Triều Giáo Sư (Hnhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm chiếu vào phòng, Vũ Xuyên lăn lộn thức dậy, nhìn sang bên cạnh Bạch Uyển còn ngủ ngon giấc, nửa người trên không chút che lấp lộ ra ngoài, chi chít vết hôn, nhất là hai bộ ngực sữa, nơi đó được cô chăm sóc rất kỹ càng, xanh xanh đỏ đỏ chằng chịt.

" Hm, A Xuyên..."

Có thể cô rời giường làm kinh động nàng, Bạch Uyển cũng xoay tỉnh, nàng ngồi dậy, chăn mỏng thuận thế rơi xuống bụng nhỏ. Hai bầu ngực căng mộng trương dương làm người rạo rực.

Trong thấy Vũ Xuyên ngồi đơ ra nhìn trước ngực của nàng, môi đỏ khẽ cong lên, nàng chủ động ôm Vũ Xuyên hiến hôn.

" Bảo bối, chị đẹp quá." Hôn sâu chấm dứt, Vũ Xuyên hơi thở hổn hển ghé vào tai Bạch Uyển tán thưởng.

" A Xuyên..." Bạch Uyển than nhẹ một tiếng, nghiên đầu lại cùng Vũ Xuyên hôn lên.

Vũ Xuyên kỹ thuật hôn rất điêu luyện, trêu chọc nàng dục hoả đốt người, ngay tại lúc lửa muốn cháy lan ra đồng, Vũ Xuyên lại đẩy Bạch Uyển ra.

" Bảo bối, tham nhiều không tốt nga." Cô ngăn lại bàn tay lôi kéo tay cô thăm xuống phía dưới, xấu xa cười nói.

Cơ thể nữ nhân mềm mại, hoan ái quá độ cũng làm sức khoẻ suy yếu, huống chi Bạch Uyển còn phải quản lý công ty.

" Ân, em nói đúng."

Bạch Uyển là người thông minh, tự nhiên hiểu dụng ý của Vũ Xuyên, đối với phần quan ái này, nội tâm nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Thật là gia hoả làm người ta vừa yêu vừa hận.

Hai người từng người rời giường thay đồ.

" Chị xong rồi? Lại đây ăn sáng đi."

Bạch Uyển đã thay một váy bao mông, thân trên chỉ mặc một áo sơ mi đen cao cổ, tóc dài xoã tung, giữa mày còn ẩn ẩn xuân phong, dễ dàng nhận ra đêm qua nàng được hầu hạ sung sướng.

" Em hôm nay sẽ tới trường." Uống sữa bò, Vũ Xuyên thông báo.

Bạch Uyển gật đầu, đừng nhìn Vũ Xuyên bộ dạng du thủ du thực, thực tế nhân gia tốt nghiệp khoa kỹ thuật loại ưu, hơn nữa đang nghiêm cứu chuyên sâu, từ thạc sĩ lên tiến sĩ, luận văn tất cả đã hoàn tất chỉ chờ nhận bằng.

" Chị nghe...ba em nói em đột nhiên bảo lưu lại thành tích."

Nĩa ăn trên tay hơi dừng lại, Vũ Xuyên tỉnh bơ gật đầu, đáp.

" Ân, chỉ cảm thấy áp lực quá muốn đi khoay khoả tâm tình, lần này về em chỉ cần kết thúc luận văn, tầm hai tháng là cầm được bằng."

Nghiêm cứu tiến sĩ là một lĩnh vực rất sâu xa, Bạch Uyển cũng từng học qua, tự nhiên biết áp lực không nhỏ, nàng nhẹ giọng an ủi.

" Nếu cảm thấy không muốn làm, em cũng đừng ép mình."

Vũ Xuyên bật cười, cô chòm người qua mổ nhẹ lên môi nàng.

" Cảm ơn chị."

Hai người ăn xong buổi sáng, từng người tách ra làm việc của mình, Vũ Xuyên trước kia đi học luôn điệu thấp ngồi xe bus, nhưng lần này nàng lại không làm vậy, liên hệ tài xế riêng trong nhà, ngồi roll royce đi học.

Đại học thủ đô là nơi tập trung rất nhiều con cháu quyền quý cùng nhân tài của cả nước, vậy nên siêu xe dừng trước cổng trường không ít, thế nhưng xe của Vũ Xuyên láy đi vào vẫn tạo ra chấn động không nhỏ.

" Lão Xuyên..."

Vũ Xuyên nương tài xế mở cửa xuống xe, cô cầm qua tập tài liệu, nhất đầu đã thấy một giáo sư trẻ tuổi hướng nàng phất tay.

" Lâm giáo sư, lâu ngày không gặp a."

Lâm Vũ Hạo ha ha cười, hắn ưỡn ngực, khoe khoan nói.

" Haha, không ngờ tên oắt con cậu còn về, tớ tưởng cậu chết trong váy của mấy cô em nước ngoài kia rồi chứ."

Tên này miệng không giữ kẽ chút nào, Vũ Xuyên cảm thấy tầm nhìn chung quanh, kinh thường liếc xéo, người tới ta đi mấy câu vừa đi vừa hàn huyên.

Chuyện Vũ Xuyên thích nữ sinh ở trong trường không tính là bí mật gì, hơn nữa dù trước kia cô rất điệu thấp, nhưng có cái miệng như loa phát thanh phường của Lâm Vũ Hạo, người trong trường cũng biết cô có bối cảnh không đơn giản.

Thêm lên siêu xe tiền tỷ đưa đón tin đồn càng xác thực.

" Lâm giáo sư, cậu vội chuyện của cậu đi, tớ phải đi xử lý thủ tục."

Lâm Vũ Hạo chẹp miệng, rõ ràng còn nói chưa đã, hẹn chiều nay đi uống mấy chèn, rồi tách ra.

Đã một năm không gặp, bạn thân đã làm giáo sư, Vũ Xuyên không khỏi cảm khái thời gian trôi qua nhanh.

————————

Mỹ nhân thanh lãnh tuyệt sắc, dáng người câu nhân bị nữ nhân trẻ tuổi đè trên bàn làm việc, áo sơ mi cùng bra bị cởi ra, vứt chổng trơ dưới sàn.

Vũ Xuyên vùi đầu vào ngực Triều Ngữ Tịch, liếm mút hai bầu vú cao ngất, một bàn tay cách lớp quần lót mổng tranh trêu nghẹo hoa nguyệt ướt át.

" Ân...Vũ Xuyên! Đã trễ lắm rồi...a..."

Triều Ngữ Tịch muốn ngăn cản người kia dừng lại, nhưng lời nàng nói ra ngâm nga như mèo kêu, càng khiến Vũ Xuyên phấn khích hơn, miệng ra sức hút.

" Nha..."

Nữ nhân chân dài hư hư kẹp bên eo, Vũ Xuyên thật muốn trực tiếp kéo lớp quần lót chướng mắt kia ra, hung hăng xâm nhập vào trong.

Triều Ngữ Tịch loáng thoáng cảm nhận được ý nghĩ điên cuồng của Vũ Xuyên, cho dù hạ thể ướt đẫm, miệng rên rỉ ái muội, nhưng nàng vẫn kéo lý trí về, dùng sức đẩy Vũ Xuyên ra.

Ầm

Cô không tưởng được nữ nhân này lại đột nhiên nổi điên đẩy mình, mất đà ngã về sau, lưng đâm vào giá treo quần áo đau điếng.

" Triều...Ngữ...Tịch..." Bởi vì đau, hai mắt Vũ Xuyên hằng lên tia máu đỏ rực, cô gằng từng chữ gọi.

Nàng thần sắc trước sau như một thanh lãnh, tay ôm trước ngực, dường như nữ nhân động tình vừa rồi với nàng là hai người khác nhau.

Vũ Xuyên nhìn Triều Ngữ Tịch thong dông nhặt quần áo sửa sang lại, cô yên lặng đứng thẳng lưng, lạnh nhạt nói.

" Về nhà không? Tôi đưa chị."

Nữ nhân nhỏ hơn nàng 5 tuổi, dù nguỵ trang như thế nào cũng thoát không được pháp nhãn của người trưởng thành. Cô bất mãn, chán trường, nàng biết, nhưng nàng không chọc phá, như xưa nhàn nhạt nói.

" Không cần, tối nay tôi ở lại ký túc xem luận văn."

Vũ Xuyên thần kỳ nghe ra trong thanh tuyến lạnh nhạt đó có một tia ôn hoà, cô cười khẩy, nữ nhân này lúc nào cũng như vậy, như xa như gần.

" Vậy tôi về trước, trụ ký túc xá cũng đừng về muộn quá."

Triều Ngữ Tịch lông mi run rẩy, nhẹ đáp.

" Ân."

Cửa phòng đóng sầm lại, bóng lưng của Vũ Xuyên mất khuất, Triều Ngữ Tịch thẩn thờ nhìn mặt đất, chỉ cảm thấy sau một năm gặp lại, thiếu nữ năm nào đã thay đổi rất nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro