Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Kỉ Yanmade
Thể loại : Truyện ngắn,  bách hợp

Anh nhớ về em trong chiều mưa xứ Huế, bài thơ còn dang dở khi người rời bỏ anh đi lấy chồng, có lẽ anh không thể là người đàn ông cho em gia đình nhỏ, không mang cho em thứ em cần, ngày em đi lấy chồng, trời mưa buồn lắm, mưa như trút nổi lòng của anh, bản thân anh là một người phụ nữ như em, cho nên em không đủ can đảm bên anh, sự đời trớ trêu, ngày em đi lấy chồng, cũng là ngày anh nhập viện, cái ngày đó mang em đi xa, mang em rời khỏi cuộc đời anh, đến bên một người đàn ông lạ.

Anh ta có tốt với em không, anh chẳng dám gặp em để hỏi, bởi anh biết, em chẳng muốn gặp anh, chẳng muốn bố mẹ em phải phiền lòng, một chữ hiếu khiến hai ta rời bỏ nhau, bản thân anh biết em còn yêu anh, chúng ta đành phải buông bỏ nhau, em có sự lựa chọn riêng, tình thơ anh viết cho em còn đó, mắt anh nhoè đi

Tôi về tháng mười một đầu mùa
Xứ Huế ngày giữa đông đến
Ngõ phố xưa nay đôi ta từng hẹn
Tình yêu như phù dung nở rồi tàn
Tôi về Huế giữa chiều tiếc nuối
Mưa Huế buồn mênh mông lòng người lịm lại
Tôi tìm em trong ký ức chùa Thiên Mụ
Hàng cây phủ rong rêu cầu Tràng Tiền
Tình thơ về người con gái cổ kính
Em ơi em nay đi lấy chồng xa xứ
Tôi ngồi đây trong nổi nhớ mùa thu thiết tha
Về Huế mà sao lòng chênh vênh quá
Tôi sầu tôi viết cho em tình thơ cuối
Tội cho tình đôi ta, xa nhau chỉ vì định kiến của xã hội
Em ơi nơi xứ lạ hãy hạnh phúc
Dòng thơ cuối viết cho em trong cuối chiều mưa tháng bảy xứ Huế.

Con đường em chọn, tôi luôn hi vọng em sẽ hạnh phúc, dù hai ta không thể ở bên nhau, dù không còn em bên cạnh, tôi sẽ mãi nhớ kỷ niệm về em, nhớ mái tóc đen nhánh thơm mùi hương hoa Lan, tôi sẽ nhớ đôi mắt tinh nghịch biết cười ấy, tôi sẽ ghi nhớ nụ cười duyên dáng mỗi khi em hờn dỗi trong chiều mưa cuối đông, tôi sẽ nhớ dáng người bé nhỏ luôn rúc vào người tôi vì lạnh, em ơi, tình ca tôi viết em chẳng đọc. Lần cuối tôi tự hỏi tôi viết bao nhiều lần cuối, nổi nhớ về em cứ ùa về, mùa đông đến rồi sao trống vắng quá.

Tôi khóc tiếc thay cho tình ta dang dở, khóc cho đôi lứa lìa xa vì định kiến của xã hội, khóc cho em vì chữ hiếu đi lấy chồng, tôi không phải là một người đàn ông chính nghĩa, có thể mang em về bên cạnh, đôi mắt nhoà đi khi nhớ giọng nói trầm dịu dàng ấy.

Anh chỉ biết viết những bài thơ giải bày nổi lòng, xứ Huế mưa phùn buồn lắm em ơi, mưa buồn mang cho anh cảm giác chênh vênh giữa đời, những nổi buồn bất tận khó nói nên lời, im lặng nhìn đường phố mà lòng muốn khóc đi, tại sao anh không phải là một người đàn ông để có thể giữ em lại, cái ngày xa nhau anh vẫn còn nhớ, nó ám ảnh trong cơn mộng mị.

Lễ đến rồi, người ta có đôi có cặp, còn anh mất em trong nổi nhớ mênh mông, ai đưa em về trong tương lai, anh ta có trân trọng em không, cuộc sống em thế nào, anh không dám hỏi thăm, sợ em lại thấy phiền lòng, nổi nhớ anh gửi vào tình thơ, mấy ai đọc được nổi lòng của anh. Chênh vênh một kiếp người, sao mà lao đao quá, anh bôn ba giữa dòng đời ngắn ngủi, bên tai nghe người trêu chọc anh là một đứa bê đê này, bê đê nọ, sao lòng anh cảm thấy trầm lại.

Xã hội thị phi quá, miệng người sao cay nghiệt thế, đời người chênh vênh như những cuốn sách được tô vẽ những dòng lệch lạc, sóng gió ập đến anh cảm thấy mình như lạc vào đảo hoang, cần được cứu rỗi, em ơi, ai là sự cứu rỗi của anh. Tình thơ anh viết tháng tư có em trong nổi nhớ ngày hẹ, nắng chiều len lỏi từng mái tóc em, tà áo tím bay giữa Huế mộng mơ một thuở anh say đắm người. Anh biết cho nổi lòng mình trong mộng tưởng có em, mộng tưởng ngày đôi ta chưa xa nhau, có em trong đời, hơi ấm có mùi hương Lan ấy còn đọng lại.

Ngày em đi lấy chồng, tim anh dường như chết đi, mưa đến, mang anh về với em trong mộng tưởng, anh đối diện với bốn bức tường trắng, mùi thuốc làm anh khó chịu, than ôi, sao anh không phải là người đàn ông, có thể cưới em, cho em những đứa con, và con sẽ gọi anh là bố, tiếc thay em đi lấy chồng, những lời nói cay nghiệt ấy anh vẫn ghi nhớ, em trách anh tại sao anh không phải là đàn ông, em cần một người đàn ông thực sự bên đời em, anh ta có yêu em thật sự không, anh chẳng dám hỏi thăm, sợ lòng đau đến chết lặng, anh không dám nhìn em với người ta hạnh phúc bên nhau.

Thế là chúng ta xa nhau ba tháng, em làm vợ người ta ba tháng, tin tức về em, anh không dám hỏi, ngày tháng không có em, anh lao vào công việc, chỉ mong quên được hình bóng em, chỉ mong tìm cho bản thân lối thoát với mộng mị hàng đêm. Anh rời xa Huế tháng bảy, đi du lịch giải toả nổi lòng về em, em đi ngang qua đời anh, trách chi đôi ta có duyên mà không có nợ.

Anh viết lên trang giấy trắng, mùi hương Lan trong gió thoảng về, mắt anh cay cay nhoè đi với nét bút dở dang, em đến trong anh mùa xuân ùa về, tháng hai lạnh lẽo còn đâu hơi ấm em, anh đứng nơi đó, nhìn em trong tối, thầm lặng chúc em hạnh phúc, nụ cười hạnh phúc ấy, anh không tài nào đem cho em cảm giác hạnh phúc, anh ta cho em nụ cười duyên dáng, ánh mắt hạnh phúc ấy sao anh chưa từng thấy, có lẽ đời này chúng ta không có duyên nợ với nhau, anh chẳng dám mộng tưởng đến kiếp sau, anh chỉ biết nhớ em hiện tại, ước mơ dang dở còn đó, trò chơi của chúng ta kết thúc nhanh chóng.

Ngồi đây, kêu cho bản thân mình tách cà phê đen không đường, mụi vị đắng nhưng lòng còn đắng hơn, ngày tháng em lấy chồng, nổi nhớ về em cứ dày vò, anh không làm thế nào để nguôi ngoai, tiếc nuối cho tình ta, nuối tiếc ngày tháng đã qua.

Lại một ngày trôi qua, hôm nay trời lại nắng, trời nắng nóng cũng khiến ai bực bội, trong anh là một màu xám tĩnh mịch, bị giam cầm trong mang tên em, can chim cần tự do bầu trời, riêng anh làm sao có thể buông bỏ em đây, cứ nhắc nhở bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro