Cười với tớ thêm lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3. HƯNG - DƯỚI ÁNH BÌNH MINH
Tôi hơi ngạc nhiên khi Vi tiết lộ cô và Sa là bạn thân. Hai người không có vẻ gì là liên quan với nhau cả. Vi sôi động như thế, còn Sa thì... Đôi khỉ nghỉ giữa giờ, quay lại góc lớp, nhìn cô bạn đeo headphones to đùng, tôi tự hỏi Sa đang nghe gì? Và cô ấy nhe thấy gì? Đôi khi tôi nhớ về nụ cười trong siêu thị. Giá mà tôi có thể nhìn Sa cười lần nữa.

Vi trở nên thân thiết với tôi 1 cách nhanh chóng. Chỉ có 1 tuần mà tôi tưởng như mọi con mắt đang trở nên ghen tị với tôi. Vi vui tươi, nói chuyện dễ dàng như vạt nắng qua cửa sổ. Chuyến đi tham quan, Vi ngồi cạnh, dựa vai tôi ngủ ngon lành. Chỉ là một giấc ngủ không mộng mị, tôi khẽ đưa tay chạm nhẹ tay cô trắng mềm. Cử chỉ yêu thương không bị phát giác. Tôi ước gì nói được với Vi điều tôi nghĩ.

Buổi tối lửa trại, Vi ngồi cạnh tôi, trong vòng tròn lớp với câu chuyện tập thể. Bỗng nhiên, không nhìn thẳng vào tôi nhưng câu nói của cô rõ ràng không hướng đến ai khác:

- Vậy mà tớ đã nghĩ cậu chẳng bao giờ để ý đến tớ. - Giọng Vi nhỏ xíu, chìm trong tiếng ồn tự nhiên.

Tôi giật mình, hơi ngượng nghịu một chút. Nhưng rồi quyết định chọn cách nói thật:

-Không phải thế.  Chỉ là tớ nghĩ mình không có cơ hội. Sa biết về điều đó. Bạn ấy không nói với Vi sao?- Tôi cố gắng không nhấn mạng về việc tôi thích Vi đến mức nào...

Vi nhìn tôi ngạc nhiên, tưởng như tôi đã nói điều gì khác so với điều cô nghĩ." Tớ xin lỗi", cô đứng dậy, gần như rảo bước để nhập vào một nhóm đông khác. Tôi ngồi lặng đi rất lâu, nhìn Vi và nghĩ về Sa. Tại sao Sa chúc tôi có một chuyến đi vui vẻ, như thể cô bạn đã hình dung được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó, màn thú nhận vụng về của tôi và phản ứng của Vi. Như thể, cô đã biết rằng tình cảm của tôi sẽ không bao giờ được đáp lại, tất cả chỉ là tiếng vọng xa giữa vách núi sâu hay sao?Sự bỏ đi của Vi như là câu trả lời rõ ràng, bỗng nhòe đi nước mắt. Tôi chợt nhận ra Vi như một ngôi sao, luôn cần được yêu quý và để ý đến, và không của riêng ai cả. Mọi khoảnh khắc êm dịu trong suốt tuần qua, như bị ném vào ánh lửa không thương tiếc. Bản thân tôi, có lẽ chỉ là một phép thử. Tôi cố tránh để nghĩ như thế. Nhưng sự thật, cõ lẽ chỉ Vi biết. Và Sa có thể hiểu.

Tôi về phòng sớm, nhưng không tài nà ngủ được. Khuya, lũ bạn trở về, ồn ào tời mức như nào loạn. Trời hửng sáng, chẳng thể nào chợp mắt, tôi quyết định đi ra biển. Trên mỏm đá xa xa, tôi nhìn thấy chấm người nhỏ xíu. Gần về phía hừng đông, tôi nhận ra Sa đang ngồi bất động. Không headphones. Nhìn thấy tôi, Sa chẳng ngạc nhiên." Nếu cậu không nói ra, có lẽ chuyến đi với cậu sẽ vui hơn." Vậy đấy, rõ là Sa đã lường trước mọi chuyện. Như thế nỗi buồn của tôi cố hữu, và không thể tránh khỏi.

- Cậu biết tớ thích Vi, vừa biết Vi không thích tớ. Đúng không? Vậy sao không ngăn tớ?

Sa im lặng, nhìn chỏm đỏ rực đang nhỏ dần về phía chân trời. Tôi ngồi xuống, trút một hơi dài." Tại sao cậu làm bạn với Vi hả Sa?" Cô bạn vuốt những ngón chân trắng xinh xắn, giải thích đơn giản:" Không có nghĩa, hai người khác nhau.

...........................................................

Haizz. Thành thật xin lỗi mọi người, do hè nên Mây về quê đã để lỡ lạc mất tờ bào của truyện này. Mình rất xin lỗi về sự bất cẩn của mình. Mây đã đọc qua và nhớ được phần kết thúc của nó là như thế này: Hưng chấp nhận việc mình bị Vi từ chối nhờ Sa, sau đó Sa cười lần nữa và Hưng đã nói nụ cười của Sa thật đẹp và Hưng nhận ra sau này mình sẽ có thêm một người bạn để sẻ chia.

Mình rất xin lỗi mọi người. T0T

-----------------END----------------

Edit: Mây


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro