Chương 9: Lối rẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đầu tiên, ngày thứ hai

Lối rẽ (1)

Ngay lúc gậy lửa bổ xuống, ánh sáng màu xanh biếc trong nháy mắt tiêu tán.

Vương San siết chặt chuôi gậy, vẫn đang hô hấp dồn dập.

Đèn chùm trong đại sảnh vừa nổ tung, bốn người bọn họ lưng tựa lưng, cẩn thận quan sát màn đêm bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Cung Tuấn nhìn tư thế như cầm kiếm của Vương San, khẳng định nói: "Cô đã từng học kiếm đạo. "

"Đúng...Nhưng vũ khí của em bị..." Vương San không cam lòng nhìn cây gậy lửa trong tay.

Vương San khổ học kiếm đạo trong thế giới thực nhiều năm, bởi vậy mới bước vào đêm đầu tiên cô đã phát hiện ra năng lực của mình. Mấy đêm trước, cũng nhờ năng lực này mà cô mới sinh tồn được giữa nhiều lần hiểm cảnh.

Trước khi tiến vào đêm nay, cô đặc biệt đi tìm người tùy chỉnh mở gậy gấp... Nhưng, mặc kệ Hoàng Nhất Tam là xuất phát từ mục đích gì, hiện tại vũ khí duy nhất cũng bị hắn cầm đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm túc bên cạnh lại không còn tiếng động gì nữa.

Vương San dần dần thả lỏng, Lý Do cũng từ phía sau cô đi ra.

Sắp tám giờ rồi, thế giới này tuy rằng sẽ không sáng, nhưng cũng duy trì một ít thiết lập nhất quán trong phim kinh dị —— thế giới trước tám giờ luôn hung hiểm hơn một chút.

Bởi vậy, Vương San hơi thở phào nhẹ nhõm: "Hẳn là không...", "Suỵt! "

Trương Triết Hạn trừng to hai mắt trong bóng tối: "Cô ta...chưa đi. "

Đôi môi của anh căng thành một đường thẳng: "Hình như cô ta...vào được."

Trương Triết Hạn vừa dứt lời, Vương San liền không khống chế được nổi da gà.

Cảm giác có người xuất hiện sau lưng lại tới nữa.

Nhưng dạ túc hẳn là một nơi hoàn toàn an toàn, thứ kia làm sao có thể...

Không, dạ túc bây giờ là nơi bất cứ ai cũng có thể xâm nhập, đã không thể gọi là một nơi trú ẩn hoàn hảo.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều cứng đờ.

Sột soạt...sột soạt...

Có gì đó...đang đến gần.

Cung Tuấn cũng cảm thấy không ổn.

Hắn đã phát hiện, mấy lần gần đây đều là Trương Triết Hạn cảm giác được dị tượng trước.

Nếu bọn họ không tìm thấy manh mối mới trước ngày thứ ba ...

Trong bóng tối, Cung Tuấn nắm chặt quyền rồi lại chậm rãi buông ra.

Hắn vươn tay, cởi cúc áo bên hông.

Mùi máu tươi tràn ngập trong phòng.

Trương Triết Hạn cảm giác được trong phòng có một trận xao động, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Anh quay đầu lại, trông thấy chiếc áo khoác đồng phục màu lam kia đã bị Cung Tuấn ném rơi bên chân, máu ở bụng Cung Tuấn vẫn đang không ngừng chảy ra, vạt áo ba lỗ cơ hồ đều bị máu tươi thấm ướt sũng.

"Cậu..." Tim Trương Triết Hạn đập mạnh,

"... Cậu muốn làm gì, Cung Tuấn. "

Cung Tuấn không trả lời, chỉ thấp giọng nói: "Đợi lát nữa khi tôi nói 'chạy', ba người liền lao ra —— chạy sang phải. "

"Tại sao là...bên phải?"

Trong phòng càng ngày càng lạnh, hàn khí bức người, ngữ khí của Vương San đều trở nên run rẩy.

"Bên trái có lối rẽ, tôi chạy bên trái, mấy người chạy bên phải, như vậy..." Cung Tuấn sờ ống quần chạm vào cái gì đó," Tất cả chúng ta đều có cơ hội thoát hiểm. "

"Cậu còn chưa trả lời tôi." Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy giọng điệu trấn tĩnh của Cung Tuấn khiến người ta hoảng hốt, "Cậu muốn làm gì? "

Sột soạt...sột soạt...

"Suỵt——" Cung Tuấn nhẹ giọng nói, giống như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn, "Chảy chút máu. "

"Ai..."

"Cô ta...cần máu sao?" Lý Do nhỏ giọng khóc nức nở, thoạt nhìn đã sợ hãi đến cực điểm, "Nếu không để tôi..."

"Cô ta không cần máu, nhưng cô ta sẽ thích chúng ta...suy yếu." Cung Tuấn buồn bực nói, "Tôi đếm ba cái, ba ——"

Sột soạt...sột soạt...

"Hai ——"

Lưỡi dao sắc bén đâm vào da, Cung Tuấn làm sâu thêm vết thương kia.

"Một —— chạy!"

Bọn họ lao ra khỏi đêm túc, chạy về hai hướng trái ngược khác nhau.

Lối rẽ(2)

Cung Tuấn nghe được tiếng bước chân sau lưng, bất đắc dĩ quay đầu lại.

Sắc mặt hắn tái nhợt, cố gắng chống đỡ một nụ cười: "Thầy Trương, sao anh lại ở đây? Không phải em đã nói..."

"Bởi vì cậu không đáng tin cậy——" Trương Triết Hạn tức giận nói, "Không phải cậu nói bên trái có lối rẽ sao? Lại lừa tôi?"

Trước mặt họ là một bức tường đất vàng- con đường chết.

"Biết bị lừa sao còn đi theo?" Cung Tuấn dựa vào tường thở dốc, trong miệng còn nói giỡn "Thầy Trương, hình như anh không thể rời khỏi em —— đau đau đau, đau! Đại ca! "

Bả vai Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn đánh hai quyền, trong lúc nhất thời không biết toàn thân chỗ nào đau hơn.

Hắn ôm vai quỷ khóc sói gào, thấy Trương Triết Hạn lại làm bộ vung nắm đấm, lúc này mới chịu yên tĩnh.

"Bây giờ phải làm sao đây." Trương Triết Hạn nhìn bức tường đất vàng cao lớn trước mặt, tự hỏi có bao nhiêu phần trăm hai người cùng nhau trèo qua được.

Phía sau im ắng, lệ quỷ vẫn chưa đuổi theo.

Bọn họ vừa rời dạ túc, bóng dáng lệ quỷ liền mất tăm, xem ra cô ta đã đi một phương hướng khác.

Phán đoán của Cung Tuấn...có vẻ như sai lầm.

Nữ quỷ cũng không có đi theo Cung Tuấn tương đối suy yếu, tuy rằng bọn họ đi một con đường chết, nhưng ngoài ý muốn lại nhìn thấy khe hở của cửa sống.

"Vương San và Lý Do..." Trương Triết Hạn khẽ thở dài một hơi." Không biết hai người đó có thể trốn thoát hay không..."

"Thầy Trương, nên lo lắng cho mình trước đi." Cung Tuấn cũng thở dài một hơi, ý bảo Trương Triết Hạn ngẩng đầu.

Âm hồn bất tán.

Mặt tường phản chiếu một đoàn quang ảnh yếu ớt, tiếng cười rợn người từ trên không trung truyền đến.

—— Lệ quỷ vẫn xông tới hướng bọn họ.

Trong suốt ba mươi năm cuộc đời của Trương Triết Hạn, anh chưa từng được trông thấy mấy lần hình ảnh như vậy.

Anh cứng ngắc xoay người, con rối giấy bay trên không trung uốn cong ở góc độ bất thường, đôi mắt đen vẽ thủy mặc có chút hứng thú nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn.

Đôi mắt đen kia...không có tròng trắng.

Vừa rồi ở trong dạ túc, anh cũng chưa có quan sát khuôn mặt này gần như vậy, ngũ quan tối om như bị vũ khí sắc bén rạch nát, khóe miệng không tự nhiên giơ lên cao, hai môi lúc đóng lúc mở, nếp gấp trên mặt cũng theo đó rung động, phát ra tiếng "soạt", "soạt".

Đến gần, âm thanh khớp xương vặn vẹo cũng trở nên đặc biệt rõ ràng —— thay vì nói là khớp, khi con rối giấy chuyển động, âm thanh phát ra càng giống như bánh răng cơ khí rỉ sét, két- két- két——

Trán cô ta gần như chống lên trán Trương Triết Hạn, khóe miệng cong lên một độ cong quỷ dị, những sợi tóc bằng tảo kéo dài buông xuống.

Một giây sau, trái tim Cung Tuấn đột nhiên chìm xuống.

Cô ta...nói chuyện.

Câu hỏi đứt quãng kia bị chôn vùi trong một trận tiếng nức nở quỷ dị, nghe giống như tiếng khóc nỉ non của đứa bé sơ sinh.

"Là... ngươi...sao...? "

Con rối giấy đến gần hơn, mùi tro nồng nặc ùn ùn kéo đến, tóc trên đỉnh đầu đang phát triển với tốc độ bất thường: "Là... ngươi...sao..."

Tảo nước dày đặc quấn quanh mắt cá chân anh, toàn thân Trương Triết Hạn đều bị trói buộc không thể động đậy.

Lần này thì không có...

Mùi vị của thực vật thủy sinh ...

Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, trong lòng lại có một tia than thở kỳ quái.

Sắp...chết ở đây sao?

Thật sự đến giờ khắc này, cảm giác sợ hãi ngược lại nhạt đi.

Muốn nói không cam lòng, ít nhiều vẫn có.

Anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng luôn cảm thấy tính cách của mình vốn không dễ thỏa hiệp. Từ sau khi tỉnh lại trên xe buýt, luôn cảm thấy khắp nơi đều bị người khác khống chế, hết thảy đều bị thế giới này dắt mũi đi ——

Dựa vào cái gì? Trương Triết Hạn thầm nói ở trong lòng.

Nếu anh có thể hỏi thế giới ma quái này, sẽ lớn tiếng chất vấn nó —— dựa vào cái gì, ta sợ ngươi sao?

Anh không hối hận khi chứng kiến Lệ Quỷ ở dạ túc, cũng không hối hận khi đi theo Cung Tuấn dù cho bên này càng nguy hiểm hơn, nhưng —— Trương Triết Hạn cắn răng, mở mắt ra.

Anh không phục.

Nghe thấy sao? Nếu thật sự có thần như người ta vẫn hay nói.

Anh, không, phục.

Cung Tuấn ôm bụng, cố nén đau đớn đứng dựa vào tường, hắn muốn đưa tay sờ lưỡi dao bên hông, con rối giấy kia lại bỗng nhiên dừng lại.

Một cái kim cang kết từ trong túi Cung Tuấn rơi ra.

Tảo nước trên cổ Trương Triết Hạn dần buông lỏng, con rối giấy bay đến trước mặt Cung Tuấn.

Thân thể của cô ta xoay vào trong ô, dán trán lên kim cang kết mới rơi xuống.

Trong nháy mắt tiếp theo, đầu con rối giấy kẽo cà kẽo kẹt xoay tròn một vòng, một đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Cung Tuấn.

"Ha ha ha...ha ha ha."

Làn váy của rối giấy lay động trên không trung, chuông treo trên mắt cá chân vang lên leng keng, âm thanh khiến lòng người hoảng hốt.

"Làm...sai..." Giọng nói lắp bắp non nớt của trẻ con lặp đi lặp lại, "Làm —— sai —— rồi ——"

"Là... ngươi...sao. "

"Soạt——"

Giữa cổ Cung Tuấn chợt lạnh lẽo.

Một vài bông hoa giấy đỏ như máu lăn xuống đất.

"Cung Tuấn! Cung Tuấn! Đừng bị lừa!" Trương Triết Hạn dùng sức ném kim cang kết dính máu ra ngoài tường, "Là ảo giác! "

Cung Tuấn phục hồi tinh thần, giữa cổ hắn có một vết rạch còn đang chảy máu

Lệ quỷ, làn váy, ô giấy.

Tất cả đã biến mất.

Phía sau bọn họ không phải tường đất vàng mà là một tiểu viện đơn sơ. Trương Triết Hạn đứng bên cạnh một cánh cửa gỗ bị mất một nửa.

Anh đưa tay che vết máu giữa cổ Cung Tuấn: "Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, con quỷ này không giống với lệ quỷ trước đó..."

"Mùi vị của nước." Cung Tuấn nhớ tới hành động của con rối giấy vừa rồi,"Cô ta sao chép ra...cái bóng. "

"Cho nên cô ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cậu —— cũng không có cách nào nhìn thẳng vào tôi." Trương Triết Hạn đến cửa ải cuối cùng mới nghĩ ra, "Cái kim cang kết kia..."

"Lúc ở trên xe, nó bị dính máu của em." Cung Tuấn nhìn về phía vết thương trên bụng dưới: "Thầy Trương..."

Mạch đập trên cổ Cung Tuấn mạnh mẽ đập xuống lòng bàn tay Trương Triết Hạn, anh bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên: "Cảm ơn thì không cần phải nói. "

"Thầy Trương, anh rất tốt, anh..." Cung Tuấn nở nụ cười,"Trương Triết Hạn, anh không hề thay đổi. "

Thầy Trương, anh rất tốt, anh rất OK, bộ dạng bây giờ của anh trông rất tốt ——

Anh không thay đổi, em thấy anh không hề thay đổi.

Anh không cần phải thay đổi.

Trong trí nhớ, có người khẩn thiết nói.

Trương Triết Hạn buông tay ra, mất tự nhiên dời tầm mắt: "Tôi chưa nói tôi tin tưởng cậu, đừng mừng vội. "

"Tôi đã quên rất nhiều thứ, nhưng..."

Trương Triết Hạn thầm nói trong lòng. Nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm lại được nó.

"Thầy Trương..."

"Ai da, đã bảo cậu đừng nói nữa."

"Không... Thầy Trương." Vẻ mặt của Cung Tuấn trở nên nghiêm túc," Nơi đó...có người. "

Trương Triết Hạn quay đầu lại.

Một bóng hình già nua đang đứng ở cửa chính nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro