chương 9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức nữ quỷ kia thu hồi lệ máu, kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ma. Cổ Tiểu Ma cũng nhìn nàng ta, hai người đối diện với nhau rất lâu.

“Chết thế nào?”

“Rơi xuống giếng.”

...

“Sao lại không cẩn thận như vậy?”

“Vì bạc rơi xuống giếng.”

...

Trong mắt Cổ Tiểu Ma loé lên một tia sáng của những người cùng lý tưởng: “Trong giếng có bạc sao?”

Nữ quỷ gật đầu, Cổ Tiểu Ma lại nói: “Có phải là chỉ cần vớt nó lên là ngươi có thể đầu thai rồi không?”

Nữ quỷ lại gật đầu, Cổ Tiểu Ma vô cùng kích động mà đứng lên, người này còn cần số bạc kia, đợi đến khi ước nguyện của nàng được hoàn thành, chẳng phải số bạc đó đã thuộc về mình rồi sao?

Dân chúng cảm thấy vô cùng quái lạ khi thấy Cổ Tiểu Ma đứng cạnh giếng nhe răng cười, thò đầu vào trong mà không biết đang làm gì, trong lúc còn đang tò mò đã thấy nàng nhảy lên, lộn một vòng rồi trượt xuống!

Mọi người vây xem sợ đến mức hồn cũng bay lên trời, nhanh chóng chạy mất dạng như chim đi tản cư.

Mẹ ơi, bị ám rồi!

Cổ Tiểu Ma rơi xuống rất nhanh, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Nước giếng lạnh như băng bao phủ nàng trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ma vùng vẫy như muốn bắt lấy thứ gì đó, đột nhiên một luồng sáng xanh hiện lên trước ngực, hệt như đang hình thành một tầng kết giới bao bọc nàng lại, hô hấp vẫn bị đè ép đã được thông, Cổ Tiểu Ma há miệng thở hổn hển, mùi hương thoang thoảng kia lại toả ra lần nữa.

Long Tiên Hương.

Nàng ngẩn ra, đột nhiên đầu nàng lại có chút tỉnh táo mà trước đây chưa từng có, cảm giác này vô cùng quái dị, trong nước giếng đục ngầu, bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma lại nghĩ đến một đôi mắt cũng mang màu xanh lục như lưu ly giống vậy, đồng thời phía sau người lại bị thứ gì đó vô hình ép lên trước, mãi đến khi dính chặt vào một thân thể lạnh lẽo.

“Cá chạch tinh!” Nàng kêu lên một tiếng, da gà cả người đều nổi lên. Thân thể kia cứng nhắc một chút, một giọng nam tử trầm thấp vang lên: “Đừng nhúc nhích.”

Giếng cổ này rất hẹp, căn bản không chứa nổi ba người, huống chi trong nước lại có kết giới? Cổ Tiểu Ma giãy dụa một chút, nhưng dường như lại bị thứ gì đó khống chế mà đứng yên tại chỗ. Bất chợt, nàng lại nghe thấy một tiếng cười điên cuồng, là nữ quỷ. Thân thể kia vừa động, tiếng cười đã tắt ngúm, dường như có thứ gì đó rơi xuống giếng rồi bị kéo tới trước mặt Cổ Tiểu Ma.

Vừa rồi đã nói, giếng cổ này rất hẹp, nữ quỷ bị người nọ bắt lấy, không thể đứng vững, tất nhiên là Cổ Tiểu Ma cũng đang bị ép chung với nàng ta. Nàng và nữ quỷ này ngẩng đầu nhìn, dưới nước tối như mực, không thể nhìn thấy gì. Lại không biết nữ quỷ kia đã nhìn thấy thứ gì, dfienddn lieqiudoon hồn phách lại run lên bần bật như một cái sàng.

“Đừng... Tha mạng...”

Nàng ta càng run dữ dội hơn, hệt như đang phải chịu một loại tra tấn vô cùng kinh khủng mà hét lên vô cùng chói tai. Cổ Tiểu Ma đứng sát vào thân người kia, không nhìn thấy gì, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn.

“Ngươi đã chết rồi.” Giọng nói dễ nghe lạnh như băng kia lại vang lên, không có chút độ ấm nào.

Cổ Tiểu Ma vừa định nói chuyện, tiếng hét chói tai kia lại tản đi trong nháy mắt, tiếp đó lại là một sự im lặng chết chóc. Nàng hơi hoảng sợ, chỉ gọn gàng linh hoạt như thế đã khiến nữ quỷ kia hồn bay phách tán, vậy thì chẳng phải xử lí nàng sẽ càng dễ dàng hơn sao?

“Đừng có làm bức hoạ của ta bị ướt.”

Giọng điệu này không hề có ý muốn thỉnh cầu, hoàn toàn là mệnh lệnh. Cổ Tiểu Ma nịnh nọt gật đầu: “Lần sau ta sẽ chú ý, chú ý thật kĩ.”

A, không phải, nàng nhặt bức hoạ của hắn, cũng không phải là đến để chịu nô dịch, sao cứ giống chân chó vậy chứ? Nhưng với tình huống này, tốt xấu gì thì cá chạch tinh mỹ lệ cũng đã cứu mạng nàng, đương nhiên nàng cũng chỉ có thể lấy đức mà trả ơn thôi. Cổ Tiểu Ma tự động xem nhẹ biểu cảm vô cùng chân chó lúc này của bản thân, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên lại nghĩ tới việc không biết vị cá chạch tinh đại nhân này có biến thân không, cảm giác lạnh lẽo đó... A, con cá chạch này lớn tới mức nào chứ!

Nàng nghĩ đến đây, da gà toàn thân đều nổi lên, đột nhiên kết giới bị thu lại nhanh chóng, một luồng sáng màu xanh bao quanh nàng, chiếu sáng quanh người. Nữ quỷ vừa biến mất, nước giếng cũng trở thành trong suốt như cũ, nàng dán chặt vào trước người nam tử, lại không biết người mình đang dán vào trông như thế nào, vì thế nàng ngẩng đầu lên một cách khó khăn, muốn thấy rõ dáng vẻ của hắn.

Trong nháy mắt, kết giới đã hoàn toàn biến mất. Nước giếng lạnh như băng xông tới từ bốn phương tám hướng, nhưng Cổ Tiểu Ma chỉ mở to mắt mà nhìn, cuối cùng còn quên cả lấy hơi.

Gương mặt như hoạ này thật sự tồn tại.

Thanh y, bích quan (đồ đội đầu của nam tử thời xưa), da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen như mực, cặp mắt xanh thẫm, tất cả đều có phần mông lung khi ở trong nước.

Vô số bọt khí toát ra từ bên miệng nàng, đột nhiên sau lưng bị siết chặt, cả người đã nhẹ tênh rồi bị đẩy lên trên. Cổ Tiểu Ma có thể nhìn rõ xung quanh, dùng hết sức để bám vào thành giếng, bỗng nhiên nàng lại nghe thấy một tiếng hét đầy hoảng sợ từ phía trên, sau đó giọng của Trương đại thẩm vang lên.

“Cô nương này không chết! Mọi người mau tới giúp đi!”

Dân chúng đến xem chuyện vui lại tụ về trong nháy mắt, đồng tâm hiệp lực kéo Cổ Tiểu Ma lên. Nàng ngồi bệt dưới đất, có chút choáng váng hoa mắt, dường như mỹ nam vừa nãy đã biến mất rồi. Nàng chưa bỏ ý định mà móc bức hoạ từ trong ngực rồi vội vàng mở ra, tơ lụa đã hoàn toàn ướt đẫm, quả nhiên không còn thấy bóng dáng của nam tử thanh y kia đâu!

“Nước giếng trong lại rồi!”

Đột nhiên có người kêu lên, dân chúng xung quanh đều bắt đầu ca ngợi Cổ Tiểu Ma, Trương đại thẩm mừng rỡ đến tặng nàng cả một nồi bánh bao. Trong nháy mắt Cổ Tiểu Ma lại quăng hết tất cả ra sau đầu, vui vẻ lấy bạc của quan phủ, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Lần này đã có phí đi đưởng, không nên chậm trễ hành trình nữa, dù sắc trời đã gần đến hoàng hôn rồi.

Khéo léo từ chối hảo tâm giữ lại của Trương đại thẩm, Cổ Tiểu Ma quay lại đầu trấn dắt ngựa của mình rồi dứt khoát rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro