CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9

Tần thái y sau khi bắt mạch xong liền nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị. Lục Nghi Thần một bên cởi bỏ giày của Tề Diệp Hành ra mới phát hiện, đôi giày xinh đẹp kia đã biến thành một đôi giày rơm cũ kĩ. Cẩn thận cởi ra liền nhận ra hai đôi chân nhỏ nhắn kia đã sưng phồng một mảnh, Lục Nghi Thần cau mày sờ sờ đôi chân phồng của Tề Diệp Hành, đối với các binh lính ngoài kia chạy dường dài bị phồng chân là bình thường nhưng... người nằm đây chẳng phải là một vị vương gia chưa từng chịu khổ một khắc nào sao ?

Lục Nghi Thần càng thêm khó hiểu mà nhìn Tề Diệp Hành đang ngủ một cách khó nhọc kia, rốt cuộc người này đã thay đổi đến cỡ nào ? Không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, Lục Nghi Thần nhanh chóng sai người đun nước nóng rồi vắt khăn lau người cho Tề Diệp Hành để hạ sốt.

Không bao lâu Tần thái y bước vào, trên tay còn cằm một chén thuốc màu đen. Lục Nghi Thần nhận lấy nói :" Tần thái y nên về nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường. Vương gia cứ để ta chăm sóc"

Tần thái y không có ý kiến định cáo từ thì nghe Lục Nghi Thần nói :" Tần thái y, ông có thuốc bôi nào trị sưng không ?"

" A ?" Tần thái y nghi hoặc nhìn Lục Nghi Thần, bất quá ánh mắt lại liếc nhìn chân của Tề Diệp Hành liền hiểu rõ mà gật đầu :" Được, để ta đi lấy"

Lục Nghi Thần khách khí :" Làm phiền ông rồi"

Tần thái y cười cười rồi rời đi, Lục Nghi Thần nhanh chóng đi đến bên giường đánh thức Tề Diệp Hành :" Vương gia nên thức dậy uống thuốc"

Tề Diệp Hành mệt mỏi mở mắt, mơ hồ phát giác mình đang ở trong lều của ai đó, còn được ai đó đút cho mình uống thứ nước thật đắng nồng đậm mùi thuốc đông y. Tề Diệp Hành nhăn mặt không muốn uống, lại nghe bên tai có giọng nói trầm thấp nhưng lại chứa đầy ôn nhu vang lên :" Người nên ngoan ngoãn uống thuốc, như thế sẽ mau hết bệnh"

Tề Diệp Hành cắn răng nuốt xuống, sau đó trong ý thức mơ hồ mới nhận ra người bên cạnh đang đút thuốc cho mình là Lục Nghi Thần. Tề Diệp Hành thều thào nói :" Ngươi..."

Lục Nghi Thần nhẹ đỡ Tề Diệp Hành nằm xuống rồi nhẹ nhàng vuốt tóc Tề Diệp Hành nói :" Người nghỉ ngơi chút đi, sẽ ổn thôi"

Tề Diệp Hành gật gật đầu rồi an ổn chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, Tề Diệp Hành cảm giác có thứ ánh sáng trắng phía trước. Ầm... mọi vật dần hiện rõ trước mắt... Một căn phòng trắng, chính giữa là một chiếc giường trắng phía trên có một nam nhân đang nằm. Đối với Tề Diệp Hành mà nói người đó thật sự quen thuộc, đây chẳng phải là cậu hay sao ?!

Tề Diệp Hành kinh ngạc nhìn xung quanh, nhìn người trên giường rồi lại nhìn chính mình. Thân thể trong suốt không thể đụng đến bất cứ thứ gì ! Có một thứ suy nghĩ lóe lên trong đầu, Tề Diệp Hành cắn răng chạy đến chỗ thân xác của chính mình nhảy lên. Bất quá lại chạm vào khoảng không, thật sự không thể nhập vào được.

Vẻ mặt bối rối hiện lên trên khuôn mặt Tề Diệp Hành, ngay sau đó cánh cửa phòng mở ra. Người bước vào chẳng ai khác là bạn thân của cậu, Tống Hạo, phía sau còn có bác sĩ. Khuôn mặt của thằng bạn thân thật sự tiều tụy thấy rõ a, Tống Hạo chậm rãi tiến về phía cậu.

Tề Diệp Hành khoanh tay nhìn biểu cảm khó thấy trên khuôn mặt, chẳng phải thường ngày cả hai luôn nói mấy lời châm chọc nhau hay sao ? Tề Diệp Hành cứ tưởng tên hách dịch này nhìn thấy mình nằm trên giường bệnh phải cười to cơ chứ.

Bất quá Tề Diệp Hành cũng không có sức để cười, cuối cùng chỉ biết thở dài. Lại thấy Tống Hạo nhanh như cắt nắm lấy cổ áo của Tề Diệp Hành trên giường ra sức lắc :" Tên Tề Diệp Hành đáng chết nhà cậu còn không mau tỉnh dậy cho tôi ! Cậu cứ đi như vậy để lại công ty cho tôi lo liệu là như thế nào ! Cậu mau tỉnh dậy !"

Bác sĩ phía sau bị Tống Hạo dọa sợ mà chạy đến ngăn cản nói :" Tống tổng, cậu nên bình tĩnh lại, người đã đi không nên níu kéo !"

Tống Hạo suy sụp quỳ xuống bên giường Tề Diệp Hành giọng nói có phần nức nở :" Đã bao năm làm bạn của nhau, mọi chuyện vui buồn đều chia sẻ. Cậu cứ như thế bỏ đi hay sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy