Chương 5: Trâm hoa sen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lam Á Tỷ Tỷ
Editor: Jennifer Nguyễn

“ Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu ngoài điện cầu kiến.” Thị vệ ngoài cửa báo.
“Ân!” Ta cúi đầu trên bàn, lo lắng mài giũa trâm bạc trong tay, lung tung lên tiếng.
Không bao lâu, hoàng hậu vào điện, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh ta. Nàng nói với ta: “Hoàng thượng, bảy ngày sau là lễ trung thu, yến tiệc trong cung nên an bài như thế nào?”
" Hoàng thượng……"
“ Hoàng thượng!” Nàng thấy ta không đáp lời, liền tăng cao thanh âm.

Ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, lại quay về tiếp tục mài giũa trâm bạc trong tay, tùy ý trả lời nàng: “Hoàng hậu tự mình định đoạt thoả đáng là được!”

Một hồi lâu, không thấy hoàng hậu trả lời. Ta ngẩng đầu nhìn nàng, mà nàng lại đứng dậy vội vàng rời đi. Trước khi nàng rời khỏi, dường như ta nhìn thấy khoé mắt nàng loé lên một tia hận ý. Bất quá, ta không thèm để ý, hiện tại ta chỉ nghĩ muốn làm ra một cây trâm bạc thật đẹp, tặng cho Bạch Liên.

Cây trâm này là dùng loại bạc trắng tốt nhất làm thành, mặt trên tỉ mỉ tạo hình hai chiếc lá sen, cùng một đóa hoa sen, quyến rũ mà nở rộ. Đài sen khảm từng viên hạt sen, rực rỡ lấp lánh. Trâm cài toàn thân ngân bạch, giống như nguyệt hoa, càng giống như bạch liên tinh tế nị nị lập loè ngân quang.
Rốt cuộc đại công cáo thành, ta vui sướng không thôi, vội vàng cầm lấy trâm cài, đi đến tẩm cung của Bạch Liên, vừa đi vừa nghĩ, không biết khi hắn cài chiếc trâm này lên mái tóc trắng kia, sẽ là một bộ dáng khuynh đảo chúng sinh như thế nào.
Mới đi đến tẩm cung của hắn, đột nhiên nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng khóc kêu đến tê tâm liệt phế của Bạch Liên. Ta một trận chấn động, đang muốn tiến vào, bên trong lại truyền ra âm thanh khóc rống của nữ nhân. Ta ngây ngẩn cả người, cẩn thận lắng nghe, giọng nữ kia thế nhưng lại là của hoàng hậu!
Tức khắc, ta giống như bị dội một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân, lạnh đến thấu tim. Ta thả chậm bước chân, đi vào, đập vào trong mắt là cảnh hoàng hậu ôm lấy Bạch Liên, khóc lóc không ngừng, Bạch Liên ở trong lòng ngực nàng, càng thêm thương tâm muốn chết, giống như hai người yêu nhau thề non hẹn biển, trải qua ngàn khó vạn hiểm, sinh ly tử biệt, đến khi gặp lại, liền không bao giờ muốn tách ra……
Ta nhớ tới ngọc bài trên người Bạch Liên, hắn ngày ngày đều đeo ở trước ngực, cũng không chịu cất đi, ta đã từng cầm lấy nhìn xem, lúc ấy chỉ cảm thấy quen mắt, lại không nhớ đã gặp qua ở nơi nào. Hiện tại nghĩ tới, ngọc bài của hắn, thế nhưng cùng cái mà hoàng hậu luôn đeo trên người giống nhau như đúc. Thì ra là thế!
Ta không biết chính mình như thế nào rời khỏi nơi đó, phảng phất hồn phách như bị rút đi, chỉ còn một là cái xác không hồn. Vốn dĩ trái tim đang đập loạn vì tình ái, trong nháy mắt chợt đình chỉ, xuất hiện những vết nứt, không ngừng mở rộng, cuối cùng khiến cho trái tim vỡ tan thành tro bụi, một trận gió thổi tới, liền bay loạn tứ phía, biến mất vào hư vô……
Lúc ta còn rất nhỏ, ta đã hỏi mẫu thân, làm quân vương vì cái gì không thể có được tình yêu? Nương nói cho ta, mệnh của quân vương, định sẵn là người cô đơn, người đến gần ta, bất luận là kẻ nào, đều là có ý đồ, không có người thật lòng yêu ta, ta cũng không thể yêu bất luận người nào, nếu không giang sơn đổi chủ, ta cũng chết không toàn thây.
Nguyên lai, mẫu thân nói, đều là sự thật!
“Ha ha ha……” Ta bắt đầu bật cười, càng cười càng lớn tiếng, cho đến khi ngửa mặt lên trời cười dài, lại cười ra hai hàng nước mắt. Nắm liên trâm trong tay, càng nắm càng chặt, thẳng đến khi lá sen, cánh sen cắt vào tận xương. Máu tươi trào ra, nhiễm hồng liên trâm, lại từng giọt rơi xuống, ở trên sàn nhà trơn bóng, nở ra từng đóa hoa sen huyết sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro