Lời dẫn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

Anh Là Mèo Em Là Cá "Mộ Hạ"

Lời dẫn.                                  
 
Mon Monny.
                                                     Bộ phim điện ảnh bom tấn Avatar của Hollywood giống như một cơn lốc xoáy cuốn khắp toàn thành phố. Bộ phim không những mang đến cho người xem một bữa  tiệc mãn nhãn thịnh soạn mà còn đem đến cho đám người cả đời chưa một lần nếm trải cảm giác chen lấn xô đẩy cơ hội được trải nghiệm thế nào là bon chen đi mua vé.
Bạn muốn biết cảm giác ở trong khán phòng đông nghịt?
Bạn muốn chứng kiến cảnh xếp hàng dài bất tận trước quầy vé chờ đến lượt mình?
Bạn chưa từng phải ngao ngán thở than sao mua vé khó hơn cả lên trời thế?
Vậy thì bạn có thể không biết Afandi là ai, nhưng không thể không biết đến Avatar được!
Giờ đây, ở ngay trước mặt tôi, lũ bạn cùng lớp đang đưa ra vô vàn lý do tại sao nhất định phải chi khoản tiền kếch xù ba trăm đồng ra mua một tấm vé IMAX xem phim cho bằng được.
"Tớ thấy bộ phim hót như thế này mà không xem thì cuộc đời tớ coi như không trọn vẹn rồi!"
"Đúng thế, chiếu cả tháng này mà còn không mua nổi vé, chứng tỏ phim phải hay ho hấp dẫn thế nào chứ!"
"Ba trăm đồng cũng phải là quá đắt, mua một bộ quần áo chỗ tiền này còn không đủ ấy...."
"Cũng phải ...IMAx cơ mà, hiệu ứng còn tuyệt hơn cả 3D, chắc chắn phải đáng đồng tiền hạt gạo!"
......
Trong đám đó, kẻ phát ngôn hùng hổ nhất chính là Lăng Lạc. Con bé là đứa mê phim nhất lớp tôi, cho nên phản ứng như vậy cũng là dễ hiểu. Cơ mà để có thể điên cuồng được như thế thì cần phải có một điều kiện kinh tế khà giả dư dật làm chỗ dựa.Nó chính là đứa vì phim mà có thể bất chấp tất cả không cần suy tính vấn đề tiền nong!
Nếu đổi lại là tôi thì...
Tôi còn lâu mới bỏ ra ngần ấy tiền chỉ để xem một bộ phim ngoài rạp nhé!
Chảng phải chỉ là một bộ phim mà nếu không xem thì sẽ trở thành người lỗi mốt,bị mọi người cười chê rằng lạc hậu thôi sao?
Tôi bực bội tự nhủ thầm như vậy.

Lớp của tôi là một lớp quý tộc trong một trường toàn những cậu ấm cô chiêu.Các bạn cùng lớp nhà ai cũng giàu có cả.Lý do tôi vào học trường này dĩ nhiên là bởi tỉ lệ lên lớp ở đây tăng lên ngùn ngụt mỗi năm hệt như giá nhà ở Trung Quốc, và cả mấy chục suất học bổng du học nước ngoài hằng năm nữa. Những điều kiện vượt trội này khiến cho ngôi trường chẳng khác gì một cục nam châm khổng lồ, thu hút hết thảy những bận cha mẹ mong muốn con cái mình nở mày nở mặt.
Đương nhiên, hoàn cảnh nhà tôi cũng không đến nỗi nào, có điều nếu đem ra so sánh với đám bạn học này thì tôi nghiễm nhiên trở thành một đứa nghèo kiết xác.
Tôi luôn luôn cho rằng sai lầm lớn nhất của chính mình là đã nghe lời bố mẹ đến nhập học ở trường quý tộc này. Bố mẹ cứ tưởng chỉ cần hai người cắn răng tiết kiệm chỉ tiêu một chút, nộp đủ học phí là sẽ không còn gì phải lo nữa, nưng mà bố mẹ không cân nhắc đến chuyện khi học cùng với những đứa bạn giàu có, tôi sẽ phải chịu đựng một áp lực lớn đến nhường nào.

- Cảm ơn đã đọc truyện của mk .
Mk hứa sẽ ra thường xuyên .
Và nhớ  Bình chọn dùm mk nha 💓.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro