Chương 24: Ta đường đường là một người đàn ông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Ta đường đường là một người đàn ông.





Người gác cổng Vương phủ biết đêm nay Nhiếp Chính Vương sẽ ở lại trong cung, khi trời tối hắn canh gác ở cổng để chờ Vương phi trở về, quản gia và mấy thị vệ trong phủ cũng đã về hết nên bèn đóng cổng Vương phủ lại.

Nào ngờ dù đã hơi muộn một chút, có người đến gõ cửa vốn cứ tưởng là khách không mời mà đến.

Mấy hôm nay, chỉ riêng chỗ hắn đã từ chối không biết bao nhiêu thiếp mời muốn tới gặp mặt nữ tướng quân Vương phi của bọn hắn, ra ngoài nhìn xem thấy đúng là xe ngựa Nhiếp Chính Vương dừng bên ngoài.

Y từ trong cung, về phủ.

Người gác cổng vội vàng mở cửa đón người xuống.

“ Vương phi, đã về chưa ?”. Thúc Thận Huy vừa bước vào cửa, đã mở miệng hỏi về Vương phi.

“ Bẩm điện hạ, đã về một lúc.”

Thúc Thận Huy trực tiếp, đi thẳng đi đến Phồn Chỉ đường.

Lúc này còn chưa tính là đã tối lắm, chỉ tầm giờ Tuất hai khắc, Khương Hàm Nguyên còn chưa ngủ.

Buổi chiều sau khi cô về phòng, đầu tiên là sắp xếp lại mớ hành lý của mấy ngày qua nhận lời mang hộ về cho các binh sĩ, đa số là quần áo mùa đông với giày, sửa soạn xong hết còn chưa muốn đi ngủ cô bèn đến thư phòng trong nội viện, lấy bút mực giấy nghiên, chọn vài trang giấy, muốn viết vài tờ trước khi đi ngủ.

Mặc dù từ nhỏ cô đã sinh sống ở quân doanh.

Nhưng trước kia, Khương Tổ Vọng luôn ôm một lối suy nghĩ sau này khi con gái lớn lên có thể quay về kinh thành cho nên cũng không vì cô đang ở quân doanh mà bỏ mặc không quan tâm.

Ngoài việc sắp xếp người dạy bắn cung và tìm một sư phụ dạy con ông cưỡi ngựa vì từ nhỏ con ông đã khao khát muốn học võ công, ông cũng không quên việc cho cô học kinh thư sử sách, Khương Tổ Vọng tìm cho cô một người thầy có xuất thân từ tiến sĩ Ngũ Kinh từ kinh thành đến dạy.

Cô vốn dĩ đã thông minh, do được kế thừa thiên phú binh Pháp từ Khương Tổ Vọng, học võ hay học binh pháp vô cùng nhanh hiểu hơn người khác, có thể tự suy một mà ra ba.

Nhưng chữ của cô nói thật, từ nhỏ đến lớn vẫn viết chẳng ra sao cả.

Đây là việc cần tốn thời gian để luyện tập từ từ.

Cô không đủ thời gian và hứng thú để dành ra cho việc luyện chữ, cho nên nhiều năm qua cũng chỉ viết loe ngoe lẹt quẹt qua lại trong những thời gian rảnh rỗi không làm gì trong quân thôi.

Trước kia không mấy quan trọng nhưng mấy năm gần đây, do chức vị ngày càng cao trong quân, văn thư qua tay cô ngày càng nhiều, lòng hiếu thắng vĩnh viễn không chịu thua của cô cũng thúc đẩy cô quan tâm đến chữ của mình hơn.


Chức vị càng cao cùng với đó việc quân vụ cũng bận rộn, càng không có thời gian để cô dành ra cho việc luyện chữ. Vừa hay bây giờ, ăn no rảnh rỗi lại không có gì để làm.

Chữ viết của cô thì chẳng ra gì, nhưng vẫn có thể nhìn được, thầy dạy kinh thư từng dạy cô đọc sách là một người viết thư pháp rất đẹp, dạy dỗ cô xong liền mang lấy cái danh nói thì hay làm thì dở.


Phồn Chỉ viện dùng làm  phòng tân hôn này, các vật dụng khắp nơi đều có mùi vị như mới bày trí, thư phòng cũng vậy. Có lẽ mới sửa sang lại, tất cả sách cũng đều rất mới, nhưng ngược lại cố rất nhiều loại sách hầu hết là đầy đủ, cũng có bảng mẫu chữ cô cần.

Cô nhìn trúng một bức mẫu chữ điêu khắc, xem nội dung   là một tấm bia nói về một vị quan viên đức cao vọng trọng đã qua đời, không có kí tên nhưng không biết vì sao, chữ như thiết họa ngân câu, thế bút lại phiêu dật càng xem càng thích, thế là lấy ra mang về tẩm đường, đốt nến trên bàn cho sáng rồi hết sức tập trung tập viết theo bảng chữ mẫu.

Đã lâu không cầm bút, xúc cảm thô ráp, nắm cán bút dài ba tấc này lại gian nan hơn sự cầm đao không biết bao nhiêu lần.

Chậm rãi viết hết hai trang, khó khăn lắm mới hơi hơi có cảm giác ý tưởng văn chương sắp bùng phát, cô tự thấy chữ viết cũng có vẻ không tệ hơi hài lòng đang thưởng thức, chợt nghe có người gõ cửa bên ngoài.


Cô tưởng thị nữ muốn tới hỏi mình ăn khuya nói: “ Không đói, không cần chuẩn bị đồ ăn khuya đâu…”.

Tiếng gõ cửa liền ngừng lại, nhưng rất nhanh lại vang lên tiếp.

“ Là ta.” Một giọng nam tử truyền vào trong tai cô.

Khương Hàm Nguyên dừng lại quay mặt nhìn ra cửa, hơi cảm thấy thật mất hứng, tâm tình hào hứng một lát trước đã mất sạch.

Là y sao ?

Sao đột nhiên y lại về đây ? Không phải nói rằng, sắp chuẩn bị đi nghị luận buổi triều lớn ngày mai sao. Tối nay, y muốn ngủ lại trong hoàng cung mà.


Cô đành đứng dậy, mắt nhìn bàn liền quay lại thu dọn mớ chữ tự luyện vô cùng nhanh, cầm sách khác đè lên rồi mới đi mở cửa.

Thúc Thận Huy vào phòng đóng cửa, chậm rãi xoay qua nhìn cô.


Khương Hàm Nguyên cũng không hỏi sao đột nhiên y lại trở về, chỉ hơi gật đầu với y nói ta phải đi ngủ rồi đang định đi đến giường mỹ nhân lại nghe y gọi giật lại: “ Khương thị ”.

Khương Hàm Nguyên dừng lại, nhìn sang.




Y bước tới gần cô mấy bước, nhưng lại thoáng do dự nên đành dừng lại.

“ Vừa rồi ta vào đến, nghe Trương Bảo nói, hôm nay tất cả thư từ nàng đã đưa xong ?”. Y nói, giọng điệu có ý bắt chuyện.

Khương Hàm Nguyên đáp vâng.


“ Thật sự vất vả cho nàng rồi. Các quân sĩ trong Thanh Mộc doanh chắc hẳn là hết sức tin tưởng nàng.”

“ Điện hạ có gì muốn nói, cứ nói thẳng là được.” Y không cần nhìn trái nhìn phải mà nói, nâng cao địa vị cho cô.

Y ho một tiếng rồi nói: “ Là vầy… Mấy hôm tới là thọ thần của Hiền vương Lão Vương phi, đến khi đó Hiền Vương phủ sẽ tổ chức thọ yến chúc mừng cho Lão Vương phi. Ta biết nàng không thích xã giao, những mối quan hệ khác không đi cũng được, nhưng Hiền vương là Hoàng bá phụ của ta, Lão Vương phi cũng luôn rất thân thiết với ta, cho nên đến lúc đó nếu nàng có thể đi thì tốt nhất hãy đi một chuyến.”

“ Hiểu rồi. Đến lúc đó, ta sẽ đi ”. Khương Hàm Nguyên đáp lời y.


Y nhìn cô rồi cười nói: “ Đa tạ, nàng đã thông cảm.”

Khương Hàm Nguyên gật đầu, quay người định rời đi.

“ Khương thị ”. Y lại gọi cô tiếp.

Dường như cuối cùng y đã hạ quyết tâm nói: “ Nàng biết Ôn Tiết của Ôn gia chứ ?”. Y hỏi.

Khương Hàm Nguyên nhìn y nhưng không trả lời, không gật đầu cũng không lắc.

Y tiếp tục nói: “ Ôn Tiết là thái phó trước đây của ta. Ông ấy có một cô con gái tên là Ôn Loan. Hôm nay, huynh trưởng của nàng ấy tìm đến gặp ta, Ôn gia gặp phải chút phiền phức hy vọng ta có thể giúp đỡ.”

“ Có phải là chuyện con gái Ôn gia gần đây bàn chuyện cưới hỏi, hôn sự bị ngăn trở đúng không ?”. Khương Hàm Nguyên nói thẳng.

Y khẽ giật mình buột miệng nói: “ Nàng cũng biết rồi ”.

“ Trương Bảo, có kể ta nghe .”

Y gật đầu nhẹ nói: “ Phải. Thái phó và ta, quả thật có chút quan hệ với Ôn gia, lúc còn thiếu niên cũng từng qua lại nhiều. Bây giờ dù Thái phó đã qua đời, nhưng chuyện này đã tới cầu xin trước mặt ta, về tình về lý ta cũng không thể ngồi yên không giúp. Đêm nay, về đây là muốn báo chuyện này cho nàng biết trước.”

Y ngừng một lúc giọng chậm dần, như đang cân nhắc từ ngữ nói ra sao.

“… Ta biết cho đến bây giờ bên ngoài vẫn còn lời đồn liên quan đến ta và con gái của Ôn gia, có thể nàng cũng đã nghe thấy, ta cũng không có ý chối bỏ, tất cả đều là khuyết điểm của ta. Nhưng mà, hiện giờ ta đã lấy nàng, nàng đã là vợ ta. Lần trước ta nói, ta sẽ tôn trọng nàng, tuyệt đối không phải nói suông. Lần này ta muốn giúp đỡ, tuy là vì tâm tư riêng nhưng tuyệt đối không phải có hai lòng, cũng không phải không tôn trọng nàng, nàng chớ nên hiểu lầm…”.

Khương Hàm Nguyên ngắt lời y.

“ Ta có gì mà hiểu lầm? Người nhà họ Ôn đã đến trước mặt ngài mà cầu xin, là đã hết đường sống, ngài bảo vệ họ là lẽ đương nhiên. Nếu ngài mặc kệ thì còn gì là con người nữa. Ở đây giải thích với ta làm gì? Còn không mau đi… Con gái Ôn gia đã sống cũng không dễ dàng, lẽ nào phải chờ xảy ra chuyện lớn hơn sao. Cả đời một cô gái cứ thế bị hủy hoại sao được ?”.

Có lẽ Thúc Thận Huy không ngờ cô sẽ có phản ứng như thế, có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh y đã nhìn ra, lời cô không phải cố tỏ vẻ.

Đối với con gái Ôn gia cô không những không hề có khúc mắc, trong lời nói ra còn có rất nhiều thiện cảm và có ý bảo vệ.

Thúc Thận Huy dù không hiểu cho lắm, nhưng giờ phút này y như trút được gánh nặng gật đầu nói: “ Đa tạ nàng đã hiểu, vậy ta đi đây.”

Y xoay người vội vàng định đi.

Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn theo bóng lưng y, bỗng gọi y lại nói: “ Chờ một chút.”

Thúc Thận Huy quay đầu nhìn lại.

“ Điện hạ, ngài định giúp thế nào?”.

“ Ôn gia cũng không thân thiết với ta, liên quan đến chuyện hôn nhân nói thật, ta cũng không tiện trực tiếp nhúng tay vào. Có điều, ta biết đứa con của đại trưởng công chúa từng phạm không ít chuyện trong quá khứ. Năm ngoái vào quốc tang của tiên đế còn lén xông vào hoàng lâm đi săn, Ngự sử lúc đó định dâng tấu vạch tội. Việc này nói lớn cũng lớn nói nhỏ cũng là việc nhỏ, ta không muốn nảy sinh ra nhiều chuyện bèn đè ép chuyện này xuống. Giờ ta sẽ cho người lật lại để truy cứu chuyện cũ mà trị tội, dĩ nhiên đại trưởng công chúa cũng sẽ hiểu ra thôi.”

Khương Hàm Nguyên nói: “ Biện pháp này không tệ, nhưng ta cũng có một ý tưởng, điện hạ có thể tham khảo được.”

“ Nàng nói đi.”

“nĐiện hạ có nghĩ tới việc lấy nàng ấy làm trắc phi không ? Như thế, sau này sẽ không còn phiền phức nữa. Ngài yên tâm, ta tuyệt đối không phải có ý thăm dò ngài mà là lời từ tận đáy lòng. Nếu con gái Ôn gia được cưới vào, ta tuyệt đối không so đo với cô ấy.”

Thúc Thận Huy khẽ giật mình nhìn cô, quả quyết lắc đầu nói: “ Ta không có ý này. Cách này cũng không phải kết quả tốt nhất cho nàng ấy.”

Nên buông thì buông, huống chi đã sớm là vật đổi sao dời, bây giờ y vì muốn đền bù mà lại làm chuyện ngu xuẩn đến mức đó thật đúng là việc không đâu ? Dù cho là đúng như lời nàng nói, nàng không so đo không tính toán, nhưng trong mắt người ngoài lại khác nào sỉ nhục người vợ mới cưới ?.

Y nói xong thấy cô nhìn mình, sắc mặt như có vẻ thương hại, nhịn không được nhíu mày nói: “ Khương thị, nàng nhìn ta thế làm gì ? Chắc là nàng không tin ta ?”.

Khương Hàm Nguyên thu lại ánh mắt, tiếp tục nói: “ Vậy ta còn một cách khác. Chắc hẳn là Hiền vương lão Vương phi không sợ đại trưởng công chúa đâu nhỉ. Sao không mời lão Vương phi nhận con gái Ôn gia làm con nuôi, như thế có lão Vương phi làm chỗ dựa đại trưởng công chúa cũng tự biết khó mà lui. Không chỉ thế, con gái Ôn gia có thân phận cao hơn một bậc, về sau cũng xem như có bùa hộ thân, trong kinh thành sẽ không bị coi như là không có hậu thuẫn nữa, sẽ không phải chịu sự khinh thường mà phải nhẫn nhịn im lặng.”

Thúc Thận Huy nghe xong, chợt tâm tình cũng ổn định lại.

Nói thật, khi còn thiếu niên đúng là y từng có ý với con gái Ôn gia. Một cô gái dịu dàng lại xinh đẹp ai mà không thích.

Nhưng mà, một khi con người đã đem chuyện đất nước là quan trọng trên hết, vai gánh nặng giang sơn, bèn không còn lựa chọn nào nữa hết, tất nhiên phải vứt bỏ đi mọi lòng riêng mà đi ngược tất cả.

Y biết Ôn gia vẫn còn gửi gắm hy vọng của con gái họ vào mình, vì sợ lỡ dở đối phương mà đã mượn cơ hội thăm bệnh năm đó mà uyển chuyển nói riêng với thái phó, sau này ngày đại hỉ của Loan nương chắc chắn y sẽ dùng lễ của huynh trưởng làm lễ để gả cô đi.

Từ đó về sau, với y người Ôn gia hoàn toàn đã biến mất ra  khỏi thế giới của mình. Nhưng y không ngờ Loan nương vẫn luôn lầm tưởng về ý của y.

Hôm đó ở chùa Hộ Quốc tự. Sau nhiều năm, y đã nói chuyện thẳng thắn một lần với người bạn cũ từ thuở nhỏ, dĩ nhiên xuất phát từ sự áy náy mà an ủi, để bảo toàn thể diện cho nàng ấy đã uổng phí thời gian tự do của chính mình vì lời nói thẳng thắn từ thời niên thiếu của mình sao.

Lấy hôn nhân ra để giao dịch, đổi lấy sự ủng hộ tuyệt đối của quân đội, đương nhiên rất đáng khinh bỉ nhưng y sẽ không hối hận.

Người như y vì sinh ra đã là hoàng tộc phải lựa chọn vì nước, tất nhiên sẽ có lúc ngay cả tính mạng của mình cũng có thể đem lên cán cân để quyết định, huống chi chỉ là một cuộc hôn nhân hay tình cảm.

Nhưng trong tích tắc này, khi y nghe người vợ mới lấy được từ cuộc hôn nhân đầy tính toán và âm mưu này, nữ tướng quân của Khương gia nói ra lời thật lòng ấy, tâm trạng của y vẫn sinh ra cảm động và một chút ít kinh ngạc, thậm chí còn có phần hơi cảm kích cô.

Trùng hợp vô cùng, thật ra cách đầu tiên y nghĩ đến cũng giống như cô nói, để lão Vương phi nhận Ôn Loan làm con gái nuôi.

Cho dù y có từng ám chỉ hay không, Ôn Loan vẫn đúng là bị lỡ làng vì y, điểm này y không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Sự an bài thế này cũng coi là một chút đền bù ít nhiều cho Ôn gia. Có điều, ý nghĩ này rất nhanh đã bị y bác bỏ đi.

Thật ra y có phần cố kỵ, cho rằng nếu quá quan tâm đến Ôn Loan sẽ chọc Khương nữ không vui, nên đã nghĩ lại mà suy nghĩ cách khác.


Y thật không ngờ nàng ấy sẽ có suy nghĩ giống với mình, chịu suy nghĩ cho con gái Ôn gia.

Y chăm chú nhìn cô một lát, không nói một lời.

Khương Hàm Nguyên thấy y cứ nhìn mà không nói gì, vẻ mặt có vẻ hơi kỳ lạ bèn nói: “ Ngài nhìn ta làm gì ?  Nếu cách này ngài thấy ổn thỏa, thì đi tìm cách khác xử lý đi.”

Thúc Thận Huy chợt tỉnh táo lại, quay đầu mở cửa ra vội vàng đi.

Khương Hàm Nguyên nhìn bóng lưng y rời đi, đứng tại chỗ từ từ ngây ra bỗng thở dài ra một hơi, lại lắc lắc đầu như muốn lắc đi tất cả tạp niệm, lấy về tâm tình ban nãy mới bị đứt quãng, quay lại bàn ngồi xuống lôi giấy bút giấu ở đấy tiếp tục chịu khó luyện chữ.

Vừa mới viết được vài chữ, đột nhiên cùng với một tràng tiếng bước chân dồn dập, cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy cửa lại bị đẩy ra, Thúc Thận Huy bước vào nhìn trái nhìn phải, thấy cô liền bước nhanh đến.

Khương Hàm Nguyên giật nảy mình, cũng không muốn để y nhìn thấy chữ của mình, một tay lấy giấy đè lên, liền đứng lên tại chỗ.

“ Sao ngài quay lại. Có chuyện gì sao ?”. Dáng vẻ cô không được vui.

Y thoáng liếc mắt nhìn qua bàn sách, lập tức nhìn cô nói: “ Không có gì, chỉ là nhớ ra, ban nãy ta chưa cảm ơn nàng.”

“ Khương thị, đa tạ nàng ”. Y trịnh trọng nói cảm ơn, khóe mắt liếc nhanh qua giấy bút trên bàn, không nhìn sang cô nữa.

Tim Khương Hàm Nguyên vẫn còn đập thình thịch, chằm chằm nhìn y bước đi ra hướng cửa, thấy y ra tới cửa lại như nghĩ tới chuyện gì, quay lại nhìn mình một chút, rồi quay người lại nữa.

“ Điện hạ, còn có việc gì à?”. Khương Hàm Nguyên lo cho mấy con chữ của mình, thật sự có phần mất kiên nhẫn.

Y đưa mắt nhìn về chiếc giường mỹ nhân, dùng giọng đầy thương lượng nói: “ Khương thị, nếu không nàng cứ ngủ bên trong kia đi. Ta đường đường là một người đàn ông, sao có thể để nàng ngủ ở bên ngoài, nếu truyền ra ngoài người ta sẽ nhìn ta thế nào?  Hay là, nếu ta không ở nhà, một mình nàng cứ vào kia ngủ, chẳng phải cũng thế…”.

Y nói thấy cô từ đầu đến cuối không phản ứng, chỉ dùng ánh mắt như chứa đầy sự khinh thường nhìn mình chằm chằm, nên ngừng lại không tiếp tục nói nữa.

“ Thôi thôi, ta nói cũng đã nói rồi, cứ theo ý nàng đi. Ta đi đây.”

Y phủi tay, mang theo mấy phần bực tức xoay người đi.

Khương Hàm Nguyên nhìn theo ra tới ngoài cửa, nhìn bóng lưng y biến mất bên ngoài cửa viện, lúc này là đã đi thật rồi vội đóng cửa, tiện tay cài then chốt cửa luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro