(1) : Vô tình gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm ấy, Chu Tố An đang nằm ngủ say sưa trên chiếc giường thân yêu của mình bỗng điện thoại cô gieo rắc lên.

Là Giang Uyển gọi tới cầu cứu cô đi xem mắt cùng mình vì bạn tốt của mình nên cuối cùng cô cũng đồng ý . Cô bật dậy khỏi giường bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng soạn đồ đi gặp Giang Uyển.

Cô mặc đồ rất đơn giản không kỳ quái. Chỉ với chiếc áo croptop và quần jean là xong.

Đến nơi cô đã thấy Giang Uyển sẵn ở cửa đó là một nhà hàng sang trọng.

Bước vào trong Giang Uyển đợi kéo cô đến chiếc bàn có người đàn ông đang ngồi đó - Đình Uý . Nhìn thấy hai người anh ta lập tức đứng dậy, mặt có vẻ háo sắc mà liếc nhìn Tố An không hề có ý định nhìn sang Giang Uyển.

Giang Uyển thấy vậy liền lên tiếng, "Chào anh, tôi là Giang Uyển". Lúc đó anh ta mới để lại sự chú ý trên người Tố An rồi chào lại hai cô, "Chào hai người, tôi là Đình Uý" rồi hướng về phía Chu Tố An nói "Không biết cô là" . Chu Tố An lạnh lùng nói, "Tôi là Chu Tố An, anh gọi tôi là cô Chu được rồi".

Hai người kéo ghế ngồi xuống, anh ta liền tiếp tục Chu Tố An như lần đầu tiên thấy người đẹp như vậy bởi nhìn không thể phủ nhận rằng Chu Tố An chính là thần tiên Tỷ tỷ già trẻ gặp cô đều thích vẻ đẹp của mình cô - vẻ đẹp mê hoặc đối phương.

"Nhà hàng này có món bò bít tết ngon lắm hai người có muốn thử không" Đình Uý tìm chủ đề nói . Biết Tố An không thích ứng phó trường hợp này Giang Uyển vội nói "Anh Đình cứ gọi điện, chúng tôi không kén ăn".

Đình Uý cười cười rồi gọi đồ ăn sau đó chủ động hỏi Giang Uyển, "Giang tiểu thư là sinh viên sao?".

Anh ta là người có học thức, thu nhập cao, điều kiện gia đình không tệ cũng được coi là đẹp trai . Tất nhiên anh ta không thiếu phụ nữ vây quanh nhưng người xinh đẹp như Chu Tố An lại là lần đầu gặp gỡ . Còn khí chất thanh cao Lạnh lùng cùng thái độ lạnh nhạt của cô với anh ta khiến anh ta càng hứng thú.

Giang Uyển trả lời qua loa, "Đúng vậy". Cô cũng không có ấn tượng gì với người đàn ông này, nếu không phải là mẹ ép đến thì cô cũng không thèm đến.

"Trở về cô Giang và cô Chu là bạn học?" Đình Uý hỏi

"Đúng, cô ấy là bạn học của tôi." Giang Uyển cũng không nói rõ bọn họ là bạn cùng phòng. Chỉ cần nhìn cô cũng đã chắc chắn anh ta đã nhìn trúng Tố An rồi bởi tuy rằng anh ta nói chuyện với cô nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tố An rồi còn những câu hỏi của anh ta luôn bóng gió tìm hiểu thông tin của Tố An.

Cô biết Tố An không có kiên nhẫn để trả lời những người đàn ông như anh ta bèn cảm thấy áy náy vì bảo cô đi xem mắt cùng mình.

Chu Tố An đang uống nước ép thì cảm thấy ánh mắt mang tính xâm chiếm của người đối diện. Ngón tay cô thon thả vuốt ve thân ly nước đó chính là động tác cô hay làm khi mất kiên nhẫn.

***

Cũng tại nhà hàng đó, ngay bàn chéo góc với bàn cô đang ngồi có hai người đàn ông đang thảo luận về cô.

Một trong hai người có khuôn mặt ma mị, đôi mắt chứa đào hoa chứa đầy sự ngang bướng của anh ta còn thêm tai đeo khuyên khiến cho các đường nét trên mặt anh thêm phần quyến rũ.

Người còn lại là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, làn da rám nắng khoẻ khoắn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sắc sảo cho người ta cảm giác đây là người kiên cường.

Đó là hai người đàn ông có khí chất hoàn toàn đối lập nhau nhưng đều thu hút ánh nhìn.

"Không ngờ lại gặp đại tiểu thư nhà họ Chu ở đây." Cố Bác Văn - Người đàn ông có khuôn mặt ma mị nói

"Cậu biết cô ấy sao?" Người đàn ông ngồi đối diện - Ôn Hàn Xuyên nói với giọng trầm thấp, ôn hoà rất êm tai.

"Cậu cũng biết đấy." Cố Bác Văn nói, "Cô ấy chính là em gái của Chu Bác Minh, là cô bé hồi nhỏ luôn theo sau chúng ta."

Ôn Hàn Xuyên bất giác chau mày, quả nhiên anh không có ấn tượng gì về chuyện Bác Văn nói. Nhưng nhà họ Chu và nhà họ Ôn có quan hệ nhiều đời với nhau nên anh vẫn biết tình hình của Chu gia.

Tiểu thư nhà họ Chu - Chu Tố An đi du học từ năm 10 tuổi vừa trở về cách đây không lâu.

"Cậu ở trong quân đội nhiều năm còn vị tiểu thư này bình thường sống kín tiếng, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, cậu không biết cũng là điều dễ hiểu. Trước kia có tin đồn, vị đại tiểu thư này sống ở nước ngoài nhiều năm nên tính tình chảnh choẹ, khó ưa. Hôm nay được gặp mặt, có vẻ như không giống với lời đồn lắm." Cố Bác Văn tuỳ ý nói.

Tuy anh t đã gặp vô số người đẹp nhưng vẫn bất ngờ trước dung mạo xinh đẹp của Chu Tố An. Nhưng anh ta thích mẫu người phụ nữ quyến rũ hơn hoàn toàn không có hứng thú với kiểu người lạnh lùng như Chu Tố An. Huống chi là gia thế của nhà họ Chu anh ta không thể tuỳ tiện trêu chọc vào được.

"Cậu nói đây cũng chỉ là lời đồn." Ôn Hàn Xuyên bình thản nói, ánh mắt của anh dừng trên sống lưng thẳng tắp của Chu Tố An rồi lập tức rời đi.

Cố Bác Văn nghe Ôn Hàn Xuyên nói thế thì nhìn anh với vẻ trêu chọc, "Cậu có hứng thú với cô ấy?"

Ôn Hàn Xuyên lạnh nhạt nhìn, ánh mắt có phần cảnh cáo, "Nếu tôi nhớ không nhần thì năm nay cô ấy mới hai mươi tuổi." Ý của anh rất rõ ràng dù sao đây chỉ là một cô bé nhỏ tuổi còn anh năm nay đã ba mươi tuổi rồi.

Cố Bác Văn không xem lời cảnh cáo của Ôn Hàn Xuyên ra gì mà tiếp tục trêu đùa, "Cậu không biết bây giờ đang có trào lưu trâu già thích gặm cỏ non sao?" Mặc dù cỏ non này hơi lạnh lùng một chút.

Ôn Hàn Xuyên không để ý lời trêu đùa của Cố Bác Văn mà tuỳ ý nói, "Tối qua tôi tình cờ gặp Cố phu nhân, có vẻ bà đã mong được bế cháu lắm rồi. Bà ấy có nhờ tôi giới thiệu cho cậu vài cô."

"Tôi biết lỗi rồi mà, tôi không đùa cậu nữa là được chứ gì." Cố Bác Văn bất mãn nói. Đối với người đào hoa như anh ta thì hôn nhân chính là lồng giam.

***

Chu Tố An cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng mình chỉ là ánh mắt đó không có ác ý nên cô không để tâm tới.

"Chu tiểu thư là người ở đâu?" Đình Uý không biết được mấy thông tin từ Giang Uyển nên tự mình hỏi.

"Người Bắc Kinh." Chu Tố An lạnh nhạt nói.

"Trùng hợp quá, tôi cũng là người Bắc Kinh, có thời gian rảnh chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn. Vừa hay cuối tuần này tôi có tham gia một bữa tiệc, không biết Chu tiểu thư có thể đi cùng không?". Đình Uý nở một nụ cười được cho là lịch thiệp, miệng thì mời nhưng trong mắt anh ta lại có ý như vô tình khiêu khích.

Chu Tố An lạnh nhạt nhìn anh ta chứ không lên tiếng trả lời.

"Chu tiểu thư không nể mặt tôi sao?" Thấy cô không trả lời, Đình Uý có vẻ không vui. Anh ta thích người đẹp nhưng không thích người không coi anh ta ra gì.

Tuy Giang Uyển thỉnh thoảng có hơi ngờ nghệch nhưng cô cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra sự khiêu khích trong mắt Đình Uý, sắc mặt cô liền thay đổi.

Mẹ cô nhìn người như nào đây, mặt hàng này cũng để cho cô gặp. Cô đang định mở miệng châm chọc thì dưới bàn có một bàn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay ấy hơi lạnh, trong tức khắc đã dội hết lửa tức giận trong cô.

Giang Uyển thả lỏng, tuy tính tình Tố An lạnh nhạt nhưng cô ấy không phải người dễ động vào. Lần này bảo cô ấy đi xem mắt cùng cũng là để giúp cô tăng thêm sự can đảm.

"Trong nhà có người bị bệnh, cuối tuần tôi định đi chăm sóc. Cảm ơn ý tốt của anh." Chu Tố An nói nhưng giọng vẫn lạnh nhạt như trước.

Người ta đã nói vậy thì Đình Uý cũng không nỡ bắt Chu Tố An bỏ nhà mà đến dự tiệc cùng mình. Nhưng anh ta vẫn không có ý định từ chối.

"Xuất Chu tiểu thư cho tôi xin số điện thoại đi, như vậy sẽ tiện liên lạc hơn. Cuối tuần tôi hay đi phượt, nếu cô rảnh rỗi cũng có thể đi cùng. Cô yên tâm tôi có xe nên có thể chở cô."

Ánh mắt Chu Tố An loé lên vẻ không kiên nhẫn, "Xem ra anh Đình không bận như lời mình nói nhỉ."

Giọng cô bình tĩnh nhưng Đình Uý vẫn nghe ra được xuất hiện mai trong đó. Lời Chu Tố An rõ ràng là đang bảo anh ta nói dối, sắc mặt của anh ta luôn ôn hòa cuối cùng cũng thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro