Tuấn Văn 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GTNV



















































Chap 1
Tại trường NINE PERCENT

Lúc này trên sân sau trường...

Vy : Văn, Mày dừng lại đi, ko thôi Thảo nó chết đấy...

Văn : tới tụi mày bây giờ...

Châu : Mày...

Cứ như vậy cho đến 2 tiếng sau...

Kha : Văn..."tát Cô "

Văn :..."ôm mặt "

Hồng anh : thảo..."bế ả lên, rời đi "

Sau đó 9 người, 6 ả ta rời đi...

Văn : được lắm, rồi Mày cũng sẽ ko sống yên đâu..."mắt đầy căm hận "

Lúc này có 1 Chàng Trai đeo mặt nạ đi lại chỗ Cô...

:..."ngồi xuống bàn "

Văn: "nhìn lên thì bất ngờ ". Anh à, Em thất bại rồi..."khụy chân, cúi đầu "

Ngạn Tuấn :..."nâng nhẹ mặt Cô lên "

Văn :..."nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : Cô Gái Tôi biết 4 năm trước đâu rồi nhỉ, sao bây giờ lại là Cô Gái yếu đuối như vậy...

Văn : hức... hức, Em ko muốn, ko muốn mạnh mẽ nữa, Em muốn chạy trốn... hức, hức...

Ngạn Tuấn : Văn "bóp chặt vai Cô". Em ko muốn mạnh mẽ, Em muốn chạy trốn mà được à, uổng công cho Tôi đã giúp Em thay đổi...

Văn : hức... hức " òa khóc nức nở "

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng đánh mạnh vào sau gáy của Cô...

Văn : ưm..."ngã vào trong lòng Anh "

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng bế Cô lên rồi rời đi...

Lúc này tại chỗ Anh, Cô...

Lúc này tại bãi đỗ xe...

Anh để Cô lên ghế phụ, cởi áo khoát ngoài ra đắp lên người cho Cô, vòng qua ghế lái chính rồi lên xe lái xe đi...

Cứ như vậy cho đến 5 tiếng sau...

Tại nguyệt thự riêng của Anh, Cô ở ngoại ô...

Anh mở cửa bước xuống xe, vòng qua ghế phụ, mở cửa ra, bế Cô xuống xe rồi đi nhanh vào phòng khách...

Lúc này tại phòng khách...

Anh bế Cô rồi đi nhanh lên phòng...

Lúc này tại phòng Anh, Cô...

Anh bế Cô vào phòng, khóa cửa lại, nhẹ nhàng để Cô nằm xuống giường, đắp chăn lại cho Cô...

Cứ như vậy cho đến 18h tối...

Văn : "mở mắt nhìn xung quanh ". Aa

Cô nhìn xung quanh thì bất ngờ, và nhìn lại thì thấy tay chân đều bị chói...

Lúc này có Chàng Trai mở cửa đi vào, và ko ai khác đó chính là Anh...

Văn : Ngạn...Tuấn

Ngạn Tuấn :..."ngồi xuống ghế ". Bất ngờ khi thấy mình bị chói à...

Văn : dạ...

Ngạn Tuấn : Em nói Em ko muốn mạnh mẽ, muốn chạy trốn mà... Tôi giúp Em rồi đấy...

Văn : hức... hức

Ngạn Tuấn : từ bây giờ Em ko cần ra ngoài nữa...chỉ cần trong phòng là đủ rồi..."bóp chặt má Cô "

Văn : hức... hức " rơi nước mắt "

Ngạn Tuấn : Em khóc hoài thì cũng ko giải quyết được gì đâu...

Văn :...

Ngạn Tuấn : Em yên tâm đi, ko ai làm phiền khi ko một ai biết Anh có nhà ở ngoại ô vắng vẻ này đâu...

Văn : Anh..."bóp chặt tay "

Ngạn Tuấn : đừng nghĩ làm vậy thì Tôi sợ Em, Em còn non và xanh lắm, Bảo Bối à..."nâng mặt, hôn nhẹ môi Cô "

Văn :..."rưng rưng nước mắt "

Ngạn Tuấn : khóc đi, xem ai sẽ dỗ Em..."lại ghế sofa, uống cạn ly rượu "

Văn :..."cố vươn tay cởi trói, nhưng ko"

Ngạn Tuấn : cả tay Em đều bị trói rất chặt, ko thể nào cởi được đâu, Bảo Bối

Văn :..."cúi gằm mặt xuống ". Sao...sao Anh lại trở nên... như vậy... chứ

Ngạn Tuấn : ha, tại sao à, do Tôi Yêu Em, chỉ muốn Em là của Riêng Tôi thôi..."ngồi kế Cô, nâng mặt Cô lên "

Văn : Anh...

Ngạn Tuấn : bất ngờ khi Tôi nói như vậy à...

Văn :..."gật đầu, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : Em là người như thế nào, Tôi là người biết rõ nhất, nếu ko ngoan ngoãn nghe lời Tôi thì đừng trách Tôi làm gì Em đấy...

Văn : Em... Em...Em biết rồi...

Ngạn Tuấn : ngoan..."hôn nhẹ môi Cô "

Cứ như vậy cho đến 1 năm sau...

Văn : ưm..."bị Anh hôn "

Cứ như vậy cho đến sáng hôm sau...

Lúc này cũng đã là 10h sáng

Lúc này trên người Anh ko mặc áo nhưng vẫn mặc quần, còn Cô thì người trần như nhộng nằm trong lòng Anh mà ngủ, còn Anh thì ngồi dựa vào đầu giường rồi uống rượu...

Văn : ưm..."mở mắt nhìn xung quanh"

Anh ôm bờ vai trần như nhộng của Cô

Ngạn Tuấn : thức rồi à..."uống rượu "

Văn : ưm..."cố ngồi dậy "

Ngạn Tuấn : mệt thì đừng cố...

Văn : nae... Anh, đừng uống nhiều rượu nữa, ko tốt đâu...

Ngạn Tuấn : có Cô Gái nào đó đã khiến Tôi uống nhiều..."uống cạn ly rượu "

Văn : Em xin lỗi...

Ngạn Tuấn : qua rồi thì đừng nói chuyện này nữa...

Văn : nae..."gối đầu lên đùi Anh ". Em muốn cởi trói...

Ngạn Tuấn : Tôi biết Em mà trốn thì đừng trách Tôi..."nắm chặt cằm Cô "

Văn : nae...

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng nhẹ nhàng cởi chói cho Cô...

Cô ko nói gì mà chỉ im lặng ngồi dựa vào lòng, ôm eo Anh...

Cứ như vậy cho đến 3 tháng sau...

Lúc này tại phòng Anh, Cô...

Lúc này chỉ có mình Cô đang bị chói trong phòng...

" Văn : Anh ấy ko có ở nhà "

Cô lấy dao cắt sợi dây chói, đi ra ngoài

Lúc này tại phòng khách...

Cô nhìn xung quanh ko thấy ai, Cô thấy chìa khóa xe trên bàn, lấy chìa khóa rồi chạy nhanh ra ngoài xe...

Cô lên xe rồi lái xe đi...

Lúc này tại chỗ nào đó...

Có 1 Chàng Trai đang nhìn vào màn hình camera thì cười nhếch mép, và ko ai khác đó chính là Anh...

Từ Khôn : Mày ác dễ sợ...

Ngạn Tuấn :..."uống cạn ly rượu "

Lập Nông : hình như Ngạn Tuấn Nó biết Con Bé muốn trốn thoát rồi nên mới...

Thừa Thừa : thì bởi vậy...

Lâm Lão Gia : Cái Thằng Này, Con Dâu của Ba Mẹ...

Ngạn Tuấn :..."uống cạn ly rượu "

" Reng...reng...reng " điện thoại Ngọc...

Ngọc : alo, Văn hả...

Văn : Mày đặt vé đi Trung Quốc vào tối nay cho Tao...

Ngọc : được, Mày đang ở đâu...

Văn : Tao trốn đi rồi...

Ngọc : Mày đang ở đâu...

Văn :...

Ngọc : Tao biết rồi...

Văn :..."cúp máy "

Ngọc : Ba Mẹ, Anh 2, Anh Chị, Mấy Ca giờ Văn nó...

Ngạn Tuấn : Tao biết...

Ngọc : sao Anh 2 biết...

Anh ko nói gì mà để...lên bàn

Lý Thần : thì ra Thằng Bé có chuẩn bị trước rồi...

Ngạn Tuấn :..."uống cạn ly rượu "

Cứ như vậy cho đến 19h tối...

Tại sân bay In Cheon Hàn Quốc...

Văn : Tạm biệt Hàn Quốc...

Sau đó Cô cũng đi vào bên trong...

Cứ như vậy cho đến 10 năm sau...

Tại Đất Nước Trung Quốc Xinh Đẹp...

Tại Nguyệt thự của...

: Mama...

Văn : về rồi à...

Thiên :dạ "ngồi xuống kế Cô ". Tụi Con tốt nghiệp rồi nè...

Văn : vậy Chúng Ta sẽ về Hàn...

Thiên : dạ...

Văn : Thành, Con như thế nào...

Thành : dạ...

Văn : vậy 2 Đứa về phòng soạn đồ đi, tối nay Chúng Ta đi đấy...

Thành, Thiên : dạ...

Sau đó thì Cô và 2 Cậu Nhóc cũng đi lên phòng...

Cứ như vậy cho đến 7 tiếng sau...

Tại sân bay In Cheon Hàn Quốc...

Văn : Ngọc...

Ngọc : Văn..."đi lại chỗ Cô "

Thành : Mama, là ai vậy ạ...

Văn : là Bạn của Ta...

Thiên : Tụi Con xưng hô như thế nào ạ

Văn : bằng Dì...

Thành : sao Tụi Con phải kêu bằng Dì vậy ạ...

Văn : Ta nói Con nghe sau...

Thành, Thiên : dạ...

Ngọc : Mày ở đâu...

Văn : Tao có cho người mua nhà rồi...

Ngọc : ukm, Mày ở đâu...

Văn : Tao gửi địa chỉ cho Mày rồi đó...

Ngọc : ukm... Mày có nói với Ba Mẹ ko

Văn : Tao ko biết...

Ngọc : Tao đưa Mày về...

Văn : ukm...

Thành, Thiên để tất cả vali vào cốp xe, Ngọc lên ghế lái chính, Cô lên ghế phụ, Thành, Thiên lên ghế sau, Ngọc cũng lái xe đi...

Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...

Tại nguyệt thự riêng của Cô...

Ngọc, Cô, Thành, Thiên mở cửa bước xuống xe...

Thành, Thiên lấy tất cả vali xuống nhà

Sau đó Cô, Ngọc, Thành, Thiên lấy tất cả vali rồi đi theo sau...

Tại phòng khách...

Văn : 2 Đứa đem vali Ta về phòng rồi cũng đi nghỉ ngơi đi...

Thành, Thiên : dạ..."đem tất cả vali "

Ngọc : rồi Mày tính chuyện này như thế nào...

Văn : haizzz, Tao cũng ko biết như thế nào..."đứng lên, đi lấy rượu "

Cô đi lại tủ rượu lấy chai rượu, 2 cái ly đi ra bàn, ngồi xuống ghế rồi rót rượu ra ly, đưa cho Ngọc 1 ly, rồi cầm ly còn lại uống cạn...

Ngọc : Mày vẫn ko thay đổi...

Văn :..."rót rượu, uống cạn ly rượu

Ngọc : Mày đừng uống nữa...

Văn :...

Ngọc : 2 Thằng Nhóc đó là...

Văn : ukm...

Ngọc : 2 Thằng Nhóc cũng 19 tuổi rồi nhỉ...

Văn : ukm...

" Reng...reng...reng "

Ngọc : alo...

:...

Ngọc : Con biết rồi...

Đầu dây bên kia cúp máy...

Văn : gì vậy...

Ngọc : thôi, Mày nghỉ ngơi đi... Tao về trước nha...

Văn : ukm, bye bye...

Ngọc : bye..."đi ra xe lên xe lái xe đi "

Sau đó thì Cô cũng đi lên phòng...

Lúc này tại phòng Cô...

Cô đi vào phòng, khóa cửa lại, xếp đồ trong các vali vào tủ...

Sau khi Cô làm xong thì cũng đã là 15h chiều...

Cô lên giường nằm đắp chăn lại rồi ngủ lúc nào cũng ko hay...

Lúc này tại chỗ Ngọc...

Tại nguyệt thự Lâm Gia...

Tại phòng khách

Ngọc bước xuống xe rồi đi vào nhà...

Ngọc : hello Ba Mẹ..."đi vào nói "

Lâm Phu Nhân : sao rồi Con...

Ngọc : dạ, Văn Nó bây giờ ốm lắm...

Lâm Lão Gia : haizzz, 10 năm rồi...

Băng Băng : Con có cho người điều tra, Con Bé...

Ngọc : đúng rồi Băng Tỷ, 2 Nhóc được 19 tuổi rồi...

Lâm Phu Nhân : thời gian trôi qua nhanh thật...

Lý Thần : 2 Đứa Này, Đứa nào cũng ốm hết...

Cứ như vậy cho đến ngày hôm sau...

Tại nguyệt thự riêng của Cô...

Lúc này cũng đã là 9h sáng...

Văn : hôm nay...

Thành, Thiên : là chỗ nào vậy ạ...

Văn : ukm...lên phòng chuẩn bị đi rồi Chúng Ta đi...

Thành, Thiên : dạ..."đi lên phòng "

Sau đó thì Cô cũng đi lên phòng...

Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...

Sau khi chuẩn bị xong thì cũng đã là 13h trưa...

Lúc này Cô, Thành, Thiên cũng đi xuống nhà...

Văn : Thành, lái xe...

Thành : dạ..."lấy chìa khóa từ tay Cô "

Sau đó Cô, Thành Thiên đi ra xe...

Lúc này bên ngoài...

Cô lên ghế sau, Thành, Thiên lên ghế lái chính, phụ rồi lái xe đi...

Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...

Lúc này cũng đã là 16h chiều...

Tại nguyệt thự Lâm Gia...

Cô, Thành, Thiên cũng mở cửa bước xuống xe...

Văn : vào nhà thôi...

Thành, Thiên : dạ...

Cô đi vào trước, Thành, Thiên đi theo sau Cô...

Lúc này tại phòng khách...

Ngọc : Văn...

Lâm Lão Gia : là Bé Văn sao Con...

Ngọc : dạ...

Văn : Ba Mẹ...

Lâm Phu Nhân : Con Bé Này..."ôm Cô "

Văn : Mẹ..."ôm lại Bà "

5p sau...

Lâm Phu Nhân : nào, ngồi xuống đi Con..."nắm tay Cô ngồi xuống "

Văn : dạ..."ngồi xuống kế Mẹ Lâm "

Lâm Lão Gia : 2 Cậu Nhóc này là...

Văn : dạ, đúng rồi Ba... Thành, Thiên à kêu Ông Bà Nội đi...

Thành, Thiên : dạ Ông Bà Nội...

Lâm Phu Nhân : giỏi lắm...haizzz, Con ốm quá rồi đấy...

Văn : dạ...

Lâm Lão Gia : bây giờ Con đang ở đâu

Văn : dạ...

Lâm Phu Nhân : hay Con đến Lâm Gia đi..."nắm tay Cô, nói "

Văn : Ba Mẹ ko trách Con sao ạ...

Lâm Lão Gia : Tụi Ta sẽ ko trách Con...

Văn : dạ, còn...

Lâm Phu Nhân : haizzz, Thằng Bé Nó đang ở nguyệt thự ở ngoại ô rồi Con, lâu lâu Nó mới về thôi Con...

Văn : dạ...

Lâm Phu Nhân : cảm ơn Con vì đã ko giận Tụi Ta..."nắm tay Cô "

Văn : dạ..."cười tươi "

Băng Băng : 2 Đứa học xong chưa Con

Thành : bên Trung, Tụi Con đã tốt nghiệp rồi ạ...

Lý Thần : ukm, Văn à... Thành Nó rất giống Thằng Bé đấy...

Văn :..."cười "

Ngọc : ayzo wei, vậy là phải sửa lại là Chị Dâu rồi...

Văn : Con Nhỏ Này...

Lâm Lão Gia : ayza, Ngọc Nó nói đúng đó Con à...

Văn : hihi..."cười tươi "

Thiên : Mama, sao dì Ngọc phải kêu Người bằng Chị Dâu vậy ạ...

Văn : 2 Đứa phải kêu bằng Dì Ngọc...

Thành : sao vậy ạ...

Băng Băng : Con còn nhỏ lắm Nhóc à...

Thành : Con lớn rồi..."hơi lạnh "

" Ngọc : ko khác chỗ nào luôn..."

" Justin : thì bởi vậy mới nói đấy..."

" Chính Đình : ko giống lông cũng giống cánh..."

" Tử Dị : thì bởi..."

Thành :..."cười "

" Tiểu Quỷ : thật đáng sợ "

" Trường Tĩnh : vậy chắc chết quá "

" Ngọc : huhu..."

Văn : Nói gì mà vui vậy...

" Từ Khôn : rùng mình lắm..."

" Văn : Tao đã quen rồi..."

" Lập Nông : haha, cả Mama Nó mà Nó còn lạnh lùng vậy nữa "

" Văn : Mày vui ko..."

" Thừa Thừa : ko vui..."

Cứ như vậy cho đến 7 tháng sau...

Tại nguyệt thự Lâm Gia...

Anh mở cửa bước xuống xe rồi đi vào phòng khách...

Tại phòng khách...

Chính Đình : hello...

Ngạn Tuấn :..."ngồi xuống ghế "

Thiên : Chú Tử Dị...

Tử Dị : ukm, Con nói đi...

Thành : dạ đây là ai vậy ạ...

Ngạn Tuấn : Ta hỏi 2 Nhóc mới đúng, vào nhà của Ta mà hỏi Ta là ai nữa à...

Thiên : đây là nhà của Mama Con...

Ngạn Tuấn : Mama 2 Nhóc là ai...

Anh đã biết tất cả nhưng vẫn hỏi...

Thành : Mama Con là Văn...

Ngạn Tuấn : Mama 2 Nhóc đâu...

Thiên : Tụi Con cũng ko biết nữa ạ...

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng gật đầu, đứng lên, đi ra xe, lên xe, lái xe đi...

Tiểu Quỷ : hình như Ngạn Tuấn Nó đi tìm Văn đấy...

Trường Tĩnh : ukm, Nó biết hết rồi, nhưng vẫn hỏi...

Từ Khôn : chắc ko sao đâu nhỉ...

Lập Nông : hy vọng là vậy...

Lúc này bên Anh...

Tại sông Hàn...

Anh mở cửa bước xuống xe, thì thấy Cô đang ngồi uống rượu, đi lại ghế, ngồi xuống kế Cô...

Cô nhìn qua thì bất ngờ, định đứng lên rời đi thì, nhưng bị Anh nắm chặt tay, ôn chặt Cô vào lòng, Cô vùng vẫy ko được nên mặc Anh làm gì thì làm...

Văn : ưm..."bị Anh hôn "

Cứ như vậy cho đến 10p sau...

Anh cũng buông tha cho cổ của Cô...

Sau đó Anh cúi xuống hôn, cắn, mút chiếc cổ trắng nõn của Cô để lại những vết hiskey đỏ chót...

15p sau... Anh cũng buông Cô ra...

Văn :..."mắt rưng rưng nhìn Anh "

Anh tay ôm eo Cô, ôm chặt Cô vào lòng, gác cằm lên vai Cô...

Cô để yên cho Anh ôm...

Ngạn Tuấn :..."rơi nước mắt "

Văn : Anh khóc sao...

Ngạn Tuấn :..."vùi đầu vào hõm cổ Cô"

Văn :..."vỗ nhè nhẹ lưng Anh "

Cứ như vậy cho đến 15p sau...

" Ngạn Tuấn : ngủ rồi à..." " nhìn Cô "

Anh nhẹ nhàng bế Cô lên, đi lại xe, mở cửa xe, nhẹ nhàng bế Cô ngồi lên ghế phụ, cởi áo khoát khoát lên người Cô, Anh vòng qua ghế lái chính rồi lên xe lái xe đi...

Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...

Tại nguyệt thự Lâm Gia...

Anh mở cửa bước xuống xe, vòng qua ghế lái phụ, mở cửa ra, nhẹ nhàng bế Cô lên, rồi bế Cô đi vào nhà...

Lúc này tại phòng khách...

Thành, Thiên : Mama..."bất ngờ "

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng bế Cô đi lên phòng...

Lúc này tại phòng Anh...

Anh bế Cô đi vào phòng, Anh nhẹ nhàng để Cô nằm xuống giường, đắp chăn lại cho Cô, hôn nhẹ vào môi Cô, đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại...

Lúc này tại phòng khách...

Lâm Phu Nhân :Con Bé ngủ rồi hả Con

Ngạn Tuấn : "gật đầu, ngồi xuống ghế"

Lý Thần : sao Em và Con Bé gặp nhau hay vậy...

Ngạn Tuấn :...

Băng Băng : chắc là 2 Đứa ko thể sống thiếu nhau rồi...

Ngạn Tuấn :...

Lâm Lão Gia : haha, nhìn 2 Đứa Nhỏ ko kìa Mấy Đứa...

Lý Thần : ayza, sao nhìn ngơ ngác dữ vậy 2 Đứa..."xoa đầu Thành, Thiên "

Thành : là sao vậy ạ...mà sao Người Đó lại bế Mama Con vậy ạ..."nói Anh"

Thừa Thừa : haha, từ từ 2 Đứa cũng biết thôi Con...

Thiên : có khi nào Người Đó là Baba Tụi Con ko ạ...

Justin : sao Con lại nói vậy...

Thành : vì lúc còn ở Trung Quốc, Mama cứ xem hình của Người Đó mà khóc, còn nói gì đó nữa, có khi còn tự nhốt mình trong phòng, ko ăn uống gì chỉ uống rượu...

Ngạn Tuấn :..."nheo mày, sát khí "

Thiên : sao lạnh quá vậy ạ...

Lâm Phu Nhân : Thiên...

Thiên : dạ, Bà Nội...

Băng Băng : chuyện này của Người lớn giờ Con về phòng nghỉ ngơi đi...

Thiên : nhưng mà Anh 2 Con...

Ngạn Tuấn : Anh 2 Nhóc lớn rồi, đi về phòng đi...

Thiên : Chú...

Ngạn Tuấn : Nhanh...

Thiên : Chú là ai mà lên tiếng chứ, Chú đâu phải BaBa của Tôi đâu...

Ngạn Tuấn : 1 là lên phòng, 2 thì đừng trách Ta...

Thiên : Chú...

Lâm Lão Gia : Thiên, nghe lời Người Lớn đi Con...

Thiên : dạ Ông Bà Nội, Mấy Bác, Anh 2 Con đi lên phòng "cúi đầu, lên phòng "

Lý Thần : haizzz...Nhóc Thiên bướng bỉnh thật đấy...

Băng Băng : haha, Anh à... Nhóc Thiên giống Mama Nó đấy...

Lâm Phu Nhân : còn Nhóc Thành thì giống Baba Nó, đúng ko Ngạn Tuấn...

Ngạn Tuấn :..."cười nhếch mép "

Chính Đình : coi Nó kìa...

Ngạn Tuấn :... liếc Đình "

Chính Đình : dạ Em ko dám nói nữa...

Ngạn Tuấn : coi chừng Mày với Tao...

Chính Đình : dạ...

Tử Dị : haha, vừa lắm...

Chính Đình : Mày cười ko...

Tiểu Quỷ : haha...

Trường Tĩnh : thôi, ko cười Nó nữa...

Ngạn Tuấn : IM lặng..."đập bàn "

Lâm Lão Gia : coi Nhóc Thành kìa...

Lý Thần : sợ hả Con...

Thành : Tụi Con từng chứng kiến Mama tức giận Con cũng sợ, nhưng... Người Đó tức giận thì Con lại thấy sợ hơn nhiều...

Băng Băng : haha, vậy là đúng rồi đó...

Lâm Phu Nhân : ayza, thì bởi vậy mới nói đó Mấy Đứa... Để Ta nói Mấy Đứa nghe, Nhóc Thành giống Ngạn Tuấn bởi sự lạnh lùng... Còn Nhóc Thiên giống Con Bé về sự bướng bỉnh... Mà Con Bé đã hư thì cũng do Ngạn Tuấn quá chiều Con Bé...

Ngạn Tuấn :..."cười "

Ngọc : Mẹ nói đúng quá nên Anh 2 cười kìa Mẹ...

Ngạn Tuấn :..."liếc Ngọc "

Ngọc : dạ..."sợ "

Từ Khôn : haha, vừa lắm...

Ngọc : chán thật luôn á...

Ngạn Tuấn : Con về phòng...

Lâm Lão Gia : về phòng đi Con...

Ngạn Tuấn :..." đi nhanh lên phòng "

Thành : dạ Ông Bà Nội, Mấy Bác, Con cũng về phòng đây ạ...

Lâm Phu Nhân : ukm, về phòng đi Con

Thành : dạ..."đi lên phòng "

Cứ như vậy cho đến sáng hôm sau...

Lúc này cũng đã là 10h trưa...

Tại phòng Anh...

Văn : ưm..."mở mắt nhìn "

Cô nhìn xung quanh thì phát hiện đây ko phải phòng mình, và thấy nặng, nhìn xuống thì thấy mình bị Anh ôm chặt, muốn nhúc nhích, nhưng ko được...

Ngạn Tuấn : thức rồi à...

Văn : Anh..."bất ngờ "

Ngạn Tuấn : sao...

Văn :..."nhìn sang chỗ khác "

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng, cúi đầu xuống, bóp chặt cằm Cô...

Văn : aa..."vì đau nên hét lên "

Ngạn Tuấn : đau à..."bóp chặt cằm Cô"

Văn :..."cố gật đầu "

Ngạn Tuấn : Em dám cãi lời Tôi luôn à

Văn : Em... Em ko có...

Ngạn Tuấn : ko có à... Tôi có nghe Nhóc Thành và cho người điều tra...

Văn : tại Anh...

Ngạn Tuấn : Em còn trách Tôi à...

Văn : Em ko có...

Ngạn Tuấn : Tôi cho cơ hội Em trốn thoát, Em trốn Tôi 10 năm rồi đấy...

Văn :..."cúi gầm mặt, ko nói gì "

Ngạn Tuấn : sao ko nói chuyện, hửm, Tôi nói đúng quá nên ko nói được gì à

Văn :..."gật đầu "

Ngạn Tuấn : Em là người đầu tiên cũng là người dám cãi lời Tôi đấy...

Văn : hức... hức, Em xin lỗi..."òa khóc "

Ngạn Tuấn :..."ôm chặt Cô vào lòng "

Văn  : nhớ Anh "rúc sâu vào lòng Anh"

Ngạn Tuấn : lúc Tôi ko ở nhà, ai là trốn đi cơ mà...

Văn :..."nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : sao ko nói chuyện...

Văn : do Anh chói Em chứ bộ...

Ngạn Tuấn : nào, Bảo Bối...

Lâm Lão Gia :

Lý Thần :

Lập Nông :

Thành :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#彥葉