉ có mười tuổi.

Sa Mạn từ từ tiếp nhận trí nhớ của Liên Mạn Nhi, đã không trở về thế giới ban đầu được nữa rồi, như vậy thì phải sống sót thật tốt ở cái thế giới này.

Từ đây, cô chính là Liên Mạn Nhi.

Lúc này Trương thị từ bên ngoài bưng một chén lớn đi tới.

"Mạn Nhi, ăn một chút gì đi, mẹ cố ý xin bà nội con một ít mì đó."

Liên Mạn Nhi liếc mắt nhìn cái chén kia một cái, là một chén mì rất bình thường, mì thì ít mà nước thì nhiều, phía trên bát canh còn rắc chút hành thái và mấy giọt mỡ. Bụng nàng rất đói, bình thường, nếu như là Sa Mạn thì nàng tuyệt đối sẽ không ăn nó, bây giờ nó lại rất hấp dẫn khẩu vị của Liên Mạn Nhi.

Nhưng Liên Mạn Nhi dời mắt khỏi bát mì. Chỉ quay lưng về phía Trương thị. Đại bá phụ và Đại bá nương muốn bán nàng, mà cha mẹ nàng cũng gật đầu đồng ý.

Đương nhiên là Trương thị nhìn ra Liên Mạn Nhi đang chống lại mình, ánh mắt đã ươn ướt.

"Mạn Nhi, ba ngày nay con chưa ăn cái gì rồi, ăn một chút đi, mẹ đã bỏ thêm hai giọt mỡ vào trong canh, bà con không nhìn thấy đâu. Bình thường không phải là con thích ăn cái này nhất sao, còn hay ồn ào bảo mẹ làm cho con ăn." Trương thị ngồi xuống bên cạnh Liên Mạn Nhi, ôm Liên Mạn Nhi, xoay người lại đối diện với mình, "Mạn Nhi, mẹ đút cho con."

Bây giờ giả vờ làm cái bộ dáng này còn có ý nghĩa sao? Vì con gái của người khác, mà muốn bán con gái của mình đi, nàng mới không cần cha mẹ như vậy.

Liên Mạn Nhi giơ tay lên, muốn hất chén mì kia đi. Nhưng nàng vừa cúi đầu thì nhìn thấy Tiểu Thất dựa vào giường, đang chớp chớp đôi mắt to, nhìn chén mì kia. Tay Liên Mạn Nhi đang giơ lên lại rơi xuống, chỉ quay người đi, không nhìn Trương thị.

Trương thị dụ dỗ cả buổi, mì cũng nguội rồi, lớp mỡ phía trên đã kết thành váng, nhưng Liên Mạn Nhi cắn chặt răng, nhất định không ăn. Liên Thủ Tín và mấy đứa nhỏ cũng tới đây khuyên, Liên Mạn Nhi cũng không có dao động một chút nào.

"Con không ăn, chết đói cho rồi. Ăn no, chờ các người mang con đi bán sao?" Cuối cùng Liên Mạn Nhi cũng mở miệng nói.

Nước mắt Trương thị ào ào rơi xuống.

"Không có cách nào khác, đều tại mẹ, sao lại ngu như vậy."

"Ôm lên Thượng phòng đi, cho ông bà nó xem một chút." Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi lâu mới nói.

Muốn tiếp tục sống sót, đầu tiên không thể để bị bán đi. Liên Mạn Nhi nghĩ tới, cái nhà này, hình như là Liên lão gia tử và Liên lão thái thái làm đương gia. Như vậy, nếu không muốn sau này lại bị bán nữa, thì phải khiến cho hai người kia gật đầu mới được.

Cha mẹ không thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình, Liên Mạn Nhi âm thầm nắm chặt tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro