5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Arima Yasuaki
Chào anh!
Một mùa mưa não nề lại đến. Anh có khỏe không? Mới chỉ có hai tháng thôi kể từ khi em nhận được thư anh viết. Anh đã viết rằng đừng gửi thêm một lá thư nào cho anh nữa. Ấy vậy mà giờ đây em vẫn ngoan cố thêm một lần nữa cầm bút viết thư cho anh. Em viết thư cho anh với tâm trạng băn khoăn bối rối. Có lẽ lần này, anh chẳng thèm đọc mà sẽ xé nó luôn để chấm dứt mọi chuyện. Có thể anh sẽ chán ngấy, sẽ bảo, tóm lại là vì sao cái cô này cứ dai dẳng viết thư cho mình thế. Nhưng, thực lòng, bản thân em cũng không rõ lý do vì sao lại cứ muốn viết thư cho anh. Em hoàn toàn không thể hiểu được mình viết thư thế này là để nhận được điều gì. Đúng là em không thể hiểu nổi vì sao có cái gì đó cứ thôi thúc em hãy cho anh biết những tâm sự vẫn luôn chôn sâu kín nơi đáy lòng mình. Một tâm trạng thật khó tả dâng lên trong em. Có lẽ bởi, việc gửi thư cho anh thế này đã khiến em quay trở về với tâm trạng của những ngày hai ta mới ly hôn mười năm về trước. Chắc anh lại cười vì em thật ngốc phải không? Em biết lắm chứ, rằng em đã làm phiền khi anh cứ viết thư cho anh thế này. Em cũng biết anh sẽ chẳng đọc lá thư này đâu. Nhưng cuối cùng thì em vẫn quyết định viết thư cho anh. Bởi, trước đây, anh vốn là người duy nhất luôn luôn im lặng hứng chịu những trách cứ, hờn ghen của em mà. Có một cuốn sách nào đó đã viết rằng: Thói xấu nhất của một người phụ nữ là trái tim luôn trách cứ và ghen tuông. Thế nhưng cũng có lúc em nghĩ rằng, nếu đó chính là tính cách vốn dĩ của người phụ nữ, thì theo bản năng, em muốn xả hết những trách cứ và nỗi ghen tuông vẫn hằng luôn chất chứa trong lòng. Từ khi vụ việc của anh xảy ra, nỗi thương đau, đắng cay không thể nói bằng lời cứ tích tụ lại trong em, khiến em trở thành một con người khác. Còn nhiều điều, nhiều điều em muốn trút bỏ hết cho anh. Chẳng cần anh phải viết thư trả lời. Có khi người ta chẳng hồi đáp lại gì như một khúc gỗ vô tri, như một cái hang vô hồn lại còn tốt hơn cho em đấy.
Bố bắt đầu đề cập đến việc em tái hôn lại vào khoảng một năm sau khi em chia tay anh. Trong khoảng thời gian đó, em hầu như giam mình trong căn nhà ở Koroen. Ngay cả việc đi mua đồ ở siêu thị gần nhà, em cũng phó mặc hết cho chị Ikuko. Ngày ngày, em ngồi bên bậu cửa sổ, nơi nhìn ra khu vườn ở phòng ngủ tầng hai, căn phòng mà anh đã bỏ ra đi, giờ chỉ còn lại mỗi riêng em. Ngày ngày, em đọc cuốn truyện trinh thám dày cộp của nước ngoài mà tâm tư thì chẳng có lòng dạ nào mà đọc hết nó. Rồi nằm sấp trên giường nghe những đĩa hát mà anh bỏ quên không mang đi, lắng tai nghe âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ cho qua ngày đoạn tháng.
Dọc theo con đường từ ga tàu điện Hanshin về đến nhà mình có một con sông nhỏ chảy qua anh nhỉ. Có lẽ đó là vào quãng thời gian hai tháng sau khi chúng ta chính thức ly hôn chăng? Cửa hàng sách Tamagawa bên con sông mà anh cũng biết ấy đã đóng cửa, thay vào đó là một quán cà phê có tên là Mozart. Có ai đó nói với chị Ikuko là cái quán cà phê đó do một đôi vợ chồng chừng sáu mươi tuổi đứng ra kinh doanh, chủ trương chỉ nghe các bản nhạc của Mozart, chứ không trộn thêm bất kỳ loại nhạc nào khác. Và chị ấy cứ nằn nì thuyết phục em thử đi dạo, rồi tiện thể ghé qua đó uống một tách cà phê xem sao. Hôm ấy là một ngày nắng đẹp bởi mùa mưa đã qua đi. Trên đường đi, em có gặp mấy chị vợ của hai, ba người quen, nhưng em chỉ khẽ cúi đầu chào họ. Dù giáp mặt họ đấy, nhưng em lờ đi không nói với họ một câu gì, cứ thế bước đi trên con đường chói chang nắng. Em muốn được gặp anh lắm. Em vẫn còn nhỏ khi ấy, hơi nóng phả ra trên đường khiến trán và lưng em đẫm mồ hôi, em thấy người hơi nôn nao. Không biết bao lần em thầm nghĩ, em muốn gặp anh quá. Ánh mắt thiên hạ là gì kia chứ? Chiếc bình đã vỡ tan ra thành nghìn mảnh là gì nhỉ? Mình cần phải rộng lượng hơn thôi. Lẽ ra em đã có thể tha thứ cho anh mà. Chuyện người chồng tơ tưởng đến một người con gái khác, trong xã hội chả đầy rẫy ra đấy thôi. Mình đã làm một chuyện không thể cứu vãn được. Ôi! Biết làm thế nào để anh quay trở về đây. Em vừa bước vừa nghĩ ngợi mông lung những điều đó. Em thầm trách bố đã cố tình làm hai ta phải chia tay. Và toàn thân em sục sôi mối căm hận cô gái có tên Seo Yukako, người mà em chưa một lần biết mặt, và cũng chẳng còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Quán Mozart được xây dựng theo kiểu các nhà nghỉ vẫn thường thấy ở các khu nghỉ mát. Cả bên trong và bên ngoài quán đều được trang trí nhằm làm nổi lên vẻ đẹp của vỏ cây màu nâu, hệt như một khu nhà nghỉ trên núi vậy. Người ta sử dụng nguyên si các thân cây mập tròn cho những chiếc xà trên trần nhà được cố tình để hở, bàn gỗ và ghế gỗ trông như hoàn toàn được đóng bằng tay khiến ta thấy chủ nhân của nó đã phải rất kỳ công lựa chọn. Những thớ gỗ, mắt gỗ tuy nhỏ thôi, nhưng nhìn vào nội thất, ta cảm nhận được người chủ quán đã bỏ ra nhiều tiền và rất cầu kỳ để tạo nên nó. Quả đúng như chị Ikuko bảo, bên trong quán, người ta đang mở một bản nhạc của Mozart với âm lượng hơi to một chút. Đó là bản Jupiter, một bản nhạc rất nổi tiếng mà em cũng biết. Khi người chủ quán đến đặt cốc nước xuống bàn, em liền hỏi; "Cháu nghe người ta nói rằng quán này chỉ mở nhạc Mozart thôi." Người chủ quán với cặp kính số to gọng đen vừa cười vừa bảo với em: "Cô thích nghe nhạc à?". "Cháu thích nghe nhạc, nhưng cháu không biết mấy về âm nhạc cổ điển". Em nói. "Nếu đến quán tôi chừng một năm, cô sẽ hiểu được âm nhạc của Mozart. Và nếu hiểu nhạc Mozart, cô sẽ biết được thế nào là âm nhạc". Người chủ quán ôm cái khay trước ngực, ngẩng khuôn mặt tươi tắn lên trần nhà và nói một cách kiêu hãnh. Câu nói ấy thật lạ lùng khiến em bật cười khúc khích. Ngay lập tức, người chủ quán lại nói: "Đĩa hát tôi đang bật là bản giao hưởng số 41". Em bảo: "Bản Jupiter đúng không ạ?". "Ái chà, cô biết rõ đấy chứ nhỉ. Đúng thế. Bản Jupiter. Cung đô trưởng bản thứ 41. Đây là bản giao hưởng cuối cùng của Mozart, là một kiệt tác với phần nhạc dạo được đưa vào ở chương bốn, chương cuối cùng, và tạo nên một chương cuối cùng da diết để kết thúc bản sonata ở chương một và chương hai". Ông chủ quán chăm chú lắng nghe bản nhạc và nói. Rồi ông khẽ thì thầm: "Đây này, từ đoạn này đấy. Đến đoạn này là bắt đầu chuyển sang chương cuối cùng đấy". Em gọi một tách cà phê rồi chìm đắm vào trong bản giao hưởng tuyệt tác đó. Một bức tranh phục chế chân dung của Mozart được lồng trong khung và treo trên tường. Trên chiếc giá sách nhỏ cạnh đó có bày một vài cuốn viết về Mozart. Trong quán chỉ có một người khách duy nhất là em. Bản nhạc Jupiter kết thúc. Sự tĩnh mịch kéo đến vây quanh em. Một sự tĩnh mịch thật kỳ lạ anh ạ. Trong sự tĩnh mịch ấy, em cảm nhận thấy rõ nỗi lòng mong được gặp lại anh. Thế rồi, một bản nhạc khác vang lên. Ông chủ quán tới chỗ em, nói với em bằng cách nói như thể thầy giáo ở trường đang chỉ bảo cho cô học trò bé nhỏ của mình vậy. "Đây là bản giao hưởng số 39, một bản nhạc nổi tiếng hết sức kỳ lạ với nhịp mười sáu. Hôm tới cháu đến đây, ta sẽ bật cho cháu nghe bản Don Giovanni. Tiếp đó là bản giao hưởng cung son thứ. Ta nghĩ rồi dần dần, dần dần, cháu sẽ hiểu nhiều về những điều kỳ lạ của người nhạc sĩ có tên là Mozart ấy".
Hương vị cà phê thật ngon và một người chủ quán cởi mở. Hai, ba ngày sau đó, em lại đến quán "Mozart" ấy. Hôm đó quán rất đông khách. Ông chủ quán đã để ý thấy em ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhưng ông có vẻ rất bận rộn, vừa đun cà phê bên quầy, vừa pha nước uống cho khách. Và mỗi lần một bản nhạc của Mozart kết thúc, ông lại vội vã đi thay một bản nhạc khác. Bà vợ của ông chủ, người không thấy xuất hiện vào hôm đầu tiên đến quán này, hoặc mang đồ uống đến bàn cho khách, hoặc đổ thêm nước vào cốc đã vơi cho khách, hoặc dọn bàn. Trong tiếng nhạc của một bản giao hưởng em không biết tên, em thấy bóng dán một chàng trai trẻ tuổi đang nhắm mắt cúi đầu say sưa lắng nghe trông thật dáng dấp, nên hai tay em cứ thế đỡ tách cà phê trên môi, lơ đãng nhìn chàng thanh niên đó. Chàng trai mải mê lắng nghe bản giao hưởng êm đềm với một nét mặt và dáng vẻ như thể đang dâng tặng một lời cầu chúc cho cái gì đó thật vĩ đại, hoặc như thể đang bị một ai đó đáng sợ mắng nhiếc, và toàn thân đang ăn năn hối lỗi.
Cho đến lúc đó, em hầu như chẳng hề có hứng thú gì với âm nhạc cổ điển, và cũng chẳng hề nghĩ mình có khả năng cảm thụ hay kiến thức để hiểu những điều kỳ diệu của người nhạc sĩ có tên là Mozart. Nhưng, khi nhìn thấy hình ảnh của chàng trai đó và lắng nghe bản giao hưởng du dương được bật trong quán, một từ bất chợt hiện lên trong đầu em. Đó là từ "chết". Em cũng không hiểu vì sao cái từ ấy lại vút qua trong tâm trí em. Tất nhiên, vào giây phút ấy, nếu em không có ý định sẽ chết đi, thì em cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi đối với cái chết. Thế nhưng, cái chữ "chết" đó vẫn hiện lên rõ nét trong em, và không hề có ý định đi khỏi tâm trí em. Em vừa nhấp nháp tách cà phê, và lần đầu tiên, em chăm chú lắng nghe bản nhạc của Mozart, trong khi cái từ "chết" kia vẫn lẩn quất đâu đó trong đầu. Em nghĩ rằng đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, mình chăm chú lắng nghe một bản nhạc đến mức ấy. Và rồi, cho đến lúc đó, em cảm nhận thấy nơi bản giao hưởng bình thường ấy những giai điệu đẹp, tuyệt vời khó có thể tả xiết, cùng những giai điệu kỳ lạ đưa ta vào cõi hư vô nào đó. Làm sao mà một người thanh niên khoảng độ hai mươi tuổi, vào hai trăm năm về trước lại có thể sáng tác nên một bản nhạc tuyệt diệu đến thế này nhỉ. Hơn thế, chẳng cần dùng lời nói, bản nhạc còn da diết kể chọc ta nghe cùng lúc hai nỗi niềm sầu muộn và sướng vui của con người. Em cứ miên man nghĩ ngợi như vậy và ngắm nhìn hàng hoa anh đào đang độ đâm chồi bên đường qua ô cửa kính. Em cứ tự tưởng tượng ra bóng dáng, nét mặt của Seo Yukako, người con gái đã chết, người em chưa thấy mặt một lần, người chắc chắn phải xinh đẹp hơn em rất nhiều, và thả hồn mình theo những giai điệu như những con sóng nhỏ của bản giao hưởng của Mozart.
Khi đĩa nhạc chuyển sang bản khác, chàng trai hồi nãy nói vài lời cảm ơn gì đó với ông chủ quán, trả tiền và ra về. Cùng lúc đó, ở cái quán khi nãy đông đặc khách ấy, những người khách khác cũng rời khỏi ghế để đi về, như nước biển rút dần đi, chỉ còn lại mình em. Người chủ quán cuối cùng cũng rời khỏi quầy, đến giới thiệu vợ mình với em. Người vợ không phải nhiều tuổi lắm, cỡ chừng trên dưới năm lăm, năm sáu gì đó, nhưng trên đầu tóc đã bạc trắng. Bà vấn tóc gọn gàng, và cũng đeo một cặp kính số to giống chồng. Hai người ngòi xuống bàn gần chỗ em ngồi như để nghỉ ngơi một chút, và cùng nói chuyện riêng hồi lâu. Rồi, người vợ quay sang hỏi chuyện em. "Phu nhân sống ở gần đây à?". Bà ấy đã hỏi em bằng đại từ ấy đấy anh ạ. Em trả lời rằng em sống cách đây mười lăm phút đi bộ theo con phố này về phía bờ biển. Bà đảo đôi mắt tròn xoe, nghĩ ngợi một hồi rồi đưa ra một vài cái tên. Cũng có cái tên của một vài người hàng xóm gần nhà mình, nhưng không có tên ai trong gia đình mình cả. "Họ nhà cháu là Hoshijima đấy ạ. Nhà cháu ở phía trước câu lạc bộ tennis". Em nói. "À, cô biết rồi. Ngôi biệt thự có một cây hoa mimosa rất to ngoài vườn chứ gì?". Rồi cô ấy bảo rằng cô ấy chưa hề nhìn thấy một cây hoa mimosa nào to đến thế, và nhờ em năm sau nếu cây ra hoa, cho cô ấy xin hai, ba cành hoa. (Nếu như anh đang đọc bức thư này, chắc hẳn anh sẽ bảo lá thư này sao lan man thế phải không? Nhưng bởi đây là bức thư em vẫn ngoan cố gửi đến cho anh sau khi đã bị anh từ chối rằng đừng gửi thư đến cho anh nữa. Cho nên, em có ý định cứ thế viết ra đây những gì mình muốn viết đấy anh ạ).

Em gọi thêm một tách cà phê nữa và bảo với ông chủ quán: "Cháu đã bắt đầu hiểu được chút xíu điều kỳ lạ của người nhạc sĩ có tên Mozart rồi". Ông chủ nhìn em chăm chăm với vẻ kinh ngạc. Đôi mắt nhỏ xíu sau cặp kính đã tắt đi nụ cười của ông ấy sáng lên, và cứ thế hướng khuôn mặt hệt như một cậu bé về phía em. Một lúc rất lâu, ông ấy không hề rời mắt khỏi em, khiến em thấy ngượng nên nói: "Cháu sống độc thân. Tuy rằng hai tháng trước đây cháu không phải như thế". Chắc người vợ nghĩ chồng em bị chết, nên cô ấy nói: "Anh nhà bị bệnh hay gặp tai nạn...?". Em trả lời thành thật: "Không, chúng cháu ly hôn ạ". Em cứ ngỡ hai người sẽ hỏi han cặn kẽ, tỉ mỉ em về việc đó, (vì cứ nhìn vào cặp mắt tròn chuyển động liên tục của bà vợ trông có vẻ là một người đảm đang ấy, em thấy bà ấy rất giống các bà vợ thuộc kiểu đó mà ở xã hội ta vẫn thường gặp). Nhưng không, cặp vợ chồng đó chỉ cùng thốt lên: "Vậy à?", rồi không hề đả động một chút gì đến chuyện đó. Để chuyển đề tài, hai người kể cho em nghe chuyện họ đã mở quán "Mozart" như thế nào. Chính vì thế, em đã biết được chuyện gia đình, và những chuyện trong quá khứ của họ. Họ kể rằng, người chồng bị bắt đi lính vào năm 1941. Vào mùa đông năm 1945, khi chiến tranh kết thúc, ông trở về từ tỉnh Sơn Tây của Trung Quốc. Ông sinh năm 1920, nên khi chiến tranh kết thúc, ông quãng chừng hai mươi tư, hai mươi lăm gì đó. Nói chung là vào lúc đó, em vẫn còn ở tít trong bụng mẹ cơ nhỉ. Ba năm sau kể từ khi chiến tranh kết thúc, ông vào làm việc tại ngân hàng qua sự giới thiệu của một người bạn. Và kể từ lúc ấy cho đến khi ông về hưu, mùa thu năm 1975, trong hai mươi bảy năm, ông làm việc liên tục với vị trí nhân viên ngân hàng. Vào khoảng thời gian hai năm cuối, ông giữ chức vụ trưởng chi nhánh ở Osaka, rồi về nghỉ hưu. Sau đó, ông cũng nhận được việc làm thêm ở vị trí bán thời gian tại một tổ chức tín dụng trong hệ thống ngân hàng đó, nhưng công việc đó chủ yếu là sắp xếp hồ sơ chuyển tiền cho các vụ tai nạn, hoặc là đi đòi nợ, nên ông cho rằng công việc này chẳng hề thích hợp với mình chút nào. Dù vậy, ông đã nghỉ việc ở nhà chừng một năm. Ý định mở quán cà phê sau khi nghỉ hưu của vợ chồng ông đã có từ những mười mấy năm trước. Ngay từ lúc đó vợ chồng ông đã ấp ủ trong đầu cái tên của quán "Mozart", cũng như cách bài trí và cả nội thất của cửa hàng. Tuy nhiên, ba cô con gái lần lượt đi lấy chồng. Họ phải tiêu lạm vào số tiền dành dụm để mở cửa hàng. Rồi mãi mà không tìm được địa điểm thích hợp để mở quán, hoặc cửa hàng rao bán. Cho nên, việc thực hiện mở quán cà phê này bị chậm so với kế hoạch ba năm. Ông chủ kể: "Vào năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên tôi biết đến Mozart". Và kể từ đó, ông thần tượng Mozart, nên đã dùng toàn bộ số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình để mua các đĩa nhạc của Mozart. Ông còn kể lại kỷ niệm rằng, ngay cả khi đi lính, khi cầm súng nơi đại lục Trung Quốc, bên tai ông vẫn văng vẳng các giai điệu trong những bản nhạc của Mozart. "Nhất định mình sẽ sống những năm tháng tuổi già với một quán cà phê đặt tên là "Mozart", chỉ mở những bản nhạc Mozart mà thôi. Bởi thế nên giờ mình làm việc ở ngân hàng". Ông đã tự nhủ với lòng mình như vậy mỗi khi cảm thấy mệt mỏi hay hay phiền muộn trong công việc. Vì thế, trong suốt hai mươi bảy năm, ông cần mẫn làm việc với vai trò một nhân viên ngân hàng, một công việc mà ông chẳng hề cảm thấy mấy vui vẻ, hứng thú, hòng có được một khoản tiền về hưu lớn dùng làm vốn để mở quán. Ông hào hứng kể: "Nghe loáng thoáng có người bảo rằng hiệu sách ở gần ga tại Koroen sắp đóng cửa, tôi vội vàng lao đến ngay". "Chỉ thoáng nhìn, tôi đã nghĩ: Đúng là chốn này rồi. Phong thủy cũng phù hợp, mà lại ở vị trí đông người qua lại. Đúng là chỉ có thể là ở đây mà thôi. Cuối cùng thì ta cũng đã tìm thấy. mau mau mở quán "Mozart" ở đây thôi. Tôi đã sướng đến phát điên lên". Ông chủ nói vậy và cười, rồi ông lại nhìn tôi chăm chăm. "Lúc nào cũng chỉ Mozart, Mozart. Rượu ông ấy không uống. Cờ bạc ông ấy không ham. Ông ấy cũng chẳng thích đi câu cá, chẳng biết chơi mạt chược hay cờ tướng gì cả. Cứ đi làm về là ông ấy say sưa mân mê, lau chùi các đĩa nhạc Mozart, cỡ chừng phải vài trăm cái. Hồi đầu tôi khó chịu lắm, và nghĩ mình đã lấy phải một người lập dị nữa cơ". Bà vợ nói và cười: "Thế mà, chẳng hiểu từ bao giờ, tôi cũng bị hội chứng Mozart đấy". Em chợt nhớ đến chàng trai hồi nãy nên hỏi vợ chồng ông chủ quán. Ông chủ giải thích cho em rằng, cậu thanh niên đó cũng thần tượng nhạc Mozart và cũng có rất nhiều đĩa nhạc Mozart. Nhưng, cậu ấy muốn nghe đĩa nhạc nổi tiếng mà mình không có, nên cứ hằng ngày đến quán để tôi bật cho nghe mỗi đĩa nhạc ấy thôi rồi lại ra về.

Sắp đến giờ cơm tối. Em đặt số tiền trả cho hai tách cà phê lên bàn rồi đứng dậy. Ông chủ cũng đứng lên, vừa cười vừa hỏi em rằng: "Khi nãy cô nói là đã bắt đầu hiểu về những điều kỳ lạ của người nhạc sĩ có tên Mozart, vậy cô hãy nói cho tôi biết xem cô đã hiểu những gì nào". Em mới chỉ biết đến nhạc Mozart từ hôm qua và hôm nay, nên thật khó diễn đạt bằng lời những điều đó. Và một người như em làm sao có thể nói lên những cảm xúc nhất thời và một người say đắm âm nhạc Mozart, đã nghe đến mấy nghìn, mấy vạn lần những bản nhạc đó. Thế nhưng, ánh mắt của ông chủ quán như giục giã khiến em buột miệng nói. "Sự sống và cái chết có lẽ là như nhau thôi. Cháu có cảm giác những giai điệu nhẹ nhàng trong các bản nhạc của Mozart đã nói lên điều kỳ lạ lớn lao ấy".
Em đã muốn nói rằng, thứ ẩn chứa những giai điệu của những bản nhạc kỳ diệu khó có thể diễn tả bằng lời, những bản nhạc mà không cần bằng lời nói, chúng đã kể cho con người biết về sự song hành của niềm vui và nỗi buồn; thứ đã diễn đạt những nỗi lòng ấy một cách vô cùng giản dị và khiến người nghe cảm thấy được thư giãn chính là phép màu nhiệm của người nhạc sĩ có tên Mozart. Nhưng, trước ánh mắt của ông chủ quán đang chăm chăm nhìn em, em đã buột miệng trả lời mà chẳng hề nghĩ ngợi gì cả. Có lẽ là bởi, cái từ "chết" khi nãy vụt thoáng qua trong tâm trí em chưa hề biến mất mà vẫn đang lẩn quất ở đâu đó. Và em đã bị chi phối bởi nó, nên đã buột thốt ra những điều mà mình không hề nghĩ tới.
"Ồ, vậy sao...?" Ông khẽ lẩm bẩm rồi cứ thế chăm chăm nhìn em một lúc lâu. Em vội vã rảo bước trở về nhà trong ánh chiều tà của một ngày hè dài. Bản thân em cũng chẳng hiểu những điều mình đã nói có nghĩa là gì nữa. Và, trong đầu em lại một lần nữa hiện lên những ý nghĩ về Seo Yukako. Cô ta là người phụ nữ như thế nào? Tại sao sau khi dan díu với anh, cô ta lại tự kết thúc đời mình? Em về đến nhà với trạng thái mỏi mệt rã rời.
Kể từ lúc đó cho tới mùa đông, trong suốt vài tháng, em cứ đều đặn một tuần khoảng hai, ba lần đến quán Mozart uống cà phê. Thi thoảng em có đi tàu điện Hanshin để đến Sannomiya ở Kobe, hay ngược hướng đi xuống Umeda để mua sắm đồ ở cửa hàng bách hóa. Nhưng, em từ chối toàn bộ lời mời đi xem các buổi chiếu thử phim mới, hay rủ đi xem hòa nhạc của các cô bạn thời đại học như Terumi, Aiko mà anh đều biết cả. Gần như em giam mình trong nhà sống cho qua ngày. Cả bố và chị Ikuko trong lòng đều thấy lo cho em, nên để cho em hoàn toàn tự do làm những gì mình thích. Thế nhưng, trong cái cuộc sống có thể gọi là lờ đờ, vô nghĩa ấy, cũng có duy nhất một niềm vui đã đến với em. Lại có thêm em mắc hội chứng Mozart. Được ông chủ quán Mozart hướng dẫn, em mua các đĩa hát nhạc Mozart theo gợi ý của ông, rồi ngày ngày say sưa nghe đến tận đêm khuya trong căn phòng của mình. Em mua cuốn sách viết về Mozart tại một hiệu sách lớn ở Osaka và cũng mải miết đọc nó. Giờ đây em đã trở nên vô cùng thân thiết với vợ chồng ông chủ quán Mozart. Và mỗi khi em đến quán đó, cô chú ấy lai lấy tách cà phê mà cô chú ấy đã dành riêng để pha cà phê cho em. Cô chú ấy cực kỳ tâm lý khiến em phải ngạc nhiên. Hôm nào em không muốn nói chuyện là cô chú ấy biết ngay, để em tự do một mình. Hôm nào em không muốn nói chuyện là cô chú ấy biết ngay, để em tự do một mình. Hôm nào em thích nói chuyện gì đó với cô chú ấy hơn là nghe nhạc, thì hoặc là cô, hoặc là chú sẽ cất tiếng và đến nói chuyện với em. Tuy nhiên, cả hai cô chú ấy đều không một lần đả động hỏi lý do vì sao em lại ly hôn.
Bức thư em viết lại quá dài rồi. Em cứ kể lan man những kỷ niệm của ngày xa xưa, mà vẫn chưa đi sâu vào một điều quan trọng. Em thấy mệt quá rồi. Thôi đành hẹn anh thư sau, em sẽ viết về điều em thực sự muốn viết cho anh đọc. Chắc anh lại muốn bảo với em rằng thôi khỏi, không cần phải viết nữa phải không?! Nhưng, nhất định là em sẽ viết tiếp thư cho anh đấy nhé. Cho dù anh có xé bỏ nó đi, em vẫn gửi nó cho anh. Còn hôm nay, em tạm dừng bút ở đây vậy. Trên báo có đăng tin năm nay mùa mưa sẽ kéo dài. Trời đã mưa liên tục trong năm ngày liền rồi anh ạ. Vào những hôm như thế này, em lại nhớ đến bao lần bé Kiotaka cảm thấy khó chịu trong người, những lần bé tè dầm, tuy rằng hồi này bé gần như đã hết hẳn. Thằng bé thường không nhịn được cơn buồn tè để đợi đến lúc vào trong toilet. Chuyện này chỉ diễn ra vào những hôm trời mưa kéo dài mấy ngày liền mà thôi... Em thấy thật kỳ lạ. Bản thân mỗi người vẫn thường mang trong mình những quy luật giống như những giai điệu quen thuộc của thiên nhiên vậy. Thế nhưng, con trai em vì mỗi chuyện này mà bé cảm thấy vô cùng buồn phiền, đến mức em cũng không thể chịu nổi khi thấy con trai mình phải khổ sở như thế, và phải rất nhiều ngày, thằng bé không mở miệng nói với ai câu gì. Bởi thế, em đã trở nên cực kỳ căm ghét những ngày mưa, những ngày mà xưa kia, em đã vô cùng yêu quý đấy anh ạ.


Mong anh giữ gìn sức khỏe.
Tạm biệt anh.
Ngày 10 tháng 6
Katsunuma Aki  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro