Unclog

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một ly bồ công anh, phục vụ tận bàn nhé, cô em ~"

Bất chợt, một luồng khí lạnh với toàn bộ những hình ảnh, ký ức đêm qua về người đàn ông trước mặt không hẹn mà lao thẳng xuống từng đốt xương sống, cảm giác kinh hãi tột cùng đang dần dần nhấm nháp, lan rộng ra từng phân tử, tế bào thẳm sâu trong cơ thể, tim non dồn dập như muốn xé toạc lồng ngực.

Càng sợ hãi càng làm cho gã phấn khích chồng thêm phấn khích. Nhận thức được điều đó, bạn siết chặt nắm đấm, chặt hết mức có thể, rồi từ từ thả lỏng, hít sâu lấy lại bình tĩnh, thẳng lưng nhìn trực diện vào sự xuất hiện bất ngờ trước mặt.

Đem hết cảnh tượng vừa diễn ra trong chốc lát thu vào tầm mắt, một làn sóng nhẹ nhõm trút xuống tâm trí Haitham, gội rửa sạch sẽ những muộn phiền sớm giờ trong anh.

"Vào pha đi." Tay đẩy lưng bạn vào trong quầy pha chế, bản thân mình thì không ngần ngại tiến về gã đàn ông phía cửa. Đôi mắt hắn găm chặt vào Haitham, cũng tiến đến vài bước. Gã cao hơn anh nửa cái đầu, thuộc dạng vai u thịt bắp cùng làn da màu đồng khỏe khoắn.

Với đôi mắt ngờ nghệch, nhướn một bên mày lên, tên quản lí lúc này nhìn qua bạn bằng vẻ mặt bối rối. Bạn nhìn khuôn mặt khờ khạo của anh ta mà không khỏi lắc đầu cười nhẹ. "Kịch hay không tốn phí dọn ra sẵn còn không xem, ù ù cạc cạc cái gì?"

Sau đó bạn quay ra kệ tủ đặt sau lưng, điệu bộ vô tư lự lấy từ trên tủ gỗ xuống những thành phần, hương liệu cần thiết cho một ly rượu bồ công anh. Cái cảm giác khiếp sợ ban nãy bên trong bạn, hình như tên chủ nhà của bạn đã đá phăng nó đi rồi.

Về phía Haitham và gã đàn ông nơi cửa chính, khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại ước chừng một gang tay thì một chất giọng trầm đục vang lên, cuốn theo thoang thoảng mùi hương xì gà thoát ra, quẩn quanh trong bầu không khí. "Đực rựa nào đây?"

"Chào quý khách. Tôi mới được nhận vào làm hôm nay, chỉ là một nhân viên chân yếu tay mềm. Thưa quý khách, theo tôi thấy, dường như trên cổ áo anh vẫn còn lưu lại một ít tàn thuốc, xin phép."

Quét mắt trên dưới một lượt, bàn tay rắn rỏi của Haitham vươn ra cổ áo người đối diện, phủi qua lại vài cái, rồi dần dần lần mò ra sau ót, những ngón tay thon dài bắt đầu mơn trớn giữa gáy cổ và phần chân tóc, cho đến phần lõm giữa những gai đốt sống cổ.

Gã cười khẩy, khoanh tay trước ngực rồi phóng đôi mắt ngập tràn thô tục về phía bạn. "Tiếc quá, anh đây sẽ cảm thấy thõa mãn hơn nếu cậu để đĩ non bên kia thế chỗ cậu đấ-"

Bỗng nhiên, cả cơ thể đồ sộ bắt đầu xiểng niểng, đầu óc trở nên choáng váng, đôi chân như bún mà mềm nhũn ra. Đưa tay sờ soạng sau gáy.

Rầm một cái, ngã sõng soài xuống nền gạch lạnh lẽo bên dưới. Với đôi mắt đỏ ngầu như muốn đâm thủng Haitham.

"Cặn bã!!!" Người đàn ông gào lên một cách phẫn nộ rồi ngất lịm đi ngay sau đó.

"..."

Bạn trố mắt, cũng không ngoại lệ gì tên quản lí đang há hốc mồm kế bên trước màn vừa rồi.

Huyệt á môn sao? Xem ra hôm nọ Haitham cũng thật sự ngồi nghe Tighnari lải nhải về ba cái buổi nghiên cứu huyệt đạo gì gì đó cơ...

"Trời đất- Cái đống hổ lốn gì vậy??" Lúc này, Lambad cùng vài người bạn của ông ta vì bị dọa một phen bởi tiếng động lớn ở tầng dưới mà bước nhanh từ trên gác xuống, tên nhân viên cùng ca với bạn ban nãy cũng hiếu kì chạy ra xem, ai nấy đều đực mặt ra với đôi mắt chữ O, mồm chữ A.

Thấy vậy, bạn chạy đến chỗ họ rồi cười nói. "Đừng có lo gì sất, đây là đang giúp dẹp loạn để bảo vệ sự yên bình của cái quán này đó."

"Lấy cho tôi một mẩu dây thừng, phòng khi hắn tỉnh lại, ai biết sẽ bày ra chuyện gì." Haitham nói với bạn, giờ đây, vẻ mặt anh ta vẫn rất điềm nhiên, đối với chuyện vừa rồi xem như thể cơm bữa vậy. Bạn cũng nhanh chóng phối hợp, chạy vào kho trữ rượu, lấy ra sợi dây thừng độ mười vòng rồi cầm ra đưa cho anh.

Sở dĩ trong kho có sẵn những thứ này là vì chúng đóng vai trò trong việc buộc chặt phần nắp với thân của những thùng rượu to tướng, làm giảm thiểu nguy cơ tràn rượu trong quá trình vận chuyển đến đây, đặc biệt đối với những đoạn đường ghập ghềnh.

Ép chặt hai cánh tay gã đàn ông vào hai bên người hắn, Haitham cẩn thận dùng dây quấn xung quanh. Trong khoảng thời gian này, để hóa giải những khuôn mặt vẫn tràn đầy sự ngớ ngẩn và bối rối kế bên, bạn bèn thuật lại chi tiết đống hỗn độn này cho họ.

Dừng lại một chút, bạn chợt nhận ra, tên quản lí lẻn đi đâu mất rồi. Nhưng bạn cũng không muốn quan tâm nữa, tập trung thuật lại vấn đề cho mọi người.

Một lúc sau, khi hiểu ngọn ngành mọi chuyện, mọi người lúc này với đôi mắt ái ngại nhìn qua gã ma men lưng đang dựa vào tường, đầu ngoẹo hẳn sang một bên, vẫn đang bất tỉnh trong vòng tay sợi dây thừng.

Riêng Lambad lúc này thở dài rồi quay ra vỗ đầu bạn một cái.

"Vất vả rồi. Cũng do tôi mấy ngày này bận rộn không chăm quán, mới để chuyện thành ra như vậy. Còn có mấy người bạn lâu ngày không gặp, hôm nay mới có dịp cùng uống, vậy mà lại bị gián đoạn giữa chừng."

"Tôi ổn, chuyện cũng đã đành, ông chủ đừng bận lòng nữa. Tên kia bây giờ cũng ngoan ngoãn nằm im rồi, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình thôi."

Lambad gật đầu rồi đứng dậy, đi về phía Haitham, cười cười ngại ngùng nói. "Phiền đến cậu rồi, Quan Thư Kí. Phần còn lại cứ để tôi, đảm bảo giao hắn cho người bên chính quyền địa phương giáo huấn."

"Miễn ngại ngùng đi. Tôi chỉ là thấy thì tiện tay giúp người ta sửa sai thôi. Đây cũng là thói quen được hình thành trong Giáo Viện." Haitham hỗ trợ đỡ gã đàn ông lên vai Lambad. "Còn có, nhớ để mắt đến người quản lí của ông."

Lambad bày ra vẻ khó hiểu, nhìn quanh quán rượu một lúc, mắt thấy tên cấp dưới của mình bước ra từ phòng điều hành phía cuối hành lang quán.

Phát hiện ông chủ đang nhìn mình với vẻ mặt hoài nghi, hắn chột dạ nhìn đi chỗ khác, rồi sau đó bước lại gần Haitham, tay chìa ra một mẩu thẻ nhớ, càu nhàu nói. "Thứ anh nằng nặc đòi đây, cầm lấy đi, làm bằng chứng cho hành vi của tên kia."

Haitham liếc qua Lambad rồi nhìn lại tên quản lí trước mặt, điệu bộ không nhanh không chậm thoải mái nói. "Chẳng trách đột nhiên lại ngoan ngoãn vậy."

"Anh!!"

"Anh nên thật sự nên nghiêm túc suy nghĩ về vai trò và trách nhiệm của mình sau những sự kiện vừa xảy ra đi."

Đoạn, Haitham lấy cái thẻ nhớ đang chìa ra trước mặt mình rồi đưa qua Lambad. "Khi tới nơi, ông tiện thể giao luôn thứ này cho họ, chứng cứ đều được ghi lại trong này hết rồi."

Lambad gật đầu nhận lấy thẻ nhớ, rồi quay ra hẹn những người bạn của mình khi khác lại gặp nhau.

Không khí căng thẳng ban nãy đã dịu xuống. Lúc này Haitham nhìn qua bạn gọi. "Có thể về nhà rồi."

"Anh ra ngoài đợi tôi." Bạn đẩy đẩy anh đến cửa, mắt chớp chớp nhìn lên anh.

"Nhanh chân một chút, đoán chừng cơm đều nguội hết rồi."

Điều này có lẽ không cần bàn. Haitham có lối sống rất quy củ. Trong Giáo Viện cũng đừng nói đến tăng ca, mỗi ngày đến giờ tan ca liền thu dọn về nhà, ăn uống ngủ nghỉ, đường lối sinh hoạt đặc biệt nề nếp, lành mạnh.

Đợi đến khi Haitham bước ra ngoài, bạn quay sang Lambad và cậu nhân viên luôn túc trực cùng ca mỗi tối với mình rồi nói. "Thật sự rất cảm ơn hai người thời gian qua đã luôn chiếu cố tôi. Xét về độ rộng lượng cũng rất cao, tỉ lệ thuận với số ly bể những lần tôi bất cẩn, căn bản không đếm hết. Nhưng tiếc quá, có lẽ phải nói lời tạm biệt rồi."

Lambad cười từ tốn rồi vỗ đầu bạn. "Tôi hiểu mà, ban nãy tôi cũng nghĩ đến vấn đề này rồi. Cứ đi tìm một công việc khác an toàn hơn mà làm, dù gì thân cũng là phụ nữ, khách hàng tiếp xúc hằng ngày đa phần là đàn ông, vẫn là không nên. Giữ sức khỏe, thi thoảng rảnh rỗi cứ ghé qua."

Cậu nhân viên lúc này cũng ôm bạn một cái, miệng nhanh nhảu nói. "Đúng đúng, có thời gian liền tạt qua đây, bartender Conrad này sẽ làm cho cô những ly anh đào thượng hạng, đúng loại cô thích!"

Cả ba cười cười nói nói qua lại vài câu, rồi người nào làm việc nấy, Lambad vẫy tay chào bạn rồi lên đường đến chỗ chính quyền cùng gã đàn ông vẫn còn bất tỉnh trên vai, Conrad cũng lui về quầy rồi tiếp tục công việc của mình.

"Xin lỗi."

Ngay khi bàn chân sắp cất bước về cửa chính, thanh âm trầm thấp bất ngờ vang lên, không quá lớn, vừa đủ để bạn có thể nghe rõ. Bạn quay người, không còn là điệu bộ bỡn cợt, thờ ơ như ban đầu, cũng không liếc dọc liếc ngang, anh ta nhìn thẳng vào mắt bạn.

Bạn ngạc nhiên, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng quả thực có chút vui. "Mong rằng những lần sau ghé qua, vẫn có thể tiếp tục gặp anh, quản lí. Từ mai cố gắng hoàn thiện tốt vai trò của mình nhé. Thỉnh thoảng cười lên một cái, khách hàng sẽ cảm thấy thích hơn đó. Chào anh."

"Giữ gìn sức khỏe." Anh ta hắng giọng, vẻ ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Mở cửa bước ra ngoài, mắt dáo dác khắp nơi, khi thấy Haitham đang ngả người dựa vào bức tường gạch sau lưng với đôi mắt khép hờ, ahoge trên đầu anh nhẹ ngoe nguẩy qua lại trong luồng gió mát, bạn đi lại phía anh, cất tiếng gọi. "Xong rồi, về thôi."

Haitham khẽ mở mắt, sau đó gật đầu rồi rảo bước cùng bạn về nhà. "Tốn không ít thời gian."

"Của anh."

Bạn đưa một chiếc cốc giấy qua cho Haitham, là rượu bồ công anh. Bạn thầm cười khi nhớ lại ban nãy, anh ta vậy mà lại cực kì bình tĩnh trước sự xuất hiện đột ngột của gã ma men kia, còn đẩy bạn vào quầy pha chế để chuẩn bị rượu theo yêu cầu của gã. Nhưng mà phần này, Haitham dặn riêng cho anh.

"Cảm ơn."

"50000 Mora! Giá ưu đãi cực mềm." Thật ra mà nói, rượu bồ công anh đối với bạn là mặt hàng hiếm và đặc biệt.

Hơn nữa, quy trình làm ra loại thức uống này cũng không dễ. Lambad mỗi tháng lại rời Sumeru đến Karpallia ở Inazuma, tốn không ít Mora mua về hạt giống bồ công anh, hay đến thành Mondstadt tìm thu thập.

"Trừ vào phí thuê tháng sau."

"Ồ." Bạn khẽ nhếch mép, thầm mở cờ trong bụng. Haitham dĩ nhiên không biết đến đặc quyền của nhân viên ở quán rượu Lambad.

Mỗi tuần đều đặn được pha cho chính mình bất kỳ loại rượu, cocktail nào, đặc biệt không lấy tiền. Lần này, bồ công anh là cốc rượu duy nhất trong tuần. Tức 50000 Mora này, bạn không cần trả lại cho ông chủ, lời luôn vài tháng tiền nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro