Chương 8: Hôn Sự Này Có thể Tiến hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười một ở một vùng rộng lớn trước mắt có thể nhìn thấy được khắp nơi đều là những ngọn cỏ đã khô héo từ lâu. Khi nhìn thấy, thật sự trong lòng cảm thấy trống trải mà đìu hiu.

Nơi vắng vẻ hiu quạnh này chính là phía Tây Hình của biên cương Đại Nguỵ được gọi là Nhạn Môn.

Từ khi con gái đi chỉ để lại có hai chữ kia rồi biến mất, cho đến giờ đã qua hơn một tháng.

Mấy ngày qua đối với Khương Tổ Vọng mà nói, một ngày tựa như bằng một năm.

Thành Vân Lạc nằm ở phía cực Tây, đường xá cách nơi đây thật không tính là gần.

Phàn Kính còn chưa có tin tức của con gái ông.

Mà khiến ông phiền lòng hơn, đó là vị Hiền Vương kia lấy lý do ban đêm ở đây lạnh, nếu ở lại doanh trướng của ông khó mà chịu đựng nổi nên đã chuyển đến trong thành ở lại bây giờ còn chưa rời đi, thi thoảng lại cho người đến hỏi thăm tin tức.

Trước đó ông từng viện lý do là con gái phải về cúng tế ông ngoại vì đầu năm nay vẫn chưa về được, lần nào cũng trả lời cho có lệ, nói là đường xá xa xôi tin tức truyền đi truyền về đều cần thời gian.

Đến nỗi chỗ Hiền vương ở trong thành, ông cũng tránh mặt không vào miễn để đối phương biết mà tìm tới cửa gây thêm phiền phức.

Hôm đó, đang lúc tâm tình nặng nề, một tên binh lính đến bẩm báo cuối cùng thì Phàn Kính đã về.

Đáng tiếc, tin Phàn Kính mang về lại khiến Khương Tổ Vọng thêm phần thất vọng.

Nữ tướng quân không có mặt ở thành Vân Lạc, theo lời người cậu của cô nói rằng cô chưa từng đến đó.

Sự thất vọng ngắn ngủi qua đi, tiếp đến là nỗi lo âu nặng trĩu.

Con gái ăn nói rất ngắn gọn, từ lúc biết nói cho đến lớn tuy im lặng ít nói nhưng cực kỳ có lễ phép, chưa từng đi mà không nói trước như vậy bao giờ.

Tuy nói trước khi đi con bé từng để lại hai chữ, nhưng làm sao Khương Tổ Vọng có thể thật sự yên tâm được.

Nghe Phàn Kính hồi báo xong, ông lại nhăn mày bình tĩnh đứng trong lều thật lâu mà không nói gì.

Phàn Kính rất tự trách: “Là ti chức vô năng không thể tìm được tướng quân trở về. Nhưng mà, đại tướng quân người chớ lo lắng, ti chức lại dẫn người đi nơi khác tìm tiếp xem sao.” Nói xong tính đi lại bị Khương Tổ Vọng gọi lại.

“Thôi. Từ nhỏ con bé đã trầm tính có chuyện gì cũng chưa từng kể với ai khác. Dù ta là cha nó, nhưng cũng không biết trong lòng nó đến cùng là suy nghĩ như thế nào. Đã không ở thành Vân Lạc, vùng phía Bắc rộng lớn đến thế cậu chẳng có mục tiêu biết ́  đi đâu mà tìm?”.

“Nhưng mà… “.

Khương Tổ Vọng  giũ tay áo nói: “Từ nhỏ con bé đã có chủ kiến riêng, nếu đã để chữ lại nhắc nhở vậy sẽ không có chuyện gì đâu cứ theo ý nó mà làm đi. Bất kể nó có chuyện gì, chờ xong việc tự con bé sẽ quay về.”

Ông nhìn sang Phàn Kính: “Cậu đã đi đường không ngủ không nghỉ vất vả rồi đi nghỉ ngơi đi.”

“Đại tướng quân ! Tông Chính khanh Hiền Vương Lão —— thiên —— tuế —— đến —— “.

Khương Tổ Vọng còn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến giọng rống to lên mà kéo dài của Dương Hổ như muốn thông báo. Dĩ nhiên, là đang nhắc nhở bên ngoài đại trướng đang có một vị khách không mời mà đến.

Phàn Kính nhìn sang phía Khương Tổ Vọng, ông lập tức ra hiệu kêu ông tạm tránh mặt trước. Phàn Kính hiểu ý vội ra khỏi lều.

Khương Tổ Vọng bước nhanh ra ngoài, xa xa quả nhiên trông thấy Dương Hổ đang dìu một lão giả đang đi về phía này, lão giả râu quai nón bồng bềnh dáng vẻ bước đi giống như run run không được vững lắm, ông vội vàng nhanh bước đi tới đón người.

“Ngươi chính là Tiểu Thất lang của An võ quận công của Dương gia đó à? Ta nhớ có một lần, ngươi theo cha đến phủ bổn vương dự Trùng dương yến* nhỉ, bổn vương thấy ngươi khoẻ mạnh đáng yêu lại rất thông minh, muốn ngươi ngâm vài câu thơ văn để nghe, ngươi trông nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ tiếng nhỏ đến mức chẳng nghe được gì, sao mới mấy năm không gặp mà giọng đã to đến thế này? Nhỏ chút… Nhỏ chút… Ngươi ồn muốn điếc cả tai bổn vương rồi…”.

(*) Tiết trùng dương 9/9

Ông lão đang nhíu mày nói này, chính là Hiền vương Thúc Uẩn.

Dương Hổ nhớ lại chuyện cũ, tức đầy một bụng. Trước đám đông ngâm không ra thơ bị mất mặt, về nhà lại bị người lớn nghiêm khắc đánh mông một trận.

“Bẩm Lão thiên tuế, trong quân doanh phải nói lớn tiếng như vậy đó, con coi như đã nói nhỏ lắm rồi. Nếu không chờ ra trận chém giết, chiến hữu gọi nhau còn không nghe được ấy chứ. Lão —— thiên —— tuế —— “.

Cậu cố ý cười hì hì  vừa đi tới lại tiếp tục la to lên.

“Ầy dà. Ta thấy thằng bé này, là cố ý la điếc tai bổn vương đây mà.”

“Có cho con một trăm lá gan, con cũng không dám ạ. Lão thiên tuế người oan uổng con —— “.

Ngươi một lời ta một câu, một già một trẻ như đấu võ mồm với nhau vậy.

Khương Tổ Vọng đuổi tới gần, nén sự phiền não trong lòng hướng tới lão hiền vương mà xin lỗi nói: “ Đại doanh cách thành mấy mươi dặm, nếu có chuyện gì sao Lão thiên tuế không cho người gọi một câu, tôi vào thành gặp Lão thiên tuế là được sao dám phiền Lão thiên tuế tự mình đến đây.”

Câu nói này của ông tuyệt đối không phải là khách sáo.

Ngôi vị của Thúc Uẩn cực kỳ cao, lại là con trưởng của Cao tổ hoàng đế, anh trai cùng mẹ của Thánh Võ Hoàng đế.

Năm xưa Cao tổ muốn lập ông làm Thái tử, Thúc Uẩn cho rằng giặc cướp còn đầy rẫy khắp nơi trên đất nước, phải cần một Thái tử trí dũng song toàn, bản thân mình tài trí đều bình thường, không có chỗ nào bằng em trai cùng một mẹ sinh ra nên đã kiên quyết nhường ngôi vị Thái tử lại.

Sau đó Võ Đế kế vị cũng rất hậu đãi huynh đệ của mình, phong tước hiệu cùng gọi là vạn tuế, Thúc Uẩn lại cực lực từ chối. Cuối cùng chỉ chịu nhận lấy một tước hiệu là Hiền vương.

Ông làm người như cái tên của tước hiệu, là người có có  đức không tranh đấu tính tình rộng rãi bá quan đều kính trọng, người người đều gọi một tiếng là Lão thiên tuế, khi vào triều thời Minh Tông lúc vào triều được ban thưởng đãi ngộ một mình cùng ngồi thượng triều.

Đến cả Cao vương và Thúc Thận Huy quyền hành cao vút khi gặp vị huynh trưởng Hiền Vương này, cũng không dám vô lễ.

Bao nhiêu đó thì cũng thôi đi, vấn đề là Thúc Uẩn tuổi đã cao thấy ông bước đi còn cần người đỡ, đoạn đường gồ ghề rất mấp mô dằn xóc kia, lỡ như trên đường bị trẹo chân tội này ông gánh không nổi.

“Đại tướng quân việc trong doanh trướng bận rộn, mấy ngày không thấy ngài vào thành, bổn vương không có việc gì hôm nay ta tự thân đến. Nếu có phiền đến Đại tướng quân, mong ngài chớ trách.” Thúc Uẩn cười híp mắt nói.

“ Vạn lần không dám.” Khương Tổ Vọng bận rộn đỡ Thúc Uyển từ tay Dương Hổ định dìu người vào đại trướng ngồi.

“Không cần không cần, bổn vương càng già lại càng dẻo dai. Tự ta đi được, không cần Đại tướng quân ngài đỡ ta đâu.”

Thúc Uẩn cản bàn tay Khương Tổ Vọng đang chìa tới. Khương Tổ Vọng đành phải ở phía sau cẩn thận che chở ông đi vào lều rồi lại cung kính mời ông ngồi vào ghế trên chính giữa doanh trướng.

Thúc Uẩn  từ chối quyết liệt: “Ghế của người đứng đầu một quân trong đại trướng, ta sao có thể ngồi được. Đừng bảo là ta, hôm nay có là đích thân bệ hạ đến cũng không thể ngồi được.”

Khương Tổ Vọng đành bảo người kê một chiếc ghế khác cho Lão thiên tuế. Thúc Uẩn ngồi vào chỗ nhìn xung quanh và bên ngoài lều trướng: “Khi bổn vương vừa vào cửa doanh trại có nghe một tiểu binh lính nói rằng dưới trướng nữ tướng quân có một vị tên Phàn tướng quân, hôm nay mới về doanh trại đúng không nhỉ ? Lúc ta đi vào, thấp thoáng có nhìn thấy một vị tướng quân bước ra từ trướng của ngài, râu ria đầy mặt lưng hùm vai gấu, rất uy vũ mà to lớn không ai so bì được. Bổn vương muốn nhìn cho rõ nhưng mắt không tốt thoáng một cái đã không thấy người đâu, không biết vị tướng quân kia họ gì tên gì đảm nhận chức gì nhỉ.”

Khương Tổ Vọng không ngờ Thúc Uẩn ánh mắt lại tinh tường giảo hoạt như thế, cách rất xa mà vẫn bị ông nhìn thấy được đành vỗ bàn  đáp lời nói: “ Đó chính là, Phàn tướng quân ạ.”

Mắt Thúc Uẩn rực sáng lên nói: “ Chẳng lẽ nữ tướng quân đã về với y rồi.”

“Phàn tướng quân đúng là người dưới trướng của tiểu nữ, nhưng người này ra ngoài lần này là có việc khác cần phải giải quyết không hề liên quan tới tiểu nữ ạ. Về phía tiểu nữ, mấy hôm trước mạt tướng cũng đã báo qua tình hình với Lão thiên tuế hiện con bé còn chưa quay về. Đợi khi nó về sẽ lập tức phái người thông báo cho Lão thiên tuế biết.”

Mặt Thúc Uẩn lộ vẻ thất vọng rồi vuốt râu khẽ gật đầu: “Thì ra là thế, ta còn cho là nữ tướng quân đã về rồi.”

Khương Tổ Vọng liền xin lỗi, nói là không đúng dịp đã để ông phải đợi lâu.

Thúc Uẩn nói không sao rằng : “ Danh tiếng của nữ tướng quân, bổn vương ở kinh thành đã được nghe từ lâu, giờ Nhiếp Chính Vương cầu hôn bổn vương tự mình đến, ngoài việc muốn thay Nhiếp Chính Vương chuyển thành ý, cũng có giấu chút lòng riêng, là muốn nhìn xem mặt con gái của Đại tướng quân sớm hơn người khác một chút, vị nữ tướng quân có một không hai của triều đình là như thế nào. Đáng tiếc như ngài nói không đúng lúc thật không khỏi tiếc nuối. Nhưng mà, mấy hôm nay ở trong thành bổn vương cũng nghe không ít chuyện về nữ tướng quân anh dũng thiện chiến. Nhớ đến một vùng Thanh Mộc Nguyên kia, mấy năm trước còn bị người Bắc Địch chiếm giữ, là nữ tướng quân dẫn binh đoạt lại, xây thành trấn tự mình đóng quân góp phần nối liền giữa các chốt biên phòng Đông Tây. Nhắc tới nữ tướng quân, ta thấy người người trong thành đều kính trọng. Chuyến đi này tuy đường có xa, nhưng cũng không phải là đi không công.”

Khương Tổ Vọng nào có tâm tình mà nghe Thúc Uẩn lải nhải những lời này, ông một lòng chỉ nghĩ cách mau mau mời vị đại Phật gia này sớm rời đi, ở bên cạnh lúc vâng vâng dạ dạ, thay mặt con gái nói khiêm tốn một phen liền liếc mắt nhìn ra ngoài doanh trướng.

“ Lão thiên tuế ngài xem, bên ngoài giờ đã không còn sớm. Vùng biên cương không thể so được với kinh thành, thời tiết như này trời rất nhanh tối vào ban đêm càng trở lạnh hơ, không khác nào khi trời đông giá rét. Doanh trướng lại có gió hay lùa vào không ấm áp, Lão thiên tuế thân thể ngài cao quý chi bằng để mạt tướng đưa ngài về thành sớm cho kịp, tránh làm Lão thiên tuế phải chịu lạnh cóng.”

Thúc Uẩn cười ha hả: “Xem ra hôm nay đến không phải lúc, đã quấy rầy Đại tướng quân. Đại tướng quân đây là ra lệnh đuổi khách chăng?”.

Khương Tổ Vọng rất tự nhiên luôn miệng phủ nhận không ngừng.

Thúc Uẩn chuyển về vẻ nghiêm nghị nói: “Thôi hôm nay bổn vương đến đây, là muốn báo cho Đại tướng quân một tiếng ta vừa nhận được một tin tức khẩn cấp từ trong kinh…”.

Ông dừng một lúc vẻ mặt dần nghiêm túc ngữ điệu cũng chuyển thành trầm thấp: “Đại tư mã Cao vương mấy hôm trước bạo bệnh mà chết, bổn vương phải nhanh quay về.”

Khương Tổ Vọng giật nảy mình.

Cao vương dù tuổi đã ngoài năm mươi nhưng thân thể vẫn cường tráng khỏe mạnh, nghe đồn mỹ nhân trong hậu viện nhà ông ta không dưới trăm người, hàng đêm ca múa. Tuyệt đối không ngờ lại đột nhiên bệnh chết, mà cứ thế người đã không còn nữa.

Trong lúc vẫn còn kinh sợ, bỗng ông liên tưởng đến một sự kiện liền hãi hùng khiếp vía, sau lưng chợt toát mồ hôi lạnh.

Khương Tổ Vọng lặng thinh không hề lên tiếng.

Thúc Uẩn bên kia tiếp tục nói: “Vốn định chờ gặp mặt nữ tướng quân rồi mới về, xem ra không đợi được ta đành đi trước vậy. Chẳng qua ta nghĩ, liên quan đến việc cầu hôn của Nhiếp Chính Vương, có vẻ Đại tướng quân một nửa đồng ý mà một nửa cũng không đồng ý lại chưa đưa ra được câu trả lời chắc chắn, cứ thế quay về bổn vương không biết nên trả lời sao.”

Ông nhìn Khương Tổ Vọng lại nói: “Sao hả? Liên quan tới lời hôm đó của ta Đại tướng quân đã suy nghĩ kỹ chưa? Nhiếp Chính Vương là thật lòng muốn cầu hôn nữ tướng quân con gái của ngài, bổn vương thân là người làm mai mối nếu chuyện thành ta rất vui mừng.”

Ông khẽ vỗ tay hai người hầu đi theo từ bên ngoài tiến vào đi đến, một trong hai người hầu đó hai tay dâng một chiếc hộp dài người còn lại kia cẩn thận tỉ mỉ mở nắp hộp.

Trong hộp có đặt một cây đoản đao dài hơn một thước, thân hơi cong như mảnh trăng nằm lẳng lặng, chuôi đao có khoen vỏ đao bọc sừng tê giác, phía trên có dây tơ tằm đen quấn thành một lớp, có khảm nạm ngọc, cả thanh đoản đao có vẻ cổ kính mà tĩnh lặng  không mất đi vẻ mỹ lệ vốn có của nó.

Hiền Vương xoay sang Khương Tổ Vọng cười nói: “ Đao này được thợ thủ công bậc thầy tài giỏi bắt chước cách thức từ thời thượng cổ, được ngâm qua nước sông Chương trong vắt, dùng sắt tinh chất bách luyện rèn mà thành, sáng loáng như sao cắt tóc thì đứt, vốn là bội đao năm đó Thánh Võ Hoàng đế đeo bên hông, theo ngài Nam chinh Bắc chiến, sau mới ban cho An Nhạc Vương năm ấy  chưa tròn mười bốn tuổi. Thanh đao này đã bầu bạn với Nhiếp Chính Vương nhiều năm, Nhiếp Chính Vương coi như trân bảo lần này để tỏ lòng thành ý nguyện, lấy nó làm tín vật.”

“Đao kiếm vốn là binh khí chứa nhiều huyết khí, không thích hợp dùng làm đồ xin gả cưới, nhưng nữ tướng quân không phải cô gái bình thường, Nhiếp Chính Vương cho là đã dốc hết tất cả vật mà mình có cũng chỉ có thứ này mới xứng với nữ tướng quân. Nếu Đại tướng quân đồng ý, bổn vương liền thay mặt Nhiếp Chính Vương để lại thanh nguyệt đao này  quay về hồi đáp.”

Khương Tổ Vọng thật lâu không trả lời nổi, cuối cùng từ từ hướng về thanh đoản đao mà quỳ xuống: “Ý tốt của Nhiếp Chính Vương thần vô cùng cảm kích, chỉ là… con ta lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, tư chất ngu dốt không nói cử chỉ hành vi thô tục, chẳng khác nào đàn ông, vi thần… Vi thần thật sự là sợ Hàm Nguyên không đảm nhận được vị trí Nhiếp Chính Vương phi…”.

Thúc Uẩn nhìn ông ý cười trên mặt dần dần biến mất ho một tiếng nói: “Đại tướng quân đây là không thích  Nhiếp Chính Vương sao?”. Trong câu nói, mơ hồ chứa áp lực.

Trán Khương Tổ Vọng đổ mồ hôi lạnh kiên trì thấp giọng: “Vi thần không dám, vi thần không dám. Lão thiên tuế thứ tội. Chỉ là…”.

Chỉ là… tự dưng ông cũng chẳng biết mình phải nên nói gì, đang lúc lòng loạn như ma, lại nghe giọng Thúc Uẩn đang ngồi trên dừng lại nói: “Thôi, hôn sự con cái người làm cha mẹ, suy nghĩ cũng là phải. Ngày mai bổn vương quay về, còn một đêm nếu Đại tướng quân nghĩ lại, sáng mai cho bổn vương câu trả lời vậy.”

Khương Tổ Vọng tiễn người.

Màn đêm buông xuống, ông một mình ngồi trong trướng nhìn thanh nguyệt đao vẫn còn để lại chưa mang đi.

Thanh đoản đao lộ ra thần sắc lạnh lùng.

Gió bấc cuối thu thổi không ngừng nghỉ trên bầu trời vùng biên cương hoang vắng cả một đêm, trời gần sáng mới dần dần ngừng lại.

Đèn trong đại trướng cũng sáng cả một đêm.

Khương Tổ Vọng không ngủ. Thúc Uẩn đang chờ ông trả lời, ông biết mình nhất định phải đưa ra quyết định.

Rốt cuộc ông cũng đã ra quyết định sau cùng.

Ông chợt đứng dậy, cầm lấy thanh nguyệt đao, đi ra ngoài đại doanh trướng.

Sáng sớm đầu mùa đông ở  vùng đất phương Bắc này, trên đầu bầu trời vẫn tối đen. Tiếng trống buổi sáng để đánh thức binh sĩ dậy tập luyện cũng chưa vang lên.

Khương Tổ Vọng ra khỏi cửa doanh trại, đứng đón gió sớm xào xạc đưa tay nhận ngựa do binh sĩ dắt tới đang định lên ngựa cưỡi vào thành, bỗng thấy xa xa có bóng người đang cưỡi ngựa chạy nhanh đến.

Khương Tổ Vọng dừng lại, quay đầu nhìn thật kỹ.

Dần dần con ngựa kia cũng tới gần, ông liền nhận ra đúng là đứa con gái Khương Hàm Nguyên một lần đi là không hề có tung tích gì.

Khương Hàm Nguyên phóng ngựa đến trước cửa doanh trại liền xoay người xuống ngựa, nhanh chân bước đến trước mặt Khương Tổ Vọng.

Cô mặc một bộ y phục giản dị cho tiện đi đường, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, trên mặt còn đọng lại vài giọt sương gió buổi đêm, hẳn là đã ngày đêm đều lên đường lặn lội đường xa đi cả đêm để quay về.

Vẻ mặt Khương Tổ Vọng từ mừng rỡ lúc ban đầu chuyển thành tức giận, nhìn chằm chằm đứa con không lập tức lên tiếng.

“Hôn sự, có thể tiến hành.”

Cô nhìn Khương Tổ Vọng, ngắn gọn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro