truyện cảm động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.

Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: "Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa". Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống...

Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.

Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: "Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?".

Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: "Đến đây cầm tay em một tí này". Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: "Không... không cầm... truyền bệnh, truyền bệnh".

Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi.

2. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.

Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: "Ăn... ăn... em ăn đi".

Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.

Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: "Anh, anh". Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: "Anh".

Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.

3. Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là "em thằng ngốc". Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.

Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên - là anh trai nó.

Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: "Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc". Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.

Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: "Đánh... đánh con, đừng đánh em".

Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: "Ăn... ăn, em ăn đi".

Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.

Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.

4. Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.

Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.

Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: "Đẹp không? Có hợp không?". Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.

Nó viết lên giấy hai chữ "huynh đệ" rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành "đệ huynh". Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.

5. Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.

Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: "Nói chuyện với anh con mấy câu này". Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: "Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó".

Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: "Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà". Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.

Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.

Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: "Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này". Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.

Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: "Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa". Bố mẹ nó úp mặt khóc...

Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ "huynh đệ". Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết "đệ huynh".

CHỈ CẦN ĐC NHÌN THẤY A!

Sean:

Bảy giờ tối, như thường lệ, Sean ngồi cafe với một vài đối tác quan trọng. Nhưng hôm nay, anh có cảm giác gì đó rờn rợn, lành lạnh chạy dọc sống lưng suốt từ lúc anh bước ra khỏi cơ quan đến giờ.

Cố gắng giữ cho mình bình thường và tự nhủ chỉ là mớ cảm xúc lung tung, anh hướng đầu óc mình về công việc, cho đến khi, anh tình cờ quay người về phía góc trái của quán và phát hiện một khuôn mặt rất quen đang chăm chú nhìn mình. Là Kei. Cô ngồi một mình, chống cằm, nhìn về anh không một cái chớp mắt. Khi nhận thấy anh phát hiện ra mình, Kei nở một nụ cười nhẹ và tiếp tục...nhìn.

Sean khó chịu vô cùng, anh cảm thấy mình đang bị làm phiền. Anh đang làm việc, và anh không muốn có bất cứ thứ gì xen vào. Nhất là Kei. Anh lẳng lặng quay đi, khuôn mặt lạnh tanh. Trong đầu thoáng lên một cái suy nghĩ : làm cách nào Kei biết anh đang ở đây. Hay chỉ đơn giản là tình cờ?

8h30 tối. Sean khẽ kín đáo liếc nhìn về góc trái. Kei vẫn ngồi đó, một mình, không ai đến cùng cô cả. Sean cảm thấy bực bội mà không rõ vì lý do gì. Anh lấy điện thoại ra, nhắn cho cô "Em về đi". Không hồi âm. Sean gọi điện thoại. Kei khóa máy.

9h30 tối, đối tác của anh ra về. Anh đứng lên, tiễn. Kei vẫn còn đó. Sean đưa đồng nghiệp của mình ra rồi vòng vào quán. Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Kei.

- Em ở đây làm gì?

- Để nhìn thấy anh.

- Vì sao em biết anh ở đây? Sean gắt gỏng

- Đó là bí mật của em. Kei cười.

Cô phục vụ bước tới, nhìn anh bằng một cặp mắt đầy hoài nghi: "Anh có uống gì nữa không?".

Kei nhìn cô phục vụ, rồi nhìn anh. Cô lên tiếng:

- Ra ngoài đi anh, em ngồi đủ lâu rồi, và anh vừa mới uống.

Chẳng cần đợi anh trả lời, Kei đứng lên, bước thẳng ra ngoài quán. Sean đứng dậy, theo sau với cái nhìn đầy bực bội của cô phục vụ. Sean cũng bực không kém. Kei hôm nay không giống Kei mọi khi. Cô khác, khác vô cùng.

Kei chờ anh ngoài cửa quán. Khuôn mặt bực bội của Sean cũng chẳng làm Kei đổi sắc mặt. Cô nhún vai hỏi anh:

- Anh còn bận gì lúc này nữa không?

- Để làm gì

- Cho em xin 2 tiếng đồng hồ còn lại trong ngày của anh đi

- Không!

- Vì sao?

- Khuya rồi, em về đi

- Chẳng sao cả. Anh đã bảo anh có lỗi với em. Vậy cho em 2 tiếng ngày hôm nay xem như xin lỗi đi.

- Thôi được. Em muốn gì

- Chở em đi một vòng thành phố đi.

...

- em ôm nhé

- im lặng

- Im lặng là đồng ý đấy, ôm đấy.

- em cắt tóc ngắn khi nào?

- Khi anh chia tay em!

- Im lặng

- Sao hôm nay em lại ở đây

- Em muốn nhìn thấy anh. Nếu em không tự tìm đến, anh chẳng bao giờ xuất hiện cả.

- Nhìn thấy thì được gì

- Chỉ là nhìn thấy thôi!

Sean lặng lẽ cảm nhận vòng tay của Kei siết chặt mình. Anh bỗng nghe lòng mình nhói lên. Nhưng rồi vẫn im lặng. Mọi thứ đã chấm dứt. Anh - Kei - và thứ tình yêu không có hồi kêt kia.

Anh chỉ đang xoa dịu Kei mà thôi.

Kei cất tiếng hát. Cô hát đủ thứ. Tiếng việt rồi tiếng anh, bài nọ xọ bài kia. Hát như chưa từng được hát. Giờ thì cô làm Sean trở nên bối rối và ngạc nhiên. Kei trước đây, dù cho anh có năn nỉ cô hát cho anh nghe thì cô cũng chỉ hát đúng một bài rồi im bặt. Chuyện hát nghêu ngao giữa đường phố thế này có lẽ là mơ anh cũng không ngờ tới...

-em có say không đấy

-anh trông em có giống người say không?

-Không

-Thế thì anh hỏi làm gì?

-Hôm nay em lạ lắm.

-Anh đừng băn khoăn, đôi khi em vẫn đầy những cái bất chợt thế này mà. Chỉ là khi yêu anh, em bỗng dịu dàng thôi.

-Im lặng

-Anh biết điều gì làm em sợ nhất khi chia tay anh không?

-Điều gì?

-Anh bất chợt như tan biến mất vào không khí vậy. Em không thể tìm thấy bất cứ thứ gì chứng tỏ rằng anh đang hiện hữu. Yahoo không sáng, blog bỏ hoang, không tin nhắn và không cuộc điện thoại. Thế nên, em phải đi tìm. Em ghét cái cảm giác biến mất. Em chỉ cần nhìn thấy anh thôi!

-Anh bận - Sean thở dài - Anh còn nhiều thứ phải làm lắm. Em quên anh đi

- Quên anh hay không, đó là quyền của em.

12 giờ kém. Sean đưa Kei đến trước cửa nhà.

-Nếu lúc trong cafe, anh không đến nói chuyện, thì em vẫn ngồi đấy à?

-Em sẽ ngồi cho đến khi anh đi. Chỉ để trông thấy anh thôi. Em không có ý định chờ anh bắt chuyện.

-Thôi em vào đi

-Hôn em đi!

-....

-Nụ hôn cuối. Em sẽ không phiền anh nữa

Một thoáng ngập ngừng, nhưng rồi Sean cũng kéo kei lại, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. kei bỗng ôm choàng lấy anh, rồi biến nụ hôn ấy trở nên vô cùng mạnh mẽ. Sean choáng ngợp giữa một mớ cảm xúc. Anh đẩy cô ra.

Kei cười.

-Cám ơn anh. Anh về cẩn thận, và đừng quên em đấy.

Nhìn cô khuất dần lên những bậc thang, Sean thở dài.

6h sáng.

- Anh ơi, Kei... - Gebbie run bần bật trong điện thoại

-Kei làm sao? Em nói đi

-Kei chết rồi.

-Em có đùa không? Tối qua Kei vừa gặp anh

-Không, em không đùa. Em vừa gọi đến nhà cô ấy. họ bảo cô ấy bị tai nạn xe tối hôm qua.

Click vào đây để phóng to ảnh (http://chiplove.biz).

Sean thấy mình không hiểu gì cả,đầu óc anh quay cuồng, rõ ràng tối qua, Kei không đi xe và anh là người đưa cô về kia mà... Anh rùng mình khi nghe Gebbie bảo Kei nhập viện lúc 7h tối, và mất ngay sau đó.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh...

Kei:

Tôi yêu sean điên cuồng. Tất cả mọi người, đều không hiểu tại sao tôi yêu sean, và yêu sean vì điều gì. Họ bảo sean không tốt. Nhưng yêu ai và như thế nào, đấy là quyền của tôi. Tôi thấy Sean tốt, tôi cảm nhận được từ anh ấy nhiều thứ.

Và tôi yêu sean.

Trời đất sụp đổ vào cái ngày anh ấy chia tay tôi. Tôi khóc hết nước mắt rồi chợt nhận ra, điều đáng sợ nhất là anh ấy hoàn toàn biến mất, như thể tôi đã yêu một người không có thật vậy. Tôi không cần anh ấy trò chuyện hay quan tâm tôi. Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy đang tồn tại. Bất cứ điều gì. Chỉ cần một cái nick sáng, một câu status vớ vẩn. Hay một câu chuyện từ những người bạn của Sean rằng anh đang thế này hay thế kia.

Nhưng hoàn toàn không có gì cả.

Tôi sợ đến phát điên lên. Tôi muốn tìm anh ấy. Nhưng tôi không biết anh ấy ở đâu, và tìm như thế nào. Cảm giác đau đớn bắt đầu giết dần giết mòn tôi. Nó hạ gục tôi trên mọi phương diện. Tôi không ngừng nghĩ về sean và cảm thấy bất lực với chính mình. Tôi chỉ cần nhìn thấy anh ấy...

Tôi không muốn mất sean. Tôi là một kẻ ích kỷ, vô cùng ích kỷ và tôi không muốn thứ gì vuột khỏi tay mình. Tôi không muốn một ngày nào đó, sean quên tôi.

Tôi muốn trông thấy sean. Tôi phải khiến cho anh ấy không thể nào quên tôi. ...

Cảm giác khi làm một linh hồn thật lạ lùng.

Tôi cứ sợ Sean không thấy mình. Nhưng anh ấy đã thấy. Tôi nhìn anh ấy nhăn nhó và cảm thấy buồn cười. Anh ấy gọi điện thoại, hẳn là cho tôi. Nhưng giờ này thì chắc cái điện thoại của tôi cũng chẳng còn tồn tại nữa. Không biết số phận của nó như thế nào rồi, lọt vào tay một kẻ cơ hội nào đấy hay nát bét ra dưới những bánh xe?

9 giờ, Sean đứng dậy, đưa hai người kia đi và quay lại. Anh ấy không thấy cặp mắt của mọi người xung quanh nhìn anh ấy với vẻ khó hiểu. Lúc anh ấy ngồi xuống, mấy người phục vụ thì thầm với nhau và tưởng anh có vấn đề. Hiển nhiên thôi, anh đã ngồi khá lâu ở chiếc bàn ngay giữa quán với 2 người đồng nghiệp, rồi lại trở vào, ngồi xuống bàn ở góc quán, MỘT MÌNH.

Tôi hơi ái ngại, nên bảo anh ấy đi ra ngoài. Không nên để họ phát hiện ra việc anh ấy ngồi nói chuyện một mình. Vẫn còn quá sớm để anh ấy nhận ra tôi không tồn tại.

Sean khó chịu nhiều, tôi biết. Nhưng hôm nay, tôi không để những cảm xúc của anh chi phối mình. Tôi làm tất cả những thứ gì tôi thích. Ôm anh, siết thật chặt. Tôi muốn khóc. Nhưng tôi đã khóc suốt rồi, còn lại khoảnh khắc ngắn ngủi này, tôi muốn anh phải nhớ về tôi, mãi mãi.

Và tôi hát.

Người khac không nghe được tôi, chẳng có gì phải lo lắng.

Anh ấy cứ căn vặn tôi mãi về vấn đề vì sao tôi tìm ra anh ấy và tìm đến anh ấy vì điều gì. Tôi không trả lời. Khi bạn là một linh hồn, bạn sẽ biết những thứ bạn muốn biết một cách dễ dàng hơn nhiều, di chuyển cũng thoải mái hơn. Khao khát được trông thấy sean của tôi quá mãnh liệt. Thậm chí, nếu anh không thấy tôi, cũng chẳng sao cả. Tôi chỉ cần gặp anh là đủ rồi.

Tôi nhớ anh. Tất cả. Từ cái kiểu cười nhếch mép đến cái mím môi mỗi khi suy nghĩ. Tôi thích cách anh xòe bàn tay ra và đếm "một, hai , ba, bốn, năm".

Chúng có nghĩa là "anh yêu em nhiều lắm".

Đó là điều duy nhất tôi không bảo anh ấy làm trong hôm nay. Tôi và sean đã chia tay!

Tôi hôn anh ấy. tôi nghĩ khi tôi là một linh hồn, cảm giác về nụ hôn cũng phải khác. Nhưng nó vẫn nguyên vẹn. Tôi mỉm cười với sean. Anh ấy vẫn là người hôn dở tệ.

Tôi nhảy lên hết mấy bậc thang, biến mất, và lơ lửng ngắm nhìn sean chạy đi... Lòng nghĩ về khuôn mặt của anh khi Gebbie báo tin. Sáng mai, tin nhắn mặc định của tôi sẽ tới với cô ấy, cô ấy sẽ hoảng hốt và báo tin cho Sean.

Tôi mỉm cười.

Anh ấy không được quyền quên tôi. Cho dù mãi mãi anh ấy không phải là của tôi.

Chuông đồng hồ gõ 12 tiếng. Tôi lặng lẽ nhìn mình nhạt dần...

Ít ra, tôi đã nhìn thấy anh ấy..

Anh là người duy nhất em yêu!

Saturday, 16. February 2008, 03 00

Stories

Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quoặc, thích ngủ đứng....

Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ... Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy... ắt hẳn là tìm 1 góc để... đứng ngủ.....

Thật buồn cười... tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy...

Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy .... dựa vào cửa toilet để ngủ....

Một vài lần tôi góp ý... Cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: "xấu hổ thế!".... Nhìn đáng yêu tợn.... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy... thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy...

Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do...

Bởi vì...

Ngày yêu cô ấy... cô ấy đã hỏi tôi rằng : "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có... dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?".... Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó.... Vì tôi là một nguời ... có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi....luôn có trách nhiệm với lời nói của mình.....

Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống... cho câu trả lời của mình... liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời "có!" duy nhất... cho tất cả những thắc mắc của mình.... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều... nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn....

1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy....

Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi.... nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép... cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả....

Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả.... tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện.... cho đến một ngày....cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ....Tôi ngỡ ngàng... phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa... Cô ấy cười, nụ cười hiên dịu đáng yêu ấy.... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ... sao tôi ko hề hay biết....

Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên.... sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến ko tưởng....

"Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?"

Mắt cô ấy mở to.... ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt va khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây.... yên ả lại trở về trên khoé môi gầy.... Cô ấy lại mỉm cười....

" Bởi vì em điên thật mà!"

Và thế là chúng tôi chia tay nhau.... Một lý do tôi cũng ko sao hiểu nổi....Một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời... Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghxi rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi.... Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất... đó là... cô ấy khác tất cả mọi người.... chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó.... có nghĩa là... ko gặp lại...

Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM.... tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương.... nhưng nó ko bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...

Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm....

Ác mộng vẫn luôn rình rập...

Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....

Rồi tôi lại tự vỗ về mình.... tôi đã thay đổi rồi.... và tất cả chỉ là quá khứ thôi... cô ấy rời bỏ tôi... vì cái gì cơ chứ????

Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau.... tôi bấm số gọi cho cô ấy...

Đầu dây bên kia nhấc máy.... giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!"

Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe... vì tôi chẳng biết nói gì cả... cô gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại...

Cô ấy ngồi đối diện tôi... vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh... môi bạc và làn da phờ phạc....

Nhưng có một điều dường như khác....

Cô ấy nói nhiều hơn....

Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy ko nói nhiều như vậy... những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng... là tôi tâm sự và cô ấy cười.... khi tôi kêu mệt mỏi... cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ.... Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan.... Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng.... mà cái vỏ chăn thì là " em khâu bằng tay đấy!".... Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi... Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thik cô ấy đến vậy... tôi đều cười.... Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình...đâu thể tầm thường phải ko? Để... cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, ko leo được đâu... cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo... cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì ko có lý do gì để từ bỏ....

Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên.... Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó... tôi đã lột xác hoàn toàn....1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình....1 năm thầy tu để mơ về một người con gái.... Nào là từ bỏ thói quen đi đêm... những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối.....những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ.... trở thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... v.v và v.v.... những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò đùa...

Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều.... ko thể nào giải thích nổi....

- Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ đựơc làm thiên thần dù em rất muốn!

Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn....Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười....Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi ko mấy hiểu...

Chúng tôi đứng dậy... bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ.... Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ.... Và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe.... Và sau đó, chúng tôi bước đi....

- Em luôn muốn ngủ với một ai....

Tôi ngạc nhiên:

- Ý em là gì vậy?

- À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào...

Cười...

- Anh à, muộn rồi, mình về đi...hehe...

Ngày hôm đó kết thúc như vậy! Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó... cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn... Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: " Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!"...Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng ko báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu....

Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa....Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười... và... tôi từ chối... lời mời của cô ấy... khách sạn và cái hiìn dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất.... nhưng ko phải là bí mật và lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này....Chúng tôi quyết định ko liên lạc với nhau nữa...

Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: " Anh à, vào bệnh viện thăm em!"

Tôi vội vã vào viện... căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ.... ánh mắt xa xăm.... ko quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào:

- Thế là em ko được ngủ đứng nữa rồi.... vì em ko còn sức để mà đứng nữa....

Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười... nhẹ nhàng... cô ấy nói:

- Em yêu anh lắm!

- Anh cũng thế, em biết điều đó mà...

Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi... một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói...." anh đừng nói nữa..."

- Mai anh lại đến nhé!

- Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà....

- Và đừng hỏi gì bác sĩ cả...

- Nhưng...

- Anh hứa đi...

-Uh, anh hứa...

Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững.... Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy... nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi...

- Anh ko muốn hỏi nhưng.... anh lo lắm... em bị sao vậy... nhìn em yếu quá!

- Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!

Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút.... Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều....

- Anh hay mắng em vì em ngủ đứng....

- Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!

- Em kể cho anh một câu chuyện... và anh chỉ được nghe thôi nhé!

-Uh, em kể đi!

Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi....

-Uh...

- Nào, anh đừng "uh" nữa, để em kể chứ!

-Được rồi, hehe, anh xin lỗi!

-Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa....Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái...

- Cái đó là cái gì?

- Kinh nguyệt ấy!

- Oh... uh!

- Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào.... Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em....vì lúc đó, mới lớp 8 mà.... ko hiểu chuyện gì cả....cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa.... Và...

Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm....

- Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!

Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... trong vài giây định thần... tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi.... Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở.... nước mắt lăn dài trên áo tôi...

- Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm....Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy... Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy... vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại....

Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn....

- Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy... Rồi em nói với mẹ.... rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên.... xấu hổ vì em điên... ko ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó...và tất cả... đều ghét em anh ạ...

Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?

- Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa.... em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ....

-Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa....

Cô ấy vẫn khóc

- Em tưởng mọi việc đã kết thúc.... Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm...

Cô ấy dừng lại 1 chút...

- Cho đến khi.... người yêu em... đến nhà....bà giúp việc mở cửa.... anh ta lên phòng.. lúc em đang nằm ngủ... và....ngủ với em.... em muốn cưỡng lại.... nhưng... em nghĩ....phải làm quen.... với đàn ông...

Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực

- Rồi anh ta... nói.... sau khi đã xong xuôi.... rằng.... "ko ngờ em đã mất trinh rồi! Anh ko muốn yêu một người ko đoan chính!".... và.... anh ta bỏ em...

Thằng khốn nạn! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy...

- Em im lặng.... và thế là chia tay.... em lại... ngủ đứng.... ngủ ngồi... vì em sợ... em ko dám.... nằm nữa....nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ....

Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi... những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng....

- Rồi.... em đã gặp anh.... anh đã yêu em khác hắn yêu em....anh đã chấp nhận em ... ko giống người ta phủ nhận em...

Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người... và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời...ằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào.... yêu và đau xót biết bao ... căm hận những kẻ reo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy....

- Anh ko quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương... anh yêu em... anh thề là anh yêu em... và anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu....

Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi... rồi cười nhẹ nhàng....

- Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được ko?

- Uhmmm... em nói đi...

- Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé...

- Tại sao?

- Đi mà, và đừng hỏi gì cả!

- Uh!

...Hai ngày sau, tôi quay lại bệnh viện....

Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ.... cô ấy đã ra đi mà ko để cho tôi nhìn lần cuối...ra đi lặng lẽ.... ra đi âm thầm... ra di bất ngờ và ra đi đau đớn....

- Những người bị "nhiễm trùng huyết" rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng... và cô ấy biết....

Bác sĩ nói với tôi như vậy.... Cô ấy ko có đám tang... ko bạn bè....vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh... và cha mẹ cô ấy... cũng chẳng thấy xót thương gì... cô ấy ra đi như vậy đấy... sống đau đớn và chết chua xót...

Một bầu trời đêm bao trùm tôi....

- Cô ấy đã tặng mắt cho một người.... cách đây 2 ngày.... chúng tôi làm phẫu thuật....

Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy....

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa... đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi....ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó....

Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:

"Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bênh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em... em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng... em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em... khát khao ấy đã cho em sức mạnh... để... gặp lại anh thêm lần nữa....... em muốn anh biết.....Anh là người DUY NHẤT em yêu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro