truyenma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần I : TAI NẠN TÌNH CỜ

Một thanh niên sống ở một vùng ngoại ô . Nơi anh ta sống thật yên bình và hạnh phúc .Tên anh ta là James, anh ta có một dáng người không được to cao lắm , một mái tóc hung và một cặp mắt xanh trông thật đẹp , tuy nhỏ con nhưng dáng người anh ta thật cân đối và rất dễ thu hút sự chú ý của các cô gái . Vào một buổi sáng đẹp trời Jamé lái chiếc xe hơi BMW của mình lên thành phố để mua hàng . Vừa chạy xe anh vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình và cất tiếng hát . Một cuộc sống thật yên vui , nhưng anh đâu có ngờ rằng anh ta sắp đi sang một trang kế tiếp của cuộc đời mình .Tới một đoạn đường có khúc cua thật là gấp , bởi vì nhìn thấy ít xe nên James đã không giảm tốc độ mà vẫn tiếp tục chạy , bổng đâu có một chiếc contauner xuất hiện ngược với hướng anh chạy ... Bin bin bin ..... keeeettteeet .... Ầm ... Chuyện gì đến cũng đã đến . Chiếc BMW đâm xầm vào gầm xe container .Cũng may nhờ có túi khí trong xe nên Jamé không chết nhưng James bị va chạm ở đầu và khiến anh hôn mê suốt một tuần lễ trong bẹnh viện ...

Một tuần lễ trôi qua và ....

_Hello ... James ... anh có sao không!!!

James nghe tiếng nói bên cạnh mình nên từ từ mở mắt ra ...

_Bác sĩ ơi ! anh ta tỉnh rồi !

_Thì ra là mày hả Cornor! -James ngước nhìn và nói một cách mệt nhọc .

Cornor là bạn nối khố của James . Khi hay tin anh bị tai nạn giao thông ,Cornor liền tức tốc chạy thẳng tới bệnh viện ngay , và anh đã chăm sóc James suốt một tuần lễ vì James sống độc thân . Hồi còn nhỏ James sống chung với gia đình mình , ông bà của James đã mất khi anh lên 8 và mẹ anh cũng qua đời sau khi cha anh chết vì một cơn bạo bệnh cách đây năm ngoái . Thế là Jamé chỉ còn một người bạn thân duy nhất là Cornor.

_Mày thấy trong người thế nào rồi ?!? - Cornor lên tiếng

_Không sao , chỉ trừ cái đầu của tao hơi đau một tí !- James vừa nói vừa ngồi dậy .

_Hay là mày ở lại đây ít hôm nữa để kiểm tra thần kinh có vấn đề gì không !-Cornor chòm tới đỡ James ngồi dựa vào thành giường .

_Thôi khỏi , tao ổn mà . Cònnnnn ... người tài xế lái xe tải sao rồi ? Anh ta có bị gì ko ? -James ngước nhìn vị bác sĩ đứng kế bên .

Ông bác sĩ nhìn James nói :" ông ta ko bị gì cả ! chỉ có chiếc xe của ông ta bị hư hỏng một chút nhưng chiếc xe cũa anh thì ... anh nên mua xe mới chạy là vừa "

James nghe nói như vậy liền thở một hơi dài , một phần mừng rỡ vì ko làm hại tình mạng của ông ta , một phần thì buồn vì chiếc xe của mình .... James đứng dậy nói vài lời cảm ơn với vị bác sĩ rồi cùng Cornor đi ra ngoài làm thủ tục xuất viện .

Trên đường về anh có cảm giác như nghe những tiếng léo nhéo kì lạ . NHư có những tiếng xầm xì to nhỏ gì đó .James quay sang hỏi Cổrn có nghe thấy gì ko thì Cornor bảo là ko . James nghĩ chắc mình vẩn còn bị choáng sau vụ tai nạn nên ko nói gì và tiếp tục đi .Nhưng anh vẫn nghe bên tai mình tiếng người nói chuyện , mỗi lúc một gần hơn . Lúc này 2 người đi trên một ngọn đồi với thảm cỏ xanh mượt với những bong cây mát rượi ... nhìn ngang qua bên tay phải là một hồ nước phản chiếu với màu xanh biếc của bầu trời thật thơ mộng ... nhưng ... James quay sang bên trái là một ... nghĩa trang !!! thật tiêu tàn hoang vu và lạnh lẽo ... James bắt đâu chú ý lắng nghe những tiếng xì xầm đó phát ra từ đâu . và cuối cùng anh cũng nhận ra ngay từ phía khu nghĩa trang đó một số người đi đi lại lại . Anh chú ý quan sat xem họ làm gì , một số thì cãi vã , một số thì đi đi lại lại .James khều Cornor và chỉ cho anh ta thấy .Cornor quay theo hướng tay James chỉ và anh ta ko thấy gì hết . Cornor gạt tay James qua một bên và tiếp tục đi .

Thật là lạ lùng , tại sao chỉ có mình James thấy những người ở đó chứ ?!? James thật bực mình vì trước mắt anh hiện rõ mồn một giữa ban ngày như vậy 1 đám đông đang tụ tập ở đó mà Cornor ko nhìn thấy . Và ...

( Hết phần I , mời đón xem phần II )^_^

phần II : CUỘC GẶP GỠ KỲ LẠ

Phần II : CUỘC GẶP GỠ KỲ LẠ

Và james quyết định đi về hướng ấy , hướng nghĩa trang mà trong đó có một số người kì quái đang nói chuyện .Cornor cảm nhận thấy sự lạ lùng của James và anh bắt đầu chú ý theo dõi những hành động kỳ hoặc của James . Anh lặng lẽ đi theo phía sau James .Lúc này cả hai đã đứng trước cổng của nghĩa trang , nghĩa trang được bao bọc bằng một dãy hàng rào bằng gỗ chỉ cao khoảng 1 mét . Bên trong là những căn nhà mồ và những ngôi mộ rêu phong . Khi James bước tới cổng thì anh thấy đám người kia quay lại nhìn anh , mọi hoạt động của họ dừng lại , họ quan sát anh một hồi thật lâu và tiếp tục ...sinh hoạt . James lúc này vẫn đứng bầng thần trước cổng và nhìn họ . James nhìn thấy một người mặc áo lính với vẻ mặc dữ tợn , trên tay cầm một cây súng M16 , hắn ta đang đứng trên một cái mồ . James thấy một người đàn ông đang lúi húi lôi cái bao gì đó ở trong căn nhà mồ kia , và một bà khoảng ba mươi mấy tuổi đang la ó .Cornor lúc này vẩn đứng sau lưng và chăm chú nhìn anh rồi lại nhìn theo hướng James nhìn nhưng vẫn ko hiểu chuyện gì cả .James vẫn quan sát số người kia , bổng đâu có một con chó trong một hóc nào đó chạy bổ vào người đàn ông mặc đồ lính kia . Ngay lập tức hắn ta giương khẩu M16 lên và bắn ....takkaataakakak.... Con chó bị bắn nát phần thân sau , chỉ còn lại xương . James kinh hồn khi thấy con chó đó đứng lên và chạy tiếp , con chó phóng lên người đàn ông mặc đồ lính mà cấu xé , nó cắn hắn ta rách hết lớp da trên cổ tên lính . Lúc này James nhìn thấy rõ mồn một những đốt xương trên cổ tên lính cũng như những lớp xương ở phần thân con chó

James kinh hoàng quay lại hỏi Cornor có nhìn thấy gì ko thì anh vẫn nhận được câu trả lời "không" lạnh lùng của Cornor . Lúc này James mới biết những con người mình nhìn thấy là những hồn ma , và anh đã biết lý do mình nhìn thấy được họ là do vụ tai nạn giao thông đó . James liền nắm tay Cornor quay về ...

Về tới nhà James bình tỉnh kể lại toàn bộ sự việc cho người bạn của mình nghe

_Hồi nãy ở khu nghĩa trang tao đã nhìn thấy những linh hồn .

_Có thể do đẩu mày có vấn đề chứ làm gì có linh hồn , bây giờ là thời đại gì rồi mà mày còn tin vào những vụ ấy ? - Cornor bĩu môi .

_Đầu của tao ko sao đâu, tao nói thiệt đó ! Tao thấy những linh hồn ở trong nghĩa trang ...-James gắt gỏng .

Chưa kịp nói hết câu thì Cornor chen ngang :

_Được rồi được rồi , tao tin mày , còn bây giờ thì mày ngồi xuống nghỉ đi , sức khỏe mày còn yếu lắm !

_Tao ... -James hằn giọng .

_Được rồi , tao biết rồi !- Cornor đỡ James ngồi xuống rồi quay đi

James biết Cornor ko tin mình và anh ta quyết định tìm cách chứng minh cho người bạn của mình biết rằng sức khỏe của mình ko có vấn đề Lúc này đã là 12 giờ đêm , James quyết định mặc quần áo vào và đi xuống nhà . Anh đi đến một căn nhà hoang phía sau nhà mình .Thực ra đây ko phải là nhà hoang mà là ngôi nhà của 1 người bạn của JamesGia đình của họ đã chết một cách đột ngột trong căn nhà của chính mình - Một cái chết đầy bí ẩn .Anh mở cửa và bước vào .KREEEETTTT ... tiếng vang từ trong căn nhà vọng ra do cánh cữa quá cũ kĩ làm James nổi da gà .James định thần lại và từ từ bước vào ....

Hết phần II , mời theo dõi phần III

Phần III : Hồi ức

...Và James nhìn thấy được một bức tranh được treo trên tường , bức tranh dính đầy mạng nhện . James từ từ bước lại gần và anh nhận ra ngay đây là hình của ông chủ căn nhà . Ông ta mặc đồ như một nhà quý tộc , đầu ông ta đội một chiếc mũ rộng vành , bên trên có gắn chiếc lông trông rất đẹp .James lẫm bẫm trong miệng :" Ngài Eric đây mà , nếu như đúng theo dự đoán của mình thì mình sẽ gặp được linh hồn của ông ấy và người con trai Terry của ông ấy ngay bây giờ thôi "

Nghĩ vậy , James từ từ bước lên nấc thang đầu tiên ... cộp cộp .... uhuuuuuuu...... Âm thanh ma quái bắt đầu vang ra ở trên . James biết thật ra đây chỉ là tiếng gió lùa qua khe cửa sổ tạo ra mà thôi nhưng đứng giữa một tình huống như thế này thì anh ko run sợ mới là chuyện lạ ... James bước thêm một bước nữa ... cộp cộp .... Miaaaeooo.... xoảng .... Tiếng một con mèo kêu ở trong một cái hóc nào đó làm anh hết hồn , nó nhảy qua cái bàn phía dưới làm đổ một cái lọ để ở trên đó làm cho cơn sợ hãi của James càng tăng cao thêm ... James lúc này chỉ biết đứng lặng người , sau mấy phút và anh đã kịp hoàn hồn và quyết định tiếp tục cuộc mạo hiểm của mình.lộp cộp ... lộp cộp ... lộp cộp ... và cuối cùng đã lên được phía trên ... và ai thế kia ...

Lúc này trước mắt anh là hai cái bóng xanh lè , màu xanh lá chuối , cái màu xanh mà anh đã từng thấy giống như nhóm người ở khu nghĩa trang . Một cái bóng với hình hài của một thanh niên và anh biết đây chính là bạn của mình , còn cái kia thì trong thật kinh dị ... Nhưng James biết cái bóng hay cái linh hồn đó là Eric .Đầu của ông ta bây giờ không còn nguyên vẹn mà toàn là xương sọ , le hoe vài cọng tóc trên đầu , còn cái nón thì rách nát trông thật gớm ghiếc . Bộ đồ thì tanh bành , phần thân ông ta lòi ra những cái ba sườn với một chùm ruột dài lê thê đưa qua đưa lại . Chân thì một bên nguyên vẹn còn bên kia thì chỉ còn lại xương . Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng chiếu vào cửa sổ làm cho những hình ảnh đó càng thêm kinh dị . Lúc này , nỗi khiếp sợ của James đãlên tới tột đỉnh . Đây là lần đầu tiên trong đời anh chứng kiến cảnh tượng như vậy_ Ngài Eric ! Có phải ông đó ko ? - James run run hỏi cái linh hồn xanh lè đầy xương xảu ấy .

Cái linh hồn xanh ấy Tỏ ra rất ngạc nhiên trước câu hỏi của James , bởi vì đâu có ai còn sống mà thấy được linh hồn bao giờ . Lão ta từ từ bước lại ...

_ Còn nhà ngươi là James phải ko ? Tại sao nhà ngươi thấy được chúng ta vậy ? - Linh hồn đầy xương xẩu ấy cất tiếng nói lầm bầm , TRên tay ông ta cầm đoạn ruột của minh mà nhòi nhòi quấn quấn .

_James ! Mày nhìn thấy tao sao ! -Linh hồn người thanh niên hỏi với theo

_ Vâng ! Con cũng ko biết tại sao có thể thấy được các linh hồn nữa . Có thể do vụ tai nạn cách đây một tuần ! - James run run .

_ Sự việc là như thế nào ? Nhà ngươi kể ta nghe coi ? Linh hồn Eric hỏi tiếp

James bắt đầu quen với những sự việc trên và anh bắt đầu ngồi xuống và kể ....

....

_Thì ra là như vậy !- Linh hồn Terry bèn nói tiếp :

_ Có thể vụ tai nạn đó đã làm cho mày có được giác quan thứ 6 , mày mới có thể nhìn thấy ma được .Gặp lại mày tao mừng ghê lắm , Tao đâu có ngờ sau khi chết đi mà vẫn có thể nói chuyện được với người còn sống đâu .

Nhắc đến cái chết , James bèn hỏi :

_ Tại sao nhà mày chết một cách đột ngột như vậy ? đang sống yên lành khi ko lại ...

Linh hồn Terry nghe James hỏi liền thở dài một cái rồi anh bắt đầu nói:

_ Mày biết ko ? Lúc đó tao đi làm về , tao bước vào nhà thì ko biết sao tim tao đau nhói , đau ghê lắm , giống như là có một bàn tay vô hình đang bóp vậy . Tao thực sự chịu ko nổi ,tim tao như muốn nát ra ... và tao ngất đi ... à ko phải gọi là chết mới đúng ... bởi vì tao ko định nghĩa được là chết hay là ngất là ...

Lúc này Terry ngồi im một lúc rồi nói tiếp :

_... MÀy biết ko lúc tao tỉnh dậy thì thấy cha tao ( Eric ) đi lại chỗ của tao và ông ta ngồi xuống và kéo một người nào đó ngồi dậy . Tao hỏi ông ấy người đó là ai thì ko nghe ông ta trả lời , ông ta làm ra vẻ như ko có tao đang ngồi ở đó vậy . Tao lấy làm ngạc nhiên nên đứng dậy và quay ra sau lưng ông ấy xem người ong ta đở dậy là ai ... tao chưng hửng khi thấy người đó là tao ... nói đúng hơn là xác của tao ... và ... hic ... tao biết mình đã chết , .

Terry ngước nhìn James rồi nói tiếp :

_...

(HẾT PHẦN III , MỜI THEO DÕI PHẦN IV)

Phần IV : Nỗi khiếp đảm

_Tao kinh ngạc , thật sự kinh ngạc , vì trước mắt tao xuất hiện một nhân vật mà tao tưởng chừng như nó chỉ có trong trí tưởng tượng hay là những bộ phim ma ...

Lúc này sự sợ hãi bắt đầu thể hiện lên khuôn mặt của hồn ma thanh niên đó , anh ta nán lại một lúc rồi tiếp tục câu chuyện

_ Thần chết , tao cho là như vậy , bởi vì chỉ có ác quỹ mới kinh khủng đến như vậy .Tao ko định dạng được khuôn mặt của nó , tao chỉ thấy lờ mờ bởi vì khuôn mặt của nó khuất sau lớp áo vải phủ qua đầu , toàn thân hắn chỉ có màu đen xám của tro tàn . Tao nhìn thấy 1 quả tim màu sáng xanh mà hắn đang nắm giữ trên bàn tay đầy xương xẩu ko có một lớp da của hắn ... Tao ... tao ...biết ngay đó là quả tim của mình và ...

_ Tại sao nó lấy tim của mày ? - James chen ngang vào

Terry ngước nhìn James rồi nói tiếp :

_Làm sao tao biết được , lúc này tao bắt đầu nhìn theo từng việc làm của nó , tao thấy nó bắt đầu đi lại gần cha của tao .... tao biết điều ko may sẽ đến với ông ấy và tao bắt đầu chạy lại nắm lấy người ong ta để báo động . Nhưng mày biết đó , một linh hồn làm sao chạm được vào một người còn sống ...

James lặng ngừơi đi và rưng rưng mắt nói :

_Tao cố gắng tìm đủ mọi cách để cảnh báo cho ông ấy biết nhưng hoàn toàn vô ích , tao bắt đầu thấy trên trán ông ta hiện lên một con số ... tao ... tao ... hắn ta ... hắn ta ... kẻ giết ngừơi đó đã thò nguyên một cánh tay vào #oops#g ngực ông ta ...

Lúc này Terry ngứơc nhìn cha của mình rồi gục đầu nói tiếp :

_ Gương mặt của ông ấy cho ta biết ông ta lúc đó rất đau đớn , tao biết cảm giác của ông ta cũng giống như cảm giác của tao lúc nãy , tim thì đau nhói như bị bóp nát ... Bây giờ tao mới hiểu tại sao tao có cảm giác đau đớn cực cùng đến như vậy . Hắn ta ngọ ngoạy cánh tay trong ngực ông ấy một lúc rồi lôi ra một quả tim , dĩ nhiên chỉ là phần hồn . Ông ấy chết ngay tức khắc ... Tao thấy vậy liền tức tốc chạy lại nắm lấy cánh tay của hắn để giựt lại quả tim vì tao đã là một hồn ma giống như hắn ... Nhưng ... Thần chết vẫn là thần chết ... nó có 1 sức mạnh vô địch , nó chỉ cần giơ một tay lên là tao bị văng ra tuốt đằng xa xuyên qua mấy lớp từơng , Rồi nó bỏ hai quả tim của tao và quả tim của ông ấy vào trong một cái túi mà hắn cột sẵn trên cây lữơi hái vác trên vai . Và tao ngậm ngùi nhìn con quỹ đó bay đi xuyên qua các bức từơng . Sáng hôm sau cảnh sát đã phát hiện đựơc 2 xác chết và qua khám nghiệm tử thi tao nghe ngừơi ta nói 2 cha con tao bị nhòi máu cơ tim ...

_Thật ko thể nào tin nổi - James thốt lên

_Chính tao đây cũng ko tin vào mắt của mình nữa là - Hồn ma Terry nói .

_À khoan đã - James chợt nhớ lại câu chuyện mà Cornor vừa kể . Hồi nãy mày nói mày thấy trên trán ngài Eric một con số , vậy đó là số mấy ?

Terry ko hề do dự và suy nghĩ gì mà trả lời James một cách chắc chắn

_ 47 ! Số 47

Phần V : Nỗi ám ảnh

_Số 47 sao ? Tại sao lại là số 47 ? - James thắc mắc

_Tao ko biết , có thể nó mang một ý nghĩa nào đó ! -Terry nọi

_Vậy từ lúc mày chết tới giờ mày có gặp lại con ác quỹ đó ko ?

_Ko ! mà tao cũng ko nghĩ tới chuyện gặp lại nó thêm 1 lần nào nữa .-Terry hằn giong.

_Nhưng tao nghe nói những ngừơi lương thiện sau khi chết thì linh hồn của họ sẽ được bay lên trời mà ? Hay là mày có làm chuyện tội lỗi nào đó nên ko được lên trời ?-James nhìn Terry nghi ngờ .

Terry đắn đo một lúc rồi nói:

_Thật ra thì con người khi sống phạm phải một số lỗi lầm ko đáng kể nào đó thì khi chết đi họ sẽ phải ở lại trần gian để sám hối và chuộc lại lỗi lầm của mình rồi mới được lên thiên đàng , còn nếu như họ sai phạm quá nhiều , gây quá nhiều tội ác thì sẽ bị rớt xuống địa ngục ngay tức khắc và vĩnh viễn ko bao giờ được siêu thoát .Chính vì vậy nên mày mới có thể nhìn thấy những hồn ma ở khu nghĩa trang .Cũng như họ , cha con tao đang ở lại trần gian để chịu sự sám hối về những lỗi lầm lúc còn sống đã phạm phải .

James gật đầu rồi tiếp tục nghi vấn của mình :

_Vậy mày phải ở lại căn nhà này trong bao lâu ?

_Tao ko biết . Chừng nào linh hồn của cha con tao hoàn toàn trong sạch thì tự động sẽ có một cầu thang ánh sáng hiện ra để rước cha con tao thôi .

_Uhm ... Chuyện của mày tạm gác qua một bên đi .Dù gì thì mày cũng ko còn sống nữa , tao đâu có thể giúp gì cho một ngừơi đã chết .Bây giờ mày có cách nào giúp cho tao chứng minh được là tao có thể nhìn thấy mày cũng như nhìn thấy những hồn ma khác ko ? Thằng quỹ Cornor nó ko tin tao , nó tưỡng là thần kinh của tao có vấn đề .Mày giúp tao được chứ ?

_Tao chịu .-Terry lắc đầu

_Thôi ko sao , nó tin hay ko thì cũng vậy thôi . Tao về nha , khi nào rãnh tao ghé thăm mày với ngài Eric .

James chào từ biệt 2 linh hồn đáng thương rồi quay đi. Về tới nhà James bắt đầu trằn trọc suy nghĩ về con số 47 ấy .Nhưng anh ko thể nào hình dung ra được một cái gì liên quan đến số 47 hết , anh thiếp đi vì đã trải qua một ngày dài mệt mỏi ...

...

Uhhuuhuhu , tiếng gió rít lên ngoài của làm anh giật mình , James thấy có một bóng đen nào đó bay ngang qua cửa sổ , James ngồi dậy và quơ lấy cây đèn pin để trên đầu giường , úh ...hú huuuuuuuuu... Tấm rèm cửa bay phất phơ , James từ từ cầm đèn pin đi lại gần cửa sổ ... lộp cộp ... lộp cộp ... lộp côp ...Tim anh bắt đầu đập mạnh , James nhìn ra ngoài sân . Bên ngoài chỉ toàn là cây với cây , những cái cây ấy đung đưa theo từng ngọn gió tạo ra những tiếng kêu lào xào lào xào nghe thật ghê rợn ,và điều càng ghê rơn hơn nữa là những cái bóng cây ấy hằng lên vách tường tạo nên những hình ảnh ma quái chưa từng có . Nó hiện rõ mồn một dưới ánh trăng .Lúc bây giờ trong đầu James bắt đầu liên tưởng đến thần chết ; con quỹ đã cướp đi sinh mạng của bạn James .Tim James bắt đầu đập loạn xạ , James run run đưa tay ra kéo cửa sổ . Anh quay lưng lại và bước vào giường ...Á KHa kha kha kha ... ha ha h ha... Tiếng cười đằng sau lưng anh vọng lại , nó phát ra từ nơi cửa sổ anh vừa mới đóng . Tiếng cười ghê rợn ấy làm anh giật thót tim .James quay lại nhìn thì tiếng cười ấy chấm dứt .James tự nhủ với mình rằng "mình nghe nhầm" chăng ? James quay đi thì tiếng cười ma quái đó lại phát lên " Á Kha kha kha kha .. Há ha ha ha" James quay lại thì nó lại im lặng như tờ , anh bắt đầu chú ý và quan sát phía cửa sổ . Và anh bắt đầu thấy một hiện tượng lạ lùng xảy ra trước mắt . Một gương mặt người bắt đầu từ từ nhô ra trên cửa sổ , James cảm tượng như là một robot chất lỏng như là anh coi phim terminator ( kẻ hủy diệt ) vậy . Gương mặt từ từ nhô ra và bắt đầu định dạng lại , lúc này James chỉ biết đứng nhìn nó thay hình đổi dạng . Rồi tới thân , tay , chân cũng từ từ xuyên qua cánh cửa ấy .Bây giờ trước mắt anh đã hiện nguyên hình một con quỹ dữ , đó là thần chết ,đúng như lời của terry tả về nó . Toàn thân người phủ một lớp áo khoác màu xám đen che khít đầu chỉ thấy được cặp mắt đỏ như máu. Con quỹ nhìn James rồi cất tiếng cười ghê rợn "KHà Khà khà " Bất thình lình con quỹ đó phóng tới chỗ James đứng .Nó đưa bàn tay xương xẩu ra vồ lấy James " Grừ gào" .James la thất thanh :"AAaaa"Nó thọc nguyên bàn tay vào #oops#g ngực của James để nắm lấy quả tim của anh . James la lên :" Cút đi đồ quỹ dữ , AAAAAAA"......

Xin xem tiếp phần VI

Phần VI : Theo lời vị mục sư

_ Mày cảm thấy ko ổn sao ? Có cần tao đưa mày đi gặp chuyên gia tâm lý ko ?

James nhìn Cornor rồi nói :

_ Cũng được ! Bây giờ tao cần biết một vài lời giải đáp cho những gì tao đã gặp được . Tao biết mày ko tin tao nhìn thấy được những linh hồn và tao sẽ tìm cách chứng minh cho mày thấy . Bây giờ người tao cần gặp ko phải là chuyên gia tâm lý mà là một pháp sư hoặc một vị giáo mục .

_Được thôi nếu mày muốn !-Cornor lắc đầu

Sau buổi ăn hai người cùng nhau đi tới một căn nhà thờ ở gần đó và họ tìm đến cha sứ . Sau khi James nói chuyện của mình cho vị Cha sứ ấy biết thì ông ấy mới dẫn họ đến một căn phòng chứa toàn là kinh thánh . Ông ta lấy ra một quyển sách khá to và đặt lên bàn . James nhìn thấy ngoài bìa sách đó có hình một ngôi sao sáu cánh và một dòng chử " The end of day " ( ngày tận thế ) , Phía dưới là dòng chữ " god and devil" . Lúc này vị Cha sứ mới ngồi xuống bàn và từ từ mở quyển sách đó ra , ông bắt đầu nói :

_Thực ra thiên thần cũng như ác quỹ , tất cả đều là những vị thần mà thôi ,họ đều làm việc một cách công bằng và cho chủ nhân của họ . Là những người phán xét số phận của những linh hồn .

Lúc này vị Cha sứ mới đưa tay chỉ vào một tấm hình bên trong quyển sách , ông nói:

_ Các con hãy nhìn đây ,Trên thiên đàn thì có Chúa trời , dưới địa ngục là Quỹ Satan .Thiên thần thì làm việc cho Chúa , còn Ác quỹ thì làm việc cho Satan . Và cũng là đại diện cho cái thiện và cái ác . Nếu những ai lúc còn sống mà làm điều thiện thì khi trở về với các buội , linh hồn của họ sẽ được về với Chúa . còn ngược lại thì sẽ theo Satan .Đây chính là 2 thế lực lớn nhất và đối lập với nhau .Thực ra thì pháp lực của cả 2 bên đều bằng nhau , ko bên nào thua bên nào và đều cùng tồn tại cùng với nhau giống như ngày và đêm vậy . Satan thì muốn thâu tóm loài để làm bàn đạp tấn công thiên đàng và ngược lại ... Nhân tố quyết định thắng bại giữa hai bên là con người . Bên nào lôi kéo được con người về phe mình nhiều hơn thì bên đó sẽ thắng .

Vị Cha sứ chỉ vào hình con quỹ dữ trên đầu có 2 cái sừng trâu đang ngồi trên một cái ghế đầy đầu người , 2 tay 2 chân đều bị xiềng xích .Đứng kế bên nó là một con quỹ đang cầm lưỡi hái hái sắc nhọn . James nhận ra ngay đó là thần chết và anh lắng nghe tiếp lời nói của vị cha sứ :

_Đối với Satan , Nếu nó thống trị được thế giới và tiêu diệt được thiên thần thì thế giới chỉ có chết chóc và đau thương . Còn với Chúa một khi đã tiêu diệt được loài quỹ dữ đó thì trái đất sẽ chỉ còn lại tình yêu và lòng nhân ái Vì vậy chính con người là chìa khóa để giải quyết vấn đề . Nếu họ sống tốt , tránh xa cái ác thì thế giới sẽ càng ngày càng tốt đẹp . Nếu ngược lại thì ngày tận thế sẽ đến với họ trong thời gian ko xa .Lúc đó trái đất sẽ ko còn sự sống và loài người sẽ bị diệt vong .

Vị Cha sứ rót nước mời James và Cornor . Ông nhìn James rồi nói :

_ Ta tin con nhìn thấy được các linh hồn , và ta tin những gì con kễ với ta , về việc bạn con bị thần chết cướp mất trái tim là một phần lý giải và nó rất đúng với những điều trong quyển sách này nói . Vị Cha sứ lật lật thêm mấy trang sách nữa và nói :

Hết phần VI , Mời đón xem phần VII

Phần VII : Kinh thánh

_Quyển sách này nói về ngày tận thế ( the end of day ) trong sách có ghi rằng :"cứ trải qua 1 thiên niên kỷ " quỹ Satan sẽ đội mồ sống dậy và làm cho thế giới bị diệt vong , lúc này sẽ có một người đứng ra ngăn chặn sự hồi sinh của Satan . NgườI nhận lãnh sứ mạng ngăn chặn Satan sẽ có khả năng đặc biệt , có thể nhìn thấy được các linh hồn .Số phận của cả thế giớI sẽ được định đoạt bởI những hành động của ngườI đó vào đúng cái đêm Satan tỉnh giấc ." Nếu đúng theo lờI quyển sách này thì chính con sẽ là ngườI đảm nhận sứ mạng cao cả này , James ạ !

James nhìn vị mục sư rồI nói :

_Con ? TạI sao lạI là con mà ko phảI một ngườI nào khác ?

_TạI vì con có khả năng nhìn thấy linh hồn . Con có khả năng giống như trong quyển sách này nói đến .-Vị mục sư nói

_Nhưng ngoài khả năng đó ra con đâu có sức mạnh nào khác ? Con cũng là một con ngườI như bao ngườI khác . Làm sao con có thể lãnh nhiệm vụ đi ngăn chặn sự thức tỉnh của một con quỹ , mà là chúa của các loài quỹ nữa chứ ?

Lúc này vị cha sứ im lặng , ông ta cầm ly nứơc lên nhắm một hớp rồI ông nhìn James và nói :

_Ta ko biết . Ngoài chuyện ta biết con là ngườI ngăn chặn Satan tỉnh giấc ra thì ta hoàn toàn ko biết thêm gì cả . Cũng như những lờI trong quyển sách về ngày tận thế đó , số phận của loài ngườI sẽ được định đoạt trong tay con .

Lúc này James chỉ biết im lặng , anh ko thể ngờ nổI chính mình , anh thầm trách mình tạI sao lạI để cho vụ tai nạn ấy xảy ra để rồI có thể nhìn thấy được những linh hồn , Và điều càng tệ hạI hơn nữa là phảI đi ngăn chặn ngày tận thế . James lắc đầu ngán ngẩm , anh bắt đầu run sợ khi phảI tưởng tượng tớI cảnh đốI mặt vớI Thần chết . . Chỉ giấc mơ đêm qua thôi mà anh còn phải kinh sợ nữa chứ đừng nói chi đến chuyện đối mặt với nó . James ko chịu nỗi trước sự thật phũ phàng này và anh đã ôm đầu đứng dậy và bỏ chạy .

_James ! James ! Mày sao vậy ? đợi tao với -Cornor chào vị mục sư rồi chạy theo James.

_ Cầu chúa phù hộ cho con , James!

James chạy , chạy và chạy . Anh chạy mãi chạy mãi cho đến khi ko còn thở nổi nữa . Anh nằm lăn ra mặt đất và ngước nhìn lên trời . Anh muốn nói với mình rằng tất cả những lời nói của vị mục sư kia chỉ là sự đùa giỡn , chỉ là sự giả dối , và cả quyển sách kia nữa , chỉ là một quyển truyện mà thôi . Nhưng ko thể được , trong đầu James lúc này vẫn luôn hiện lên những hình ảnh của con quỹ dữ kia , những lời nói của vị mục sư cứ luẩn quẩn trong đầu của anh . Và anh lại đứng dậy và lại chạy . Chạy mãi chạy mãi và lại té xuống , rồi lại đứng lên và chạy nữa . James sợ mình sẽ chết , sợ mình ko đủ khả năng ngăn chặn ngày tận thế , sợ mình làm cho cả thế giới bị huỷ diệt .

_AAAAAAAAAAAAAa...... - James la lên

_Thần chết ! Mày là ai ? Mày ở đâu ? Tại sao mày lại ám ảnh tao ? - James la lên như một thằng điên

James chụp lấy một cành cây nằm ở dưới chân anh và quơ qua quơ lại như muốn xua đuổi một ai đó " Cút đi đồ ác quỹ , cút đi lũ linh hồn đáng ghét , cút đi những lời kinh thánh kia " James la lên như một thằng điên .Lúc này Cornor cũng vừa chạy tới và anh ta túm lấy áo James ..

_ James ! James ! bình tĩnh lại đi James ! Chẳng qua đó chỉ là lời nói của một ông cha thôi mà . Mày đâu cần phải tin vậy . Hãy coi những gì mày nghe được khi nãy như là nghe truyện đi .James ! James ! bình tĩnh lại đi ! - Cornor xốc mạnh cổ áo ghì James lại .

Hết phần VII , mời theo dõi phần VIII

Phần VIII : Đi tìm lời giải

_Tao .... Tao ....-James thở hỗn hễn .

_Tao ko muốn tin những điều vị mục sư ấy nói là sự thực . Nhưng tao ko thể , những gì quyển sách ấy mô tả về con quỹ ấy đều rất giống với lời kể của thằng Terry . Tao biết bây giờ mày nghĩ rằng thần kinh tao ko bình thường nhưng những gì tao nói với mày đều là sự thực . Tối qua tao đã ghé qua căn nhà hoang đó , căn nhà của thằng Terry .

Lúc này sự ngờ hoặc của cornor đã được hạ xuống , anh bắt đầu tin lời nói của James , nhưng anh ko hết nghi ngờ về những điều James nói .

_Tao biết rồi ! Hãy để cho số phận giải quyết chuyện sau này . Bây giờ mày hãy đi với tao về nhà . .-Cornor nói .

_Không ! tao sẽ quay lại vị cha sứ lúc nãy . Tao có vài điều cần hỏi ông ấy .-James gạt phăng cánh tay của Cornor đang nắm lấy cổ áo của anh .

_Tùy mày thôi .- Cornor xoa bóp bàn tay của mình

Cả hai cùng nhau trở lại nhà thờ . Vị mục sư vẫn ngồi đó với quyển sách nói về ngày tận thế được đặt trên bàn . James bước vào và anh ngồi xuống đối diện với vị mục sư . James hít một hơi thật sâu , anh nói :

_Thưa cha , có thể con chưa thể đối diện với sự thật , con cần có thêm một số lời khuyên để có thể chống chọi với cái ngày ấy -ngày tận thế . Cha có thể nói gì đó cho con biết ko ?

Vị mục sư trầm tư , ông gấp quyển sách này lại rồi nhìn James . Ông nói :

_Ước gì ta có thể giúp được gì cho con vào lúc này . Nhưng ta ko thể . Ta cũng chỉ là một con người bình thường . Và ta chỉ biết được điều này qua quyển sách cổ xưa này .Nhưng ta biết được một người có thể giúp được cho con vào lúc này ....

Vị mục sư lấy trong túi áo của ong ta ra một cây viết và một mẩu giấy . Ông ta nói :

_Đây là địa chỉ của một người bạn của ta , bà ấy là một phù thủy , con hãy theo địa chỉ này và tới đó mà hỏi . Còn nữa , bà ta rất khó tính , Bà ta ko quen gặp những người lạ đâu , đến đó nếu bà ta ko chịu gặp con thì con hãy nói là ta giới thiệu là bà ta sẽ gặp con thôi.

James cầm lấy mẫu giấy bỏ vào túi áo .Anh cám ơn vị mục sư rồi đứng lên cùng với Cornor ra về . .Lúc này trời đã xế chiều , cả hai đều đã mệt mỏi nhưng James vẫn muốn đi đến nhà bà phù thủy ấy . Cornor vì muốn chiều ý James nên miễng cưỡng lấy xe chở James đi . Theo địa chỉ của vị mục sư đưa cho , hai người đã đi đến nơi ở của bà phù thủy đó . Nhà bà ta ở một nơi thật hẻo lánh , cây cối um tùm , Cả hai tưởng chừng như đã đi lạc vô một khu rừng vậy . Lúc này cả hai người đã đứng trước cửa , James nhấn chuông ... dring dringggg... Từ trong nhà vọng ra lời nói " Ai đó ?"

_Chúng tôi có một số vấn đề cần hỏi bà , xin bà hãy mở cửa - James trả lời

_Đi đi , ta ko biết gì cả ! - Tiếng nói vọng ra

_Tôi đến đây theo sự chỉ dẫn của vị mục sư bạn của bà . - Cornor tiếp lời .

"Cạch " Tiếng mở khóa từ trong nhà vang ra . Trước mặt anh là một phụ nữ độ 40 tuổi . Bà ta cầm trong tay một khẩu Shortgun và đang chĩa về hướng hai người .

_ Có chuyện gì ? Các người là ai ?

James nói:

_Chúng tôi được vị mục sư giới thiệu . Chúng tôi cần sự giúp đỡ của bà !

_Vào nhà đi !- Bà phù thủy hạ khẩu súng xuống và mở cửa .

Cả 2 bước vào trong nhà . James nhìn thấy toàn những thứ kì hoặc trong nhà bà ta . Những vật dụng mà xưa nay anh chưa từng thấy .Đang lúc nhìn dáo dác căn nhà thì bà ta cất tiếng " Ngồi xuống đi ! Các người cần gì ?"

Hết phần VIII , mời theo dõi phần IX

Oh man dai qua de lan sau post tiep mong cac ban thong cam!

Title: Ngăn kéo số 14!

nguoim0yeu - February 16, 2005 07:15 AM (GMT)

HI!

Làm người trực đêm ở nhà xác thành phố thì cũng chẳng có gì đáng khoe, nhưng công việc này cho phép tôi vẫn đi học đầy đủ vào ban ngày và cũng có thể nghiên cứu thêm vào ban đêm bên cạnh những nhiệm vụ phải làm vốn không nặng nề gì.

Trong các ngăn kéo được đánh số và gắn thẻ, các xác chết trong đó sẽ chẳng bao giờ quấy rầy tôi trong khi tôi đang nặn óc đánh vật với các vấn đề tích phân. Tôi vẫn nghĩ thế.

Tối hôm đó, tôi tới đổi phiên cho Olaf Daly như thường lệ. Olaf là một lão già chết cứng với cái nghề này vì đã lớn tuổi và vì cái chân thọt, nên cả ngày lão chỉ mong cho tới lúc đổi phiên. Như mọi khi, lão ầm ừ một câu chào rồi tạm biệt cùng một lượt. Với cái chân thọt mà lão đi ra khỏi nhà xác coi bộ nhanh nhẹn ác!

Còn lại một mình trong gian phòng phía ngoài vắng lặng, tôi đặt bình thủy, chiếc radio và mấy cuốn sách lên bàn, rồi tôi lôi cuốn sổ trực to tổ bố lại gần xem qua một lượt.

Olaf đã ghi chép việc xuất nhập hàng ngày bằng nét chữ khẳng khiu của lão. Một ông chết đuối. Hai ông bà chết vì #oops#ng xe. Một gã ngủ say tới bỏ mạng khi nhà bốc cháy. Một chú đánh lộn bị đâm chết. Một phụ nữ bỏ xác trôi sông.

Công việc mỗi ngày của Olaf rất đều đặn. Cả tuần qua chẳng có gì đặc biệt đáng chú ý. Ngoại trừ cái con mụ tuần qua nằm ở ngăn số 14.

Con mụ ấy nghe đồn là phù thủy, mụ xưng là Phù thủy Endor đệ tứ, nhiều người tin mụ gớm. Vì mụ sống ở một khu nghèo nàn và thất học, kiếm ăn bằng nghề coi bói, lên đồng, đoán số đề, bán bùa ngãi ... nhưng dân láng giềng nói bà ta chưa làm gì bậy. Một đêm trời nóng nực, mụ leo lên mái nhà khu chung cư. Không hiểu do mụ ta trượt chân hay vì muốn bay lên mặt trăng nhưng thất bại, mà người ta thấy mụ nằm phơi xác trên mặt đường nhựa trước khu chung cư sáu tầng lầu đó, rồi được mang tới đây, đặt trong ngăn số 14. Mụ nằm trong ngăn đông lạnh đó bốn ngày thì có đứa con ở tận đâu đâu đó tới nhận xác. Với Olaf thì mụ ấy chưa hoàn toàn đi khỏi đây, lão già nói :

- tui thề là có cái mùi gì ở ngăn số 14 đó, giống như mùi lưu huỳnh.

Tôi có thấy cái gì đâu. Mũi tôi còn đầy nghẹt mùi của phòng thí nghiệm nơi tôi đã phải trầy trật để theo kịp chúng bạn.

Tôi dẹp cuốn sổ để đi tuần một vòng. Căn phòng kế cạnh thắp đèn sáng choang, nhưng lạnh tanh, thênh thang và không sinh khí. Nền phòng sạch bông, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Ðằng kia là cánh cửa lớn mở ra lối cho xe chở xác chạy vào, cạnh đó là cái bàn đá có chân bánh xe, mặt bàn dài thượt. May mắn mà lúc này nó trống, được lau chùi sạch sẽ chờ lúc được sử dụng tới. Cái máy lạnh phát ra tiếng rù rì trầm trầm, chú ý mới nghe thấy.

ở mé tay phải, giống như một tổ ong khổng lồ, là hàng hàng lớp lớp những ngăn kéo để chứa các xác chết trong khi chờ thân nhân đến nhận, hay sau cùng thì nhà nước bỏ tiền ra chôn làm phước.

Ngăn kéo nào có xác đều được gắn thẻ, như thẻ hành lý trong kho trên máy bay hay tàu thủy. Thẻ được móc vào tay cầm của ngăn kéo.

Tôi huýt sáo nho nhỏ, chỉ vì muốn tạo một âm thanh gì đó thôi, và bắt đầu kiểm tra những thẻ theo danh sách trong sổ mà tôi vừa xem qua và nhớ được.

Tới gần ngăn số 14, tôi chợt khịt mũi 'A! cái mùi lưu huỳnh của lão Olaf đây !', tôi lẩm bẩm.

Ði qua ngăn kéo ấy một bước thì tôi giật mình, ngoảnh đầu, rồi xoay cả người lại.

Olaf đâu có ghi xác nào trong ngăn 14, nhưng mà có thẻ gắn ở ngăn này. Tôi cúi người tới, đưa tay ra, huýr sáo không thành tiếng nữa. Tôi cầm tấm thẻ lật qua lật lại. Một lần, hai lần, rồi ba lần càng lúc càng nhanh.

Ðứng thẳng dậy, tôi gãi đầu một phát. Cả hai mặt thẻ đều trống trơn, chẳng ghi gì cả. Cha nội Olaf tuy già, nhưng đâu đến nỗi lẩm cẩm. Quên ghi tên người vào thẻ, lão chưa từng có vụ này bao giờ.

Rồi tôi nhếch mép cười. Lão già này muốn đùa đây, tôi đâu dè lão cũng khoái giỡn như thế. Tôi lại huýt sáo được thành tiếng, nghe có vẻ tỉnh táo lắm, nhưng không có gì hay ho.

Tôi nắm lấy tay cầm và kéo mạnh. Ngăn kéo vốn có bánh xe nên tuột ra cái rẹt. Tiếng huýt sáo của tôi chợt tắt ngúm.

Một con nhỏ đang nằm trong đó! Tóc vàng, coi trẻ măng, và đẹp nữa, mặc dù đã chết.

Tôi đứng nhìn cô ta mà nghe mấy ngón chân ngọ ngoạy trong đôi giày. Nét mặt cô thật dễ thương, làn da mịn màng như lụa. Ðôi mắt khép nhẹ như đang ngủ, bờ mi cong và dài, đen mướt. Cô mặc bộ đồng phục y tá. Món duy nhất cho tôi biết lai lịch chút ít của cô là tấm lắc dây chuyền ở cổ tay. Trên tấm lắc có khắc hai mẫu tự : Z.L.

Tôi vội vàng quay đi, chạy ra phòng ngoài. Vồ lấy cuốn sổ trực, tôi lật vội ra xem. Tôi không muốn nghi oan lão Olaf.

Tôi rà một lượt, ngớ người ra, rà lại lần nữa. Lật trang trước coi phần ghi chép hôm qua, và cả hôm kia nữa. Tuyệt nhiên không có ai được đưa vào ngăn 14 cả.

Tôi chu mỏ, nhưng huýt sáo không nổi, và bước tới cửa vào phòng lạnh. Mé trên cửa có hai khung kiếng nên tôi có thể nhìn vào trong mà không cần mở cửa. Ngăn kéo 14 bị lôi kéo ra vẫn còn nguyên ở đó, và cô Z.L. tóc vàng vẫn nằm chầng vầng một đống như cũ.

Tôi cẩn thận ngồi xuống ghế, rút khăn tay ra và lau trán. Hít một hơi dài, tôi nhấc phôn lên quay số của Olaf. Khi nghe tiếng chuông, tôi còn liếc lại cửa phòng lạnh.

Giọng mụ vợ Olaf nghe ngái ngủ :

- ồ, rất tiếc. Ông Olaf nhà tôi chưa về. - Rồi chợt giọng bà ta nghe tử tế hơn - Chờ chút, tôi nghe tiếng ông ấy mở cửa.

Giọng Olaf vang lên sau tiếng đằng hắng :

- Rồi, chuyện gì ?

- Tully Branson đây, bác Daly.

- Không có cái vụ trực thế cho you đi nhậu với bạn đâu à nghen !

- Không có đâu - tôi đáp - cháu chỉ muốn biết về cái cô trong ngăn 14.

- Không có ai trong ngăn 14 hết, Tully.

- Có mà, thưa bác. Một cô tóc vàng đàng hoàng. Trẻ và đẹp, chết uổng hết sức. Chắc bác nhớ ra hén, có điều bác quên ghi sổ nhập cho cô ấy.

Tôi nghe tiếng bà Daly hỏi chồng chuyện gì đó, rồi nghe ông ta nói với vợ :

- Chắc cái thằng Branson này đêm nay nó mang rượu vô đó uống quá!

- Không có, bác ơi - tôi cự liền - Cháu khoái nhậu, nhưng không có mang rượu vô đây à nghen! Chỉ có chuyện cô tóc vàng ở ngăn 14 bác quên ghi sổ thôi !

- Ðời nào tui lại quên chuyện đó được ?

- Có mà. Không tin bác ghé đây coi đi.

- tui sẽ tới, con ạ ! Sai sót này lớn lắm chứ chơi đâu.

Lão giộng ống nói xuống thiếu điều làm tôi thủng cả màng nhĩ. Còn tôi thì nhẹ nhàng đặt ống nói xuống, lấy bình thủy rót một ít cà phê ra, đốt một điếu thuốc, nhấp một ít cà phê, châm một điếu thuốc.

Nhấp miếng cà phê nữa, cất bình thủy vào chỗ của nó, thò tay lấy gói thuốc, lúc đó tôi mới nhìn thấy mình đã châm hai điếu bỏ trên gạt tàn. Tôi mếu miệng cười, duị tắt một điếu để dành đêm khuya.

Với bước chân khập khiễng, lão Olaf bước vào cứ như một con tàu đi trong giông bão. Ðáp lại ánh mắt trợn trừng của lão, tôi chỉ mỉm cười với tất cả sự chắc ăn mình có được, và mời lão vào phòng xác.

Lão đi qua cánh cửa, tôi theo sát nút. Ngăn 14 vẫn còn kéo lòi ra ngoài ở đó. Lão chẳng cần đi tới nơi. Nhìn một cái, lão quay lại liền :

- Branson - lão nói - tui mà còn trẻ là đập bể mặt you liền. you bắt một người già mệt nhọc nửa đêm tới một nơi hôi thối như thế này đó hả ? Vậy mà lâu nay tui cứ nghĩ you là thằng nhóc tử tế đó !

- Nhưng bác Daly ...

- Không có 'nhưng' con mẹ gì cả ! Cái vụ này tui sẽ báo cáo !

Tôi trợn mắt nhìn ngăn 14 như thằng khùng. Cô ta vẫn còn đó, thù lù một đống. Tóc vàng, xinh đẹp và chết cứng.

Olaf xô tôi qua một bên và bước đi. Tôi níu lấy tay lão. Tôi đúng là còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã mọc râu rồi. Tôi kêu lên :

- Bác Olaf. Bác thấy mà. Cháu biết bác thấy mà !

- Bỏ cái tay ra nghe chưa ! - lão quát - tui thấy rõ ràng là cái ngăn kéo trống trơn, y hệt cái đầu óc của you vậy.

Tôi cứ níu tay lão, không cho đi :

- Cháu không có chịu giỡn kiểu này đâu ...

- Thì tui cũng vậy - lão quát vào mặt tôi - Giỡn gì cà chớn !

- Thì bác coi kỹ cái ngăn đi, đừng giỡn nữa mà.

- Thì tui đã coi rồi. Không có gì hết ngoài một thằng nhóc láo lếu dám bày trò thối tha là bắt một người già phải nửa đêm tới đây !

Lão giật tay ra và bước nhanh ra ngoài. Ðến cửa, lão quay lại, dứ dứ ngón tay về phía tôi :

- Nè nhóc, tốt nhất là từ mai, you lo kiếm việc làm khác đi ! - và lão dông thẳng.

--------------------------------------------------------------------------------

sesshou-maru

<font color='blue'>Chương 2:</font>

Tôi bước theo tới phòng ngoài rồi quay lại. Nhìn qua khung kính vào phòng xác, tôi lại rên lên khốn khổ. Cô nàng Z.L. vẫn nằm chình ình trong ngăn kéo 14.

- Ðàng hoàng coi ! - tôi lầm thầm với cô ta - Tôi nhắm mắt rồi mở ra là cô phải biến mất à nghen!

Tôi nhắm mắt, rồi mở ra. Vẫn y nguyên !

Tôi bước tới bàn rồi sụm xuống, nhưng cũng chẳng được lâu. Có tiếng chuông kêu ở cửa nhận xác, làm tôi muốn nhảy nhổm rồi vội vàng chạy qua phòng xác ra cửa.

Smith và Macklin mở toang cửa xe chở xác, lôi một băng ca đặt một ông già ăn mặc tả tơi ra và đem vào đặt trên bàn đá.

- Thằng chả lao ngay vào đầu xe tải. - Smith nói.

- Không giấy tờ gì hết - Macklin tiếp - cứ ghi là John Doe.

- Tèm lem quá hả, Branson ? - Smith nói trong khi tôi phủ tấm khăn lên xác chết, Smith rất khoái chọc tôi vì biết tôi yếu bao tử.

- Phải à, - tôi liếm môi - còn đỡ hơn con nhỏ kia.

- Nhỏ nào ?

- Thì con nhỏ trong ngăn 14 chớ đâu ?

Smith và Macklin nhìn lại ngăn kéo 14 nằm sau lưng tôi rồi hai ông nhìn nhau.

- Tully - Macklin nói - Hôm nay có bệnh không đó ?

- Bệnh gì đâu ? - tôi nghe mồ hôi trên trán muốn đóng băng lại.

- Có mất ngủ hông ? Có gặp ác mộng hông ?

- Ðâu có. - tôi đáp - Nhưng con nhỏ tóc vàng ở ngăn 14 ... Nếu không phải mấy ông đưa tới thì chắc hai cha Collins với Snavely làm ca ban ngày có thể cho tôi biết rõ hơn.

Cả hai ông như dội ra, rồi Smith bật cười phá tan sự im lặng :

- Người đẹp tóc vàng ngăn 14, ngăn của con mẹ phù thủy bữa trước ... Hay lắm, Branson ... tui hiểu rồi !

Macklin ngơ ngác nhìn bạn :

- Tức là sao ?

- Tức là - Smith đã ngớt cười - thằng quỷ Tully này ở đây một mình buồn quá nên bày chuyện xí gạt mình chơi đó mà, phải không, Tully ?

Vậy là hai cha nội này cũng không nhìn thấy cô bé luôn. Nếu tôi cứ khẳng định hoài, chỉ tổ cho hai cha nội cười thôi, nên tôi cũng ráng cất lên tiếng cười hô hố.

- Ðừng để xác thiếu lạnh nghe chưa ? - Smith thúc cùi chỏ vào sườn tôi, cười khành khạch rồi đi ra. Macklin nhìn tôi ngơ ngác rồi đi theo.

Cửa đóng lại là tôi rầu thúi ruột. Lần đầu tiên trong đời, cảm giác chỉ có một mình trong nhà xác làm bao tử tôi teo còn một cục nhăn nhúm. Tôi đi vòng qua ngăn 14 cứ như đang đi trên một chiếc cầu bằng thủy tinh bắc qua một bờ vực.

- Ði đi mà - tôi thì thầm với Z.L. - Cô đâu phải xác chết. Chỉ là một hình ảnh riêng một mình tôi thấy. Nên làm ơn biến đi giùm !

Lời nói của tôi chẳng hiệu quả gì, mà chỉ làm tôi hoảng thêm khi thấy mình lầm bầm nói chuyện với một thây ma.

Trở lại bàn, tôi ngồi run rẩy một lát rồi chợt nghĩ ra. Có thể tất cả Olaf, Smith và Macklin đã thông đồng với nhau, có lẽ hai tay chở xác làm ca ban ngày đã mang cô Z.L. này tới, rồi cả ba toa rập để nhát ma tôi chơi.

Cảm thấy an tâm hơn, tôi lấy điện thoại gọi cho Judd Lawrence. Judd là bạn của bố tôi, hiện làm cảnh sát điều tra ở đây. Chú ấy lúc nào cũng thiện cảm với tôi, và cũng chính là người giới thiệu cho tôi chỗ làm này.

Chú ấy chưa về, ca trực của chú ấy tới 11 giờ mới xong. Tôi gọi lại sở cảnh sát và gặp được chú.

- Chào chú Lawrence. Tully Branson đây !

- Có gì không, Tully ?

- Cháu có chuyện, chú ơi.

- Nói đi - chú ấy đáp ngay.

- à ... sổ sách đằng cháu hình như hơi lộn xộn ... Có một cô gái ở đây, tóc vàng, làm y tá, tên tắt là Z.L.

- Cháu phải gọi ông Olaf Daly mà hỏi chứ !

- Phải, nhưng làm sao tìm ông ấy được sau giờ làm việc, ông ấy luôn la cà quán xá. Giờ này mà gọi được ông ấy thì ông cũng nổi sùng lên cho mà xem.

- Ðúng rồi - chú Judd bật cười - Chi tiết về cô gái chỉ có thế thôi hả ?

- Vâng. Cô ta có vẻ tử tế lắm. Kiểu người như vậy chắc sẽ chết bình thường và quàn tại nhà chứ đâu có bỏ trong nhà xác thế này.

- ý cháu muốn nói là chết mờ ám ? - Judd hỏi.

- Cháu không rõ. Nhưng có lẽ chết trong tình huống đáng nghi.

- OK, Tully. Ðể chú kiểm tra lại xem.

- Cháu làm phiền chú quá.

- Phiền gì. Chỉ cần phôn đi hỏi vài nơi là xong.

- Cám ơn chú nhiều, chú Lawrence.

Gác máy, và trong khi chờ chú Judd gọi lại, tôi mò tới cửa phòng xác dòm vào để thấy cô ta vẫn còn nằm đó.

Quả thực cô vẫn còn đó. Tôi rầu rĩ trở lại bàn. Rồi điện thoại reo.

- Nhà xác thành phố đây. - Tôi vội vàng nói vào ống nói.

- Judd đây, Tully. Phòng điều tra án mạng không có tên đó. Suốt 24 giờ qua, không có cô nào tên Z.L., tóc vàng, bị giết cả.

- Ô ! - tôi kêu lên thất vọng.

- Chú kiểm tra danh sách y tá thành phố - chú Judd tiếp - Có một cô y như cháu tả, tên là Zella Langtry, y tá mới ra trường, nhà số 711 đường Eastland, làm ở bệnh viện thành phố. Nếu cô ta gặp chuyện gì thì điều đó đang xảy ra, vì cô vừa hết ca trực tối nay.

Những điều nghe được đó, cùng với hình ảnh cô bé trong ngăn 14 bỗng làm tôi nghĩ ra một điều và thấy rởn tóc gáy.

- Chú Lawrence, cháu chợt sợ rằng cô Zella sắp gặp chuyện chẳng lành.

- Cháu muốn nói gì vậy ?

- Bởi vì ... bữa trước ... bà phù thủy Endore đệ tứ có nằm ở đây ... Bà ta rất ...

- Cháu nói chuyện nhảm nhí gì đó - giọng chú gay gắt - Bộ cháu uống rượu say rồi hả ?

- Dạ không - tôi vội đáp.

- Còn gì không ?

- Dạ, không ... Cám ơn chú.

Hai mươi phút sau, chiếc xe cà khổ của tôi đậu lại trên đường Eastland, đi bộ một đoạn là tôi tìm được số nhà cô ta. Ðó là một ngôi nhà nhỏ, quét vôi trắng, trông khiêm tốn với mảnh sân tí tẹo phía trước. Cả khu nhà đã tối đen, yên ngủ.

Tôi đứng đó mấy phút và cảm thấy mình ngố ơi là ngố thì nghe tiếng máy xe ở đầu đường. Ngoảnh ra thì thấy chiếc xe buýt đang nặng nề rời bến ở ngã tư đằng kia.

Ðứng khuất vào bóng cây ven đường, tôi nhận ra bóng một cô gái vừa rời xe buýt và đi bộ về phía tôi, nhưng cô không phải người duy nhất xuống xe ở bến này. Ðằng sau cô có một bóng người cao và to con. Thấy cảnh đó, tôi muốn nghẹn thở luôn.

Cô chợt nhận ra có người theo mình và cô rảo bước. Người đàn ông cũng rảo theo. Cô ngoảnh lại nhìn và bước vội hơn, gần như chạy.

Tiếng giày đàn ông trên mặt đường nghe mồn một. Tiếng la của cô gái nghẹn lại khi gã ta đuổi kịp và quàng tay siết cổ cô.

Hai người giằng co với nhau, đôi chân cô gái đá loạn xạ. Từ chỗ nấp, tôi vụt xông ra, chẳng còn biết sợ là gì.

Gã kia nghe tiếng chân tôi, gã quay lại, buông cô gái ra thì tôi lao người bừa vào hông gã.

Gã lên mạnh gối một cái, trúng ngay cằm tôi. Tôi té ngồi xuống đường. Gã liền quay người bỏ chạy. Có đôi bàn tay dịu dàng đỡ tôi dậy và tôi nhìn rõ được đôi mắt của Zella Langtry lần đầu. Ðôi mắt đẹp, mơ huyền và long lanh trong bóng đêm.

- Cô có sao không ? - tôi hỏi, hơi thở còn hổn hển.

- Cám ơn, tôi không sao. Còn anh ?

- Bây giờ thì ổn rồi - tôi đáp.

- Thật là may anh lại có mặt kịp thời - cô ta đã bình tĩnh lại.

- ừ ... tôi ...? tình cờ đi ngang qua đây. Ðể tôi đưa cô tới nhà cho chắc ăn. Khỏi báo cảnh sát vụ này làm chi. Có thấy được mặt mũi tên kia đâu ?

- Tôi đang về nhà. Nhà tôi ngay đằng kia.

- Chúng tôi đi bên nhau, cô xưng tên mình là Zella, và tôi cho cô biết tôi là Tully. Ðến trước cửa nhà, hai đứa tôi nhìn nhau. Tôi hỏi tôi có thể gọi điện cho cô không, thì cô ấy rất hoan hỉ.

Ðợi cô ấy vào hẳn trong nhà, tôi mới thả bộ về chỗ đậu xe, vừa đi vừa huýt sáo.

Về đến nhà xác, tôi đi thẳng vào phòng xác. Nếu lý thuyết của tôi đúng, thì hình ảnh của Zella Langtry trong ngăn 14 sẽ không còn nữa, bây giờ cô đã được cứu thoát chết.

Kéo ngăn số 14 ra, tôi đực mặt đứng nhìn vào đó. Lý thuyết của tôi đến lúc này, đã hoàn toàn đúng. Hình ảnh của Zella Langtry không còn đó nữa.

Nhưng thay vào đấy là một cô nàng tóc đỏ hung, cũng xinh đẹp không kém!

THE END!

nguoim0yeu - February 16, 2005 06:49 AM (GMT)

Co thật 100%

Tôi là người rất lỳ lợm, rất thích nghe chuyện ma và tôi củng rất muốn có một lần gặo ma để biết ma là thế nào ,và sự mong muốn của tôi đã trờ thành hiện thực . quê tôi ở một vùng quê nhỏ bé và hẻo lánh ở bình thuận , vùng đườc mệnh danh là vùng đất của thế giới bên kia , là nơi thường xuyên xảy ra sự gặp gỡ của những thành viên giữa hai thế giới. tôi là người sống ở đó từ nhỏ nên ma quỷ củng củng không có gì đáng sợ đối với tôi. Tôi đã được nghe mấy đứa bạn cùng trang lứa kể về sự gặp gỡ của chúng với người từ thế giới bên kia , không biết tụi nó có phô trương không mà tôi nghe rất khủng khiếp nên tôi không mấy gì tin vào lời bọn chúng. rồi vào một đêm nọ khi tôi và nhóm bạn đi chơi về lúc đó khoảng 11h30 tối , chúng tôi vẫn chưa chịu về nhà ngủ ,vì là nghỉ hè nên chúng tôi được đi chơi thoả thích. Tôi và tụi nó ngồi tại một ngã ba đường nơi mà thường sảy ra những vụ tai nạn giao thông khóc liệt , có những vụ tai nạn giao thông làm chết đến 5 , 6 người và mùi tanh của máu đến cả một hai tuần sau mới hết. Tụi tôi ngồi nói chuyện một lúc thì có mấy đứa cảm thấy buồn ngủ và bỏ về, đến khoảng 12h15 thì chỉ còn lại tôi và một đứa bạn khác nó tên là Thân nó củng là một thằng lỳ lợm không kém gì tôi, nhà nó ở sát nhà tôi nên tôi và nó rất thân nhau và đi đâu chơi thì chúng tôi vẫn đi với nhau. Lúc đó tôi và nó ngồi nói chuyện về mấy nhỏ con gái mà chúng tôi sẽ định cua , đang nói chuyện thì tôi cảm thấy như có ai đang lắng nghe chúng tôi , và cảm thấy lành lạnh mà lúc đó là mùa hè trời đất rất nóng nên tôi hỏi thằng Thân , Ê ! mày có nghe lạnh không ? Củng nghe hơi lạnh_ thằng Thân trả lời. nó lại hỏi tôi Có lúc nào chúng mình gặp ma không? mới nghe câu hỏi của nó tôi cảm thấy hơi sợ , nhưng tôi chưa bao giờ gặp ma nên tôi củng muốn gặp một lần cho biết. nhưng sao lại lúc này chứ? Nhưng rồi thì tôi và nó củng quên chuyện ma quỷ đi ,vì chúng tôi đang rất tập trung vào chuyện những đứa con gái xóm trên. rồi từ xa tôi thấy một nhóm người đi tới độ ba bốn người gì đó , tôi nói với thằng Thân mấy đứa nào sao chịu khó đi chơi nhỉ? Khuya vậy rồi thì con chơi với ai? Đâu _nó hỏi. tôi nói đằng kia kìa, nói nhìn lại nhưng nó nói có thấy gì đâu. Nó hỏi tôi ,mày buồn ngủ hả? không tụi nó đang đi tới chổ mình kìa. Nó quay lại nhìn và bây giờ thì nó củng thấy , Ê mấy nhỏ nào mà dám đi chơi về khuya vậy mày?_ thằng Thân hỏi tôi. Tôi nói , sao tao biết được nó tới đây thì biết là ai mà. Lúc đó mấy người đó cách chúng tôi cở vài chục mét, nhưng sao mấy người đó không đi nữa mà dừng lại. Thân nói với tôi tới chổ họ xem ai mày, ừh ! . tôi và nó đi tới gần chổ đó thì không thấy ai nữa, tôi hỏi nó có phải ma không mày? ừh chắc vậy_Thân trả lời. tôi và thân quay mặt lại thì thấy mấy người đó đang đi ở chổ mình ngồi hồi nảy, tôi nói họ kìa mình đi theo họ xem sao. Tôi và Thân đi nhanh đến chổ bọn họ nhưng không thể nào đuổi kịp họ, đi được một khoảng đến một cánh đồng nhỏ thì bọn họ chỉ còn một người, lúc đó tôi và Thân chạy nhanh đến chổ đó thì người đó dừng lại và nói không được đến đây. Tôi và Thân đứng ngay sau lưng người ấy , tôi đã kịp nhận ra người đó thật đáng sợ, nếu một mình tôi chắc tôi chết mất. người đó mặc một chiếc dài áo trắng , mái tóc đen mượt và dài đến lưng quần, đi hổng mặt đất khoảng 30cm... tôi không thể nhìn thấy mặt người đó, vì người đó chắc chưa sẳn sàng cho chúng tôi thấy mặt . sau khi nghe câu hỏi của người con gái đó tôi hỏi lại tại sao? Vì các người không thể vào nhà chúng tôi được , nhà tôi ở xa lắm các ngươi đừng đi theo nữa. lúc đó người tôi run lập cập , tôi không dám nói gì thêm nữa, lúc đó thằng Thân hỏi nhà cô ở đâu mà xa? Nhà tôi ở trong kia kìa , hai đứa tôi nhìn theo tay của người con gái đó, thì ra đó chính là những ngôi mộ mà cây cối đã che phủ um tùm. Sao cô lại ra đây? Tôi hỏi . chúng tôi đi kiếm thức ăn cho mẹ tôi đang bị bệnh ở nhà. cô gái nói :tôi phải về rồi ngày mai các người có thể vào nhà tôi chơi , nói song thì một làn gió nhẹ bay qua cô gái củng biến mất.

Tôi và thằng Thân quay về, đến nhà mà tôi vẫn còn sợ. sáng mai tôi gặp Thân và hỏi: mày dám vào nhứng ngôi mộ kia không? sợ gì mà không vaò. tối nay chúng mình vào nha_thân nói với tôi. Tôi gật đầu. đến tối nhóm bạn tụi tôi đi chơi về thì tôi với thằng Thân vào nhà lấy mấy cây nhang và ít trái cây mà chúng tôi đã chuẩn bị sẳn. tôi và nó đi đến chổ gặp người con gái ngày hôm qua thì có một làn gió lạnh thổi qua, tự dưng tôi rất sợ và cảm thấy hình như có ai đi theo chúng tôi. Thằng Thân củng cảm thấy vậy, nó liền nói :có phải cô ra đón chúng tôi không? Không thấy gì, đi được một khoảng tì nó hỏi lại. lần này sau khi vừa dứt lời thì trước mặt hiện ra một bóng trắng dẫn đường cho chúng tôi. Chúng tôi cứ theo bóng trắng đó đi đến chổ một ngôi mộ nhỏ, thì bóng trắng đó lại biến mất. tôi nghỉ đây chắc là mộ của cô gái đó nên chúng tôi đằt trái cây ra và thắp nhang tôi củng không quên thắp cho những ngôi mộ gần đó. Sau khi thắp song tôi và Thân định về thì cô gái đó lại hiện ra ngồi một bên ngôi mộ , chúng tôi làm liều ngồi suống đất nhưng cách cô ấy khoảng 6m hay 7m .nhưng tôi có thể thấy rõ đó là một cô gái rất thuỳ mị, và củng dễ nhìn ...không như những con ma mà tôi được nghe kể. một lúc sau thằng Thân hỏi: nhà cô ở đây àh? Cô gái gật đầu, nó hỏi tiếp: sao cô lại ở đây? người ta cho tôi ở đây thì tôi ở đây, cô gái noi tiếp :nhà tôi ở một nơi rất xa đây, tôi và mẹ tôi và em gái tôi vào đây để sinh sống , nhưng chúng tôi lại không thể về nhà được , vì năm ngoái một người đã buộc chúng tôi ở đây . nói đến đó thì tôi nhớ lại ngày 23/6 năm trước ở đây xảy ra một vụ tai nạn giao thông làm chết 7 người và nhiều người phải đi cấp cứu , đó là vụ tai nạn lớn nhất trong năm , vì một nguyên nhân nhỏ đó là chiếc xe tải chở gạch ngói đang đi trên đường bổng nhiên nổ lốp và đâm sầm vào chiếc xê khách chạy đối diện làm hai tài xế và 3 người khách đều chết tại chổ và nhiều người đi cấp cứu , trên đường đi lại có hai người nữa chết .không biết vì số mệnh hay sao mà 3 mẹ con người con gái đều nằm lại ở đây, những cuộc điện tín bắt đầu gọi khắp nơi để tìm thân nhân , nhưng không thể nào tìm thấy thân nhân của 3 người này nên buộc lòng chính quyền phải chôn ở đây. Cô gái nói tiếp lúc đó tôi chỉ mới 19 tuổi em gái tôi 17 tuổi, vậy em gái cô đâu ?_tôi hỏi . kia là em gái tôi , và mẹ tôi chúng tôi ở đây không có gì để ăn nên mẹ tôi bị bệnh , tôi và em gái tôi phải đi kiếm thức ăn cho mẹ tôi , tôi nói với người con gái đó : cô yên tâm chúng tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con cô, chúng tôi sẽ làm bất cứ gì cho mẹ con cô nếu chúng tôi có thể . một lời cảm ơn từ người con gái đó, rồi chúng tôi im lặng một hồi thì người con gái đó nói hai người hãy về đi , tôi rất cám ơn hai người đã vào thăm chúng tôi ...nói song cô gái biến mất sau một làn gió nhẹ. Lúc đó đã gần 2h sáng rồi, tôi và thằng Thân ra về. về đến nhà lên giường ngủ mà tôi vẫn còn suy nghỉ tại sao lại có bi kịch như vậy trên đời chứ, và tôi rút ra được một điều là không phải ma quỷ là đáng sợ hoàn toàn , và con người củng vậy có kẻ xấu người tốt... rồi tôi chìm vào giấc ngủ. sáng hôm sau 8h30 tôi mới thức dậy đang ăn sáng thì thằng Thân sang va đem theo cây cuốc, nó nói sẽ đi vào những ngôi mộ kia làm vệ sinh ,sau khi ăn sáng song hai chúng tôi đem theo ít nhang rồi vào làm cỏ cho những ngôi mộ đó từ đó chúng tôi không bao giò gặp lại cô gái kia nữa.và cứ mỗt năm cứ vào ngày 23/6 thì chúng tôi lại đem trái cây nhang đèn vào thắp và làm cỏ cho những ngôi mộ đó. Cho đến nay chúng tôi vẫn thường xuyên vào làm vệ sinh những ngôi mộ đó, tôi đã là một sinh viên đang học ở tphcm nhưng mỗi lần về quê thì tôi cùng ban bè vào thăm những ngôi mộ đó. Sau hai tháng tôi không về quê, bây giờ về lại thì tôi nghe bạn tôi nói trong một dự án của nhà nước đã dời những ngôi mộ đó vào nghĩa trang, nhưng chúng tôi không biết là nghĩa trang nào nên chúng tôi không thể viếng thăm được, và tôi nghỉ bây giờ họ chắc củng được an nghỉ ở một nơi tốt rồi , củng không cần đến chúng tôi nữa. và từ đó đến nay tôi không bao giờ gặp lại cô gái ma đó nữa. đó là một kỷ niệm lần đầu tiên gặp ma của tôi, đến nay thì tôi củng không gặp ma lần nào nữa, chắc là để tồn tại trong đầu tôi một điều là ma củng như nguời có kẻ xấu kẻ tốt. nhưng tôi vẫn muốn gặp ma để tìm hiểu thêm về thế giới bên kia nữa . bạn có muốn như vậy không?...................... HẾT!(cám ơn đã đọc)

COPIED FROM TRONHOC

Hosted for fre

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro