Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh phải cố gắng vượt qua cảm xúc nổi nhớ về em, mưa buồn qua đi đón lấy một cái nắng trong tháng tám mùa thu, một ngày đẹp trời lượn phố, anh lại đi lang thang những nơi kỉ niệm của tụi mình, anh có thể tìm thấy em không, có thể cướp em về lại được không. Anh biết điều đó không bao giờ có thể xảy ra, em thuộc về người ta, em chọn rời khỏi cuộc đời anh mất rồi.

Tìm em trong ngày nắng lịm tắt bên Tràng Tiền
Gửi em chút gió về thành đại nội thơ mộng
Đôi mắt ấy đưa em vào chùa Thiên Mụ cầu duyên
Đôi tay anh dắt em dạo trong phố đêm thơ mộng
Anh quỳ xuống hôn lên môi người con gái áo tím
Hàng cây phượng chuyển mùa duyên dáng trong em
Anh nhớ em trong nổi nhớ đông về tháng tám
Thu đến mình anh chơi vơi giữa Huế xứ người
Kỷ niệm về em ùa về trong mùa đông lạnh lẽo
Kiếp người bao nhiêu ước hẹn không thành
Anh mất em trong mùa mưa phùn buồn râm rĩ
Quá khứ với anh như vết cắt ngàn mảnh
Nối lại quá khứ tìm em trong kiếp người
Đôi ta không nợ, con thuyền trên sông không bến đỗ
Anh buông em trong ngày nắng xanh thẳm đại dương
Huế ơi, anh lần cuối thương em giữa đời
Xứ lạ anh đến mong sao ngày nắng trong tim anh
Cô gái tương lai ấy anh sẽ yêu cô ấy hơn hiện tại
Anh xin được phép quên em trong một góc nhỏ
Anh bước đi, duyên mới còn chờ anh chăng?

Hết

Tiếc nuối những ngày tháng đã qua, anh là một người phụ nữ tâm trí đàn ông, bao nhiêu lời hứa về một gia đình nhỏ, em buông tay về với người đàn ông thực sự, từng ngày trôi đi với anh không dễ thở, biết bao nhiêu cô gái đến bên đời anh, yêu anh trong vô vọng, nhưng sao anh vẫn không thể quên được em, bóng dáng em trong cơn mộng mị như thực như ảo, mỉm cười cay đắng cho cuộc tình chúng ta.

Vị đắng cà phê sao đời còn đắng hơn, anh không còn là chính mình, anh tìm lại quá khứ trong tình thơ cũ, em xa quá, anh không tìm được, một người khổ vì tình hay một người khổ vì đời, bất hạnh thay cho đôi ta, xa nhau trong định kiến của xã hội.

Anh không quan tâm miệng lưỡi của thiên hạ, nhưng em để tâm, em chọn lấy một người đàn ông, ngày em đi lấy chồng, nụ cười rạng rỡ trong nắng mai, sao lòng anh chợt thắt lại, nhiều người bảo anh điên, nhiều người bảo anh nên tỉnh lại, có lẽ anh nên tỉnh giấc lại, tỉnh khỏi cơn mơ có em, anh phải học cách buông bỏ, anh phải học cách bước đi, anh phải học cách quên em.

Cuộc sống hàng ngày không dễ thở, bình yên của anh không còn, toàn là những sóng gió ập đến, những mối lo toan trong cuộc sống, anh lao vào công việc, khiến bản thân trở nên bận rộn đi, để khỏi phải nghĩ đến em, khỏi phải để bản thân tự buồn trong căn hộ nhỏ. Ngày anh đi xa, xứ Huế lại mưa nữa rồi.

Trời mưa Huế buồn lắm, đẹp làm sao khi lòng người trầm lại, cà phê còn dư vị đắng, anh có nên bỏ thói quen này không nữa, đôi tay anh không còn em nay phải học cách buông bỏ, để lòng thanh thản hơn giữa đời, dù nổi nhớ về em cứ chiếm trọn trong tâm trí anh. Anh thương em lần cuối, anh nhớ em lần cuối, cất em một gốc tim nhỏ, để lòng nhận một ngày nắng, không còn lạnh lẽo mỗi khi cô đơn ùa về.

Biết đâu đó cô gái anh yêu sau này sẽ xuất hiện, anh sẽ học cách trân trọng cô gái đó, yêu cô ấy hơn yêu em trong nổi nhớ, học cách buông em khỏi cuộc sống, cho đời bình yên đi, anh sẽ rời khỏi đây, em đi lấy chồng nhớ hạnh phúc nhé, anh sẽ thôi viết về em, gửi em trong lời gió lời nói tạm biệt, anh sẽ tìm hạnh phúc của riêng mình,  yêu em lần cuối, tình cũ.

The end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro