Chương 11: Còn một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đầu tiên, ngày thứ hai

Còn một người (1)

Trương Triết Hạn "bịch" một tiếng quỳ gối trước mặt bà lão.

Không gian đột nhiên yên lặng như địa ngục.

Trương Triết Hạn cắn răng, lại dùng sức dập đầu hai cái: "Mẹ!"

Bà lão hơi sửng sốt ôm Trương Triết Hạn khóc rống lên.

"Con ơi! Con đã đi đâu vậy? Chúng ta đêm nào, đêm nào cũng đều đi tìm con! Con ơi! Cha con..."

Bà vừa khóc vừa dùng sức đấm ngực mình.

Nếu không phải trong tay bà lão còn cầm kéo, Trương Triết Hạn sẽ có thể nhập vai hơn một chút.

"Mẹ, nếu đã về rồi, vậy chúng ta...vào nhà rồi nói?" Trương Triết Hạn đỡ bà lão, hơi tránh đi một chút, lại lo lắng nhìn thoáng qua nhà chính.

Cung Tuấn... Cung Tuấn còn chưa đi ra.

Nhưng giây tiếp theo, bà già vốn đang khóc rống lại không còn một giọt nước mắt nào trên mặt.

"Con ơi, bọn họ nói với mẹ, những người đi ra ngoài với con đều đã chết." Móng tay của bà rơi vào cánh tay Trương Triết Hạn, "Còn một người nữa đâu?"

"Cùng con trở về...còn một người nữa đâu?"

Trương Triết Hạn lui về phía sau một bước, dựa thẳng vào cái vại lớn bên cạnh.

Không biết vì sao, anh bỗng nhiên cảm thấy lưng lạnh đến lợi hại.

Bên phải anh cũng đặt một cái vại lớn, cái vại đó nhìn qua còn cao hơn Trương Triết Hạn. Nắp vại không được đóng chặt, trên đỉnh dường như bị cái gì đó đẩy nhô cao lên.

Giống như là...lông động vật.

Môi Trương Triết Hạn khô khốc: "Mẹ...trong đó là thứ gì?"

Bà lão có chút sửng sốt, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị.

Bà tập tễnh đi đến cái vại lớn đó.

Nương theo ánh nến trong viện, Trương Triết Hạn nhìn thấy bùn màu đỏ sậm trong móng tay bà.

Trong nháy mắt tiếp theo, tay bà lão liền đặt trên cái nắp không khép lại được: "Con lại gần đây, mẹ cho con xem."

Trương Triết Hạn không nhúc nhích.

Theo bản năng, anh cảm thấy nguy hiểm: "... Ở đây tối quá, con không nhìn thấy nó. "

Giọng nói của bà lão khàn khàn, còn vẫy tay với Trương Triết Hạn: "Không sao, con duỗi đầu vào là thấy ngay thôi."

"Không, con không đi." Trương Triết Hạn nâng cao giọng điệu, "Con vẫn..."

"Lại đây!" Bà lão đứng bên cạnh cái vại lớn đột nhiên hét lên.

Trương Triết Hạn loạt soạt đi qua.

Ngọn nến trong sân lóe lên.

Anh bất an phát giác, ánh mắt của bà lão...đã thay đổi.

Trương Triết Hạn vừa kéo lê bước chân, vừa nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ trong đầu.

Anh rất tự tin với diễn xuất của mình, bộ dạng bà lão ôm "con trai" khóc lớn cũng không giống giả dối, vừa rồi rõ ràng đã gần như phá được thế cục, rốt cuộc...rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì...

"Nhanh lên!" Bà lão hung tợn thúc giục.

Ba mét... Hai mét...

Trương Triết Hạn càng ngày càng đến gần cái vại lớn.

Một người...Còn có một người...

Hẳn là còn có một người về cùng với Đổng Đại Dân!

Một tia sáng lạnh lẽo loé lên lên, Trương Triết Hạn thoáng nhìn thấy phía sau cái vại lớn đặt một thứ phản quang --

Đó là một con dao giết heo dính đầy máu.

"Mẹ ơi!!!"

Cung Tuấn bỗng nhiên từ nhà chính vọt ra, "bịch" một tiếng quỳ xuống bên cạnh Trương Triết Hạn.

Hắn vừa gắt gao nhìn chằm chằm mặt bà lão, vừa đưa tay kéo Trương Triết Hạn, ý bảo anh quỳ xuống với mình.

Bàn tay giơ cao dao giết heo cứng đờ trên không trung, tròng mắt của bà lão xoay chuyển, tầm mắt lúc thì dừng lại trên người Trương Triết Hạn, lúc thì dừng lại trên người Cung Tuấn.

Bà bị làm cho lú lẫn.

Trương Triết Hạn thống khổ che mặt lại.

Anh nhỏ giọng nói: "Vô dụng... Tôi vừa thử rồi..."

Cung Tuấn kiên trì nhìn bà lão, lời nói khẩn thiết: "Mẹ! Con về rồi!"

Ánh mắt của bà lão cuối cùng cũng dừng trên người Cung Tuấn.

Bà nghi ngờ nói: "Đại Dân?"

Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn kéo quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm dao giết heo trong tay bà lão, tự hỏi khả năng dùng vũ lực đoạt lại được là bao nhiêu.

Người bên cạnh lại mở miệng: "Mẹ, con là Đại Dân, con về rồi. "

Cung Tuấn bỗng nhiên nắm lấy tay Trương Triết Hạn.

"Con mang vợ về rồi."

Bà lão chậm rãi buông con dao xuống.

Trương Triết Hạn kinh ngạc trợn tròn mắt.

Còn một người (2)

"Không được cười... Đừng cười nữa!" Trương Triết Hạn ngồi trước một cái bàn gỗ tròn, giận dữ nhìn Cung Tuấn đang cười đến run rẩy, "Nghiêm túc một chút! Mẹ kiếp..."

Anh nhịn không được bật ra một câu thô tục, nhìn bóng dáng bận rộn của bà lão ở trong phòng, nghiến răng nghiến lợi hạ thấp âm thanh nói: "Tôi là trai thẳng."

"À." Cung Tuấn cố gắng khắc chế, bộ dạng không thèm để ý chút nào.

Trương Triết Hạn cảm giác mình bị ngó lơ, tức giận nói: "'Mẹ cậu' đang chuẩn bị cái gì, sẽ không cho chúng ta uống nước móng tay hay bùa chú gì đó chứ."

"Không biết, nhưng..." Cung Tuấn ho hai tiếng, cuối cùng cũng đứng đắn hơn một chút,"Tạm thời chúng ta không thể ra khỏi đây. Cổng viện đã bị khóa. "

"Không ra được thì sẽ thế nào?" Trương Triết Hạn bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Hoàng Nhất Tam, "Vì sao Hoàng Nhất Tam lại nói, nếu Trần Lệ Vân chết, chúng ta đều có thể sống? Tất cả các người dường như đều hiểu ý của hắn ta. "

Lúc ấy, Hoàng Nhất Tam còn chuẩn xác nói -- có người thứ hai sắp chết.

Cung Tuấn đột nhiên im lặng.

Hắn tựa hồ có hơi hoang mang, một lúc lâu mới cân nhắc mở miệng: "Trong đêm mà em từng trải qua... Nếu có ai đó chết vào ngày đầu tiên... đến ngày thứ ba, người chết thứ hai sẽ xuất hiện."

Sau đó vào ngày thứ tư sẽ xuất hiện người thứ ba, đến cuối cùng thậm chí một ngày sẽ chết vài người... Khoảng thời gian tử vong cũng sẽ ngày càng ngắn đi.

Mà mỗi người được đánh dấu là mục tiêu tiếp theo, sẽ trông thấy một số đị tượng mà những người khác không thể nhìn thấy.

Trong lòng Trương Triết Hạn hiện ra năm chữ.

Điềm báo của cái chết.

"Nhưng không phải lần nào cũng sẽ như vậy." Cung Tuấn nhanh chóng nói, ngữ khí cũng cực lực thoải mái,"Chỉ cần có thể phát hiện manh mối hữu ích, người kia có thể sống sót vào ngày đó. Hơn nữa cùng từng có một đoàn, tất cả thành viên đều sống sót. "

"'Toàn bộ thành viên đều sống sót'..." Trương Triết Hạn nhắc lại câu này, có chút châm chọc nở nụ cười.

Toàn bộ thành viên đều sống sót, hẳn là không phải giống như lần này, mọi người không đoàn kết -- thậm chí có thể nói là mỗi người đều có tâm tư riêng, còn tản đi ngay từ lúc đầu nữa chứ?

Càng không cần phải nói, ngày thứ hai vừa mới bắt đầu, anh cùng Cung Tuấn liền bị nhốt ở đây.

Cung Tuấn muốn nói lại thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn trải qua... Ngay cả đêm tạm thời dừng chân cũng bị phá hủy.

"Làm sao để phân biệt...người thứ hai đã chết hay chưa?" Trương Triết Hạn nhớ tới tiếng chuông báo động xuất hiện lúc trước.

"Cổng đèn lồng."

"Cái gì..."

"Mỗi lần đều sẽ xuất hiện một tấm bảng ở lối vào, phía trên treo số đèn lồng tương ứng với số người chơi." Cung Tuấn dừng một chút, lại tiếp tục nói,"Nếu có người chết... một chiếc đèn lồng sẽ sáng lên. "

Nhất thời, bọn họ cũng không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Cung Tuấn nhẹ nhàng xoay vai Trương Triết Hạn, nhìn vào mắt anh nói: "Thầy Trương, trong đêm em mà trải qua, có người từng dẫn dắt tất cả chúng em sống sót. "

"Không có manh mối, hắn sẽ đào tới ba thước đất, cạy quan tài của người ta. Không trả lời được vấn đề, hắn liền kéo tóc của nữ quỷ... Cuối cùng gặp phải tử cục..."

Người đàn ông đó đã đốt cháy chiếc đèn lồng bên ngoài cửa.

Cung Tuấn dùng ngữ khí chân thành nói: "Anh sẽ không sao hết, mọi người cũng sẽ ổn thôi."

"Anh nhất định sẽ sống sót."

"...... Nghe có vẻ, hắn là một kẻ thích chơi xấu." Trương Triết Hạn né tránh ánh mắt chân thành của Cung Tuấn, có chút mất tự nhiên, "Làm gì đấy, sao lại ngồi xổm... Nhanh chóng ngồi dậy."

Cung Tuấn vẫn nhìn Trương Triết Hạn, vẻ mặt đầy lo lắng.

Trương Triết Hạn bỗng cảm thấy sức lực đã quay trở lại được một chút: "Biết rồi biết rồi..."

-- "Mạng của tôi, còn chưa đến lúc kết thúc đâu. "

Bầu không khí trong phòng dường như đã trở nên tốt hơn.

Không biết từ khi nào, bà lão đã xuất hiện trước bàn tròn, nếp nhăn trên mặt mãnh liệt run rẩy.

Trong nháy mắt tiếp theo, Trương Triết Hạn ý thức được bà đang cười: "Đại Dân à, bảo vợ con uống trà đi."

Hai chén trà được vừa bày ra có màu sắc đen kịt, nhìn qua thật sự giống như có móng tay.

"Mẹ ơi, vợ con...bọn con không khát." Cung Tuấn nghẹn ra một nụ cười hiền lành, Trương Triết Hạn vừa mới giẫm vào chân hắn một cái dưới bàn.

"Uống trà." Bà lão đứng ở trước bàn, ngữ khí không thể nghi ngờ.

Dưới ánh mắt nóng rực của bà, Trương Triết Hạn miễn cưỡng nâng chén trà lên.

Thẳng đến khi Trương Triết Hạn và Cung Tuấn mỗi người uống một ngụm, bà lão mới lạnh lùng liếc Trương Triết Hạn một cái, lại đi vào trong phòng.

Thấy bà lão đi vào, Trương Triết Hạn liền tiến đến bên tai Cung Tuấn: "Đúng rồi, tiếp tục nói đi...sao cậu biết Đổng Đại Dân định mang vợ về? Dù cho trong phòng này cũng chẳng có thứ gì nhận diện."

Thậm chí...không có một chút hơi thở của người sống.

"Cũng không phải là cái gì cũng không có, lúc nãy ở bên trong tìm đồ, em luôn cảm giác có người đứng ở phía sau mình. Đau đau đau, thầy Trương, em.." Cung Tuấn giơ tay đầu hàng,"Em không nói đùa!"

Trương Triết Hạn lúng túng thu lại nắm đấm: "Phản xạ có điều kiện thôi, cậu tiếp tục đi."

"Sau đó, ở phía sau--" Cung Tuấn chỉ vào di ảnh treo ở phía trên, "tìm được một lá bùa. "

"Bùa?"

"Chữ đỏ giấy vàng, là bùa nhân duyên, chỉ có tấm bùa này viết tên Đổng Đại Dân ở mặt sau." Cung Tuấn giải thích, "Người nhà này tựa hồ rất coi trọng hôn sự của Đổng Đại Dân. Nhưng không biết vì sao, Đổng Đại Dân mất tích, trong phòng cũng không lưu lại bất cứ thứ gì hữu dụng. "

"Không có ảnh chụp, không có khế ước đất đai, ngay cả một tờ giấy viết tên cũng không có. A, nói đến giấy, em có tìm được hai tờ..."

Cung Tuấn kể lại nội dung trên hai tờ giấy kia cho Trương Triết Hạn biết.

Nói xong, Cung Tuấn lại thở dài.

Lúc trước hắn còn chưa nói một câu -- người đầu tiên chết, đều sẽ lưu lại một ít manh mối.

"Em vốn tưởng rằng trên xe buýt sẽ có manh mối, nhưng mà..."

Nhưng lúc này đây, không biết có phải vì Phương Đường quá bối rối hay không... Bọn họ không thể tìm thấy một manh mối nào.

Trương Triết Hạn há miệng hai lần, cuối cùng nói: "Có. "

"Có... Cái gì? "

"Cái mũ đó." Suy nghĩ của Trương Triết Hạn trở nên rõ ràng, anh nhanh chóng nói, "Trên cái mũ màu đỏ kia...có chữ viết."

Ban đầu anh nghĩ rằng đó là tên của công ty du lịch.

"Các cậu nhìn thấy mũ trắng, vậy trên đó viết chữ gì?"

"Không có gì đặc biệt." Cung Tuấn cau mày nhớ lại, "Mấy năm trước, sau khi Phương Đường gặp chuyện không may, cô ta cũng chỉ dẫn đoàn du lịch đỉnh Thiếu Nữ này, mặt trước mũ của cô ta là logo của một công ty du lịch, mặt sau là địa điểm...Đỉnh Thiếu Nữ, hẳn là đỉnh Thiếu Nữ."

Hắn mơ hồ nhớ tới, là ba chữ.

Trương Triết Hạn bình tĩnh phân tích: "Không phải Phương Đường không có manh mối, lúc ở trong hang động, có thể cô ta đã có được manh mối -- nhưng cô ta không biết rõ ràng."

"Là một người mới, cô ta hoàn toàn không biết gì về đêm tình, cũng chẳng hiểu thế giới này ra sao." Suy nghĩ của Cung Tuấn cũng càng thêm rõ ràng,"Trước khi chết, rất có thể cô ta đã có ý nghĩ gì đó... Hoặc thử làm gì đó. "

"Nếu ai cũng có năng lực, Phương Đường với tư cách là hướng dẫn viên du lịch..."--"Nhất định sẽ rất nhạy cảm với địa điểm. "

"Cô ta không muốn vào hang động, nhất định là do đã cảm thấy gì đó." Trương Triết Hạn nhớ tới phản ứng kì lạ của Phương Đường lúc đó, "Có lẽ cô ta biết mình sẽ chết ở đó. "

"Cái mũ kia, tôi cũng thấy có ba chữ, nhưng lại không nhìn thấy toàn bộ." Trương Triết Hạn gằn từng chữ, "Tôi chỉ có thể xác định, mặt sau chiếc mũ màu đỏ kia, có một chữ "chuỗi" rất kỳ quặc..."

"Chuỗi gỗ quỷ." Cung Tuấn nhớ tới chữ trên giấy.

"Cho nên, hai tờ giấy trong nhà Đổng Đại Dân..." Cung Tuấn tựa hồ đã nhìn thấy đáp án hiện ra, "Lúc vừa nhìn thấy, em còn tưởng là thực vật, nhưng theo cách nói của anh, chuỗi gỗ quỷ có lẽ không phải là thực vật, mà là --"

"Tên địa danh. Chuỗi gỗ quỷ là tên địa danh. "

Bọn họ có manh mối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro