Đoản văn siêu phũ (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MỞ ĐẦU. Từ quét sân chuyển sang xuất bản sách

Bọn ta vốn là tiểu tiên quét sân trên thiên đình. Mà khoan, thực ra bọn ta không phải là tiên, chỉ là tự nhận như vậy cho oai thôi. Vì ta thường nghe người ta nói "thần tiên trên trời", nên cũng tự phong bản thân là tiên, cho đồng điệu với những thần tiên tại đây. Cũng không hiểu tại sao và từ bao giờ, bọn ta xuất hiện ở thiên đình, vốn bản thân là dạng gì còn không biết, chỉ biết ta là Hàn Vũ, còn nàng ấy là Vy Lam. Mãi đến sau này, gặp được một tiên nga đã về hưu, bà mới kể rằng chúng ta là do bị một chiếc đĩa bay liệng qua nền trời ném xuống.

Bắc Đẩu thần quân giao cho bọn ta việc quét sân, ai cũng nói ngài ấy phân chia công việc hợp lý. Nhưng chuyện là thiên đình vốn không có sân, chỉ có mây, mà mây thì không cần quét dọn, nên bọn ta nhàn rỗi chỉ biết lấy tâm tư những thần tiên cao cao tại thượng đó ra để dò đoán. Thật không hiểu bọn họ nghĩ gì nữa, nên đem những câu chuyện nghe được viết lại vào đây, hy vọng mọi người cùng chúng ta lý giải.

*

Sau khi bọn ta viết hài ký tập này, doanh thu khá lớn, rating vượt cả "bí kíp chống lão hóa toàn tập" của Thái Thượng lão quân. Đừng cho rằng thần tiên thì chỉ biết cứu độ nhân gian, thật ra nhàn rỗi quá ai cũng nghĩ đến chuyện kiếm thêm thu nhập, viết sách nọ sách kia. Chuyện cuốn sách linh tinh này được thuận lợi xuất bản cũng nhờ Bắc Đẩu thần quân giúp đỡ, đó là vị thần duy nhất ta tôn trọng, vì ngài ấy rất dễ thuyết phục. Ngay từ đầu tiên, việc xuất bản sách gặp khó khăn, liền nói với ngài ấy rằng ta sẽ miêu tả ngài ấy thật đẹp trong hài ký của ta, vậy là ngài ấy liền đóng dấu thông qua mà không cần duyệt nội dung.

Để có một câu chuyện đặc sắc và thêm phần hư ảo, thật ra rất đơn giản. Ta đem chuyện này kể cho tiểu tiên A, sau đó A lại kể cho tiểu tiên B, rồi rất rất nhiều lần như vậy, mà mỗi lần câu chuyện lại sai lệch đi một chút, hay thêm một chút. Việc của ta sau đó, chỉ cần đi hỏi tiểu tiên Z – người cuối cùng biết chuyện, sẽ thu được câu chuyện hay và nhiều yếu tố ly kỳ hấp dẫn nhất. Ai nói sáng tác khó, thật ra chỉ cần dùng chút mẹo là được, đây là bí mật nghề nghiệp của bọn ta, hy vọng mọi người đọc xong sẽ không nhớ gì hết.

Qua đây cũng muốn nhắc nhở các nhân vật trong lục giới, kể cả là thượng thần hay chỉ là tiểu quỷ, có một nguyên tắc phải nhớ kỹ: "Không được làm mất lòng tác giả."

Sách của bọn ta tuy được ưa chuộng, nhưng sau cùng lại hại ta bị lục giới truy lùng, lý do là đã tiết lộ bí mật của bọn họ. Nhưng thôi, đó là chuyện sau này, còn bây giờ hãy cùng nghe bọn ta kể chuyện...

-----

-----

CÂU CHUYỆN THỨ 04: CHUYỆN HOÀNG CUNG - Vy Lam

"Nàng luôn tin vào một câu nói: "Mọi việc trên đời đều do số phận đã an bài". Thế nên khi xui xẻo xuyên không trở thành một vị quý phi, lại còn là một quý phi bị thất sủng bị đày trong lãnh cung, nàng cũng chưa từng một lần oán trách. Nàng tin nếu nàng đã đến đây, thì nhất định có nguyên do của nó. Vì thế nàng quyết định đợi...

Mùa xuân qua, mùa hạ tới, nàng vẫn không hề vội vã. Ngày ngày nàng chăm sóc đám hoa cỏ mọc hoang trong lãnh cung, rảnh rỗi thì đọc vài ba cuốn kinh cũ mà vị phi tần nào đó bỏ lại, chán nản thì tự mình hát một khúc ca hiện đại, coi như là luyện giọng, thỉnh thoảng viết dăm ba bài thơ trên nền đất. Nàng tin rằng nhất định có một ngày định mệnh của nàng sẽ tới. Nàng vĩnh viễn không thể ngờ, một ngày nào đó chính là cả đời của nàng. Nàng chờ, chờ mãi, rồi nàng chết già... Người ấy chẳng bao giờ thèm bước chân tới lãnh cung lấy một lần.

-----

CHUYỆN THỨ 10: PHẬN HỒNG NHAN - Vy Lam

Cô vì đạp phải vỏ chuối, ngã đập đầu, xui xẻo mà xuyên không. Tỉnh dậy cô mới biết mình xuyên vào một triều đại không hề có trong lịch sử, trở thành nhị tiểu thư của vị quan tri huyện nhỏ. Yên lành làm tiểu thư được mấy hôm, phụ thân liền báo cho cô biết cô phải tiến cung.

Muốn cô tiến cung? Được thôi, dù sao ở nhà mãi cũng chán. Chi bằng cô vào cung, ở đó đấu trí, đấu mỹ với đám cung phi cổ đại, cũng coi như là một cách giải sầu không tồi. Hơn nữa ở đây mấy ngày, cô đã được nghe nha hoàn bên cạnh mình kể không ít truyền kỳ về vị hoàng đế kia.

Nghe nói vị hoàng đế kia sáu tuổi đã lên ngôi, tám tuổi dẹp được đám gian thần, giành lấy quyền nhiếp chính về tay. Nghe nói năm mười bốn tuổi, lần đầu người ngự giá thân chinh đã dành được đại thắng. Đến năm hai mươi tuổi đã khiến mấy nước chư hầu phải quy thuận, những bộ lạc ở biên giới không dám nhũng nhiễu.

Lại nghe nói, hoàng đế là người văn thao võ lược, thương dân như con, là một minh quân hiếm thấy đương thời. Nghe những lời như vậy, cô càng quyết tâm vào cung gặp vị hoàng đế kia, có thể ngài chính là lý do cô phải tới đây, là chân mệnh thiên tử cô muốn tìm...

*

Trải qua một cuộc tuyển tú nghiêm ngặt, cô được ban chức "Tài nhân", trong đám tú nữ, cô cũng là người đẹp nhất. Cuối cùng cũng gặp được người trong truyền thuyết kia, ngày diện kiến long nhan, cô suýt chút nữa phun ra một búng máu.

Là kẻ nào? Kẻ nào trong nhà chủ trương không tiết lộ cho cô biết, những truyền kỳ về hoàng đế kia đã xảy ra từ... sáu chục năm trước, bây giờ phải gọi ngài là "Lão hoàng đế" rồi.

Vậy vẫn chưa hết bất ngờ, bởi chỉ bốn ngày sau lão hoàng đế đột ngột qua đời. Tân đế có lệnh: "Chọn một số cung phi chưa có con, nhan sắc xinh đẹp để tuẫn táng theo tiên hoàng". Và vì xinh đẹp, cô đương nhiên là một trong số đó.

(*) Tuẫn táng đại khái là phải chết theo.

Lần này thì cô chết hẳn, không xuyên đi đâu nữa...

-----

CÂU CHUYỆN THỨ 13: NGUYỆN LÀM UYÊN ƯƠNG - Hàn Vũ

Trên núi có một cây đào, đắc đạo thành tiên và trở thành tiểu tiên giúp việc của một thanh nữ đã hai trăm năm. Đào hoa tiên tử năm ấy đã gặp một người phàm bên sườn núi, người đó tài trí xuất chúng, dáng vẻ khôi ngô.

Nàng là tiên, hắn là người, nàng không được phép động lòng, còn hắn càng không được phép nghĩ đến nàng. Nhưng phàm là những việc không thể được lại càng khiến người ta muốn có được. Duyên phận đã định khiến họ yêu nhau, không chỉ có những dao động đơn thuần, mà còn là một tình yêu cảm hóa cả đất trời.

Họ đã trải qua muôn vàn khó khăn mới dám quyết định đến với nhau, dù biết đã phạm luật trời vẫn nguyện yêu nhau vạn kiếp bất phục. Hắn vì nàng mà mạng sống cũng không màng, còn nàng vì cứu hắn mà suýt hóa yêu ma, mất đi tu hành mấy trăm năm.

*

Sau đó cảm động vì tình yêu của đào tiên, thanh nữ nói nếu nàng nguyện từ bỏ tất cả, chấp nhận sinh lão bệnh tử, hỷ nộ ái ố ở nhân gian, thì nàng có thể ở lại bên hắn. Nàng nguyện bỏ đi tiên vị, chẳng cần làm thần tiên, chỉ muốn cùng người ấy làm uyên ương kiếp này.

"Vì muốn chúc phúc cho ngươi, ta đã cho phép kiếp này ngươi sống rất thọ, rất rất thọ".

Thanh nữ bắt đầu niệm chú. Rồi đào tiên trở thành người phàm và... nàng là một lão bà bà hai trăm tuổi.

Liền đó, chàng trai xuất hiện, hắn nhìn thấy nàng hô to một tiếng "yêu quái", rồi ngất lịm. Sau khi tỉnh lại, biết đó là nàng, hắn liền đột tử mà chết. Nàng khóc cũng không ra hơi, hổn hển nói:

"Chàng chết rồi, một trăm năm còn lại ta phải làm sao? Thanh nữ, tại sao người không nói với ta chuyện này?"

"Ngươi đâu có hỏi!" – Thanh nữ phất tay, liền biến mất.

Đâu đó ở xa xa, có một vị nữ thần đang an nhàn ngắm hoa đào, miệng nhẩm một câu thần chú kỳ lạ: "Đó là cái giá của sự thiếu hiểu biết khi bỏ nhà theo trai. Hy vọng với việc phải sống suốt một trăm năm già nua và cô độc, ngươi sẽ dần thấm thía cái ngu của mình..."

-----

CÂU CHUYỆN THỨ 19: TÓC NGẮN - Hàn Vũ

Cậu ấy nói thích "con gái tóc ngắn", tôi nghĩ mình đã là "con gái" thì ít nhất cũng được một nửa rồi, chỉ cần "tóc ngắn" nữa thôi. Vậy là tôi quyết tâm đi cắt tóc, nhưng mà sự thật là...

Story 1: Cậu ấy thích "con gái tóc ngắn có khuôn mặt đẹp" thôi.

Story 2: Người mà cậu ấy đang thích là một cô gái tóc ngắn, đương nhiên không phải tôi.

----- 

CÂU CHUYỆN THỨ 21: YÊU HẬN ĐẾN THẾ - Vy Lam

(Tiền truyện của câu chuyện thứ 04: "Chuyện hoàng cung")

Năm hắn bốn tuổi, cha nàng dẫn quân tạo phản, hắn được một thị vệ trung thành dẫn đi. Từ đó giấu giếm thân phận, từ một hoàng tử cao quý phải sống một cuộc đời của kẻ vong quốc.

Mười sáu năm sau hắn trở thành một kẻ đầy âm mưu thủ đoạn. Gặp công chúa, khiến nàng yêu hắn, từng bước biến nàng thành quân cờ trong kế hoạch trả thù cha nàng của hắn... Và rồi hắn thành công, hắn giết chết cha nàng, giành lại Hoàng vị, thiên hạ này vốn thuộc về hắn.

Hắn dửng dưng nhìn toàn bộ hoàng thất bị thảm sát, nhưng lại nổi điên rút kiếm chém chết hai kẻ dám làm nàng bị thương. Thật trớ trêu, hắn đã yêu chính con cờ của mình. Sau đó nàng trở thành "Tú Quý phi", hắn giữ chặt nàng trong bàn tay, cưng sủng nàng, mặc cho nàng đối với hắn không còn yêu, chỉ có hận.

*

Dần dần ánh mắt nàng nhìn hắn đã bớt đi phần lạnh lùng, đôi lúc còn nở nụ cười với hắn. Rồi một ngày, nàng cũng chịu mở lời: "Thần thiếp muốn cùng bệ hạ xuất cung dạo chơi, như ngày xưa vậy, chỉ hai chúng ta". Hôm đó hắn đưa nàng đi hết những nơi nàng muốn, vui vẻ tới rừng đào mà hai người lần đầu tiên gặp mặt.

Không ngờ vừa đặt chân tới bìa rừng, hai người bị một toán thích khách tấn công. Hắn tuy giỏi võ công, nhưng vì đám thích khách rất đông, hắn đẩy nàng ra khỏi vòng chiến, mỉm cười nói "chạy đi". Đúng lúc ấy một mũi tên xé gió lao về phía hắn, hắn không kịp tránh, chỉ đứng yên nhìn cái chết đến gần.

Bỗng một bóng hình nhỏ bé ngã về phía hắn, đỡ trọn mũi tên, cứu hắn một mạng. Khi hắn từ trong sững sờ tỉnh lại, đám thích khách đã bị ám vệ khống chế. Còn nàng nằm trong vòng tay hắn, nhợt nhạt, yếu đuối và lạnh lẽo. Hắn ôm chặt nàng: "Tú Nguyệt! Không phải nàng thuê sát thủ để giết trẫm sao? Tại sao lại..."

"Bệ hạ! Người... Biết rồi sao?"

"Phải. Nàng ngốc như vậy sao trẫm lại không biết tâm ý của nàng. Nàng đã có tâm giết trẫm, nàng hận trẫm như vậy sao còn chắn tên cho trẫm?"

Nàng hướng ánh nhìn mơ hồ về hướng rừng đào, cười nhạt tự giễu: "Mũi tên này vốn dĩ kẻ xấu xa như ngươi phải nhận. Ta không phải vì yêu quên hận, mà chỉ vì ý trời khó tránh." - Giọt lệ nàng khẽ rơi, đôi mi khép lại, mặc cho hắn ưu thương gọi nàng đến khàn cả giọng. Gió thổi, hoa đào tung bay, xóa nhòa nhân ảnh dưới ánh trăng mờ.

*

Sau vụ ám sát không lâu, khi nhận được báo cáo điều tra của đội ám vệ, hắn mới hiểu hết nghĩa câu nói của nàng. Hắn đã đánh giá bản thân quá cao, thật ra hắn chưa bao giờ hiểu nàng. Hôm ấy nàng đỡ tên thay hắn, chỉ vì khi quay đầu bỏ chạy, nàng chẳng may đạp phải một cái vỏ chuối, vô tình trượt chân ngã về phía hắn.

Tú Quý phi vẫn còn hôn mê chưa tỉnh đã bị đưa vào lãnh cung, suy cho cùng cũng là hắn thẹn quá hóa giận thôi. Nghe nói sau khi nàng tỉnh lại vì quá sốc, đã trở nên ngốc nghếch, điên khùng. Hắn không tin, lén tới lãnh cung, thấy nàng đang cài một đóa hoa dại trên tóc, miệng vui vẻ hát một bài hát với ngôn từ kì lạ, thỉnh thoảng còn đọc kinh thư.

Nghĩ chắc nàng điên thật, hắn đành thở dài, vĩnh viễn không bao giờ bước chân tới lãnh cung nữa. Lại nghe nói, nhiều năm về sau, có một thái giám báo cho hắn biết nàng đã mất, còn có lời trăn trối kỳ lạ. Lời cuối đó chính là: "Kiếp sau vĩnh viễn không tin vào tiểu thuyết xuyên không".

Nguyên nhân Tú phi trượt ngã nằm ở câu chuyện tiếp theo...

-----

CÂU CHUYỆN THỨ 22: ÁM VỆ THĂNG CHỨC KÝ - HOÀNG CUNG NHẬT BÁO – Hàn Vũ Vy Lam

Hắn vốn là một cô nhi, từ nhỏ sống trong cảnh bần hàn nhưng lại rất có khí chất, khuôn mặt trầm tư cùng đôi mắt lạnh khiến người khác không dám nhìn vào. Rồi hắn may mắn được chọn để huấn luyện trở thành ám vệ cho hoàng đế cũng vì dáng vẻ ấy, chủ nhân ban cho hắn tên Lãnh Phong.

Càng trưởng thành, hắn lại càng có phong thái tiêu dao, mỵ hoặc. Chỉ đáng tiếc so với những người khác trong viện, võ công cùng mưu lược của Lãnh Phong lại chẳng bằng ai. Vốn tưởng hắn không có cơ hội chính thức vào đội ám vệ của hoàng gia.

Nhưng chủ nhân cho rằng trong đội ám vệ người tài năng xuất chúng không thiếu, mà chỉ thiếu người có dáng vẻ xuất thần như hắn. Cho nên để làm đẹp đội hình, nhất định không thể thiếu hắn.

*

Sau khi làm ám vệ, hắn cũng không có thành tích gì xuất sắc, mọi thứ đều ở mức làng nhàng. Cho đến một hôm, hắn rảnh rỗi đi ăn bún ở ngoài thành, gặp hoàng đế đang tranh cãi với bà chủ quán. Thì ra trong lúc cải trang vi hành người quên không mang tiền mà đã lỡ ăn xong bát bún, vì vậy suýt bị bà ta đánh vì tội đã ăn quỵt mà còn đe dọa dân chúng.

Đúng lúc đó Lãnh Phong kịp thời xuất hiện, đã giúp người thoát được một màn mất mặt. Để giấu nhẹm sự việc thiếu kiến thức thực tế của bản thân, hoàng đế liền ban cho hắn chức đội trưởng ám vệ, mà không hề công bố lý do. Vì vậy mọi người trong đội không phục hắn, thường kiếm cớ cách ly.

*

Mùa xuân vài năm sau, hoàng thượng lại có nhã hứng cùng Tú quý phi xuất cung du ngoạn, hôm ấy là phiên trực của đội hắn. Khi hoàng hôn buông xuống, sau một ngày đi nhiều nơi, phải trốn ở hết nóc nhà này đến ngọn cây khác để bảo vệ hoàng đế, cả đội đã thấm mệt.

Quý phi kia lại muốn đến một rừng đào nào đó ở khá xa hoàng cung, cả đội không ai muốn đi tiếp, Lãnh Phong thân là đội trưởng, lại không thể không đi. Hắn vốn không được lòng mọi người, nên đành đi một mình. Ánh trăng mờ rọi xuống, mà hoàng thượng và quý phi vẫn chưa đến nơi, hắn vừa rảnh vừa đói, bèn lôi nải chuối lấy được từ ngự thiện phòng ra ăn tạm.

Lại chẳng ngờ ăn xong nải chuối, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hoàng đế bị một đám thích khách tấn công, còn quý phi thì quay đầu bỏ chạy. Mà xui xẻo cho quý phi, vừa chạy đã đạp trúng vỏ chuối hắn vừa vứt xuống, ngã về phía sau vừa kịp đỡ thay hoàng thượng một mũi tên.

Trong khi hoàng thượng và quý phi còn đang lưu luyến đau khổ, Lãnh Phong vội lao xuống hộ giá. Cũng may, kẻ địch tuy đông nhưng không mạnh, lại bị hoàng thượng đánh gục kha khá, hắn nhanh chóng giải quyết đám thích khách.

*

Sau khi hồi cung, Lãnh Phong biết mình khó thoát tội, đành thành thật khai báo mọi chi tiết trong cuộc ám sát, kể cả việc chính vì sự vô ý của bản thân đã khiến vị quý phi được hoàng thượng sủng ái trượt vỏ chuối mà lâm vào hiểm cảnh.

Chẳng ngờ nghe xong báo cáo của hắn, hoàng thượng không những không trách tội lại còn thăng chức cho hắn thành "Tổng đà phân đà Thanh Long" - một trong tứ đại đà chủ. Sau này hắn còn có khả năng thay thế chủ nhân, trở thành tổng đà trưởng cai quản đội ám vệ.

Còn vị quý phi kia thì lại bị tống vào lãnh cung, mà chẳng rõ lý do. Cũng kể từ đó không ai dám vô lễ hay coi thường Lãnh Phong nữa.

Kẻ ngốc có ngốc phúc. Mà đẹp thôi cũng đã là một loại tài năng rồi. Anh ám vệ đẹp trai hưởng hết sủng nịch, được bầu chọn là người có số sướng nhất "tuyển tập", còn chị Tú phi vì anh hứng trọn vận đen.

Câu chuyện thứ 22: Tên khoa học "Ám vệ thăng chức ký"; Tên thường gọi "Hoàng cung nhật báo"; Tên quốc tế "Royal Magazine"; Hệ liệt cùng Câu chuyện thứ 4 và thứ 21.

-----

CÂU CHUYỆN THỨ 29: GẶP GỠ TRONG VƯỜN THƯỢNG UYỂN – Hàn Vũ

Trong vườn Thượng Uyển có một con hạc trắng rất đẹp tên là Thiên Di, được Vương mẫu nương nương vô cùng yêu thích. Nàng luôn ở trong một chiếc lồng vàng trạm trổ xa hoa, lộng lẫy.

Cho đến một ngày, có vị tiên đồng (*) theo lệnh Vương mẫu đi hái đào tiên, nhìn thấy Thiên Di lại nói: "Hạc nhỏ à, ngươi thật tội nghiệp. Ngươi vốn thuộc về bầu trời rộng lớn, vậy mà suốt cả ngàn năm chỉ ở trong chiếc lồng này".

(*) Tiên đồng: tiểu tiên nam giúp việc cho một vị thần tiên nào đó.

Bạch hạc khẽ chớp mắt liếc nhìn, người đó dáng vẻ cao lớn, ánh mắt thâm trầm, nét mặt lạnh lẽo. Tiên đồng lấy tay xoa đầu nàng, đưa nàng một trái đào nhỏ: "Thứ này có thể giúp ngươi thành người". Lúc đó Thiên Di chỉ là một con hạc, không hiểu mấy lời đó, nhưng cảm thấy trái cây kia rất thơm và đẹp đẽ, nên cúi đầu ăn hết.

Nghe nói vị tiên đồng tên là Uy Văn vì làm mất một trái đào tiên mà bị phạt bảy kiếp lưu đày dưới trần gian, hạc trắng bắt đầu biết buồn. Từ khi ăn đào tiên, không biết đã bao năm tháng qua đi, nhưng Uy Văn vẫn chưa trở lại, người đó đã vì nàng mà phải đến trần gian chịu tội. Nàng càng ngày càng cảm thấy vô cùng buồn bã vì cuộc sống yên bình đến nhàm chán của mình.

*

Rồi một đêm nàng cuối cùng cũng đắc đạo thành tiên, trở thành cô gái xinh đẹp, dáng vẻ thanh tao. Bấy giờ nàng mới hiểu lời nói của Uy Văn, nàng đã bị nhốt trong lồng vàng này quá lâu rồi, nàng phải đến trần gian tìm người đó. Chiếc lồng có thể nhốt bạch hạc một nghìn năm, nhưng không thể nhốt một hạc tiên như nàng.

Lần đầu thoát khỏi những tầng mây cao vút, quang cảnh trần gian tráng lệ hiện ra trước mắt, nàng thích thú và hạnh phúc muôn phần. Sau một quãng thời gian tìm kiếm, nàng biết Uy Văn kiếp này tên là Lãnh Phong - một ám vệ của hoàng gia. Từ nhỏ Lãnh Phong đã xuất sắc hơn người, trẻ như vậy đã được phong làm tổng đà trưởng, lại là người được hoàng đế vô cùng tín nhiệm.

Thiên Di muốn gặp lại người đó theo cách tình cờ nhất, để chàng không phải hoảng sợ, nên nàng bay đến vùng đất mà Lãnh Phong cùng đội ám vệ đang tuần tra. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như vậy, khuôn mặt hoàn hảo tựa tranh vẽ, cách hắn giương cung lên đầy uy lực...

*

"Quác." – Đôi cánh trắng muốt của nàng loang lổ máu, cả người loạng choạng ngã xuống ngay vòng tay của hắn.

"Con hạc đẹp quá, đáng tiếc thật." – Giọng nói ấm áp đó, nàng đã nhớ suốt mấy trăm năm. Những chiếc lá giữa nền trời xanh thẳm vẫn đang chao nhẹ.

Rồi cũng đôi bàn tay quen thuộc ấy... xách ngược đầu nàng lên, đem về nhận thưởng. Nàng đã đến đúng lúc đội ám vệ đang có cuộc thi săn, và nàng là thứ duy nhất Lãnh Phong bắn trúng.

*

P/s của Tác giả: Nàng bị hắn "ngược thân" thê thảm quá, đã què lại còn bị nghẹo cổ.

Bài học rút ra: Hãy cẩn thận với những hành động tốt khó hiểu của "zai" đẹp, đừng vội cảm động. :))

-----

CÂU CHUYỆN THỨ 30: NGÀY NGÀY CHĂM SÓC NÀNG - Hàn Vũ Vy Lam

"Buông bổn công chúa ra, ta không muốn ở nơi này nữa!" - Nàng nhìn hắn, lạnh lùng nói.

Hắn nắm chặt tay nàng, vừa dịu dàng vừa kiên quyết đáp trả: "Công chúa muốn đi? Được, nhưng người phải uống viên thuốc này trước đã."

"Ta không có bệnh, ta không muốn uống. Ngươi muốn lừa ta, muốn giam giữ ta ở đây cả đời sao?"

"Thần không dám. Đây cũng chỉ là thuốc bổ thôi."

Nàng nghi ngờ nhìn hắn, nhưng lại muốn đánh cược thử tin hắn một lần, cuối cùng vẫn lấy viên thuốc kia uống vào. Lại chẳng ngờ, chiếc cốc vừa đặt xuống thì nàng cảm thấy cả người mệt nhoài, trước khi đôi mắt khép lại, nàng chỉ kịp trao hắn một ánh nhìn thất vọng.

*

"Ngày nào cũng diễn một vở kịch như vậy, ngài không thấy mệt mỏi sao?"

"Chăm sóc cô ấy chính là trách nhiệm của tôi." - Hắn cười khổ.

Bỗng có một người chạy tới: "Bác sĩ, lại có bệnh nhân không chịu uống thuốc."

"Haizzz! Cuộc sống của bác sĩ tâm thần như tôi thật quá vất vả mà."

-----

  Ai đọc thấy vui hãy cho ít review để lấy cảm hứng phát triển sự nghiệp =))  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro