Chương 20: Khóc đi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó, Cung Tuấn còn là sinh viên năm 2 của trường đại học A. Đợt đó là dịp nghỉ lễ nên hắn cùng đám bạn đã kéo nhau đi du lịch tại Tây An. Hôm đó là ngày cuối cùng nên hắn muốn đi mua chút quà lưu niệm tại tiệm tạp hóa ngay đối diện khách sạn. Khi hắn chuẩn bị sang đường, thì thấy ở 1 góc khuất có 1 người thanh niên mặc bộ đồ đen vừa chui ra khỏi chiếc xe Auđi gầm cao màu đen đậu sát với dàn cây hoa tulip. Hắn đứng quan sát thấy kẻ đó có hành vi lén lút rất khả khi. Hắn chạy lại gần thì tên đó thấy động đã lẩn đi mất.

Cung Tuấn không biết tên kia đã làm gì nhưng hắn nghĩ khả năng là phá hoại chiếc xe này. Hắn đứng chờ ở đó khoảng 10' nhưng không thấy chủ nhân chiếc xe đâu. Khi đó, trong đầu hắn nghĩ chắc đấy là xe của khách đang nghỉ tại khách sạn, hiện tại là 12h trưa chắc họ còn nghỉ trưa lâu, chưa đi đâu được. Vậy nên hắn tính tranh thủ chạy sang cửa hàng bên kia đường mua nhanh vài thứ rồi sẽ quay lại khách sạn, gặp lễ tân để hỏi xem chủ chiếc xe kia là ai, sau đó sẽ báo với họ để kiểm tra lại xe.

Tuy nhiên, đúng là người tính không bằng trời tính. Cung Tuấn đã cố gắng mua đồ nhanh nhất có thể. Khoảng thời gian hắn chạy vào mua chỉ ước chừng chưa tới 10 phút, nhưng khi quay ra thì chiếc xe đã không còn. Khi đó hắn thật sự không biết phải làm thế nào. Nghĩ 1 lát rồi chạy vào lễ tân khách sạn hỏi thăm thì không tra ra được chủ nhân chiếc xe là ai. Lễ tân khách sạn trả lời, thường thì khách đến ngủ tại khách sạn sẽ báo số xe với lễ tân rồi cất xuống tầng hầm để xe, còn các xe đỗ phía trên đường thì chưa chắc đã là xe của khách nghỉ tại đây. Có thể họ dừng để mua sắm gì đó ở trung tâm quà lưu niệm thôi, hơn nữa vị trí đó cũng không nằm trong tầm quan sát của CCTV khách sạn, đằng sau lại là khuôn viên trống, không có cam bảo an. Mọi thứ không thể tra ra được.

Hắn đành tặc lưỡi chắc do hắn đa nghi quá thôi, mà nếu giả sử như đúng là tên kia có làm gì mờ ám thì hy vọng chủ nhân chiếc xe cũng may mắn không xảy ra vấn đề gì. Ngay lúc đó các bạn của Cung Tuấn cũng kéo nhau xuống trả phòng để ra về. 1 thời gian sau đó hắn cũng dần bị mọi chuyện cuốn đi, câu chuyện về chiếc xe nằm bên đường cũng không còn được hắn để ý nữa.

Hôm nay, khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình điện thoại của Triết Hạn, hắn đã nhớ lại toàn bộ câu chuyện trên. Sở dĩ hắn nhận ra vì biển số của chiếc xe trùng với mã số sinh viên của hắn. Tại thời điểm mới nhìn thấy nó, hắn còn khẽ cười trong lòng vì sự trùng hợp như vậy.

Cung Tuấn kể xong mọi chuyện mà Triết Hạn còn ngồi im ngây ngốc không biết nói gì, không biết nghĩ gì. Hắn hiểu tâm trạng của anh nên cũng không nói gì thêm, chỉ cầm lấy tay anh vỗ nhẹ rồi im lặng chờ đợi cơn xúc động của anh qua đi.

Rất lâu sau đó, Triết Hạn mới hỏi 1 câu trọng điểm:

- Anh có còn nhớ mặt kẻ đã làm hỏng phanh xe ba mẹ em không?

- May mắn là hắn không đeo khẩu trang, chỉ đội mũ kết nên nếu nhìn thấy, rất có thể anh sẽ nhận ra.

Cung Tuấn ngồi bên cạnh, cảm nhận được toàn thân Triết Hạn đang run lên. Anh biết, suy đoán của anh về việc ba mẹ bị ám hại là có cơ sở mà. Thật không ngờ Cung Tuấn lại là nhân chứng trong vụ việc này. Anh run run hỏi lại:

- Anh thật sự sẽ nhận ra hắn nếu nhìn thấy chứ?

- Anh dám khẳng định với em, mặt hắn rất đặc biệt còn có 1 nốt ruồi rất to trên cằm nữa, anh sẽ không thể nhầm được. 

- Chúng ta về thôi, em cần bình tĩnh lại để suy tính mọi việc. 

Cung Tuấn đưa Triết Hạn về nhà. Suốt quãng đường về nhà anh im lặng không nói 1 câu nào cả, khuôn mặt cũng không biểu lộ cảm xúc, chỉ có đôi mắt nhìn ra cửa sổ là hiện rõ vẻ đau đớn. Thật sự anh rất nhớ ba mẹ.  Ông bà là người tốt, thường xuyên đi làm từ thiện, sống luôn hòa ái, đối xử tốt với tất cả mọi người vậy mà kẻ nào đã hãm hại họ? Đối thủ kinh doanh? hay chính là những kẻ mang danh người thân trong gia tộc?  Triết Hạn chìm đắm vào suy nghĩ. Từ ngày anh quyết định chơi 1 vố với những ông chú thất đức của anh thì anh đã bị bọn họ gạch tên ra khỏi gia phả, cho đến bây giờ anh cũng chẳng còn liên lạc với bất kỳ ai trong đó, kể cả là mấy đứa em họ vẫn luôn gây sự với anh mỗi lần gặp mặt. Bọn chúng lúc nào cũng cười cái vẻ đẹp giống con gái của anh, chúng chửi anh là loại nam không ra nam, nữ không ra nữ. Ngay cả khi anh đã để tóc húi qua, chúng vẫn không buông tha. Chính vì vậy anh chẳng bao giờ gần gũi bọn chúng. 

Cung gia là 1 gia tộc lớn, việc kết hôn của Cung Tuấn luôn là mối quan tâm không chỉ của những người trong gia tộc mà của cả những gia tộc khác, nhất là những người có con gái, ai chẳng mong muốn có mối liên hôn với Cung gia chứ. Đám cưới của Cung Tuấn Triết Hạn ngày ấy còn được báo chí coi như miếng mồi ngon, đến cả tháng sau vẫn còn có bloger lên bài. Vì vậy, chắc chắn là những người trong Trương gia không lý gì không biết. Triết Hạn chưa từng kể cho Cung Tuấn nhưng từ ngày về nước,  anh đã đụng mặt với người nhà đó vài lần. Lần nào gặp cũng chẳng vui vẻ gì.

Lần ấy, anh đã tan làm, vừa ghé vào siêu thị mua ít đồ thì gặp Trương Anh, là đứa con cả của ông Trương Chí Viễn, em ruột của ba anh. Kẻ ngày ngày xưa là 1 trong những đứa coi khinh anh nhất. Vốn tính hiền lành nên tuổi thơ của anh đã phải nhiều lần chịu đựng sự tai quái của gã. Khi anh đang đứng tại quầy đồ chơi, tính mua cho Quân An 1 món vì mai ngày nghỉ, là ngày anh hứa sẽ sang thăm con. Vì mải suy nghĩ nên anh không để ý gã đang đứng sau lưng, nhìn chằm vào anh với con mắt rất bỉ ổi. Anh giật mình khi nghe tiếng gã:

- Triết Hạn, không ngờ lại gặp anh ở đây. Từ ngày lấy chồng, có vẻ mỡ màng ra nhỉ? Thế nào cuộc sống hôn nhân với quý tử nhà giàu chắc sung sướng lắm phải không? Tôi không nghĩ anh có thể trèo cao đến vậy.

- Là cậu à? Hình như cậu rất quan tâm đến cuộc sống của tôi.

- Anh nhầm rồi, tôi chỉ tò mò cái dáng vẻ của anh khi bị thằng đàn ông khác thao nó sẽ thế nào thôi? Biến thái.

- Cậu nghĩ tôi sẽ thế nào? Mà tôi có thể nào chắc cũng không giống lúc mẹ cậu rước trai về nhà đâu. 

- Anh ...

- Nên nhớ, tôi không còn là Trương Triết Hạn ngày xưa, cũng chẳng còn liên quan gì đến lũ rác rưởi các người. Lần sau gặp tôi thì im cái mồm vào và lặng lẽ mà cuốn xéo đi, đừng để tôi phải ra tay với cậu.

Nói xong anh bước đi 1 mạch không để cho gã có cơ hội nói 1 câu. Anh biết sau lưng anh là 1 kẻ đang tức đến xịt khói lỗ tai. Việc mẹ gã tằng tịu với chính thư ký của ba gã đã bị cả nhà gã giấu nhẹm nhưng vô tình anh lại biết được, không ngờ lần này lại trở thành vũ khí để anh vả thẳng mặt tên đàn ông mỏ nhọn đang đứng dậm chân đằng sau lưng anh.

Triết Hạn mải mê chìm đắm trong suy nghĩ mà không biết đã về đến nhà. Khi Cung Tuấn dừng xe, đưa tay sang nắm lấy tay anh lay khẽ thì anh mới giật mình hồi thần. Cung Tuấn dặn dò:

- Vợ, anh biết em còn rất đau khổ chuyện trong quá khứ nhưng hiện tại em đã có anh, có các con và có cả đại gia tộc họ Cung. Em không còn cô đơn và yếu thế nữa. Những gì cần làm, chắc chắn anh sẽ thay em làm, sẽ tìm ra kẻ thủ ác và rửa hận cho em. Những điều đó em cứ phó thác cho anh. Em mới sinh con 1 tháng, sức khỏe còn yếu, việc quan trọng nhất là em phải giữ gìn sức khỏe để còn yêu thương chăm sóc các con. Mấy cha con anh luôn mong em vui vẻ và hạnh phúc, đừng nghĩ ngợi nhiều nhé. Có được không? 

Triết Hạn nghe Cung Tuấn nói xong thì mọi cảm xúc bùng nổ, anh nhào vào lòng hắn khóc như 1 đứa trẻ. Anh vốn nghĩ nỗi đau này đã dịu bớt nhưng hôm nay gặp lại hình ảnh cha mẹ trên ban thờ trong Chùa, lại biết ông bà chính xác bị chết oan, anh như sống lại những ngày mới mất cha mẹ, hoàn toàn bơ vơ lạc lõng và cô đơn đến cùng tận. Tâm trạng của những người vừa mới sinh con rất dễ xúc động, nay anh cảm thấy như nỗi đau của mình lại bị khoét thêm 1 nhát nên anh muốn khóc, muốn để cảm xúc bùng nổ, anh chưa từng được khóc trong lòng ai nên bây giờ nằm dựa vào lồng ngực rộng lớn của người bạn đời đáng tin cậy, anh không cần giữ hình tượng nữa, anh cho phép mình được khóc, khóc thật to, khóc nức nở, khóc nghẹn ngào.

 Từng tiếng nấc nghẹn của anh vang lên như từng cú đánh mạnh bạo vào tim Cung Tuấn. Hắn im lặng để anh khóc cho thỏa, chỉ có vòng tay thêm siết chặt, bàn tay to lớn đặt lên đầu anh vỗ nhè nhẹ:

- Khóc đi em, anh biết em đã kìm nén lâu lắm rồi. Có anh rồi, em cứ khóc đi, khóc cho thỏa. Anh sẽ khóc cùng em.

Nỗi tủi thân của Triết Hạn, nỗi đau của Triết Hạn, tiếng khóc của Triết Hạn, những giọt nước mắt của Triết Hạn là tất cả những gì Cung Tuấn cảm nhận hiện tại. Hắn khắc sâu hình ảnh tang thương này của anh vào tâm khảm và thề với lòng, cả cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ để anh phải khóc như thế này 1 lần nào nữa.

( Còn nữa)

************

Lời tác giả:

Cả nhà có tin anh Tuấn sẽ tìm ra kẻ đã hại gia đình anh Hạn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro