Omega End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này, Tsukishima, không sao chứ?" Kageyama chạy chậm đuổi theo Tsukishima, ánh mắt không ngừng đánh giá anh, thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt trong lòng không khỏi có chút gấp gáp.

Tuy rằng quan hệ của họ chỉ ở mức tàm tạm nhưng dù gì đối phương cũng là tay chắn giữa quan trọng của đội, nếu như vắng mất anh thì đội hình Karasuno sẽ yếu hơn hẳn.

Nhưng ngoài ý muốn là Tsukishima lại không châm chọc những câu làm cậu tức giận như thường, anh vẫn cứ đi thẳng, sự trầm mặc thường ngày trong mắt Kageyama trở thành bằng chứng cho việc Tsukishima bệnh rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức không muốn nói chuyện.

Nhưng khi đến phòng y tế Kageyama liền phát hiện hôm nay có vẻ không phải ngày may mắn của cậu, bởi vì trong phòng không có một ai, chỉ có mảnh giấy trên bàn làm việc có ghi chữ hôm nay bác sĩ có việc xin nghỉ.

Kageyama bực dọc gãi đầu, quay người hỏi Tsukishima, "Nè, cậu khó chịu ở đâu? Không có bác sĩ không khám bệnh cho cậu được." Cậu vừa lo lắng sức khỏe của Tsukishima vừa băng khoăn trận đấu sắp tới, hai cảm giác xung đột làm cậu bắt đầu bức bối.

"Kageyama, cậu là Omega đúng không?" Tsukishima đột nhiên mở miệng.

Đôi mắt Kageyama trợn tròn, phòng bị lùi về sau một bước, cậu ngẩn đầu cảnh giác nhìn thiếu niên cao hơn, không nói một lời.

Tsukishima thấy vậy khóe miệng cong lên, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn không thấu suy nghĩ, anh bước đến hai bước ép Kageyama lùi đến góc bàn, cậu thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã xuống.

"Tsukishima, cậu muốn nói gì." Kageyama chống bàn nghiếng răng nặn ra vài chữ, khuông mặt hơi vặn vẹo.

Kageyama là Omega, đây là số mệnh của cậu kể từ khi sinh ra, cậu biết một Omega trên sân thể thao đại biểu cho điều gì: Người đời thường có định kiến, những ánh mắt kì dị, những lời gièm pha lộ liễu, cũng vì vậy Kageyama luôn che giấu sự thật này.

Thực ra cậu cũng biết Karasuno sẽ không vì điều này xem nhẹ cậu, nhưng cậu không muốn, bởi vì một khi nói ra cũng đồng nghĩa với để lộ điểm yếu của mình trước mặt người khác, chỉ cần nghĩ thôi cậu cũng thấy khó chịu.

Cậu chỉ yêu thích bóng chuyền thôi mà, cậu chỉ muốn được bước lâu hơn trên con đường này thôi mà.

Nhưng tại sao lại bị đúng tên này phát hiện, Kageyama tức giận nghĩ, đối với cậu việc bị Tsukishima phát hiện là điều tệ hại nhất, tại sao không phải Hinata, tại sao không phải Ashahi-san, không phải Daichi-san cho dù là Oikawa-san cũng tốt hơn rất nhiều.

Tại sao lại là Tsukishima.

"Tôi nói này, cậu hiểu lầm gì rồi đúng không?" Tsukishima nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Kageyama, anh cắt đứt suy nghĩ của cậu.

"....." Kageyama vẫn trừng trừng hung dữ nhìn đối phương.

Tsukishima thở dài, mỗi lần đối mặt với tên đơn bào này anh đều có một cảm giác vô lực.

"Kageyama-kun, tôi không muốn đánh giá về vấn đề cậu là Omega như thế nào, nhưng dù gì tôi cũng là đồng đội của cậu, cậu có cần bày ra vẻ mặt đáng sợ như vậy không." Tsukishima lùi về sau để cho hai người có một khoản cách.

Kageyama hít thở sâu, cảm thấy không khí xung quanh không còn khó chịu như trước.

"Kageyama, cậu đang phát tình." Chưa kịp đợi cậu hoàn toàn bình tĩnh Tsukishima đã mở miệng.

"Hả?" Kageyama ngơ ngác, tên này đang nói gì vậy。

Tsukishima thấy vậy liền lộ ra biểu cảm 'quả nhiên' "Tôi nói, Ou-sama này, dù gì cậu cũng là một Omega chẳng lẽ ba mẹ cậu không nói với cậu kỳ phát tình là gì à?"

Kageyama cau mày suy nghĩ, hình như có nói qua cái gì đó, gì vậy nhỉ...

"Thuốc ức chế cậu có uống không vậy?" Tsukishima ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, bởi vì lần này quá ào ạt làm anh nhất thời có chút hoảng hốt.

Hương thơm ngọt nị lại len lỏi một tia thanh khiết như dựa theo sở thích của anh mà sinh ra.

Chuyện không ổn tí nào.

"Có uống, nhưng dạo này cứ thấy cơ thể lạ lạ, chẳng lẽ là kỳ ..kỳ phát tình mà cậu nói?" Kageyama vô cùng xấu hổ không thể thẳng thắng đối mặt với hai chữ phát tình kia.

Tsukishima cố gắn điều chỉnh hô hấp rồi nói, "Nói chung tình hình trước mắt của cậu là kỳ phát tình đầu tiên, mà cậu là một Omega lại không hề có chút ý thức nào, chẳng lẽ cậu không biết nếu như trong trận đấu mà gặp phải chuyện này sẽ tạo thành hậu quả như nào à?"

Trong sân thể thao mà gặp phải một Omega trong kỳ phát tình, cảnh tưởng đó không thể nào tưởng tượng nổi.

Kageyama ủ rủ vò đầu, cậu không thể phản bác lời của Tsukishima, nếu lời Tsukishima vừa nói thật sự xảy ra cậu sẽ không bao giờ được bước chân vào sân bóng nữa.

"Vậy sao giờ, còn trận đấu nữa" Kageyama gầm nhẹ, cậu yêu thích bóng chuyền, nếu như không thể chơi bóng cậu phải làm sao đây.

Theo tâm trạng bất ổn của Kageyama mà mùi hương trở nên nồng hơn, bỗng chốc xâm chiếm toàn bộ phòng y tế.

Tsukishima vô thức nuốt nước bọt, tầm mắt cũng bắt đầu mất tiêu cự, bản năng của một alpha làm anh tiến đến gần Kageyama, anh chống hai tay lên bàn nhốt cậu lại, chiều cao ưu thế làm cảnh tượng trông có vẻ như Tsukishima đang ôm ấy Kageyama.

"Tsukishima!" Kageyama chống cự kịch liệt, cậu muốn thoát khỏi tình trạng này nhưng bản năng cậu lại chiếm phần hơn, đối mặt với một alpha có pheromone mạnh mẽ, Omega chỉ có thể thuận theo.

Chân Kageyama bắt đầu mềm nhũn, cơ thể mất điểm tựa dần tuột xuống, Tsukishima ôm lấy eo cậu, cơ thể hai người dán chặt vào nhau. Khoảnh khắc đó Kageyama cảm thấy mình ngưng thở. Cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với bất cứ Alpha nào, pheromone của đối phương mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ khoan mũi, đánh tan lý trí của cậu từng chút một. Suy nghĩ của Kageyama loạn cào cào, ý niệm duy nhất còn rõ ràng là mong muốn lại gần đối phương hơn, muốn được ôm láy, muốn được vuốt ve, muốn được lấp đầy...


Không, Không được.

Đối phương là Tsukishima.

Nhưng tia lý trí nhỏ bé đó hoàn toàn sụp đổ khi Tsukishima liếm mút cần cổ cậu, đôi tay cậu run rẫy vươn ra, mềm nhũn ôm lấy thiếu niên trước mặt.

Tsukishima bỏ ra một giây suy nghĩ tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy sau đó liền vội vã đẩy ngã Kageyama lên giường bệnh của phòng y tế, cơ thể cậu như mất đi ý thức hoàn toàn tùy ý Tsukishima bày bố, đôi mắt xanh đẫm  ngập tràn sự thúc giục, đôi môi vô thức hé mở để lộ chiếc lưỡi thấp thoáng bên trong, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm khắc hàng ngày của Kageyama, ngược lại càng hấp dẫn người ta hơn.

"Chết tiệt." Hơi thở Tsukishima càng thêm hỗn loạn, anh ảo não vì mình dễ dàng bị cuốn theo sự mời gọi của đối phương nhưng trong tiềm thức anh lại cảm giác người đó chính xác là Kageyama.

Anh thô lỗ kéo áo Kageyama lên tận đầu, lộ ra da thịt bên dưới, phần da ít khi ra nắng có màu trắng nõn, nổi bật lên hai viên anh đào rực rỡ, Tsukishima ngậm lấy không chút do dự.

Cả người Kageyama run rẩy, vô thức phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, đầu lưỡi Tsukishima liếm mút nơi đó, cảm giác kích thích này cậu chưa từng trải nghiệm, chỉ cảm giác nơi nào đó phía dưới dần ướt đẫm, vừa tê dại vừa mềm nhũn kêu gào muốn được xỏ xuyên.

"Ts..Tsukishima...ah...đừng...đừng liếm nữa...." Tiếng nói của Kageyama vừa ngọt vừa nị, lời nói chống cự nhưng không mang theo chút khí thế nào ngược lại còn có vẻ như đang mời gọi.

Cổ họng Tsukishima căng thẳng, anh ngẩng đầu nhìn Kageyama, anh ngồi dậy cởi áo trên ra quăng sang một bên rồi tiếp tục cuối xuống, thân thể hai người dán chặt lấy nhau không chút khoảng cách, Pheromone của Kageyama càng ngày càng nồng làm Tsukishima cảm giác cả không khí đều bắt đầu dính nhớp.

Như vậy không ổn, Tsukishima mơ hồ nghĩ, sau đó còn có trận đấu, mà tạo kết trong kỳ phát tình yêu cầu hơn ba ngày, nên không thể làm ở đây, không phải bây giờ.

Tsukishima hít một hơi thật sâu, muốn bản thân bình tĩnh lại, nào biết anh vừa rời đi một chút Kageyama liền quấn lên, Tsukishima nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt xanh thẫm của Kageyama, tràn ngập trong đó xen lẫn dục vọng và ý muốn chiếm hữu, như một con dã thú khát vọng được giao phối.

"Tsukishima...Tsukishima..." Kageyama trầm giọng ngâm nga tên của đối phương, phía dưới của cậu đã sớm dựng lên, bên trong ướt đẫm một mảnh, thậm chí có thể thấy được phần vải quần in dấu nước.

Mà Tsukishima cũng không tốt hơn bao nhiêu, đôi mắt anh nhuốm đầy tơ máu, hai tay nắm chặt nổi gân xanh, không thể điểu khiển bản thân rời khỏi thân thể mềm mại phía dưới.

Tsukishima nhắm chặt mắt như đang thực hiện quyết định gì đó, đến lúc mở mắt anh không chút do dự đè thẳng Kageyama nằm lên giường, cắn thẳng vào tuyến thể trên chiếc cổ thon dài của đối phương.

Đôi tay Kageyama đang ôm Tsukishima bỗng siết chặt, miệng phát ra tiếng rên rỉ như vui sướng lại như thống khổ, một tay khác của Tsukishima luồn vào bên trong quần cậu, nắm lấy nới cương cứng kia bắt đầu xoa nắn, Kageyama bị khoái cảm kích thích suýt ngất, rất nhanh liền bắn ra.

Sau cổ truyền đến từng trận đau đớn, Kageyama nhìn chăm chăm một mảnh hư không, cậu cảm thấy cơ thể mệt mỏi như vừa mới đấu xong một trận đấu dài.

Tsukishima chống tay dậy, từ trên nhìn xuống khuôn mặt sau cơn kích tình của Kageyama, Kageyama của hiện tại mang theo một hương vị sắc tình vô cùng hấp dẫn.

"Kageyama." Tsukishima vẫn nhìn cậu, thẳng đến dục vọng trong anh dần bình tĩnh lại mới nói tiếp, "Nghe này, tôi tạm thời đánh dấu cậu, chỉ để kiềm chế pheromone trong kì phát tình của Omega, đợi mấy hôm nữa mùi nhạt đi, cậu có thể..."

Nói đến đây Tsukishima nghẹn lại, mấy từ phía sau bị anh cứng rắn nuốt mất.

Kageyama vẫn đang thở dốc, cũng không biết cậu có hiểu hết những lời này không. Tsukishima lượm áo của Kageyama lên giúp cậu mặc vào, sau đó chính anh cũng mặc lại áo.

Tsukishima quay đầu nhìn đồng hồ, lại không yên tâm dặn dò Kageyama, "Tuy kì phát tình tạm thời đã qua, nhưng để chắc chắn hơn thì cậu đừng nên đến gần alpha khác, tận khả năng ở gần tôi là được."

Kageyama hàm hồ đáp ứng, cậu cảm thấy mí mắt rất nặng, gần như chống đỡ không được và cứ thế cậu ngã đầu ngủ.

Tsukishima biết đây là phản ứng bình thường sau khi đánh dấu, anh giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn trên áo Kageyama, nhìn chăm chăm khuôn mặt say ngủ của Kageyama một lúc lâu mới xoay người rời khỏi phòng y tế.

Về đến phòng tập, mọi người kinh ngạc khi biết tin Kageyama đưa Tsukishima đi phòng y tế ngược lại bị bệnh, nhưng đối mặt với vẻ mặt bình thản của Tsukishima liền không biết phải thêm thế nào, huấn luyện viên Ukai đành phải cho Sugawara lên sân, đợi Kageyama bình phục rồi tính sau.

"Tsukki, không sao thật à?" Yamaguchi đến gần, phát hiện biểu cảm của Tsukishima nhu hòa hơn hồi sáng rất nhiều, vả lại còn mang theo cảm giác thỏa mãn khó tả.

"Ừ." Tsukishima nhẹ nhàng đáp, anh khởi động tay chân bước vào trong sân, trận đấu lập tức sẽ bắt đầu.

Yamaguchi khó hiểu ngửi ngửi, kì lạ thật, hình như trên người Tsukki có mùi gì đó thơm lắm, ảo giác hay sao nhỉ....mùi hương đó thơm ngọt hấp dẫn khó tả.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro