Chương 74 : Bữa Tiệc Nhà Họ Thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ban đêm biệt thự nhà họ Thiệu đèn đuốc sáng trưng, cửa mở ra Lam Kỳ xuống xe, cho dù trong lòng có chuẩn bị nhưng mà nhìn thấy cảnh sắc trước mắt trong lòng vẫn kinh ngạc một chút. Cô biết gia cảnh nhà Thiệu ngốc rất tốt, chỉ là không ngờ bây giờ nhà họ Thiệu lại trở nên tốt như vậy.

Cô xoay người mỉm cười nhìn người đàn ông đứng sau lưng cô, quá nhiều chuyện đều đã thay đổi, nhưng mà cưng chiều của Thiệu ngốc đối với cô đều không có thay đổi. Cô cực kỳ may mắn!

"Sao lại nhìn anh cười ngây ngô như vậy?" Ánh mắt Thiệu Tử Vũ dịu dàng, anh có chút hối hận tại sao hôm nay lại để cho cô ăn mặc xinh đẹp như vậy? Sườn xám vừa vặn, tuy một điểm cũng không lộ, nhưng mà dáng người bé con quá bốc lửa, sườn xám cũng bị cô ăn mặc làm thay đổi mùi vị.

"Ai cười chứ." Lam Kỳ thay đổi nét mặt, nghĩ đến lập tức liền muốn gặp ba mẹ anh, trong lòng thật sự là có chút hồi hộp. Sớm biết có ngày hôm nay trước đây cô sẽ không nghịch ngợm như vậy.

"Vậy thì đổi lại đi, hôm nay anh đến gặp ba mẹ em." Thiệu Tử Vũ cười. Bé con thật sự không có một chút tin tưởng nào đối với anh, ngày đó đều đã đi đến cửa nhà vẫn ngăn anh lại.

"Không cần, đã đến đây rồi còn sợ cái gì." Ngày đó là cô đề nghị anh hoãn chút thời gian gặp cha mẹ già, sợ đến lúc đó cha mẹ già đồng ý ba mẹ anh lại không đồng ý. Trước đây ký ức chuyện bị Liễu Phương đuổi ra ngoài còn mới mẻ, hiện tại nếu lấy thân phận con dâu đứng trước mặt bà, không biết bà ấy có thể không chịu chấp nhận hay không.

"Được rồi, vậy chúng ta đi vào."

Hôm nay nhà họ Thiệu người tới tương đối nhiều, nhân vật có uy tín có danh dự tại thành phố A hầu như đều đến đông đủ, không ít người mang theo phụ nữ xinh đẹp cùng đến, người nào cũng hiểu rõ dụng ý của phu nhân Thiệu. Tuy con trai lớn Thiệu Tử Mục ăn chơi trác tán, thanh danh làm cho người ta lùi bước, nhưng như cũ vẫn có không ít phụ nữ đổ xô vào anh ta.

Liễu Phương chu đáo tiếp đãi khách khứa, nụ cười trên mặt khi nhìn thấy Thiệu Tử Vũ tay trong tay cùng Lam Kỳ đi tới liền cứng lại, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Con trai của mình thế nhưng mang theo cái con nhóc kia tới đây, lời của bà anh không nghe thấy sao?

"Mẹ, người xem, con nhỏ chết tiệt Lam Kỳ cũng đến đây." Cách đó không xa Nhiễm Khả cắn môi đỏ mọng oán hận. Thiệu Tử Vũ vậy mà ngang nhiên mang cô ta về nhà, vậy không phải chứng minh cô đã không còn cơ hội? Không được, cô nhất định không để cho chuyện này cứ như vậy phát triển tiếp tục.

Hoàng Yến Linh không thèm để ý chút nào quan sát chiếc nhẫn kim cương vừa mới mua trên tay mình, "Gấp cái gì, một hồi để cho nó xem màn diễn kia không phải càng tốt sao."

"Mẹ. Người là nói....." Nếu nói kế hoạch trước đó Nhiễm Khả còn có chút do dự, nhưng hiện tại một con đường lui cũng không có.

"Ừ" Hoàng Yến Linh gật đầu, "Rất nhanh con nhóc kia sẽ trở thành trò cười trong bữa tiệc, bây giờ tức giận vì nó không đáng." Con gái của bà vẫn còn nhỏ tuổi, thiếu kiên nhẫn, người làm mẹ như bà cần phải giúp một chút.

Trên mặt Nhiễm Khả dần dần lộ ra nụ cười, hiện tại đối với nhà họ Thiệu cô có Liễu Phương làm chỗ dựa, nếu xảy ra chuyện gì đối với bà càng có lợi, Thiệu Tử Vũ nghĩ muốn không chấp nhận cũng không được.

Trong phòng khách, vẻ mặt Lam Kỳ uể oải, vẻ mặt Liễu Phương thể hiện rõ là không thích cô, chưa nói được mấy câu liền mượn cớ rời đi, thật sự là rất thất bại. Uổng công cô tốn nhiều thời gian để ý đến cách ăn mặc như vậy.

"Như thế nào, nản lòng rồi?" Ở bên cạnh Thiệu Tử Vũ trêu ghẹo.

"Ừ"

"Không có việc gì, chỉ cần anh thích là được, người nào đối với hình tượng trước đây của em như thế cũng sợ, hiện tại nói đã sửa lại, ai dám tin."

"Thiệu Tử Vũ!" Lam Kỳ cắn răng, anh đây là đang vui sướng khi người gặp họa mà.

"Được rồi, chọc em thôi, hơn nữa cũng không ai muốn em thay đổi." Ánh mắt Thiệu Tử Vũ mềm mại. Anh biết cô đau lòng, nhưng mà cô gả cho anh, có một số việc cần phải đối mặt.

Hai người thấp giọng nói chuyện không có chú ý đến Lý Hạo đang cầm ly rượu từng bước một tới gần, ánh mắt gần như tối tăm. ắn không thể tin được những gì mình nhìn thấy. Tại sao có thể như vậy? Mới có thời gian mấy ngày, Kỳ Kỳ lại để cho người đàn ông khác cầm tay cô thân mật như vậy. Bọn họ quen biết lâu như thế, cô cũng chưa từng quyến luyến với hắn như vậy.

"Kỳ Kỳ" Hắn khàn khàn mở miệng.

"Anh rể" Lam Kỳ có chút kinh ngạc, như thế nào Lý Hạo cũng ở đây? Bây giờ cô rất sợ nhìn thấy hắn, không phải là vì những chuyện lúc trước mà là vì chuyện của chị gái già.

Thiệu Tử Vũ nhìn người đàn ông đang từng bước một đến gần, nụ cười trên mặt biến thành như có như không, tư thế nắm tay cũng biến thành thân mật ôm eo cô.

Lam Kỳ gọi một tiếng 'anh rể' kia khiến Lý Hạo nhíu mày, "Trước đây em vẫn gọi anh là anh Lý Hạo." Giọng nói của hắn biến thành vô lực. Đều do mấy ngày nay hắn bận quá, xem nhẹ cô, cho nên cô mới đối với anh lạnh nhạt như vậy. Trong lòng hắn không ngừng nói với chính mình, giải quyết những chuyện này xong thì mọi việc đều tốt lại.

"Em...." Lam Kỳ nhìn Lý Hạo, cái loại cảm giác kỳ lạ này lại hiện ra trước mắt, cô muốn nói cái gì đó lại không nói ra lời, có phải là hắn vì chuyện của chị gái già nên mới biến thành như vậy? Sau khi chị gái già mất tích hắn mới trở nên kỳ quái như vậy.

Có nên nói chuyện của chị gái già cho hắn biết hay không? Nghĩ đến những ngày hắn bận bịu trong nhà, trong lòng cô không dễ chịu. Cô thật sự vẫn coi hắn ta là anh rể, cũng hi vọng hắn chính là anh rể của cô, nhưng mà không nghĩ tới mọi việc lại phát triển thành như vậy. Tên khốn kiếp Thiệu Tử Mục kia chiếm tiện nghi của chị gái già, hắn cùng chị gái già cũng không còn khả năng trở lại bộ dáng trước kia.

"Bé con, chúng ta đi bên kia đi!" Trong lúc Lam Kỳ khó xử, Thiệu Tử Vũ kéo tay cô. Tâm tư Lý Hạo anh vừa nhìn liền hiểu ngay, chỉ có cô gái nhỏ ngốc nghếch này là không phát hiện, nhưng mà anh sẽ không để cho hắn nhích lại gần người phụ nữ của anh.

Hai người thân mật rời đi, Lý Hạo muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, quả đấm trong tay hắn nắm chặt, nhắm mắt lại hít thở vài lần mới không để lửa giận choáng váng đầu óc. Không được, trường hợp như vậy hắn không thể xằng bậy, sẽ hủy đi chính mình. Tới cuối cùng thì Lam Kỳ nhất định sẽ là của hắn, nhất định là vậy, ai cũng không thể cướp đoạt.

Xuyên qua đám người Thiệu Tử Vũ mang Lam Kỳ tới trước mặt Thiệu Phong, vừa rồi bé con bị đả kích, hiện tại nên khích lệ một chút.

"Ba"

"Tử Vũ, Kỳ Kỳ" Thiệu Phong sửng sốt một hồi mới cười mở miệng.

"Bé con, còn nhớ ba anh hay không?"

"Bác Thiệu" Lam Kỳ ngại ngùng nở nụ cười, cô đương nhiên nhớ rõ. Trước đây mỗi lần tới nhà họ Thiệu làm chuyện xấu đều bị bác Thiệu tính tình tốt đẹp này bắt được, khi đó ông cũng không trách cứ, luôn luôn hiền hòa sờ sờ đầu cô, để cho cô về nhà. Khi đó khiến cho cô cực kỳ xấu hổ, nhưng mà xấu hổ thì xấu hổ, tính nghịch ngợm vẫn không sửa được.

"Cô gái nhỏ giờ đã trưởng thành rồi, cặp mắt giống y như mẹ con." Giọng nói Thiệu Phong xúc động.

"Dạ. Người khác cũng nói như vậy." Cô và mẹ cũng chỉ giống nhau ở cặp mắt.

"Nhóc con, phải đối xử tốt với con bé." Thiệu Phong nhìn Lam Kỳ thành khẩn mở miệng, sau đó vỗ vỗ bả vai Thiệu Tử Vũ tiếp tục đi xã giao.

Vẻ mặt Lam Kỳ nghi hoặc, lời này không phải nên là cha già cô nói sao? Như thế nào bác Thiệu lại cướp đoạt câu văn rồi? Nhưng mà ý tứ của bác Thiệu hẳn là ngầm đồng ý quan hệ của hai người.

"Muốn cười liền cười đi." Thiệu Tử Vũ nhéo mặt cô, nhìn bộ dáng của cô nhanh không nhịn được, quả nhiên cho một chút ánh sáng mặt trời liền sáng lạn.

"Ai muốn cười?!" Lam Kỳ trắng mắt liếc anh một cái, nhưng mà có sự đồng ý của bác Thiệu, trong lòng cô thật sự thoải mái hơn, "Anh đi với em ra ngoài một chút có được hay không? Em muốn ra ngoài hít thở không khí." Cô không quen yến tiệc, càng không thích trở thành tiêu điểm bị người khác dòm ngó. Hiện tại đứng cùng một người đàn ông ưu tú như Thiệu ngốc, không ít ánh mắt đều rơi trên người bọn họ, đáng giá, không có ý tốt, nghi ngờ....dạng gì cũng có, làm cho cô cực kỳ không thoải mái.

"Được!" Thiệu Tử Vũ cũng không thích ánh mắt của những người đàn ông khác dừng lại trên người cô, xinh đẹp của cô chỉ có thể cho một mình anh thưởng thức.

"Lam Kỳ, thật là cậu? Ăn mặc xinh đẹp như vậy chút nữa tớ đã nhìn không ra." Lúc gần đến phòng khách, Nhiễm Khả bưng hai ly rượu chặn đường hai người.

Thấy cô, Lam Kỳ không có sắc mặt gì tốt. Người phụ nữ Nhiễm Khả này đúng là da mặt đủ dầy, cô đối với cô ta không hề khách khí, nhưng sau mỗi lần đều mặt dày mày dạn lại gần.

"Anh Tử Vũ" Nhiễm Khả dịu dàng chào hỏi cùng Thiệu Tử Vũ.

Thiệu Tử Vũ chỉ hơi hơi gật đầu.

'Anh Tử Vũ', xưng hô này làm cho Lam Kỳ cực kỳ khó chịu, hương vị ngọt ngấy làm cho người ta muốn ói. Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp, cô thật muốn nhìn xem đêm nay người phụ nữ đê tiện này lại muốn làm gì.

"Kỳ Kỳ, chuyện lần trước là tớ sai lầm rồi, cậu tha thứ cho tớ có được hay không, chúng ta vẫn là bạn bè được không?" Nhiễm Khả cẩn thận giải thích, bộ dáng hối hận vạn phần.

Lam Kỳ nhớ lại chuyện lần trước, nếu không phải cô ta thì cô sẽ không hiểu lầm Thiệu ngốc, nhưng mà cũng chính vì chuyện này cô mới hiểu rõ trái tim mình, cô không để trong lòng chuyện kia.

"Chuyện gì?" Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ.

Lam Kỳ cau mày, nếu như để Thiệu ngốc biết chuyện này khẳng định lại đắc ý, cười nhạo cô là cái bình dấm chua.

"Không có gì."

"Vậy là cậu đã tha thứ cho tớ đúng không?" Vốn Nhiễm Khả còn lo lắng chuyện lần trước, Thiệu Tử Vũ sẽ không vui, tuy đã nghĩ vô số lý do vô tội, nhưng vẫn là có chút lo lắng anh xem thường cô, hiện tại Lam Kỳ cũng không muốn nói ra càng tốt.

"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, cô không nghĩ muốn trước mặt Thiệu ngốc biểu hiện lòng dạ hẹp hòi.

"Vậy chúng ta cạn một ly, về sau chúng ta vẫn là bạn bè." Nhiễm Khả đưa ly rượu cầm trên tay cho Lam Kỳ, để tỏ thành ý cô uống cạn ly rượu trong tay.

Lam Kỳ cầm ly rượu khó xử, cô không uống rượu, Nhiễm Khả cũng biết được, cô ta là cố ý muốn cô xấu mặt? Vẫn là muốn thừa cơ hội châm chọc cô hẹp hòi, nếu là như vậy cô ta đã đánh sai bàn tính, hôm nay có Thiệu ngốc ở đây, nếu bị say cũng không thành vấn đề.

"Anh uống thay em." Lam Kỳ vừa nâng ly rượu, Thiệu Tử Vũ liền lấy ly rượu trong tay cô uống cạn.

Nhìn ly rượu đỏ bị uống đến một giọt cũng không còn, trong mắt Nhiễm Khả hiện lên một tia âm u. Đúng vậy, rượu này vốn là chuẩn bị cho Thiệu Tử Vũ, Lam Kỳ không uống rượu, điều này cô đã sớm biết, cô đặt cược Thiệu Tử Vũ sẽ giúp Lam Kỳ, kết quả cô thắng cược.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, căn bản là không cần mượn chướng ngại vật Lam Kỳ này. Nhưng mà.....

"Vậy tớ không làm phiền hai người, hai người từ từ tán gẫu." Nói xong Nhiễm Khả cười yếu ớt rời đi.

"Thiệu ngốc, anh cùng cô ta rất quen thuộc?" Người vừa rời đi Lam Kỳ liền ép hỏi. Tiếng 'anh Tử Vũ' kia đến giờ cô vẫn còn không thoải mái.


"Không, là quen thuộc với chúng ta." Thiệu Tử Vũ cười, cô gái nhỏ này cực kỳ thích ăn dấm chua, dạng phụ nữ như Nhiễm Khả không lọt nổi mắt xanh của anh.

"Em đang nói nghiêm chỉnh, không được đùa." Lam Kỳ nhất quyết không tha.

"Thật ra là lúc trước người lớn bọn họ có chút qua lại, cô ta đã tới nhà anh vài lần." Thiệu Tử Vũ giải thích, có chuyện lần trước anh cảm thấy nên giải quyết một vài tai họa ngầm, đỡ cho đến lúc đó cô lại nghĩ lung tung.

"Sau đó thì sao. . . Không có?" Cô đoán chính là như vậy, Thiệu ngốc không phải là người do dự.

"Em muốn có sau đó. . . ."

"Anh dám......"

"Bé con, lên lầu, anh mang em lên phòng anh xem một chút." Thiệu Tử Vũ đột nhiên trầm giọng mở miệng.

"Nhưng em muốn đi dạo vườn hoa một chút." Lam Kỳ cảm thấy nhiều người như vậy đều ở đây, hai người bọn họ lên lầu cảm thấy kỳ kỳ.

"Anh có chút không thoải mái, cùng anh đi lên." Thiệu Tử Vũ vươn tay ôm sát eo nhỏ của Lam Kỳ, cúi đầu trên tóc cô ngửi một chút, cặp mắt tại chỗ cô không nhìn thấy lạnh run.....người phụ nữ kia......

"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, thân thể Thiệu ngốc đột nhiên trở nên nóng quá, cách quần áo cô cũng có thể cảm giác được, hơi thở cũng trở nên dồn dập, Thiệu ngốc như vậy cô chưa thấy qua. Anh vẫn cực kỳ khỏe mạnh, vừa rồi còn rất tốt, hẳn là do bị bệnh, lúc này nên dẫn anh trở về nghỉ ngơi.

Trong góc khuất, Nhiễm Khả cười lạnh nhìn chăm chăm vào hai người đang lên lầu.

"Mẹ, con cũng đi lên, chuyện kế tiếp phải dựa vào mẹ rồi." Dựa theo kế hoạch cô chỉ cần lừa gạt Lam Kỳ đi khỏi, như thế Thiệu Tử Vũ liền là của cô.

"Yên tâm đi, giao cho mẹ, con chỉ cần lừa gạt con nhóc Lam Kỳ chết tiệt kia ra ngoài là tốt rồi." Bà sẽ chiêu đãi thật tốt con nhóc kia.

"Dạ"

Trong phòng Lam Kỳ luống cuống tay chân lấy khăn mặt nhúng nước lạnh đắp lên trán Thiệu Tử Vũ, như thế nào thân thể lại trở nên nóng như vậy?

"Em đi tìm bác sĩ." Cô không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, lo lắng cứ tiếp tục như vậy anh sẽ bị bóng đến hỏng người mất.

Thiệu Tử Vũ mở mắt, lật người đè Lam Kỳ dưới thân, anh hẳn là bị người hạ thuốc, bác sĩ cũng vô dụng, chỉ có cô có thể giải quyết.

"Thiệu ngốc, anh...."

Lam Kỳ nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, bên trong là nồng đậm tình dục giống như có thể thiêu đốt cô.

"Xuỵt!. . ."

Thiệu Tử Vũ làm ra động tác im lặng, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại kia, không dịu dàng giống như trước mà vội vàng nôn nóng mang theo chút cuồng dã.

"A....Ưm, không....." Một nụ hôn vô cùng đơn giản lại làm cho toàn thân Lam Kỳ nhũn ra không một chút sức lực, bị lạc trong tình cảm mãnh liệt như vậy. Nhưng mà bộ dáng Thiệu ngốc rất kỳ lạ, cảm giác giống như là một người khác, hẳn là bị bệnh thật nghiêm trọng, nhất định phải tìm bác sĩ, bây giờ không phải là lúc làm loại chuyện này.

Dùng hết sức lực, cô đẩy người trên thân ra, chạy ra ngoài cửa.

"Thiệu ngốc, em đi tìm bác sĩ cho anh."

Chưa thỏa mãn dục vọng Thiệu Tử Vũ sững sờ nằm trên giường thở, cô gái nhỏ ngốc nghếch kia, cô không biết thuốc giải của anh chính là cô, đều do mùi vị của cô quá ngọt ngào khiến cho anh đánh mất nhanh nhẹn bình thường, nếu không thì làm sao cô có thể trốn được.

Cười khổ một cái, anh đứng dậy đi về phía nhà tắm.

"Cô là Lam Kỳ phải không?" Vừa đi đến cầu thang Lam Kỳ liền bị Hoàng Yến Linh chặn lại, nhiệt tình hỏi đông hỏi tây.

"Bà là?" Cô không biết người phụ nữ này, nhưng bà ta làm sao có thể biết tên cô?

"Bác là mẹ của Nhiễm Khả, con bé thường xuyên nhắc đến con, nói các con là bạn tốt." Nói xong, Hoàng Yến Linh kéo Lam Kỳ xuống lầu, cũng liếc mắt ra hiệu với nơi nào đó trong hành lang. Con nhóc này tự mình dâng đến cửa, giảm đi rất nhiều công sức của bọn họ.

Lam Kỳ không giải thích được bị kéo xuống lầu, cô đối với Nhiễm Khả không có ấn tượng gì tốt, nhưng mà đối phương là người bề trên, tuy cô không rõ bà ta muốn làm gì nhưng cũng không tiện rút tay về.

Rất nhanh Lam Kỳ bị Hoàng Yến Linh kéo đến dưới lầu.

Trong hành lang ở một chỗ rẽ, Nhiễm Khả từ từ đi ra. Mọi chuyện đều từng bước tiến hành theo kế hoạch, hiện tại cái đồ vướng bận Lam Kỳ kia đã rời khỏi, trong phòng chỉ có một mình Thiệu Tử Vũ. Cái kia là thuốc kích tình, nghiên cứu mới nhất của quốc tế, không mấy đàn ông còn có thể giữ được lý trí bình thường, nhất là ở trước mặt người đẹp như cô.

Nhiễm Khả cười lạnh bỏ đi áo choàng trên người. Vì ngày hôm nay, cô cố tình ăn mặc, quần áo trong buổi tiệc là đoan trang nhưng khi bỏ ra có thể làm cho đàn ông phun máu.

Bỏ lại áo choàng trên tay phía sau, cô từng bước một đi về phía căn phòng. Trước kia Liễu Phương đã dẫn cô đến phòng Thiệu Tử Vũ, bà ta cũng không coi cô là người ngoài. Thiệu Tử Vũ, qua hôm nay anh liền là của tôi.

"Khó trách con gái bác mỗi ngày đều khen ngợi con, bộ dáng thật là xinh đẹp....Mọi người nói có đúng không?"

Trong mắt Lam Kỳ đã có lửa giận, người phụ nữ này kéo cô đến đây, lại còn mang đến một đống mấy bà thím tới, chính vì muốn nhàm chán khen ngợi cô?

"Làm phiền bác buông tay ra, tôi còn có việc." Cô vẫn còn phải tìm bác sĩ cho Thiệu ngốc, không có thời gian ở đây nghe mấy bà thím này nói chuyện tào lao."

"Đứa nhỏ này, tính tình thật nóng nảy, con phải biết là một cô gái thì tính tình phải tốt, tính tình không tốt cực kỳ làm cho đàn ông không có hứng thú với con, sẽ chịu thiệt thòi." Hoàng Yến Linh nhìn đồng hồ trên tay cười. Con nhóc chết tiệt! Bây giờ tôi tâng bốc cô lên, đợi lát nữa sẽ cho cô khóc."

"Tính tình của tôi không tốt cho nên bác vẫn là cách xa một chút." Nói xong Lam Kỳ dùng sức hất tay ra. Cô bỗng nhiên dùng lực xém chút nữa làm ngã Hoàng Yến Linh, nhờ có người bên cạnh đỡ nên bà mới không bị mất mặt.

"Con nhóc không có giáo dục." Vẻ mặt Hoàng Yến Linh tức giận. Con nhóc chết tiệt! Bà là phu nhân nhà họ Nhiễm có biết hay không? Có thể nể mặt nói chuyện với cô đã là tốt lắm rồi.

Lam Kỳ lườm bà ta một cái. Trong phòng khách đã có không ít người nhìn qua bên này, cô không muốn dọa người, hơn nữa cũng không có thời gian lãng phí cùng bà ta. Thật là dạng phụ nữ gì dưỡng ra con gái đó, đúng là bộ dáng của Nhiễm Khả, cô sớm biết mẹ của cô ta là loại đức hạnh gì.

"Thôi, Hoàng phu nhân đừng so đo với đứa trẻ."Người xung quanh bắt đầu khuyên can.

Lam Kỳ nhân cơ hội đi ra ngoài, tìm được Tiểu Lý kêu cậu đi tìm bác sĩ.

"Thủ trưởng bị bệnh?" Tiểu Lý nghi ngờ, nhưng là rất nhanh lái xe đi, lúc này Lam Kỳ mới yên tâm đi trở về.

"Kỳ Kỳ" Giọng nói quen thuộc làm cho cô dừng bước.

Lam Kỳ kinh ngạc nhìn cửa sổ kính xe cánh đó không xa lộ ra khuôn mặt của chị gái già.

"Chị, làm sao chị biết chỗ này?"

Lam Vũ ngượng ngùng một chút, "Tôi bị Tử Mục nhốt tại đây."

Da đầu Lam Kỳ tê dại, cái tên Thiệu Tử Mục khốn kiếp này, quả nhiên vẫn là muốn chỉnh chị gái già, lúc trước thật không nên tin tưởng lời anh ta nói.

  Lam Vũ dịu dàng nhìn Lam Kỳ, không biết như thế nào nhìn thấy cô liền có một cảm giác rất thân thiết. Thật ra ngốc ở trong xe cũng không buồn bực, Tử Mục để rất nhiều đồ ăn vặt trong xe, còn có tạp chí thời trang, nhưng mà cô vẫn gọi cô lại.

"Cái tên khốn Thiệu Tử Mục kia......" Trong lòng Lam Kỳ phiền muộn, biết nhân phẩm của anh ta không đáng tin cậy, làm sao cô có thể lại ngốc như vậy.

Nghe Lam Kỳ mắng chửi, nụ cười trên mặt Lam Vũ tan biến, "Anh ấy rất tốt, cô không cần nói như vậy." Tuy cảm thấy thân thiết, nhưng cô không thích người khác mắng anh.

Lam Kỳ chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đàn quạ bay qua. Làm ơn, trước kia lời này chính là câu nói cửa miệng chị thường nói có được hay không? Bây giờ bắt đầu bao che khuyết điểm của Thiệu Tử Mục rồi, đổ mồ hôi lạnh....Chỉ mong sau khi chị gái già khôi phục trí nhớ liền quên đoạn ký ức này, nếu không làm sao chị ấy có thể gặp người.

"Đừng nói anh ta, trước tiên em giúp chị ra ngoài."

Xem ra trước tiên chỉ có thể đưa chị gái già về nhà mới an toàn, mặc dù đối với người trong nhà giống như một trận động đất, nhưng mà so ra tốt hơn là tiếp tục sai lầm.

Hôm nay Thiệu Tử Mục mang chị gái già tới, Lý Hạo lại ở đây, dụng ý cực kỳ rõ ràng, nhất định là nghĩ muốn làm chị gái già xấu hổ, cô sẽ không để loại chuyện này xảy ra.

Tin tưởng trong nhà có cha mẹ già khuyên bảo, chị gái già sẽ nhận rõ khuôn mặt thật của Thiệu Tử Mục, sẽ tỉnh táo lại.

"Tôi muốn đi tìm Tử Mục." Sau khi xuống xe Lam Vũ mở miệng, không có anh, cô rất lo lắng, hồi hộp.

"Không được!" Nói gì cũng không thể cho chị gái già tiếp xúc với anh ta, hơn nữa hôm nay còn có Lý Hạo ở đây, trước khi chị gái già khôi phục trí nhớ cô không muốn để cho hai người chạm mặt. Hiện tại chị gái già trái một câu Tử Mục, phải một câu Tử Mục, đoán chừng Lý Hạo sẽ phun máu.

Hắn vì chị gái già cũng bỏ ra không ít, nhiều năm tình cảm như vậy, chị gái già nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ, mặc kệ nguyên nhân gì, người đàn ông kia cũng không chấp nhận được.

"Cô...." Lam Kỳ kỳ lạ nhìn cô, không rõ vì cái gì cô không cho cô gặp mặt anh, trước đó Tử Mục cũng không thích cô nhắc đến Lam Kỳ, hai người bọn họ thích nhau nhưng làm sao lại không thể ở chung? Nước mắt đảo quanh tròng mắt.

"Trời ạ!" Lam Kỳ đỡ trán, chỉ số thông minh hiện tại của chị gái già.....

"Hiện tại Thiệu Tử Mục có chuyện, để em mang chị về trước." Cô nói dối. Trrước kia chị gái già xem cô như trẻ con, hiện tại cô lại biến chị gái già thành trẻ con, trao đổi nhân vật đúng là không thích ứng.

"Như vậy à." Lam Vũ dừng nước mắt, cảm xúc xuống thấp, Tử Mục rất bận, nhưng mà lúc này cô rất nhớ anh.

"Ừ"

Lam Kỳ dời mắt sang chỗ khác, chị gái già như vậy thật sự làm cho người ta sợ hãi. Nhưng mà hiện tại Thiệu ngốc bị bệnh, cô đi không được, vậy chị gái già làm sao bây giờ, đúng là vấn đề cực kỳ khó giải quyết.

Lúc này một chiếc xe con chậm rãi lái vào bãi đậu xe, hai mắt cô sáng lên, có cách rồi.

"Thủ trưởng phu nhân, hôm nay bác sĩ có đến cũng vô ích." Kéo cửa kính xuống Tiểu Lý cười ha ha mở miệng. Xe cậu vừa mới chạy đi không bao lâu liền nhận được điện thoại của thủ trưởng kêu cậu chạy trở về, cậu liền quay lại, hơn nữa nghe giọng nói của thủ trưởng không giống như là bị bệnh, ngược lại giống như là đang bốc lửa, nộ khí rất lớn.


"Cậu lại ở đây nói đùa với tôi?" Lam Kỳ nhìn cậu. Trước kia cảm thấy Tiểu Lý làm việc cực kỳ chắc chắn, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt lại thế này, về sau kêu Thiệu ngốc dạy dỗ cậu thật tốt.

Giống như là nhìn thấu tâm tư của cô, Tiểu Lý sờ sờ tóc húi cua, "Tôi đã liên lạc với một vị bác sĩ, lập tức liền tới." Thà đắc tội tiểu nhân cũng không thể đắc tội với thủ trưởng phu nhân, điểm này cậu vẫn biết nên đã sớm tìm một cái cớ tốt.

"Như vậy còn được."

Lam Kỳ xoay người nhìn Lam Vũ một chút, mở cửa xe đẩy Lam Vũ vào trong.

"Giúp tôi trông chừng chị ấy."

Tiểu Lý nghi hoặc nhìn hai cô gái trước mặt, đều là người đẹp, nếu thủ trưởng phu nhân kêu anh trông chừng cô gái này, khẳng định lại là một cô gái tự mình đa tình với thủ trưởng.

"Yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Chuyện của thủ trưởng chính là chuyện của cậu, toàn bộ chướng ngại gây ảnh hưởng đến hạnh phúc của thủ trưởng cậu đều phụ trách dẹp yên.

"Ừ"

"Liễu Phương, nhìn xem bà dạy dỗ con trai tốt như thế nào." Vẻ mặt Hoàng Yến Linh tức giận đi xuống lầu, giọng nói cực lớn làm cho trong phòng khách bữa tiệc nháy mắt yên tĩnh.

"Làm sao vậy?" Liễu Phương hạ thấp giọng nói chuyện, trên mặt duy trì nụ cười ý bảo mọi người tiếp tục vui đùa, trong lòng đã có chút ẩn ẩn không thoải mái. Trong buổi tiệc của người khác hô to gọi nhỏ, đúng là quá không có lễ phép, có chuyện gì mọi người ổn định tâm tình xuống rồi nói chuyện không được à?

Hoàng Yến Linh biết rõ tâm tư của Liễu Phương muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng mà bà muốn ồn ào, càng náo nhiệt, càng nhiều người biết càng tốt. Bà thật muốn nhìn xem lần này Thiệu Tử Vũ làm sao thoát thân.

"Tự bà đi lên lầu mà xem, tôi nói không ra lời." Vẻ mặt Hoàng Yến Linh phẫn nộ.

Trái tim Liễu Phương nhảy một cái, xem bộ dáng của Hoàng phu nhân không giống như là việc nhỏ, hơn nữa còn chỉ đích danh con mình, chẳng lẽ là tên nhóc Thiệu Tử Mục kia lại làm ra cái chuyện hoang đường gì rồi? Tên nhóc này trước đó mới để bà bớt lo lắng một chút, vừa trở về liền gây rắc rối.

Bà nhìn Thiệu Phong bên cạnh, nhiều khách khứa như vậy làm sao giải quyết cho xong việc để không bị người khác chê cười đây?

Mặt Thiệu Phong trầm xuống, ông đã sớm không đồng ý việc cùng nhà họ Nhiễm lui tới, hiện tại quả nhiên xảy ra chuyện, chỉ là ông không tin con trai ông lại làm ra chuyện gì để cho Hoàng phu nhân tức giận như vậy, ông cực kỳ yên tâm Tử Vũ, Tử Mục cũng giống nhau rất yên tâm.

"Tôi lên xem!" Ông đi lên lầu, không nghĩ tới Hoàng Yến Linh lập tức chặn đường của ông.

"Vẫn là để cho Thiệu phu nhân đi đi." Giọng điệu Hoàng Yến Linh dịu xuống. Thiệu Phong là ba chồng tương lai, trường hợp như vậy để cho ông ta thấy về sau sống chung khó tránh khỏi có chút xấu hổ, lại nói tính tình ông bình tĩnh, nếu cẩn thận hỏi tới, khó tránh khỏi làm cho ông ta nghi ngờ, còn không bằng để Liễu Phương đi. Liễu Phương vốn thích Nhiễm Khả, đã xảy ra chuyện như thế này, bà ta nhất định bắt Thiệu Tử Vũ phụ trách với Nhiễm Khả.

Hơn nữa phụ nữ với phụ nữ, trong lúc đó sẽ dễ nói chuyện hơn, bà nhìn thấy được Liễu Phương cũng không thích Lam Kỳ.

Sau khi bàn bạc chuyện xong, Liễu Phương chỉ cần nói với người ngoài Thiệu Tử Vũ cùng Nhiễm Khả đã sớm qua lại, hôm nay Thiệu Tử Vũ dẫn một cô gái đến là vì hai người cãi nhau, những người còn lại nghe lời giải thích như vậy sẽ không kỳ lạ chuyện vừa rồi bà tức giận như vậy.

Hừ, sau khi mọi người tin nguyên nhân sự việc, đêm nay con nhóc Lam Kỳ chết tiệt kia cũng sẽ không dễ chịu gì.....

"Ông đi tiếp đãi khách, để tôi đi lên xem." Liễu Phương biết tính tình Thiệu Phong nóng nảy, nếu con trai làm ra cái chuyện gì khác người, bà lo lắng ông sẽ bộc phát ngay tại chỗ làm trò cười cho mọi người.

"Ừ"

Hoàng Yến Linh cùng Liễu Phương bước nhanh lên lầu.

Lầu dưới mọi người đâu còn tâm tư vui đùa, xì xào bàn tán, sôi nổi suy đoán tới cùng đã xảy ra chuyện gì khiến Hoàng phu nhân tức giận như vậy. Nhưng mà sự việc xảy ra ở trên lầu, bọn họ là khách cũng không thể tùy tiện đi lên.

Lời vừa rồi Lam Kỳ cũng nghe thấy, nhớ tới hành động kỳ quái của Nhiễm Khả trước đó, còn có mẹ cô ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhanh chân bước theo.

Thấy có người lên lầu, mấy người phụ nữ thường tới nhà họ Thiệu cũng tò mò bắt kịp.

"Tự bà vào xem đi." Hoàng Yến Linh cùng Liễu Phương đứng trước một cửa phòng.

Liễu Phương vừa đưa tay cầm nắm cửa, trong phòng liền truyền ra tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng kêu rên nũng nịu. Xấu hổ một trận, trong lòng một hồi tức giận. Tên nhóc Tử Mục này thật sự là đáng đánh đòn, còn không biết đúng mực.

"Hoàng phu nhân, chuyện này...." Tuy biết người bên trong là con trai mình, nhưng mà tình hình như vậy Liễu Phương vẫn là xấu hổ đẩy cửa.

"Khả Khả nhà chúng tôi là một cô gái tốt, con trai của bà vậy mà....." Nói tới đây Hoàng Yến Linh giả vờ một bộ dáng bị tức giận đến khóc.

Lời này khiến Liễu Phương lấy làm kinh hãi, bà cho rằng Tử Mục là cùng người phụ nữ nào đó cùng một chỗ, Hoàng Yến Linh không thể nhìn loại sự tình này nên mới muốn kêu bà đến xem, không ngờ tới người bên trong lại là Nhiễm Khả.

Thằng nhóc chết toi, kia là đối tượng bà tìm cho Tử Vũ.

"Hoàng phu nhân, bà yên tâm, tôi nhất định cho mà một câu trả lời thỏa đáng. Nếu sự việc đã xảy ra, tôi nhất định bắt Tử Mục phụ trách." Bà nghĩ muốn tác hợp cho Nhiễm Khả cùng Tử Vũ, không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, thật sự là không nói nên lời.

"Thiệu Tử Mục?" Hoàng Yến Linh cười lạnh, quả nhiên mang Liễu Phương đến là đúng, cho tớ bây giờ bà ta vẫn còn không có rõ ràng bên trong là người nào.

"Là con trai tốt của bà, Thiệu Tử Vũ."

Liễu Phương lại cả kinh, bà ta nói người bên trong là Tử Vũ? Điều này sao có thể, bà không tin.

"Tự bà nhìn xem." Nói xong, Hoàng Yến Linh đẩy cửa ra.

Chỉ thấy trong căn phòng thoải mái, quần áo hỗn độn rơi đầy đất, trên giường rộng rãi, một đôi nam nữ thân thể trần truồng đang kịch liệt quên mình quấn lấy nhau, tư thế cuồng dã, động tác kịch liệt, khó coi.....

Nhìn thấy trường hợp như vậy, mặc dù đã có chuẩn bị trong lòng nhưng hai người vẫn xấu hổ đỏ mặt, nhưng mà người trên giường không có chút nào phát hiện, vẫn như cũ quên mình.

Hoàng Yến Linh gấp gáp, động tĩnh lớn như vậy Khả Khả như thế nào còn không biết dừng lại? Bà đã sớm dạy bảo cô, cửa vừa đẩy ra cô liền giả bộ thất kinh, bộ dáng thảm thương vô tội, hiện tại lại là loại tình huống thế này, Liễu Phương sẽ nghĩ như thế nào đây?

Trên hành lang cách vài bước, Lam Kỳ dừng lại bước chân, trong phòng tiếng nam nữ hoan ái rõ ràng truyền vào lỗ tai. Vừa rồi cô còn nghe được tên của Thiệu ngốc, hơn nữa mẹ của Nhiễm Khả còn ở bên ngoài, nghĩ tới đây cả người cô ngây ra.

"Tôi thấy chúng ta vẫn là đi xuống trước." Hoàng Yến Linh nghĩ một chút đóng cửa lại. Hai người bên trong dường như không có ý muốn ngừng lại, bọn họ cũng không phải muốn nhìn loại chuyện này, nếu mục đích đã đạt tới, vẫn là đợi lát nữa lại nói chuyện, dù sao phía dưới vẫn còn có rất nhiều khách khứa, đi lên càng lâu người khác sẽ cho rằng sự việc rất nghiêm trọng.

"Ừ" Trong đầu Liễu Phương lộn xộn, đến bây giờ bà vẫn không thể tin được người trong phòng là Tử Vũ. Người đàn ông trong phòng kia vừa vặn đè trên người Nhiễm Khả, căn bản là không nhìn thấy rõ mặt, hơn nữa bà cũng không dám nhìn kỹ.

"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng Yến Linh vừa mới đóng cửa được một nửa liền bị mấy vị phu nhân đẩy ra, bọn họ là tò mò muốn đến xem, như thế nào liền đóng lại?

"A. . . Muốn chết." Mấy vị phu nhân thét chói tai, bọn họ nghĩ là có chuyện trộm cắp gì không tìm được người, không ngờ lại là loại chuyện giới hạn người xem như vậy.

Sau tiếng thét chói tai là vui sướng khi người gặp họa, "Người nào vậy ta?" Đáp án thật ra không cần đoán, nhất định là Nhiễm Khả cùng một trong hai người con trai của nhà họ Thiệu, hư hỏng như vậy, xuống lầu liền có đề tài để nói chuyện.

"Không có gì, có cái gì mà xem, xuống lầu hết đi." Hoàng Yến Linh bày ra giọng điệu phu nhân viên chức, sắc mặt khó coi. Mấy mụ đàn bà chết tiệt này như thế nào lại lên đây? Hiện tại đều bị bọn họ thấy hết, nếu về sau Nhiễm Khả thuận lợi gả vào nhà họ Thiệu có khả năng cũng sẽ bị người ta cười nhạo sau lưng.

"Đúng vậy, mời mọi người xuống lầu." Liễu Phương cũng bày ra thế mời, hiện tại bà thật sự rất loạn cũng không tin con trai mình có thể làm ra loại chuyện này, vừa rồi nó còn dẫn theo con bé Lam Kỳ kia, làm sao có thể xoay người liền tìm Nhiễm Khả? Không nghĩ ra.

Lam Kỳ hồi hồn, trong lòng từ không tin chuyển thành nghi ngờ, từ nghi ngờ chuyển thành tin tưởng, tử tin tưởng chuyển thành lửa giận. Thiệu ngốc, tên lưu manh này.....Anh đã nói cả đời sẽ yêu em, cả đời chỉ có một người phụ nữ là em, kết quả xoay người anh liền ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, hơn nữa còn là người phụ nữ cô ghét nhất. Hôm nay cô không xé nát đôi cẩu nam nữ này thì không được.

"Thiệu Tử Vũ, cái tên rùa đen lưu manh chết tiệt." Lam Kỳ đi lên vài bước chuẩn bị đá cửa. Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ.

Không ngờ mới vừa bước chân ra liền bị người từ phía sau ôm cổ.

"Anh là con rùa đen lưu manh khốn kiếp đối với em có lợi ích gì?" Thiệu Tử Vũ khẽ cười, vừa rồi nét mặt của bé con cực kỳ phong phú, nếu không phải cô chuẩn bị đá cửa, anh thật sự muốn tiếp tục nhìn xem.

Giọng nói quen thuộc bên tai làm cho lửa giận của Lam Kỳ vụt tắt, người vui vẻ cười đang ở sau lưng ôm cô không phải là Thiệu ngốc thì còn ai?!

Vậy bọn họ như thế nào còn nói được khẳng định như vậy, còn nhắc tên của anh?

"Làm em sợ muốn chết, thật đúng là nghĩ anh bắt cá hai tay rồi." Trong lòng Lam Kỳ còn sợ hãi, cô thật không thể tin nếu Thiệu ngốc thật sự làm chuyện như vậy cô sẽ như thế nào.

"Đối với anh em không có lòng tin như vậy?" Thiệu Tử Vũ trừng phạt cắn một ngụm trên cổ cô. Cô gái nhỏ này, tính tình kích động vẫn một chút cũng không có thay đổi, nếu cứ một cước đá văng cửa vậy như thế nào tiếp tục diễn đây.

"Cũng không phải như vậy." Lam Kỳ cười gượng, mặc dù cô rất tức giận, nhưng thật ra cô cũng không phải không tin tưởng anh, chỉ là tính tình cô có phần nóng nảy.

"Quỷ mới tin!" Thiệu Tử Vũ mới không tin cô nói lung tung, nhìn sắc mặt liền biết, cô còn đang mắng anh.

"Thật!"

"Tử Vũ?" Lúc này Liễu Phương cũng phát hiện con trai của bà trên hành lang, rõ ràng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bà biết Tử Vũ sẽ không làm ra chuyện như vậy, đây là người con trai kiêu ngạo của bà. Bà thích Nhiễm Khả, nhưng mà không thích con trai của bà tự mình làm ra chuyện như vậy.

"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Nhiều người ở trong này như vậy?" Thiệu Tử Vũ khẽ cười.

"Thiệu Tử Vũ?" Hoàng Yến Linh nhìn hai người trên hành lang kia cao giọng, làm sao có thể, Thiệu Tử Vũ không phải nên ở trong phòng cùng một chỗ với Khả Khả sao? Như thế nào lại ở chỗ này, vậy người đàn ông trong phòng kia là ai?

"Khả Khả" Hoàng Yến Linh thét chói tai đẩy cửa, rốt cuộc là sai ở chỗ nào, tại sao có thể như vậy? Liễu Phương ngăn cản bà ta, bà cảm thấy người bên trong có thể là Tử Mục, trong phòng là cái hình ảnh kia, bên ngoài nhiều người như vậy nhìn dù sao cũng không tốt lắm.

"Bà tránh ra, có người khi dễ Khả Khả, tôi không tìm hắn tính sổ là không được." Hoàng Yến Linh bất chấp tất cả, nghĩ đến trong sạch của con gái bị một người đàn ông hủy đi, bà muốn phát điên, mà càng đáng sợ hơn là nếu chuyện này truyền đến tai của Nhiễm La Văn, không biết phải thu dọn như thế nào.

"Yên tâm đi Hoàng phu nhân, tôi nhất định bảo Tử Mục cho bà câu trả lời thoả đáng." Liễu Phương luôn miệng bảo đảm.

"Chỉ bằng người con trai quần là áo lụa kia của bà còn không xứng với con gái tôi." Tại thành phố A ai không biết Thiệu Tử Mục là cái dạng nhân phẩm gì, bọn họ là dạng gia thế gì, bà sẽ không gả con gái cho một người đàn ông như vậy.

"Nhưng chuyện đã xảy ra." Liễu Phương biết phu nhân Nhiễm nhìn trúng con trai thứ Tử Vũ, bà cũng cực kỳ thích Nhiễm Khả, nhưng mà hiện tại là không có khả năng.

"Bà tránh ra cho tôi." Tiếng động trong phòng làm cho trước mắt Hoàng Yến Linh biến thành màu đen, thân thể cũng không đứng vững, "Thiệu Tử Mục, cậu liền chờ ngày ngồi tù đi." Khi dễ con gái của bà, để cho anh ngồi tù cả đời.

"Hoàng phu nhân, tôi đắc tội bà khi nào vậy?" Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên, Thiệu Tử Mục đứng ở chỗ rẽ cười.

"Tử Mục?" Liễu Phương buông lỏng tay ra, hai đứa con trai của bà đều ở đây, vậy người đàn ông trong phòng kia là ai? Vậy mà tại bữa tiệc nhà bà lại làm ra loại chuyện này, không đợi động tác của Hoàng Yến Linh, bà vội vàng đẩy cửa.

Tiếng đẩy cửa nặng nề vang lên, cửa phòng mở ra, trong phòng đã trở nên yên tĩnh. Trên giường hai người mồ hôi đầm đìa ôm ấp cùng một chỗ, tiếng động đột nhiên làm hai người nhảy dựng lên.

"Tên đê tiện, dám khi dễ con gái tao." Cửa vừa mở, Hoàng Yến Linh liền vọt vào dùng sức đánh vào người đàn ông trên giường.

Nhiễm Khả bối rối ôm chăn, chỉ cảm thấy thân thể đau nhức, nhìn trên giường hổn độn cô biết mình đã thuận lợi. Trước khi vào phòng cô cũng uống thuốc kích dục này, cô muốn làm cho Thiệu Tử Vũ say đắm thân thể của cô. Sự thật chứng minh, người đàn ông trên người vừa rồi cực kỳ thỏa mãn.

Nhưng bây giờ là tình huống gì, không phải đã nói chỉ cần dẫn người tiến vào là được hay sao? Cô sẽ diễn một bộ dáng uất ức, làm sao mẹ lại ra tay độc ác với Thiệu Tử Vũ như vậy?

Trên hành lang Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ một chút lại nhìn Thiệu Tử Mục một chút, nhìn đến Thiệu Tử Mục cô lại nghĩ đến chị gái già, người đàn ông này thật sự làm cho cô khó chịu. Nhưng mà hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, nếu hai người con trai nhà họ Thiệu đều ở đây, như thế người đàn ông cùng Nhiễm Khả trong phòng kia là ai? Lại hư hỏng như vậy, loại chuyện tốt này như thế nào có thể bỏ qua.

Vừa đi đến bên cạnh cửa, tầm mắt liền bị che lại, "Thân thể đàn ông khác không cho phép nhìn." Thiệu Tử Vũ che lại mắt Lam Kỳ, xoay mặt hướng khác cũng không nhìn xem tình huống bên trong phòng ngủ.

"Hẹp hòi!" Lam Kỳ rất buồn bực nhưng là không còn cách nào, lúc Thiệu ngốc nói không có biện pháp thay đổi, đây là kinh nghiệm cô tổng kết được.

"Anh cũng không được nhìn." Cô đột nhiên nhớ tới, không chừng Nhiễm Khả cũng là thân thể trần truồng, anh không cho phép cô nhìn thân thể người đàn ông khác, anh cũng giống vậy không thể nhìn xem thân thể của người phụ nữ khác.

"Anh không có." Thiệu Tử Vũ miễn cưỡng trả lời, anh đã tự xoay người.

"Mẹ, đừng đánh, đều do con...." Nhiễm Khả dùng chăn che lấy thân thể bắt đầu diễn trò, dựa theo lời kịch trước đó, cô chỉ cần nói mình đến tìm Thiệu Tử Vũ nói chuyện liền tốt rồi, sự việc về sau có thể phát triển ra, tất cả đều đổ lên đầu Thiệu Tử Vũ.

Hoàng Yến Linh vẫn còn tiết hận không chút nào nghe được lời con gái nói, người khác lại nghe được rõ ràng.

"Thì ra là do Nhiễm Khả...." Liễu Phương cùng mấy phu nhân bên cạnh đều rõ ràng, thì ra chuyện là như vậy, nhất thời mọi người đều nở nụ cười.

Hoàng phu nhân, bà cũng đừng đánh nữa, trẻ nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, tôi là chủ nhà cũng sẽ không để ý. Giường dơ bẩn ném đi, tôi tìm người đổi một cái mới là được." Liễu Phương tiến lên kéo tay Hoàng Yến Linh ra, chỉ cần không phải con trai bà thì tốt rồi, chuyện người khác bà mặc kệ. Đáng tiếc trước kia vẫn cảm thấy Nhiễm Khả dịu dàng đáng yêu, không ngờ lại làm ra loại chuyện như vậy, thật sự là nuông chiều quá sinh hư.

"Đúng vậy, Thiệu phu nhân cũng không để ý, bà tức giận cái gì. Thiệt là bực bội." Mấy phu nhân bắt đầu giấu kim trong chăn khuyên giải. Buồn cười, trên đời làm sao lại có loại mẹ như thế này, dẫn người khác đến nhìn xem con gái mình hư hỏng.

Trên mặt Hoàng Yến Linh bị người châm chọc lúc trắng lúc đỏ.

Khóe mắt Nhiễm Khả tràn ra nước mắt, có cảm giác mạnh mẽ hình như tình huống đã đi xa kế hoạch, mẹ không có dựa theo kịch bản trước đó mà diễn, ngay cả phản ứng của Liễu Phương cũng không đúng, hơn nữa như thế nào lại nhiều người như vậy?

Ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa phòng.

"A. . . ." Cô đột nhiên thét chói tai, ngoài kia hai bóng dáng rút vào nhau không phải là Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ hay sao, như vậy người đàn ông cùng cô hoan ái trên giường vừa rồi là ai? Nghĩ tới đây trong lòng một trận sợ hãi.

  "Ưm" Tiếng rên trầm thấp vang lên, người đàn ông trên giường cử động.

Lý Hạo lắc lắc đầu, đầu óc choáng váng, trên người không còn chút sức lực nào, hơn nữa vừa rồi còn bị công kích, hiện tại trên người hắn đều nóng rát đau đớn.

"Tên đàn ông chết tiệt này dám khi dễ con gái tôi." Hoàng Yến Linh lại nhào đến muốn đánh nhau, lần này lại bị mạnh mẽ đẩy xuống đất.

"Đủ rồi!" Lý Hạo nghiêm mặt rống lên một tiếng, hắn chán ghét tranh cãi ầm ĩ, chán ghét lải nhải, lúc này làm cho đầu hắn to ra, muốn đánh người cũng muốn giết người.

Một tiếng rống này làm cho căn phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn.

"Luật sư Lý?" Liễu Phương nhận ra người đàn ông trên giường, hắn không phải là đại luật sư nổi danh nhất thành phố A hay sao? Làm sao lại có thể làm ra loại chuyện này tại nhà bà?

"Là cậu!" Hoàng Yến Linh cũng nhận ra, người đàn ông này giúp cháu ngoại trai bà cải thắng mấy vụ kiện, là người rất giỏi thủ đoạn, nhưng mà thủ đoạn có giỏi thế nào cũng không thể khi dễ đến trên đầu con gái bà.

Lý Hạo thờ ơ quét mắt quanh phòng một cái, sau đó lại nhìn lại chính mình. Giờ phút này toàn thân trên người hắn chỉ có một cái chăn mỏng che lại bộ vị quan trọng, cực kỳ rõ ràng là có người hãm hại hắn, là ai? Vì sao lại muốn hãm hại mình trong bữa tiệc nhà họ Thiệu, tới cùng là muốn làm cái gì, có mục đích gì?

"Bốp" Nhiễm Khả tát một cái vào mặt Lý Hạo, vừa rồi chính là người đàn ông này cùng mình hoan ái, nghĩ tới cô liền cảm thấy ghê tởm, hiện tại toàn thân trên dưới của cô đều là mùi vị của tên đàn ông này.

Mặt Lý Hạo bị tát một cái nặng nề lệch sang một bên, đôi mắt càng thêm âm u, từ trước đến giờ không có ai dám đánh hắn, nhất là mặt.

"Cái tên cầm thú này." Nhiễm Khả khóc lớn, cô muốn người đàn ông trên giường không phải là hắn, bây giờ cô hoàn toàn bị hủy, việc này lập tức sẽ được truyền ra, mọi người đều sẽ biết, đơn vị của ba, đồng sự của cô, bạn bè, tất cả đều biết, cô không còn mặt mũi gặp người.

"Hừ, vừa rồi không phải cô cũng rất sảng khoái?" Lý Hạo cười lạnh, không biết người đàn bà này là hợp tác cùng ai hãm hại hắn, mặc kệ là mục đích gì, hắn đều sẽ không để cho bọn họ đạt được mong muốn.

"Anh còn dám nói bậy." Nhiễm Khả lại giơ tay lên, hiện tại cái gì cô cũng không dám nghĩ, chỉ muốn đem người đàn ông trước mặt này bầm thây vạn đoạn.

"Bốp" Một cái tát còn không có đánh ra, Nhiễm Khả đã bị một cái tát nặng nề đánh ngã trên giường.

"Khả Khả" Hoàng Yến Linh chạy tới, giận đến nước mắt tràn ra. Con gái mình không những bị chà đạp, còn bị người khác nhục nhã, tàn nhẫn, lần này trở về bà phải đòi lại một cái công đạo, "Tên họ Lý kia, chờ ngồi tù đi."

Lý Hạo nhặt quần áo dưới đất lên bắt đầu mặc vào người. Hắn là một luật sư, muốn kiện hắn cưỡng gian? Bà ta lấy cái gì kiện? Vừa rồi con gái bà ta còn thật sự hưởng thụ.

"Tôi khuyên bà tốt nhất là quên chuyện vừa rồi đi, truyền ra ngoài đối với mọi người đều không có lợi." Hắn cười lạnh mở miệng.

Lời này khiến Hoàng Yến Linh yên lặng, bà xác thực không dám, nếu không thì đã sớm gọi điện thoại. Lần này tốt rồi, Thiệu Tử Vũ không bị thiết kế lại góp thêm con gái mình vào, nghĩ tới đây thật muốn khóc lớn.

Mắt không nhìn thấy, Lam Kỳ cố gắng dùng lỗ tai nghe, nghe được mấy chữ Lý Hạo này cô nghĩ mình nghe nhầm rồi, cho rằng giống như trước đó hiểu lầm Thiệu ngốc, nhưng mà trong phòng rõ ràng truyền ra giọng nói quen thuộc như thế, cô mạnh mẽ kéo tay Thiệu Tử Vũ ra nhìn vào trong phòng.

Quần áo Lý Hạo mặt đã xong, Thiệu Tử Vũ buông tay, để cho Lam Kỳ mở mắt ra.

"Anh rể" Lam Kỳ nhìn vào trong phòng, có chút choáng váng, làm sao Lý Hạo có thể cùng một chỗ với Nhiễm Khả? Đây là cái tình huống gì?

Nhìn thấy Lam Kỳ tay cài nút áo của Lý Hạo cứng đờ, như thế nào cô lại ở chỗ này? Cô đã nghe được bao nhiêu?

"Kỳ Kỳ, anh....Em hãy nghe anh nói, không phải giống như những gì em nhìn thấy như vậy đâu, nghe anh giải thích." Bình tĩnh trên mặt lúc trước đã biến mất, sắc mặt của Lý Hạo trở nên bối rối.

Lam Kỳ cảm thấy lúng túng, cô xông vào không phải là hướng về Lý Hạo, mà chỉ là quan tâm, chỉ là kinh ngạc, dù sao Lý Hạo vẫn là người khiên tốn, rất khó làm cho người ta tin hắn lại làm ra loại chuyện như vậy. Cô không thể tin tưởng nhân phẩm của Nhiễm Khả được, cô sợ hắn bị mắc mưu của Nhiễm Khả, hơn nữa cô nào có lo lắng chỉ trích hắn.

"Em" Nhất thời cô cũng không biết dưới tình huống hiện tại nên nói cái gì.

"Thì ra là cô, Lam Kỳ, cô hại tôi." Nhiễm Khả từ trên giường bật ngồi dậy, bộ dáng giống như phát điên đánh về phía Lam Kỳ. Là cô ta, đều là tại cô ta, cô mới lâm vào tình trạng như thế này, cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Thiệu Tử Vũ kéo Lam Kỳ cách xa ra bảo vệ bên người. Được rồi, đã để cho cô vào xem, không cần thiết tiếp tục ở lại chỗ này. Người phụ nữ này là tự làm tự chịu, nếu không phải cô ta bỏ thuốc trong rượu cũng không xuất hiện chuyện như vậy.

"Khả Khả, con tỉnh táo lại một chút." Hoàng Yến Linh lôi kéo con gái lại an ủi, hiện tại không thể lại náo loạn, không thể lại dọa người, phải mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi, làm như chuyện gì cũng không có xảy ra.

Trong phòng mấy người nhìn thấy cái dạng này cũng xấu hổ tiếp tục ở lại, giống như thật sự là con gái Hoàng phu nhân bị người khác khi dễ, bọn họ ở đây vui vẻ xem náo nhiệt cũng không tốt, cả đám liền vội vàng đi xuống lầu, Liễu Phương đi cũng không phải nên đành ở lại an ủi.

"Liễu Phương, con gái tôi bị người đàn ông khác khi dễ trong phòng của con trai bà, nhà họ Thiệu cũng không thoát được quan hệ." Hoàng Yến Linh đỗ hết tức giận trên người Liễu Phương. Làm sao bà biết trong phòng Thiệu Tử Vũ lại có đàn ông khác? Tội nghiệp Nhiễm Khả.

Liễu Phương ngượng ngùng một chút. Bà nhớ tới chuyện lần trước, Nhiễm Khả nói muốn xem phòng Tử Vũ một chút, bà không thể nào cự tuyệt nhưng cũng biết tính tình con trai, anh không thích người khác khiếm nhã không có sự đồng ý mà tiến vào phòng anh, cho nên liền mang cô đến phòng Tử Mục, nhưng mà chuyện này cùng chuyện hiện tại có quan hệ gì?

"Trước tiên bà hãy để Nhiễm Khả bình tĩnh một chút." Liễu Phương cũng biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, Hoàng phu nhân nghe không vào, bà vẫn là xuống lầu trước, hơn nữa dưới lầu chắc là Thiệu Phong cũng đang lo lắng.

Vườn hoa nhà họ Thiệu, Lam Kỳ hít sâu một hơi, chuyện vừa rồi cô còn không kịp tiêu hóa, thực không thể tin chính mắt mình nhìn thấy. Gần đây như thế nào có nhiều chuyện như vậy, một việc một việc làm cho người ta đau đầu.

"Đến giờ vẫn không phản ứng kịp?" Thiệu Tử Vũ xoa tóc cô cười.

"Ừ" Lam Kỳ tựa đầu vào cánh tay anh, chị gái già xảy ra chuyện, hiện tại Lý Hạo lại gặp chuyện không may, đại não rối loạn.

"Bé con, em cứ như vậy không tin tưởng anh?" Thiệu Tử Vũ nhớ lại chuyện vừa rồi.

Lam Kỳ đỏ mặt lên, vừa nghe tên của anh cô liền nổi lửa, nhưng nhiều hơn là sợ, sợ mất đi anh..... Không biết từ lúc nào, dịu dàng của anh đã giống như thuốc độc thấm sâu rót vào đáy lòng cô, làm cho cô không có một chút năng lực chống cự, chỉ có thể ỷ lại anh, cũng chỉ muốn dựa vào anh, sợ hãi phản bội, sợ hãi bị tổn thương.

"Không phủ nhận chính là thừa nhận." Thiệu Tử Vũ thưởng thức bộ dáng gương mặt đỏ ửng của cô.

"Không phải không tin anh, là không tin Nhiễm Khả." Cô biết rõ người phụ nữ Nhiễm Khả này có bao nhiêu vô sĩ.

"Còn ngụy biện? Trở về trừng phạt em." Thiệu Tử Vũ nhéo nhéo mũi cô.

"Đúng rồi, chị gái già!" Nói trở lại, Lam Kỳ nhớ tới chị gái già, cô nên đi tìm chị ấy rồi.

"Chị em như thế nào?"

"Chúng ta lên xe rồi nói."

'"Ừ"

Hai người từ vườn hoa đi đến bãi đậu xe.

"Kỳ Kỳ" Đi chưa được vài bước, phía trước Lý Hạo đã chặn lại đường đi của hai người, quần áo của hắn đã mặc lại chỉnh tề, chỉ là vẻ mặt mang theo một tia chật vật.

"Kỳ Kỳ, chúng ta nói chuyện một chút đi." Giọng điệu hắn cầu xin.

Lam Kỳ nhìn hắn "Em sẽ không nói chuyện này cho ba mẹ." Do dự một chút, cô nói ra suy nghĩ của mình, nếu hắn lo lắng cái này vậy thì không cần, chuyện ngày hôm nay một chữ cô cũng sẽ không nói ra, nhưng nếu là theo con đường khác truyền đến lỗ tai của bọn họ, cô liền không có năng lực rồi.

"Anh không phải muốn nói cái này." Hắn không phải để ý cái này, chỉ cần cô không hiểu lầm liền tốt rồi.

"Vậy anh muốn nói cái gì?"

"Kỳ Kỳ anh không muốn để em hiểu lầm, em có biết hay không anh......" Hắn không lo được nhiều như vậy, hắn nhất định phải nói chuyện trong lòng ra, nếu không thì cô sẽ bị người đàn ông khác cướp đi, sẽ không phải là Kỳ Kỳ của hắn.

"Lý Hạo, đừng quên thân phận của mình." Thiệu Tử Vũ cắt ngang lời hắn nói. Lời người đàn ông này muốn nói kế tiếp có đủ khả năng làm cho bé con rung động, tính dung lượng đại não của cô vẫn là không nên biết thì tốt hơn.

Lời Thiệu Tử Vũ làm cho trong lòng Lý Hạo chấn động. Thân phận! Hiện tại thân phận của hắn là anh rể tương lai của Lam Kỳ, mà quan hệ giữa hai chị em cô rất tốt, nghĩ tới đây hắn cảm thấy hít thở không thông.

Lam Kỳ khó hiểu nhìn hai người bọn họ, cảm giác bọ họ có bí mật gì đó, không cách nào hiểu nổi....

"Nói! Tại sao không nói tiếp?" Không biết lúc nào Thiệu Tử Mục đã đứng cách đó không xa, nhìn mấy người cười quỷ dị. Lúc trước Tiểu Lam làm sao có thể nhìn tới loại đàn ông như thế này, ăn trong chén lại ngó trong nồi.

Lúc này Lý Hạo mới chú ý tới Thiệu Tử Mục, ánh mắt dần dần chuyển thành u ám. Hắn nghĩ ra rồi, vừa rồi trong bữa tiệc sau khi hắn cùng Thiệu Tử Mục uống rượu thân thể bắt đầu có biến hóa kỳ lạ.

Thiệu Tử Mục nhếch môi, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, trong mắt có tia sáng lưu chuyển.

Chuyện vừa rồi đích thật là do anh làm, vốn là sắp đặt cho hắn một người phụ nữ, không nghĩ tới lại có người tự động vào phòng, anh đương nhiên vui mừng tác thành.

"Quả nhiên là anh, vì cái gì muốn hãm hại tôi?" Tuy anh không thừa nhận nhưng Lý Hạo cũng có thể từ trên mặt anh nhìn ra được.

Lam Kỳ giật mình, Lý Hạo nói Thiệu Tử Mục hãm hại hắn? Lý do như vậy.... có chút không dám nghĩ tới, khả năng kia dường như không lớn.

Thiệu Tử Vũ nghe nói như thế dường như không có giật mình.

"Nói mau! Tại sao?" Lý Hạo vọt tới trước mặt Thiệu Tử Mục nắm lấy cổ áo anh, vẻ mặt phát cuồng. Anh hãm hại hắn. Hắn không cần. So với những chuyện đê tiện hắn đã làm cùng gặp qua không tính là cái gì, nhưng mà những thứ này không nên để cho Kỳ Kỳ thấy, không thể.

"Thiệu ngốc, kéo bọn họ ra, bọn họ muốn đánh nhau kìa." Lam Kỳ sốt ruột.

"Đánh nhau lại nói tiếp." Thiệu Tử Vũ tính toán trước tiên giam lại cô gái nhỏ vội vàng xao động này, nếu có thể đánh nhau càng tốt, đỡ phải cho anh động thủ.

"Anh!" Lam Kỳ muốn khuyên can, nhưng lại bị người gắt gao ôm chặt căn bản là không có cách nào.

"Tử Mục" Lúc này một giọng nói mềm mại vang lên, Lam Vũ vội vàng đi tới, vẫn không thấy Tử Mục tới nên cô đành đi tìm anh, không nghĩ tới anh lại đang tranh chấp với người khác.

Lam Vũ? Tay Lý Hạo nới lỏng, đúng vậy, trong lòng hắn thích nhất là Lam Kỳ nhưng cũng không phải không có tình cảm với Lam Vũ. Lam Vũ thông minh, kiên cường, lại có lòng cầu tiến, những thứ này hắn đều thưởng thức, nếu không có Lam Kỳ hắn sẽ cùng cô gái này qua cả đời.

Nhìn thấy Lam Vũ đi tới, Thiệu Tử Mục bỏ tay Lý Hạo ra, đi về phía cô ôm lấy cô.

Lam Kỳ cảm giác không khí đông cứng lại, chuyện cô lo lắng vẫn xảy ra, chị gái già, Lý Hạo, chạm mặt rồi.

"Lam Vũ" Lý Hạo quả thật không thể tin vào hai mắt mình, hắn cho rằng Lam Vũ chạy về phía hắn, nhưng mà cô lại đang ôm ấp một người đàn ông khác, hơn nữa còn ôm đối thủ một mất mật còn của hắn?

Nghe thấy tiếng gọi, Lam Vũ quay mặt nhìn Lý Hạo, trong đầu xẹt qua một cảm giác quen thuộc, nhưng mà còn chưa kịp bắt lấy mặt đã bị xoay qua.

"Sao lại đi ra, không phải kêu em ở trong xe chờ anh hay sao?" Thiệu Tử Mục hôn một cái thật mạnh lên mặt Lam Vũ, Lam Vũ bỏ xuống nghi hoặc trong lòng chuyên tâm nhìn người đàn ông trước mặt.

"Em rất nhớ anh." Cô nghĩ muốn anh cho nên mới đi tìm anh.

'Em rất nhớ anh' bên tai Lý Hạo vang vọng lại lời này, lúc này hắn mới quan sát cô gái bên cạnh Thiệu Tử Mục. Cô gái này khẳng định không phải là Lam Vũ, cho tới bây giờ Lam Vũ cũng sẽ không thích cười, cũng sẽ không mặc váy xinh đẹp như vậy, lại càng không dịu dàng nói chuyện, nhất định là hắn đã hoa mắt, Lam Vũ không có khả năng sẽ như vậy, cũng sẽ không biểu hiện như vậy.

Nhiều năm tình cảm kia, Lam Vũ sẽ không phản bội hắn, sẽ không, cô hiểu anh đến mức nào kia chứ.

"Anh rể, chị gái già gặp chuyện không may đầu bị thương cho nên mới biến thành bộ dáng hiện tại." Lam Kỳ thấp giọng giải thích, thật ra lời giải thích này chính cô cũng thấy miễn cưỡng.

Lý Hạo trong nháy mắt phản ứng kịp, cười khổ. Hắn hiểu rõ rồi, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thiệu Tử Mục làm như vậy, là muốn nhục nhã hắn, nhục nhã Lam Vũ.

Cảm xúc phẫn nộ bạo phát, hắn lôi kéo tay Lam Vũ đến trước mặt mình.

"Lam Vũ, em tỉnh táo một chút, em nhớ rõ anh là ai không, em nhớ rõ bản thân mình là ai không....Tỉnh tỉnh? Lam Vũ trước kia phối hợp ăn ý với hắn đi đâu, Lam Vũ ngoan ngoãn phục tùng hắn đi đâu rồi? Cô đã nói sẽ trở thành điểm sáng chói mắt trong cuộc đời hắn, hiện tại lại trở thành một nét bút hỏng trong cuộc đời của hắn, hắn không chịu được.

"Chị. . ."

"Buông cô ấy ra!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Lý Hạo bị một quyền nặng nề đánh trên mặt.

"Không có việc gì chứ?" Thiệu Tử Mục nhẹ nhàng trấn an cô.

Lam Vũ nhìn Lý Hạo một bên, sau đó nhìn Thiệu Tử Mục, vẻ mặt mờ mịt.....

"Chị, chúng ta về nhà đi."

Lam Kỳ lôi kéo tay Lam Vũ liền rời đi, cô không thể để cho chị gái già ngốc ở đây. Chị ấy bây giờ không phải Lam Vũ, mặc kệ chuyện gì cũng không phải là ý của chị ấy, sẽ làm tổn thương chính mình, sẽ tổn thương Lý Hạo.

"Không được đi!" Lý Hạo đột nhiên đoạt Lam Vũ từ tay Lam Kỳ, kéo cô qua, động tác rất thô lỗ.

"Buông cô ấy ra!" Thiệu Tử Mục lại xông lên đánh một quyền tới Lý Hạo, hai người xoay tròn đánh nhau.

"Chị...." Lam Kỳ kêu to, cô nhìn Lý Hạo ra tay, dùng sức quăng chị gái già, chị ấy liền té ngã trên mặt đất.

"Chị, không có sao chứ?" Máu.....Cô nhìn thấy máu đỏ tươi từ cái trán trắng nõn của chị gái già không ngừng trào ra.

"Tiểu Lam!" Thiệu Tử Mục đánh văng Lý Hạo ra, vội vàng ôm lấy Lam Vũ, trong mắt hiện lên toàn bộ là đau lòng.

Lý Hạo té xuống đất mở to miệng thở, ánh mắt dần dần u ám.....

"Anh đưa em đi bệnh viện." Thiệu Tử Mục nhanh chóng ôm Lam Vũ chạy về phía bãi đậu xe.

Lam Kỳ nhìn vết máu trên tay, sau đó nhìn Lý Hạo té trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng đột nhiên cảm thấy hít thở cũng khó khăn, làm sao hai người bọn họ lại biến thành cái bộ dáng này.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro