Chương 19: Bổn vương có một người bạn tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc ấy chỉ vừa mới canh năm*.

(*) canh năm: từ 3h sáng - 5h sáng.

Xưa nay nếu Nhiếp Chính Vương ngủ ở Vương phủ bình thường giờ này là đã thức dậy, sáng nay vợ chồng mới cưới cũng phải dậy sớm đi tông miếu bái lạy.

Nnên lúc này, hai bên hành lang ngoài cửa Lý Tường Xuân và Trương Bảo bao gồm cả Trang thị dẫn theo các nô tỳ đều đang chờ sẵn ở bên ngoài.

Trang thị là một nữ quan lúc trước đã theo hầu hạ mẹ của Thúc Thận Huy.

Thấy Nhiếp Chính Vương ra mở cửa cả đám người hầu liền bưng nước vào rửa mặt, nhưng không thấy Vương phi mới cưới ở gian ngoài.

“ Đêm qua nàng ấy mệt vẫn còn đang ngủ, ma ma có thể đến trễ một chút.”

Thúc Thận Huy bắt gặp ánh mắt Trang thị nhìn vào phòng phía trong thoáng chần chờ, bèn nói lời này lời còn chưa dứt thì đã nghe tiếng bước chân sau lưng, y quay người lại nào ngờ cô đã bước ra tới.

Sáng hôm nay nói thật, y hoàn toàn chưa thoát ra khỏi sự bất ngờ to lớn của đêm qua, vô thức không muốn đụng mặt cô, càng không tính nhìn vào mắt nhau thấy cô nhìn mình thì miễn cưỡng nhẹ gật đầu xong lập tức quay mặt yên lặng tự rửa mặt.

Trang thái phi không ở kinh thành, nên chuyện trong hoàng cung từ lâu đã không hỏi tới mối quan tâm duy nhất của bà ở Trường An chính là vị Nhiếp Chính Vương.

Mấy tháng trước Hoàng thái phi mẹ ruột của Thúc Thận Huy được tin biết rằng Nhiếp Chính Vương con trai mình sắp cưới nữ tướng quân làm Vương phi, bèn cố ý phái Trang thị ở cạnh mình nhiều năm về hầu hạ vị nữ tướng quân Vương phi tương lai.

Nữ tướng quân không phải là một cô gái bình thường.

Sau buổi tối mới gặp vào đêm qua càng có ấn tượng khác hơn, đồng thời bà cảm thấy vị Vương phi này là người không dễ gần gũi cho lắm.

Cho nên Trang thị có phần hơi quan tâm, cũng không biết sau đêm qua Nhiếp Chính Vương và cô ấy ở cùng nhau như thế nào rồi.

Mới vừa nghe ngài nói thế lại thấy trên vành mắt ngài có quầng thâm mắt màu xanh nhạt, dường như đêm qua không ngủ đủ liền suy đoán sai, cho là ngài ấy và nữ tướng quân như cá gặp nước, người trẻ tuổi không biết tiết chế mà ra mới thả lỏng tâm tình trong lòng, ai ngờ quay qua quay lại vị Vương phi cũng bước ra.

Trang thị nhìn hai người, nữ tướng quân đầy tự nhiên còn Nhiếp Chính Vương thì có phần không tự nhiên, đúng là thần sắc đờ đẫn hình như cả hai còn chẳng nhìn thẳng nhau, nhìn thế nào thì hai người cũng không giống như cá gặp nước động phòng với nhau, trong lòng không khỏi dâng lên nghi ngờ.

Nhưng cũng chẳng biểu hiện điểm gì ra mặt, dẫn mấy nô tỳ  hầu hạ nữ tướng quân lặng lẽ rửa mặt.

Bên kia Thúc Thận Huy đã thay quần áo xong Lý Tường Xuân liền nói: “ Lan tướng quân đã đến, đang chờ ở Khánh Vân đường ạ. “

Thúc Thận Huy đang muốn đi gặp Lan Vinh, liền dừng bước rồi quay lại nói với Khương Hàm Nguyên: “ Ta đi một lúc, nàng không cần chờ ta cứ dùng bữa sáng trước.”

Lúc nói chuyện mắt nhìn miệng cô dứt lời liền ra ngoài.

Trương Bảo bưng chung nước nhỏ đuổi theo sau nói: “ Điện hạ trời còn lạnh để bụng đói không tốt, uống ngụm nước cho ấm người”. Y khoát tay áo cũng chẳng quay đầu lại cất bước vội vàng bước ra cửa xuống bậc thang, bóng người liền biến mất trong sắc trời mùa đông lạnh lẽo tối om.

Khương Hàm Nguyên đói bụng đã lâu đương nhiên sẽ không chờ mà tự mình đi ăn trước, Trang thị dẫn theo các nữ nô tì đứng một bên hầu hạ.

Khương Hàm Nguyên có nhìn cũng không biết ai là ai, thấy người phụ nữ trung niên này dáng người trung bình, da mặt trắng nõn, tóc chải chỉnh tề, động tác có vẻ giàu kinh nghiệm dễ gần gũi lại hết sức kính trọng mình.

Nhìn tuổi tác và tác phong của người phụ nữ tên Trang thị này hẳn là rất có địa vị, thái độ những người hầu này đối xử với người tên Trang thị này rất kính trọng.

Thấy bà tự tay hầu hạ mình ăn cơm, liền nói không dám.

Trang thị cười nói: “ Tôi theo họ mẫu phi của điện hạ, Vương phi cứ gọi tôi Trang thị là được. Có thể hầu hạ  Vương phi chính là vinh hạnh của tôi, Vương phi cứ việc sai bảo.”

Lại nói tiếp: “ Lúc trước kia, tôi có học được mấy món ăn trong mấy ngày, có thể làm một hai món, bây giờ đến đây là để hầu hạ Vương phi. Cũng không biết khẩu vị của  Vương phi thế nào nên tôi tự làm lung tung mấy món Vương phi người nếm thử xem, nếu không thích món nào lần sau tôi lại đổi.”

Trên bàn ăn bày tràn ngập từ trái sang phải đủ để mười người ăn no.

Ngoài những món điểm tâm ở Trường An thường gặp còn có hơn mười món khác, chén đũa tinh tế, thức ăn thì trang hoàng tinh tế mà tỉ mỉ chạm khắc hoa trổ trăng, nhìn vào  là cảnh đẹp ý vui, đều do người phụ nữ này tự tay làm.

Trong đó bày gần Khương Hàm Nguyên nhất là một đĩa nhìn thì giống thịt, sắp xếp thì tinh xảo vô cùng dưới ánh đèn món thịt ánh lên sắc đỏ bóng loáng khiến người người thèm ăn. Khương Hàm Nguyên gắp một miếng, khi vào miệng thật ngon ngọt.

Nhiều năm qua cô và chiến hữu trước sau đều ở quân doanh, ăn uống chủ yếu vì mục đích chống lại cái đói và  lạnh, thức ăn thường sơ sài có khi là thịt, thì cũng là loại thịt một mảng to đun nhừ ra, khẩu vị đa số đều rất mặn, thịt ngọt như thế này đúng là lần đầu mới được ăn trong đời.

Cứ tưởng sẽ béo ngậy, nhưng không cô nếm thấy vị trong veo, vỏ ngoài giòn tan thịt còn non mềm vô cùng.

Như muốn tan vào miệng, khi nuốt xuống răng và môi đều còn vươn lại dư vị ngọt lại thoang thoảng mang mùi hương hoa quế nhè nhẹ mà thơm ngát.

Cô rất vui vẻ.

Đĩa thịt vốn xếp khéo léo trừ vật bày trí tô điểm, ở giữa sếp thịt cũng chỉ bảy tám miếng, như thức ăn cho chim mới hai ba miếng là hết.

Trang thị thấy đôi mắt cô phát sáng, liền âm thầm ghi nhớ lại đợi ăn xong liền hớn hở nói: “ Thì ra khẩu vị của Vương phi và điện hạ đúng là giống nhau. Đây là đĩa vịt giòn rim mật ong, vốn là món của vùng quê cũ phương Nam của Thái phi, lúc nhỏ điện hạ đi theo Thái phi cũng thích nhất là ăn món này. Vốn là dùng thịt ức vịt non thái mỏng, lấy mật hoa ướp ngâm lâu, mùa xuân dùng lan, mùa hạ dùng sen, mùa đông dùng mai, nên dư vị đều có hương hoa nhưng hoàn toàn không giống nhau, hiện giờ có hoa quế nên tôi bèn làm vịt giòn rim mật quế. Vương phi cũng thích thật chẳng còn gì bằng, lần này nguyên liệu không được nhiều, lần sau tôi lại làm cho Vương phi ăn.”

Khương Hàm Nguyên đang đói, nghe xong chợt lại thấy như bị mấy miếng thịt mới ăn hết kia đã lấp đầy bụng, thầm hối hận thật không nên ăn thứ này trong phút chốc chẳng còn khẩu vị gì nữa, ăn qua loa mấy thứ cho đủ no đứng dậy về phòng.

Nhiếp Chính Vương nào biết đĩa thịt rim mật mình thích ăn cứ thế mà làm mất hứng luôn khẩu vị tốt của nữ tướng quân, y bên kia trực tiếp đến thẳng Khánh Vân đường dùng để tiếp khách trong Vương phủ, Lan Vinh dẫn thái y đến chờ, đã chờ ở đấy một lúc lâu.

Lan Vinh mặt mũi ngay thẳng thân thể cường tráng dáng vẻ thẳng tắp.

Trước kia ông chỉ làm một viên quan Tán kỵ thường thị* đầy rảnh rỗi, vì muội muội được phong làm Lan Phi mà được phong cho phủ đệ và năm trăm mảnh đất, không tính là không có quyền thế nhưng cũng không khoe khoang, cộng thêm làm người lại khiêm tốn hiếm khi ra mặt thể hiện, trong đám công thần quý tộc ở Trường An luôn không để người khác chú ý đến.

(*) tên 1 chức quan: khuyên ngăn, làm cố vấn cho hoàng đế,…

Mấy năm nay, thời thế xoay chuyển mới dần dần trở nên nổi bật.

Một là vì thân phận là cậu ruột của Thái tử, hai cũng vì  rất có năng lực có cơ hội thì sẽ từ từ bộc lộ ra chưa từng phạm sai lầm.

Đáng quý hơn là mấy năm qua dù Thiếu đế lên ngôi, ông ta cũng chẳng vì địa vị thay đổi mà sinh ra nửa phần kiêu ngạo tự cao, nói hay làm đều  cẩn thận hơn trước nên có phần đáng khen ngợi.

Mấy tháng trước, quan trường chốn kinh thành chấn động vì cái chết bất đắc kỳ tử của Cao vương, ông và phò mã Đô úy Trần Luân chia nhau ra đứng đầu hai ti mới thành lập của Trường An. Cũng chính thức cầm quyền trong tay, trở thành phụ tá đắc lực của Nhiếp Chính Vương.

Đêm qua nhận mệnh lệnh, nếu điều tra có manh mối không cần báo trong đêm mà sáng mai cũng được.

Hiển nhiên ông hiểu vì là đêm động phòng của Nhiếp Chính Vương và nữ tướng quân nên ban nãy khi đến đây, ông bảo người thông báo cho một nô tài của vương phủ không cần báo cho Nhiếp Chính Vương mà mình tự chờ đợi nơi này.

Đợi một hồi lâu, chợt thấy ngoài sảnh đường có ánh đèn lay động, tiếp đó một bóng người xuất hiện dưới bậc thềm còn tờ mờ tối kia.

Nhiếp Chính Vương đang đi đến đây, Lan Vinh vội vàng bước ra ngoài sảnh đường đón cúi người bái lạy nói: “ Nhiếp Chính Vương tha tội. Vi thần đã quấy rầy Nhiếp Chính Vương nghỉ ngơi “.

Nhìn Thúc Thận Huy tinh thần sáng láng bước vào trong sảnh đường, ngồi vào chỗ xong ra hiệu ông cùng ngồi.

Lan Vinh kiên quyết từ chối không ngồi, Thúc Thận Huy cũng không miễn cưỡng ông.

Lan Vinh đứng thẳng người đầu tiên bẩm báo chuyện sau khi thích khách đến ám sát.

Đêm qua, Địa môn ti cùng hợp sức với Thiên Môn ti gấp rút thức trắng đêm loại bỏ các chỗ quan trọng trong thành, tạm thời chưa có tình huống gì mới.

Sau đó, ông sai Địa môn ti hỗ trợ một tay với người của Trần Luân mở rộng trị an kiểm tra rõ ràng mọi ngóc ngách trong thành, sắp xếp thủ vệ âm thầm kiểm tra toàn diện cửa hàng trừ đi các tai hoạ ngầm khác.

Thúc Thận Huy gật đầu, lập tức hỏi cặn kẽ tình hình đêm qua ông đi phủ Cao vương.

Lan Vinh liền nói hết từ đầu đến cuối lại tất cả sự việc mình thấy và tra hỏi được.

Lúc ấy, ông đem theo ba Thái y của Thái y viện đến phủ Cao vương thăm bệnh, toàn bộ Vương phủ đều có một bầu không khí buồn thảm như mây mù lởn vởn khắp nơi.

“ Sau khi vi thần đến, gặp Linh Thọ quận vương hai mắt thâm quầng đen thui, miệng bị nhét vải kín không cho ông ta lên tiếng thần lệnh người tháo ra, thì ông ta liền nói bậy…”. Ông ngừng đoạn, cẩn thận thoáng nhìn qua người đang ngồi.

“ Nhiếp Chính Vương thứ tội, vi thần không dám nói.”

“ Cứ nói thẳng ra là được.”

Lan Vinh thưa vâng tiếp tục nói: “ Lúc đầu Quận vương nghiến răng nghiến lợi, nói Nhiếp Chính Vương ngài…”.

Ông ngừng lại đưa mắt nhìn qua Nhiếp Chính Vương đang ngồi rồi cắn răng nói: “ Ông ta nói Nhiếp Chính Vương ngài là người giả nhân giả nghĩa, muốn giết thì cứ sảng khoái mà giết, tốt nhất là giết cho sạch sẽ còn hơn ngày đêm dày vò, sống không bằng chết thế này.Người cả phủ sợ hãi ra sức giải thích, cả một nhà quỳ đầy đất khóc lóc xin ông đừng nói nữa, rồi đột nhiên ông ta tự gào khóc nhào tới quỳ gối dập đầu, dập đến trán rách da chảy máu cũng mặc kệ, nói việc không liên quan tới mình là có người muốn hãm hại mình, xin Nhiếp Chính Vương tha cho ông ta…”.

Cảnh lúc đó thật khó coi, Lan Vinh nói xong liền nín thở chỉ thở nhè nhẹ không dám lên tiếng, thấy vẻ mặt Nhiếp Chính Vương bình thản nói: “ Thái y nói thế nào?”.

Lan Vinh nhẹ nhàng thở ra nói: “ Thái y kiểm tra mấy lần, nói là máu chảy ngược vào tim bệnh không giống là giả vờ. Sợ việc có gì bất trắc, lúc ấy vi thần mang đến ba người là Thái y Lệnh Hồ Minh, còn có Thái y Tả Hữu Thừa. Sáng nay vi thần cũng đưa Thái y Lệnh đến đang ở bên ngoài chờ Nhiếp Chính Vương có thể tự mình xét hỏi.”

Lý Tường Xuân cho người vào.

Hồ Minh bái kiến Nhiếp Chính Vương xong đem kết luận chẩn đoán bệnh đêm qua của mình và cùng hai người khác bẩm báo một lần, đúng như lời Lan Vinh nói Quận vương đã nổi điên không giống là giả vờ.

Sư phụ của Hồ Minh là một vị Hạnh lâm đại phu nhiều năm trước vì bệnh mà cáo lão về quê, ông được truyền lại hết  chân truyền y thuật cực kỳ cao siêu, nếu đã ra kết luận chắc chắn như thế đương nhiên sẽ không sai.

Thúc Thận Huy cho Lệnh Thái y lui xuống trước, ánh mắt dừng trên mặt của Lan Vinh rồi nói: “ Chuyện hồi hôm, ông thấy thế nào?”.

Lan Vinh do dự một chút cung kính nói: “ Nhiếp Chính Vương đã hỏi, vi thần cả gan xin nói. Với suy nghĩ của vi thần, cha con cả nhà Quận vương xưa nay cũng không tài giỏi gì, chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm giờ đây đều đã bị sợ vỡ mật, Cao vương chết vì bệnh cũng chưa lâu, cho dù có mang hận ý với Nhiếp Chính Vương cũng không dám có động tĩnh lạ gì nhanh như vậy. Còn đám Thành vương dù vẫn còn có cá lọt lưới, vi thần cho rằng chúng tự bảo vệ mạng mình còn không kịp, cũng không ai coi trời bằng vung mà dám đứng ra thế này.”

“ Quận vương không có gan, cũng không giống dư đảng Thành vương, vậy có thể là ai được ?”.

Lan Vinh ngừng đoạn nói: “ Trái lại vi thần cảm thấy, có thể là dư nghiệt loạn Tấn Hoàng Phủ thị làm ra, cũng không phải không có khả năng. Lục hoàng tử Sí Thư của nước Bắc Địch xây dựng Nam Vương phủ ở quận Yến U Châu tự mình trấn thủ, bắt chước chế độ nước Hán của ta quản chế dân vùng đó, còn mời chào người những người Hán đã đầu hàng. Năm đó mạt đế và con cháu của loạn Tấn đều chết bởi những loạn quân phản chiến không sai. Nhưng lúc đó, trong hoàng tộc còn có một vị Vương tử rất có danh vọng đến nay không rõ tung tích, nghe đồn đã cùng tâm phúc trốn lên phương Bắc. Nếu là thật, vậy U Yến chính là đất xưa của cố quốc rồi sẽ tự cấu kết với Sí Thư. Hoàng Phủ thị đối với đại Ngụy ta tất nhiên là hận thấu xương, ngày đêm nhìn chằm chằm muốn chiếm lấy, dĩ nhiên Nhiếp Chính Vương ngài đã biến thành cái đinh trong mắt hoặc là mật thám của chúng đã thừa dịp xâm nhập vào Trường An cũng có thể.”

“ Đấy đều là suy nghĩ của vi thần, với sự thông minh của Nhiếp Chính Vương ắt đã biết rõ từ lâu. Mong Nhiếp Chính Vương chỉ bảo cho thần.” Cuối cùng ông lại nói giọng cung kính.

Thúc Thận Huy trầm ngâm một lát rồi nhìn Lan Vinh nhẹ gật đầu nói : “ Lời ông nói rất có lý. Đêm qua, vất vả cho ông rồi.”

Y ngắm nắng sớm đã  sáng dần bên ngoài, mỉm cười lại nói: “ Ông ra ngoài từ sớm, chắc là chưa dùng bữa sáng? Nếu chưa, cùng dùng bữa với ta đi. “

Lan Vinh nào dám không có mắt nhìn chứ, vội vàng khom người cảm tạ ý này rồi nói từ chối: “ Vi thần đa tạ ý tốt của Nhiếp Chính Vương. Trong ngày đại hôn Nhiếp Chính Vương lại gặp cảnh nguy hiểm đã quấy nhiễu Nhiếp Chính Vương và Vương phi, vốn là tội thất trách lớn của vi thần, nào dám quấy rầy Nhiếp Chính Vương và Vương phi điện hạ thêm nữa. Vi thần xin cáo lui.”

Thúc Thận Huy cười bèn gọi nô tài bên ngoài đưa Lan Vinh ra ngoài, đang định về Phồn Chỉ viện, y bỗng chần chừ một lúc lại lệnh cho Lệnh Thái y tạm thời chờ chút.

Hồ Minh lại được Lý Tường Xuân đưa vào lần nữa, Thúc Thận Huy liếc mắt nhìn Lý Tường Xuân lão thái giám bèn hiểu ý, câu mà Nhiếp Chính Vương sắp nói ra chính ông không được nghe,khom người lùi ra cũng dẫn mấy tiểu hầu lùi ra xa.

Hồ Minh bị triệu kiến một mình, trong lòng hơi lo lắng cũng không biết Nhiếp Chính Vương muốn hỏi mình chuyện gì.

Sau khi hành lễ, bèn nín thở nhè nhẹ cũng may Nhiếp Chính Vương ngồi đó mặt đầy ý cười ôn hòa, bảo ông không cần phải đa lễ.

Ông thấy dường như cũng chẳng phải chuyện quan trọng lắm, ông mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“ Lệnh Thái y cứ ngồi xuống nói chuyện, không cần câu nệ “. Nhiếp Chính Vương cười nói thái độ thân thiện vô cùng.

Hồ Minh sao dám bèn cảm tạ ý tốt nhưng không ngồi, chỉ đứng đấy hỏi : “ Xin hỏi Nhiếp Chính Vương, cần vi thần đi làm chuyện gì?”.

Hỏi xong thấy Nhiếp Chính Vương lại im lặng như đần  người ra, hồi lâu cũng không lên tiếng mặt trầm ngâm như nước chả biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Ông nào dám thúc giục, chỉ đành chờ y.

Cuối cùng, như đã thấy ngài nghĩ xong xuôi nâng mắt nhìn sang nói: “ Chuyện bản vương muốn hỏi cũng chẳng phải chuyện đại sự gì, chỉ là sáng nay bản vương sẵn gặp ông ở đây nhớ đến, mới thuận miệng hỏi một tiếng.”

“ Dạ, dạ, mời Nhiếp Chính Vương nói.”

“ Cũng không phải là việc của bản vương mà là bản vương có một người bạn tốt, xưa nay cùng bản vương không có chuyện gì giấu nhau. Vài hôm trước, cậu ấy tự mình đến tìm ta nói, cậu ấy…”.

Hồ Minh đã rõ rồi, hẳn là Nhiếp Chính Vương giúp bạn thân hỏi bệnh tình, bèn triệt để thả lỏng thở phào tập trung lắng nghe, nào ngờ ngài nói đến đây mới mở đầu mà đã ngừng lại không nói tiếp nữa.

“ Điện hạ, người bạn kia của ngài gặp bệnh khó chữa nan  chỗ nào thế ạ?  Nếu đúng thì điện hạ cứ nói, vi thần chắc chắn hết lòng giải thích.” Thái y lệnh chờ giây lát hỏi tới.

Nhiếp Chính Vương lại ngừng giây lát bỗng khoát tay trên mặt lại nở ý cười nói: “ Thôi chuyện cũng nhỏ thôi, cậu ta tự hỏi bệnh vẫn tốt hơn. Bản vương không có việc gì nữa, ông đi đi.”

Hồ Minh không hiểu lắm, nhưng thấy Nhiếp Chính Vương đã nói thế, cũng sẽ chẳng hỏi thêm gì đáp vâng, rồi cúi người lui ra ngoài.

Nhiếp Chính Vương đứng một mình ngoài Chiêu Cách đường một lúc, ngẩng đầu lên thấy sắc trời không ngờ sáng hơn ban nãy đã mấy phần, thời gian giục người không cho phép y ở mãi chỗ này, đành đè xuống những tạp niệm trong lòng vội về Phồn Chỉ viện trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro