Share

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt bàn chải xuống kệ bồn rửa, bạn xoay gót ra khỏi phòng tắm, lòng rạo rực muốn sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong tâm trí. Về đến cửa phòng, bắp tay bất giác bị một lực nắm chắc chắn kéo ngược lại.

"Vì sao trông chờ vào một thứ bất định?"

Bạn nhìn lên, ánh mắt cứng rắn bao nhiêu, lực nắm nơi bắp tay lại dịu dàng bấy nhiêu.

Bản thân đã từng trông chờ bao nhiêu lần?

"Em có trông chờ sao?" Bạn nghĩ nghĩ rồi cười nhẹ.

"Em không."

"Không mang kỳ vọng, vậy tại sao ban nãy nói đến nếu không đi được đến đâu thì thôi, mắt lại ngấn nước nhiều như vậy?"

Haitham nhướn mày, lực nắm kéo bắp tay bạn lại gần anh hơn. "Đó không phải nỗi buồn khi chuyện có thể không như cô tô vẽ lên sao?"

Bản thân đã từng tô vẽ bao nhiêu lần?

Không nhớ. Chỉ biết rằng, những cái vòng lặp xưa cũ, bạn sớm đã đi mòn cả chân. Sớm nhìn lại, không biết từ khi nào đã buông xuống được cây cọ trong tay.

"Buồn khóc một chút thì đã sao. Nếu tương lai không thể yêu, thì cứ vậy đi."

Bạn lại trầm lặng một hồi, như thể đang cố sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mình thành câu hoàn chỉnh trong khi khoảng cách giữa cả hai dần hẹp lại, đầu ngón chân lặng lẽ tiếp xúc nhau.

"Nếu anh không yêu, em có thể sẽ buồn đôi chút đó, nhưng sẽ không chán ghét việc đó, sẽ không còn cảm thấy lòng mình như mang nặng một tảng đá, càng không dằn vặt cũng không bị nhấn chìm. Tâm can sớm đã chấp nhận, không níu không cầu, thì nước mắt rơi hay không có là gì."

Phiền não thì phiền não, đè nén vô ích. Né tránh nhất thời, tâm bất động được một đoạn. Sau đó thì sao? Phiền não càng dấy lên dữ dội hơn.

Bạn không muốn giãy giụa, cũng chỉ có thể nhận thức sự có mặt của nó, tĩnh lại hiểu thấu và quan sát, phiền não sẽ chuyển hóa thành an tĩnh.

Haitham trầm mặc một lúc, sau đó buông cánh tay bạn ra. Với bàn tay rộng lớn, xung quanh bạn bỗng tối dần. Nhiệt từ lòng bàn tay truyền đến, bao trùm lấy đôi mắt ảm đạm.

Haitham cất giọng ôn tồn. "Tôi không vui thích gì nỗi đau buồn của người khác. Người khác vì mình đau buồn lại càng không."

"Ban nãy đã nói, cầm lên được, buông xuống được, mong cô như vậy."

"Sẽ như vậy." Bạn đưa tay mình áp lên mu bàn tay anh, trong tầm mắt là một mảng tối om.

Dùng chân thành đối đãi, nhận lại được gì, hình như không quan trọng lắm. So đo được mất, đã không gọi là chân thành.

"Haitham, mau đi ngủ." Bạn cười cười, cầm tay anh gỡ xuống, ánh sáng truyền trở lại vào mắt.

Nhìn mất một lúc tay vẫn không muốn rời, ngay khi bạn sắp đành thả ra, Haitham nhướn mày hỏi.

"Cầm mãi như thế, cô nói tôi làm sao đi ngủ?"

Trong phút chốc, tưởng chừng bạn sẽ chỉ cười trừ lắc đầu mà thả tay anh ra. Nhưng biết làm sao được, bày tỏ cũng đã rồi.

Còn sợ cái gì?

"Muốn ngủ chung, thế nào?"

Bạn miết miết ngón cái vào những chỗ lõm giữa các khớp tay anh, miệng nở nụ cười không đứng đắn.

Lặng thinh như tờ. Không khí ảo não ban nãy cũng tan dần đi

Khoảnh khắc đôi mi anh khẽ run, bạn không có bỏ lỡ, cảm nhận được bàn tay mình đang cầm mà nắn nắn miết miết cũng trở nên căng cứng.

Cười bật thành tiếng, khi bạn quay gót bước về cửa phòng mình đã kịp nghe tiếng người vọng lại.

"Có gan thì mò qua."

"..."

Tay bạn đặt nơi chốt xoay cửa bất giác tăng thêm lực, siết chặt lại.

Haitham không có sợ.

Tấm lưng như thiêu như đốt vì ánh nhìn của anh, nụ cười cũng theo đó mà trở nên méo mó.

Mãi đến khi Cạch một tiếng, bạn mới quay đầu nhìn lại, Haitham đã về phòng rồi. Mắt bạn dán chặt trên tấm cửa đã đóng, ngây ngốc một hồi, lại sực nhớ ra. Từ lúc trở về từ bữa tiệc mừng kết thúc bài nghiên cứu của lớp, nhận ra mình vẫn chưa thay đồ. Chỉ có nói chuyện với anh, sau đó đi đánh răng. Còn chưa tắm.

___

Tch.

Nhíu nhíu hàng mày kiếm, Haitham với lấy ống tai nghe cách âm rồi đặt qua đầu. 

Nước tí tách tí tách rải trên nền nhà tắm, khuôn mặt bạn ửng hồng, chóp tai cũng thế, có lẽ do hơi nóng từ vòi sen tỏa ra. Động tác kì cọ trên da thịt cũng trở nên gấp gáp, sau đó nhanh chóng rửa trôi đi bọt tắm trên người. 

___

"Dịch vào trong."

Haitham quay người về phía phát ra âm thanh vừa rồi, anh giương mí mắt, con ngươi khẽ động.

Bạn một tay ôm gối, một tay chống hông, một chân gác trên thành giường. Tiết trời đêm hè, bạn ăn mặc phong phanh, thun ba lỗ cùng short ngắn, không khác ngày thường là bao.

Dưới ánh trăng đan cài đèn ngủ mờ ảo, da thịt bạn như có như không lóe lên ánh bạc, tóc xoăn dài thả lơi chạm thắt eo, đung đưa trong gió nhẹ, dáng vẻ phong tình. 

"Cô thật sự qua." Haitham nhìn lên, ngữ điệu trầm khàn.

"Vì sao không? Là anh mời." Bạn đặt gối xuống giường, khoanh tay giương mắt nhìn xuống anh.

Haitham rũ mi, cởi bỏ ống nghe hai bên tai, đặt qua bàn nhỏ cạnh bên, sau đó nằm dịch người vào trong. 

Phòng ngủ bài trí giường gỗ lớn Adhigama, một người nằm, thêm một người cũng không nhằm nhò. Loại này khá đa năng, có thể dùng đãi tiệc, uống trà. Vài hàng quán ở Sumeru còn tận dụng làm sân khấu nhỏ cho nhạc công chơi nhạc.

Bạn xốc chăn lên, sau đó tấn hết qua chỗ anh, đặt lưng nằm xuống giường gỗ. Khoảng cách giữa cả hai dư vài gang tay.

Không khí yên tĩnh, Haitham nằm giáp cửa sổ, đón đầu ánh trăng dịu nhẹ hắt vào, đổ lên từng đường nét anh.

Bạn xoay người qua chỗ anh, nhìn người eo lưng thẳng tắp nằm trên giường, cơ ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở.

Gió hạ thổi tung rèm mỏng, mang hương sữa tắm trên da phiêu diêu trong không khí.

"Đã nói tắm đêm không tốt."

Thời gian trước, khi còn làm ca đêm ở quán Lambad, mỗi ngày tan ca đều quá 10 giờ, vì vậy bạn đều tắm trước khi vào ca.

Có những ngày bận bịu, hoặc lười nhác, đều đợi đến tối muộn mới tắm, Haitham đã từng nhắc qua một lần.

Kể từ lần đó bạn cũng hạn chế tắm đêm hơn. Hôm nào muộn chỉ lau sơ qua người bằng nước ấm, đến sáng hôm sau sẽ tắm kĩ một lần.

Nhưng ban nãy đã quyết định sẽ ngủ với Haitham, nên không nghĩ gì nhiều mà soạn đồ đi tắm.

Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân có chút ngớ ngẩn. Vẫn là nên ưu tiên sức khoẻ hơn.

"Ừm." Bạn gật gật, cuộn tròn thân như quả bóng.

Đến khi bật ra một tiếng ngáp nhỏ, đôi mắt cũng nhắm dần, đem chân dung người trước mặt khảm sâu tâm trong tâm trí, đi vào giấc ngủ.

Haitham với tay đến công tắc đèn ngủ, lát sau chỉ còn ánh bạc lưu lại từ bên ngoài cửa sổ.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Bạn nhắm nghiền mắt, chôn sâu đầu vào vòng tay mình.

Ngày mai sẽ lại là một ngày mới. Sẽ cùng đến Giáo Viện, tan tầm sẽ cùng về, tối đến cùng nấu ăn, cùng đọc sách.

Sau này có như thế nào, sẽ đều không hối tiếc. Ít ra khi ngoảnh đầu nhìn lại, bạn đã làm những gì mình có thể rồi.

Yêu hay không, không phải chuyện có thể gượng ép.

Không giữ chặt, không cầu sở hữu, nên không sinh tuyệt vọng.

Nên sẽ không có, trồi sụt giữa hạnh phúc và khổ đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro